Nay nhiều việc bận đầu quá nên khó ngủ, cháu bật máy tính lên gõ lạch cạch hầu chuyện các cụ đây.
Hôm đó cũng là 1 ngày trong tháng 12 nhưng là ngày của 10 năm trước, lần đó cháu và vợ cháu được đi sang nước ngoài du lịch. Nói là nước ngoài cho sang thôi chứ bên đấy nhà cửa nom chả khác gì Việt Nam, phố xá cũng đầy rẫy cửa hàng hiệu. Sau một hồi đi mỏi chân rãy phố bên này bọn cháu quyết định sang rãy phố bên kia. Đường phố tầm ấy là cuối giờ chiều nên dòng người xe qua lại nườm nượp. Và tự nhiên “ như người Hà Nội” chúng cháu thản nhiên băng qua đường để sang rãy phố bên kia. Sang đường giữa dòng người đông đúc với ai thì khó chứ với cánh Hà Nội bọn cháu thì dễ ợt.
Tới hè phố bên kia, đang loay hoay bàn tính xem nên đi xuôi đi ngược thì từ đâu đó có rất nhiều người chú ý đến chúng cháu, thoạt đầu nghĩ chắc họ là những người sống trên con phố này hay chí ít cũng thường xuyên đi trên con phố này thấy người lạ nên ho ngạc nhiên, thế thôi! Bỗng 1 ông cụ trong những con người mà chúng cháu vừa nói đến bước lại gần và để tay lên vai cháu tỏ vẻ khâm phục và chỉ về phía dòng người đang tấp nập ngược xuôi rồi lắc đầu. Tiếp đấy ông cụ chỉ cho chúng cháu thấy phía xa xa tầm trăm mét. Cháu đã nhận ra đấy là một cây cầu dành riêng cho người đi bộ sang đường. Chúng cháu gật gật rồi cười trừ nói thanks và nhìn bao quát, ố ồ, chẳng thấy một ai sang đường như chúng cháu cả.
Ngượng lắm, sau 10 năm rồi mà ngồi viết lại những dòng này cho các cụ cháu vẫn thấy tím tái khuôn mặt. Thì ra ở nước bạn ai muốn sang đường đều đi trên cầu vượt.
Từ ngày đấy, dù có quay trở lại Việt Nam cháu dần có thói quen dùng cầu vượt và vạch kẻ sang đường để sang bên kia con phố. Nhưng sau 10 năm, cháu thì thay đổi rồi còn Hà Nội của cháu vẫn giống Hà Nội của 10 năm về trước, họ sang đường bất chấp, nếu cầu vượt hay vạch kẻ sang đường cách đó tầm vài trăm mét bước dạo bộ mà có người đến đó để sang đường thì chỉ có những người dở hơi như chúng cháu, những người thừa sức, những người không giống ai. Ở Hà Nội, muốn sang bên kia đường thì cứ tự nhiên mà bước.
Dù cháu chẳng lạ lẫm gì hay luôn đề phòng những những trường hợp sang đường bất thình lình như thế nhưng chiều nay trước cái cầu vượt tầm 100m cháu vô tình va phải 2 bạn nam nữ đang dắt tay nhau băng qua đường mà không hề có bất cứ tín hiệu xin báo trước để cháu nhường đường. Rất may 2 bạn đấy không sao rồi như 1 thói quen đôi bạn đấy lại dắt tay nhau tiếp tục trên hành trình sang đường bên kia và lần này thật may mắn, các bạn đã thành công.
Lại nói chuyện ở nước ngoài, cháu thấy những nơi có vạch sang đường, mỗi khi có người qua đường các phương tiện đều chủ động dừng lại rất tự giác chờ người đi bộ xong mới chuyển bánh. Thậm chí ở những địa điểm có mật độ sang đường cao, người ta còn dựng hẳn cột giao thông mỗi khi có người đi bộ có nhu cầu sang đường thì tự bấm đèn tín hiệu, các phương tiện sẽ răm rắp chấp hành. Cái này cháu thấy rất văn minh.
Việc sang người Việt sang đường cháu gặp rất thường xuyên nhưng lại rất hiếm khi nhìn thấy những con người chấp hành nghiêm chỉnh luật lệ giao thông, đặc biệt là những ngày cận tết, ai cũng hối hả ngược xuôi mà quên đi những tai nạn giao thông đang thường trực xảy đến xung quanh mình.
Vậy làm thế nào để người dân Hà Nội nói riêng và người dân cả nước nói chung sang đường đúng luật nhỉ.