[Funland] Tâm sự của em , 1 người đã từng bị Rối loạn lo âu

tran duc chi

Xe buýt
Biển số
OF-103304
Ngày cấp bằng
19/6/11
Số km
751
Động cơ
388,485 Mã lực
Cụ bị ntn là nặng rồi,chúc mừng cụ đã vượt qua.Bố em khi xưa cũng bị bệnh này,BS chẩn đoán là rối loạn lo âu lan tỏa,lúc nào cụ cũng tưởng tượng là mình bị nhồi máu cơ tim,em phải chở cụ đi cấp cứu hàng chục lần,mà cứ hễ đến cổng viện tim là lại hết đau ngực,sau đó cũng đi nhiều BV,tìm vẫn ko ra bệnh, cuối cùng đến BV TW 2 mới tìm ra bệnh.
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,247
Động cơ
163,595 Mã lực
F1 nhà em 2011, hồi 5 tuổi bắt đầu có biểu hiện gần giống nhóc nhà cụ. Đêm ngủ cứ tầm 11-12h là giật mình bật giật, người vã mồ hôi và rất hoảng sợ điều gì đó. Em cho đi khám và rồi gặp tay TS Tuấn ở BM, kê thuốc uống 1 tháng đến khám lại 1 lần chỉ để ghi "tiếp tục uống thuốc theo đơn 1 tháng" và thu 200k. Thuốc thì chỉ ra hiệu thuôcd chỗ gần nhà hắn mới cis. Uống thuốc dòng dã gần 1 năm trời nhưng cứ ngừng thuốc lại đâu vào đấy. Em hỏi uokngs thuốc bao lâu thì hỏi, có hại gì ko thì bảo " uống đến khi nào bs bảo dừng. Thuốc này còn tốt cho dạ dày" Cuối cùng em bỏ không theo, sang viện nhi khám và đc kê thuốc khác nhẹ hơn, uokngs 2 đợt thì đỡ đến giờ. Giờ khi nào quá mệt nó lại có biểu hiện tương tự (đợt bị covid là bị rất rõ, cả tuần ko ngủ). Nói chung là bệnh này chữa rất khó, gặp mấy thằng bs chỉ rình moi tiền là rất khổ. Em rất ân hận vì cho theo tay Tuấn, tốn tiền và hại người con bé 😔
Không biết sau lớn hơn nó có hết hẳn không nữa
Tội bé con nhà cụ quá mới có 5 tuổi. Cụ có thường xuyên nói chuyện, chơi cùng con không? Cụ nên hỏi thẳng con xem trên đời này con có sợ điều gì không, nói cho bố nghe xem nào. Hãy thể hiện cho con thấy lúc nào bố mẹ cũng ở bên để yêu thương con, bảo vệ con. Xem lại cụ với gấu có làm điều gì vô tình ảnh hưởng đến tâm lý con không... Chắc cụ và nhiều người không nghĩ rằng con nhỏ thế cũng có điều lo âu nhỉ. Em kể trường hợp của em để cụ có thêm kiến thức để tìm cách giúp đỡ con mình nhé. Hồi em chừng 3tuổi em hay lo những chuyện vớ vẩn con nít. Em nhớ có lần anh trai cõng em đi đón mẹ về chờ ăn bánh khúc mẹ hứa mua cho. 2 anh em cứ cõng nhau đứng chỗ cái cống vắng người ngóng mãi mà chả thấy bóng mẹ đâu làm em tưởng tượng nhỡ mẹ không về thì sao, nhỡ mẹ bị ngã xuống sông thì sao, nhỡ mẹ biến mất thì sao... Cứ lo trong lòng với những cảm xúc sợ hãi mơ hồ, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khó tả ấy. Hồi đó vào buổi tối nhà em hay có ông hàng xóm sang chơi. Thường ngồi với bố em rất lâu đến tận 11, 12 h đêm mới về. Có chuyện gì nói đâu, 2 ông cứ ngồi trầm ngâm sờ râu rồi lấy nhíp nhổ nhổ, ngồi như bụt mọc, mãi mới nói được một câu, xong lại ngồi. Em ngủ ở cái giường kê ngay phòng khách nên em biết. Thỉnh thoảng tỉnh giấc mở mắt ra thấy 2 ông vẫn ngồi đó lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Cái cảm giác ấm áp yên tâm khi có bố ở cạnh em lúc đó em cũng vẫn còn nhớ đến bây giờ. Hôm nào ông hàng xóm không sang thì bố em lại sang hàng xóm chơi. Đến khuya không thấy bố về là em không ngủ được, có tiếng động lại nhìn ra phía cánh cửa đến khi bố em về mới ngủ được, chưa về thì nghĩ linh tinh nhỡ bố không về thì sao, nhỡ bọn giặc đến bắn cả nhà thì nấp ở đâu. Em còn nhớ lúc đó em nghĩ cách chỉ có chui vào gầm giường xong bám lên cái thang giường áp sát người vào thì giặc mới không tìm được... Đấy bé xíu mà cứ lo sợ linh tinh kiểu thế. Hồi đó em cũng hay ốm vặt, đêm về buồn bã chân tay mơ những giấc mơ kinh hoàng. Lúc thì bị giặc cầm dao đuổi, lúc thì ngã xuống hố... Mơ mơ màng màng có những màu sắc, âm thanh kỳ lạ cứ lướt qua lại trước mắt, nhảy múa trong đầu thấy ngột ngạt khó diễn tả lắm. Tuổi thơ của em thì cực kỳ êm đềm, bố mẹ anh chị yêu thương chiều chuộng em, gia đình hạnh phúc, bố mẹ không bao giờ cãi nhau hay mắng con cái một câu. Tụi trẻ con chơi cùng rất hiền rất vui vui vẻ, không đứa nào bắt nạt đứa nào. Thế mà chả hiểu tại sao em lại có những nỗi lo mơ hồ như thế. À tuy bố mẹ em chiều các con nhưng lại không dành thời gian nói chuyện, ôm ấp các con bao giờ. Bọn em cứ tự chơi với bọn trẻ hàng xóm, lúc nào chơi chán thì tự về ăn cơm chứ nhà em không gọi về, cũng không chờ cơm. Có khi nguyên nhân là do bố mẹ không dành thời gian nói chuyện với em nên em bị lo lắng. Trẻ con thì chỉ có bố mẹ là điểm tựa nên trong vô thức em chỉ lo bố mẹ biến mất hay bị làm sao thôi. Đến khi học mẫu giáo thì nỗi lo của em tự nhiên mất đi, tuổi thơ lại êm đềm vui vẻ. Em đoán đến lúc đi học có nhiều bạn vui nên không cần bố mẹ nhiều nữa. Học mẫu giáo thì cô giáo cưng em nhận làm con nuôi, ngày nào cũng nhận phiếu bé ngoan, em thành đại ca của bọn trong lớp chả sợ thứ gì trên đời nữa. Bây giờ mỗi lầm bị cảm cúm em cũng hơi khó chịu nhưng vẫn ăn no ngủ kỹ không bị ác mộng triền miên như lúc nhỏ. Thật sự mỗi lần nhớ lại những lúc cảm cúm hồi nhỏ em còn rùng mình, nó thật sự kinh khủng cụ ạ
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Tội bé con nhà cụ quá mới có 5 tuổi. Cụ có thường xuyên nói chuyện, chơi cùng con không? Cụ nên hỏi thẳng con xem trên đời này con có sợ điều gì không, nói cho bố nghe xem nào. Hãy thể hiện cho con thấy lúc nào bố mẹ cũng ở bên để yêu thương con, bảo vệ con. Xem lại cụ với gấu có làm điều gì vô tình ảnh hưởng đến tâm lý con không... Chắc cụ và nhiều người không nghĩ rằng con nhỏ thế cũng có điều lo âu nhỉ. Em kể trường hợp của em để cụ có thêm kiến thức để tìm cách giúp đỡ con mình nhé. Hồi em chừng 3tuổi em hay lo những chuyện vớ vẩn con nít. Em nhớ có lần anh trai cõng em đi đón mẹ về chờ ăn bánh khúc mẹ hứa mua cho. 2 anh em cứ cõng nhau đứng chỗ cái cống vắng người ngóng mãi mà chả thấy bóng mẹ đâu làm em tưởng tượng nhỡ mẹ không về thì sao, nhỡ mẹ bị ngã xuống sông thì sao, nhỡ mẹ biến mất thì sao... Cứ lo trong lòng với những cảm xúc sợ hãi mơ hồ, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khó tả ấy. Hồi đó vào buổi tối nhà em hay có ông hàng xóm sang chơi. Thường ngồi với bố em rất lâu đến tận 11, 12 h đêm mới về. Có chuyện gì nói đâu, 2 ông cứ ngồi trầm ngâm sờ râu rồi lấy nhíp nhổ nhổ, ngồi như bụt mọc, mãi mới nói được một câu, xong lại ngồi. Em ngủ ở cái giường kê ngay phòng khách nên em biết. Thỉnh thoảng tỉnh giấc mở mắt ra thấy 2 ông vẫn ngồi đó lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Cái cảm giác ấm áp yên tâm khi có bố ở cạnh em lúc đó em cũng vẫn còn nhớ đến bây giờ. Hôm nào ông hàng xóm không sang thì bố em lại sang hàng xóm chơi. Đến khuya không thấy bố về là em không ngủ được, có tiếng động lại nhìn ra phía cánh cửa đến khi bố em về mới ngủ được, chưa về thì nghĩ linh tinh nhỡ bố không về thì sao, nhỡ bọn giặc đến bắn cả nhà thì nấp ở đâu. Em còn nhớ lúc đó em nghĩ cách chỉ có chui vào gầm giường xong bám lên cái thang giường áp sát người vào thì giặc mới không tìm được... Đấy bé xíu mà cứ lo sợ linh tinh kiểu thế. Hồi đó em cũng hay ốm vặt, đêm về buồn bã chân tay mơ những giấc mơ kinh hoàng. Lúc thì bị giặc cầm dao đuổi, lúc thì ngã xuống hố... Mơ mơ màng màng có những màu sắc, âm thanh kỳ lạ cứ lướt qua lại trước mắt, nhảy múa trong đầu thấy ngột ngạt khó diễn tả lắm. Tuổi thơ của em thì cực kỳ êm đềm, bố mẹ anh chị yêu thương chiều chuộng em, gia đình hạnh phúc, bố mẹ không bao giờ cãi nhau hay mắng con cái một câu. Tụi trẻ con chơi cùng rất hiền rất vui vui vẻ, không đứa nào bắt nạt đứa nào. Thế mà chả hiểu tại sao em lại có những nỗi lo mơ hồ như thế. À tuy bố mẹ em chiều các con nhưng lại không dành thời gian nói chuyện, ôm ấp các con bao giờ. Bọn em cứ tự chơi với bọn trẻ hàng xóm, lúc nào chơi chán thì tự về ăn cơm chứ nhà em không gọi về, cũng không chờ cơm. Có khi nguyên nhân là do bố mẹ không dành thời gian nói chuyện với em nên em bị lo lắng. Trẻ con thì chỉ có bố mẹ là điểm tựa nên trong vô thức em chỉ lo bố mẹ biến mất hay bị làm sao thôi. Đến khi học mẫu giáo thì nỗi lo của em tự nhiên mất đi, tuổi thơ lại êm đềm vui vẻ. Em đoán đến lúc đi học có nhiều bạn vui nên không cần bố mẹ nhiều nữa. Học mẫu giáo thì cô giáo cưng em nhận làm con nuôi, ngày nào cũng nhận phiếu bé ngoan, em thành đại ca của bọn trong lớp chả sợ thứ gì trên đời nữa. Bây giờ mỗi lầm bị cảm cúm em cũng hơi khó chịu nhưng vẫn ăn no ngủ kỹ không bị ác mộng triền miên như lúc nhỏ. Thật sự mỗi lần nhớ lại những lúc cảm cúm hồi nhỏ em còn rùng mình, nó thật sự kinh khủng cụ ạ
Đọc xong chia sẻ của mợ, ký ức tuổi thơ ở đâu chạy về ríu rít với em...

Em cũng có nỗi sợ mơ hồ như mợ ngày nhỏ: Sợ ma; sợ bố mẹ đi đâu mãi mãi không về; sợ bóng tối và sợ rắn. Sợ nhất là rắn và nó ám ảnh em đến hiện tại. Chỉ cần nhìn thấy con vật ngoằn ngoèo đó là tự bản thân đã dựng lên một thứ cảm xúc đó là co rúm lại.

Dù tuổi thơ của em cũng như mợ: Êm đềm. Không phải đấu tranh, giành giật thứ gì. Có chăng, là những cảm xúc rất trẻ con khi làm nũng đòi mua quà. Về cơ bản là không có biến cố gì lớn.

Nhưng khi lớn hơn chút, tầm dậy thì, thì tự bản thân lại thu mình lại. Không thích chia sẻ và nói chuyện với các bạn hay nghịch. Và em lại rất thích nghe bố kể chuyện. Thần tượng bố mãi. Cảm giác được dựa dẫm, che chở đó rất ấm áp.

Sau này, khi đối mặt với những khó khăn, có giai đoạn em cũng cực kỳ stress. Thường thì im lặng hoặc tự tìm giải pháp. Có một cách em thấy giảm stress hiệu quả, đó là: Tập thể dục cường độ cao. Vã mồ hôi thì mọi vấn đề được thông suốt.
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,247
Động cơ
163,595 Mã lực
Đọc xong chia sẻ của mợ, ký ức tuổi thơ ở đâu chạy về ríu rít với em...

Em cũng có nỗi sợ mơ hồ như mợ ngày nhỏ: Sợ ma; sợ bố mẹ đi đâu mãi mãi không về; sợ bóng tối và sợ rắn. Sợ nhất là rắn và nó ám ảnh em đến hiện tại. Chỉ cần nhìn thấy con vật ngoằn ngoèo đó là tự bản thân đã dựng lên một thứ cảm xúc đó là co rúm lại.

Dù tuổi thơ của em cũng như mợ: Êm đềm. Không phải đấu tranh, giành giật thứ gì. Có chăng, là những cảm xúc rất trẻ con khi làm nũng đòi mua quà. Về cơ bản là không có biến cố gì lớn.

Nhưng khi lớn hơn chút, tầm dậy thì, thì tự bản thân lại thu mình lại. Không thích chia sẻ và nói chuyện với các bạn hay nghịch. Và em lại rất thích nghe bố kể chuyện. Thần tượng bố mãi. Cảm giác được dựa dẫm, che chở đó rất ấm áp.

Sau này, khi đối mặt với những khó khăn, có giai đoạn em cũng cực kỳ stress. Thường thì im lặng hoặc tự tìm giải pháp. Có một cách em thấy giảm stress hiệu quả, đó là: Tập thể dục cường độ cao. Vã mồ hôi thì mọi vấn đề được thông suốt.
Em cũng sợ những con côn trùng, sợ lắm í nhưng nó khác với nỗi sợ bố mẹ đi đâu về muộn. Nỗi sợ này nó cứ ám ảnh thường trực trong đầu, không yên tâm được. Chắc đấy chính là nỗi lo âu như chủ đề thớt này. Từ lúc nhớn đến giờ em nhận ra cuộc sống thật đơn giản, chả có gì phải sợ phải lo cả. Em luôn chủ động trong mọi hoàn cảnh, không để cho mình lâm vào tình thế sự đã rồi nên không bị stress. Tâm trí thảnh thơi nên cứ ngủ là em ngủ sâu một mạch tới sáng không bao giờ thức giấc giữa chừng. Em còn hầu như không bao giờ mơ ngủ nữa. Họa lắm mới có giấc mơ ngắn. Cũng chỉ biết là mơ đẹp thôi chứ dậy tí là quên luôn không thể nào nhớ được mình vừa mơ gì. Bạn em nó còn bảo em đúng là người giời, mơ mà còn không nhớ nữa đến chịu :)
 
Biển số
OF-831661
Ngày cấp bằng
1/4/23
Số km
113
Động cơ
2,503 Mã lực
Người nhà em (sn 7x) không biết gọi là bệnh gì, nói ra em xấu hổ, bệnh nhớ người yêu cũ cụ ạ. Họ không chịu liên lạc thì dở điên dở dại, cứ đòi đi khám tâm thần để bs người ta nói cho tỉnh ngộ ra. Nói chung chán lắm, chẳng ai nói được. Giờ vẫn đi làm bình thường nhưng mắc hội chứng nghiện chụp ảnh đăng zalo - với mong muốn người kia thấy được - trong khi họ đã chặn từ lâu. Nói không được chúng em mặc kệ.
Em mắc cái bệnh nói ra cũng xấu hổ cụ ạ, bệnh nhớ tiền. Lúc nào trong nhà không thấy tiền là em bứt rứt dở điên dở dại, tâm thần hoảng hốt không yên, cứ phải đi tìm được nó đem về nhà nhốt kĩ vào két mới yên tâm. Cụ biết chỗ nào chữa được bệnh này không thì mách cho em đi chữa với?
 

Mít đen

Xe tăng
Biển số
OF-392043
Ngày cấp bằng
14/11/15
Số km
1,157
Động cơ
248,002 Mã lực
Tuổi
44
Tội bé con nhà cụ quá mới có 5 tuổi. Cụ có thường xuyên nói chuyện, chơi cùng con không? Cụ nên hỏi thẳng con xem trên đời này con có sợ điều gì không, nói cho bố nghe xem nào. Hãy thể hiện cho con thấy lúc nào bố mẹ cũng ở bên để yêu thương con, bảo vệ con. Xem lại cụ với gấu có làm điều gì vô tình ảnh hưởng đến tâm lý con không... Chắc cụ và nhiều người không nghĩ rằng con nhỏ thế cũng có điều lo âu nhỉ. Em kể trường hợp của em để cụ có thêm kiến thức để tìm cách giúp đỡ con mình nhé. Hồi em chừng 3tuổi em hay lo những chuyện vớ vẩn con nít. Em nhớ có lần anh trai cõng em đi đón mẹ về chờ ăn bánh khúc mẹ hứa mua cho. 2 anh em cứ cõng nhau đứng chỗ cái cống vắng người ngóng mãi mà chả thấy bóng mẹ đâu làm em tưởng tượng nhỡ mẹ không về thì sao, nhỡ mẹ bị ngã xuống sông thì sao, nhỡ mẹ biến mất thì sao... Cứ lo trong lòng với những cảm xúc sợ hãi mơ hồ, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khó tả ấy. Hồi đó vào buổi tối nhà em hay có ông hàng xóm sang chơi. Thường ngồi với bố em rất lâu đến tận 11, 12 h đêm mới về. Có chuyện gì nói đâu, 2 ông cứ ngồi trầm ngâm sờ râu rồi lấy nhíp nhổ nhổ, ngồi như bụt mọc, mãi mới nói được một câu, xong lại ngồi. Em ngủ ở cái giường kê ngay phòng khách nên em biết. Thỉnh thoảng tỉnh giấc mở mắt ra thấy 2 ông vẫn ngồi đó lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Cái cảm giác ấm áp yên tâm khi có bố ở cạnh em lúc đó em cũng vẫn còn nhớ đến bây giờ. Hôm nào ông hàng xóm không sang thì bố em lại sang hàng xóm chơi. Đến khuya không thấy bố về là em không ngủ được, có tiếng động lại nhìn ra phía cánh cửa đến khi bố em về mới ngủ được, chưa về thì nghĩ linh tinh nhỡ bố không về thì sao, nhỡ bọn giặc đến bắn cả nhà thì nấp ở đâu. Em còn nhớ lúc đó em nghĩ cách chỉ có chui vào gầm giường xong bám lên cái thang giường áp sát người vào thì giặc mới không tìm được... Đấy bé xíu mà cứ lo sợ linh tinh kiểu thế. Hồi đó em cũng hay ốm vặt, đêm về buồn bã chân tay mơ những giấc mơ kinh hoàng. Lúc thì bị giặc cầm dao đuổi, lúc thì ngã xuống hố... Mơ mơ màng màng có những màu sắc, âm thanh kỳ lạ cứ lướt qua lại trước mắt, nhảy múa trong đầu thấy ngột ngạt khó diễn tả lắm. Tuổi thơ của em thì cực kỳ êm đềm, bố mẹ anh chị yêu thương chiều chuộng em, gia đình hạnh phúc, bố mẹ không bao giờ cãi nhau hay mắng con cái một câu. Tụi trẻ con chơi cùng rất hiền rất vui vui vẻ, không đứa nào bắt nạt đứa nào. Thế mà chả hiểu tại sao em lại có những nỗi lo mơ hồ như thế. À tuy bố mẹ em chiều các con nhưng lại không dành thời gian nói chuyện, ôm ấp các con bao giờ. Bọn em cứ tự chơi với bọn trẻ hàng xóm, lúc nào chơi chán thì tự về ăn cơm chứ nhà em không gọi về, cũng không chờ cơm. Có khi nguyên nhân là do bố mẹ không dành thời gian nói chuyện với em nên em bị lo lắng. Trẻ con thì chỉ có bố mẹ là điểm tựa nên trong vô thức em chỉ lo bố mẹ biến mất hay bị làm sao thôi. Đến khi học mẫu giáo thì nỗi lo của em tự nhiên mất đi, tuổi thơ lại êm đềm vui vẻ. Em đoán đến lúc đi học có nhiều bạn vui nên không cần bố mẹ nhiều nữa. Học mẫu giáo thì cô giáo cưng em nhận làm con nuôi, ngày nào cũng nhận phiếu bé ngoan, em thành đại ca của bọn trong lớp chả sợ thứ gì trên đời nữa. Bây giờ mỗi lầm bị cảm cúm em cũng hơi khó chịu nhưng vẫn ăn no ngủ kỹ không bị ác mộng triền miên như lúc nhỏ. Thật sự mỗi lần nhớ lại những lúc cảm cúm hồi nhỏ em còn rùng mình, nó thật sự kinh khủng cụ ạ
1. Tất nhiên là em và gấu có nói chuyện hỏi han con xem sợ điều gì, nhưng hồi 5 tuổi thì bảo con cứ thấy có người nhét phân vào mồm con. Về việc này sau em nghĩ lại thì có thể nguyên nhân ở chuyện ăn uống hay nôn tró của con. Luca hơn 2 tuôi đi trẻ (trường tư thục) có bị 1 cô giáo dùng bát cháo con đang ăn để hứng khi con nôn và cho con ăn lại. Ngay hồi đó thì con ko có biểu hiện gì, ko biết có phải vì thế mà sau này con "gì vì có người nhét cái bẩn vào mồm" không. Cô giáo khốn nạn thật. Em nói thêm là em chọn trường tư thục với mong muốn đc các cô chăm con hơn trong khi ăn uống vì trước đó có học trường công thì cok giáo cũng khốn không kém. Rất ko may là gặp phải loại vô đạo.
2. Sau thời gian khám và uống thuốc theo đơn của BS viện nhi thì con có đỡ, chỉ khi nào con ốm, người mệt mới bị lại tình trạng đó. Gần đây nhất là đợt bị covid, gần 1 tuần nó ko ngủ, cứ chợp mắt tý là lại hốt hoảng bật dậy, đêm cứ ngồi vỗ chân (bóp chân) vì "con thấy cứ buồn buồn trong xương". Con con sợ gì thì chỉ bảo "con không biết, con cứ thấy sợ mà không biết là sợ gì" (giờ con 12 tuổi).
Sau khi khỏi covid em lại cho đi khám thì bs bảo "biệu hiện trầm cảm" và cho thuốc uống và ngủ đc khoảng 1 tuần thì khỏe.
Nói chung em thấy đỡ thôi chứ không khỏi, và rất lo lắng cho con khi lớn ra đời gặp nhiều áp lực thì ko biết thế nào cụ ạ
 

Mít đen

Xe tăng
Biển số
OF-392043
Ngày cấp bằng
14/11/15
Số km
1,157
Động cơ
248,002 Mã lực
Tuổi
44
Cu nhà em cũng tầm 11-12h đêm, có hôm 1-2h sáng. Cả nhà trầm cảm theo ko rõ bị làm sao. Nằm viện BM 10 ngày ko đỡ. Giờ nó khỏi rồi, hỏi nó thì nó bảo ko nhớ, chỉ nhớ mang máng hoặc có lúc bảo còn giả vờ đấy. Nói chung là cu con em tính nó ko chịu dc áp lực, hay lo lắng.
Đúng rồi cụ ạ. Hôm sau nó ko nhớ gì đâu. Trẻ con thì nhiều đứa bị kiểu đó nhưng nó chỉ vài hôm là hết. Các trường hopj thế thì bs bảo là rối loạn giấc ngủ, không cần thuốc men hì.
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,247
Động cơ
163,595 Mã lực
1. Tất nhiên là em và gấu có nói chuyện hỏi han con xem sợ điều gì, nhưng hồi 5 tuổi thì bảo con cứ thấy có người nhét phân vào mồm con. Về việc này sau em nghĩ lại thì có thể nguyên nhân ở chuyện ăn uống hay nôn tró của con. Luca hơn 2 tuôi đi trẻ (trường tư thục) có bị 1 cô giáo dùng bát cháo con đang ăn để hứng khi con nôn và cho con ăn lại. Ngay hồi đó thì con ko có biểu hiện gì, ko biết có phải vì thế mà sau này con "gì vì có người nhét cái bẩn vào mồm" không. Cô giáo khốn nạn thật. Em nói thêm là em chọn trường tư thục với mong muốn đc các cô chăm con hơn trong khi ăn uống vì trước đó có học trường công thì cok giáo cũng khốn không kém. Rất ko may là gặp phải loại vô đạo.
2. Sau thời gian khám và uống thuốc theo đơn của BS viện nhi thì con có đỡ, chỉ khi nào con ốm, người mệt mới bị lại tình trạng đó. Gần đây nhất là đợt bị covid, gần 1 tuần nó ko ngủ, cứ chợp mắt tý là lại hốt hoảng bật dậy, đêm cứ ngồi vỗ chân (bóp chân) vì "con thấy cứ buồn buồn trong xương". Con con sợ gì thì chỉ bảo "con không biết, con cứ thấy sợ mà không biết là sợ gì" (giờ con 12 tuổi).
Sau khi khỏi covid em lại cho đi khám thì bs bảo "biệu hiện trầm cảm" và cho thuốc uống và ngủ đc khoảng 1 tuần thì khỏe.
Nói chung em thấy đỡ thôi chứ không khỏi, và rất lo lắng cho con khi lớn ra đời gặp nhiều áp lực thì ko biết thế nào cụ ạ
Khiếp quá thế này thì chắc là nguyên nhân đó rồi. Việc tồi tệ thế nếu xảy ra với em chắc em cũng bị như bé nhà cụ. Mỗi người có mức độ chịu đựng sự ám ảnh khác nhau. Ví dụ có người nhìn thấy xác chết thì không ảnh hưởng gì, có người ám ảnh vài hôm, có người bị cả đời. Bé nhà cụ chắc thuộc trường hợp thứ 3 nên rất khó xóa được cái ký ức kinh hoàng đó. Thế này cụ phải kiên trì lâu dài mới được. Em không phải bác sĩ nhưng theo ý kiến cá nhân em thì bệnh viện chỉ cho uống thuốc dạng thuốc ngủ an thần. Ngủ được vài ngày sẽ tạm thời quên đi cái ký ức đó nhưng nó rất hại sức khỏe. Vì là cấp tính cần chấm dứt ngay cơn hoảng loạn nên thuốc là sự lựa chọn tối ưu lúc đó. Về lâu dài theo em nghĩ cụ nên trao đổi thẳng với con về chính cái vấn đề con sợ chứ đừng né tránh. Chắc cụ không muốn nhắc lại việc đó với con sợ con càng nhớ đến càng sợ hãi phải không. Em thì nghĩ nên nói thẳng và vừa hỏi vừa phân tích cho con hiểu rõ vấn đề để con thấy được điều đó đáng sợ nhưng nó qua rồi và bố mẹ sẽ không để con gặp phải nữa. Động viên con mạnh mẽ lên, giờ con đã lớn rồi, làm chủ cuộc sống tươi đẹp của con, mọi thứ chả có gì đáng sợ cả. Em nói ngắn vậy thôi chứ để đạt được kết quả tốt cần thời gian, tình yêu thương, và phương pháp tốt. Nếu phương pháp sai có thể nó sẽ là con dao hai lưỡi. Em gợi ý vậy cụ ngẫm nghĩ tham khảo xem, hỏi thêm ý kiến bác sĩ tâm lý. Vấn đề liên quan đến sức khỏe con người, nhất là trẻ là em sợ lắm chả dám mạnh miệng đâu ạ. Nên em luôn phải dùng từ "theo em nghĩ", "chắc là" để cụ tham khảo thôi
 

Lelong1411

Xe tăng
Biển số
OF-90356
Ngày cấp bằng
31/3/11
Số km
1,480
Động cơ
440,907 Mã lực
Em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế là cứ đi xa lại sợ rằng mình bị đau bụng. Y như rằng kiểu gì cũng đau bụng. Chả hiểu kiểu gì :(
 

vitdhtl

Xe buýt
Biển số
OF-343305
Ngày cấp bằng
18/11/14
Số km
549
Động cơ
274,911 Mã lực
Người nhà cụ nào mà bị trầm cảm, tâm thần phân liệt thì tránh xa cái khoa tâm thần bệnh viện 103 ra nhé. Đặc biệt là ko dùng liệu pháp sốc điện xác suất rủi ro rất cao.
Tại sao phải tránh khoa này ở viện 103 hả cụ? Em đang định chuyển người nhà từ BM về viện 103 ạ!
 

Đi Lang Thang

Xe buýt
Biển số
OF-549985
Ngày cấp bằng
10/1/18
Số km
683
Động cơ
172,818 Mã lực
Nơi ở
Juve
Chào các cụ các mợ !
Hôm nay , e vừa đọc xong 1 tâm sự của 1 cụ trên diễn đàn ,tâm sự của cụ đó về biểu hiện của căn bệnh liên quan đến sức khỏe Tâm Thần làm em lại nhớ đến thời gian em bị bệnh này , em xin phép đc chia sẻ quá trình em bị bệnh của em ,mời cccm cùng chia sẻ :
Năm nay em 41 tuổi , trc khi bị bệnh em hoàn toàn khỏe mạnh, sk khá tốt.Căn bệnh này xảy ra với em chính xác cách đây 4 năm
Vào 1 buổi tối ,sau khi tắm xong thì thấy người nóng bừng bừng ko phải là do sốt , đầu đau , chóng mặt , người lảo đảo nói chung biểu hiện rất giống người đột quỵ .Gia đình em đưa vào Bạch Mai , khám ko ra bệnh gì .Đến sáng là người lại hoàn toàn bt .
Tiếp sau đó là chuỗi ngày khốn khổ nhất cuộc đời e
Em mất ngủ liền 3 tháng ,mỗi ngày chỉ ngủ dc 3h đến 4h hoặc thức trắng em ,sợ tắm , sợ gió, sợ tiếng ồn , chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát , ko đi dc xe máy , ko ngồi dc ở đám đông, ko đi bộ dc ,sợ đột quỵ, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi nữa , nói chung khốn khổ vô cùng
Em lê la đi khám tất cả các viện lớn của HN, và cuối cùng là ko ra bệnh gì, lúc đó em ko bao giờ nghĩ em có vấn đề về Tâm Thần
Lê la 1 năm chữa bệnh , ko đi làm dc , mà cũng bị đuổi việc luôn ạ ,e ko có thu nhập mà gia đình ,bạn bè và vợ em cũng quá chán nản với em , thậm chí buông những lời sát thương cực đau đớn với em
Em đã đến lúc nghĩ cái chết, đã viết note trên điện thoại cho người nhà.Lúc đó em đã muốn mua dây thừng để tự giải thoát.
Nhưng thật may mắn cho e các cụ ạ , có 1 cô hàng xóm nhà em làm y tá ở khoa Tâm Thần BM sang chơi ,nhìn thấy e vậy, bảo mày bị Trầm cảm rồi ,qua ngày khoa Tâm Thần khám cho cô
Sau khi khám 1 ngày em đc chuẩn đoán bị Rối Loạn Lo Âu lan tỏa , Bác sĩ kê 1 đơn thuốc 3 tháng .
Thật sự , em uống dc 15 ngày em ko chịu nổi , gần như cả ngày em lơ mơ , ngơ ngơ gần như ko còn nhận thức dc gì. Em sợ quá bỏ luôn.Lại khám tiếp , lần này giảm liều ,thì e thấy đỡ hơn nhưng vẫn mệt vô cùng duy nhất là e ngủ dc hơn 1 xíu.
Lại bế tắc các cụ ạ , lúc này e chán nản vô cùng thật sự lúc đó thêm 1 lần nữa e nghĩ đến cái chết .May mắn lại xảy ra với e , như có linh tính gì mà đêm hôm đó đứa cu con thứ 2 nhà e, ra ôm e ngủ ,nó bảo : Bố ơi ,bố đừng chết , con ko muốn bố chết ....Em đã khóc các cụ ạ ,khóc to , khóc như bao giờ dc khóc ạ.Em bảo nó , ko ,bố ko chết đâu , bố hứa bố sẽ sống .
Ngay đêm đó, e quyết tâm phải chữa bệnh, em lên Youtube ,tìm hiểu trên hội nhóm trên Facebook...
Những ngày đầu thực sự vất vả
Tập đi bộ, tập thở ,mới đầu chỉ đi dc khoảng 100m là gục ạ ,sau cứ dần dần lên đc 300m rồi 1km , 2 km
Tập tắm vừa tắm vừa hát ,vừa lẩm nhẩm để quên nỗi sợ hãi
Tập cả đứng với đám đông ,bằng cách đi xe buýt
Hài nhất là tập đi xe máy
Còn nhiều lắm ạ...
Tất cả cái này em đều phải tự 1 mình phải vượt qua , lúc đó gần như e ko 1 sợ trợ giúp nào từ gia đình , bạn bè...
Ơn trời ko phụ e , sau 1 năm thì em đã ổn định dc lai, các cơn rối loạn cứ dần dần giảm xuống ..Đến giờ thì thi thoảng vẫn bị ,nhưng e cảm thấy nhẹ nhàng ,coi nó như 1 phần cuộc sống của mình .
Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha
E cũng bị RLTĐ
(Tiền đè)
Lúc nào cũng mơ thấy tiền, cả lúc mê lẫn lúc sảng huhu
 

thichkhognthich

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-412627
Ngày cấp bằng
25/3/16
Số km
2,083
Động cơ
255,137 Mã lực
Tuổi
36
Chúc mừng cụ chủ đã tự vượt qua đc khó khăn. Cụ nói rất đúng, phân chia rối loạn tv, trầm cảm, loạn đồi vv chỉ là ngọn, khả năng nó chỉ là hệ quả của nguyên nhân gốc, rối loạn tâm lí. Giá mà cụ chia sẻ hoàn cảnh lúc trước khi phát bệnh thì tốt, e nghĩ nó đều có biểu hiện trước đó, lẻ tẻ, tích lũy.
 

cuongkilo

Xe tăng
Biển số
OF-368459
Ngày cấp bằng
28/5/15
Số km
1,278
Động cơ
285,113 Mã lực
Cái đội thần kinh ko bình thường ấy tốt nhất là ngồi yên hưởng thụ cs chứ đừng bắt làm gì cụ ạ, nhất là nhóm rối loạn lưỡng cực, làm chỉ tổ phá hoại không gì ra hồn đâu. Các bệnh về thần kinh chỉ có thể điều trị để ổn định về làm một người bình thường là may mắn lắm rồi, không có khái niệm khỏi hẳn bởi bệnh vẫn có thể tái phát bất cứ lúc nào.
Hiện cụ vẫn dùng thuốc điều trị trầm cảm chứ?
Dạ ko cụ ạ
 
Biển số
OF-831661
Ngày cấp bằng
1/4/23
Số km
113
Động cơ
2,503 Mã lực
Thực tế là các thuốc điều trị trầm cảm đều có phản ứng phụ và đa phần khiến tâm trí của bệnh nhân lơ mơ không minh mẫn, cũng ko nên dùng nhiều. Nhưng qua cách cụ nói chuyện thì em thấy cụ vẫn còn bệnh chưa khỏi hẳn đâu, tâm lý của cụ vẫn đang rất trầm và thiếu sắc tươi vui, cụ nên đi tập thể thao như gym, đừng đi bộ hoặc đạp xe, hoạt động nhiều sẽ tạo cho cơ thể của cụ linh hoạt và nhanh nhẹn hơn, điều đó sẽ tác động đến tâm lý của cụ khiến nó hào hứng theo. Đi bộ và đạp xe là các hoạt động nhẹ và chậm, lại một mình, ko thích hợp dành cho người bị bệnh trầm cảm.
 

ngocanh_811

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-24709
Ngày cấp bằng
24/11/08
Số km
4,648
Động cơ
547,673 Mã lực
Nơi ở
Em bán cửa nhôm xingfa,Zongkai, cửa nhựa, cửa cuốn
em cũng bị nhưng nhẹ hơn cụ, e bị mất ngủ tầm 3 tháng, e sợ mỗi tối khi đi ngủ, vì tối ngủ là e thức trắng đêm, sáng hôm sau mệt quá ngủ bù đc 1-2 tiếng.
 

CTTVDKT

Xe tải
Biển số
OF-794814
Ngày cấp bằng
26/10/21
Số km
446
Động cơ
22,459 Mã lực
Tuổi
34
Đánh dấu theo dõi.
 

nvk155

Xe điện
Biển số
OF-149104
Ngày cấp bằng
13/7/12
Số km
2,769
Động cơ
385,808 Mã lực
Nơi ở
HẠ LONG
Em đã từng đưa người nhà đi khám tâm thần ở BM, hỏi han chắc 10p và kê 3.5 củ tiền thuốc. Sau uống 1 tuần bỏ hết vì thuốc không giải quyết được.
Mợ hình dung như máy tính cho dễ.
bị do phần cứng (tổn thương do đẻ, mổ, tai nạn…) thì thuốc men có tác dụng nhiều, mấy cái này thì sửa đơn giản. Lỗi xung đột phần mềm thì phải tìm phần mềm sung đột mà fix, lỗi này thường dính khi phần mềm mới xung đột phần mềm cũ tức trong đời sống gặp tình huống nào đó não bộ nhập dữ liệu (não luôn nó tự nhập không ai kiểm soát đc) mà dữ liệu này xung đột với chương trình cũ ( thường là các tổn thương tâm lý bị chìm vào tiềm thức, vô thức, phần nhiều là tổn thương tâm lý thời thơ ấu dưới 4 tuổi. Ví dụ phổ biến: ngày bé ngủ chung với bố mẹ, vô tình chứng kiến cảnh bố mẹ xyz, nhớ thì ko nhớ đâu vì 1 là chưa hiểu 2 là qua tuổi (4) cũng quên đi ( tức ko nhận thức đc), nhưng tiềm thức vô thức nó vẫn lưu lại sự kiện cho đến già, đến tuổi trưởng thành xyz với người yêu dữ liệu ấy bị kích hoạt có thể gây lãnh cảm, hoặc nghiêm trọng hơn là tình dục lệch lạc chuyển qua thích bạn cùng giới…. Cái quan trọng và nguy hiểm là chính người bệnh còn chả biết đc tại sao. Sự kiện chìm càng sâu thì tìm càng mất thời gian, thường dùng bằng biện pháp trị liệu mồm là chính, thuốc men là phụ. Mục đích là tìm thấy và lôi phần đó lên phần nhận thức được, mất thời gian và tốn kém. Không phải bs nào cũng đủ năng lực, và ko phải bệnh nhân nào cũng chịu đc chi phí. Nhất là ở VN, tìm bs đủ năng lực khó, kiểu này thì bs tây cũng chịu vì bất đồng ngôn ngữ và văn hoá. Tuỳ bệnh, tuỳ tình trạng, tuỳ bác sĩ. May mắn thì vài tuần, mấy buổi trị liệu là xong, đen thì chịu…. Thôi miên cũng là 1 phương pháp phổ biến ở phương tây những năm 192x , VN giờ bắt chước dùng biện pháp này, nhưng bác sỹ là tổng hoà nhiều phương pháp, ông biết mỗi biện pháp này thì VN mình gọi là nhà ngoại cảm. Rất hiệu quả với 1 số trường hợp nhưng ko phải tất cả. Cả 2 trường hợp bs tâm lý và nhà ngoại cảm đều cần rất nhiều đạo đức, mà VN mình chưa có các luật quy định, tây nó có luật và ràng buộc với bác sĩ rõ ràng. gặp trường hợp đạo đức kém thì…).
Bị do lỗi hệ điều hành thì sống chung với lũ ( thiền, yoga, thể dục…)
 
Chỉnh sửa cuối:

MANDALA2022

Xe hơi
Biển số
OF-809679
Ngày cấp bằng
29/3/22
Số km
177
Động cơ
5,084 Mã lực
Chào các cụ các mợ !
Hôm nay , e vừa đọc xong 1 tâm sự của 1 cụ trên diễn đàn ,tâm sự của cụ đó về biểu hiện của căn bệnh liên quan đến sức khỏe Tâm Thần làm em lại nhớ đến thời gian em bị bệnh này , em xin phép đc chia sẻ quá trình em bị bệnh của em ,mời cccm cùng chia sẻ :
Năm nay em 41 tuổi , trc khi bị bệnh em hoàn toàn khỏe mạnh, sk khá tốt.Căn bệnh này xảy ra với em chính xác cách đây 4 năm
Vào 1 buổi tối ,sau khi tắm xong thì thấy người nóng bừng bừng ko phải là do sốt , đầu đau , chóng mặt , người lảo đảo nói chung biểu hiện rất giống người đột quỵ .Gia đình em đưa vào Bạch Mai , khám ko ra bệnh gì .Đến sáng là người lại hoàn toàn bt .
Tiếp sau đó là chuỗi ngày khốn khổ nhất cuộc đời e
Em mất ngủ liền 3 tháng ,mỗi ngày chỉ ngủ dc 3h đến 4h hoặc thức trắng em ,sợ tắm , sợ gió, sợ tiếng ồn , chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát , ko đi dc xe máy , ko ngồi dc ở đám đông, ko đi bộ dc ,sợ đột quỵ, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi nữa , nói chung khốn khổ vô cùng
Em lê la đi khám tất cả các viện lớn của HN, và cuối cùng là ko ra bệnh gì, lúc đó em ko bao giờ nghĩ em có vấn đề về Tâm Thần
Lê la 1 năm chữa bệnh , ko đi làm dc , mà cũng bị đuổi việc luôn ạ ,e ko có thu nhập mà gia đình ,bạn bè và vợ em cũng quá chán nản với em , thậm chí buông những lời sát thương cực đau đớn với em
Em đã đến lúc nghĩ cái chết, đã viết note trên điện thoại cho người nhà.Lúc đó em đã muốn mua dây thừng để tự giải thoát.
Nhưng thật may mắn cho e các cụ ạ , có 1 cô hàng xóm nhà em làm y tá ở khoa Tâm Thần BM sang chơi ,nhìn thấy e vậy, bảo mày bị Trầm cảm rồi ,qua ngày khoa Tâm Thần khám cho cô
Sau khi khám 1 ngày em đc chuẩn đoán bị Rối Loạn Lo Âu lan tỏa , Bác sĩ kê 1 đơn thuốc 3 tháng .
Thật sự , em uống dc 15 ngày em ko chịu nổi , gần như cả ngày em lơ mơ , ngơ ngơ gần như ko còn nhận thức dc gì. Em sợ quá bỏ luôn.Lại khám tiếp , lần này giảm liều ,thì e thấy đỡ hơn nhưng vẫn mệt vô cùng duy nhất là e ngủ dc hơn 1 xíu.
Lại bế tắc các cụ ạ , lúc này e chán nản vô cùng thật sự lúc đó thêm 1 lần nữa e nghĩ đến cái chết .May mắn lại xảy ra với e , như có linh tính gì mà đêm hôm đó đứa cu con thứ 2 nhà e, ra ôm e ngủ ,nó bảo : Bố ơi ,bố đừng chết , con ko muốn bố chết ....Em đã khóc các cụ ạ ,khóc to , khóc như bao giờ dc khóc ạ.Em bảo nó , ko ,bố ko chết đâu , bố hứa bố sẽ sống .
Ngay đêm đó, e quyết tâm phải chữa bệnh, em lên Youtube ,tìm hiểu trên hội nhóm trên Facebook...
Những ngày đầu thực sự vất vả
Tập đi bộ, tập thở ,mới đầu chỉ đi dc khoảng 100m là gục ạ ,sau cứ dần dần lên đc 300m rồi 1km , 2 km
Tập tắm vừa tắm vừa hát ,vừa lẩm nhẩm để quên nỗi sợ hãi
Tập cả đứng với đám đông ,bằng cách đi xe buýt
Hài nhất là tập đi xe máy
Còn nhiều lắm ạ...
Tất cả cái này em đều phải tự 1 mình phải vượt qua , lúc đó gần như e ko 1 sợ trợ giúp nào từ gia đình , bạn bè...
Ơn trời ko phụ e , sau 1 năm thì em đã ổn định dc lai, các cơn rối loạn cứ dần dần giảm xuống ..Đến giờ thì thi thoảng vẫn bị ,nhưng e cảm thấy nhẹ nhàng ,coi nó như 1 phần cuộc sống của mình .
Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha
Triệu chứng của cụ khi khởi phát (đau đầu dữ dội, nôn mửa) và sau đó (mất ngủ,sợ tắm, sợ gió, sợ tiếng ồn, chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát, ko đi dc xe máy, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi) y hệt như 1 em gái đồng nghiệp của em. Bác sỹ bảo là rối loạn thần kinh thực vật, rối loạn lo lâu. Chạy chữa khắp nơi, ra cả HN không ăn thua mấy, sau nhập viện tâm thần tỉnh 1 tháng được xuất viện và từ đó đến nay hàng tháng đều ra bệnh viện lấy thuốc về uống. Tình trạng cũng đỡ hơn, chỉ thỉnh thoảng khi gặp áp lực thì thấy có cảm giác căng thẳng như bệnh sắp quay trở lại (em ấy bảo đỡ được 90%) nhưng có 1 tác dụng phụ là tăng cân nhiều lắm ạ. Nguyên nhân thì em không biết ntn nhưng có vài dữ kiện như này ạ:
- Về tính cách: Bình thường là người hay lo lắng, cầu toàn;
- Về hoàn cảnh: Sau khi sinh con đầu có dấu hiệu trầm cảm, thức đêm nhiều (con hay thức đêm, nhà ở cạnh đường quốc lộ ồn ào ngủ được ít, sống với bố mẹ chồng có nhiều bất mãn, ức chế tâm lý, công việc ở cơ quan khá áp lực...
- Đẻ mổ nhưng thời gian mang thai bé thứ 2 cách bé thứ nhất có 2 năm, và bệnh khởi phát từ lúc có bầu được khoảng 2 tháng.
 

cuongkilo

Xe tăng
Biển số
OF-368459
Ngày cấp bằng
28/5/15
Số km
1,278
Động cơ
285,113 Mã lực
Triệu chứng của cụ khi khởi phát (đau đầu dữ dội, nôn mửa) và sau đó (mất ngủ,sợ tắm, sợ gió, sợ tiếng ồn, chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát, ko đi dc xe máy, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi) y hệt như 1 em gái đồng nghiệp của em. Bác sỹ bảo là rối loạn thần kinh thực vật, rối loạn lo lâu. Chạy chữa khắp nơi, ra cả HN không ăn thua mấy, sau nhập viện tâm thần tỉnh 1 tháng được xuất viện và từ đó đến nay hàng tháng đều ra bệnh viện lấy thuốc về uống. Tình trạng cũng đỡ hơn, chỉ thỉnh thoảng khi gặp áp lực thì thấy có cảm giác căng thẳng như bệnh sắp quay trở lại (em ấy bảo đỡ được 90%) nhưng có 1 tác dụng phụ là tăng cân nhiều lắm ạ. Nguyên nhân thì em không biết ntn nhưng có vài dữ kiện như này ạ:
- Về tính cách: Bình thường là người hay lo lắng, cầu toàn;
- Về hoàn cảnh: Sau khi sinh con đầu có dấu hiệu trầm cảm, thức đêm nhiều (con hay thức đêm, nhà ở cạnh đường quốc lộ ồn ào ngủ được ít, sống với bố mẹ chồng có nhiều bất mãn, ức chế tâm lý, công việc ở cơ quan khá áp lực...
- Đẻ mổ nhưng thời gian mang thai bé thứ 2 cách bé thứ nhất có 2 năm, và bệnh khởi phát từ lúc có bầu được khoảng 2 tháng.
Đúng rồi ạ ,tính em hay lo lắng , cầu toàn.Và trước đây e có thể bị ám ảnh cưỡng chế nữa mà e ko biết .
Tích tụ lâu năm đến 1 ngày là bùng phát
Em giờ bảo khỏi hẳn là chưa đúng , chắc tầm dc 90% như bạn cụ thôi.Bệnh này tái lại bất cứ lúc nào nếu người bệnh ko cân bằng dc cs, hay gặp 1 biến cố nào
 

MANDALA2022

Xe hơi
Biển số
OF-809679
Ngày cấp bằng
29/3/22
Số km
177
Động cơ
5,084 Mã lực
Đúng rồi ạ ,tính em hay lo lắng , cầu toàn.Và trước đây e có thể bị ám ảnh cưỡng chế nữa mà e ko biết .
Tích tụ lâu năm đến 1 ngày là bùng phát
Em giờ bảo khỏi hẳn là chưa đúng , chắc tầm dc 90% như bạn cụ thôi.Bệnh này tái lại bất cứ lúc nào nếu người bệnh ko cân bằng dc cs, hay gặp 1 biến cố nào
Cụ không phải duy trì thuốc là cũng tốt rồi ạ. Cô bé đồng nghiệp của em thì vẫn phải duy trì, xin bác sỹ cho dừng thuốc vì thấy khá hơn rồi nhưng bác sỹ bảo chưa thể dừng thuốc được.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top