- Biển số
- OF-110827
- Ngày cấp bằng
- 29/8/11
- Số km
- 15,503
- Động cơ
- 567,284 Mã lực
Ko phải làm lại được chén thích thế còn gì
Em dân Hà Nội lấy vk ở tỉnh. Nhà vk em làm nông nhưng lo cho con cái ăn học đầy đủ đều đỗ đạt Đại Học cả. Em vì yêu mến cái sự "cố gắng" đó mà quyết lấy bằng được vk e.
E về thăm nhà vk cũng được 4 cái tết rồi. Nhưng có một việc cực kì khó chịu mà mình ko thể quen được nhà vk. Đó là suy nghĩ : dân thành phố lười và không chịu khó bằng dân nông thôn.
Cái suy nghĩ này đúng là cực kì vô lý. Tết năm đầu tiên em về nhà vk. Ô anh vk bảo có biết làm thịt chó không. Em chịu, đến gà còn chưa cắt tiết bao giờ thì làm chó thế đếch nào được. Cả nhà vk cứ thế cười như được mùa, bảo ông a vk cứ con gì còn sống là ông ấy làm được tất. 2 hôm sau, ông ấy lôi con lơn ra thịt để làm bánh chưng, còn cố ý hỏi, cắt tiết lợn bao giờ chưa?
Năm 2 về ăn tết nhà vk thì ông Bố vk hỏi có biết làm thịt Mèo ko? Em lại lắc đầu tiếp. Thế là e đành ra làm rau thơm với vk.
Từ đấy mỗi khi về chơi nhà vk, định mó tay vào việc gì là: thôi thôi, con không cần phải làm đâu, để bọn kia làm, con ngồi chơi đi.
Ông a vk thì đốp thẳng: Chú thì...có mà ối xời. Để đấy a làm cho.
Hôm trước ở nhà vk chán, e lọ mọ xuống bếp xem giúp gì được ko, nghe lão a vk nói chuyện với vk lão ấy. Bà ấy bảo sao không để chú hahoi518 giúp. Lão a vk vừa làm thịt Mèo vừa bảo: Nó ở tp quen ăn đồ làm sẵn ở chợ rồi. Mấy cái này có mà biết làm. Chỉ biết ăn thôi!
Nghe ức chế vãi!
Vâng, cụ cứ lì xì nặng đô vào thì cả nhà vk coi như bác Hồ luôn ý chứThời này thì tiền có thể cân bằng lại được hết ấy mà!
Quan trọng cụ vẫn là cụ, mọi thứ quan trọng dek gìEm dân Hà Nội lấy vk ở tỉnh. Nhà vk em làm nông nhưng lo cho con cái ăn học đầy đủ đều đỗ đạt Đại Học cả. Em vì yêu mến cái sự "cố gắng" đó mà quyết lấy bằng được vk e.
E về thăm nhà vk cũng được 4 cái tết rồi. Nhưng có một việc cực kì khó chịu mà mình ko thể quen được nhà vk. Đó là suy nghĩ : dân thành phố lười và không chịu khó bằng dân nông thôn.
Cái suy nghĩ này đúng là cực kì vô lý. Tết năm đầu tiên em về nhà vk. Ô anh vk bảo có biết làm thịt chó không. Em chịu, đến gà còn chưa cắt tiết bao giờ thì làm chó thế đếch nào được. Cả nhà vk cứ thế cười như được mùa, bảo ông a vk cứ con gì còn sống là ông ấy làm được tất. 2 hôm sau, ông ấy lôi con lơn ra thịt để làm bánh chưng, còn cố ý hỏi, cắt tiết lợn bao giờ chưa?
Năm 2 về ăn tết nhà vk thì ông Bố vk hỏi có biết làm thịt Mèo ko? Em lại lắc đầu tiếp. Thế là e đành ra làm rau thơm với vk.
Từ đấy mỗi khi về chơi nhà vk, định mó tay vào việc gì là: thôi thôi, con không cần phải làm đâu, để bọn kia làm, con ngồi chơi đi.
Ông a vk thì đốp thẳng: Chú thì...có mà ối xời. Để đấy a làm cho.
Hôm trước ở nhà vk chán, e lọ mọ xuống bếp xem giúp gì được ko, nghe lão a vk nói chuyện với vk lão ấy. Bà ấy bảo sao không để chú hahoi518 giúp. Lão a vk vừa làm thịt Mèo vừa bảo: Nó ở tp quen ăn đồ làm sẵn ở chợ rồi. Mấy cái này có mà biết làm. Chỉ biết ăn thôi!
Nghe ức chế vãi!
Có thế cũng phải ức chế?Em dân Hà Nội lấy vk ở tỉnh. Nhà vk em làm nông nhưng lo cho con cái ăn học đầy đủ đều đỗ đạt Đại Học cả. Em vì yêu mến cái sự "cố gắng" đó mà quyết lấy bằng được vk e.
E về thăm nhà vk cũng được 4 cái tết rồi. Nhưng có một việc cực kì khó chịu mà mình ko thể quen được nhà vk. Đó là suy nghĩ : dân thành phố lười và không chịu khó bằng dân nông thôn.
Cái suy nghĩ này đúng là cực kì vô lý. Tết năm đầu tiên em về nhà vk. Ô anh vk bảo có biết làm thịt chó không. Em chịu, đến gà còn chưa cắt tiết bao giờ thì làm chó thế đếch nào được. Cả nhà vk cứ thế cười như được mùa, bảo ông a vk cứ con gì còn sống là ông ấy làm được tất. 2 hôm sau, ông ấy lôi con lơn ra thịt để làm bánh chưng, còn cố ý hỏi, cắt tiết lợn bao giờ chưa?
Năm 2 về ăn tết nhà vk thì ông Bố vk hỏi có biết làm thịt Mèo ko? Em lại lắc đầu tiếp. Thế là e đành ra làm rau thơm với vk.
Từ đấy mỗi khi về chơi nhà vk, định mó tay vào việc gì là: thôi thôi, con không cần phải làm đâu, để bọn kia làm, con ngồi chơi đi.
Ông a vk thì đốp thẳng: Chú thì...có mà ối xời. Để đấy a làm cho.
Hôm trước ở nhà vk chán, e lọ mọ xuống bếp xem giúp gì được ko, nghe lão a vk nói chuyện với vk lão ấy. Bà ấy bảo sao không để chú hahoi518 giúp. Lão a vk vừa làm thịt Mèo vừa bảo: Nó ở tp quen ăn đồ làm sẵn ở chợ rồi. Mấy cái này có mà biết làm. Chỉ biết ăn thôi!
Nghe ức chế vãi!
Dạ đấy là Ver.01 của em ạ. Đây là Ver.02Không liên quan nhưng cụ mới làm rể gần chục năm thôi á? Em nhớ trong 1 thớt năm ngoái cụ khoe có con cấp 3 đạt điểm sat và toeft/ielts rất ấn tượng mà.
Ấy, cụ thành phố cụ dùng trí khôn chứ. Tết sang năm cụ nhận với gia đình món lợn cắp nách đi. Rồi cụ alo cho em, ck cho em, là em ship về tận nơi cho cụ, lòng dồi... đầy đủEm dân Hà Nội lấy vk ở tỉnh. Nhà vk em làm nông nhưng lo cho con cái ăn học đầy đủ đều đỗ đạt Đại Học cả. Em vì yêu mến cái sự "cố gắng" đó mà quyết lấy bằng được vk e.
E về thăm nhà vk cũng được 4 cái tết rồi. Nhưng có một việc cực kì khó chịu mà mình ko thể quen được nhà vk. Đó là suy nghĩ : dân thành phố lười và không chịu khó bằng dân nông thôn.
Cái suy nghĩ này đúng là cực kì vô lý. Tết năm đầu tiên em về nhà vk. Ô anh vk bảo có biết làm thịt chó không. Em chịu, đến gà còn chưa cắt tiết bao giờ thì làm chó thế đếch nào được. Cả nhà vk cứ thế cười như được mùa, bảo ông a vk cứ con gì còn sống là ông ấy làm được tất. 2 hôm sau, ông ấy lôi con lơn ra thịt để làm bánh chưng, còn cố ý hỏi, cắt tiết lợn bao giờ chưa?
Năm 2 về ăn tết nhà vk thì ông Bố vk hỏi có biết làm thịt Mèo ko? Em lại lắc đầu tiếp. Thế là e đành ra làm rau thơm với vk.
Từ đấy mỗi khi về chơi nhà vk, định mó tay vào việc gì là: thôi thôi, con không cần phải làm đâu, để bọn kia làm, con ngồi chơi đi.
Ông a vk thì đốp thẳng: Chú thì...có mà ối xời. Để đấy a làm cho.
Hôm trước ở nhà vk chán, e lọ mọ xuống bếp xem giúp gì được ko, nghe lão a vk nói chuyện với vk lão ấy. Bà ấy bảo sao không để chú hahoi518 giúp. Lão a vk vừa làm thịt Mèo vừa bảo: Nó ở tp quen ăn đồ làm sẵn ở chợ rồi. Mấy cái này có mà biết làm. Chỉ biết ăn thôi!
Nghe ức chế vãi!
Cụ phải đào tạo và truyền tải cho họ về tư duy chuyên môn hóa đi chứ. Người thành phố làm việc của người thành phố, người nông thôn làm việc nông thôn. Để có tính thuyết phục cụ lấy ví dụ con trâu cho nó gần gũi. Con trâu kéo cầy thì chuyên tâm kéo cầy, con trâu phối giống thì cà to như cái thùng và chỉ ăn với đi đuỵt. Bảo họ vậy.Em dân Hà Nội lấy vk ở tỉnh. Nhà vk em làm nông nhưng lo cho con cái ăn học đầy đủ đều đỗ đạt Đại Học cả. Em vì yêu mến cái sự "cố gắng" đó mà quyết lấy bằng được vk e.
E về thăm nhà vk cũng được 4 cái tết rồi. Nhưng có một việc cực kì khó chịu mà mình ko thể quen được nhà vk. Đó là suy nghĩ : dân thành phố lười và không chịu khó bằng dân nông thôn.
Cái suy nghĩ này đúng là cực kì vô lý. Tết năm đầu tiên em về nhà vk. Ô anh vk bảo có biết làm thịt chó không. Em chịu, đến gà còn chưa cắt tiết bao giờ thì làm chó thế đếch nào được. Cả nhà vk cứ thế cười như được mùa, bảo ông a vk cứ con gì còn sống là ông ấy làm được tất. 2 hôm sau, ông ấy lôi con lơn ra thịt để làm bánh chưng, còn cố ý hỏi, cắt tiết lợn bao giờ chưa?
Năm 2 về ăn tết nhà vk thì ông Bố vk hỏi có biết làm thịt Mèo ko? Em lại lắc đầu tiếp. Thế là e đành ra làm rau thơm với vk.
Từ đấy mỗi khi về chơi nhà vk, định mó tay vào việc gì là: thôi thôi, con không cần phải làm đâu, để bọn kia làm, con ngồi chơi đi.
Ông a vk thì đốp thẳng: Chú thì...có mà ối xời. Để đấy a làm cho.
Hôm trước ở nhà vk chán, e lọ mọ xuống bếp xem giúp gì được ko, nghe lão a vk nói chuyện với vk lão ấy. Bà ấy bảo sao không để chú hahoi518 giúp. Lão a vk vừa làm thịt Mèo vừa bảo: Nó ở tp quen ăn đồ làm sẵn ở chợ rồi. Mấy cái này có mà biết làm. Chỉ biết ăn thôi!
Nghe ức chế vãi!
1. E lập thớt lúc trưa, cả ngày ko lẽ phải canh cái top này trả lời cccm. Hơn nữa , em coi đây là tâm sự xả stress không có nhu cầu tư vấn.Đầu Năm Mới Chúc Các Cụ/ Mợ sức khỏe dồi dào, Nhiều điều May Mắn, Vạn sự như ý!
Định ko comments nhưng chủ pic ko thấy xuất hiện sau khi tạo chủ đề:
1. Vứt khúc xương đầu năm rồi hỉ hả cười cho anh em oánh nhau. Tạo sự xung đột vùng miền để gây đả kích. Giống vụ Thanh Niên HN ăn bánh mỳ pha tê ko có chí tiền thủ, thanh niên ngoại tỉnh lập nghiệp HN thành đạt hơn.
2. Dâu con - rể khách. Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống! Tự tìm hiểu rồi cưới về nên giờ Tự thích nghi đi, đừng kêu ca gì. Về quê vợ chơi thấy vui vẻ ở lại, không thì next về HN, càm dàm làm gì?
3. Mọi việc không giải quyết được bằng $$$ thì sẽ được giải quyết bằng rất nhiều tiền. Mua tặng bố mẹ vợ cái tủ lạnh lớn rồi cuối năm đánh xe về biếu phong bì đậm cùng đặc sản vùng miền chất đầy lên xe mang về biếu Tết thông gia. Ít tiền thì tự cố gắng ! Vài ngày về quê vợ chơi làm sao vui vẻ, tạo hòa khí. Cái ăn uống giờ đâu có đói mà nặng nề quá! Vui Tết - Chơi Tết lấy cái tinh thần.
4. Thớt trước ca ngợi nhà vợ hết lời - thớt này lại than phiền? Tiền Hậu bất nhất?
5. Thớt nhảm
---
Em về nhà ngoại chả phải động tay động chán gì, ngày 2 bữa ê chề, bữa sáng tự túc. Bữa nào ăn cũng căng cả bụng, e ko có tính làm khách, vào mâm là chén hết mình. Được cái nhà vk cũng dễ tính, xuề xoà. Chỉ có mẹ vk em thì hay giữ kẽ. Đến nhà con rể để chăm con gái đẻ mà mỗi bữa toàn ăn rau, thịt cùng lắm được hai gắp, cơm ăn mỗi bát. Em hay con gái bảo Mẹ gắp thịt ăn đi thì lúc nào cũng có câu gắn cửa miệng: Không. Hỏi sao Mẹ ko ăn? Trả lời luôn, Mẹ không thích, rồi cả bữa ko đụng đĩa thịt luôn.
Thế nên đến bữa em toàn kệ chả đả động gì, kệ bà tự ăn thì bà còn gắp 1,2 miếng thịt. Rồi còn tính hay so kè nói câu luôn gắn cửa miệng: có thế thôi á?
Cc thử tưởng tượng xem, Mẹ hỏi con gái năm vừa rồi hai vc để dành được nhiều ko?
Vk e bảo: năm rồi làm ăn khó khăn nên 2 vc được có xxx tr. Bà cho ngay câu, có thế thôi á! Nghe mà nẫu hết sức.
Còn lại thì mẹ vk e khá tốt tính, chăm chỉ. Chăm con gái đẻ mà làm phăm phăm, e nhìn mà cũng thấy phục. Bố vk thì cực kì tốt tính, ae vk cũng vậy. Nói chung e cảm thấy may mắn khi gặp đc nhà vk tốt.
Lì xì thì vẫn phải lì xì. Nhưng cả nhà ai cũng bận việc người nấy, mình thì ngồi không cũng ngại Cụ ạ.Vâng, cụ cứ lì xì nặng đô vào thì cả nhà vk coi như bác Hồ luôn ý chứ