- Biển số
- OF-368459
- Ngày cấp bằng
- 28/5/15
- Số km
- 1,270
- Động cơ
- 283,915 Mã lực
Các cụ trên này già đời lắm , ko lừa đc đâu cụ ơiHành văn quen quen không biết có phải ku Phục k bác nhỉ. 1mình đóng n vai
Các cụ trên này già đời lắm , ko lừa đc đâu cụ ơiHành văn quen quen không biết có phải ku Phục k bác nhỉ. 1mình đóng n vai
Cụ nào khuyên các cụ bị bệnh là hãy lạc quan, suy nghĩ tích cực... thì ko khác gi hỏi thăm mấy ông mổ cắt dạ dày, rồi nói cố gắng ... ăn thật nhiều vào.
Nguyên tắc cũng chỉ rối loạn các chất dẫn truyền thần kinh, thuốc sẽ giúp kéo lại sự cân bằng. Qua giai đoạn gay cấn, lấy lại giấc ngủ thì các cụ muốn thiền, định, hay tâm lý, tâm sự gì cũng được.
Em chỉ có 2 gạch đầu dòng
+ Các cụ đã từng bị, hỏi thật, trước đó có chơi món gì ko, bóng cười, cắn tý nọ tý kia, lạm dụng rượu, thậm chí nghiện đỏ đen...
+ Ánh nắng mặt trời là cực kỳ quan trọng, nó giúp sx ra melamin giúp giấc ngủ sâu và đến nhanh, ngoài ra giúp tạo vitamine D chống ra mồ hôi trộm, tăng can xi. Các cụ hãy phơi náng sáng, chiều mỗi ngày lấy 1, 2 tiếng.
F1 nhà em 2011, hồi 5 tuổi bắt đầu có biểu hiện gần giống nhóc nhà cụ. Đêm ngủ cứ tầm 11-12h là giật mình bật giật, người vã mồ hôi và rất hoảng sợ điều gì đó. Em cho đi khám và rồi gặp tay TS Tuấn ở BM, kê thuốc uống 1 tháng đến khám lại 1 lần chỉ để ghi "tiếp tục uống thuốc theo đơn 1 tháng" và thu 200k. Thuốc thì chỉ ra hiệu thuôcd chỗ gần nhà hắn mới cis. Uống thuốc dòng dã gần 1 năm trời nhưng cứ ngừng thuốc lại đâu vào đấy. Em hỏi uokngs thuốc bao lâu thì hỏi, có hại gì ko thì bảo " uống đến khi nào bs bảo dừng. Thuốc này còn tốt cho dạ dày" Cuối cùng em bỏ không theo, sang viện nhi khám và đc kê thuốc khác nhẹ hơn, uokngs 2 đợt thì đỡ đến giờ. Giờ khi nào quá mệt nó lại có biểu hiện tương tự (đợt bị covid là bị rất rõ, cả tuần ko ngủ). Nói chung là bệnh này chữa rất khó, gặp mấy thằng bs chỉ rình moi tiền là rất khổ. Em rất ân hận vì cho theo tay Tuấn, tốn tiền và hại người con béCon trai em ainh năm 2013, hồi học lớp 1 cũng bị chẩn đoán rối loạn lo âu chia ly. Đi học bắt mẹ ngoiif học cùng ở lớp, học thêm ko học, mất ngủ, chân tay ngủ hay giật mình, có lúc đêm như bị kên cơn thần kinh, cào cấu, đập phá... khám BM, khám bs thần kinh thì kê thuốc uống ko đỡ lắm, cuối cùng may mắn thế nào laik gặp thầy ngoại. cảm, đến gặp vài lần là hết. Giờ em vẫn ko tin là khỏi do ngoại vảm hay tự hết.
em rất thông cảm và thấy may mắn cho cụ đã tự vượt lên được bệnh tật để trở lại với cuộc sống. em gặp 2 trường hợp bị giống cụ là 1 đứa bạn thân của em, 2 là đứa em họ em.Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha
cái bệnh này nếu người thân ko thực sự tìm hiểu để biết bệnh và thông cảm thì sẽ cực kỳ khó chịu với người bệnh và dễ nói những câu như xát muối thêm vào, kể cả là bố mẹ, vợ chồng anh em. vì thực sự bệnh nó hành bên trong "suy nghĩ" và tâm tưởng của cụ chứ bề ngoài nhìn vẫn là người bình thường, ko ốm đau bệnh tật gì mà tự nhiên sợ nắng sợ gió, sợ nước, đi lại hơi tí kêu mệt rồi vân vân... như thằng bạn em hồi bị em cũng ko hề biết nó hóa ra bị như vậy nên cũng chỉ động viên kiểu bề nổi, chứng ko thực sự chia sẻ cùng nó như hồi sau này đứa em em. Mà ở vai người bệnh lại rất khó để có thể nói hết tâm can mình ra cho người khác hiểu, kiểu bản thân họ cũng đang rất hoang mang ko biết nó là thế nào. Chỉ người thân nào phải tâm lý + hiểu biết 1 chút họ chủ động tìm hiểu thật kỹ về bệnh thì mới có thể đồng hành được cụ ạ.Vợ cụ thật may mắn ạ , khi e bị bệnh này vợ em buông lời đau đớn lắm cụ
Đến giờ những lời nói đó vẫn ám ảnh em.Mặc dù e cũng thông cảm cô ý phải gánh kinh tế 1 thời gian khi e ko thể đi làm dc ạ
hồi đứa e em đi khám ở đây cũng vậy, nó thì luôn miệng bảo em sợ lắm, sợ cái nọ sợ cái kia nhưng bsy khám cũng chỉ như 1 loại bệnh thông thường: làm xét nghiệm các loại, kết luận rồi kê thuốc; rất thờ ơ, ko tận tình giải thích và động viên người bệnh đâu. nên rất nhiều người bệnh sẽ lại phải vái chỗ nọ, chạy chỗ kia rất tốn tiền mà bệnh ko giảm đc.Em lê la đi khám ở các viện Sk Tâm Thần rồi
Bs ổn thì e thấy ở nhóm bác sĩ trẻ
Bs già thì khám cực nhanh ,kết luân , tương 1 đống thuốc ,về uống ko thấy giảm mà còn mệt thêm
như em nói ở trên, người bệnh rất hoang mang, bản thân họ cũng ko biết phải nói thế nào để người thân thực sự hiểu đc "cơn điên loạn" trong đầu họ. nên người thân phải rất tâm lý và thực sự tìm hiểu sâu về bệnh mới giúp đc. chứ người thân chỉ nhìn xong phán: mày phải thế này, phải thế kia, có gì đâu mà ko làm đc thì thực sự là chỉ xát muối thêm thôi cụ ạ.Lúc cụ bị bệnh thì bản thân cụ làm cho gia đình trở nên căng thẳng nên không trách mợ ấy được. Cụ phải mở được lòng ra thì mới thật sự khỏi bệnh được
cụ khuyên chuẩn đấy, bệnh này lúc nặng mà hợp thuốc thì sẽ giảm triệu chứng vì thuốc nó ức chế thần kinh lại - kiểu làm chậm sóng não cho người bệnh đỡ hoảng - nhưng nhiều loại thuốc kê rất nặng khiến ng bệnh ko chịu nổi giai đoạn đầu và nếu chỉ dùng thuốc thì sẽ bị lệ thuộc vào thuốc cũng chết. bệnh này chỉ tự đỡ dần cùng với luyện tập thể dục, chạy bộ, thiền định, phơi nắng và quẳng gánh lo đi thì mới đc. Như ông em em hồi đầu đi bộ 1 tí còn kêu mệt, chóng mặt, sau cứ cố dần cố dần cũng chạy đc 1-2 rồi 5km. chạy bộ khi có nắng chiều là tốt nhất.Cụ nào khuyên các cụ bị bệnh là hãy lạc quan, suy nghĩ tích cực... thì ko khác gi hỏi thăm mấy ông mổ cắt dạ dày, rồi nói cố gắng ... ăn thật nhiều vào.
Nguyên tắc cũng chỉ rối loạn các chất dẫn truyền thần kinh, thuốc sẽ giúp kéo lại sự cân bằng. Qua giai đoạn gay cấn, lấy lại giấc ngủ thì các cụ muốn thiền, định, hay tâm lý, tâm sự gì cũng được.
Em chỉ có 2 gạch đầu dòng
+ Các cụ đã từng bị, hỏi thật, trước đó có chơi món gì ko, bóng cười, cắn tý nọ tý kia, lạm dụng rượu, thậm chí nghiện đỏ đen...
+ Ánh nắng mặt trời là cực kỳ quan trọng, nó giúp sx ra melamin giúp giấc ngủ sâu và đến nhanh, ngoài ra giúp tạo vitamine D chống ra mồ hôi trộm, tăng can xi. Các cụ hãy phơi náng sáng, chiều mỗi ngày lấy 1, 2 tiếng.
vì ko biết tại sao mình đang khỏe mạnh mà độp cái trở thành người "điên" như vậy nên rất dễ nhầm lẫn là bị động phần âm, động mồ mả ... nên lại thêm tốn kém phần thờ cúng, tế lễ. Cúng lễ nhẹ nhàng thành tâm cũng là việc nên làm để giải tỏa đc 1 phần nào, còn mê tín quá cứ đi theo cúng bái mong khỏi thì tiền mất tật vẫn mang.Em bổ sung thêm ,khi mới bị bệnh này .Người nhà rất hay suy diễn tâm linh kiểu như : Bị Ma làm , bị ma nhập , âm phần mồ mả có vấn đề .
Bà già e hay tín lúc e bị , bị thằng thầy bói gạ cúng giải hạn cho em hết 10 triệu
Vừa cúng buổi sáng xong buổi trưa em trên phòng khó thở tưởng chết
Như e đã nói ở trên ạ, người bị bệnh này rất khổ luôn ,người thân cũng khổ theo.Mừng cho cụ. Thế bà vợ sau khi mạt sát giờ đã thấu hiểu và yêu thương cụ hơn? Cụ có tha thứ cho những lời của vợ?
Ma xóBác bảo bác bị 4 năm rồi mà em thấy có gì sai sai? Cách đây hai năm, nếu tính tháng thì mới tầm 16 tháng bác vẫn đang say nắng cô bé sinh năm 2000 cơ mà nhỉ
Chuẩn cụ ạ, E cũng nghe nói ntn. Vấn đề là uống thuốc hơn năm nay rồi. Và giờ cũng tạm bt nhưng thích làm gì thì làm, chứ ko thể ép đc. Mà cũng chẳng chịu đi làm gì. Theo cụ thì giờ làm gì, làm ntn và hướng đến luyện tập gìRối loạn lưỡng cực chữa cực vất vả cụ ạ , bệnh này bọn e hay gọi là bệnh 2 pha , ngày trầm ,ngày tăng động
Theo e nghe lỏm bác sĩ thì thà bệnh nhân ở pha 2 tức là Tăng động ý còn hơn Trầm.
Trầm cảm và rối loạn lo âu là 1 hay trầm cảm là trầm cảm mà rồi loạn lo âu là rối loạn lo âu vậy cụ?Dạ em cảm ơn cụ !
Người chăm sóc bệnh nhân Trầm cảm như bọn em thật sự rất vất vả , và tốn kém tài chính
Em thật sự may mắn mới thoát dc ra , căn bệnh này thật sự đáng sợ .Hiện tại , e cũng giúp đỡ 1 số bạn cùng căn bệnh như e
Người trầm cảm khổ lắm , đôi khi đối mặt với các cơn chỉ cần 1 cái nắm tay của người thân thôi cũng đã ấm áp lắm rồi cụ ạ.Hãy yêu quý vs thông cảm những người trầm cảm như bọn em nhé
Lưỡng cảm thì em ko tìm hiểu nhiều lắm ,lên ko rõ lắm ạChuẩn cụ ạ, E cũng nghe nói ntn. Vấn đề là uống thuốc hơn năm nay rồi. Và giờ cũng tạm bt nhưng thích làm gì thì làm, chứ ko thể ép đc. Mà cũng chẳng chịu đi làm gì. Theo cụ thì giờ làm gì, làm ntn và hướng đến luyện tập gì
Cái đội thần kinh ko bình thường ấy tốt nhất là ngồi yên hưởng thụ cs chứ đừng bắt làm gì cụ ạ, nhất là nhóm rối loạn lưỡng cực, làm chỉ tổ phá hoại không gì ra hồn đâu. Các bệnh về thần kinh chỉ có thể điều trị để ổn định về làm một người bình thường là may mắn lắm rồi, không có khái niệm khỏi hẳn bởi bệnh vẫn có thể tái phát bất cứ lúc nào.Chuẩn cụ ạ, E cũng nghe nói ntn. Vấn đề là uống thuốc hơn năm nay rồi. Và giờ cũng tạm bt nhưng thích làm gì thì làm, chứ ko thể ép đc. Mà cũng chẳng chịu đi làm gì. Theo cụ thì giờ làm gì, làm ntn và hướng đến luyện tập gì
Trầm cảm , rối loạn lo âu, rối loạn hệ thần kinh thực vật nó liên quan mật thiết đến nhau cụ ạTrầm cảm và rối loạn lo âu là 1 hay trầm cảm là trầm cảm mà rồi loạn lo âu là rối loạn lo âu vậy cụ?
Hiện cụ vẫn dùng thuốc điều trị trầm cảm chứ?Trầm cảm , rối loạn lo âu, rối loạn hệ thần kinh thực vật nó liên quan mật thiết đến nhau cụ ạ
Em đi khám thì mỗi nơi đưa ra 1 kết luận , bsi thì kê rối loạn lo âu, người thì chuẩn đoán rlhtktv , người thì trầm cảm rất loạn cho bệnh nhân ạ
Theo e thì , Rối loạn lo âu vs rlhtk thực vật gần như là 2 ae song sinh , vì triệu chứng y hệt nhau
Con đường của e bị là
Rối loạn htktv rồi dẫn đến rối loạn lo âu , tiếp sau là Trầm cảm
Kiểu như là tăng dần dẫn đến từng giai đoạn của bệnh
Phục đó hở mài - cụ nhể.Bác bảo bác bị 4 năm rồi mà em thấy có gì sai sai? Cách đây hai năm, nếu tính tháng thì mới tầm 16 tháng bác vẫn đang say nắng cô bé sinh năm 2000 cơ mà nhỉ
Đọc chuyện của Cụ thật xúc động. Đúng là trong cộng sống không ai nói hay được. Chúc mừng Cụ đã vượt qua nghịch cảnh. Đúng là không nghĩ đên các con thì em khuyên Cụ chia tay người bạn đời của mình đi cho nhẹ nợChào các cụ các mợ !
Hôm nay , e vừa đọc xong 1 tâm sự của 1 cụ trên diễn đàn ,tâm sự của cụ đó về biểu hiện của căn bệnh liên quan đến sức khỏe Tâm Thần làm em lại nhớ đến thời gian em bị bệnh này , em xin phép đc chia sẻ quá trình em bị bệnh của em ,mời cccm cùng chia sẻ :
Năm nay em 41 tuổi , trc khi bị bệnh em hoàn toàn khỏe mạnh, sk khá tốt.Căn bệnh này xảy ra với em chính xác cách đây 4 năm
Vào 1 buổi tối ,sau khi tắm xong thì thấy người nóng bừng bừng ko phải là do sốt , đầu đau , chóng mặt , người lảo đảo nói chung biểu hiện rất giống người đột quỵ .Gia đình em đưa vào Bạch Mai , khám ko ra bệnh gì .Đến sáng là người lại hoàn toàn bt .
Tiếp sau đó là chuỗi ngày khốn khổ nhất cuộc đời e
Em mất ngủ liền 3 tháng ,mỗi ngày chỉ ngủ dc 3h đến 4h hoặc thức trắng em ,sợ tắm , sợ gió, sợ tiếng ồn , chân tay ra mồ hôi ko kiểm soát , ko đi dc xe máy , ko ngồi dc ở đám đông, ko đi bộ dc ,sợ đột quỵ, huyết áp tăng giảm thất thường , tim đập nhanh hồi hộp, không kiềm chế vs kiểm soát nổi hành vi nữa , nói chung khốn khổ vô cùng
Em lê la đi khám tất cả các viện lớn của HN, và cuối cùng là ko ra bệnh gì, lúc đó em ko bao giờ nghĩ em có vấn đề về Tâm Thần
Lê la 1 năm chữa bệnh , ko đi làm dc , mà cũng bị đuổi việc luôn ạ ,e ko có thu nhập mà gia đình ,bạn bè và vợ em cũng quá chán nản với em , thậm chí buông những lời sát thương cực đau đớn với em
Em đã đến lúc nghĩ cái chết, đã viết note trên điện thoại cho người nhà.Lúc đó em đã muốn mua dây thừng để tự giải thoát.
Nhưng thật may mắn cho e các cụ ạ , có 1 cô hàng xóm nhà em làm y tá ở khoa Tâm Thần BM sang chơi ,nhìn thấy e vậy, bảo mày bị Trầm cảm rồi ,qua ngày khoa Tâm Thần khám cho cô
Sau khi khám 1 ngày em đc chuẩn đoán bị Rối Loạn Lo Âu lan tỏa , Bác sĩ kê 1 đơn thuốc 3 tháng .
Thật sự , em uống dc 15 ngày em ko chịu nổi , gần như cả ngày em lơ mơ , ngơ ngơ gần như ko còn nhận thức dc gì. Em sợ quá bỏ luôn.Lại khám tiếp , lần này giảm liều ,thì e thấy đỡ hơn nhưng vẫn mệt vô cùng duy nhất là e ngủ dc hơn 1 xíu.
Lại bế tắc các cụ ạ , lúc này e chán nản vô cùng thật sự lúc đó thêm 1 lần nữa e nghĩ đến cái chết .May mắn lại xảy ra với e , như có linh tính gì mà đêm hôm đó đứa cu con thứ 2 nhà e, ra ôm e ngủ ,nó bảo : Bố ơi ,bố đừng chết , con ko muốn bố chết ....Em đã khóc các cụ ạ ,khóc to , khóc như bao giờ dc khóc ạ.Em bảo nó , ko ,bố ko chết đâu , bố hứa bố sẽ sống .
Ngay đêm đó, e quyết tâm phải chữa bệnh, em lên Youtube ,tìm hiểu trên hội nhóm trên Facebook...
Những ngày đầu thực sự vất vả
Tập đi bộ, tập thở ,mới đầu chỉ đi dc khoảng 100m là gục ạ ,sau cứ dần dần lên đc 300m rồi 1km , 2 km
Tập tắm vừa tắm vừa hát ,vừa lẩm nhẩm để quên nỗi sợ hãi
Tập cả đứng với đám đông ,bằng cách đi xe buýt
Hài nhất là tập đi xe máy
Còn nhiều lắm ạ...
Tất cả cái này em đều phải tự 1 mình phải vượt qua , lúc đó gần như e ko 1 sợ trợ giúp nào từ gia đình , bạn bè...
Ơn trời ko phụ e , sau 1 năm thì em đã ổn định dc lai, các cơn rối loạn cứ dần dần giảm xuống ..Đến giờ thì thi thoảng vẫn bị ,nhưng e cảm thấy nhẹ nhàng ,coi nó như 1 phần cuộc sống của mình .
Mặc dù căn bệnh này lấy của e quá nhiều ,nhưng nó cũng cho e những trải nghiệm ,những kinh nghiệm, nhìn nhận dc nhiều thứ hơn..
Em mất : Công việc , các mối quan hệ , tình cảm gia đình sứt mẻ ....
Em được : Học đc tính tích kiệm , chăm sóc sk tốt hơn , có thêm những người bạn cùng bệnh
Đôi dòng chia sẻ lủng củng của e,xin các cụ đừng chê cười , xin đừng chê cười những người bị bệnh như bọn em nha
Cu nhà em cũng tầm 11-12h đêm, có hôm 1-2h sáng. Cả nhà trầm cảm theo ko rõ bị làm sao. Nằm viện BM 10 ngày ko đỡ. Giờ nó khỏi rồi, hỏi nó thì nó bảo ko nhớ, chỉ nhớ mang máng hoặc có lúc bảo còn giả vờ đấy. Nói chung là cu con em tính nó ko chịu dc áp lực, hay lo lắng.F1 nhà em 2011, hồi 5 tuổi bắt đầu có biểu hiện gần giống nhóc nhà cụ. Đêm ngủ cứ tầm 11-12h là giật mình bật giật, người vã mồ hôi và rất hoảng sợ điều gì đó. Em cho đi khám và rồi gặp tay TS Tuấn ở BM, kê thuốc uống 1 tháng đến khám lại 1 lần chỉ để ghi "tiếp tục uống thuốc theo đơn 1 tháng" và thu 200k. Thuốc thì chỉ ra hiệu thuôcd chỗ gần nhà hắn mới cis. Uống thuốc dòng dã gần 1 năm trời nhưng cứ ngừng thuốc lại đâu vào đấy. Em hỏi uokngs thuốc bao lâu thì hỏi, có hại gì ko thì bảo " uống đến khi nào bs bảo dừng. Thuốc này còn tốt cho dạ dày" Cuối cùng em bỏ không theo, sang viện nhi khám và đc kê thuốc khác nhẹ hơn, uokngs 2 đợt thì đỡ đến giờ. Giờ khi nào quá mệt nó lại có biểu hiện tương tự (đợt bị covid là bị rất rõ, cả tuần ko ngủ). Nói chung là bệnh này chữa rất khó, gặp mấy thằng bs chỉ rình moi tiền là rất khổ. Em rất ân hận vì cho theo tay Tuấn, tốn tiền và hại người con bé
Không biết sau lớn hơn nó có hết hẳn không nữa