Mợ cứ thử xem, đoạn đầu không hấp dẫn lắm, nhưng sau sẽ hay. Tất nhiên cũng tùy gu mỗi người nữa. Vì một vài tác phẩm được đánh giá cao như Đắc nhân tâm, Hai số phận, em cũng không thấy hay
, nên cũng không dám chắc Cpgđ sẽ hợp với mợ.
Tự nhiên có cụ đồng cảm khi cùng thích cuốn "Cực phẩm gia đinh". Thật ra ngoài việc theo dõi các tình tiết trong truyện, thì trong thực tế, tại thời điểm đó để lại trong em khá nhiều dấu ấn. Đó là thời gian khá đen tối mà thỉnh thoảng em vẫn hồi tưởng lại để thấy rằng mình cũng đã cố gắng như thế nào.
Khi em đưa cả gia đình chuyển về vùng sâu vùng xa này, còn chút vốn liếng vay mượn của anh em bạn bè, em tính mở một cái Herna (kiểu một dạng như casino nhưng mô hình nhỏ hơn, cũng bao gồm đầy đủ phòng đánh máy, ruletta, bàn chơi poker, quầy bar). Đen đủi cái là em vừa sửa xong mặt bằng, cũng xin giấy phép nghiệm thu đầy đủ thì thành phố lại ra công văn cấm toàn bộ các mô hình kinh doanh trong lĩnh vực cờ bạc hoạt động. Thế là bao vốn liếng ra đi hết, cuối cùng em đành phải xin đi bán hàng thuê ở cửa hàng cách nhà 30 km.
Có cái xe thì để lại cho mẹ con tụi nhỏ sinh hoạt cho tiện, nên em đi xe bus đi làm. Vì phải đổi bến thành ra mất khá nhiều thời gian đi bus với chờ đợi, nên em đành kiếm cái để đọc. Lúc đó một phần vì vợ chồng đang hục hoặc, nên em search tìm dòng truyện sắc hiệp và một trong những cái tên em tìm thấy là Cực phẩm gia đinh này, thế là đọc để đỡ căng thẳng. Phải mấy tháng em mới đọc xong cuốn này, cả khi trên xe bus, khi ngồi ở phòng đợi, kể cả khi giải lao nơi làm việc.
Sau khi đọc xong thì đợt đó mẹ tụi nhỏ cũng sắp tới lịch đại phẫu sau chủ kỳ 15, 16 năm, nên lúc đó em nghĩ phải làm cái gì đó chứ cứ như thế này cũng không phải cách. Nhưng làm gì thì cũng phải có tiền, trong khi em thì lại đang nợ nần ngập đầu, cùng một án treo vì tổ chức đe doạ tới tính mạng người khác. May mắn là em nghe được thông tin hệ thống cửa hàng tiện lợi Coop đang có ý định giải thể các chuỗi cửa hàng tại các làng nhỏ. Em tới tình làm việc để thuê lại nhưng họ chỉ muốn bán chứ không cho thuê.
Mà những làng đó khá nhỏ, đều chỉ 5,6 trăm dân nên không đáng để nhiều tiền đầu tư mua bất động sản. Cuối cùng em lên gặp ủy ban, nói rõ nguyện vọng là muốn mở cái cửa hàng vị trí Coop bây giờ nhưng họ chỉ muốn bán, mà tôi không có tiền. Giờ tôi có việc này muốn nhờ ủy ban, tôi để số điện thoại lại đây, nếu sau này ai mua cái nhà đó mà muốn cho thuê thì có thể gọi cho tôi.
Em về được một thời gian thì ủy ban gọi điện nói là ủy ban đã mua lại cái nhà đó rồi, và vẫn muốn giữ hoạt động của cửa hàng để phục vụ dân làng. Họ mời em lên bàn bạc và thống nhất việc hợp tác. Uỷ ban nói là trong phạm vi 2 làng này, Coop có 4 cửa hàng, mỗi cửa hàng cách nhau khoảng 3 km. Coop chỉ giữ lại 1 cái cửa hàng xa thành phố nhất, còn lại 3 cái ở gần trung tâm (cách 12km, 9km, 7km so với siêu thị Lidl) thì họ bán. Uỷ ban có ý định mua lại cả 3 và vẫn muốn hoạt động cả 3 cái để phục vụ dân chúng.
Thế nên điều kiện để em ký được hợp đồng với ủy ban là phải thuê cả 3 cái, chứ thuê 1 hoặc 2 cái thì không được. Em đành về tính toán thì thấy là khó mà duy trì cả 3 được vì lượng dân chỉ có vậy, chỉ phù hợp cho thu nhập của 1 cửa hàng. Nhưng giờ đang tay trắng, chưa tính số âm to đùng, thì chẳng còn cửa nào sáng hơn cả.
Có lẽ cũng mới đọc xong Cực phẩm gia đinh, nên em cũng tính trong đầu một số thủ đoạn. Thứ nhất là nếu thuê thì phải thuê cả 3 cái như ủy ban đề ra vì để tránh cạnh tranh. Hiện tại ủy ban mới mua được 1 cái thì cứ chấp nhận điều kiện đấy đã, hai cái kia chắc cũng phải vài tháng nữa mới xong giấy tờ. Giờ cứ làm thử một cái, ngon thì tính tiếp mà không ngon thì bỏ của chạy lấy người vậy.