Phần 10
Mấy hôm nay dù cơn bão số 8 đã tan, nhưng ảnh hưởng của hoàn lưu bão nên mưa vẫn xối xả, nhìn nước ngập ngoài ngõ đã mấp mé sát hiên nhà, Thu vội lấy tấm ván gỗ chặn ngay ngoài cửa để xe máy chạy qua không làm tràn nước vào nhà.
Thấy con trai cầm ô lội mưa ra đầu ngõ, Thu gọi với theo;
Mưa gió này còn đi đâu vậy con?
Nghe thấy mẹ hỏi, Hải Kim quay lại nói; con ra đầu ngõ đổi băng video về tối xem cho đỡ buồn.
Ba mẹ con ăn tối xong thì trời cũng ngớt mưa, cu Hải Đăng luôn miệng hỏi, sao bố lâu về thế mẹ? miệng hỏi thế nhưng khi thấy anh trai bật video phim chưởng bộ, cu cậu lại chạy ra ngồi trước tivi chăm chú xem. Dọn dẹp xong, Thu cũng ngồi xem với hai con, mấy người hàng xóm đã quen lệ, tối nào cũng sang xem nhờ. Nhiều nhà trong xóm có tivi, nhưng mọi người vẫn thích sang nhà Thu xem, vì cô là người đầu tiên mua tivi JVC 21 inch màu, xem vừa nét lại có âm thanh rõ ràng.
Nhìn trước cửa nhà lênh láng nước, Thu lại nhớ tới hồi sinh thằng Hải Kim năm 1984. Năm đó cũng do ảnh hưởng của mưa bão mà khắp Hà Nội ngập trong biển nước, chính Thu đã phải bế thằng Hải Kim cùng thằng Liên Xô ngồi trên gác xép suốt mấy ngày, dưới nhà đã ngập trong nước hơn một mét. Hồi đó nếu không có mấy phong lương khô cùng hơn chục gói mì miliket mà lão Hoán mua dự phòng, chắc mấy mẹ con chết đói. Lần sinh thằng cu Hải Đăng, có lẽ Thu cảm thấy ấm lòng nhất. vì người đưa Thu đến viện không phải là bố mẹ mình, lần duy nhất trong ba lần sinh nở, cô được chính cha của đứa bé đưa vào bệnh viện phụ sản và tự tay chăm sóc cho Thu suốt 3 ngày nằm viện. Có lẽ điều Thu băn khoăn duy nhất, là câu cửa miệng của dân gian “tam nam bất phú”. Việc thằng Liên Xô dọn ra ở hẳn bên ngoài khi Thu mang thai thằng cu Hải Đăng cũng khiến cô phiền muộn.
***
Sáng sớm tinh mơ, ông Minh đã đạp xe ra đầu phố mua phở cho hai mẹ con Thu, ông nói với cô;
Hai mẹ con dậy ăn sáng, chút anh đèo Hải Đăng đi nhà trẻ rồi về coi thợ sửa lại nhà cho đỡ ẩm mốc.
Nghe chồng nói vậy Thu ưng thuận ngay, chỉ còn vài tháng nữa là bước sang năm mới Đinh Sửu 1997. Thu nhẩm tính, tuổi 40 đã cận kề trong khi mọi việc vẫn còn nhiều dang dở. Thu san bánh phở ra chiếc bát bé cho con trai, sau đó cô dùng kéo cắt nhỏ bánh phở và chan nước dùng vào rồi đưa cu Hải Đăng tự xúc ăn. Vì Hải Kim phải đi học từ sớm nên Thu đưa tiền cho con trai mua quà sáng trên đường đến trường.
Nhiều lúc Thu cũng tự hỏi; sao mấy đứa con mình lại không được thừa hưởng gien từ bố chúng nó nhỉ. Thằng Liên Xô dù cận từ bé như Thịnh, nhưng ngoài cặp kính ra cu cậu không hề có điểm gì giống bố nó, học hành không qua được cấp một. Thằng Hải Kim thì ngược lại, dù mang dòng máu của lão Hoán trâu, nhưng suốt 6 năm học, hầu như năm nào nó cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi, thậm chí còn được vào đội tuyển của trường đi thi học sinh giỏi cấp thành phố. Riêng cu Hải Đăng được yêu chiều nhất nhà vì thể trạng của nó không được tốt, trái ngược với bố nó là ông Minh, bước sang tuổi 65 nhưng còn khỏe mạnh và tráng kiện, nhiều thanh niên không chắc đã theo được.
Thấy ai khen mình vẫn trẻ khỏe, ông minh lại cười và nói;
Tuổi tác cũng chỉ là con số mà thôi.
*****
Bốn năm trước, khi nghe Thu báo tin mình đã mang thai, ông Minh mừng quá, ông đã tổ chức cuộc họp gia đình để thông báo cho con trai, con dâu, con gái và cậu con rể. Trong buổi hộ mặt đó, thấy không khí có vẻ căng thẳng, cậu con rể ông Minh hiện là quan chức ngành ngân hàng khẽ nói;
Chuyện này đúng là hơi bất ngờ, nhưng con nghĩ dù sao bố cũng đã có sự lựa chọn của riêng mình rồi, con sẽ ủng hộ bố.
Thấy chồng mình nói vậy, con gái ông Minh đứng bậy dậy nói gay gắt;
Bố tằng tịu với ai, con không cần biết, nhưng với con Thu thì không ổn, nó không chồng lại có hai đứa con, chứng tỏ loại đó không lương thiện gì, nó bằng tuổi con vậy mà bố định rước về làm mẹ kế, con không bao giờ chấp nhận, con nghĩ chắc gì cái thai đó là của bố. Thấy con gái nói vậy, ông Minh chỉ muốn cho nó cái bạt tai vì uất quá, nhưng ông cố kìm nén cơn giận và quay sang nhìn vợ chồng anh con trai xem chúng có suy nghĩ gì.
Thấy bố chồng nhìn mình, người con dâu vội nói ngay;
Việc này con cũng không có í kiến gì đâu, bố tham khảo chồng con là được. Thấy vợ nhắc khéo, anh con trai vội dụi tàn thuốc lá rồi thủng thẳng nói với bố mình;
Mẹ con mất cũng hơn hai chục năm rồi, bố gà trống nuôi con rồi suốt thời trẻ khỏe, bây giờ về già lại sống vò võ một mình không phải là điều hay. Con cũng mong bố tìm được một người đứng tuổi, tâm đầu ý hợp để nương tựa nhau lúc tuổi già, ai ngờ bố lại có con với người trẻ quá, rồi sau này lâm vào cảnh cha già con cọc, quả thật nhìn trước thấy bố như vậy, con không an lòng. Thuyết phục hai con không được, ông Minh quyết định bán ngôi nhà đang ở, sau khi chia cho hai người con một phần, phần còn lại ông Minh đưa cho Thu một nửa số tiền, nửa còn lại ông thuê thợ về xây thêm hai tầng và mua sắm nhiều đồ dùng gia đình như tivi, tủ lạnh.
Khi Thu sinh con trai, ông Minh đặt tên con là Hải Đăng. Sống với nhau thấm thoắt được 4 năm, Thu cảm thấy an lòng bên ông Minh, việc kiếm được một tấm chồng chu đáo và hào hiệp quả không dễ.
Ông Minh luôn dành thời gian để kèm cặp và phụ đạo thêm cho cu Hải Kim trong học tập. Tuy nhiên Thu vẫn canh cánh trong lòng chuyện thằng Liên Xô, khi biết ông Minh sẽ dọn về ở cùng mấy mẹ con, thằng Liên Xô nói ngay với Thu;
Dù bác Minh có xây thêm vài tầng cho rộng, con vẫn không thích sống chung nhà với người lạ. Mặc cho mẹ nhỏ to tâm sự lẫn van nài, thằng Liên Xô kiên quyết xách va ly ra khỏi nhà bắt đầu cuộc sống tự lập khi bước sang tuổi 21. Do chạy chở hàng tuyến Hà Nội - Lạng Sơn không còn kiếm được như trước kia, nó và lái xe đã chuyển sang chuyên chở vật liệu xây dựng cho các công trình. Nhu cầu xây dựng và sửa chữa nhà cửa đang tăng cao, công việc của thằng Liên Xô cũng bận tối mặt. Suốt mấy năm trời, nó chỉ ghé về qua nhà vào dịp tết, ăn với mẹ và hai đứa em được bữa cơm rồi lại mất hút.
Cũng may cho Thu, khi vắng thằng Liên Xô, mọi việc trong nhà được ông Minh sắp đặt chu đáo. Với mức lương hưu cao, cộng với khoản tiền tiết kiệm, ông Minh đỡ đần cho cô khá nhiều trong cuộc sống. Điều quan trọng nhất, hàng đêm Thu đã có người bầu bạn tâm sự và sẻ chia nhiều tâm sự thầm kín, cô không còn chịu cảnh cô đơn như hồi trước.
*
* *
Trong quán café tại một khách sạn hạng sang ngay trung tâm quận Nhất, Thịnh ngồi bên tách café mà lòng hồi hộp và bồn chồn, mắt luôn hướng ra phía cửa như mong chờ ai đó. Chiếc taxi dừng lại ngay sảnh, Hoài từ trong xe tự tin bước xuống, nhìn cô khá xinh đẹp, một vẻ đẹp đằm thắm của người phụ nữ được viên mãn đủ thứ. Nhìn thấy vợ cũ, Thịnh tiến lại phía Hoài và hỏi;
Em uống gì anh gọi, sao em không đưa Bạch Dương về cùng.
Vừa uống từng ngụm nước, Hoài khẽ giải thích; con bé vẫn đang phải đi học không nghỉ được, đến kì nghỉ đông em sẽ nói con về thăm bố và bà nội. Hoài rút trong túi xách ra xấp ảnh của Bạch Dương cho Thịnh xem, ngày lên máy bay Bạch Dương chỉ là cô bé 5 tuổi bây giờ con gáo Thịnh đã là một thiếu nữ xinh đẹp.
Hoài hỏi chồng cũ;
Cuộc sống của anh hiện nay thế nào?
Thịnh cho Hoài biết, anh đã lập gia đình được hai năm nhưng chưa có con. Lau cặp kính cận xong, Thịnh khẽ hỏi Hoài vì sao lại dắt con bỏ sang Đức suốt bao năm, khiến mình phải đi tìm. Hoài cho biết cô đã lập gia đình và có thêm một con gái, chồng cô là người Đức và rất yêu quí Bạch Dương.
Hoài hỏi lại Thịnh, vậy anh muốn biết lí do em đưa con đi ra nước ngoài?
Bằng một giọng đều đều, Hoài cho Thịnh biết, ngày đó Sở ngoại vụ tổ chức cho cán bộ đi nghỉ dưỡng tại Vũng Tàu, vì muốn giới thiệu chồng mình với chị em làm cùng phòng, Hoài đã điện thoại cho Thịnh ghé khách sạn của đoàn đang nghỉ, suốt buổi tối giao lưu hôm đó có một người nhìn Thịnh chăm chú và không nói câu nào.
Không để Thịnh chờ lâu, Hoài nói tiếp;
Chị Thanh kế toán phòng em là người miền Bắc, lấy chồng xong hai vợ chồng vào Nam lập nghiệp, chắc anh không biết chị Thanh chính là lớp trưởng học cùng chị Thu, người yêu cũ của anh suốt 10 năm. Nghe vợ cũ nhắc đến Thu, Thịnh giật minh và hiểu ra vấn đề.
Hoài tiếp tục nói; nhà chồng chị Thanh cũng ngay trong khu mà chị Thu hiện đang sinh sống nên em biết địa chỉ, ngày anh lên đường sang Nga du học, theo lời chị Thanh kể lại người yêu cũ của anh đã chịu muôn vàn đắng cay vì mang tiếng chửa hoang, Hoài cũng cho Thịnh biết, cô đã gửi cho Thu một lá thư hồi còn ở bên Đông Đức.
Hoài nói đến đâu mặt Thịnh trắng bệch ra đến đó, nhìn thẳng vào đôi mắt của chồng cũ, Hoài nhấn mạnh; mọi việc về sau em không cần nói, anh đã biết hết rồi. Để mặc Thịnh ngồi chết lặng trong quán, Hoài bắt taxi về nhà bố mẹ đẻ.
Nghe Thịnh kể lại toàn bộ câu chuyện với vợ cũ, bà giáo Thanh mở tủ lấy ra chiếc hộp sắt đã cũ, bà đưa cho Thịnh bức ảnh thằng Liên Xô hồi bé và nói với con trai;
Thằng bé bây giờ cũng ngoài 20 tuổi rồi, nếu con ra Hà Nội công tác…., ngập ngừng giây lát bà giáo Thanh bồi hồi luyến tiếc;
Giá như khi còn sống, bố con không cố chấp và phản đối việc nhận cháu, chắc mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Nghe thấy tiếng xe máy của vợ mình đi làm về, Thịnh cầm bức ảnh của thằng Liên Xô rồi đứng lên đi về phòng, bà giáo Thanh ra ngoài sân cầm giúp con dâu chiếc giỏ đựng thức ăn. Kể từ ngày Thịnh cưới Hạnh, một cô giáo mầm non, cuộc sống của bà giáo Thanh cũng đỡ buồn hơn trước, hiềm một nỗi hai vợ chồng vẫn chưa có tin vui.
*****
Sáng nay ông Minh lên UBND quận nghe nói chuyện về tình hình thời sự thế giới, ngoài ra báo cáo viên nói về thành công của đại hội Đảng lần thứ VIII. Trên đường về, chợt nhớ Thu rất thích ăn món chả nhái, ông Minh liền đạp xe vào trong làng Khương Thượng để mua. Kể từ ngày chung sống cùng Thu và chăm thằng cu Hải Đăng, hai đứa con ông không một lời hỏi thăm đến bố của mình, chỉ thi thoảng cậu con rể trong miền Nam hay cô con dâu có gọi điện hỏi đến ông cho phải phép. Nhà ông có lắp điện thoại bàn, vì muốn tránh cho các con khó xử khi gọi điện, lại gặp phải Thu nhấc máy, dù không có nhu cầu nhiều, ông vẫn sắm một con điện thoại Startac X để tiện liên lạc.
Dọn hàng xong cũng gần chưa, Thu chuẩn bị cơm nước để ông Minh và cu Hải Kim đi học về ăn cùng, Hải Đăng được gửi trường mẫu giáo đến chiều mới phải đón về. Do nắng nóng, liên tục có người chạy sang mua đá về pha nước giải khát. Ngày trước ông Minh mua cho mấy mẹ con chiếc tủ lạnh Saratop, hóa ra nó đem lại một nguồn thu nhập khá tốt, nhiều hàng chè đỗ đen luôn đặt trước Thu chạy đá từ hôm trước để có đá bán hàng. Tiếng điện thoại bàn vang lên, Thu nhấc máy nghe, cô đoán chắc mấy bà bán chè ngoài phố lại đặt thêm vài khay đá như mọi khi, hay thằng Liên Xô gọi về nhỉ, tuy không nói ra miệng, Thu luôn mong điện thoại của con trai lớn.
Hải Kim đi học về, vừa vào đến cửa, nó hốt hoảng khi thấy mẹ mình nằm ngất lịm bên chiếc điện thoại bàn đang tút dài.