- Biển số
- OF-360793
- Ngày cấp bằng
- 31/3/15
- Số km
- 700
- Động cơ
- 266,429 Mã lực
Nguyên tắc bất biến của em là động đến tiền, đến việc là phải viết ra giấy, có điểm chỉ còn nhậu hay chém gió thì khỏi giấy. Cho nó nhẹ đầu, cần gì thì giở giấy ra xem
Em ko sai cụ à, em cám ơn lời khuyên của cụ và cccm khác, em sẽ chờ 3 4 hôm nữa rồi nói chuyện với họ lần cuối, trình bày suy nghĩ của em và hi vọng họ tiếp tục lấy hàng giúp em, nếu ko đc thì em sẽ ngẩng cao đầu ra vềThứ nhất: cụ có sai không? Nếu không, không cần phải phong bì phong bao gì cả, càng ko cần xin xỏ gì => cụ làm thế họ nghĩ cụ gian lận nên mới xin xỏ.
Thứ 2: làm ăn gì thì gì, to hay nhỏ cũng sổ sách giấy tờ rõ ràng, tránh tranh chấp/ hiểu lầm/...
Mặt hàng của em là nước đá, chỉ cần bỏ ngoài trời 1 lúc là tan chảy hết rồi, và điều đó phụ thuộc vào cách làm việc của nhân viên trong quán, em ra soát lại cả đêm hôm đó nhưng thực sự em ko thấy có gi sai sot cả hixchị đó thắc mắc là tại sao hôm qua hôm qua chị bán đc hơn 20tr mà có 26bao đá, hôm ni bán ế có mười mấy triệu mà lại 27bao.... e tin là cụ chủ làm ăn trung thực đàng hoàng , Nhưng cụ có thể xem lại có sự nhầm lẫn nào ko . Vì khi ko có sổ sach, thì họ sẽ nhìn vào thực tế.
Kinh nghiệm làm sale hơn 10 năm e cũng chỉ dám khuyên cụ trẻ là ko nên nghĩ nhiều mà tập trung tâm trí thời gian vào việc khác, mối khác.Em chào cccm, trong đây em biết có nhiều cụ mợ là những doanh nhân thành đạt, tài giỏi. Em có đôi lời muốn tâm sự và mong cccm chỉ vẽ giúp em chuyện này. Em sn 90, đi bỏ hàng kiếm lời, mặt hàng em bỏ là nước đá viên, em đi bỏ từ năm 23 tuổi, công việc thật sự rất vất vả và không có thời gian để giao lưu với bạn bè, em chỉ biết lủi thủi cày quanh năm suốt tháng, cho đến bây giờ em có 1 số lượng khách hàng khá ổn và đa phần đều rất thân thiết với em mặc cho thị trường khá bất ổn định, phá giá khắp nơi.
Biến cố xảy đến như sau ạ:
Em có bỏ đá cho 1 khách hàng, em xin giấu tên họ và gọi là chị D, những ngày tháng đầu tiên em bỏ cho họ mỗi ngày 1bao, có khi 2bao, và họ hay dồn 10bao trả 1 lần, cứ như vậy cho đến khi họ gặp vận may đổi đời, ko quá 2 năm quán xá của họ trở nên đông khách, lúc này mỗi ngày số lượng tiêu thụ đá của họ mỗi ngày từ 20-30bao. Họ vẫn tin tưởng em và ko bao giờ ghi sổ sách gi cả mặc dù lúc này tiền đá nếu tính ra theo tháng thì cũng k dưới 15tr. Mọi chuyện cứ suôn sẻ, em với họ buôn bán với nhau lúc nào cũng vui vẻ, thậm chí họ còn cho em ăn trưa tại quán họ vì thấy em hay ăn cơm bụi, nhiều người tới chào hàng với giá rẻ hơn em nhưng họ vẫn luôn ủng hộ cho em, tiền hàng vào mỗi tối em sẽ đến lấy. Cho đến cách đây 2 tháng, quán xá mở ra nhiều hơn, có vẻ như họ gặp khó khăn hơn khi vấp phải sự cạnh tranh nhiều phía trong đó có cả ông bác ruột của họ mở quán ngay phía trên cách họ 2 ngôi nhà và lấy đi 1 số khách của họ. 2 tuần trước như thường lệ, em đến lấy tiền hàng, chị đó thắc mắc là tại sao hôm qua hôm qua chị bán đc hơn 20tr mà có 26bao đá, hôm ni bán ế có mười mấy triệu mà lại 27bao. Em lúng túng ko biết phải trả lời như thế nào trong hoàn cảnh đó, thực sự từ trước đến nay em bỏ bao nhiêu em lấy tiền bấy nhiêu chứ chưa bao giờ em dám ăn gian của họ vì em biết trong buôn bán chữ tín đáng giá hơn tiền bạc. Sau đó họ yêu cầu từ ngày mai hãy để nguyên cho họ 20bao, họ sẽ tự lấy bán, hết thì họ kêu thêm. 2 tuần trôi qua như vậy và ko có hôm nào số lượng trên 20bao cả, tối hôm qua khi em đến lấy tiền thì họ nói ko muốn làm với em nữa, ,mai em ko cần bỏ cho chị nữa đâu. Sau đôi ba câu xin xỏ, em biết họ đang rất bực bội vì thế đành ra về. Nửa đêm gác trán em bắt đầu ngồi và ngẫm lại về mọi thứ, có lẽ mình đã bị họ đánh giá là 1 người bạn hàng ko còn tin cậy nữa rồi, dù có là bất kỳ lí do gi thì mình cũng là người chịu trách nhiệm về mọi thứ, thế là sáng nay em chờ lúc chỉ có 1 mình họ ở quán em tiến đến và xin đc nói chuyện với họ:
- chị có đang rảnh rỗi ko, cho em vài giây, em muốn trình bày với chị vài lời
- em nói đi
- em rất xin lỗi khi để chị cảm thấy đã xảy ra sai sót, gây thất thoát số lượng, em mong chị cho em 1 cơ hội để sửa sai.
Ngay sau câu đó họ nói luôn từ mai em ko cần bỏ nữa, chị kêu người khác rồi, chị ko có chi muốn nge nữa hết, em về đi. Mất uy 1 lần là mất mãi mãi. Họ lặp đi lặp lại câu đó vô số lần và ko cho em tài mở miệng được, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, khi này mẹ của chị chủ quán nói chừ tính hắn đang rất nóng, con đừng nên cố nữa, thôi về đi, chờ mọi thứ đỡ hơn rồi nói sau. Em ra về trong sự đau khổ cccm ạ, em ko chỉ mất đi 1 khách hàng chủ lực mà còn mất cả uy tín trong mắt họ, em nghĩ sớm muộn rồi đây họ sẽ đi đồn khắp nơi, hôm nay em mất họ có thể ngày mai em sẽ mất cả các mối lân cận, sự nghiệp gây dựng bằng công sức và mồ hôi trong những năm qua coi như tiêu tan. Em xin trình bày với cccm các nguyên nhân mà em nghĩ là sau khi họ bắt em bỏ đúng 20bao/ngày chọ để họ tự lấy nó lại chênh lệch với khi em tự bỏ rồi báo lại với họ vào các tối trong ngày
1. Sau khi quán họ ăn nên làm ra, họ thuê em gái ruột của họ quản lý quán, quản lý khá dễ tính, nhân viên khi lấy đá rất phung phí, khi lấy đá cho vào sô đem ra cho khách bọn nó múc 1 nửa cho vào sô 1 nửa rơi ra ngoài, đến khi khách về đá dư bọn nó cũng vứt đi luôn chứ ko lấy bỏ lại vào thùng, em đã có đôi lần chứng kiến và bảo quản lý nhắc nhở về điều đó, 1 tháng trước quản lý nghỉ bầu và xin nghỉ, chủ quán tự đứng ra quản lý mọi thứ, có lẽ nhân viên thấy có chủ quán nên làm đàng hoàng hơn, nhất là sau khi thấy chủ quán bắt em để yên đá trong thùng cho họ tự lấy.
2. Trong vòng 6 tháng trở lại đây, có 6 quán mới mở ra tính luôn cả quán ông bác ruột của họ mở ngay cạnh họ, khách thì lui tới chỉ chừng đó, giờ họ có nhiều lựa chọn hơn thì chắc họ sẽ ngồi nay đây mai đó chứ ko còn trung thành với quán đó nữa.
Em xin thề trên danh dự của 1 người đàn ông đi từ 2 bàn tay trắng cho đến hôm nay với cccm là em chưa bao giờ cố ý khai khống số lượng hàng hoá của họ hay của bất cứ khách hàng nào lên dù chỉ 1 lần, em bỏ bao nhiêu em lấy bấy nhiêu, huống chi họ đối xử với em rất tốt. Em chưa bao giờ trải qua biến cố tệ hại như thế này trong công việc. Em định bụng 2 3 hôm nữa chờ họ nguôi bớt cầm phong bì bên trong có 2tr là 4 tháng tiền ăn mà họ đã cho em ăn trưa đến để trả cho họ và xin xỏ họ lần cuối, nhưng em biết là cách này chưa ổn lắm. Cụ mợ nào có thể giúp em thêm cách nào khác để em lấy lại danh dự cho bản thân được ko ạ, em xin hầu cccm từ giờ đến sáng vì chắc đêm nay em cũng ko ngủ đc. Rượu em đang chờ sẵn, chỉ chờ cccm vào để rót thôi ạ.
Vâng em sẽ làm theo lời bác dặnBỏ đi. Mất mối này tự kiếm mối khác. Còn người ta quý mình, mời mình ăn trưa mấy tháng liền giờ mang tiền đến trả khác méo gì muốn chấm dứt tất cả trong sự sòng phẳng đôi bên. Như cụ nào đó bên trên nói: Mang xăng đi chữa lửa.
Cụ nên tìm cách giải thích nhưng chỉ 1 lần và chưa phải ngay lúc này. Đừng lằng nhằng nhiều họ càng nghĩ cụ ko hay đâu. Thời gian giờ là lúc chấn chỉnh lại cách chốt hàng với 3 cái quán còn lại vẫn lấy hàng theo kiểu này của cụ và kiếm mối khác. Nghĩ nhiều đau đầu.
Vâng, sau chuyện này em sẽ cẩn thận lại trong khâu giấy tờĐừng mang xăng đi dập lửa, à mang phong bì đến xin lỗi, theo logic họ sẽ nghĩ cụ đền bù cho thiệt hại mà cụ gây ra cho họ. Từ từ, chờ nguôi ngoai rồi tìm cách giải thích sau, đàng hoàng giải thích và cảm ơn họ đã ủng hộ mình thời gian qua, còn khách này khó lấy lại đấy, rút kinh nghiệm thôi.
Em nghĩ cụ đừng buồn, Để họ làm việc với mối mới 1 thời gian để có được sự so sánh và hơn nữa người chủ họ nguôi giận. Một dịp đẹp trời nào đó, Cụ ngồi nch với anh đó và trình bày mọi việc từ đầu chí cuối. Em mong mọi việc sẽ tốt.Dạ, em ước gi họ hiểu đc vấn đề để thông cảm cho em
Câu hỏi thấy mùi ko đứng đắn! Họ muốn tìm mối khác.là tại sao hôm qua hôm qua chị bán đc hơn 20tr mà có 26bao đá, hôm ni bán ế có mười mấy triệu mà lại 27bao.
Rất thông cảm với việc tình ngay lý gian của cụ.Em chào cccm, trong đây em biết có nhiều cụ mợ là những doanh nhân thành đạt, tài giỏi. Em có đôi lời muốn tâm sự và mong cccm chỉ vẽ giúp em chuyện này. Em sn 90, đi bỏ hàng kiếm lời, mặt hàng em bỏ là nước đá viên, em đi bỏ từ năm 23 tuổi, công việc thật sự rất vất vả và không có thời gian để giao lưu với bạn bè, em chỉ biết lủi thủi cày quanh năm suốt tháng, cho đến bây giờ em có 1 số lượng khách hàng khá ổn và đa phần đều rất thân thiết với em mặc cho thị trường khá bất ổn định, phá giá khắp nơi.
Biến cố xảy đến như sau ạ:
Em có bỏ đá cho 1 khách hàng, em xin giấu tên họ và gọi là chị D, những ngày tháng đầu tiên em bỏ cho họ mỗi ngày 1bao, có khi 2bao, và họ hay dồn 10bao trả 1 lần, cứ như vậy cho đến khi họ gặp vận may đổi đời, ko quá 2 năm quán xá của họ trở nên đông khách, lúc này mỗi ngày số lượng tiêu thụ đá của họ mỗi ngày từ 20-30bao. Họ vẫn tin tưởng em và ko bao giờ ghi sổ sách gi cả mặc dù lúc này tiền đá nếu tính ra theo tháng thì cũng k dưới 15tr. Mọi chuyện cứ suôn sẻ, em với họ buôn bán với nhau lúc nào cũng vui vẻ, thậm chí họ còn cho em ăn trưa tại quán họ vì thấy em hay ăn cơm bụi, nhiều người tới chào hàng với giá rẻ hơn em nhưng họ vẫn luôn ủng hộ cho em, tiền hàng vào mỗi tối em sẽ đến lấy. Cho đến cách đây 2 tháng, quán xá mở ra nhiều hơn, có vẻ như họ gặp khó khăn hơn khi vấp phải sự cạnh tranh nhiều phía trong đó có cả ông bác ruột của họ mở quán ngay phía trên cách họ 2 ngôi nhà và lấy đi 1 số khách của họ. 2 tuần trước như thường lệ, em đến lấy tiền hàng, chị đó thắc mắc là tại sao hôm qua hôm qua chị bán đc hơn 20tr mà có 26bao đá, hôm ni bán ế có mười mấy triệu mà lại 27bao. Em lúng túng ko biết phải trả lời như thế nào trong hoàn cảnh đó, thực sự từ trước đến nay em bỏ bao nhiêu em lấy tiền bấy nhiêu chứ chưa bao giờ em dám ăn gian của họ vì em biết trong buôn bán chữ tín đáng giá hơn tiền bạc. Sau đó họ yêu cầu từ ngày mai hãy để nguyên cho họ 20bao, họ sẽ tự lấy bán, hết thì họ kêu thêm. 2 tuần trôi qua như vậy và ko có hôm nào số lượng trên 20bao cả, tối hôm qua khi em đến lấy tiền thì họ nói ko muốn làm với em nữa, ,mai em ko cần bỏ cho chị nữa đâu. Sau đôi ba câu xin xỏ, em biết họ đang rất bực bội vì thế đành ra về. Nửa đêm gác trán em bắt đầu ngồi và ngẫm lại về mọi thứ, có lẽ mình đã bị họ đánh giá là 1 người bạn hàng ko còn tin cậy nữa rồi, dù có là bất kỳ lí do gi thì mình cũng là người chịu trách nhiệm về mọi thứ, thế là sáng nay em chờ lúc chỉ có 1 mình họ ở quán em tiến đến và xin đc nói chuyện với họ:
- chị có đang rảnh rỗi ko, cho em vài giây, em muốn trình bày với chị vài lời
- em nói đi
- em rất xin lỗi khi để chị cảm thấy đã xảy ra sai sót, gây thất thoát số lượng, em mong chị cho em 1 cơ hội để sửa sai.
Ngay sau câu đó họ nói luôn từ mai em ko cần bỏ nữa, chị kêu người khác rồi, chị ko có chi muốn nge nữa hết, em về đi. Mất uy 1 lần là mất mãi mãi. Họ lặp đi lặp lại câu đó vô số lần và ko cho em tài mở miệng được, mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, khi này mẹ của chị chủ quán nói chừ tính hắn đang rất nóng, con đừng nên cố nữa, thôi về đi, chờ mọi thứ đỡ hơn rồi nói sau. Em ra về trong sự đau khổ cccm ạ, em ko chỉ mất đi 1 khách hàng chủ lực mà còn mất cả uy tín trong mắt họ, em nghĩ sớm muộn rồi đây họ sẽ đi đồn khắp nơi, hôm nay em mất họ có thể ngày mai em sẽ mất cả các mối lân cận, sự nghiệp gây dựng bằng công sức và mồ hôi trong những năm qua coi như tiêu tan. Em xin trình bày với cccm các nguyên nhân mà em nghĩ là sau khi họ bắt em bỏ đúng 20bao/ngày chọ để họ tự lấy nó lại chênh lệch với khi em tự bỏ rồi báo lại với họ vào các tối trong ngày
1. Sau khi quán họ ăn nên làm ra, họ thuê em gái ruột của họ quản lý quán, quản lý khá dễ tính, nhân viên khi lấy đá rất phung phí, khi lấy đá cho vào sô đem ra cho khách bọn nó múc 1 nửa cho vào sô 1 nửa rơi ra ngoài, đến khi khách về đá dư bọn nó cũng vứt đi luôn chứ ko lấy bỏ lại vào thùng, em đã có đôi lần chứng kiến và bảo quản lý nhắc nhở về điều đó, 1 tháng trước quản lý nghỉ bầu và xin nghỉ, chủ quán tự đứng ra quản lý mọi thứ, có lẽ nhân viên thấy có chủ quán nên làm đàng hoàng hơn, nhất là sau khi thấy chủ quán bắt em để yên đá trong thùng cho họ tự lấy.
2. Trong vòng 6 tháng trở lại đây, có 6 quán mới mở ra tính luôn cả quán ông bác ruột của họ mở ngay cạnh họ, khách thì lui tới chỉ chừng đó, giờ họ có nhiều lựa chọn hơn thì chắc họ sẽ ngồi nay đây mai đó chứ ko còn trung thành với quán đó nữa.
Em xin thề trên danh dự của 1 người đàn ông đi từ 2 bàn tay trắng cho đến hôm nay với cccm là em chưa bao giờ cố ý khai khống số lượng hàng hoá của họ hay của bất cứ khách hàng nào lên dù chỉ 1 lần, em bỏ bao nhiêu em lấy bấy nhiêu, huống chi họ đối xử với em rất tốt. Em chưa bao giờ trải qua biến cố tệ hại như thế này trong công việc. Em định bụng 2 3 hôm nữa chờ họ nguôi bớt cầm phong bì bên trong có 2tr là 4 tháng tiền ăn mà họ đã cho em ăn trưa đến để trả cho họ và xin xỏ họ lần cuối, nhưng em biết là cách này chưa ổn lắm. Cụ mợ nào có thể giúp em thêm cách nào khác để em lấy lại danh dự cho bản thân được ko ạ, em xin hầu cccm từ giờ đến sáng vì chắc đêm nay em cũng ko ngủ đc. Rượu em đang chờ sẵn, chỉ chờ cccm vào để rót thôi ạ.