Lâu rồi mới vào đây lội bài, cụ chủ tả đám cưới miền Tây hay quá. Hình như trước có lần cụ tả các cách đặt bàn thờ của con gái miền Tây đi cưới chồng xa để nhận họ hàng. Cụ chủ chơi rất đẹp, với cả 2 cô Tây ba lô và với nhà gái.
Chúc cụ và gia đình luôn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc... Dù ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này.Bây giờ thì chúng tôi phải lo ăn tối và kiếm chỗ ngủ . Tôi hỏi dò nhà khác nào rẻ và thích hợp cho dân bụi . Ai cũng lắc đầu không biết . Cháo khuya chỉ đúng 1 quán . Thị xã nhỏ bé này làm gì có nhiều nơi bán khuya . Chỉ có vài quán nhậu và ít quán karaoke . Ăn xong lững thững quanh trung tâm mà chỉ cần 30 phút đạp hết mỗi mét vuông đường . Trung tâm city nơi tôi cũng vậy, nhỏ đến mức có thể nhắm mắt tô màu hết đường chỉ trong 30 phút .
Hỏi 3 khách sạn mini . Hai đứa cứ lắc đầu nghe giá . Xem ra chúng thích ngủ bụi hơn . Đi lang thang tiếp và gặp nhóm dân phòng canh ban đêm . Tôi hỏi họ chỗ nào ngủ bụi được vì 2 đứa này hết tiền rồi . 1 đứa nói chơi là vào nghĩa địa có cái nhà trống mà ngủ . Tôi dịch lại thì 2 đứa gật đầu ngay . Lần đầu tiên tôi cảm thấy hãi và lạnh xương sống . Tự dưng cái máu phiêu lưu nổi dây thì tôi hỏi mấy người dân phòng mượn mùng to .
Thế là cả ba kéo nhau đến cái nghĩa trang liệt sĩ không xa mấy (gần bùng binh có tượng đài) rồi căng mùng ở mái hiên của cái nhà mà 3 đứa chỉ spoon (cùng quay lưng về 1 phía nhưng nằm sát nhau) mà ngủ . Lội bộ nhiều lúc sáng và ngồi xe lôi không êm ái như ... xe hơi nên chúng tôi mệt ngủ . Mọi cảm xúc giới tính hầu như không thể trỗi dậy khi cái mệt và buồn ngủ xâm lấn cho dù tuổi còn trẻ . Một thoáng có nghĩ qua nhưng giấc ngủ đến nhanh hơn .
Sáng sớm trời còn đen thì chúng tôi đã thức giấc vì ... 1 người dân phòng đòi mùng dậy . Tôi hỏi đường đi đến Tràm Chim Tam Nông . Anh ta không biết . Cũng chẳng sao, tôi chỉ muốn đường đi ngắn nhất, còn đường đi bình thường có thể dò trên bản đồ .
Chúng tôi ra chợ họp sớm để ăn sáng .
Lâu quá tôi chưa ăn lại xôi sáng . Tôi mua mỗi thứ mỗi gói để ăn cho đã . Xôi vò, xôi nếp than, xôi bắp, xôi mặn, xôi lá cẩm, v.v. Hai đứa gái Hà Lan bắt chước mua theo nhưng ăn không hết . Tôi lấy phần dư ăn tự nhiên và không ngại gì (chắc là bản năng muốn tạo sự gần gũi). Chúng chỉ thích hợp bánh mì thịt .
Nói về bánh mì thì ở Miền Tây là mỗi vùng mỗi hình dạng riêng . Văn hóa là thế . Các gói xôi cũng khác . Cao Lãnh này gói xôi như cái phễu, nếu cần thì gập miệng che lại để đem xa hay đem về nhà . Còn hình dạng bánh mì Cao Lãnh là thẳng và hai đầu nhọn . (Bây giờ thì hầu như toàn Miền Tây dần dần chung 1 hình dạng do giao thương nhanh và mạnh nhờ mạng lưới đường bộ phát triển) Hồi còn trẻ đi lang thang khắp Miền Tây sướng là những gì về văn hóa Miền Tây còn sót lại nhiều trong thời đại bắt đầu "tivi đâm toạt lũy tre làng". Nhiều đài truyền hình và cột ăng teng phát sóng bắt đầu mọc mỗi tỉnh 1 cái thì nhiều chương trình chung làm cho những cái riêng của mỗi vùng bị xóa dần .
Những cái riêng đó là vẻ bề ngoài của xuồng, bánh mì, cách gói xôi, chất vị đồ ăn, nhà cửa, v.v. Tất cả gộp lại tạo nên cái riêng của vùng và người ta dễ dàng phân biệt (cũng để an ninh và quản lý dân gian theo kiểu xưa).
Dân Miền Tây ở quê luôn họp chợ rất sớm . Nhiều người chỉ đem ra ít rau quả, chỉ 1 - vài vật nuôi (gà, vịt), ít thứ tự làm (lờ, lợp, rỗ, v.v.),v.v. Bán được thì họ mua gì đó đem về, không bán được thì chỉ lỗ công bơi thuyền . Tôi cũng mua được 1 naỉ chuối Xiêm (có người gọi là chuối sứ) vừa chín (để thêm ít ngày nữa thì ngọt hơn) khiến tôi mừng . 2 đứa gái Hà Lan ngạc nhiên và tôi giải thích đa số người ta bán chuối Xiêm còn chút xanh trên vỏ vàng nhạt và mua về phải để cả tuần mới chín . Thế là 3 đứa ăn cả nải ngon hơ trước sự tò mò của hàng chục cặp mắt của dân quê trong đêm nhá nhem đèn .
Tình cờ gặp chuối bọc nếp nướng . Tôi cũng vui khi nhớ lại hương vị quê hương . Tôi mua thử 1 cái rồi cắt đôi ra và không hài lòng . Chuối nếp nướng ngon là trái chuối xiêm trong phải vừa chín và to để ngon ngọt và không mềm . Có lẽ người bán biết nên chỉ chổ khác cho tôi hài lòng . Tôi đi đến chỗ đó thì có cô gái trẻ đang nướng bán . Thấy chuối nướng to và nướng khá cẩn thận thì tôi biết là "truyền thống" rồi, không hề rẻ . Chúng tôi ngồi ăn và hài lòng . Giá gấp 3 lần nên phải ngon . Cô gái trẻ bị tôi bắt chuyện cho nên biết là gia đình từ bà nội bán, đến con dâu nối tiếp, giờ là cháu gái (cô gái trẻ) bán . Cô gái chỉ bán đến 9 giờ sáng là dẹp chứ không bán cả ngày .
Trời hơi sáng 1 tí là chúng tôi đi bộ để đến ngã rẻ vào Tam Nông . Tôi nói nếu không quá giang được thì có thể đi bộ đến 2 ngày đến . 2 cô gái Hà Lan gật đầu và nói sẵn lòng đi bộ xa miễn là đến nơi . Thế là tôi mua vội cái ... mùng to và chiếc chiếu xếp xuất khẩu với bao nilon to bọc để tránh mưa ướt (giờ chưa đến mùa mưa, nhưng cuối mùa khô có thể mưa đột xuất).
Chuyến đi này của cụ Su là năm nào vậy? Thời kỳ 2006-2007 em về miền Tây thì đã thấy đông vui tấp nập hơn nhiều.Rồi cũng có chuyến xe khách đi ngang, chúng tôi đu theo xe khách . Loại xe này là xe tải nhỏ đóng thùng sau chở khách . Khách ngồi trên 3 ghế băng đặt song song với chiều dài xe trong thùng (khá chật và chỉ phù hợp cho người nhỏ con). Do hết chổ nên chúng tôi chỉ đu . Nhìn 2 cô gái Hà Lan bụi bờ (hơi dơ, không chải chuốt, áo quần hơi bẩn vì sáng hôm qua đến giờ chưa thay) thì cũng hơi khó nghĩ họ sẽ như thế nào khi bình thường hay trong dạ hội kiểu Tây . Tôi thì bụi cỡ nào cũng không sao vì vốn làm việc chân tay và chút lam lũ . Người trong xe lại xì xào và tôi chẳng để ý .
Đường xấu, đu phía sau 6km cũng hơi oải . Tay thì cầm, chân thì đạp lên bệ, vai thì ba lô . Dù sao cũng đỡ hơn đi bộ 6 km đó với thời gian lâu hơn nhiềụ Trải nghiệm này khó mà quên được . Số tôi sao có nhiều trải nghiệm lạ hơn so với những thanh niên cùng lứa tôi biết . Tôi có duyên với những bất ngờ hơn là những gì đã định sẵn hoặc lên kế hoạch . Hy vọng một trong những bất ngờ thì sẽ tạo cho tôi 1 cơ duyên chắc chắn . Tôi đang ở VN và cũng hy vọng có 1 cơ duyên nào đó và tôi đang chờ . Nhưng giờ này thì tôi đang mất thời gian lang thang bụi bờ rồi .
Xe dừng lại 1 chút để người ta xuống hàng từ nóc và lấy hàng lên . Chúng tôi trang thủ hạ ba lô nghỉ và ăn bánh mì thịt . Dự tính là ghé chợ huyện sắp tới ăn cho đã rồi đi Tam Nông . Tôi hỏi 2 đứa:
- There are ways: one is the road and one is the walk way along the channel . I don't think we will catch any transportation in both of ways in evening and night time .
Hai đứa gái Hà Lan nói ngay:
- We love to walk along the channel .
Tôi thầm nghĩ: "Móa ... đúng là dân chỉ muối đi bờ ngủ bụi . Bịnh gì cử ". Đường nào cũng sẽ ít cư dân và có nhiều xóm ở ngả ba và ngả tư . Tôi nghĩ tối nay chắc phải ngủ bụi ở góc vườn nào đó rồi .
Xe đi thêm ít km rồi dừng trước khi ngang huyện . Họ dừng chỗ đó khoảng 1 giờ để đi tiếp đến bến . Tuy ít km nhưng đi khá lâu vì đi chập và dừng nhiều do khách đi xuống và ít khách đi lên . Nhờ khách xuống nhiều hơn nên có chỗ trống cho chúng tôi ngồi đỡ mỏi giò khi đu phía sau xe .
Chúng tôi trả tiền xe và đi vào huyện (thị trấn nhỏ trung tâm huyện) . Tôi mua thêm ít lặt vặt như đèn pin và pin dự trữ, dầu gió, 2 chai nước, ít giấy ướt lau tay, v.v. Chúng tôi vào quán nhỏ ăn hủ tiếu nóng cho đã vì ăn khô cả ngày rồi . Giờ này chỉ có bún và hủ tiếu . Bún thì có mắm sợ 2 đứa này khó chịu . Hủ tiếu thì đỡ hơn . Tôi đòi hỏi (dĩ nhiên có trả tiền) nhiều rau hơn vì thèm rau quá .
Lúc ăn thì 2 chân được nghỉ ngơi . Khi ăn xong rồi thì thấy chân khá nặng . Hai đứa gái Hà Lan đã đi nhiều ngày trước nên quen, còn tôi thì mới đi đây thì thấy oải . Nhưng tôi cố giấu cảm giác để dấn thân vào 1 sự phiêu lưu . Tự dưng tôi thèm tắm nhưng có vẻ 2 đứa này muốn đi xuyên đêm và mệt quá thì ngủ cho nên tôi cũng sẽ bị hôi nhiều hơn .
Con kinh đi hướng Bắc và sẽ đụng 1 góc của Tràm Chim Tam Nông . Dọc theo kinh sẽ có nhiều ngã tư . Có thể có nhiều ngã tư không có ... cầu và chúng tôi phải lội ngang (chỉ ít mét chiều ngang). Do đó tôi lại kiếm mua bao nilon dày đủ bỏ cái ba lô, 2 đứa kia mua theo .
Khi tôi dắt đến bờ kinh đó thì nhìn 2 đứa như muốn nói suy nghĩ lại đi . Hai đứa hiểu ý chìa tay ra . Cả 3 bàn tay nhập lại như là cam kết cùng nhau đi .
Đường đi học theo kinh trong phạm vi huyện thì chỉ ngang 3 mét và nhà buôn bán san sát nhau . Dưới kinh thì xuồng ghe nhiều . Tôi có thể tìm xuồng ghe quá giang nhưng thôi . Đi bộ luôn cho máu . Đi chừng 200 mét thì nhà cửa thưa hẳn và quê thật sự . Lúc này hai bên cánh đồng bát ngát trong ánh nắng chiều nhìn đã mắt .
Mùa lúa Đông Xuân sắp hết . Nhiều thửa ruộng vàng lúa sắp gặt, có số thửa ruộng đã gặt làm những ô trống chen ở giữa . Chỉ 10 ngày nữa thì toàn đồng ruộng sẽ trống trơn . Hên thiệt . Nhìn lúa còn thì vui mắt . Thỉnh thoảng có thấy máy tuốt lúa xa xa đang chạy . Nếu ở gần chúng tôi sẽ dừng lại xem vì người ta cho vào máy tuốt lúa 1 đầu, đầu kia thì phun rơm, rồi có 1 nơi thu lại lúa và người ta hứng bỏ vào từng bao .
Thỉnh thoảng có xuồng máy chạy dưới kinh . Trẻ thì lên tiếng chào hoặc chọc . Già thì chỉ dõi mắt nhìn thấy lạ . 3 đứa đi trên con đường vắng giữa đồng ruộng bao la thì lạ là đúng . Thỉnh thoảng có nhà đơn hay ít nhóm vài nhà . Có nhà có đám cưới đã tàn vì ghế chồng, bàn xếp, những cây tre nhóm lại . Tôi dừng lại tí xíu nhìn để đoán nhà trai hay gái . Nếu gái thì nhà rất vắng, trai thì nhà rộn ràng hơn (thêm người). Thế là tôi có cảm giác thèm ... có vợ .
Mồ hôi đổ dồn vì chúng tôi đi hầu như không nghỉ . Khát nước thì ghé 1 nhà uống để tiết kiệm nước mang theo (mang chỉ 2 chai vì tránh nặng). Tôi giải thích là nhà Miền Tây thì trước nhà có cái kiệu . Họ lắng nước sạch để uống . Có cái ca hay gáo dừa móc trên cột . Mọi người dùng chung mà không ngại gì nhiều miệng . Tôi xin chủ nhà uống nước . Họ nói vọng ra cho . Vừa uống vài hớp thì có mấy đứa con nít ở trần bụi bụi nhìn lom lom chúng tôi . Tôi uống hết ca nước thì múc nước trong kiệu đưa cho Lux . Lux không ngại uống hết ca rồi đến Ev . Chúng tôi cảm ơn rồi đi và đám con nít đi theo 1 đoạn ngắn thì tôi đuổi về .
Đi thêm khoảng 1km thì có tiếng vài ghe máy phía sau . Tôi ngoảnh lại thấy 1 đoàn người ăn mặc đàng hoàng . Khi gần tới tôi hỏi lớn:
- Có đám cưới hả . Wedding party ?
Chúng tôi dừng lại nhìn họ đi qua mà ... nhớ lại đám cưới đêm trước nữa mà ... thèm . Thèm cái không khí tụ họp và thèm theo dõi nhiều tiết mục .
Rồi 1 ghe dừng lại và chúng tôi đi nhanh đến . 1 đứa đứng lên . Thấy mặt sáng sủa chắc là dân có học thức . Hắn nói:
- How are you guys . What are you doing here!
Tôi nhìn 2 đứa và hai đứa gật đầu nên tôi nói:
- Tụi tui tìm đám cưới quê để ăn cho biết .
Lux và Ev nói:
- Invite us to join the wedding ceremony and party . Please!
Vậy là Lux và Ev ... bắt đầu biết ... xin ăn chực .
Tôi hỏi hắn là gì sao biết Tiếng Anh . Hắn nói là giáo viên dạy Hóa PTTH có học Tiếng Anh ở Cần Thơ . Có người nữ ngồi gần hắn vỗ chân hắn . Tôi nghĩ ngay là vợ hắn . Nhưng cái kiểu của hắn là 1 tay thích gái và chắc chắn vợ hắn ghen tá lả . Hắn ngồi xuống rồi nói:
- Để tui hỏi nhà trai nhà gái .
Vợ hắn nói ngay:
- Ai mời đâu mà anh đi mời giùm . Kệ người ta .
Chiếc ghe hạ máy xuống đi và tôi nói với 2 đứa gái Hà Lan:
- His wife is very jealous because of you guys . But he is useful for us .
Cả 3 cùng cười và không nghĩ gì vì ... đâu có biết ở đâu đâu . Thế là đi bộ tiếp trong nắng chiều sắp đến hoàng hôn .