[Funland] Tiềm lực quân sự thực sự của các nước

Trạng thái
Thớt đang đóng

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Mỹ mất kiểm soát khi thử tên lửa siêu thanh
(Vũ khí) - Theo Aviation Week, Không quân Mỹ vừa bị mất kiểm soát trong khi thử vũ khí siêu thanh.


  • Sự cố xảy ra với loại vũ khí siêu thanh thuộc chương trình thuộc Cơ quan nghiên cứu các dự án tiên tiến của Bộ Quốc phòng (DARPA) kết hợp với Lực lương không quân Mỹ. Vũ khí thuộc chương trình được biết đến với định danh HAWC. Vụ việc xảy ra khi tên lửa trong lúc gắn trên B-52H để bay thử nghiệm đã ngẫu nhiên tách khỏi chiếc máy bay.

    My mat kiem soat khi thu ten lua sieu thanh
    Máy bay B-52H thử nghiệm vũ khí siêu thanh.
    "Hiện đang điều tra nguyên nhân vụ việc nói trên, được cho là có liên quan đến một chiếc máy bay trong phi đội bay thử nghiệm số 419 xuất phát từ căn cứ Edwards ở California", nguồn tin cho biết thêm.


    Hiện không rõ tình trạng quả tên lửa sau khi tự động tách khỏi máy bay. Sự cố xảy ra trong lúc bay thử nghiệm trên đất liền chứ không phải trên khu vực bay thử ở Thái Bình dương.




    Advertisement: 1:37





    VDO.AI


    Theo những thông tin được DARPA tiết lộ, vũ khí thuộc Chương trình HAWC mang nhiều tham vọng của Mỹ nhằm tạo ra hệ thống tên lửa siêu thanh có thể phóng từ F-22 Raptor hoặc tiêm kích đa nhiệm F-15. Vũ khí mới có thể bay với tốc độ lên đến Mach 5.

    Vũ khí được thiết kế để có thể treo dưới cánh F-15 hoặc trong khoang vũ khí của F-22. Sau khi phóng, tên lửa sẽ bay lên một độ cao nhất định rồi lao xuống mục tiêu kiểu bổ nhào với tốc độ gần như không thể đánh chặn.

    Đại diện DARPA cho biết, vũ khí mới sẽ cho phép Không quân Mỹ tấn công các mục tiêu được bảo vệ kỹ càng nhất. Nói cách khác, một tên lửa bay với tốc độ siêu thanh sẽ rất khó khăn cho kẻ thù để đánh chặn và có ít thời gian hơn để tìm cách đối phó.

    "Chúng ta đang nói về một loại vũ khí mà thời gian chỉ tính bằng phút thay vì bằng giờ cho chuyến bay xuyên lục địa", đại diện DARPA chia sẻ.

    Vũ khí HAWC sẽ tạo ra bước đột phá cho hoạt động tấn công trong tương lai của Không quân Mỹ, đặc biệt là với những kẻ thù có sức mạnh quân sự hàng đầu thế giới. Đồng thời, vũ khí này cũng giúp nâng cao sức mạnh răn đe của Mỹ bên cạnh vũ khí hạt nhân.

    Tạp chí National Interest từng nhận định, "thế giới đang bước vào cuộc đua vũ khí siêu thanh". Vũ khí siêu thanh sẽ làm thay đổi bản chất của các hệ thống phòng thủ tên lửa hiện có và khiến cho các mục tiêu dễ bị tổn thương hơn, đặc biệt là các tàu chiến loại lớn.


    Tuy nhiên, Mỹ đang bị cho là lạc hậu hơn so với Nga và cả Trung Quốc trong cuộc đua phát triển vũ khí siêu thanh. Trong khi Mỹ đang vất vả với những cuộc thử nghiệm đầu tiên thì Nga được cho là đã bắt đầu đưa vũ khí siêu thanh vào trang bị.


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
F-35A liên tiếp gãy càng vì thiếu titan Nga?
(Vũ khí) - Việc tiêm kích tàng hình F-35A Mỹ liên tiếp bị gãy càng đáp khiến xuất hiện nghi vấn về chất lượng của hệ thống này.
Theo Drive, hôm 8/6, một chiếc tiêm kích F-35A thuộc trang bị của Phi đoàn tiêm kích số 388 sau khi thực hiện nhiệm vụ huấn luyện thông thường đã gặp sự cố gãy càng đáp trong quá trình hạ cánh tại căn cứ không quân Hill.

Phi công đã thoát khỏi máy bay an toàn bằng ghế phóng và đang được kiểm tra y tế. Vụ tai nạn đã buộc căn cứ Hill đóng cửa đường băng duy nhất để tiến hành khắc phục sự cố.

F-35A lien tiep gay cang vi thieu titan Nga?
Tiêm kích F-35A Mỹ bị gãy càng đáp.

Quyết định này khiến các máy bay còn trên không phải chuyển hướng và hạ cánh xuống căn cứ khác gần nhất. Hiện cơ quan chức năng đang điều tra nguyên nhân dẫn đến sự cố nhưng không cho biết mức độ thiệt hại của tai nạn.

Tuy nhiên, việc càng đáp bị gãy khiến máy bay đập mũi xuống đường băng gần như sẽ phá hủy tổ hợp trinh sát dẫn bắn quang - điện tử (EOTS) và làm hỏng radar mảng pha quét điện tử chủ động AN/APG-81, hai cụm cảm biến tinh vi và đắt tiền nhất của F-35A.

Đây là sự cố nghiêm trọng thứ hai với tiêm kích tàng hình F-35A của Mỹ chỉ trong ba tuần qua, sau vụ một phi cơ gặp nạn khi hạ cánh tại căn cứ Eglin, bang Florida hôm 20/5.

Đồng thời đây là vụ F-35A gãy càng đáp thứ 2 kể từ năm 2018 khiến hệ thống EOTS bị hỏng hoàn toàn.

Được biết, thành phần không thể thiếu để sản xuất hệ thống càng đáp của tiêm kích F-35A và hầu hết các máy bay khác của Mỹ là titan. Số lượng lớn titan công nghiệp quốc phòng Mỹ sử dụng đều được nhập khẩu từ Nga.

Tuy nhiên, kể từ cuối năm 2018, để đáp trả biện pháp cấm vận của Mỹ, Nga đã tuyên bố ngừng xuất khẩu titan cùng nhiều sản phẩm nông nghiệp, may mặc, y tế...

Chủ tịch Ủy ban về vấn đề ngân sách thuộc Hội đồng Liên bang Sergei Riabukhin cho rằng, việc ngừng cung cấp loại kim loại quý này bao gồm cả việc ngừng xuất khẩu các sản phẩm và thiết bị được chế tạo từ titan của Nga sang Mỹ.


"Trong số các kim loại hiếm mà Nga đang cung cấp cho Mỹ có titan, là nguyên liệu cần thiết cho chu trình công nghệ sản xuất máy bay Boeing và Lockheed Martin", ông Riabukhin cho biết.


Không rõ Mỹ đã sử dụng titan từ nguồn nào để thay thế nguồn từ Nga và việc càng đáp của F-35A liên tiếp bị gãy có liên quan gì đến việc Nga ngừng xuất khẩu titan sang Mỹ hay không.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
MIM-23 Thổ im bặt, phiến quân tan nát vì không quân Syria
(Bình luận quân sự) - Không quân Syria đã mở các đợt oanh tạc dữ dội vào phiến quân Idlib, gần nơi các hệ thống phòng không MIM-23 Hawk của Thổ Nhĩ Kỳ được kiển khai.
Syria không kích mạnh phiến quân phía bắc

Theo nguồn tin của giới truyền thông địa phương Syria, trong các ngày 06 và 07 tháng 6, Không quân Ả Rập Syria (SyAAF) đã tiến hành các cuộc tấn công dữ dội vào căn cứ của các nhóm khủng bố HTS và phiến quân đối lập gần biên giới Thổ Nhĩ Kỳ.

Theo báo cáo thực địa từ phía tây bắc Syria, Không quân Syria nhắm mục tiêu tấn công nhiều đợt và rất dữ dội vào các căn cứ của Hay’at Tahrir Al-Sham (HTS) và Đảng Hồi giáo Turkestan (TIP) ở phía tây Aleppo.

Các cuộc không kích được báo cáo đã lan đến các tỉnh Idlib và Hama, nơi các máy bay chiến đấu của SyAAF nhắm vào các lô cốt, công sự và chiến hào ẩn náu của các tay súng phiến quân ở các khu vực như Jabal Al-Zawiya và Đồng bằng Al-Ghaab.

Kể từ khi nhận được một loạt máy bay phản lực MiG-29 mới từ Bộ Quốc phòng Nga, Không quân Syria đã tăng cường các cuộc tấn công chống lại các lực lượng thánh chiến ở hàng loạt tỉnh biên giới phía bắc và tây bắc Syria là Idlib, Aleppo, Latakia và Hama.


Ngoài việc nhận các máy bay này, Quân đội Ả Rập Syria (SAA) cũng đã mua một lô xe tăng và xe bọc thép mới từ Bộ Quốc phòng Nga. Tuy nhiên, chưa xác định được chi tiết số lượng và chủng loại các phương tiện chiến đấu hạng nặng giành cho lực lượng mặt đất.

Những đợt giao hàng mới nhất từ Bộ Quốc phòng Nga diễn ra vào thời điểm Quân đội Syria chuẩn bị tiến hành một cuộc tấn công mới bên trong tỉnh Idlib, cũng là chủ thể chủ yếu của Khu vực chống leo thang xung đột Idlib (cùng với một phần nhỏ địa bàn các tỉnh lân cận là Aleppo, Latakia và Hama).

MIM-23 Tho im bat, phien quan tan nat vi khong quan Syria
Không quân Syria oanh tạc phiến quân cạnh nơi triển khai các hệ thống MIM-23 Hawk của Thổ Nhĩ Kỳ
Được biết, bất chấp sự hiện diện của các hệ thống phòng không Thổ Nhĩ Kỳ MIM-26 Hawk ở gần thành phố Idlib, Không quân Syria đã tiến hành các cuộc không kích này mà hầu như không gặp phải sự kháng cự nào.

Đặc biệt là trước đây đã có phân tích cho rằng, trong bối cảnh phiến quân không có chiến đấu cơ và tên lửa hành trình, các hệ thống phòng không được Thổ Nhĩ Kỳ mang sang Syria và triển khai ở Idlib là nhằm đối phó trực tiếp với máy bay chiến đấu của Nga và Syria.

Hệ thống phòng không Thổ Nhĩ Kỳ im tiếng

Hồi cuối tháng 5, các hình ảnh vệ tinh được chia sẻ trên nền tảng truyền thông xã hội Twitter đã cho thấy vị trí của các hệ thống phòng không MIM-23 Hawk mà quân đội Thổ Nhĩ Kỳ đã mang sang và triển khai bên trong lãnh thổ Syria thuộc tỉnh Idlib.

Dựa trên hình ảnh vệ tinh, hệ thống phòng không của quân đội Thổ Nhĩ Kỳ được thấy là đã triển khai đến thị trấn Al-Mastoumah, nằm ở phía nam thành phố Idlib (thủ phủ của tỉnh Idlib), phía Bắc đường cao tốc chiến lược M4, đoạn nối tỉnh Latakia với Idlib.

Thị trấn Al-Mastoumah không chỉ nằm gần thành phố Idlib, mà còn nằm ở vị trí chiến lược án ngữ Đường cao tốc M4. Al-Mastoumah cũng nằm gần thành phố Ariha, cách thị trấn Saraqip do quân đội Syria kiểm soát chỉ hơn 20km.

MIM-23 Tho im bat, phien quan tan nat vi khong quan Syria
Ảnh vệ tinh MIM-23 Hawk của Thổ Nhĩ Kỳ ở thị trấn Al-Mastoumah
Thị trấn Ariha dự kiến sẽ là mục tiêu của Quân đội Ả Rập Syria (SAA), nếu họ tiếp tục cuộc tấn công của mình tại tỉnh Idlib.


Với việc các nhóm phiến quân và khủng bố ở Syria không hề có lực lượng không quân hay tên lửa hành trình, chắc chắn rằng, các mục tiêu của tên lửa phòng không Thổ Nhĩ Kỳ sẽ là chiến đấu cơ của Nga hay Syria.

Với việc triển khai MIM-23 Hawk ở địa điểm rất gần với chiến tuyến của Quân đội Syria ở Saraqip, rất có khả năng lực lượng không quân Syria, thậm chí là không quân Nga sau này sẽ không thể tiến hành bất kỳ cuộc tấn công nào vào sâu trong khu vực phía bắc đường cao tốc M4 ở Idlib, bởi sự hiện diện của các hệ thống phòng không này.

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, bởi trong quá khứ, Thổ Nhĩ Kỳ đã từng bắn hạ hàng loạt chiến đấu cơ và máy bay trực thăng của Quân đội Syria, thậm chí tiêm kích F-16 của không quân nước này đã từng bắn hạ một máy bay tiêm kích-ném bom Su-24 Fencer của Lực lượng Hàng không-Vũ trụ Nga (VKS) ở Syria, vào tháng 11/2015.


Tuy nhiên, thực tế đã cho thấy, các khẩu đội phòng không của Thổ Nhĩ Kỳ đã án binh bất động, không có bất cứ hành động nào nhắm vào các chiến đấu cơ của Syria.

Dường như, chính quyền Ankara đã nghiêm túc thực hiện tinh thần và các điều khoản của Thỏa thuận ngừng bắn Moscow, được hai ông Putin và Erdogan ký kết hôm 05/3 ở Moscow.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Robot Nga chuyên đóng giả tàu ngầm Mỹ để luyện bắn
(Vũ khí) - Văn phòng thiết kế hàng hải Rubin Nga đã hoàn thành phát triển Surrogat - loại robot ngầm chuyên đóng giả tàu ngầm đối phương
Hãng TASS dẫn nguồn tin từ nhà sản xuất cho biết, để cung cấp năng lượng cho Surrogat hoạt động trong một một nhiệm vụ kéo dài, robot này được trang bị loại pin lithium-ion.

"Với chiều dài khoảng 17m, Surrogat có thể phân tán sóng siêu âm phân mảng cho các ứng dụng khác nhau sẽ mô phỏng chính xác tính năng vật lý tàu ngầm đối phương", ông Igor Vilnit, đại diện của Rubin cho biết.

Robot Nga chuyen dong gia tau ngam My de luyen ban
Tàu ngầm Nga.

Với thiết kế kiểu module, robot Surrogat còn có thể dễ dàng thay đổi chức năng: Surrogat mô phỏng tàu ngầm thông thường, tàu ngầm hạt nhân, cũng như thực hiện hoạt động vẽ bản đồ hoặc trinh sát.



"Hiện nay, tàu ngầm thường xuyên tham gia các cuộc diễn tập kiểu phát hiện và tiêu diệt. Vì vậy, việc đưa Surrogat vào trang bị sẽ giúp giảm chi phí tập trận. Đặc biệt, một robot kiểu như Surrogat sẽ giảm rủi ro trong khi vẫn giữ được kịch bản mô phỏng thực tế", ông Igor Vilnit nói.

Ngoài việc được trang bị cho Hải quân Nga, Surrogat cũng sẽ giành được sự quan tâm rất lớn từ khách hàng nước ngoài. Và đến khi đó, tàu ngầm và cả chiến hạm Mỹ càng ít cơ hội đối phó được những cú đánh từ dưới nước của Nga, bởi đây được coi là điểm yếu lớn nhất với Hải quân Mỹ.

Thực tế này cũng được tờ The National Interest dẫn lời chuyên gia cao cấp Jerry Hendriks, thuộc Trung tâm an ninh Mỹ mới (CNAS) thừa nhận rằng, Mỹ chưa có cách nào để tránh được đòn tấn công bằng ngư lôi từ chiến hạm và tàu ngầm của Hải quân Nga.

Theo Jerry Hendriks, mặc dù tên lửa hành trình và tên lửa đạn đạo chống hạm của đối phương có thể phá hủy tàu sân bay của Hải quân Mỹ như lớp Nimitz hoặc lớp Ford, nhưng những ngư lôi hạng nặng như 533 mm hoặc 660 mm của Nga là mối đe dọa thực sự.

"Ngư lôi bắn trúng và chính xác mục tiêu là một trong những 'sát thủ' với tàu sân bay rất khó có thể tính được trên thực tế", Hendriks nói và cho biết thêm, ngư lôi hạng nặng không cần tiếp xúc thực sự với thân tàu, mà là nổ ở dưới thân tàu, tạo ra "chân không" to lớn.

Vì vậy, dù tên lửa đạn đạo chống hạm và tên lửa hành trình thường thu hút sự chú ý của phần lớn dư luận, nhưng mối đe dọa lớn nhất của tàu sân bay thực sự là đến từ vũ khí dưới mặt nước.


Một số ngư lôi tự dẫn đường do Nga thiết kế đặc biệt rắc rối, chúng hoàn toàn có thể vượt qua được hầu hết các biện pháp đáp trả, điều đặc biệt nguy hiểm là mối đe dọa của chúng thường bị coi nhẹ.


Trước mối nguy hiểm này, Hải quân Mỹ đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo hệ thống phòng thủ chống ngư lôi để chống lại loại ngư lôi tự dẫn đường của Nga. Nhưng theo giới chuyên gia, để có thể đánh chặn trong thực tế, có thể Hải quân Mỹ phải mất nhiều thời gian nữa để thử nghiệm và hoàn thiện.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Tăng Armata bị trúng đạn tại Syria
(Vũ khí) - Trong thời gian ngắn hoạt động tại Syria, xe tăng chiến đấu thế hệ mới T-14 Armata của Nga đã bị phiến quân dùng tên lửa chống tăng đánh trúng.
Thông tin trên được trang People News của Trung Quốc dẫn nguồn tin quân sự tại Syria cho biết, các chuyên gia quân sự của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc và Trung tâm Nghiên cứu Quốc tế tại nước này đánh giá rất cao kết quả hoạt động của Armata.

Với khí hậu khắc nghiệt nắng nóng và nhiều khói bụi ở Syria, tăng Armata vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khi đã chứng minh được sức mạnh, độ tin cậy của mình khi đối mặt với lực lượng phiến quân ở Idlib.

Tang Armata bi trung dan tai Syria
Xe tăng Armata.

Đặc biệt, trong những lần tham chiến, Armata đã nhiều lần bị các tay súng thánh chiến dùng tên lửa chống tăng tấn công vào phần tháp pháo nhưng tất cả chúng đều bị hệ thống phòng thủ chủ động ngăn chặn ở khoảng cách an toàn.

"Đây là điều không một cỗ tăng nào từng xuất hiện tại chiến trường Trung Đông làm được. Leopard của Thổ Nhĩ Kỳ đã bị phá hủy số lượng lớn trong một thời gian ngắn, tăng Abrams bị phá hủy với số lượng lớn hơn nhiều.

Cùng với đó, Challenger của Anh và Leclerc của Pháp cũng chịu cùng số phận. Trong kih đó, với hệ thống phòng vệ cực mạnh của mình, đối thủ chưa một lần thành công khi tấn công tăng Armata", People News cho biết.

Được biết, T-14 Armata của Nga là dòng tăng duy nhất trên thế giới được xếp thuộc thế hệ 4 và được áp dụng công nghệ tàng hình và tự động hóa cao. Chính vì vậy, việc những cỗ tăng này đến Syria đã khiến Mỹ tìm cách đối phó nhằm sở hữu công nghệ từ cỗ tăng này.

Theo People News, để thực hiện ý định của mình, ngay sau khi Nga xác nhận đã điều T-14 Armata đến Syria, ít nhất 2 đoàn xe quân sự của Mỹ mang theo hơn 500 tên lửa chống tăng và đạn xuyên giáp xuất phát từ Iraq bí mật tiến đến tỉnh Al-Hasakah, trong đó có tên lửa Javelin và TOW.

Số vũ khí này đã được Mỹ cung cho lực lượng "đội đột kích cách mạng" được Mỹ đào tạo để chống lại xe tăng thế hệ mới này của Nga. Theo lý giải, việc Mỹ khao khát công nghệ Nga áp dụng trên T-14 bởi trong năm 2021 Nga sẽ bắt đầu trang bị hàng loạt xe tăng T-14 và cũng xem xét xuất khẩu ra nước ngoài.

Nếu kế hoạch này được thực hiện, nhiều khả năng nó sẽ khiến các xe tăng phương Tây bao gồm cả M1A2 của Mỹ mất uy. Được biết, hiện Mỹ đang phát triển dòng tăng thế hệ mới có khả năng sử dụng vũ khí laser để đốt cháy UAV, vô hiệu hóa hỏa lực pháo binh, phát hiện và tiêu diệt các mục tiêu tầm xa nhằm khắc chế loại tăng chiến đấu thế hệ mới T-14 Armata của Nga.

Xe tăng hiện đại thế hệ mới này dự kiến sẽ được biên chế hoạt động vào thập niên 2030. Do vậy, nếu có được một siêu tăng T-14 của Nga, sẽ giúp Mỹ rút ngắn đáng kể thời gian chế tạo và khoảng cách với xe tăng Nga.


Hãng SANA của Syria thì cho rằng, không chỉ Mỹ mà Đức và một số quốc gia thành viên NATO khác cũng thể hiện mối quan tâm tới T-14. Nhưng không dễ để các quốc gia này sử dụng lực lượng ủy nhiệm ở Syria nhằm thu được một chiếc T-14.

Lý do khiến Đức thèm khát công nghệ của T-14 được truyền thông Syria lý giải do quốc gia này đang phát triển chương trình siêu xe tăng, một phần bắt nguồn từ sự ra đời của siêu xe tăng T-14 Armata của Nga.


Nếu có thể đạt được một xe tăng T-14 làm "tài liệu" nghiên cứu, chương trình của Đức sẽ có hy vọng hoàn thành sớm với những công nghệ vượt trội.


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Thảm cảnh xe tăng M1 Abrams 'bất khả chiến bại' tại Iraq
(Vũ khí) - Xe tăng chiến đấu chủ lực M1 Abrams của Quân đội Iraq đã phải chịu thiệt hại rất lớn trong cuộc chiến chống lại phiến quân Nhà nước Hồi giáo - IS.
Trang Avia-pro của Nga cho biết, xe tăng chiến đấu chủ lực (MBT) M1 Abrams vẫn được Quân đội Mỹ xem là bất khả chiến bại khi nó đã lập rất nhiều chiến công trong cuộc chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất cũng như thứ hai.
Tuy vậy trong tay Quân đội Iraq thì phương tiện tác chiến này lại không đạt được hiệu suất chiến đấu cao đến vậy, thậm chí còn phải hứng chịu thiệt hại nặng nề, điều này được thể hiện phần nào qua một bức ảnh vừa được truyền thông khu vực đăng tải.

Bức ảnh được chụp tại một địa điểm chưa rõ trên lãnh thổ Iraq, cho thấy hàng chục xe tăng M1 Abrams tối tân trong tình trạng hư hỏng hoặc bị phá hủy, đa phần là tại những trận chiến đường phố chống lại phiến quân Nhà nước Hồi giáo - IS tại thành phố cổ Mosul và Fallujah.


Quan sát sơ bộ bức ảnh, có thể dễ dàng nhận thấy khoảng một chục xe tăng M1 Abrams đã ngừng hoạt động, một số trong số đó bị hư hỏng khung gầm (và đang được sửa chữa), trong khi một số khác có vết đạn bắn vào thân xe, cho thấy chúng thực sự đã bị kẻ thù tấn công và vô hiệu hóa đến mức không thể phục hồi.
Tham canh xe tang M1 Abrams 'bat kha chien bai' tai Iraq
Bãi tập kết xe tăng chiến đấu chủ lực M1 Abrams bị bắn hỏng của Quân đội Iraq
Cần lưu ý thêm rằng các xe tăng M1 Abrams bị phá hủy khi đối đầu với phiến quân không được trang bị vũ khí chống tăng quá hiện đại, do vậy có nhiều ý kiến cho rằng những chiếc MBT này sẽ còn phải hứng chịu thiệt hại nhiều hơn nữa khi đối đầu với một quân đội chính quy hùng hậu và vũ trang mạnh.
Xem xét đến việc các nhóm vũ trang sử dụng cùng loại tên lửa chống tăng đã bắn vào T-90 thì những vũ khí trên chỉ gây ra thiệt hại tối thiểu đối với xe tăng do Nga sản xuất, do vậy giới truyền thông đã nhận xét rằng M1 Abrams chỉ là món đồ chơi đắt tiền, không dành cho các trận chiến cường độ cao.

Nhưng ở chiều ngược lại, cũng có ý kiến cho rằng các xe tăng T-90 được Iraq mua về khi chiến sự đã kết thúc, chúng chưa có cơ hội thể hiện trên chiến trường. Bên cạnh đó xe tăng M1 Abrams của Iraq là bản xuất khẩu và không được tích hợp giáp phức hợp composite vững chắc như xe tăng của Mỹ, dẫn tới thiệt hại tương đối cao.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Đòn tấn công UAV bầy đàn có dễ bị khắc chế?
(Vũ khí) - Tại Syria, lưới phòng thủ nhiều tầng kết hợp với áp chế mềm bằng tác chiến điện tử của Nga đã khiến các đợt tấn công bằng UAV bị vô hiệu
Hiện nay, lực lượng vũ trang của hầu hết các quốc gia đang nỗ lực chế tạo và thử nghiệm chiến thuật của một nhóm máy bay không người lái (UAV). Công nghệ này cho phép sử dụng hiệu quả một số lượng lớn UAV do thám - tấn công và UAV trinh sát cùng một lúc.
Don tan cong UAV bay dan co de bi khac che?
Sẽ rất khó đối phó với đòn tấn công đồng thời bằng số lượng lớn UAV.
Nguyên lý UAV hoạt động theo kiểu bầy đàn lấy ý tưởng từ thế giới xung quanh, được các nhà khoa học theo dõi dựa trên cơ sở của bầy côn trùng. Chiến thuật này được coi là có nhiều hứa hẹn và trong tương lai sẽ mở ra cơ hội thực tế không giới hạn cho quân đội trên chiến trường.

Tại Nga, các kỹ sư hàng không vũ trụ Nga phối hợp giới thiệu một hình thức chiến tranh khá kinh hoàng trong tương lai với tên gọi Flock-93.
Flock-93 gồm có hơn 100 máy bay không người lái, mỗi chiếc lại được trang bị một lượng thuốc nổ, được sử dụng để để tấn công các mục tiêu, chẳng hạn như cả một đoàn xe quân sự đang di chuyển, theo kiểu bầy đàn.
Những chiếc UAV với số lượng đông đảo như vậy sẽ cực kỳ khó chống đỡ, thậm chí với ngay cả những hệ thống phòng thủ tích cực nhất thì một số UAV vẫn có thể vượt qua.
Tại Mỹ, các chuyên gia thuộc Cơ quan DARPA đang tích cực làm việc để tạo ra đàn máy bay không người lái. Các thử nghiệm đã sử dụng hàng chục máy bay không người lái để tiến hành kiểm tra hệ thống điều khiển chuyển động UAV mới.
Dù bây giờ Mỹ mới công bố về chương trình vũ khí bầy đàn của mình nhưng trong thực tế, hồi năm 2019, lực lượng Houthi tại Yemen đã từng dùng bầy đàn UAV tự sát quy mô để tấn công vào các cơ sở lọc dầu của Saudi Arabia gây hư hỏng lớn.
Trong khi đó, căn cứ Hmeymin và Tartus của Nga tại Syria cũng đã từng nhiều lần bị tấn công bởi các bầy đàn UAV tự sát. Hoạt động quân sự của Thổ Nhĩ Kỳ gần đây trên lãnh thổ Syria và ở Libya cũng sử dụng các bầy đàn UAV.
Chuyên gia Charles Lister thuộc Viện nghiên cứu Trung Đông của Mỹ đánh giá, thành công quân sự lớn và duy nhất của Thổ Nhĩ Kỳ trên cả 2 chiến trường chính là chiến thuật sử dụng UAV quân sự kiểu bầy đàn.
Theo giới chuyên gia, dù rất đáng sợ nhưng chiến thuật tấn công kiểu bầy đàn của UAV không phải không có cách để đối phó.

Tại Syria, lưới phòng thủ nhiều tầng kết hợp với áp chế mềm bằng tác chiến điện tử của Nga đã khiến các đợt tấn công bằng UAV của phiến quân Syria không đạt được kết quả như mong muốn.
Trong khi đó, Israel cũng vừa chính thức công bố tổ hợp Drome Dome có thể dễ dàng đối phó với đòn tấn công bầy đàn của UAV. Drome Dome có thể khống chế và ép hạ cánh UAV ở khoảng cách lên tới 3,5km và kiểm soát cùng lúc khoảng 200 UAV.

Nếu năng lực của Drome Dome như giới thiệu, Israel hoặc bất kỳ lực lượng nào được trang bị đều có thể khắc chế được chiến thuật tấn công kiểu bầy đàn của UAV. Đến khi đó, đòn tấn công cùng lúc với số lượng lớn UAV sẽ khó phát huy tác dụng.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Tàu sân bay 'đắt kỷ lục' của Mỹ gặp sự cố khiến toàn bộ máy bay không thể cất cánh

Tàu sân bay USS Gerald R. Ford (CVN-78) của Mỹ đã gặp trục trặc khiến máy bay không thể cất cánh trong cuộc thử nghiệm kéo dài 5 ngày do Hải quân Hoa Kỳ tổ chức từ ngày 2/6.
Tàu sân bay USS Gerald R. Ford đã ở trên biển để tiến hành các thử nghiệm các hệ thống thông tin liên lạc và dữ liệu, cũng như các hoạt động bay.

Tàu sân bay đắt kỷ lục của Mỹ gặp sự cố khiến toàn bộ máy bay không thể cất cánh - Ảnh 1.

Tàu sân bay Gerald R. Ford
Nhưng trong quá trình thử nghiệm một trong những hệ thống điều khiển máy phóng điện từ EMALS đã ngừng hoạt động, khiến cho các máy bay không thể cất cánh trong 5 ngày, Hải quân cho biết trong một bản phát hành.

Lỗi hệ thống điều khiển đã được các chuyên gia khắc phục và các máy bay đã có thể cất cánh vào ngày 7/6. Nguyên nhân của lỗi vẫn đang được điều tra.
Ford đã trở về căn cứ ở Norfolk sau chuyến hải hành thử nghiệm, theo tin trên trang web của Học viện Hải quân Hoa Kỳ USNI News.
Tàu sân bay USS Gerald R. Ford được đưa vào hoạt động vào năm 2017 và vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm ở Đại Tây Dương. Đây là chiếc tàu sân bay được mệnh danh là có giá 'đắt kỷ lục' với chi phí sản xuất lên tới 12,9 tỷ USD.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Patriot bất động khi căn cứ Taji hứng mưa tên lửa
(Vũ khí) - Một vụ tấn công quy mô lớn vừa được lực lượng vũ trang đối lập phát động nhằm vào căn cứ không quân Taji của Mỹ trên đất Iraq.
Truyền thông Iraq cho biết, những phần tử vũ trang không xác định đã tấn công căn cứ không quân lớn nhất của Mỹ trên lãnh thổ nước này vào đêm 13 tháng 6, khi bắn hàng loạt tên lửa vào địa điểm nói trên.
Dữ liệu về số lượng tên lửa được bắn vào căn cứ không quân Taji vẫn đang gây tranh cãi khi một nguồn tin nói rằng có 6 tên lửa, nhưng theo một nguồn khác thì con số là 8, bên cạnh đó nguồn tin từ mạng xã hội cho biết đã có hai vụ nổ xảy ra.

"Phương tiện truyền thông Iraq đã nói về một cuộc tấn công bằng tên lửa vào căn cứ không quân Taji hiện đang được sử dụng bởi các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ đóng tại Iraq", tài khoản Twitter của nhà quan sát Last Defender cho biết.
Theo dữ liệu sơ bộ, các quả tên lửa đã rơi cách vành đai sân bay quân sự 250 - 300 mét, và không gây ra bất cứ thiệt hại nào, nhưng hiện tại không có tuyên bố chính thức nào được đưa ra bởi Bộ Tư lệnh Không quân Hoa Kỳ hoặc Baghdad về chủ đề này.
Hiện tại vẫn chưa xác định được nhóm vũ trang nào đã đứng sau vụ tấn công căn cứ không quân Mỹ nằm gần thủ đô Iraq, các chuyên gia cho rằng đó có thể là những kẻ khủng bố của Nhà nước Hồi giáo - IS, hoặc một nhóm bán quân sự thân Iran như Kataib Hezbollah.
Patriot bat dong khi can cu Taji hung mua ten lua
Hệ thống phòng không Patriot đã bất động khi căn cứ Taji bị tấn công bằng tên lửa
Vấn đề thu hút sự quan tâm tiếp theo đó là hình ảnh vệ tinh được công bố trước đây cho thấy Mỹ đã triển khai từ 4 đến 6 hệ thống phòng không Patriot tại căn cứ không quân Taj, và trên thực tế toàn bộ chúng đã nằm yên bất động suốt thời gian cuộc tấn công tên lửa diễn ra.
"Tất nhiên phía Hoa Kỳ có thể quả quyết khẳng định rằng họ đã kiểm soát được hoàn toàn tình hình, do các tên lửa rơi cách vành đai căn cứ hàng trăm mét nên tổ hợp phòng không Patriot đã quyết định không can thiệp, cần nhắc lại rằng Patriort không phải là hệ thống phòng không duy nhất trên thế giới có khả năng này", mà các chuyên gia lưu ý.

Nhưng bên cạnh đó có ý kiến khác nhận định nếu những quả tên lửa trên rơi trúng căn cứ thì chưa chắc Patriot đã kịp thời đưa ra phản ứng, nhất là khi cự ly phóng quá gần và quỹ đạo của đạn tương đối thấp chứ không cao như tên lửa đạn đạo đích thực - đối tượng đánh chặn của Patriot.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Tàu ngầm Khabarovsk Nga thành mối đe dọa chủ yếu với Mỹ
(Bình luận quân sự) - Lầu Năm Góc dự định đánh chặn thiết bị ngầm không người lái “Poseidon” bằng những ngư lôi hiện vẫn chưa biết khi nào mới có

Chúng tôi mới giới thiệu bài tổng hợp ngắn của tòa soạn báo “Bình luận quân sự” (Nga) với tiêu đề: “Forbes:Nga thay đổi cán cân đại dương bằng một quả ngư lôi” (DVO, 12/6/2020.
Để cung cấp thêm thông tin, nhất là về các biện pháp đối phó của Mỹ, xin giới thiệu tiếp bài báo với tiêu đề trên của chuyên gia quân sự Nga quen thuộc Vladimir Tuchkov.
Bài đăng trên “Svobodnaia Pressa” và một số báo chuyên ngành quân sự khác ngày 14/6/2020. Sẽ có một số thông tin trùng lặp với bài trước, xin bạn đọc thông cảm.

Tau ngam Khabarovsk Nga thanh moi de doa chu yeu voi My
Trên ảnh: hệ thống đa năng “Poseidon” (Ảnh: Ảnh chụp từ video / Cơ quan báo chí Bộ Quốc phòng LB Nga / TASS)
Tình trạng căng thẳng trên thế giới đã leo thang đến mức mà ngay cả đến tạp chí Forbes cũng đã phải tham gia bàn luận về chủ đề quân sự- cụ thể là mới cho đăng một bài báo bàn về tình hình của Hải quân Nga hiện nay. Đây là chuyện mà trước đây Forbes chưa từng làm.
Lần này thì đối tượng được Forbes “điều tra nghiên cứu” là chiếc tàu ngầm hạt nhân “Khabarovsk” (Nga) sắp được đóng xong.
Tác giả bài báo là chuyên gia H.I. Satton thể hiện một thái độ trân trọng với “Khabarovsk” đến mức đã đưa ra một tuyên bố khẳng định rằng- sự xuất hiện của chiếc tàu ngầm này sẽ buộc các quốc gia phải xem xét lại cả chiến thuật lẫn chiến lược tiến hành chiến tranh ngầm dưới mặt nước.
Tất nhiên, cái trò “mèo vờn chuột” mà các tàu ngầm Liên Xô và Mỹ đã từng chơi với nhau trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh vẫn sẽ được tiếp tục cả sau khi tàu ngầm “Khabarovsk” được đưa vào trang bị cho Hải quân Nga.
Nhưng từ bây giờ trở đi, các tàu ngầm Mỹ sẽ đi săn không chỉ những chiếc tàu ngầm Nga mang tên lửa đạn đạo (chiến lược), mà còn ngay cả chiếc “Khabarovsk” này nữa. Và cả những tàu ngầm cùng lớp với ”Khabarovsk”, nếu như Nga cho sản xuất hàng loạt kiểu tàu này.
Lý do khiến “Khabarovsk” được chú ý đặc biệt như vậy- vì nó là phương tiện mang thiết bị không người lái động cơ hạt nhân mang đầu tác chiến hạt nhân công suất siêu lớn "Canyon", “Canyon” –đấy là cách gọi thiết bị ngầm không người lái “Poseidon” của người Mỹ.

Phải thừa nhận rằng người Mỹ biết khá nhiều thông tin xung quanh việc đóng chiếc tàu ngầm nói trên. Ông tác giả người Mỹ viết ở đầu bài báo như sau: “Chúng ta (Mỹ) đang theo dõi sát việc (Nga) chuẩn bị đưa tàu ngầm “Khabarovsk” rời Xưởng đóng tàu số một thuộc Nhà máy đóng tàu “Sevmash” (để hạ thủy).
Tiếp theo, H.I. Satton giới thiệu các ảnh vệ tinh để độc giả có thể tự mình quan sát các xưởng và công trình phụ trợ của nhà máy “Sevmash”. Tiếp theo, ông diễn giải cách dựa vào những dấu hiệu nào trên ảnh để có thể xác định là tàu đang được chuẩn bị được hạ thủy.
Tiếp theo nữa- ông cũng khẳng định rằng “Khabarovsk” sẽ không được hạ thủy đúng thời hạn. Bởi vi tình hình xung quanh Xưởng vẫn yên ắng hệt như một năm trước đây vậy
Người Mỹ cũng biết tương đối rõ kích thước và một số tính năng kỹ thuật của chiếc “Khabarovsk” được chế tạo theo dự án 08951 này. Tác giả H.I. Satton khẳng định là có nhiều điểm chung giữa tàu ngầm “Khabarovsk” với tàu ngầm mang tên lửa chiến lược lớp “Borey”. Tàu “Khabarovsk” sẽ mang 6 quả “Poseidon”.
Còn về chính "Poseidon"- thì đó là một vũ khí đa năng. Thiết bị không người lái mang đầu tác chiến công suất tới 100 Megaton này có thể được sử dụng để gây ra những tổn thất không thể bù đắp nổi cho các căn cứ hải quân của Mỹ.
Và nó cũng có thể thực hiện chức năng làm kiểu vũ khí của “Ngày tận thế” trong trường hợp xảy ra đòn tấn công hạt nhân nhằm vào nước Nga.
Để làm điều này, một vài "Poseidon" sẽ “lẳng lặng tiếp cận” bờ biển Hoa Kỳ, nằm “ẩn mình” tại một vùng nước tương đối nông để chờ lệnh phát nổ.
Có nghĩa là nó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với các tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (ICBM) vì ICBM sẽ phải mất hơn nửa giờ để vượt Đại Tây Dương để đến được các mục tiêu trên lãnh thổ Mỹ.
Vâng, và còn phải vượt qua hệ thống phòng thủ chống tên lửa nữa chứ. Trong khi đó với "Poseidon"- thì nó đã nằm chờ sẵn ngay tại "chân công trình” rồi.
Các chuyên gia tính toán rằng nếu một thiết bị hạt nhân không người lái này phát nổ, một khu vực lãnh thổ rất rộng lớn sẽ không thể sử dụng được cho bất kỳ một hoạt động quân sự, kinh tế và xã hội nào không chỉ trong nhiều năm, mà là trong nhiều thập kỷ.
Với tốc độ gió 25 km / h, một đám mây phóng xạ sẽ phủ trùm trên một khu vực có diện tích 300 km × 1700 km.
Ô nhiễm phóng xạ trong thời gian dài là do đầu đạn 100 megaton của “Poseidon” có chứa coban và vì thế nên khi phát nổ sẽ tạo ra một khối lượng lớn các đồng vị có chu kỳ bán rã rất dài. Kết cấu kiểu đầu tác chiến như vậy còn được gọi là “bom bẩn”.
"Poseidon" có những tính năng có một không hai. Động cơ hạt nhân đảm bảo cho nó “di chuyển vượt quãng đường” tới hơn 10.000 km. Tốc độ tối đa là hơn 200 km / h. Có được tốc độ như vậy là nhờ thiết bị không người lái này di chuyển trong một bong bóng khí.
Tốc độ hành trình - 50 km / h. Khi giảm tốc độ để thực hiện chế độ di chuyển tiếp cận mục tiêu, Poseidon có độ ồn thấp kỷ lục. Có nghĩa là ngay cả các sonar hiện đại nhất cũng không thể phát hiện được nó ở khoảng cách hơn 4-5 km. Và còn một tính năng cũng kỷ lục khác nữa: độ sâu làm việc tới khoảng 1.000 mét.
Bên cạnh đó, còn một bối cảnh rất quan trọng nữa- “Poseidon” có sử dụng trí tuệ nhân tạo.
Thật khó để nói là trí tuệ nhân tạo ứng dụng trên “Poseidon” đã phát triển đến mức độ nào, nhưng, trong mọi trường hợp, thiết bị ngầm không người lái này chắc chắn có thể hoạt động độc lập, và dù không cần sự tham gia của bất kỳ một sỹ quan điều khiển nào vẫn tự mình tìm đến đến được mục tiêu.
Thêm nữa, nó tự điiều khiển hướng đi không chỉ bằng bản đồ bề mặt địa hình ngầm dưới nước, mà còn cả căn cứ vào tình huống tác chiến cụ thể.
Có nghĩa là nó có thể xác định được hoặc là mình đã bị hệ thống phòng thủ chống ngầm đối phương phát hiện, hoặc là đang bị các ngư lôi tấn công. Tùy thuộc vào tình huống cụ thể, “Poseidon” vừa cơ động vòng tránh vừa thay đổi tốc độ - tăng tốc hoặc giảm tốc.
Forbes dự đoán rằng ngay trong thập kỷ này, tất cả các tàu ngầm tấn công đa năng của Mỹ và Anh sẽ phải dành sự quan tâm đặc biệt cho “Khabarovsk”. Và cho một tàu ngầm khác nữa cũng sẽ trở thành phương tiện mang 6 thiết bị "Poseidon" – đó là tàu ngầm "Belgorod".
Chiếc tàu ngầm này (“Belgorod”) đang được đóng theo dự án 09852. Tàu ngầm “Belgorod” sẽ kết hợp thực hiện cả chức năng tấn công và chức năng trinh sát, và vì thế nó sẽ được trang bị thêm thiết bị lặn sâu “Losharik”.
Theo các kế hoạch thì Hải quân Nga sẽ tiếp nhận thêm hai tàu ngầm hạt nhân được trang bị mỗi chiếc 6 “Poseidon” nữa. Các công tác thiết kế chúng trong khuôn khổ dự án 09853 vẫn đang được tiếp tục.
Nhưng hiện chưa có thông tin khi nào sẽ khởi công đóng các tàu còn lại này. Tuy nhiên, có thể tin chắc được rằng cuộc khủng hoảng rất nghiêm trọng hiện nay sẽ không cho phép hiện thực hóa không chỉ tất cả những gì đã nghĩ ra, mà ngay cả các kế hoạch đã được phê duyệt.
Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào thì việc đưa hai tàu ngầm- phương tiện mang "Poseidon" vào trang bị cho Hải quân Nga- là một điều tuyệt đối chắc chắn.

Tác giả bài báo trên Forbes nói trên cũng cố gắng tìm câu trả lời cho câu hỏi: Hải quân Mỹ và Anh có phương tiện nào để chống lại “Poseidon” Nga không? Câu trả lời- chỉ được một phần và chỉ ở một mức độ hạn chế.
Để tiêu diệt các thiết bị ngầm không người lái này của Nga, hiện Mỹ và Anh chỉ có thể sử dụng những ngư lôi tốt nhất của mình- Mk. 48 ADCAP và “Spearfish”.
Tuy nhiên, việc sử dụng những ngư lôi này để đánh chặn cũng chỉ có thể thực hiện được trong một số trường hợp nhất định vì “Poseidon” có rất nhiều chế độ hoạt động.
Có lẽ, chỉ ngay sau khi “Poseidon” vừa được phóng khỏi phương tiện mang và chưa tăng tốc lên ngưỡng tối đa. Vâng, chưa hết- còn độ sâu hoạt động của “Poseidon” nữa- cũng ngoài tầm với của ngư lôi Mỹ.
Trên thực tế, mã số phiên bản mới nhất của ngư lôi Mk.48 không phải là ADCAP, mà là CBASS. Vì vậy, có thể hiểu ngư lôi Mỹ có thể đạt tốc độ tối đa 100 km / h. Và độ sâu haotj động tối đa là 500 mét.
Ngư lôi “Spearfish” của Anh – loại vũ khí “nghiêm túc” hơn Mk. 48 ADCAP của Mỹ. Nó được thiết kế chế tạo riêng để “làm việc” với tàu ngầm Liên Xô dự án 705 “Lira” có tốc độ phi thường là 41 hải lý/h khi lặn. Tốc độ của ngư lôi Anh đạt tới 150 km / h. Độ sâu làm việc cũng tương tự như của "Người Mỹ" - 500 mét.

Với ngư lôi “Spearfish” Anh, tàu ngầm “Lira” Xô Viết là mục tiêu “dễ nhằn” hơn rất nhiều so với “Poseidon”.
Bởi vì những chiếc tàu ngầm Liên Xô thế hệ đó được Phương Tây gọi là "những con bò cái rống" do độ ồn thái quá của chúng. Trong khi đó- cực kỳ khó phát hiện “Poseidon". Và vị chuyên gia- tác giả bài báo trên Forbes hiểu quá rõ điều này.
Ông cho rằng Phương Tây sẽ cần những ngư lôi có tốc độ nhanh hơn, hoạt động ở độ sâu lớn hơn và có cự ly hoạt động xa hơn.
Cũng như cần phải có các phương tiện mới hiện đại hơn rất nhiều để có khả năng phát hiện thiết bị không người lái có độ ồn gần “hòa lẫn” với phông tiếng ồn tự nhiên của đại dương này.
Tác giả thừa nhận: “Để đối phó với kiểu ngư lôi này, Phương Tây sẽ cần rất nhiều tiền. Và ở đây, còn cần cả một số sự thỏa hiệp.
Các ưu tiên khác sẽ phải gạt sang một bên để nhường chỗ cho các dự án thiết kế phương tiện chống lại “Poseidon”. Và tất nhiên, phải chấp nhận giảm ưu tiên đầu tư cho các công việc ở những lĩnh vực khác".
Như chúng ta đã thấy, tình hình cũng có cái gì đó tương tự như với tên lửa siêu thanh. Chính trên hướng này (phát triển tên lửa siêu thanh), mới đây Lầu Năm góc đã phải triển khai những dự án quy mô chưa từng có để đuổi kịp Nga. Giờ thì lại phải triển khai thêm một dự án khẩn cấp nữa - dự án biển.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Mỹ gặp khó khi hoàn thiện vũ khí cho F-35
(Vũ khí) - Dù GBU-53 StormBreaker đã thực hiện một số vụ thử thành công trên F-35, F/A-18 và cả F-15E nhưng Mỹ đang gặp khó khi hoàn thiện vũ khí này.
Theo báo cáo của Văn phòng Trách nhiệm Chính phủ Mỹ (GAO), việc triển khai bom đường kính nhỏ GBU-53 StormBreaker đã bị trì hoãn hơn một năm qua do sự cố vũ khí này gặp phải.

GAO tiết lộ, vấn đề lớn nhất hiện nay với GBU-53 là việc gấp và xòe cặp cánh không hoạt động như thiết kế. Ngoài ra, thiết bị giữ ổn định cho bom trên hành trình bay tới mục tiêu bị rung lắc mạnh.

My gap kho khi hoan thien vu khi cho F-35
Tiêm kích F-35.

"Tất cả những vấn đề này có thể tác động tiêu cực đến khả năng chiến đấu, nhất là độ chính xác khi tấn công mục tiêu. Đặc biệt vũ khí này có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho F-35 khi cặp cánh của GBU-53 có thể bất ngờ hoạt động ngay cả khi vẫn trong khoang chứa", GAO cho biết.

Đây chính là nguyên nhân khiến Mỹ vẫn chưa thể triển khai GBU-53 trên tiêm kích tàng hình F-35 dù vũ khí này đã diệt thành công loạt mục tiêu trong các cuộc thử nghiệm được tiến hành.

"Để khắc phục hoàn toàn khiếm khuyết và đưa GBU-53 vào hoạt động trên F-35, có thể Mỹ phải mất thêm nhiều thời gian nữa mới có thể thực hiện được", GAO thừa nhận.

Trong khi Mỹ đang gặp khó khi tích hợp bom đường kính nhỏ cho tiêm kích F-35 thì đối thủ Nga rất thuận lợi khi thử nghiệm loại vũ khí cùng phân khúc trang bị chi máy bay tàng hình Su-57.

Loại vũ khí được nhắc đến của Nga chính là bom-tên lửa 9-A-7759. Theo chuyên gia quân sự Anton Lavrov, thực tế ở Syria Nga đã sử dụng các loại bom có độ chính xác cao như bom hiệu chỉnh hàng không là KAB-500 và KAB-1500, cũng như tên lửa chiến thuật có độ chính xác cao thuộc lớp không đối đất Kh-25, Kh-29...

Dù có khả năng tấn công mục tiêu cực chính xác nhưng chúng đều có phạm vi hoạt động hạn chế. Trong trường hợp đối thủ là những nước có hệ thống phòng không hiện đại những máy bay mang theo loại vũ khí này có thể dễ dàng bị tiêu diệt.

Với 9-A-7759, máy bay Nga có thể dễ dàng xuyên thủng được phòng không đối. Hiện tại nhiều nước trên thế giới được trang bị các hệ thống phòng không hiện đại và để đối phó với chúng cần các loại vũ khí mới đa năng với tầm bắn lớn hơn.

Và 9-A-7759 của Nga được coi là loại vũ khí đáp ứng yêu cầu này. Chúng được đánh giá có độ tin cậy và mạnh hơn GBU-53 StormBreaker của Mỹ. Vũ khí này có thể điều khiển được. Đặc biệt là 9-A-7759 có 3 biến thể: nổ phá mảnh mạnh, phá nổ hàng loạt và cháy nổ bổ sung.


Loại vũ khí bom-tên lửa này có thể đạt tốc độ từ 500 km/h đến 1200 km/h. Ngoài ra tầm bắn của một trong số biến thể cũng có thể thay đổi nhờ trang bị thêm động cơ.

Theo kế hoạch các cuộc thử nghiệm cấp nhà nước của loại bom-tên lửa mới này sẽ được hoàn thành trong năm 2020. Bước đầu, 9-A-7759 sẽ được ưu tiên trang bị cho Su-57.


Với việc được trang bị 9-A-7759, tiêm kích thế hệ 5 Nga có lợi thế hơn máy bay đồng hạng F-35 của Mỹ khi thực hiện nhiệm vụ tấn công mục tiêu tĩnh lẫn động cả trên mặt đất và trên biển.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Tướng Mỹ nói sự thật đau lòng về tăng Abrams
(Vũ khí) - Lãnh đạo Cơ quan phát triển Quân đội tương lai của Mỹ, tướng John Murray vừa có thừa nhận về khả năng của tăng M1 Abrams trong chiến tranh hiện đại.
Xe tăng M1 Abrams từng được coi là biểu tượng sức mạnh của Lục quân Mỹ, cũng là một trong những dòng xe tăng có số lượng và các trận chiến ấn tượng trên chiến trường, nhưng dòng xe tăng M1 Abrams lại đang mất dần vai trò trước các loại vũ khí chống tăng hiện đại và tỏ ra thua kém với những dòng tăng thế hệ mới của đối thủ.

Tình trạng này không chỉ diễn ra với M1 Abrams trong quân đội Mỹ mà trong trang bị của một số đồng minh, cỗ tăng này còn thê thảm hơn. Thừa nhận được tướng Mỹ đưa ra sau khi đánh giá về khả năng tác chiến của Abrams trên hầu khắp các chiến trường, đặc biệt tại Trung Đông.

Tuong My noi su that dau long ve tang Abrams
Xe tăng M1 Abrams.
Để thấy rõ sự yếu kém của tăng Mỹ, vị tướng này đã so sánh với T-90A của Nga và khẳng định, cả 2 dòng tăng này có khả năng tấn công tương đương nhau, nhưng khả năng bảo vệ của loại xe tăng Nga tốt hơn rất nhiều so với tăng Mỹ.

Trong nhiều video cuộc chiến ở ngoại ô thành phố Mosul của Iraq từng được IS tung lên mạng trước đây cho thấy, chỉ cần một quả tên lửa chống tăng thế hệ cũ tấn công cũng đủ biến chiếc xe tăng hạng nặng Abrams thành một quả cầu lửa.

Cuộc chiến tranh đầu tiên Abrams được tham gia là vào năm 1991, trong khuôn khổ chiến dịch Bão táp sa mạc ở Iraq (Chiến tranh Vùng vịnh lần 1). Đối thủ chính của M1 là xe tăng T-72 của Liên Xô.


Tại đây, sau đòn đánh hủy diệt đầu tiên bằng hỏa lực trên không, nhờ tăng Abrams và xe chiến đấu bộ binh Bradley mà quân đội Mỹ chiến thắng ngoạn mục.

Ngày 24/2/1991, Liên minh do Mỹ đứng đầu mở cuộc tiến công trên bộ vào quân đội Iraq vào Kuwait. Đến sáng 27/2, lực lượng Iraq đã bị quét sạch. Trong khi không quân mất 43 ngày không kích với cường độ cao và tiêu diệt 50% lực lượng xe tăng Iraq, các đơn vị thiết giáp Mỹ mất trên 4 ngày để tiêu diệt thêm 25%.

Quân đoàn VII của Mỹ tuyên bố đã tiêu diệt tổng cộng 1.350 xe tăng Iraq, 1.224 xe thiết giáp. Thiệt hại của Mỹ là 36 xe thiết giáp vì hoả lực đối phương (khoảng 30 chiếc khác bị thiệt hại do bắn nhầm).

Do Iraq sai lầm về chiến thuật khi dàn xe tăng đấu với lực lượng tăng-thiết giáp Mỹ, không coi trọng lực lượng vũ khí chống tăng cá nhân nên nhờ có ưu thế về không quân và sự cơ động của các lữ đoàn tăng-thiết giáp, lục quân Mỹ dễ dàng làm cỏ các tuyến phòng ngự xe tăng của Iraq.

Một phần khác, phiên bản T-72 mà quân đội Iraq dùng chỉ có vỏ giáp bằng 1/2 phiên bản gốc của Liên Xô, địa hình sa mạc trống trải của cũng khiến cho T-72 thất thế trước Abrams của Mỹ, các thiết bị quan sát của nó có hiệu quả kém hơn, đồng thời nó cũng không có khả năng tác chiến đêm.

Trong cuộc chiến Vùng vịnh lần 1, chỉ có 18 chiếc Abrams bị loại khỏi vòng chiến do hoả lực đối phương, nhưng không có chiếc M1 nào bị bắn hạ bởi xe tăng Iraq mà chủ yếu do quân ta bắn nhầm và bị các loại vũ khí khác tiêu diệt.

Tuy nhiên trong Chiến tranh Vùng vịnh lần 2 ở Iraq năm 2003, M1 Abrams đã thể hiện rõ những yếu điểm của mình và bị thiệt hại nặng nề trong tác chiến đô thị.

Tình đến tháng 3/2006, tức là sau 3 năm, đã có trên 100 xe M1 bị phá huỷ hoàn toàn, hơn 530 chiếc khác bị hư hại nặng và phải đưa trở về nhà máy ở Mỹ để sửa chữa (trung bình cứ 2 ngày lại có 1 chiếc M1 Abrams bị hỏng nặng).

Động cơ turbine của M1 Abrams cũng tỏ ra dễ bị hư hỏng trong điều kiện sa mạc tại Iraq: riêng trong năm 2007, khoảng 1.400 bộ động cơ của M1 đã phải gửi về Mỹ để đại tu.

Những năm sau đó, mặc dù mức độ chiến sự thấp hơn nhưng M1 Abram Mỹ vẫn liên tục bị phá hủy. Sau đó, với sự xuất hiện của những loại các vũ khí chống tăng cá nhân hiện đại hơn như RPG-299, K115-2 Metis-M, 9M133 Kornet, số phận của M1 Abrams ngày càng mong manh hơn.

Năm 2014, lực lượng khủng bố IS đã mở chiến dịch tấn công tại Iraq và chỉ sau 3 tháng đã chiếm một nửa Iraq. Khi đó, Quân đội Iraq có trong tay 146 chiếc M1A1M Abrams (phiên bản cải tiến từ M1A1) trang bị cho 6 tiểu đoàn xe tăng của sư đoàn 9,

Tuy nhiên, các xe tăng này không thể hiện được sức mạnh trong điều kiện đô thị và bị phá hủy hàng loạt. Sau nửa năm chiến đấu, đến cuối năm 2014, quân đội Iraq chỉ còn lại 40 chiếc M1 Abrams có thể sử dụng.

Ngoài ra, các xe tăng M1 Abrams trong quân đội Saudi Arabia cũng bị lực lượng Houthi ở Yemen liên tục "nướng chín", khi Riyadh tung quân tấn công vào Yemen năm 2015, dù Houthi chỉ có các tên lửa cổ lỗ như RGP-7, RGP-29 hay 9K111 Fagot.


Để cải thiện tình hình trong khi chờ phát triển dòng tăng mới mạnh mẽ và tin cậy hơn, Quân đội Mỹ đã tiến hành nâng cấp Abrams với hỏa lực mạnh và tích hợp hệ thống phòng vệ chủ động (APS) Tropy-A cho Abrams.

Tuy nhiên, giới quân sự Mỹ thừa nhận đây chỉ là giải pháp tình thế bởi trong thử nghiệm và thực tế chiến đấu trong quân đội Israel, hệ thống Tropy-A không ít lần bị bị đạn RPG-7 từ thời Liên xô đánh bại.


 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Lộ nguyên nhân tàu ngầm Mỹ không thể phá băng như Nga
(Vũ khí) - Theo Associated Press, tàu ngầm Mỹ trong hàng chục năm được làm từ thép kém chất lượng. Vì vậy đã tác động tiêu cực đến hoạt động của Hải quân Mỹ.
Công ty Bradken có trụ sở tại Kansas City (bang Missouri) - nhà cung ứng hàng đầu loại thép có độ bền cao để đóng tàu ngầm cho Mỹ trong hàng chục năm đã cung cấp loại thép kém chất lượng do một nhân viên của công ty đã giả mạo kết quả thử nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Sau khi kết quả điều tra được công bố, Bradken đã chấp thuận trả 10,5 triệu USD theo thỏa thuận để trì hoãn việc bị truy tố.

Lo nguyen nhan tau ngam My khong the pha bang nhu Nga
Tàu ngầm hạt nhân Mỹ.

Loại thép đúc do công ty này cung cấp được sử dụng để các công ty Electric Boat và Newport News Shipbuilding của Mỹ chế tạo vỏ tàu ngầm. Cần lưu ý rằng các thủy thủ trên tàu gặp nhiều rủi ro khi xảy ra va chạm hoặc các yếu tố ảnh hưởng khác.




"Bradken đặt các thủy thủ của Hải quân và hoạt động của lực lượng này vào tình thế rủi ro... Các nhà thầu quốc gia không được nhân nhượng đối với hành động gian lận trong nội bộ của họ, và khi phát hiện có gian lận cần hoàn toàn thẳng thắn với chính phủ", công tố viên Brian Moran nói.

Theo giới chuyên gia, đây có thể là nguyên nhân khiến tàu ngầm Mỹ tỏ ra thua kém hạm đội tàu ngầm Nga khi hoạt động tại những khu vực có lớp băng dày ở Bắc Cực.

Về lý thuyết, các tàu ngầm hạt nhân của Mỹ có thể húc thủng được lớp băng dày tối đa 800mm khi nổi. Tuy nhiên thực tế cho thấy, tàu ngầm Mỹ chỉ có thể húc thủng được lớp bằng dày khoảng 40cm.

Trong khi đó, những tàu ngầm hạt nhân của Nga đang hoạt động tại Bắc Cực có thể dễ dàng xuyên thủng lớp băng dày tới 1,2m. Để làm được điều này, các nhà phát triển Nga đã dùng loại vật liệu siêu bên làm khung thân khiến nó được đánh giá có độ bền gấp nhiều lần tàu Mỹ.

Tuy nhiên, Associated Press cho rằng, sự yếu kém của tàu ngầm hạt nhân Mỹ chưa dừng lại ở đó khi mới đây Hải quân nước này đã phát hiện mối hàn kém chất lượng ở hệ thống ống phóng tên lửa của nhà máy đóng tàu Mỹ có thể gây nguy hiểm cho các tàu ngầm của nước này.

Những cụm ống phóng này được trang bị cho gói nâng cấp Block V của tàu ngầm hạt nhân tấn công lớp Virginia Mỹ, tàu ngầm chiến lược mang tên lửa đạn đạo lớp Dreadnought của Anh và dự kiến cả tàu ngầm lớp Columbia của Mỹ.


"Mối hàn là yếu tố sống còn trên các tàu ngầm, do chúng phải hoạt động trong môi trường nguy hiểm chết người. Chúng ta không thể sử dụng những mối hàn bị lỗi hoặc kém chất lượng", hạ nghị sĩ Joe Courtney thuộc bang Connecticut, nơi đặt trụ sở nhà thầu Electric Boat tuyên bố.


Ông yêu cầu Hải quân Mỹ và ngành công nghiệp đóng tàu nước này áp dụng những biện pháp quản lý chất lượng chặt chẽ hơn trong tương lai.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Kalibr chính xác gấp 3 lần Tomahawk Mỹ
(Vũ khí) - Nga vừa tiết lộ độ chính xác của những tên lửa hành trình tầm xa Kalibr khi tấn công lực lượng phiến quân ở Syria.
Trang AMN dẫn tuyên bố của Bộ Quốc phòng Nga cho biết, các tên lửa hành trình Kalibr đã liên tiếp được Hải quân nước này sử dụng để tấn công lực lượng khủng bố IS, Hay'at Tahrir Al-Sham (HTS) ở Syria.

Mở đầu cho việc Nga dùng Kalibr tấn công phiến quân tại Syria là đợt tấn công hồi cuối năm 2015 do những chiến hạm cỡ nhỏ của Hạp đội Caspi thực hiện. Tên lửa đã bay từ Biển Caspi qua Iran, Iraq và tấn công chính xác vào mục tiêu phiến quân tại Syria.

Kalibr chinh xac gap 3 lan Tomahawk My
Chiến hạm Nga phóng Kalibr.
Kể từ đó, Kalibr đã nhiều lần được Nga sử dụng tấn công phiến quân tại Raqqa, Idlib và Aleppo ở Syria. Để tấn công chính xác mục tiêu, Kalibr đã bay bám sát qua nhiều địa hình phức tạp khác nhau như đồi núi, sa mạc...


Điều làm nên sự đặc biệt của Kalibr so với tấn cả các loại tên lửa hành trình tầm xa trên thế giới hiện nay là vũ khí Nga có bán kính lệch mục tiêu (CEP) không quá 3m.

Chỉ với độ chính xác khi tấn công mục tiêu, giới chuyên gia cho rằng, Kalibr đã vượt Tomahawk của người Mỹ. Bởi phiên bản BGM-109A Tomahawk có CEP lên tới 80m, trong khi đó phiên bản mới hơn của Tomahawk là BGM-109C có CEP đạt 10m.

Một đặc điểm quan trọng là tên lửa Kalibr là chúng có thể chọc thủng bất cứ hệ thống phòng không – phòng thủ tên lửa nào. Kalibr bay ở độ cao từ 50 – 150 m, khi đến gần mục tiêu tên lửa hạ độ cao xuống còn 20 m và tấn công với tốc độ siêu âm, trong khi đó tốc độ của Tomahawk chỉ là cận âm.

Quỹ đạo đường bay tên lửa Kalibr rất phức tạp với sự thay đổi cả về độ cao và hướng bay. Điều đó cho phép nó có thể tiếp cận mục tiêu từ hướng bất ngờ nhất.

Đánh giá về Kalibr, nhà phân tích quân sự của tờ National Interest, ông Sebastien Roblin cho biết, khoảng cách giữa Hải quân Mỹ và Nga đang ngày càng bị thu hẹp, trong phân khúc tên lửa hành trình, Mỹ đã bị Naga vượt qua.

Hiện nay người Mỹ không thể triển khai vũ khí tầm xa hiệu quả trên các tàu mặt nước nhỏ giống như việc Nga trang bị cho hệ thống tàu mặt nước loại tổ hợp tên lửa Kalibr.

Đầu những năm 1990, Hải quân Mỹ đã tiến hành phóng hàng trăm tên lửa Tomahawk từ tàu mặt nước và tàu ngầm tấn công vào các mục tiêu ở Trung Đông, Balkan, Bắc Phi và Afghanistan.

Khả năng tiêu diệt chính xác mục tiêu ở khoảng cách 1600km đã làm cho loại tên lửa này trở nên nổi tiếng và rất đắt. Chính vì vậy trong thời gian dài chỉ có Mỹ và Anh là những nước sở hữu loại tên lửa này.

Nhưng kể từ khi Nga thực hiện cuộc tấn công vào vị trí khủng bố IS ở Syria bằng tên lửa hành trình Kalibr, vị trí bấy lâu của tên lửa Mỹ đã mất, chuyên gia này cho biết.

Dòng tên lửa hành trình Kalibr của Nga hiện có hơn 10 phiên bản khác nhau. Mỗi phiên bản khác nhau về kích thước, tầm xa, tốc độ bay và loại phương tiện mang chúng để phù hợp cho từng mục tiêu lựa chọn tấn công.


Với phiên bản chống tàu có bán kính hoạt động nhỏ nhưng có khả năng bay trực tiếp đến mục tiêu với tốc độ lên tới Mach 3 và có thể hạ xuống độ cao cách bề mặt 4,6m, vì vậy các hệ thống phòng thủ tên lửa gần như không thể đánh chặn chúng.

Phiên bản tên lửa tiêu diệt mục tiêu trên mặt đất có tốc độ không cao nhưng tầm hoạt động rất lớn trên 2400km. Ngoài ra còn có phiên bản chống tàu ngầm ở khoảng cách 30 dặm (gần 42km).


Theo chuyên gia Mỹ, nhiều khả năng Nga sẽ trang bị loại tên lửa hành trình này trên hầu hết các chiến hạm, bao gồm các tàu mặt nước lớn và nhỏ. Đây là kế hoạch phân phối sức mạnh của Hải quân Nga có thể khiến bất kỳ đối thủ nào cũng phải lo lắng.

Hiện nay Hải quân Mỹ cũng đang cố gắng thực hiện kế hoạch phân phối vũ khí cho các tàu nhỏ, một trong số đó là chiến hạm LCS. Nhưng theo vị chuyên gia này, các dự án của Mỹ phải đối mặt với những thách thức đáng kể do yếu tố kỹ thuật.

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Chuyên gia Nga tiết lộ tiềm lực chiến lược của Triều Tiên
(Lực lượng vũ trang) - Các mốc quan trọng trong quá trình hiện thực hóa chương trình tên lửa- hạt nhân CHDCND Triều Tiên
Để cung cấp thêm một số thông tin về tiềm lực chiến lược của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, xin giới thiệu bài viết của chuyên gia quân sự Nga Aleksandr Khramchikhin, Phó Viện trưởng Viện Phân tích Chính trị và Quân sự Nga. Bài đăng trên tuần báo chuyên ngành “Bình luận quân sự độc lập” ngày 1/5/2020.
Chuyen gia Nga tiet lo tiem luc chien luoc cua Trieu Tien
Vĩ tuyến 38 chia cắt hai miền Triều Tiên, bất chấp mong muốn thống nhất đất nước của hai nước. Ảnh: Reuters
Các số liệu thực sự chính xác về chương trình tên lửa- hạt nhân của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên (CHDCNDTT) chỉ giới lãnh đạo Bình Nhưỡng mới có, những số liệu được dẫn dưới đây là chỉ những số liệu suy đoán và ước tính về chương trình này.
Vào những năm 60 của thế kỷ trước, CHDCNDTT đã mua của Liên Xô một số tổ hợp tên lửa chiến thuật cùng tên lửa chiến thuật không điều khiển “Luna” có thể mang đầu tác chiến trọng lượng 450 kg tấn công mục tiêu ở cự ly 70 km.
Bắc Triều Tiên bắt đầu nghiên cứu sao chép và những tổ hợp và tên lửa phát triển từ “Luna” bắt đầu được sản xuất hàng loạt vào đầu những năm 80 mang tên “Hwason-1” (“Mars-1”, theo phân loại của NATO - FROG-7).
Nhiều khả năng là hiện giờ trong trang bị của Quân đội Nhân dân Triều Tiên (QĐNDTT) vẫn còn 24 quả tên lửa đạn đạo kiểu này.
Đến cuối những năm 70 và đầu thập niên 80, Bắc Triều Tiên mua từ Ai Cập tổ hợp tên lửa chiến dịch- chiến thuật 9K72 “Elbrus” cùng tên lửa chiến dịch- chiến thuật R-17 do Liên Xô sản xuất.
Bình Nhưỡng cũng cho triển khai sản xuất các tên lửa tương tự mang tên "Hwason-5" (theo phân loại của NATO - "Scud-V" hoặc KN-03). Để sản xuất tên lửa, Bắc Triều tiên đã cho xây dựng Nhà máy đặc biệt số 125 tại Bình Nhưỡng.
Tên lửa đạn đạo “Hwason-5” được đưa vào trang bị trong năm 1984. Cự ly bắn tối đa của kiểu tên lửa chiến dịch- chiến thuật này được cho là vào khoảng 330 km (có khả năng tới 500 km).
Đã sản xuất khoảng 80 tổ hợp phóng với 2 quả tên lửa mỗi tổ hợp, và rõ ràng, việc sản xuất các tên lửa này hiện vẫn đang được tiếp tục. Đầu tác chiến của các tên lửa này có một số kiểu: đầu đạn nổ phân mảnh, đầu đạn chùm và rất có thể, cả đầu đạn hóa học.
Trong các năm 1988-1990, tên lửa đạn đạo Bắc Triều Tiên được hiện đại hóa. Do tăng chiều dài các thùng nhiên liệu, cự ly bay của tên lửa tăng thêm 150-200 km (mặc dù cũng có một nguồn cho rằng tầm bay của tên lửa này có thể lên tới 1.300km).
Phiên bản mới của tên lửa trên được gọi là "Hwason-6" (theo phân loại của NATO - "Scud-S" hoặc KN-04). Đã có khoảng 100 tổ hợp phóng được sản xuất với 3 quả tên lửa đạn đạo cho mỗi tổ hợp phóng, và đến đây thì việc sản xuất những tên lửa kiểu trên được cho là đã chấm dứt.
Một phần đáng kể các tên lửa đạn đạo cả hai kiểu vừa nói đã được xuất khẩu sang UAE, Iran, Syria, Việt Nam và Libya.

THẾ KỶ MỚI
Năm 2001, Quân đội Bắc Triều Tiên tiếp nhận và đưa vào trang bị tổ hợp tên lửa đạn đạo cơ động (trên khung gầm xe năm cầu mới) được đặt tên là "Hwason-7" (theo phân loại NATO - "Nodon-1" hoặc KN-06).
Nó có tầm bắn từ 1.000 đến 1.300 km (hoặc có thể lên tới 2.000 km) và mang đầu tác chiến nặng từ 750 kg đến 1 tấn. Bắc Triều Tiên đã sản xuất 48 tổ hợp phóng và ít nhất 200 quả tên lửa đạn đạo kiểu này.
Thêm nữa, Pakistan và Iran đã mua lại của Bắc Triều Tiên các tên lửa đạn đạo này để sau đó triển khai tự sản xuất các tên lửa mang tên “Ghori” của Pakistan và “Shahab”- của Iran.
Đầu những năm 1990, CHDCNDTT triển khai chương trình chế tạo tên lửa đạn đạo tầm trung hai tầng, theo phân loại của NATO là "Taepodong-1 “ và "Taepodong-2".
Trong giai đoạn đầu tiên, Bình Nhưỡng dự định nâng tầm bắn tên lửa này lên hơn 2.000 km (cho tên lửa đạn đạo tầm trung “Taepodong-1”), còn ở giai đoạn hai- đạt 3.500- 6.000 km (cho tên lửa đạn đạo tầm trung “Taepodong02”).
Các lần phóng thử nghiệm “Taepodong-1” được công nhận là thành công một phần. Tuy nhiên, do có một số vấn đề kỹ thuật nên chương trình phát triển các tên lửa này đã được lệnh dừng lại (có khả năng là Bắc Triều Tiên đã sản xuất được 15 quả tên lửa đạn đạo “Taepodong-1” và 5 quả tên lửa “Taepodong-2”).
Tên lửa đạn đạo tầm trung “Khvason-10” mới (theo phân loại của NATO - BM-25 “Musudan”) lần đầu tiên được giới thiệu trước công chúng vào ngày 10/10/ 2010 tại Lễ diễu binh tại Bình Nhưỡng.
Cự ly bắn của tên lửa này, có lẽ, vào khoảng từ 2.500 km đến 4.000 km. Đã sản xuất 16 tổ hợp phóng và khoảng 20 quả tên lửa đạn đạo, tuy nhiên, những tên lửa này vẫn chỉ là các tên lửa thử nghiệm và không được đưa vào sàn xuất hàng loạt.
Để thay cho tên lửa “Hvason-10”, Bắc Triều Tiên cho chế tạo tên lửa đạn đạo tầm trung “Hvason-12” (lần phóng “Hvason-12” đầu tiên được thực hiện ngày 14/5/2017) với tầm bắn ít nhất 3.700 km và mang đầu tác chiến nặng 650 kg.
Tại Lễ duyệt binh ngày 15/4/2012, tên lửa đạn đạo tầm trung “Hwason-13” (theo phân loại NATO là KN-08) đã được đưa ra giới thiệu. Nó được lắp trên một bệ phóng tám cầu cải hoán từ xe kéo mua của Trung Quốc (công khai- mua để vận chuyển gỗ).
Tháng 10/2015, tại lễ duyệt binh tiếp theo tại Bình Nhưỡng, phiên bản hiện đại hóa của tên lửa đạn đạo tầm trung “Hwason-13” đã được giới thiệu. Tên lửa này có đầu tác chiến mới.
Nhiều khả năng, cự ly bắn của nó có thể đạt tới 7.800 km (có nghĩa là nó đã là tên lửa đạn đạo xuyên lục địa- ICBM). Tuy nhiên, không rõ liệu tên lửa này đã được đưa vào trang bị hay chưa và liệu tổ hợp tên lửa tham gia duyệt binh là tên lửa thật hay chỉ là maket.
Đến “Hwason-14” (KN-20)- thì đó đã là một ICBM hoàn chỉnh. Lần ra mắt đầu tiên của nó- vào ngày 4/7/2017. Tên lửa (khi thử nghiệm) lên đến độ cao 2.802 km và đã bay được 933 km.
Điều này có nghĩa là nếu bay ở quỹ đạo “bình thường” thì “Hwason-14” có thể tấn công mục tiêu ở cự ly 6.700 km. Trong lần phóng thứ hai vào ngày 28/7, độ cao tối đa của tên lửa đạt 3.725 km, cự ly bay 998 km, - có nghĩa là tầm bắn tối đa của nó lúc này (theo “quỹ đạo bình thường”) là 10.700 km.
Có được kết quả này là nhờ sử dụng các động cơ RD-250 và các khối RD-251 do Nhà máy “Yuzhmash” của Ukraine sản xuất. Bước tiếp theo sẽ là chế tạo tên lửa đạn đạo xuyên lục địa “Hvason-15” với tầm bay 13.000 km.
Hiện nay, CHDCNDTT đang nghiên cứu chế tạo tên lửa đạn đạo nhiên liệu rắn. Vào giữa những năm 1990, Bình Nhưỡng nhận từ Syria tổ hợp tên lửa Xô Viết “Tochka”.
Theo mẫu của kiểu tên lửa chiên thuật này, Bắc Triều Tiên đã thiết kế một kiểu tên lửa được biết đến dưới cái tên "Hwason-11" (KN-02).
Năm 2007, tổ hợp này được đưa vào trang bị, ít nhất đã có 160 quả tên lửa được sản xuất, và hiện này việc sản xuất “Hvason-11” vẫn đang tiếp tục. Tên lửa có thể mang đầu tác chiến hạt nhân (ít nhất là về mặt lý thuyết). Tầm bắn có thể tới 220 km (Tên lửa Xô Viết “gốc” “Tochka-U” có tầm bắn chỉ 120 km).
Đây là tổ hợp tên lửa có độ chính xác cao nhất của CHDCNDTT (sai số xác suất vòng tròn của nó chỉ vào khoảng 15 m, như vậy là chính xác hơn ít nhất là một chục lần so với các tên lửa dòng “Hwason”).
"NGÔI SAO VÙNG CỰC"
Ngày 24/8/2016, Bắc Triều Tiên phóng thử thành công tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm “Pukguksong-1”(“Ngôi sao Vùng Cực”, theo phân loại của Mỹ- là KN-11).
Có lẽ kiểu tên lửa này được phát triển từ tên lửa R-27 của Liên Xô (được đưa vào trang bị năm 1968). ““Pukguksong-1”- đó là tên lửa nhiên liệu rắn hai tầng với tầm bay tối đa lên tới 1.200 km (cũng có thể lên tới 2.000 km).
Sau khi phóng thành công từ dưới nước (từ một bàn thử đặc biệt, vì chưa có tàu ngầm- phương tiện mang tên lửa này), tên lửa “Pukguksong-1”đã được cải hoán để phóng từ các bệ phóng cơ động trên mặt đất.
Một biến thể mới của tên lửa được đặt tên là “Pukguksong-2” (KN-15). Lần phóng “Pukguksong-2” (KN-15) đầu tiên được thực hiện ngày 12/2/ 2017. Tầm bay của tên lửa đạt 2.000 km.
Khác với các tên lửa dòng “Hwason” được phóng từ khung gầm xe bánh lốp, “Pukguksong-2” được phóng từ bệ phóng trên khung gầm xe bánh xích phát triển từ pháo tự hành ISU-152 thời Thế chiến II hoặc từ xe tăng T-55.
Đến thời điểm hiện tại, Bắc Triều Tiên đã chế tạo xong tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm “Pukguksong-3” với tầm bắn có thể lên tới 3.000. Hiện một tàu ngầm kiểu mới đang được đóng riêng để làm phương tiện mang kiểu tên lửa này.
Tính từ thời điểm nhà lãnh đạo Kim Jong-un lên nắm quyền tại nước này (2011) đến nay, CHDCNDTT đã thực hiện ít nhất 50 lần phóng tên lửa đạn đạo, nhiều hơn mấy lần so với toàn bộ số lần phóng được thực hiện dưới triều đại của Kim Jong Il (1994- 2011với 16 lần phóng).
Ngày 6/3/2017, Bắc Triều Tiên đã phóng thử nghiệm thành công lần phóng loạt 4 quả tên lửa từ trường bắn Tonchan-ni.
Ngày 9/8/2017, Tư lệnh Bộ đội Chiến lược Quân đội Nhân dân Triều Tiên Kim Rak Kem tuyên bố:

“Bộ đội Chiến lược Quân đội Nhân dân Triều Tiên đang nghiêm túc xem xét hoạch tạo một vành đai lửa quanh đảo Guam bằng cách phóng cùng lúc bốn quả tên lửa đạn đạo chiến lược tầm trung và tầm xa “Hwason-12” để trấn áp các căn cứ quân sự chính của Mỹ trên đảo Guam và đồng thời gửi tới Mỹ một thông điệp cảnh cáo nghiêm khắc nhất.
Bộ đội Chiến lược cũng đang xem xét kế hoạch công bố cuộc tấn công lịch sử tạo vành đai quanh đảo Guam nhằm vào căn cứ xâm lược của Mỹ.
Tên lửa đạn đạo chiến lược tầm trung và tầm xa kiểu “Hwason-12” của chúng ta sẽ bay 3.356,7 km trong 1.065 giây (khoảng 18 phút) qua các quận Shimane, Hiroshima và Koti. Sau đó, nó sẽ lao xuống khu vực biển cách đảo Guam khoảng 30- 40km.
Bộ đội Chiến lược Quân đội Nhân dân Triều Tiên sẽ hoàn thiện kế hoạch tiến hành đòn tấn công bao vây đảo Guam cho đến giữa tháng 8 này (8/2017), báo cáo với Tổng Tư lệnh Tối cao Các Lực lượng Vũ trang hạt nhân của nước Cộng hòa và chờ lệnh sẵn sàng chiến đấu”. (hết trích)
Như đã biết, cuộc tấn công đã định nhằm vào đảo Guam đã không diễn ra, nhưng, rõ ràng, chỉ vì lý do chính trị, chứ không phải vì lý do kỹ thuật.
Sau khi bắt đầu các cuộc đàm phán với Mỹ, CHDCNDTT dừng các vụ phóng tên lửa đạn đạo tầm trung và tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, nhưng trong năm 2019 đã thực hiện ít nhất 13 lần phóng tên lửa đạn đạo tầm ngắn.
Đặc biệt, vào cuối tháng 11/2019, Bắc Triều Tiên đã có phóng liên tiếp 2 quả tên lửa với giãn cách thời gian 30 giây- hai quả tên lửa này đã bauy được 380 km và đạt độ cao 97 km.

Căn cứ vào các bức ảnh chụp các lần phóng nói trên, đó chính là phóng thử nghiệm tổ hợp pháo phản lực phóng loạt (MLRS) với bốn quả đạn trên một bệ phóng.
Có lẽ, tổ hợp này tương tự như MLRS dòng WS của Trung Quốc, nhưng, căn cứ vào những dữ liệu về đường bay được công bố, nó thậm chí còn vượt xa MLRS của Trung Quốc về các tính năng kỹ- chiến thuật và rất có thể, là MLRS có tầm bắn xa nhất trên thế giới.
Hệ thống này chắc chắn là một loại vũ khí để tiến hành chiến tranh trên bộ. Trong trường hợp triển khai hàng loạt MLRS như vậy, nó có thể gây ra những vấn đề rất lớn cho Quân đội Hàn Quốc và lực lượng Quân đội Mỹ đóng ở đất nước này, và cũng như đối với cả PLA, nếu như mối quan hệ giữa Bắc Kinh và Bình Nhưỡng lại xấu đi.
Đối với những quốc gia không có biên giới trên bộ với CHDCNDTT, MLRS mới này của Bắc Triều Tiên không phải là mối đe dọa.
Vào tháng 8/2019 và vào tháng 3/2020, Bắc Triều Tiên lại tiến hành thử nghiệm một kiểu tên lửa có bề ngoài giống với tên lửa chiến dịch- chiến thuật ATACMS của Mỹ. Cự ly bắn tối đa của tên lửa này ít nhất là 400 km và độ cao tối đa là 50 km.
Chính dưới thời Kim Jong-un, Quân đội Nhân dân Triều Tiên đã thành lập mới Tập đoàn quân Tên lửa Chiến lược- tương tự như Bộ đội Tên lửa Chiến lược của chúng ta (Nga).
Trong biên chế tổ chức của Tập đoàn quân này có ba sư đoàn tên lửa (từ sư đoàn số 1 đến số 3), bốn căn cứ tên lửa (từ căn cứ số 51 đến căn cứ số 54) và năm nhà máy sản xuất tên lửa, động cơ và đầu tác chiến (các nhà máy số 26, 118, 125 , Nhà máy máy sản xuất máy hạ thế, nhà máy “Zamzin”).
Để thử nghiệm tên lửa đạn đạo, Bắc Triều Tiên đã cho xây dựng các trường bắn thử tên lửa là “Tonghe” và “Sohe” (nếu địa danh chưa chuẩn, xin được góp ý-ND).
Trên trường bắn Tonhe (nằm trên bờ biển Nhật Bản), Bình Nhưỡng tiến hành thử nghiệm phóng tên lửa đạn đạo “Hwason-5/6/7” và “Taepodong -1” và các tên lửa mang vũ trụ “Ynha-2”, quỹ đạo bay của những tên lửa này đi ngang quaNhật Bản.
Để tiến hành các vụ phóng tên lửa mang “Ynha-3”, Bắc Triều Tiên xây dựng trường bắn Sohe nằm ở bờ biển phía tây của đất nước, chỉ cách biên giới với Trung Quốc 50 km.
Vị trí địa lý của trường bắn cho phép phóng các tên lửa đạn đạo theo hướng đông nam không phải bay qua lãnh thổ của các nước thứ ba. Tuy nhiên, năm 2018, Bắc Triều Tiên bắt đầu cho tháo dỡ trường bắn này.
Chuyen gia Nga tiet lo tiem luc chien luoc cua Trieu Tien
“Chỉ có giới lãnh đạo Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên” mới biết một cách tường tận chương trình tên lửa- hạt nhân của nước này. Ảnh: Reuters

 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Nga tiết lộ tiềm lực chiến lược Triều Tiên:Ý đồ nước lớn
(Lực lượng vũ trang) - Để cung cấp thêm một số thông tin về tiềm lực chiến lược của Triều Tiên, xin giới thiệu phần tiếp bài viết của chuyên gia quân sự Nga Aleksandr Khramchikhin
DẤU VẾT PAKISTAN
Trong thời kỳ đầu, công cuộc phát triển công nghệ hạt nhân của CHDCND Triều Tiên được thực hiện với sự hỗ trợ của các chuyên gia Liên Xô và Trung Quốc, còn từ những năm 90- với sự trợ giúp rất tích cực của Pakistan.
Chính Pakistan đã cung cấp cho Bắc Triều Tiên các máy ly tâm để làm giàu Uranium và các tài liệu kỹ thuật liên quan khác. Đổi lại, Pakistan đã nhận được từ CHDCND Triều Tiên, như đã đề cập ở phần trước, các tên lửa đạn đạo “Hwason-7” (“Hvasong-7’).
Trong các năm 1985-1989, một lò phản ứng thử nghiệm công suất 20 MW đã được đưa vào hoạt động ở Yongbyon, một địa điểm cách Bình Nhưỡng 100 km.
Theo các ước tính khác nhau, đã có từ 6 đến 24 kg Plutoni được sản xuất tại đây. Trong các năm 1990-1994, lò phản ứng này đã hoạt động trở lại. Đầu những năm 90, một số lò phản ứng khác được xây dựng- ở Yongbyon (lò 50 MW) và ở Taechon (200 MW).
Chúng có thể sản xuất lần lượt là 60 và 220 kg Plutoni mỗi năm (một đầu tác chiến hạt nhân, cần từ 5- 6 kg Plutoni).
Theo các thỏa thuận ký với Mỹ, CHDCND Triều Tiên đã cho dừng hoạt động của các lò phản ứng một số lần, nhưng cứ mỗi khi Washington vi phạm thỏa thuận, Bình Nhưỡng lại cho khởi động lại.
Vụ thử hạt nhân đầu tiên (10/09/06) cho thấy khả năng chế tạo vũ khí hạt nhân của CHDCND Triều Tiên. Công suất đầu đạn Plutonium vào khoảng 1 kt.
Lần thử nghiệm hạt nhân thứ hai (25/05/09) có công suất lớn hơn (đầu đạn Plutonium 3-4 kt).
Lần thử nghiệm hạt nhân thứ ba (02/12/13; đầu đạn Uranium công suất 6-7 kt) nhằm mục đích kiểm tra khả năng thu nhỏ đầu đạn.
Lần thử nghiệm thứ tư (06.01.16) được coi là lần thử nghiệm bom nhiệt hạch đầu tiên (công suất 6 Kt).
Lần thử nghiệm thứ năm (09.09.16) nhằm mục đích tăng công suất đầu đạn (Uranium, 10-30 Kt).
Lần thử nghiệm thứ sáu và cũng là cuối cùng tính đến thời điểm hiện tại (03/09/17) được coi là lần thử nghiệm bom nhiệt hạch thứ hai (50-200 Kt).
Kể từ đó, các vụ thử hạt nhân ở CHDCND Triều Tiên đã không còn được tiến hành, năm 2018, Bình Nhưỡng tuyên bố đóng cửa bãi thử hạt nhân tại Punggery.
Đồng thời, cho đến bây giờ vẫn chưa rõ là Bắc Triều Tiên có thể sử dụng đầu đạn hạt nhân làm bom hàng không hoặc làm đầu tác chiến cho một tên lửa đạn đạo đến mức độ nào.

Mỗi một công đoạn trong tiến trình này đòi hỏi, thứ nhất, phải thu nhỏ các đầu đạn, và thứ hai, tăng khả năng chịu nhiệt và độ quá tải.
Đối với bom hàng không, các yêu cầu trên chỉ ở mức độ vừa phải, nhưng với đầu tác chiến cho các tên lửa đạn đạo, cần phải đáp ứng những yêu cầu cực cao.
Nhiều chuyên gia cho rằng Bắc Triều Tiên đã chế tạo được các tên lửa đạn đạo mang đầu tác chiến Plutoni có công suất từ 100 đến 300 Kt.
Rất nhiều khả năng là chưa có đầu đạn nhiệt hạch nào (hoặc mới chỉ ở dạng bộc phá hạt nhân, không bị giới hạn về kích thước và khối lượng, khả năng chịu nhiệt độ quá tải).
Tuy nhiên, việc chế tạo chúng, cũng như thiết kế chế tạo các tên lửa đạn đạo xuyên lục địa hoàn chỉnh đối với CHDCND Triều Tiên chỉ là vấn đề thời gian.
Nga tiet lo tiem luc chien luoc Trieu Tien:Y do nuoc lon
Tên lửa đạn đạo “Hwasong-14” của Bắc Triều Tiên
Đại bộ phận các tên lửa đạn đạo Bắc Triều Tiên các tầm bắn khác nhau đều được chế tạo theo những công nghệ lạc hậu.
Thành thử, chúng có thể bị bắn hạ bới các tên lửa của các tổ hợp tên lửa phòng không mặt đất “Patriot” và THAAD của Mỹ, cũng như các tên lửa phòng không có điều khiển “Standart” nhiều biến thể khác nhau phóng từ các tàu tuần dương lớp “Ticonderoga” và các tàu khu trục lớp “Arleigh Burke” của Hải quân Hoa Kỳ, các tàu khu trục “Atago” của Hải quân Nhật Bản và các tàu khu trục lớp “Sejon Tewan” của Hải quân Hàn Quốc được trang bị hệ thống Aegis.
Tuy nhiên, lại không thể đảm bảo chắc chắn 100% là sẽ bắn hạ được thậm chí chỉ một quả tên lửa đạn đạo Bắc Triều Tiên riêng rẽ bằng các tổ hợp tên lửa phòng không nói trên (nhận định này đã được chứng minh một cách hùng hồn qua kinh nghiệm sử dụng tổ hợp tên lửa phòng không “Patriot” tại Trung Đông).
Nếu Bắc Triều Tiên tiến hành một đòn tấn công tên lửa ồ ạt (ví dụ như bằng hơn 100 quả tên lửa đạn đạo cùng lúc) thì không một hệ thống phòng chống tên lửa nào có thể đối phó được – bởi vì số lượng tên lửa đạn đạo (Bắc Triều Tiên) sẽ nhiều hơn số lượng tên lửa phòng không có điều khiển.
Nga tiet lo tiem luc chien luoc Trieu Tien:Y do nuoc lon
Tổ hợp tên lửa phòng không “Patriot”
Nếu tính rằng việc dùng một quả tên lửa phòng không có điều khiển để phá hủy được một quả tên lửa đạn đạo mang đầu tác chiến hạt nhân là một khả năng rất “siêu thực”, nên trên thực tế- hệ thống phòng thủ chống tên lửa Mỹ- Hàn là vô dụng trước một cuộc tấn công tên lửa ồ ạt của Bắc Triều Tiên, việc tồn tại một hệ thống như vậy chỉ mang tính chất trấn an tâm lý.
Trong khi hiệu ứng từ một đòn tấn công (tên lửa Bắc Triều Tiên) lại là vô cùng lớn, thậm chí ngay cả khi những tên lửa đó chỉ mang đầu tác chiến thông thường. Mới tháng 1 năm nay, một cuộc tấn công tên lửa của Iran nhằm vào một căn cứ của Mỹ ở Iraq đã cho thấy độ chính xác cao không thể tin nổi của các tên lửa đạn đạo Iran.
Bình Nhưỡng và Tehran thường xuyên trao đổi công nghệ quân sự và kinh nghiệm với nhau, vì vậy có thừa đủ lý do để tin rằng rằng độ chính xác của tên lửa Bắc Triều Tiên cũng không thua kém gì độ chính xác của các tên lửa Iran.
Còn nếu như nói về khía cạnh chính trị của vấn đề này, đến bây giờ vẫn không thể hiểu tại sao CHDCND Triều Tiên lại không được phép làm những gì (sở hữu vũ khí vũ khí hạt nhân và tên lửa tất cả) mà tất cả (hay gần như tất cả) phần còn lại của thế giới có quyền làm.
Các tiêu chuẩn kép hoặc thậm chí các tiêu chuẩn còn hơn cả kép mà cái gọi là “cộng đồng quốc tế” áp dụng đối với CHDCND Triều Tiên chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm hình hình trên Bán đảo Triều Tiên tiếp tục leo thang căng thẳng.
Đến bây giờ đã rõ ràng một điều- tiến trình hòa giải bắt đầu từ hai năm trước giữa Bình Nhưỡng với Washington và Seoul sẽ không đi đến đâu. Nhiều người thường cho rằng nền văn hóa chính trị Phương Tây đồng nghĩa với nền văn hóa chính trị luôn sẵn sàng thỏa hiệp.
Trên thực tế, đấy là một câu chuyện bịa đặt hoàn toàn. Văn hóa chính trị Châu Âu hiện nay- hoặc là thao túng, hoặc là đầu hàng. Còn đối với Mỹ, phương pháp duy nhất được áp dụng- đó là sử dụng sức mạnh thô bạo.
Washington đã mang đến bàn đàm phán với Bình Nhưỡng một sự thô bạo như vậy đấy. Rất có thể, tuy vậy, về phần mình thì D.Trump, xuất phát từ chủ nghĩa thực dụng thuần túy, có thể sẽ sẵn sàng cho một số thỏa hiệp nào đó với Bình Nhưỡng.
Nhưng giới tinh hoa chính trị Mỹ, kể cả phe dân chủ lẫn phe cộng hòa, đều coi từ "thỏa hiệp" là một từ nguyền rủa thô lỗ, - nhất là lại “thỏa hiệp” với một chế độ toàn trị từ Bình Nhưỡng (trong khi đó có rất nhiều thành viên Mỹ thậm chí còn không biết cái Bình Nhưỡng này nằm ở đâu trên bản đồ thế giới).
Cuối cùng thì chỉ có CHDCND Triều Tiên mới thực sự là bên thể hiện nền văn hóa chính trị Phương Tây theo cách hiểu đẹp nhất.
Nước này, như đã nói ở phần trên, đã tháo dỡ các bãi thử nghiệm tên lửa và thử nghiệm hạt nhân, áp dụng lệnh cấm tiến hành các vụ thử hạt nhân, không phóng tên lửa đạn đạo tầm trung và tên lửa đạn đạo xuyên lục địa.
Đáp lại những nhượng bộ này, Bình Nhưỡng hoàn toàn có quyền chờ đợi những nhượng bộ từ phía Washington. Nhưng đã không nhận được cái gì. “Nền dân chủ chủ yếu của thế giới” đã thể hiện một phong cách đối thoại thuần túy độc tài, ép bằng được đối thủ phải đầu hàng hoàn toàn và vô điều kiện.
Bình Nhưỡng không hề có ý định đầu hàng, vì vậy nên Bắc Triều Tiên không thấy có bất kỳ lý do nào để tiếp tục tiến hành các cuộc đàm phán theo cái cách kỳ lạ như vậy.
Bình Nhưỡng cũng không thấy một ý nghĩa nào trong việc tiến hành đối thoại với Seoul,- vì Seoul vẫn không thể theo đuổi một chính sách độc lập và vẫn phụ thuộc vào Mỹ.
HAI TRIỀU TIÊN
Trên thực tế, tất cả đã xảy ra đúng như vậy. Đơn giản chỉ vì gần như không một ai sống ngoài biên giới Bán đảo Triều Tiên lại biết rằng ngay từ những năm 70, từ dưới thời Kim Nhật Thành, nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên “toàn trị” đã đề xuất một nguyên tắc cực kỳ dân chủ trong công cuộc hòa bình thống nhất đất nước– đó là nguyên tắc thống nhất trên nền tảng liên bang, duy trì trên cả hai miền các hệ thống- thể chế chính trị và kinh tế hiện có và hàng năm thay đổi giới lãnh đạo tối cao.
Dĩ nhiên, con đường này rất khó khăn phức tạp, nhưng đơn giản là vì không còn một sự lựa chọn nào khác. Và cho đến tận hôm nay Bình Nhưỡng vẫn không từ bỏ nguyên tắc này.
Tại Đại hội Đảng Lao động Triều Tiên mới nhất vào tháng 5 năm 2016, nhà lãnh đạo Kim Jong-un lại một lần nữa khẳng định rằng CHDCND Triều Tiên đang nỗ lực phấn đấu để hòa bình thống nhất Triều Tiên nhưng vẫn duy trì các hệ thống hiện tại ở mỗi miền và chỉ khi nào Bắc Triều Tiên bị tấn công xâm lược thì Bình Nhưỡng mới thực hiện phương án thống nhất đất nước bằng quân sự.
Điều đáng chú ý là tuyệt đại đa số các phương tiện truyền thông trên thế giới đều chỉ trích dẫn phần thứ hai của tuyên bố, phần thứ nhất trong tuyên bố đã bị cố tình lờ đi không trích dẫn.
Nhưng rất tiếc, Cộng hòa Triều Tiên “dân chủ” (Hàn Quốc) cho đến tận bây giờ vẫn muốn áp dụng phương án thống nhất theo cách toàn trị - sát nhập hoàn toàn CHDCND Triều Tiên vào Cộng hòa Triều Tiên, thêm nữa, theo một phiên bản cứng rắn hơn nhiều so với phiên bản thống nhất nước Đức, - tức là đàn áp chống lại toàn bộ giới lãnh đạo chính trị quân sự Miền Bắc.
Một cách tiếp cận như vậy, tất nhiên, làm cho công cuộc thống nhất đất nước trở thành không thể. Vấn đề là ở chỗ Seoul không chơi trò chơi của mình.
Có lẽ trong các thế kỷ XX - XXI, không thể tìm ra một “câu chuyện thành công” nào trên thế giới gây ấn tượng mạnh hơn những gì mà Cộng hòa Triều Tiên đã làm được.
Vào nửa đầu thế kỷ XX, Nam Triều Tiên là một thuộc địa không có quyền hành gì của Nhật Bản, vào các năm 1950-1951 đã bị phá hủy hoàn toàn trong Chiến tranh Triều Tiên. Mức sống ở đất nước này trong những năm 60 cũng tương đương mức sống ở các nước Châu Phi nhiệt đới.
Nhưng bây giờ thì nền kinh tế Hàn Quốc đã là một trong 15 nền kinh tế lớn nhất thế giới.
Hơn nữa, nền kinh tế Hàn Quốc không xây dựng dựa trên bong bóng xà phòng tài chính và cũng không chỉ dựa vào lĩnh vực dịch vụ như ở Phương Tây, mà đó là một nền công nghiệp công nghệ cao hiện đại mạnh nhất, giúp nó bền vững hơn nhiều trước các cuộc khủng hoảng khác nhau.
Ngoài ra, nước này cũng đã xây dựng được các lực lượng vũ trang xuất sắc, và nếu xét về tiềm năng tác chiến và trình độ huấn luyện thì các lực lượng vũ trang Hàn Quốc chí ít cũng được xếp vào hàng ngũ ba quốc gia mạnh nhất trên thế giới trong số những quốc gia không sở hữu vũ khí hạt nhân.
Quân đội Hàn Quốc hơn hẳn bất kỳ một quân đội Châu Âu nào không chỉ một cái đầu, mà là hẳn hai cái đầu. Trong bối cảnh như vậy, việc không thể theo đuổi một chính sách đối ngoại độc lập có vẻ như là một sự bất bình thường tuyệt đối.
Rất tiếc, chính sách của Seoul lại được quyết định tại Washington. 30- 40 năm trước, chuyện này là dễ hiểu, có thể giải thích và thậm chí là hợp lý. Nhưng ngày nay, đây là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được, mặc dù, rất tiếc, lại có thể giải thích được – gốc gác của hiện tượng này hoàn toàn là do yếu tố tâm lý.
Người miền Nam đơn giản là không tự tin vào sức mạnh và khả năng của chính họ, còn người Mỹ thì đang làm mọi thứ để cho điều đó (tự tin vào sức mạnh và khả năng của mình) không bao giờ xảy ra.
Nhưng đồng thời, việc đưa ra những lời chỉ trích đối với Hoa Kỳ lại là ngu ngốc và vô nghĩa – người Mỹ hành động theo các nguyên tắc tư tưởng và lợi ích địa chính trị của họ.
Washington phải bảo vệ lợi ích của Mỹ, chứ không phải lợi ích của Hàn Quốc. Về phần mình, Seoul phải có nghĩa vụ bảo vệ lợi ích của Hàn Quốc, chứ không phải lợi ích của người Mỹ.

LỆNH HOÃN MONG MANH
Bình Nhưỡng đã từ bỏ lệnh cấm nói trên, nhưng hiện vẫn chưa tiến hành các vụ thử hạt nhân và phóng các tên lửa tầm xa mới.
Rõ ràng, giới lãnh đạo CHDCND Triều Tiên hiểu rằng ngài D.Trump trong mọi trường hợp vẫn là phương án ít xấu nhất đối với Bình Nhưỡng, chính vì vậy nên không nên tạo ra những rắc rối không cần thiết trước cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ sắp tới.
CHDCND Triều Tiên tuyên bố vẫn sẵn sàng quay lại bàn đàm phán nếu Mỹ thực sự nghiêm túc, nói cách khác có nghĩa là (Mỹ) tuân theo nguyên tắc "nhượng bộ đối lấy nhượng bộ".
Dĩ nhiên, CHDCND Triều Tiên sẽ không từ bỏ vũ khí hạt nhân, vì đây là vấn đề đảm bảo chủ quyền thực tế.
Nhưng Bắc Triều Tiên có thể từ bỏ tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, và có thể cả tên lửa đạn đạo tầm trung- trong trường hợp được dỡ bỏ hoàn toàn các biện pháp trừng phạt và Mỹ thực sự cắt giảm các lực lượng của mình ở phía Nam Bán đảo Triều Tiên.
Nếu D.Trump thắng trong cuộc bầu cử sắp tới, ông có thể chấp nhận một phương án như vậy khi đàm phán với Kim, - dù xác suất như vậy là rất nhỏ, nhưng nó cũng không bằng không.
Seoul, vì không thể thoát khỏi sự bảo trợ của Mỹ, rất có thể, đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để hoà bình thống nhất đất nước. Hai miền Triều Tiên càng sống lâu hơn trong không khí không chỉ chia rẽ mà còn trong tình trạng chiến tranh lạnh, sẽ càng có ít người hơn ở cả hai miền mong muốn thống nhất đất nước.
Qua một, hay nhiều nhất là qua hai thế hệ, việc thống nhất sẽ trở nên bất khả thi đơn giản chỉ bời vì cả miền Bắc và miền Nam đều không còn nhu cầu thống nhất nữa. Và điều này trên thực tế sẽ gần như xóa sạch câu chuyện thành công của Hàn Quốc. Nhưng ở Seoul, rất tiếc, có vẻ như không hiểu ra điều này.
Trung Quốc cần một CHDCND Triều Tiên bù nhìn hoàn toàn và không có vũ khí hạt nhân, nhưng Bình Nhưỡng, cho dù có phụ thuộc ít nhiều vào Bắc Kinh về kinh tế, nhưng lại quyết không có ý định đầu hàng Thiên Triều.
Hơn nữa, việc CHDCND Triều Tiên sở hữu vũ khí hạt nhân chính là lý do quan trọng nhất buộc Trung Quốc phải chấp nhận cách hành xử hoàn toàn độc lập của một quốc gia cứ tưởng như là phụ thuộc vào mình.

Đối với Nga- vũ khí hạt nhân Bắc Triều Tiên hoàn toàn không gây phiền toái gì. Không chỉ thế, sẽ rất có lợi cho Nga nếu phương án (thống nhất Triều Tiên) do Bình Nhưỡng đề xuất được hiện thực hóa- thống nhất Triều Tiên nhưng duy trì hai hệ thống.
Ngoài Nga ra, không có bất kỳ một thế lực bên ngoài nào mong muốn kịch bản này, cái họ cần là chia cắt vĩnh viễn hai miền Triều Tiên và hai miền đối đầu với nhau.
Nhưng rất tiếc, chính sách của Matxcova trong vấn đề Triều Tiên là hoàn toàn thụ động và không sáng kiến, và những lần bỏ phiếu thường xuyên ủng hộ các lệnh trừng phạt mới đối với CHDCND Triều Tiên để lấy lòng Washington và Bắc Kinh đơn giản là một sự nhục nhã.
Còn nhục nhã hơn gấp đôi khi chính Nga cũng phải chịu các lệnh trừng phạt và từ đó đến nay luôn mồm khẳng định về tính phản tác dụng của bất kỳ một lệnh trừng phạt nào.
Nhưng chính sách đối ngoại của chúng ta là thế và chỉ độc lập trên lời nói. Trên thực tế, chính sách ấy, thường là, hèn nhát và phụ thuộc trong mối quan hệ với nhiều kiểu đối tác khác nhau, cả với các đối tác “đáng kính” (ý nói tới Mỹ-ND), cả với các đối tác “chiến lược” (ý nói tới Trung Quốc-ND).
Những “đối tác" đó cũng đối xử với chúng ta theo cách tương ừng, có nghĩa là không coi chúng ta ra gì. Trừ trường hợp Bộ Quốc phòng Nga trực tiếp tham gia giải quyết các vấn đề chính sách đối ngoại.
Nhưng rất tiếc là Quân đội chúng ta lại rất khó can dự vào vấn đề Triều Tiên, vì vậy đây vẫn đang là một lĩnh vực riêng của các nhà ngoại giao. Một kết cục đáng khóc là điều hiển nhiên.
Bình Nhưỡng chấp nhận “mềm mại” với Bắc Kinh để cảm thấy tự tin hơn trong các cuộc đàm phán với Mỹ. Tuy vậy, giới lãnh đạo CHDCND Triều Tiên rất muốn gần gũi với Nga để cân bằng áp lực từ phía Trung Quốc.
Nhưng, rất tiếc, Matxcơva lại sợ một cách hoảng loạn là nếu như thế sẽ xúc phạm “đối tác chiến lược” và “thò mũi” vào khu vực ảnh hưởng của nó (Bắc Kinh). Mặc dù “đối tác” (Trung Quốc) lại tuyệt đối không hề sợ hãi gì khi “lấn sân” phạm vi ảnh hưởng của chúng ta.
Ví dụ: như đến Belarus, hay là vào Trung Á. Không những thế, ở chỗ nào Bắc Kinh cũng khá công khai chống lại lợi ích của Matxcova, còn Matxcova thì có vẻ như đã chấp nhận vai trò là đàn em của Bắc Kinh và không có khả năng tiến hành các biện pháp đối xứng để đáp trả. Bình Nhưỡng đã hiểu ra điều này.
Họ gọi Nga là một con hổ giấy có sức mạnh quân sự to lớn, nhưng lại không thể biến sức mạnh đó thành ảnh hưởng chính trị.
Liên quan đến thảm họa virus toàn cầu hiện nay, tôi rất muốn lưu ý thêm một điểm nữa. Ngày càng trở nên rõ ràng một thực tế rằng toàn cầu hóa đang dẫn nền văn minh tới sự sụp đổ hoàn toàn.
Và chính vì vậy, những ai còn chưa mất khả năng suy nghĩ, hoặc chí ít là cũng chưa mất đi bản năng sinh tồn, nên thoát ra khỏi ý tưởng muốn tích hợp mình vào chuỗi công nghệ thế giới càng sớm càng tốt để quay về với hệ tư tưởng Chủ thế (của Bắc Triều Tiên), - có nghĩa là phải dựa vào chính sức mình.
Cần phải hiểu rằng hệ tư tưởng Chủ thể hoàn toàn không bắt buộc phải thiết lập một hệ thống toàn trị. Chỉ cần phải biết tự mình làm mọi thứ. Ví dụ, như máy bay- không chỉ máy bay quân sự, mà cả máy bay dân sự, và cả động cơ và hệ thống điện tử để trang bị cho chúng.
Hoặc là thuốc chữa bệnh. Hoặc máy móc thiết bị. Nước Nga có nhiều khả năng để làm được điều đó, nhiều khả năng hơn rất nhiều so với đại đa số các quốc gia khác trên thế giới, kể cả những quốc gia được coi là phát triển nhất.
Chỉ cần thoát khỏi cái đức tin vô lý vào thị trường tự do thế giới càng nhanh càng tốt, có nghĩa là phải sớm rũ bỏ cái ý nghĩ cho rằng thị trường tự do thế giới là nơi mà chúng ta có thể mua tất cả những gì chúng ta cần vào bất cứ lúc nào mà không hề gặp bất cứ vấn đề gì.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Ba công nghệ Nga mãi ngoài tầm với của Trung Quốc
(Bí mật quân sự) - Ngày 17/6/2020, báo “Bình luận quân sự” (Nga) đã cho đăng một bài nhận định ngắn với tiêu đề trên.
Không biết có liên quan đên vụ Chủ tịch Viện hàn lâm Khoa học Bắc Cực Nga Valery Mitko bị bắt do cáo buộc cung cấp thông tin mật về thủy âm học và cách phát hiện tàu ngầm cho Trung Quốc hay không-ND) nhân có một bài báo trên tờ “Jingji Toutiao” của Trung Quốc cũng bàn về chủ đề này. Xin giới thiệu lại cùng bạn đọc để tham khảo.
Ba cong nghe Nga mai ngoai tam voi cua Trung Quoc
“Ai cũng biết hiện nay nước tiêu dùng nhiều các sản phẩm của Nga nhất chính là Trung Quốc. Hơn nữa, nước ta (Nga) từ thời Xô Viết đã luôn rất hào phóng chia sẻ nhiều phương tiện kỹ thuật vũ trụ và trang thiết bị quân sự cho nước này.
Đó chính là lý do tại sao bây giờ lại có nhiều mẫu vũ khí- trang bị kỹ thuật quân sự... của Trung Quốc lại giống với các mẫu tương tự của chúng ta (Nga) đến như vậy.

Tuy nhiên, như chính tờ báo “Jingji Toutiao” của Trung Quốc mới thừa nhận thì cho dù mối quan hệ đối tác giữa Nga và Trung Quốc ngày nay có chặt chẽ đến mức nào đi nữa, có ba công nghệ của chúng ta (Nga) mà Trung Quốc sẽ không bao giờ có thể có được.
Công nghệ thứ nhất Trung Quốc không bao giờ “với tới”- đó là công nghệ chế tạo tàu ngầm hạt nhân.
Cho dù Trung Quốc hiện đang có một tiềm lực công nghiệp khổng lồ và những kinh nghiệm hết sức phong phú trong lĩnh vực “sao chép” các sản phẩm của thế giới nhưng Trung Quốc hiện nay không đủ sức để chế tạo một tàu ngầm tương tự của tàu ngầm hạt nhân Nga. Dù Trung Quốc cực kỳ cần phát triển hạm đội tàu ngầm.
Tuy nhiên- tất cả những gì thuộc về lĩnh vực hạt nhân đều có liên quan trực tiếp đến “sự cân bằng” giữa Nga với Hoa Kỳ và liên quan trực tiếp đến an ninh quốc gia của Nga nói chung.
Đó là lý do tại sao những thành tựu của chúng ta trong lĩnh vực này sẽ không được chia sẻ với bất cứ quốc gia nào khác trên thế giới, kể cả với Trung Quốc.
Công nghệ Nga thứ hai mà Trung Quốc cũng không bao giờ có được – đó là công nghệ sản xuất động cơ máy bay và động cơ tên lửa vũ trụ.
Bên trong một thiết bị như vậy có hàng ngàn bộ phận và chi tiết phải hoạt động trơn tru trong trạng thái phải chịu lực quá tải rất lớn và nhiệt độ cực cao.
Để “tái tạo” một động cơ như vậy, cần phải có những kinh nghiệm thiết kế khổng lồ,- nhưng chính cái kinh nghiệm thiết kế đó lại là cái mà các kỹ sư Trung Quốc không có.

Rất có thể, đó chính là lý do tại sao mà Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã chiến đấu một cách tuyệt vọng như vậy để sở hữu Tập đoàn “Motor Sich” của Ucraina.
Và cuối cùng, công nghệ Nga thứ ba không dành cho Trung Quốc- đó là các bí mật thiết kế tên lửa kiểu “Sarmat”- vào thời điểm hiện tại, Trung Quốc không có được công nghệ này.

Nhưng cùng với đó, cũng cần phải thấy rằng Trung Quốc hiện đang có mọi thứ cần thiết để chế tạo tên lửa đạn đạo thông thường.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Desert Storm làm thay đổi chiến tranh trên không thế nào?
(Hồ sơ) - Nhân 25 năm Chiến tranh vùng Vịnh, tờ Wearethemighty (WTC) cập nhật cách Chiến dịch Bão táp Sa mạc (Desert Storm) làm tiến hóa chiến tranh trên không hiện đại.
Đôi nét về Desert Storm
Theo WTC và Bách khoa thư mở, Desert Storm (Chiến dịch Bão táp Sa mạc hay Chiến tranh Vùng Vịnh, Chiến tranh vịnh Ba Tư) là một cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần 30 quốc gia do Mỹ đứng đầu, được Liên Hiệp Quốc (LHQ) phê chuẩn để giải phóng Kuwait.
Nguyên nhân dẫn tới chiến tranh là do Iraq xâm chiếm Kuwait ngày 2/8/1990, sau khi Iraq cho rằng Kuwait đã "khoan nghiêng" giếng dầu của họ vào biên giới Iraq nhưng không chứng minh được. Hậu quả: Iraq ngay lập tức bị LHQ áp đặt trừng phạt kinh tế.
Desert Storm lam thay doi chien tranh tren khong the nao?
Lính Mỹ tham chiến trong Chiến dịch Bão táp Sa mạc
Bắt đầu từ tháng Giêng 1991, xung đột xảy ra dẫn tới các lực lượng đồng minh thắng cuộc, buộc quân đội Iraq phải rút khỏi Kuwait với tổn thất nhân mạng tối thiểu cho lực lượng đồng minh.
Những trận đánh chính gồm trên không và trên bộ bên trong lãnh thổ Iraq, Kuwait và những vùng giáp biên với Ả Rập Xê Út. Cuộc chiến không mở rộng ra ngoài vùng biên giới Iraq/Kuwait/Ả Rập Xê Út, dù Iraq đã bắn tên lửa vào các thành phố của Israel.
Tại Mỹ, cuộc xung đột này được gọi là Desert Storm hay Desert Shield (Lá chắn sa mạc) còn tại Anh lại được gọi là Chiến dịch Granby. Tại Kuwait và phần lớn các nước Ả Rập, cuộc xung đột nói trên được gọi là Harb Tahrir al-Kuwait hay "Chiến tranh giải phóng Kuwait hay Um Maarak (Cuộc chiến của mọi cuộc chiến) ở Iraq.
Một ngày sau thời hạn chót do LHQ quy định, liên minh đã khởi xướng chiến dịch tấn công không quân ồ ạt với mật danh Desert Storm với hơn 1.000 lần xuất kích một ngày, bắt đầu từ sáng sớm ngày 17/1/1991.
Năm tiếng đồng hồ sau những cuộc tấn công đầu tiên, đài phát thanh quốc gia Bagdad phát đi một giọng nói được xác định là của Saddam Hussein tuyên bố “Cuộc chiến của mọi cuộc chiến đã bắt đầu”.

Những khí tài được sử dụng trong chiến dịch gồm các loại vũ khí dẫn đường chính xác (hay "bom thông minh"), bom bầy, BLU-82 "daisy cutters" và tên lửa hành trình.
Về máy bay, Mỹ sử dụng máy bay ném bom tàng hình F-117 Night Hawk, B-52, F-15 Eagles và máy bay A-10 Warthog bay thấp, cùng với các vũ khí khác. Dù khả năng phòng không của Iraq tốt hơn so với dự đoán, liên minh chỉ thiệt hại một máy bay trong ngày mở màn chiến tranh.
Máy bay tàng hình đã được sử dụng nhiều trong giai đoạn đầu tiên này nhằm tránh các hệ thống tên lửa đất đối không SAM dày đặc của Iraq. Đa số các phi vụ tấn công xuất phát từ Ả Rập Xê Út và sáu nhóm tàu sân bay của liên minh ở Vịnh Péc-xích.
Trong tuần đầu tiên, không quân Iraq ít khi xuất kích và cũng không gây thiệt hại đáng kể, 38 máy bay MiG của Iraq đã bị không quân liên quân bắn hạ. Ngay sau đó, không quân Iraq bắt đầu chạy trốn sang Iran, khoảng 115 tới 140 chiếc.
Cuộc bỏ chạy ồ ạt của không quân Iraq sang Iran khiến các lực lượng liên quân rất kinh ngạc và không kịp phản ứng gì trước khi các máy bay Iraq đã an vị tại các sân bay Iran.
Điều nực cười, Iran không bao giờ trả lại các máy bay đó cho Iraq và chỉ cho phép các phi công trở về nước vào năm sau. Ngày 23 tháng Giêng, Iraq bắt đầu đổ gần 1 triệu tấn dầu thô xuống vịnh, gây ra vụ tràn dầu lớn nhất trong lịch sử.
Desert Storm lam thay doi chien tranh tren khong the nao?
Máy bay chiến đấu USAF F-16A, F-15C, F-15E và xe tăng của Mỹ sử dụng trong chiến dịch Desert Storm
Cách Desert Storm làm thay đổi chiến tranh trên không hiện đại
- Khai trương nhiều công nghệ mới
Mặc dù trong Desert Storm không có nhiều trận chiến trên không ác liệt nhưng do được trang bị chiến đấu cơ Mig-29 nên quân đội Iraq đã cố chống chọi. Một trong những lợi thế của Mỹ chính là radar như của F-15E.
Sự ra đời của nhiều loại vũ khí chính xác có sức công phá lớn, được hỗ trợ bởi GPS để điều hướng, trong đó có công nghệ mang tên Offset thứ 2 (2nd Offset).
Đây là bước tiến nhảy vọt trong chiến tranh, nó đã được áp dụng hoàn toàn vào cuối thập niên 90 trong Chiến dịch Đồng minh (Operation Allied Force) tại Kosovo.
Các loại bom dẫn đường GPS, được gọi là Bom tấn công trực diện phối hợp (JDAM), chưa từng có trong Chiến tranh vùng Vịnh lần đầu nhưng công nghệ GPS để điều hướng giúp cải thiện đáng kể khả năng của phi công và lực lượng mặt đất.
Điều này đặc biệt có giá trị ở Iraq nơi có địa hình đồi núi và sa mạc, không có đường, không có địa hình cụ thể hay sông ngòi để xác định.
Theo tướng Paul Johnson, Giám đốc Phân ban Kế hoạch và Chiến lược, các loại vũ khí dẫn đường bằng laser rất lợi hại, giúp phi công xác định mục tiêu của Iraq một cách chính xác trước khi tấn công.
"Vũ khí laser đã có từ thời Chiến tranh Việt Nam nhưng chúng tôi đã sử dụng với số lượng lớn như Maverick, bom xuyên phá Mk 84 2.000 pound và Mk 82 500 pound cùng với vũ khí chùm. Tên lửa Maverick là vũ khí chính xác chống giáp, sử dụng hệ thống điện-quang để tiêu diệt mục tiêu”, tướng Paul Johnson nhấn mạnh.
Tên lửa Maverick được trang bị camera ở phía trước, có thể khóa và tự hướng đến mục tiêu. Công nghệ này tuy không mới nhưng lại rất chính xác.
Ngoài ra, giám sát trên không, dưới dạng Hệ thống radar giám sát chung tấn công mục tiêu hay JSTARS, có thể giúp tấn công với tầm nhìn chưa từng thấy từ trên cao.
Máy bay còn sử dụng hệ rada Chỉ báo mục tiêu di chuyển mặt đất và Radar khẩu độ tổng hợp giao thoa hoặc SAR, để tạo ra phác họa chính xác dưới mặt đất. "Nó cho phép theo dõi chiến trường cả ngày lẫn đêm bất kể thời tiết và phát hiện sự di chuyển của đối phương.
Đặc biệt khi quân đội Iraq thực hiện chiến tranh du kích di chuyển trong các làng nhỏ, như ở làng Khafji chẳng hạn, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Với công nghệ giám sát nói trên, chỉ huy chiến trường đã dùng toàn lực trên không để tấn công một cách hiệu quả”, tướng Paul Johnson tiết lộ thêm.
Trong chiến dịch Desert Storm chỉ huy và kiểm soát trong thời gian thực và chuyển hướng theo dõi đạt hiệu quả cao theo thời gian thực. Ngoài ra quân đội Mỹ còn liên lạc bằng vệ tinh tầm nhìn xa, cung cấp thông tin cảnh báo cho tên lửa.
"Chúng tôi không bắn tất cả Scud xuất hiện vì biết được đường đi của chúng. Chiến tranh vùng Vịnh thực sự làm thay đổi mô hình sử dụng không quân chiến lược bằng cách cho phép một máy bay tấn công chính xác nhiều mục tiêu thay vì sử dụng bom không dẫn đường ném tràn lan xuống một khu vực nhờ cách tính chính xác.

Kể từ buổi bình minh của sức mạnh không quân, tính toán chính xác luôn là điều quan trọng đối với máy bay tấn công mục tiêu. Thậm chí còn biết được cụ thể cần bao nhiêu máy bay.
Những chiếc A-10 có thể đặt một dàn bom và những quả nào sẽ bắn trúng mục tiêu nào. Công nghệ này thực sự hoàn thiện vào cuối thập niên 90, cho phép máy bay có thể tiêu diệt được bao nhiêu mục tiêu “, tướng Johnson nói thêm.
Cũng phải nói thêm rằng, hệ thống phòng thủ tên lửa Patriot lần đầu tiên được sử dụng trong chiến đấu nhưng quân đội Mỹ lại tuyên bố hệ thống phòng thủ tên lửa này có hiệu suất thành công rất cao trong việc chống lại tên lửa Scud.
Những bằng chứng giải mật về hiệu quả ngăn chặn tên lửa Scud chưa nhiều nên chưa thể khẳng định rằng hệ thống Patriot đã hoạt động tuyệt vời trong Chiến tranh Vùng Vịnh như tuyên bố.
- "Chiến tranh dựa trên hiệu ứng" làm thay đổi cuộc tấn công trên không

Việc sử dụng các loại vũ khí, khí tài chính xác từ trên không đánh dấu sự ra đời của một loại công cụ được gọi là "chiến tranh dựa trên hiệu ứng".
Thực chất đây là một kỹ thuật tấn công trên không chiến lược nhắm vào các mục tiêu cụ thể mà không cần phải phá hủy cơ sở hạ tầng khu vực kề cạnh. Mục tiêu rất đa dạng, gồm các trung tâm chỉ huy, di chuyển các lực lượng bộ binh hoặc thiết giáp, các tuyến đường tiếp tế và các mục tiêu chiến lược và chiến thuật khác.
Các chuyên gia chiến tranh dựa trên hiệu ứng mô tả, đây là cách tiếp cận "vòng tròn chiến lược " với trung tâm chỉ huy tại “tâm vòng tròn” và các mục tiêu khác của đối phương hay còn gọi là ở vòng ngoài.
Sử dụng vũ khí chính xác từ trên không để cắt đứt đường dây liên lạc và cung cấp giữa trung tâm chỉ huy với các lực lượng bên ngoài của đối phương khi di chuyển nhằm làm tê liệt và tiêu diệt lực lượng di động một cách hiệu quả.
Cách tiếp cận này thực tế đã được sử dụng thành công trong chiến dịch Desert Storm, đánh dấu bước nhảy vọt trong chiến lược đối với không quân, đánh từ trong ra thay vì từ ngoài vào như cách đánh truyền thống.
Chiến dịch không quân có tác động rõ nét liên quan đến cách mà các bên xung đột sau này sử dụng. Người ta không tập trung quân đội để đối mặt với quân Mỹ mà phân tán ra.
Các bên tham chiến cũng giảm bớt khoảng cách tiếp tế hậu cần và diện tích vùng bảo vệ như từng thấy trong Chiến tranh Afghanistan khi quân Taliban rút lui khỏi những vùng đất rộng lớn về giữ những cứ điểm mạnh của họ.
Điều này giúp tăng cường tập trung quân đội và giảm bớt khoảng cách tiếp tế. Chiến thuật này cũng được sử dụng trong cuộc tấn công của Iraq khi các lực lượng Iraq rút lui khỏi miền bắc Kurdistan thuộc Iraq vào trong các thành phố.
 

rugi_vnb

Xe điện
Biển số
OF-673778
Ngày cấp bằng
18/6/19
Số km
3,220
Động cơ
138,330 Mã lực
Đánh chặn tên lửa siêu thanh: Nhiệm vụ không dễ với S-400
(Bình luận quân sự) - Chuyên gia Nga cho rằng, hệ thống phòng không S-400 Triumf có khả năng đánh chặn mục tiêu siêu thanh nhưng nó cần được hiện đại hóa thêm.
Kênh truyền hình RT đã hỏi ý kiến của các chuyên gia quân sự về khả năng của các hệ thống phòng không (SAM) hiện đại đánh chặn mục tiêu siêu thanh. Một số chuyên gia bày tỏ quan điểm rằng, hệ thống phòng không S-400 của Nga có thể thực hiện nhiệm vụ này nếu được hiện đại hóa.
Hãng thông tấn Nga Sputnik đã đề nghị chuyên gia Viktor Murakhovsky, Tổng biên tập tạp chí “Kho vũ khí của Tổ quốc”, bình luận về quan điểm này.
Không dễ chế tạo vũ khí siêu thanh



Advertisement: 2:05





VDO.AI

Mặc dù đã có nhiều tuyên bố hùng hồn nhưng thực sự rất ít quốc gia có khả năng sở hữu vũ khí tấn công siêu thanh. Hiện nay, chỉ có hai quốc gia trên thế giới là Nga và Hoa Kỳ có thể chế tạo thành công. Chưa rõ trong tương lai gần liệu Trung Quốc có thể tạo ra những tên lửa như vậy hay không.
Khác với Nga (từ thời Liên Xô) và Hoa Kỳ, Trung Quốc không có nền tảng khoa học và kỹ thuật đỉnh cao trong lĩnh vực này, họ cũng không có đủ kinh nghiệm trong các lĩnh vực liên quan (phương tiện vũ trụ hạ cánh dẫn đường xuống mặt đất và đầu đạn ICBM).
Nói về những quốc gia khác thỉnh thoảng tuyên bố về khả năng sớm tạo ra vũ khí siêu thanh, thì tình hình thực sự của họ là hoàn toàn không khả quan. Vũ khí siêu thanh là một lĩnh vực công nghệ cực kỳ phức tạp và rất tốn kém, không dễ để bất cứ ai hiện thực hóa những tuyên bố hùng hồn trong lĩnh vực này.
Danh chan ten lua sieu thanh: Nhiem vu khong de voi S-400
Chế tạo vũ khí siêu thanh đã khó, đánh chặn chúng lại càng khó hơn

Không dễ đánh chặn vũ khí siêu thanh
Một số chuyên gia cho rằng, để đánh chặn mục tiêu siêu thanh đang di chuyển, chỉ riêng một tên lửa là không đủ, mà cần phải có nhiều phương tiện hủy diệt hoạt động trên các nguyên tắc vật lý khác. Tuy nhiên, chuyên gia Murakhovsky hoài nghi về điều này.
Theo ông, các loại vũ khí khác tên lửa phòng không như pháo laser và súng điện từ đều có những hạn chế đáng kể trong việc sử dụng, chúng phụ thuộc nhiều vào điều kiện thời tiết, khí quyển và địa lý.
Đến nay vẫn chưa có loại vũ khí với các thông số cho phép nó hoạt động hiệu quả trong điều kiện chiến đấu thực sự, các dự án tương tự đang ở giai đoạn thử nghiệm, nhưng cũng không thể chờ đợi bước đột phá nào trong tương lai gần, bởi chúng đều có những hạn chế.
Hệ thống phòng không Nga: Có thể, nhưng khó đấy
Các hệ thống tên lửa phòng không của Nga, bao gồm hệ thống phòng không S-500, S-400, S-300V4 đều có khả năng đánh chặn mục tiêu siêu thanh. Ngoài ra, các hệ thống phòng thủ tên lửa như A-135, A-235 cũng có thể được sử dụng cho nhiệm vụ này, nhưng trên các nguyên tắc vật lý khác nhau.
Các hệ thống này đều có khả năng chống lại cuộc tấn công hàng không vũ trụ bằng các phương tiện siêu thanh, nhưng với điều kiện chúng phải là các mục tiêu siêu thanh bay theo quỹ đạo đạn đạo, tức là đầu đạn của các tên lửa đạn đạo liên lục địa và tên lửa tầm trung.
Danh chan ten lua sieu thanh: Nhiem vu khong de voi S-400
Mỹ có khả năng đánh chặn các đầu đạn siêu thanh bay theo quỹ đạo đạn đạo
Trong lĩnh vực chống vũ khí siêu thanh, hệ thống tên lửa phòng không hiện đại S-400 Triumf đang được cung cấp cho Lực lượng Vũ trang Nga và xuất khẩu ra nước ngoài, vẫn vượt trội hơn bất kỳ hệ thống tương tự nào khác về tính năng chiến đấu.
Với toàn bộ kho tên lửa phòng không, S-400 có thể tiêu diệt các loại mục tiêu khí động học và đánh chặn tên lửa đạn đạo khác nhau ở khoảng cách xa và trung bình, kể cả các mục tiêu bay ở tốc độ siêu thanh. Tuy nhiên, ở đây cũng có những hạn chế nhất định, bởi đánh chặn các mục tiêu siêu thanh là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.
Ba yêu cầu nâng cấp để đánh chặn mục tiêu siêu thanh
Tổng biên tập tạp chí “Kho vũ khí của Tổ quốc” Viktor Murakhovsky nhấn mạnh, các hệ thống phòng không hiện có cần phải được hoàn thiện hơn nữa. Ở đây, cần tập trung vào 3 vấn đề sau:
Trước hết, cần phải tạo ra tên lửa đánh chặn siêu thanh.
Để đánh chặn các đầu đạn siêu thanh cần phải có tên lửa có khả năng cơ động cao với quá tải rất lớn khi bám mục tiêu đang di chuyển với tốc độ cao, mà hiện nay, tên lửa phòng không thông thường không thể chịu đựng được quá tải lớn như vậy.
Nhiệm vụ thứ hai là cải thiện hệ thống định hướng.

Xung quanh đầu đạn siêu âm bay trên ranh giới giữa vùng trời và không gian vũ trụ ở độ cao 30-50 km xuất hiện đám mây plasma. Hệ thống giám sát theo dõi mục tiêu của các tên lửa đánh chặn hiện có (ví dụ, đạn tên lửa có radar tự dẫn) không thể bảo đảm 100% việc đánh chặn đầu đạn của tên lửa siêu thanh đang bay trong đám mây plasma.
Danh chan ten lua sieu thanh: Nhiem vu khong de voi S-400
Hệ thống S-400 Nga cần phải nâng cấp mới có khả năng đánh chặn mục tiêu siêu thanh
Nhiệm vụ thứ ba là phần mềm cho hệ thống tên lửa.
Hiện nay, phầm mềm chỉ xử lý thông tin radar, tính toán quỹ đạo đạn đạo của các mục tiêu siêu âm và ra lệnh cho vũ khí dựa trên các thông số này. Do đó, cần phải dạy "phầm mềm" tính đến các thao tác chủ động của mục tiêu. Tất cả các nhiệm vụ này đều phức tạp, nhưng chúng có thể được giải quyết bằng cách hiện đại hóa tổ hợp S-400.

Khả năng xuất khẩu vũ khí đánh chặn siêu thanh
Hiện nay, không chỉ Nga, mà còn một số cường quốc quân sự mạnh khác đang phát triển các loại phương tiện mang vũ khí siêu thanh, hoặc đang manh nha ý định bắt đầu phát triển những dự án như vậy và sẽ đến lúc một số quốc gia phát sinh nhu cầu về các phương tiện phòng thủ chống lại vũ khí siêu thanh.
Về phương diện xuất khẩu vũ khí đánh chặn mục tiêu siêu thanh, liệu các sản phẩm do Nga sản xuất chống vũ khí siêu thanh có thể được bán trên thị trường thế giới? Hay là các hệ thống này chỉ dành cho người tiêu dùng trong nước, tức là cho lực lượng vũ trang Nga?
Chuyên gia Murakhovsky cho rằng, theo thời gian, các hệ thống phòng thủ tên lửa của Nga phòng chống vũ khí siêu thanh sẽ nhận giấy phép xuất khẩu và sẽ được cung cấp cho khách hàng nước ngoài có quan hệ thân thiết với Nga và dĩ nhiên, việc bán các hệ thống này cần phải tuân thủ nghiêm ngặt chế độ kiểm soát công nghệ tên lửa. https://baodatviet.vn/quoc-phong/binh-luan-quan-su/danh-chan-ten-lua-sieu-thanh-nhiem-vu-khong-de-voi-s-400-3407964/
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top