[Funland] Review sách hay 02

Khoai Tía

Xe hơi
Biển số
OF-690951
Ngày cấp bằng
22/7/19
Số km
187
Động cơ
103,670 Mã lực
Em tính lấp 1 thread về sách mà thấy Mợ chủ đây đã lập rồi nên em xin góp 1 vài quyển sách mình tâm đắc ạ.

Hôm nay, em muốn nói đến tiểu thuyết Chó ngao Tây Tạng - tác giả Vương Chí Quân.

Duyên đến đến với tác phẩm này đó là một ngày vừa vui vừa buồn em leo tầng 4 lên thư viện tìm sách và gặp ẻm ý.

Chó ngao Tây Tạng là một cuốn tiểu thuyết đồng thoại mang tính chất phiêu lưu. Câu chuyện đan xen hai hành trình. Đầu tiên là chuyến phiêu lưu đến với thảo nguyên xa xôi của nhân vật " cha tôi", tiếp đến là cuộc chinh phạt của chú chó Cang- rư-sân- cơ cùng bảy đứa trẻ A-ma Thượng.

Nếu nói điểm hấp dẫn nhất khi đọc tác phẩm văn học Trung Quốc này thì đó là vẻ đẹp tỏa sáng ra từ " khuyển tính". Vương Chí Quân đã thể hiện những nhân vật- phi-nhân mang tính cách hào sảng nhất, đậm tính cách thảo nguyên nhất. Cang-rư- sân-cơ kiêu dũng trong chiến đấu, Na-rư dịu dàng, cao thượng trong tình yêu, ngoài ra còn có một Ca-pao- sân- cơ tham vọng, hãnh tiến. Thế giới động vật được di chuyển từ ngoại biên vào vị trí trung tâm, trở thành đối tượng chính để nhà văn khám phá. Những trang viết về cuộc sống của loài chó cổ xưa nhất thế giới thực sự đã đặt ra nghiêm túc một góc nhìn sinh thái trong tác phẩm này.

Mời cccm đọc tác phẩm!
 

minhtallica

Xe buýt
Biển số
OF-67015
Ngày cấp bằng
23/6/10
Số km
734
Động cơ
450,481 Mã lực
Bận quá nên cũng lâu lắm rồi không vào đây để đoc review của CCCM!

Hôm rồi tự nhiên "rơi" vào tay cuốn "Zero: The Biography of a Dangerous Idea" của Charles Seife. Tạm dịch là "Con số Không: Tiểu sử của một ý tưởng nguy hiểm".




Em đang đọc dở, cũng thấy hay hay vì nhiều đoạn có những "lý sự cùn"... :) Em trích dẫn (dịch thử) ra đây 2 đoạn có liên quan tới nhau khi dùng kiểu "tam đoạn luận" để chứng minh ông Th.ủ t.ư.ớng Anh Winston Churchill là Củ Cà-Rốt!

Trích Chương 1: Nguồn gốc của Zero
Chúng ta đã thấy điều gì đã xảy ra khi ta nhân một số với số 0: dòng số bị hủy. Như vậy suy ra việc chia một số cho số 0 nên ngược lại với việc nhân với số không. Nó sẽ hoàn tác/undo việc phá hủy dòng số. Thật không may, đây không phải là những gì xảy ra!

Trong ví dụ trước, chúng ta đã thấy rằng 2 × 0 là 0. Do đó, để hoàn tác/undo phép nhân, chúng ta phải giả sử rằng (2 × 0)/0 sẽ đưa chúng ta trở lại 2. Tương tự, (3 × 0)/0 sẽ giúp chúng ta trở lại 3 và (4 × 0)/0 nên bằng 4. Nhưng 2 × 0 và 3 × 0 và 4 × 0 mỗi số bằng 0, như chúng ta đã thấy (2 × 0)/0 bằng 0/0, như là (3 × 0)/0 và (4 × 0)/0. Than ôi, điều này có nghĩa là 0/0 bằng 2, nhưng nó cũng bằng 3, và nó cũng bằng 4. Điều này đúng là chả có ý nghĩa gì. Những điều kỳ lạ cũng xảy ra khi chúng ta nhìn vào 1/0 theo một cách khác. Phép nhân với số 0 nên hoàn tác/undo phép chia cho số 0, vì vậy 1/0 × 0 phải bằng 1. Tuy nhiên, chúng ta thấy rằng mọi thứ nhân với số 0 đều bằng 0! Không có con số nào khi nhân với số 0 mà lại cho ra một số khác ngoài 0. Và tệ nhất là, nếu ta cố tình chia cho số 0, ta có thể phá hủy toàn bộ nền tảng của logic và toán học. Chia cho số 0 một lần, chỉ một lần mà thôi sẽ cho phép ta chứng minh, về mặt toán học, mọi thứ trong vũ trụ.

Ta có thể chứng minh rằng 1 + 1 = 42, và từ đó có thể chứng minh rằng J. Edgar Hoover là người ngoài hành tinh không gian, rằng William Shakespeare đến từ Uzbekistan, hoặc thậm chí là bầu trời bị chấm phá. (Xem phụ lục A để biết bằng chứng rằng Winston Churchill là củ cà rốt.) Nhân với số 0 làm sập dòng số. Nhưng chia cho số 0 sẽ phá hủy toàn bộ khung toán học. Có rất nhiều sức mạnh trong con số 0 đơn giản này. Đó là trở thành công cụ quan trọng nhất trong toán học. Nhưng nhờ các tính chất toán học và triết học kỳ lạ của số 0, nó sẽ đụng độ với nền tảng triết học của phương Tây.

Trích Phụ lục A: Chứng minh Winston Churchill là củ cà rốt
Hãy cho a và b mỗi số có giá trị bằng 1. Vì a và b bằng nhau nên (Chú thích công thức: a2 là a bình phương, b2 là b bình phương) :

b2 = ab (eq.1)

Vì chính các số bằng nhau, nên rõ ràng:

a2 = a2 (eq.2)

Hãy trừ eq.2 cho eq.1 ! Điều này mang lại:

a2 - b2 = a2 - ab (eq.3).

Chúng ta có thể tính cả hai vế của phương trình: a2 - ab = a (a - b). Tương tự, a2 - b2 = (a + b) (a - b). Không có gì đáng nghi đang xảy ra ở đây. Câu nói này là hoàn toàn đúng. Hãy cho số và tự mình xem!

Thay vào eq.3, chúng ta có:

(a + b) (a - b) = a (a - b) (eq.4)

Cho đến giờ là rất OK! Bây giờ chia cả hai vế của phương trình cho (a - b) và chúng ta nhận được:

a + b = a (eq.5)

Trừ a từ cả hai phía và ta được b = 0 (eq.6)!

Nhưng chúng ta đã đặt b = 1 tại ngay từ đầu chứng minh này, vì vậy điều này có nghĩa là:

1 = 0 (eq.7)

Đây là một kết quả quan trọng!!!

Đi xa hơn, chúng ta biết rằng Winston Churchill có 1 cái đầu. Nhưng 1= 0 theo eq.7, vì vậy điều đó có nghĩa là Winston không có đầu. Lý luận tương tự như vậy, Churchill không có lá trên đầu, do đó ông ấy sẽ có 1 chùm lá. Nhân cả hai vế của eq.7 với 2, chúng ta có:

2 = 0 (eq.8)

Churchill có 2 chân, do đó ông ấy không có chân. Churchill có 2 cánh tay, do đó ông ấy không có cánh tay nào hết.

Bây giờ nhân eq.7 với kích thước vòng eo của Winston Churchill, tính bằng inch. Điều này có nghĩa là:

Kích thước vòng eo của Winston = 0 (eq.9)

Từ đây suy ra người Winston Churchill thon gọn đến một điểm.

Bây giờ, Winston Churchill có màu gì? Lấy bất kỳ chùm ánh sáng nào phát ra từ anh ta và chọn một photon. Lại nhân eq.7 với bước sóng và chúng ta thấy rằng:

Bước sóng photon của Winston = 0 (eq.10)

Nhưng nhân eq. 7 với 640 nanomet, chúng ta thấy rằng 640 = 0 (eq.11) Kết hợp các phương trình 10 và 11, chúng ta thấy rằng Bước sóng photon của Winston = 640 nanomet. Điều này có nghĩa là photon này hoặc bất kỳ photon nào khác đến từ ông Churchill, có màu cam. Do đó Winston Churchill có màu cam sáng!

Tóm lại, chúng ta đã chứng minh, về mặt toán học, Winston Churchill không có tay và không có chân; thay vì một cái đầu, ông ấy chỉ có một chùm lá trên đỉnh; ông ấy có thân hình thu gọn đến một điểm; và ông ấy có màu cam sáng. Rõ ràng, Winston Churchill là một củ cà rốt!!!

Có gì sai ở cái chứng minh này? Chỉ có một bước duy nhất là sai, và đó là bước mà chúng ta đi từ eq. 4 đến eq. 5. Chúng ta chia cho (a – b). Nhưng hãy nhìn! Vì a và b đều bằng 1, a - b = 1 - 1 = 0. Chúng ta đã chia cho 0 và chúng ta nhận được kết quả nực cười là 1 = 0. Từ đó chúng ta có thể chứng minh bất kỳ tuyên bố nào trong vũ trụ, cho dù đó là là đúng hay sai. Toàn bộ khuôn khổ toán học đã nổ tan vào mặt của chúng ta. Nếu sử dụng không đúng cách, số 0 có sức mạnh để phá hủy logic.

Pls enjoy! :)
 

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Bận quá nên cũng lâu lắm rồi không vào đây để đoc review của CCCM!

Hôm rồi tự nhiên "rơi" vào tay cuốn "Zero: The Biography of a Dangerous Idea" của Charles Seife. Tạm dịch là "Con số Không: Tiểu sử của một ý tưởng nguy hiểm".




Em đang đọc dở, cũng thấy hay hay vì nhiều đoạn có những "lý sự cùn"... :) Em trích dẫn (dịch thử) ra đây 2 đoạn có liên quan tới nhau khi dùng kiểu "tam đoạn luận" để chứng minh ông Th.ủ t.ư.ớng Anh Winston Churchill là Củ Cà-Rốt!

Trích Chương 1: Nguồn gốc của Zero
Chúng ta đã thấy điều gì đã xảy ra khi ta nhân một số với số 0: dòng số bị hủy. Như vậy suy ra việc chia một số cho số 0 nên ngược lại với việc nhân với số không. Nó sẽ hoàn tác/undo việc phá hủy dòng số. Thật không may, đây không phải là những gì xảy ra!

Trong ví dụ trước, chúng ta đã thấy rằng 2 × 0 là 0. Do đó, để hoàn tác/undo phép nhân, chúng ta phải giả sử rằng (2 × 0)/0 sẽ đưa chúng ta trở lại 2. Tương tự, (3 × 0)/0 sẽ giúp chúng ta trở lại 3 và (4 × 0)/0 nên bằng 4. Nhưng 2 × 0 và 3 × 0 và 4 × 0 mỗi số bằng 0, như chúng ta đã thấy (2 × 0)/0 bằng 0/0, như là (3 × 0)/0 và (4 × 0)/0. Than ôi, điều này có nghĩa là 0/0 bằng 2, nhưng nó cũng bằng 3, và nó cũng bằng 4. Điều này đúng là chả có ý nghĩa gì. Những điều kỳ lạ cũng xảy ra khi chúng ta nhìn vào 1/0 theo một cách khác. Phép nhân với số 0 nên hoàn tác/undo phép chia cho số 0, vì vậy 1/0 × 0 phải bằng 1. Tuy nhiên, chúng ta thấy rằng mọi thứ nhân với số 0 đều bằng 0! Không có con số nào khi nhân với số 0 mà lại cho ra một số khác ngoài 0. Và tệ nhất là, nếu ta cố tình chia cho số 0, ta có thể phá hủy toàn bộ nền tảng của logic và toán học. Chia cho số 0 một lần, chỉ một lần mà thôi sẽ cho phép ta chứng minh, về mặt toán học, mọi thứ trong vũ trụ.

Ta có thể chứng minh rằng 1 + 1 = 42, và từ đó có thể chứng minh rằng J. Edgar Hoover là người ngoài hành tinh không gian, rằng William Shakespeare đến từ Uzbekistan, hoặc thậm chí là bầu trời bị chấm phá. (Xem phụ lục A để biết bằng chứng rằng Winston Churchill là củ cà rốt.) Nhân với số 0 làm sập dòng số. Nhưng chia cho số 0 sẽ phá hủy toàn bộ khung toán học. Có rất nhiều sức mạnh trong con số 0 đơn giản này. Đó là trở thành công cụ quan trọng nhất trong toán học. Nhưng nhờ các tính chất toán học và triết học kỳ lạ của số 0, nó sẽ đụng độ với nền tảng triết học của phương Tây.

Trích Phụ lục A: Chứng minh Winston Churchill là củ cà rốt
Hãy cho a và b mỗi số có giá trị bằng 1. Vì a và b bằng nhau nên (Chú thích công thức: a2 là a bình phương, b2 là b bình phương) :

b2 = ab (eq.1)

Vì chính các số bằng nhau, nên rõ ràng:

a2 = a2 (eq.2)

Hãy trừ eq.2 cho eq.1 ! Điều này mang lại:

a2 - b2 = a2 - ab (eq.3).

Chúng ta có thể tính cả hai vế của phương trình: a2 - ab = a (a - b). Tương tự, a2 - b2 = (a + b) (a - b). Không có gì đáng nghi đang xảy ra ở đây. Câu nói này là hoàn toàn đúng. Hãy cho số và tự mình xem!

Thay vào eq.3, chúng ta có:

(a + b) (a - b) = a (a - b) (eq.4)

Cho đến giờ là rất OK! Bây giờ chia cả hai vế của phương trình cho (a - b) và chúng ta nhận được:

a + b = a (eq.5)

Trừ a từ cả hai phía và ta được b = 0 (eq.6)!

Nhưng chúng ta đã đặt b = 1 tại ngay từ đầu chứng minh này, vì vậy điều này có nghĩa là:

1 = 0 (eq.7)

Đây là một kết quả quan trọng!!!

Đi xa hơn, chúng ta biết rằng Winston Churchill có 1 cái đầu. Nhưng 1= 0 theo eq.7, vì vậy điều đó có nghĩa là Winston không có đầu. Lý luận tương tự như vậy, Churchill không có lá trên đầu, do đó ông ấy sẽ có 1 chùm lá. Nhân cả hai vế của eq.7 với 2, chúng ta có:

2 = 0 (eq.8)

Churchill có 2 chân, do đó ông ấy không có chân. Churchill có 2 cánh tay, do đó ông ấy không có cánh tay nào hết.

Bây giờ nhân eq.7 với kích thước vòng eo của Winston Churchill, tính bằng inch. Điều này có nghĩa là:

Kích thước vòng eo của Winston = 0 (eq.9)

Từ đây suy ra người Winston Churchill thon gọn đến một điểm.

Bây giờ, Winston Churchill có màu gì? Lấy bất kỳ chùm ánh sáng nào phát ra từ anh ta và chọn một photon. Lại nhân eq.7 với bước sóng và chúng ta thấy rằng:

Bước sóng photon của Winston = 0 (eq.10)

Nhưng nhân eq. 7 với 640 nanomet, chúng ta thấy rằng 640 = 0 (eq.11) Kết hợp các phương trình 10 và 11, chúng ta thấy rằng Bước sóng photon của Winston = 640 nanomet. Điều này có nghĩa là photon này hoặc bất kỳ photon nào khác đến từ ông Churchill, có màu cam. Do đó Winston Churchill có màu cam sáng!

Tóm lại, chúng ta đã chứng minh, về mặt toán học, Winston Churchill không có tay và không có chân; thay vì một cái đầu, ông ấy chỉ có một chùm lá trên đỉnh; ông ấy có thân hình thu gọn đến một điểm; và ông ấy có màu cam sáng. Rõ ràng, Winston Churchill là một củ cà rốt!!!

Có gì sai ở cái chứng minh này? Chỉ có một bước duy nhất là sai, và đó là bước mà chúng ta đi từ eq. 4 đến eq. 5. Chúng ta chia cho (a – b). Nhưng hãy nhìn! Vì a và b đều bằng 1, a - b = 1 - 1 = 0. Chúng ta đã chia cho 0 và chúng ta nhận được kết quả nực cười là 1 = 0. Từ đó chúng ta có thể chứng minh bất kỳ tuyên bố nào trong vũ trụ, cho dù đó là là đúng hay sai. Toàn bộ khuôn khổ toán học đã nổ tan vào mặt của chúng ta. Nếu sử dụng không đúng cách, số 0 có sức mạnh để phá hủy logic.

Pls enjoy! :)
Phá hủy ở đâu thì iem không biết chứ ở VN ta, nhiều người vẫn điềm nhiên mang RẤT NHIỀU SỐ chia cho số 0 ( không) và thế quái lào kết quả lại hết sức tích cực và được cả chục triệu người tán thưởng. Phép tính kỳ lạ nầy đã hiên ngang tồn dễ có đến 5-7 chục 5 dồi (cũng tương tự dư câu "Hôm nay 1 đô la Mỹ đổi được xyz Việt Nam Đồng" và 1 số câu bất hủ khác.).
 

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Trinh thám phá án, tình báo kiêm tềnh yêu Việt Nam xưa kể cũng lắm chứ không heo hắt dư giờ, dù rằng đa số là nhạt toẹt kiêm cao bồi hài. Cuốn Miền đất lạ của cụ Nguyễn Sơn Tùng thoạt tiên ít người để ý, sau tái bản với cái bìa rất đẹp với cái tít uốn cong và nhân vật chính hiên ngang giữa đường phố. Tất nhiên chiếc áo không làm nên thày tu và hiển nhiên chả thể làm cuốn sách hay hơn, ấy nhưng nó lại thu hút thêm 1 số độc giả đọc lần đầu dù rằng cuốn nầy nói riêng và cả sơ ri nói chung nhạt hơn nước lã. Cùng thời gian đóa có bộ truyện tình báo Sao Đen của Triệu Huấn, gắng đọc xong cuốn đầu thì chả muốn mở cuốn sau. Cụ Nguyễn Trần Thiết viết cũng lắm, cơ mà so với 2 tác giả kia thì nhạt cũng không kém, với đỉnh điểm là cuốn “ ông tướng tình báo và hai bà vợ”( Phim nhạt hơn cả truyện, đến nỗi 1 bà vợ ngoài 30 phải mặc đồ ngủ ren hiện đại uốn éo trước gương để cho phin…đỡ nhạt). Đoc mấy cụ nầy iem thấy rất mất thì hờ.

Có 1 cuốn hồi bé đọc khá là hay với cái bìa dư pốt tơ của 1 bộ phin, là cuốn X30 phá lưới, cơ mà nhớn lên thì lại thấy lạt. Rất nhiều chiện trinh thám tềnh báo viết cho người nhớn dưng lại thua rất xa 2 cuốn viết cho trẻ con mà iem đã rì viu.

Cơ mà hồi ý cũng có nhiều cuốn hay, hay hơn cả chuyện tình báo phá án của Liên sô. Iem vẫn ấn tượng với mấy cuốn mà h không sao mua lại được, dư vầy…
1. Trinh sát Hà Nội, tiểu thuyết của Tôn Ái Nhân.
Dường như tâm huyết của nhà văn đã đặt hết vào cuốn sách này nên văn chương tuy giản dị dưng lại hết sức bay bổng, lôi cuốn và đưa người đọc trở lại cái không gian khó tả của 1 thời xa xưa. Nói là tiểu thuyết vì tác giả đã chế tác thêm rất nhiều từ những ghi chép người thực việc thực để dựng lại cái thời thủ đô bị tạm chiếm, bắt đầu từ việc trưởng côngan Trấn – Tây ( Hồi ý Congan ngoại thành HN gồm 2 quận: Trấn –Nam,Trấn –Tây và không hề liên quan đến… Trấn quan tây hay Lỗ Đề hạt) Đoàn Văn Giáp bí mật vào nội thành thiết lập và chỉ huy mạng lưới trinh sát, săn tin, tìm người, điều tra, phá án…

Trinh sát Hà Nội được xây dựng từ cuốn trinh sát nội thành, vốn là ghi chép, biên soạn theo lời kể của những nhân vật đã từng âm thầm chiến đấu trong lòng địch.



( Thấy iem tìm cuốn trinh sát Hà Nội, một người bạn đã tặng iem cuốn nầy, làm trong iem tưng bừng nắng hạ)



Một cuốn sách rất lôi cuốn, chân thật đến nỗi cả những hư cấu của tác giả cũng y như được nghe người trong cuộc kể lại. Sách có cả người nổi tiếng lẫn kẻ thất bại, có tây ác ôn lẫn tây tốt bụng, có kẻ anh hùng lẫn kẻ tiểu nhân, có cả Việt minh lẫn *********, thôi thì gồm đủ.

2. Dạ khúc, tiểu thuyết …tình…báo của Thiết Vũ.
Cuốn nầy iem không thấy tái bản, là một cuốn sách viết khá là hiện đại, theo hơi hướm mì ăn liền của Sidney Sheldon, với các đoạn văn lâm ly bi đát ướt át tềnh cảm hơn hẳn các cuốn sách thời ý.
Một ông nọ ầm thầm nghiên kíu 1 phương thuốc chữa bệnh gan ( tại sao lại là gan mà không phải các thứ khác? Iem cho rằng tại VN nhiều người bị bệnh… TO GAN chăng?) và tới đích đến nơi rồi. 1 hôm, ông nọ tình cờ gặp bà kia, là một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... Gái ưa tài trai ưa sắc, sau một thời gian ngắn thì họ bập vào nhau…. Rồi thì thế quái nào mà công trình của ông kia biến mất.
1 chiến sĩ , lần theo các nguồn tin để một mình một ngựa sang tận Hương Cảng, nơi vô tuyến truyền mồm bẩu công trình đang được cất giữ. Anh bị địch bắt, bị tra tấn dã man và kiên cường cho đến khi địch dọa sẽ thi hành 1 kiểu tra tấn tàn khốc ngoài sức tưởng tượng. Người chiến sĩ đành khai thật và… cuối cùng là một kết quả bất ngờ nằm ngoài dự đoán của hầu dư tất cả mọi người.
Một cuốn sách tình báo công nghiệp hấp dẫn với các tình tiết về đủ mẹt được đẩy lên rất cao nhưng lại không bị… trào. Sách không được tái bản là 1 điều khá lạ lùng, iem thật!
 
Chỉnh sửa cuối:

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
7,355
Động cơ
344,099 Mã lực
Trinh thám phá án, tình báo kiêm tềnh yêu Việt Nam xưa kể cũng lắm chứ không heo hắt dư giờ, dù rằng đa số là nhạt toẹt kiêm cao bồi hài. Cuốn Miền đất lạ thoạt tiên in ra ít người để ý, sau tái bản với cái bìa rất đẹp với cái tít uốn cong và nhân vật chính hiên ngang giữa đường phố. Tất nhiên chiếc áo không làm nên thày tu và hiển nhiên chả thể làm cuốn sách hay hơn, ấy nhưng nó lại thu hút thêm 1 số độc giả đọc lần đầu dù rằng cuốn nầy nói chung và cả sơ ri nói riêng nhạt hơn nước lã. Cùng thời gian đóa có bộ truyện tình báo Sao Đen của Triệu Huấn, gắng đọc xong cuốn đầu thì chả muốn mở cuốn sau. Cụ Nguyễn Trần Thiết viết cũng lắm, cơ mà so với 2 tác giả kia thì nhạt cũng không kém, với đỉnh điểm là cuốn “ ông tướng tình báo và hai bà vợ”( Phim nhạt hơn cả truyện, đến nỗi 1 bà vợ ngoài 30 phải mặc đồ ngủ ren hiện đại uốn éo trước gương để cho phin…đỡ nhạt). Đoc mấy cụ nầy iem thấy rất mất thì hờ.

Có 1 cuốn hồi bé đọc khá là hay với cái bìa dư pốt tơ của 1 bộ phin, là cuốn X30 phá lưới, cơ mà nhớn lên thì lại thấy lạt. Rất nhiều chiện trinh thám tềnh báo viết cho người nhớn dưng lại thua rất xa 2 cuốn viết cho trẻ con mà iem đã rì viu.

Cơ mà hồi ý cũng có nhiều cuốn hay, hay hơn cả chuyện tình báo phá án của Liên sô. Iem vẫn ấn tượng với mấy cuốn mà h không sao mua lại được, dư vầy…
1. Trinh sát Hà Nội, tiểu thuyết của Tôn Ái Nhân.
Dường như tâm huyết của nhà văn đã đặt hết vào cuốn sách này nên văn chương tuy giản dị dưng lại hết sức bay bổng, lôi cuốn và đưa người đọc trở lại cái không gian khó tả của 1 thời xa xưa. Nói là tiểu thuyết vì tác giả đã chế tác thêm rất nhiều từ những ghi chép người thực việc thực để dựng lại cái thời thủ đô bị tạm chiếm, bắt đầu từ việc trưởng côngan Trấn – Tây ( Hồi ý Congan ngoại thành HN gồm 2 quận: Trấn –Nam,Trấn –Tây và không hề liên quan đến…Trấn quan tây Lỗ Đề hạt) Đoàn Văn Giáp bí mật vào nội thành thiết lập và chỉ huy mạng lưới trinh sát, săn tin, tìm người, điều tra, phá án…

Trinh sát Hà Nội được xây dựng từ cuốn trinh sát nội thành, vốn là ghi chép, biên soạn theo lời kể của những nhân vật đã từng âm thầm chiến đấu trong lòng địch.



( Thấy iem tìm cuốn trinh sát Hà Nội, một người bạn đã tặng iem cuốn nầy, làm trong iem tưng bừng nắng hạ)



Một cuốn sách rất lôi cuốn, chân thật đến nỗi cả những hư cấu của tác giả cũng y như được nghe người trong cuộc kể lại. Sách có cả người nổi tiếng lẫn kẻ thất bại, có tây ác ôn lẫn tây tốt bụng, có kẻ anh hùng lẫn kẻ tiểu nhân, có cả Việt minh lẫn *********, thôi thì gồm đủ.

2. Dạ khúc, tiểu thuyết …tình…báo của Thiết Vũ.
Cuốn nầy iem không thấy tái bản, là một cuốn sách viết khá là hiện đại, theo hơi hướm mì ăn liền của Sidney Sheldon, với các đoạn văn lâm ly bi đát ướt át tềnh cảm hơn hẳn các cuốn sách thời ý.
Một ông nọ ầm thầm nghiên kíu 1 phương thuốc chữa bệnh gan ( tại sao lại là gan mà không phải các thứ khác? Iem cho rằng tại VN nhiều người bị bệnh… TO GAN chăng?) và tới đích đến nơi rồi. 1 hôm, ông nọ tình cờ gặp bà kia, là một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... Gái ưa tài trai ưa sắc, sau một thời gian ngắn thì họ bập vào nhau…. Rồi thì thế quái nào mà công trình của ông kia biến mất.
1 chiến sĩ , lần theo các nguồn tin để một mình một ngựa sang tận Hương Cảng, nơi vô tuyến truyền mồm bẩu công trình đang được cất giữ. Anh bị địch bắt, tra tấn dã man và kiên cường cho đến khi địch dọa sẽ thi hành 1 kiễu tra tấn dã man ngoài sức tưởng tượng. Người chiến sĩ đành khai thật và… cuối cùng là một kết quả bất ngờ nằm ngoài dự đoán của hầu dư tất cả mọi người.
Một cuốn sách tình báo công nghiệp hấp dẫn với các tình tiết về đủ mẹt được đẩy lên rất cao nhưng lại không bị…trào. Sách không được tái bản là 1 điều khá lạ lùng, iem thật!
Cuốn "Miền đất lạ" (gồm series 4 quyển) cụ nhận định nhạt toẹt ắt sẽ làm mợ chủ thớt bùn lắm đấy.:))
Nhà cháu vốn là Fan của thể loại hình sự - tình báo...nên lại khoái mấy cuốn mà cụ chê, nhất là bộ tiểu thuyết "Sao đen", moi mãi mới đc cuốn chót trong series này là "Cái tẩu", coi mê luôn, nhất là X30 phá lưới. Có lẽ gu của nhà cháu quá dễ dãi chăng?
Cuốn "dạ khúc" nhà cháu đã từng xem, nhưng còn xa lắm mới so đc vs bút pháp của Sydney Sheldon- đọc cuốn nào của ông cũng té ngửa khi đến hồi kết. Mà ko hiểu sao cụ lại đề cao cái cô nàng quyến rũ "một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... ", nhớ đâu có miêu tả vụ này.:))
 

Hoàng Trang

Xe ngựa
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
26,256
Động cơ
688,140 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Trinh thám phá án, tình báo kiêm tềnh yêu Việt Nam xưa kể cũng lắm chứ không heo hắt dư giờ, dù rằng đa số là nhạt toẹt kiêm cao bồi hài. Cuốn Miền đất lạ thoạt tiên in ra ít người để ý, sau tái bản với cái bìa rất đẹp với cái tít uốn cong và nhân vật chính hiên ngang giữa đường phố. Tất nhiên chiếc áo không làm nên thày tu và hiển nhiên chả thể làm cuốn sách hay hơn, ấy nhưng nó lại thu hút thêm 1 số độc giả đọc lần đầu dù rằng cuốn nầy nói chung và cả sơ ri nói riêng nhạt hơn nước lã. Cùng thời gian đóa có bộ truyện tình báo Sao Đen của Triệu Huấn, gắng đọc xong cuốn đầu thì chả muốn mở cuốn sau. Cụ Nguyễn Trần Thiết viết cũng lắm, cơ mà so với 2 tác giả kia thì nhạt cũng không kém, với đỉnh điểm là cuốn “ ông tướng tình báo và hai bà vợ”( Phim nhạt hơn cả truyện, đến nỗi 1 bà vợ ngoài 30 phải mặc đồ ngủ ren hiện đại uốn éo trước gương để cho phin…đỡ nhạt). Đoc mấy cụ nầy iem thấy rất mất thì hờ.

Có 1 cuốn hồi bé đọc khá là hay với cái bìa dư pốt tơ của 1 bộ phin, là cuốn X30 phá lưới, cơ mà nhớn lên thì lại thấy lạt. Rất nhiều chiện trinh thám tềnh báo viết cho người nhớn dưng lại thua rất xa 2 cuốn viết cho trẻ con mà iem đã rì viu.

Cơ mà hồi ý cũng có nhiều cuốn hay, hay hơn cả chuyện tình báo phá án của Liên sô. Iem vẫn ấn tượng với mấy cuốn mà h không sao mua lại được, dư vầy…
1. Trinh sát Hà Nội, tiểu thuyết của Tôn Ái Nhân.
Dường như tâm huyết của nhà văn đã đặt hết vào cuốn sách này nên văn chương tuy giản dị dưng lại hết sức bay bổng, lôi cuốn và đưa người đọc trở lại cái không gian khó tả của 1 thời xa xưa. Nói là tiểu thuyết vì tác giả đã chế tác thêm rất nhiều từ những ghi chép người thực việc thực để dựng lại cái thời thủ đô bị tạm chiếm, bắt đầu từ việc trưởng côngan Trấn – Tây ( Hồi ý Congan ngoại thành HN gồm 2 quận: Trấn –Nam,Trấn –Tây và không hề liên quan đến…Trấn quan tây Lỗ Đề hạt) Đoàn Văn Giáp bí mật vào nội thành thiết lập và chỉ huy mạng lưới trinh sát, săn tin, tìm người, điều tra, phá án…

Trinh sát Hà Nội được xây dựng từ cuốn trinh sát nội thành, vốn là ghi chép, biên soạn theo lời kể của những nhân vật đã từng âm thầm chiến đấu trong lòng địch.



( Thấy iem tìm cuốn trinh sát Hà Nội, một người bạn đã tặng iem cuốn nầy, làm trong iem tưng bừng nắng hạ)



Một cuốn sách rất lôi cuốn, chân thật đến nỗi cả những hư cấu của tác giả cũng y như được nghe người trong cuộc kể lại. Sách có cả người nổi tiếng lẫn kẻ thất bại, có tây ác ôn lẫn tây tốt bụng, có kẻ anh hùng lẫn kẻ tiểu nhân, có cả Việt minh lẫn *********, thôi thì gồm đủ.

2. Dạ khúc, tiểu thuyết …tình…báo của Thiết Vũ.
Cuốn nầy iem không thấy tái bản, là một cuốn sách viết khá là hiện đại, theo hơi hướm mì ăn liền của Sidney Sheldon, với các đoạn văn lâm ly bi đát ướt át tềnh cảm hơn hẳn các cuốn sách thời ý.
Một ông nọ ầm thầm nghiên kíu 1 phương thuốc chữa bệnh gan ( tại sao lại là gan mà không phải các thứ khác? Iem cho rằng tại VN nhiều người bị bệnh… TO GAN chăng?) và tới đích đến nơi rồi. 1 hôm, ông nọ tình cờ gặp bà kia, là một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... Gái ưa tài trai ưa sắc, sau một thời gian ngắn thì họ bập vào nhau…. Rồi thì thế quái nào mà công trình của ông kia biến mất.
1 chiến sĩ , lần theo các nguồn tin để một mình một ngựa sang tận Hương Cảng, nơi vô tuyến truyền mồm bẩu công trình đang được cất giữ. Anh bị địch bắt, tra tấn dã man và kiên cường cho đến khi địch dọa sẽ thi hành 1 kiễu tra tấn dã man ngoài sức tưởng tượng. Người chiến sĩ đành khai thật và… cuối cùng là một kết quả bất ngờ nằm ngoài dự đoán của hầu dư tất cả mọi người.
Một cuốn sách tình báo công nghiệp hấp dẫn với các tình tiết về đủ mẹt được đẩy lên rất cao nhưng lại không bị…trào. Sách không được tái bản là 1 điều khá lạ lùng, iem thật!
Cuốn "Miền đất lạ" (gồm series 4 quyển) cụ nhận định nhạt toẹt ắt sẽ làm mợ chủ thớt bùn lắm đấy.:))
Nhà cháu vốn là Fan của thể loại hình sự - tình báo...nên lại khoái mấy cuốn mà cụ chê, nhất là bộ tiểu thuyết "Sao đen", moi mãi mới đc cuốn chót trong series này là "Cái tẩu", coi mê luôn, nhất là X30 phá lưới. Có lẽ gu của nhà cháu quá dễ dãi chăng?
Cuốn "dạ khúc" nhà cháu đã từng xem, nhưng còn xa lắm mới so đc vs bút pháp của Sydney Sheldon- đọc cuốn nào của ông cũng té ngửa khi đến hồi kết. Mà ko hiểu sao cụ lại đề cao cái cô nàng quyến rũ "một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... ", nhớ đâu có miêu tả vụ này.:))
Em đang buồn đây :( :(.
 

Hoàng Trang

Xe ngựa
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
26,256
Động cơ
688,140 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
:)) Hơi đâu mà bùn hở mợ? Gu đọc sách mỗi người mỗi khác, ví dụ như mấy cuốn về Toán học do mợ & các cụ trên đây review, nhà cháu chỉ đọc cái title ko đã chạy tét rồi.
Xù ơi đừng xợ :))
 

Thắng_Sơn Tây

Xe cút kít
Biển số
OF-455694
Ngày cấp bằng
24/9/16
Số km
17,189
Động cơ
1,134,782 Mã lực
Nơi ở
Cấm chỉ
Niên 1992 có cuốn sách chân dung các nhà văn khá lạ kỳ của tác giả Xuân Sách. Tác giả tự viết về mình dư vầy…

Cô giáo làng tôi đã chết rồi
Một đêm ra trận đất bom vùi
Xót xa đình Bảng người du kích
Đau đớn Bạch đằng lũ trẻ côi
Đường tới chiến công gân cốt mỏi
Lối vào lửa sởn tóc da mồi
Mặt trời ảm đạm quê hương cũ
Ở một cung đường rách tả tơi.


Cuốn nầy còn có 99 bài thơ nữa, phác ( cũng có thể gọi là khắc) họa nhiều văn nghệ sĩ đương thời, ví dụ dư vầy…

Dế mèn lưu lạc mười năm
Để o chuột phải ôm cầm thuyền ai
Miền Tây sen đã tàn phai
Trăng thề một mảnh lạnh ngoài đảo hoang.
...
Bỉ vỏ một thời oanh liệt nhỉ
Sóng gầm sông Lấp mấy ai hay
Cơn bão đến động rừng Yên Thế
Con hổ già uống rượu giả vờ say.
...
Bác Kép Tư Bền rõ đến vui
Bởi còn tranh sáng bác nhầm thôi
Bới tung đống đống rác nên trời phạt
Trời phạt chưa xong bác đã cười.
...
Vang bóng một thời đâu dễ quên
Sông Đà cũng muốn đẩy thuyền lên
Chén rượu tình rừng cay đắng lắm
Tờ hoa lại trút lệ ưu phiền.
...
Các vị La hán chùa Tây phương
Các vị già quá tôi thì béo
Năm xưa tôi hát vũ trụ ca
Bây giờ tôi hát đất nở hoa
Tôi hát chiến tranh như trẩy hội
Đừng nên xấu hổ khi nói dối
Trời mỗi ngày lại sáng có sao đâu
...
Điêu tàn ư? Đâu chỉ có điêu tàn
Ta nghĩ tới vàng sao từ thuở ấy
Chim báo bão, lựa chiều cơn gió dậy
Lựa ánh sáng trên đầu mà thay đổi sắc phù sa
...
Vị nghệ thuật nửa cuộc đời
Nửa đời sau lại vị người ngồi trên
Thi nhân còn một chút duyên
Lại vò cho nát lại lèn cho đau
Bình thơ tới thuở bạc đầu
Vẫn chưa thể tất nổi câu nhân tình
Giật mình mình lại thương mình
Tàn canh tỉnh rượu bóng hình cũng tan.
...
Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ
Khi trở về ta lại là ta
Từ ấy tim tôi ngừng tiếng hát
Trông về Việt Bắc tít mù mây
Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt
Máu ở chiến trường, hoa ở đây.


Nhiều người nhận da mềnh thì cũng bồi hồi. Cơ mà nhiều người, đặc biệt là những người khi ấy đương quan to, không hề khoái.

Người ta đồn rằng ngay sau khi sách da mắt, 1 quan nhớn nhận da mình có mẹt trong 1 khổ thơ, đã đập bàn quát nhớn :“ thèng nầy láo, láo hết sức! Bay đâu! Khai trừ ló da khỏi đ.ả.n.g”. Anh cấp dưới vội lật đật mà rằng “ Ló…xin da khỏi ….dồi ạ!”. Quan tức quá, lại thét : “Thế cho ló nghỉ việc, nghỉ việc ngay!”. Anh kia lại vội vàng: “ Ló ..ló …vìa hiu dồi ạ!”. Sau thì sách bị thâu hồi và 1 số người vui tánh bị vị quan nhớn kỷ luật, sợ thế chứ.

Xuân Sách có nhiều thành tựu trong văn thơ. 2 tác phẩm nổi được nhiều người biết đến hơn cả là nhời bài hát Đường chúng ta đi ( Cụ Huy Duy phổ nhạc, 1 bài hát hay bừng bừng) và cuốn truyện tình báo giành cho thiếu niên những được mọi lứa tuổi oánh gia cao, là cuốn Đội thiếu niên du kích Đình Bảng.




Sách nói về 1 nhóm thiếu niên hoạt động du kích chống Phú Lãng Sa vùng đất của 8 vị vua. Nhiều tình tiết lẹ làng, thú vị với miu sâu kế lạ của những nhân vật và sự kiện có thật đã được nhà văn Xuân Sách tái hiện, tất nhiên là có sự thay đổi chút ít về tiết tấu và thời gian.

Từ khi ra mắt cho đến tựn bi h, “ Đội thiếu niên du kích Đình Bảng” đã tái bản nhiều lần và là 1 tác phẩm được yêu thích, tìm đọc, tìm mua. Bờ tre, đồng ruộng, sân đình… cả một vùng quê phủ một vẻ ngoài yên ắng, cơ mà bên trong cuồn cuộn bão ngầm. Thủa xa xưa iem đọc cũng thấy hay lắm, vì có cả Việt minh, *********, có cả thực dân lẫn đào ngũ, có cả bắt bớ lẫn ám sát, có cả phục kích lẫn tấn công và tất nhiên là có sự mất mát, thương vong.





1 cuốn sách tương tự cũng gây tiếng vang không kém, là cuốn đội thiếu niên tình báo Bát Sắt. Tác giả Phạm Thắng chính là thành viên của đội quân báo thiếu nhi ( Tức đội thiếu niên Bát Sát), được tung vào hoạt động trong lòng thủ đô đương bị tạm chiếm. Các chú bé túa đi nhiều ngả, làm nhiều nghề, đóng nhiều vai để thu thập tin tức. Tác giả chính là nhân vật Thân "bột", con nuôi của tên đại úy Lăm Pe.

Tất nhiên là địch oánh hơi thấy. Thiếu tá Giắc ngờ rằng trong hàng ngũ của hắn có nội gián và hắn phải truy tìm kẻ đó bằng được. Tiết tấu mau lẹ đẩy các câu chuyện đi rất nhanh, nhanh dư là cú lộn người rồi vẩy khẩu “ côn bát” liền hai phát của trung úy Mi Sen Dần, hất tung cái mũ của tên ám sát đương phóng xe dư bay trên đường phố.

Đây là một cuốn truyện dành cho tuổi thiếu niên nên các đoạn thoại ít nhiều có tính…kinh kịch, cơ mà cũng có tình tiết có tý… phấn hương khi 1 cô gái xinh xắn đưa 1 tên ********* ( tất nhiên là nham hiểm) vào tròng. Nhân vật Z7 vẫn là một ẩn số, dưng bạn đọc nhỏ tuổi có thể đoán da phần nào, thế mới thú.
Đọc ri viu của cụ em mới lại nhớ đến những truyện mình đã từng đọc qua. Truyện đầu em chỉ còn nhớ chi tiết cậu Bảy phản bội, truyện thứ hai nhớ mỗi chi tiết quán cơm tám giò chả "12 Hàng Nón tú thanh tao" chắc tại vì ngày xưa đói nghèo. Hôm nào rỗi em lại tìm đọc lại.
 

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Đọc ri viu của cụ em mới lại nhớ đến những truyện mình đã từng đọc qua. Truyện đầu em chỉ còn nhớ chi tiết cậu Bảy phản bội, truyện thứ hai nhớ mỗi chi tiết quán cơm tám giò chả "12 Hàng Nón tú thanh tao" chắc tại vì ngày xưa đói nghèo. Hôm nào rỗi em lại tìm đọc lại.
Có nhiều cuốn dày cồm cộp mà iem cũng cũng nhớ đúng 1 chi tiết, ví dư cuốn NGƯỜI THẦY THUỐC thì iem nhớ mỗi chi tiết ngay ở đầu, khi cậu bé đâu dư 8,9 tuổi nhìn thấy 1 cô hở ti đi vào ngõ thì biết ngay cô ý là 1 cô gái điếm. Nhiều cuốn đến h nói tên thì nhớ chứ cũng chả còn liu lại chi tiết lào. Đúng là cơ khổ cơ khổ.
 

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Cuốn "Miền đất lạ" (gồm series 4 quyển) cụ nhận định nhạt toẹt ắt sẽ làm mợ chủ thớt bùn lắm đấy.:))
Nhà cháu vốn là Fan của thể loại hình sự - tình báo...nên lại khoái mấy cuốn mà cụ chê, nhất là bộ tiểu thuyết "Sao đen", moi mãi mới đc cuốn chót trong series này là "Cái tẩu", coi mê luôn, nhất là X30 phá lưới. Có lẽ gu của nhà cháu quá dễ dãi chăng?
Cuốn "dạ khúc" nhà cháu đã từng xem, nhưng còn xa lắm mới so đc vs bút pháp của Sydney Sheldon- đọc cuốn nào của ông cũng té ngửa khi đến hồi kết. Mà ko hiểu sao cụ lại đề cao cái cô nàng quyến rũ "một cô gái đẹp ( tất nhiên là buồn rầu) với làn da trắng muốt và vòng 1 nhô cao, vòng 3 nảy nở, mùi hương quýn rũ.... ", nhớ đâu có miêu tả vụ này.:))
Iem nói "hơi hướm" chứ không so về bút pháp. Cuốn Dạ khúc thì tác giả tả về cô gái đẹp (dưng buồn) hơi bị nhiều vì cô ý cũng là 1 nhân vật chánh, ấy là chưa kể tác giả còn cho ánh mắt háo hức của nhà khoa học khô cằn qua lại nhiều nơi, lắm khi chu du đến cả những vùng khá là kín kẽ.
 
Chỉnh sửa cuối:

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Khoảng cuối những năm 80 của thế kỷ trước, bỗng đâu xuất hiện 2 bộ tình báo đồ sộ và độc đáo mà iem cho là đến h vẫn chưa có đối thủ. Nếu phải so sánh 2 bộ này với nhau thì Ông cố vấn xem ra chiếm ưu thế. Ván bài lật ngửa soạn lại từ kịch bản phim nên đâm da hơi lép, chưa kể cũng dư phin (có kỹ sư Nguyễn Thành Luân mà cho đến h vẫn chưa nhân vật lào của phin VN sánh kịp), sách bị đuối ngay sau tập 4 ( trong khi sách cóa tới…8 tập). Hai cuốn nầy chắc các cụ các mợ chả lạ gì nên iem cũng chả dám múa dìu qua mắt thợ.
Vậy thì iem lại rì viu 1 cuốn hành động liên hồi, tình báo, gián điệp, oánh võ, bắn nhau thôi thì đủ cả. Ấy là cuốn… chân dung một quản đốc của tác giả Nguyễn Hiểu Trường. Nguyễn Hiểu Trường hay Nguyễn Trương Thiên Lý (tác giả của Ván bài lật ngửa) đều là bút danh của cụ Trần Bạch Đằng, một nhà báo “ khét tiếng” và đã từng có thời gian quyền cao chức trọng (từng làm bí thơ thành ủy Sài Gòn).



( Bìa iem chôm trên mạng)

Chân dung một quản đốc (đã được dựng thành phin Hai Cũ với tôn ông Lý Huỳnh thủ vai chánh) nói về Hai Cũ, một nhân vật đi mây về gió trên giang hồ. Hai Cũ học được nhiều ngón đòn của 1 võ sư tên là Tư Chắc Cà Đao và thường cướp của bọn lính Nhật hay những gia đình giàu có phi pháp. Trên một chuyến hỏa xa, Hai Cũ cướp 1 chiếc đồng hồ của lính Nhật và bị một thiếu niên bất bình vác đòn gánh ra chặn đường. Hai người biết nhau từ đó và họ đi với nhau suốt mấy chục năm sau này, oánh Tây dồi oánh Mỹ.
Thiếu niên cầm đón gánh sắm vai người kể chuyện để thuật lại bước đường gập gềnh của Hai Cũ. Truyện diễn biến rất nhanh với liên tiếp các tình huống …giật gân. Trong lúc lờ mờ, sáng choang hay tối đen dư mực, lúc nào Hai Cũ cũng thể hiện được tính cách trượng nghĩa, hướng thiện. Hai Cũ phải đối mặt với những kẻ ********* xảo quyệt, những người bạn giang hồ ngông cuồng hay với người thầy võ mất hết nhân cách, luôn phải đứng ở ngã 5 ngã 6 với những tình huống khi thì oái oăm, khi thì nguy hiểm, khi thì 5 ăn 5 thua, khi thì 1 mất 10 ngờ…
Trường đoạn Hai Cũ tình cờ gặp Thắng ( thiếu niên giơ gậy cản đường anh trên tàu) gây ấn tượng rất mạnh. Với iem, trường đoạn nầy nghĩa khí hơn cả ngàn trang đạo lý giang hồ của Cắm Dúng xếnh sáng, tất nhiên nghĩa khí hơn mấy nhân vật ảo tung chảo dư Lệnh Hồ Xung, Nhạc Mất Quần, Vương Trùng Dương, Tiêu Phong, Quách Tỉnh… Iem mạnh dạn cóp về đây cho các cụ các mợ thẩm xem dư lào.

...

Lối nửa tháng sau vụ lộn xộn trên xe lửa, tôi ngồi trong một quán cơm đường Ba-tay, con đường buôn bán sầm uất nhất của chợ Biên Hòa.

Bàn tôi còn trống. Mải ăn, tôi không để ý một người vừa ngồi chỗ đó... Chắc là khách như tôi. Nhưng, tôi có cảm giác người đó nhìn tôi. Tôi ngước lên. Một người mặc áo sơ-mi màu hột gà. Đôi chân mày rậm rì nhướng nhướng... Cha mẹ ơi ! Gã ! Chính gã.

Gã lập tâm tìm tôi. Tôi đinh ninh như vậy. Gã tìm tôi vì cây đòn gánh. Gã “hỏi tội” làm lanh của tôi. Dân “đá cá lăn dưa” thù dai, ai mà không biết !

- Mạnh giỏi hả chú nhỏ?

Trái với sự chờ đợi của lôi, gã hỏi mà giọng hiền khô. Tôi lấy lại bình tĩnh quan sát gã. Gã không có vẻ hề hấn chút nào trong vụ truy đuổi của bọn Nhật.

- Qua đi ngang tiệm, thấy chú nhỏ, nên ghé thăm chơi...

Tôi thở phào. Nghe tôi thở, gã hỏi:

- Bộ qua dữ dằn lắm sao?

Tôi đột nhiên hỏi gã:

- Tụi Nhựt bắn, mà không trúng chớ?

Gã cười, coi như tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:

- Nhựt bắn thì làm sao trúng được!

Rồi gã than vãn:

- Cái đồng hồ của thằng quan Nhựt bán được có đồng rưỡi bạc! Thứ “Ô-tô-ma-lắc”... Chú nhỏ biết không, tụi Nhựt “rít chúa”, xài đồ “lạc son” không!

Gã bắt chuyện. Còn tôi, tôi lúng lúng. Nên nói chuyện với gã không? Một tên cướp giật có thể, như ý bà bán mít, một tên cướp giật chuyên nghề.

Dẫu sao, gã giật của Nhật, đúng là mắc mớ đến tôi ? Gã không giật của bà bán mít, hay của hành khách toa hạng tư như chúng tôi. Cứ nhớ thái độ của hành khách bữa đó thì rõ.

Tôi tự lý luận và nhìn cặp chân mày “sâu rọm” của gã mà tôi thinh thích. Có lẽ tôi cũng thích đôi mắt sâu như lọt trong hố, cái trán nhô có vẻ khiêu chiến. Và, bộ đá. Gã đích thị Sáu Cường chẳng sai. Hèn chi gã “phi thân” cái rẹt lúc xe lửa đang lao mà giống con chim sà xuống bãi cỏ.

- Chú Sáu nhảy xe tài quá trời!

Rốt cuộc, tôi vẫn nói và vẫn cho gã là Sáu Cường.

- Ối! Nhảy xe là thứ ruột của qua. Qua là lơ xe mà...

Tôi bắt gặp gã nhìn thèm thuồng đĩa cơm tôi đang ăn dở chừng. Gã hỏi, không hề ngượng ngập:

- Chú em còn tiền không?

Tỏi gật đầu. Tôi có bốn cắc.

- Qua đói!

Giọng gã tha thiết. Tôi gọi một dĩa cơm sườn, y như của tôi.

Người bán đang múc cơm vào dĩa thì một khách ngồi trong góc - chắc ngồi từ trước - bước đến bàn chúng tôi, vỗ vai gã:

- Anh Hai! Qua bàn em nhậu.

Khách vận áo xá xẩu lãnh đen láng bóng, người đẫy đà mặt nhung nhúc thịt, hai hàm răng bịt vàng khè.

- Anh Hai dùng chi? Gà quay nghen? Hay gà rút xương ? Hay bò xào củ hành ?

Khách cười mơn. Tôi đồ trong bụng gã mà nghe cái thực đơn này, ắt chịu liền.

Lạ quá! Gã không cục cựa. Mắt vẫn hau háu nhìn dĩa cơm mà người bán đang rưới lớp mỡ.

- À! - Khách làm như sực nhớ - Tiệm nầy có món sườn ngâm dấm, nhậu la-ve đã ghê !... Em kêu, nghe anh Hai... Ngồi đây cũng được.

Dĩa cơm sườn đặt trước. Gã gạt phắt tay khách giọng lạnh lùng:

- Tao hô không là không!

- Anh Hai kỳ thấy mồ! Gì chớ cơm sườn, em dám mời anh Hai suốt đời, mãn kiếp...

Khách người to rầm mà giọng eo éo y lại cái, nghe thật chướng.

- Tao ăn với chú nhỏ đây...

Gã trả lời rồi bỗng đấm bàn, chén đũa nhảy dựng.

- Mày khiêng con heo quay lại biếu tao đổi dĩa cơm sườn nầy, tao cũng ỉa vào con heo quay của mầy !

Gã đã cúi xuống, cầm miếng sườn, cạp ngon lành. Khách xẻn lẻn rút lui.

Dĩa cơm sạch láng. Gã vét từng hột còn sót. Thấy vậy, tôi gọi dĩa thứ hai.

- Chú nhỏ tốt bụng thiệt tình! - Gã cười rạng rỡ - Để qua kêu, cũng một cắc thôi.

Gã gọi dĩa cơm trắng với con tôm càng ram.

- Nè chú nhỏ! Hễ làm ơn thì làm ơn cho trót. Chú cho qua một ly rượu bìm bịp. Năm xu... Mấy bữa thiếu rượu, con sâu men nó cựa, buồn ngủ thấy mồ tổ! - Ăn xong dĩa cơm, gã bảo tôi.

Tôi hơi tức cười về gã. Người sao vô tâm vô ý đến thế. Vừa quen, gã đã suồng sã như tôi và gã từng uống máu ăn thề không bằng!

Song, tôi vẫn thết gã một ly rượu. Gã nâng cái ly đen đen, ngửa cổ, ực một hơi một.
Chùi mép xong, gã quay tìm người khách. Khách vừa ra khỏi quản, sau khi ném lại cái liếc sắc như dao, không biết cho gã hay cho tôi.

- Ủa, va đi hồi nào? Chú nhỏ biết ai đó không? Không biết hả? Mười Lụa, anh-dít-ca-tơ (1) của Ty lính kín...

Chắc giữa gã và Mười Lụa xích mích. Tất nhiên, chung quanh các “mối” làm ăn của mấy gã. - Tôi nghĩ thầm.

Gã nói, giọng tức giận:

- Qua mà thèm rình rập... Thằng chó đẻ!

Một lúc sau, gã dường như quên tay Mười Lụa, vỗ bụng:

- Mới lưng lửng thôi! Sức qua còn nổi một dĩa nữa ngặt chú nhỏ chắc ít tiền...

Tôi móc tiền trả. Người bán thối lại 5 xu.

- A! - Gã reo lên - Chú nhỏ còn 5 xu, cho qua bao thuốc.

Gã mua gói “Con Rồng” Đại Nam, rút một điếu mời tôi. Tôi lắc đầu. Gã châm lửa rít hơi dài.

Tôi còn 2 xu. Giữ 2 xu làm gì ? Tôi đưa luôn cho gã,

- Giận lẫy hả? - Gã cười, trìu mến - Được, 2 xu thì quý 2 xu. Chiều, qua ăn bậy tô cơm tấm!

Gã nhét 2 xu vào túi, nheo mắt:

- Chú nhỏ muốn đặt cho qua thứ sáu, thứ nnrời lăm, hai chục, tùy chú nhỏ. Song đừng kêu qua là chú... Qua hơn chú nhỏ được mấy tuổi mà trèo đèo làm chú? Kêu bằng anh, hiểu chưa?

Gã bỏ đi. Có lẽ gã nói đúng: coi mòi gã lớn hơn tôi không bao nhiêu.

Tôi bỗng tiếc: Quên hỏi gã có phải là Sáu Cường không ?

Đến đường rẽ vào bến xe, gã quay lại, vẫy tôi.

Bẵng hơn một năm, tôi không gặp anh. Ký ức về anh mở dần trong tôi. Cho đến một hôm.

Năm 1944, vùng tôi bỗng nổi lên một đám cướp khác mọi đám cướp. Không thiếu gì đồn đãi đã thành truyền thuyết về đám cướp này. Cướp nhà ai thì báo trước. Chỉ cướp nhà thiệt giàu - giàu không do làm ăn chân chất. Chuyên đánh làng lính, chủ sở, tiệm buôn... Hễ êm ả mời họ vô thì họ chỉ lấy vài món có giá, còn bày đặt đóng cửa la làng hay chống cự thì họ giần cho mềm xương, đập phá tan tành, đến cái gáo uống nước cũng nát ngấu. Đảng trưởng tên là Hai Cũ. Chẳng ai rành lai lịch y ta. Có người quả quyết: Hai Cũ biết tàng hình, súng bắn không lủng. Tả hình dáng y ta mỗi người một phách. Kẻ thì nói y ta nho nhã, kẻ thì nói y ta bậm trợn. Nhưng ai cũng giống nhau ở chỗ: cặp chân mày Hai Cũ vừa rộng vừa dài, giống hai bệt mực tàu kéo thẳng, tác y ta dềnh dàng mà không thô...

Nghe vậy, đôi khi tôi nghĩ đến anh ta. Song nửa tin nửa ngờ. Người ta gọi Hai Cũ là “ông Hai”. Tất nhiên trong vùng không hiếm người được tôn vai “ông”. Các bậc tuổi tác - được gọi “ông” do phong tục tập quán. Các chức việc làng, thiên hạ gọi “ông” là hoặc nịnh hoặc xỏ.

“Ông Hai” của Hai Cũ, sánh chăng là sánh với “ông Ba” - con Cọp ba móng đã thành ma ma phật phật trong huyện đường rừng nhằm dọa người yếu bóng vía. Một “Ông” khác: Quan Vân Trường - chễm trệ trên các trang thờ. “Ông Hai” cỡ em em hai “ổng” đó !

Hôm đó, tôi đi xem gánh Bầu Hỉ hát tuồng “Tiêu Anh Phụng loạn trào” ở chợ Cây Đào. Chưa tới giờ, thàng Phẩm - học cùng lớp cùng trường với tôi - rủ tôi vô nhà nó chơi, nhà nó ngó ngay chợ mà chợ thì dùng phân nửa làm rạp hát. Cha của Phẩm là hương hào Ngọ. Hương hào trước kia, chớ bây giờ mở tiệm cầm đồ. Anh của Phẩm là Lộ, đội mã tà. Anh rể là hương quản Đực, hương quản đương niên hành sự làng Bình Thạnh. Tôi không mấy gì ưa Phẩm - con cái làng lính, lại giàu có. Nhưng nó đã rủ, không vô nhà nó coi cũng kỳ. Vả lại, ngồi chơi một lúc, chừng nào gánh hát kéo màn thì qua, chớ vô rạp sớm nóng bức lắm.

Hai đứa tôi nhìn Lộ chùi khẩu súng hai nòng. Khẩu súng đcn nhánh, Lộ nhờ thế anh vợ mua về đi săn thú. Nói cho ngay, trong làng có hai khẩu súng thôi, đều của anh em nhà Lộ, họ đeo nhỏng nhảnh vậy có ý dằn mặt cướp.

Dưới ánh măng-xông, Lộ làm vẻ quan trọng. Và kỳ cọ báng súng đã thèm rồi thụt nòng, thụt một cái lại nheo mắt đưa nòng súng lên ngó một cái. Mà va ngó thẳng ra đường, cửa tiệm mở hoác, ai qua cũng dừng lại một chút trầm trồ đội Lộ chùi súng. Làm như thể dưới tầm súng hai nòng của đội Lộ, chợ Cây Đào yên như bàn thạch!

- Xe cá (1) đổ gần chục người ở ngã ba, người nào cũng hì hợm !

Mẹ của Phẩm - có lẽ xên ngang chếnh tứ sắc - hớt hải bước vô nhà, líu lưỡi. Ba của Phẩm đang cộng sổ tính lời, nghe vợ nói, xô bàn toán qua một bên, kéo cánh cửa.

Lộ vẫn ngồi điềm nhiên giữa nhà, nâng khẩu súng đã chùi xong rà một vòng, nhắm mấy chú nhỏ đang thè lưỡi nép vào cột.

- Có gì đâu mà tía má quýnh quáng...

Ba Phẩm dừng tay, ngóng ra ngoài. Một xe cá thứ hai ngừng ngay chợ. Trên xe, cả chục người nai nịt gọn gàng.

Ba Phẩm kéo mạnh cánh cửa.

- Khép chi vậy ?

Lộ hỏi cha mà lại vác cây song hòng cài cửa, lắp vội lớp cửa thứ hai - cửa ván gõ thật dầy.

- Bà con cô bác chợ Cây Đào nghe đây!

Tiếng loa. Trống của gánh Bầu Hỉ ồn quá, tôi nghe không rõ loa gì. Giờ này, chẳng lẽ Sơn Đông còn bán thuốc ?

- Nghe đây... Tại tui là gánh Hai Cũ...

Bây giờ thì rõ rồi. Không chỉ nhờ loa nói lớn, trống hát im, mà vì thiên hạ chợ Cây Đào náo loạn:

- Đảng ông Hai Cũ !

Cửa các nhà trong chợ đóng rầm rầm. Đèn đuốc vụt tắt. Ba Phẩm vặn ngọn măng-xông lụi mà quên xì hơi, đèn phun dầu,, mùi ngột ngạt. Căn tiệm chỉ le lói ngọn đèn đậu phộng trên trang thờ Quan Vân Trường.

Mẹ Phẩm từ nhà trên đi xuống nhà dưới, lại từ nhà dưới đi lên nhà trên, vừa đi vừa rên !

- Chết rồi.. chết rồi...

Giữa lúc,tiếng loa như khắc từng lời:

- Nghe đây! Bà con cô bác đâu yên đỏ. Không đóng cửa ! Nổi đèn lên !...

Tiếng cửa mở vang đều khắp chợ. Ánh sáng cũng đã xuyên kẹt vách vào tiệm.

- Nghe đây, gánh Hai Cũ bữa nay túng tiền, mượn đỡ vài chục cây lụa, cây hàng tiệm chú Hía... Chú Hía nghe rõ chưa ?

Chú Hía trả lời mau mắn, tuy giọng khàn khàn:

- Hà, dõ dồi... Ngộ mời ông Hai vô nhà uống nước...

- Cám ơn chú Hía, khi khác - Tiếng của đảng cướp mà tôi lại như từng nghe quen - Sắp nhỏ đâu! Vô tiệm chú Hía lấy đúng 10 cây lãnh, 10 cây xá-xị... Đứa nào lấy thêm một tấc, tao chôn sống!

Nhà Phẩm lặng trang, trừ tiếng khấn của mẹ Phẩm:

- Quan đại đế! Ngài cứu nhà con phen này... Nam mô Hớn Thọ Đình hầu...

Loa bây giờ chĩa vô nhà Phẩm:

- Nghe, đây! Đảng Hai Cũ tới thăm ông hương hào Ngọ... mượn vài chục lượng vàng xài đỡ... thứ vàng mà ông hương hào xiết của mấy người cầm đó!

Giọng loa như bỡn cợt, bỗng chuyền sang hung hăng:

- Mở cửa !

Ba Phẩm run lẩy bẩy. Mẹ Phẩm ngồi phệt xuống đất chắp tay ngó trang:

- Quan hầu .. Đại đế...

Lộ khoác khẩu súng, theo thang leo lên nóc.

Mẹ Phẩm vụt vô bếp - moi trong đống than ra cái quả sơn đỏ - chắc vòng vàng tiền bạc trong đó. Bà đem quả nhét dưới đít lu nước, chưa nhét xong lại đem đút vô kẹt tủ, rồi ngẫm nghĩ sao đó, lẩy bẩy leo lên trang, đặt sau tấm màn.

Từ phía nhà làng Bình Thạch, trống mõ hồi một nổi lên inh ỏi. Có cả hai phát súng lửa.

- Đ. m. ! Tụi làng Bình Thạch giỡn mặt với Hai Cũ sao chớ! - Vẫn giọng quen ấy - Cho bốn phát! Mời hương quản Đực giỏi thì mang đầu tới đây...

Bốn phát súng kế tiếp. Súng chớ không phải pháo tre.

Hình như răng Lộ đánh bò cạp khi va can mẹ - bà lại mò lên trang.

- Má cứ xọc xạch hoài... Để đó...

Va bảo Phẩm:

- Phẩm, tắt đèn...

Cánh cửa rùng mình. Tôi biết đảng cướp khiêng gốc cột gõ vừa dài vừa nặng, chạy lấy trớn rồi lao gốc cột vào cửa. Cửa chắc thì chắc, song chịu sao thấu.

Phẩm trầy trật lắm mới trèo lên đưọc cái trang, nó thổi tắt ngọn đèn đậu phộng, lúc mẹ nó luồn qua nách nó, bê cái quả xuống. Thang chật, hai mẹ con dồn với nhau, mẹ Phẩm trật tay, cái quả rơi xuống đất, cùng tiếng thét thất thanh của bà:

- Trời đất ơi... Bớ làng xóm ơi... Cướp...

Bà buông tay, rơi phịch theo cái quả.

“Rầm” ! Cánh cửa đổ kềnh, ánh sáng ngoài phố tràn vào nhà. Cái quả bật nắp, vàng bạc - dây chuyền, vòng, cà rá, hoa tai - văng tứ tung.

Có đến mấy họng súng chĩa vô nhà.

- Thầy đội, muốn bắn thì bắn đi... Còn không, thả cây súng xuống... Mời thầy xuống luôn!

Người có tiếng nói quen quen chính là anh ta, anh chàng tôi gặp độ nọ. Anh chẳng có gì thay đổi, ngoài chiếc áo bành tô xám khoác ngoài.

Lộ thả cây súng xuống rồi lục tục đứng trước đám cướp. “Bốp” ! Hai Cũ - không phải Sáu Cường như tôi đề quyết - táng cho Lộ một cú thẳng cánh. Máu mũi ướt mặt Lộ.

- Cho mầy giỏi bắn. Đồ mã tà tét mà cũng làm tàng!.... Tao lấy sạch bữa nay... Ở đó mà đợi hương quản Đực tiếp viện! Va lò mò tới, tao cho va thành hương quản cái !

Rồi, Hai Cũ ra lịnh:

- Lượm hết ! - Anh ta chỉ số vòng vàng trên nền.

Mẹ Phẩm giống kẻ chết rồi, khư khư ôm cái quả trống trơn, mắt toàn tròng trắng.

Bộ hạ Hai Cũ giật phắt cái quả, nhặt nhạnh mọi thứ bỏ vào.

Tôi thấy mình nín lâu ắt có hại nên lòn ra ngoài. Song, một tay cướp xô tôi chúi trở vô, hỏi:

- Chạy đâu?

Hai Cũ bây giờ mới nhận ra tôi:

- Ủa! - Anh ta chưng hửng.

Mẹ Phẩm xếp chè he, lạy như tế sao:

- Trăm lạy ngàn lậy các quan, các thầy, các ông... Xin nhờ phước thương giùm...

Bà lần đến níu chân Hai Cũ. Hai Cũ không để ý, anh bận nhìn tôi trân trối:

- Nhà chú nhỏ đây sao ?

Tôi đứng yên. Đáng lẽ lắc đầu, tôi lại không làm như vậy.

- Trả cái quả cho bà ta ! - Hai Cũ ra lịnh, giữa sự ngơ ngác của thủ hạ.

- Xin lỗi chú nhỏ. Qua không biết! - Hai Cũ nói khẽ với tôi.

- Tha cho lần này ! - Hai Cũ bảo gia chủ.

- Buồm!

Anh ta hô dõng dạc, quay lưng ra cửa, vứt cây súng của Lộ trên ghế.

Hai chiếc xe cá lọc cọc rời chợ Cây Đào.

...

Buổi sáng mà lính mã tà (1) - có lính sơn đá (2) phụ lực - kéo lên Rạch Đông bao vây khu rừng già nơi Hai Cũ đóng trại cũng là buổi sáng tôi bị bắt.

Lúc đầu, hương quản Đực mời tôi rất điệu: “Em ra nhà làng, có chuyện nhờ em”. Hắn nói cho mẹ tôi yên tâm: “Thím khỏi lo, chú Thắng là người thiệt thà, làng muốn chú giúp cho vài việc giấy tờ, chú học ở Sài Gòn mà! Cũng đôi ba bữa mới xong...”.

Dù hắn ngon ngọt, tôi vẫn phập phồng. Tất nhiên, tôi chưa rõ vì sao làng Bình Thạch mời tôi.

Khi tôi đến nhà làng, tiếng trái phá nổ rền trên rừng Rạch Đông dội về. Có lẽ, từ sau đêm Cộngsản dậy năm 40, dân vùng tôi mới có dịp nghe Tây bắn cà-nông.

- Cho chết mẹ tụi thằng Cũ!

Hương quản Đực khoái trá. Khi đó, tôi mới hiểu những chiếc cam-nhông đầy nhóc lính ỳ ạch leo dốc ông Hoàng chiều tối hôm qua là Nhà nước Lang Sa đi đánh Hai Cũ. Và, tôi cũng hiểu luôn tại sao tôi phải ra nhà làng.

Hương quản Đực trở mặt nhấp nháy. Hắn thạch nộ với tôi:

- Chắc mầy biết làng đòi mầy ra đây để còng đầu mầy... Đồ tiểu yêu!... Nghe tao hỏi: Mầy với Hai Cũ ăn chịu với nhau bao lâu rồi ?

Hắn dừng một lúc, tháo dây nịt nhét đầy đạn súng hai nòng đuôi vàng cháy, đặt lên bàn:

- Khai ngay thì tao giảm nhẹ tội cho... Bằng gian dối thì vô Ông Yệm (3) đợi đủ tuổi ra Côn Lôn...

Tôi bực mình: Cái gì mà “ăn chịu” với Hai Cũ.

- Mầy đừng già hàm! Đừng tưởng học trò Sài Gòn có quyền lẽo lự... Thày Thì, có bằng cấp “đít-lôm” , làm tới bực thày giáo mà tao còn đóng trăn được... Nếu mầy không phải phe đảng với Hai Cũ, tại sao bữa tụi nó đánh nhà ông bà nhạc tao, nó chào mầy ?... Tao biết ráo trơn... Mầy hò hẹn với nó ở chợ Biên Hòa, ăn nhậu linh đình... Có phải Hai Cũ sai mầy vô làm nội ứng nhà ông bà nhạc tao không? Nói đi ?

Thằng cha nầy tầm bậy ! Bữa đó, không có tôi, chưa biết ông bà nhạc của hắn còn cái chén ăn cơm không, Hai Cũ tưởng lầm tôi là con cháu trong nhà, nên nương tay cho. Đáng lẽ cả nhà hắn cám ơn tôi chớ !... Hèn chi mã tà Lộ nói giọng móc họng, khi gánh Hai Cũ “buồm”:

- “Đầu mục” của đại vương Hai Cũ mà tao không biết!

Phải dè sự tình tráo trở thế này, tôi lắc đầu hắt, để hương hào Ngọ sập tiệm cho rồi !

Tôi kể lại cho hương quản Đực chuyện tôi và Hai Cũ quen nhau. Nghe xong, hắn trề môi dài thượt.

- Mầy nói vậy, dốc ông Hoàng nó tin ! Tụi ăn cướp mà cũng có nghĩa khí... Bộ Hai Cũ coi mấy cắc lớn hơn bạc ngàn sao ?

Hắn vặn tôi. Thú thật, tôi “hoang mang”. Chuyện thì rõ như ban ngày: tiệm cầm đồ chỉ hư có mỗi cánh cửa. Hai Cũ không đụng đến một xu nhỏ của tiệm dứt khoát là vì tôi. Còn tại sao Hai Cũ coi trọng tôi đến cỡ đó thì tôi bí.

Hương quản Đực vặn tôi, song tôi thấy hắn “hoang mang” chẳng khác tôi. Hắn đành bỏ lửng:

- Để rồi mầy coi! Nhà nước còng đầu Hai Cũ về đây, nó khai tuột, mầy giỏi mà chối...

Hương quản Đực lầm bầm một lần nữa:

- Ăn cướp mà cũng bày đặt nghĩa khí!

Hương quản Đực hạ lịnh phó tuần kiểm còng chân tôi. Tôi không đủ thì giờ để rầu. Tôi tự an ủi: Họ vu oan giá họa mình, đâu còn có đó... Bởi, tiếng súng miệt Rạch Đông vẫn ầm ì.

Hai Cũ quả là “bán trời không mời Thiên lôi”, chớ phải chơi sao! Anh ta đâu thuộc hạng ăn cướp “lục lục thường tài”. Buộc Nhà nước Lang Sa đẩy cà-nông lên thụt, thật không hèn ! Tôi đọc nhiều sách nói về những tay hảo hán, song phần nhiều bên Tàu, đời xưa.



Một cuốn sách oánh nhau từ đầu đến cuối, rất hay mà gần đây cũng không thấy tái bản, nên iem cũng hơi nản.
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
7,355
Động cơ
344,099 Mã lực
Xem cách cụ xittalin review sách, nhà cháu liên tưởng đến cái Thư viện đồ sộ của cụ. Thật là ngưỡng mộ quá đi mất!
Giá mà...=P~, à mà thôi, cụ đừng nổ địa chỉ kẻo ~ cuốn sách cưng của cụ sẽ bị...cướp trên giàn mướp!:))
 

xittalin

Xe tăng
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
1,626
Động cơ
303,044 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Xem cách cụ xittalin review sách, nhà cháu liên tưởng đến cái Thư viện đồ sộ của cụ. Thật là ngưỡng mộ quá đi mất!
Giá mà...=P~, à mà thôi, cụ đừng nổ địa chỉ kẻo ~ cuốn sách cưng của cụ sẽ bị...cướp trên giàn mướp!:))
Cảm ơn cụ đã động viên, chứ dư iem đã nói thì tủ sách của iem khá là xoàng, so với cả ngàn cuốn sách của cụ thì không thấm vào đâu, iem thật!
Hồi bé iem thích đọc sách, thế nên bố iem cứ đi công tác ở các tỉnh là xách về cho iem cả 1 va li, nhờ thế mà iem có nhiều cuốn hay do nxb các tỉnh xuất bản. tuổi nhỏ chí to, iem lập ra 1 cái danh sách, khắc 1 cái dấu ( nom thảm hết sức) dồi cứ mơ mộng là sau trở thành cái anh bán sách, thế chứ lị.

 
Chỉnh sửa cuối:

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
7,355
Động cơ
344,099 Mã lực
Cảm ơn cụ đã động viên, chứ dư iem đã nói thì tủ sách của iem khá là xoàng, so với cả ngàn cuốn sách của cụ thì không thấm vào đâu, iem thật!
Hồi bé iem thích đọc sách, thế nên bố iem cứ đi công tác ở các tỉnh là xách về cho iem cả 1 va li, nhờ thế mà iem có nhiều cuốn hay do nxb các tỉnh xuất bản. Hồi ý iem lập ra 1 cái danh sách, khắc 1 cái dấu ( nom thảm hết sức) dồi cứ mơ mộng là sau trở thành các anh bán sách, thế chứ lị.

Cuốn này nhà cháu có. Ko hiểu sao nhà cháu lại có thiện cảm vs ~ cuốn sách đc XB thập niên 80-90 đến thế.
Giờ nhà cháu vẫn còn lưu trữ ~ cuốn : Cây số 19, Chiến dịch cặp bài trùng, Chiến dịch Phượng hoàng, Nam tước Phôn Gôn rinh (2 bộ vì sợ đọc nhiều quá nát tươm, phải sơ cua để có cái mà đọc..:D.), Sợi chỉ mỏng manh, Hầm bí mật trên sông Elber...,dù giấy in xấu mù!
Giờ vào nhà sách, trên kệ bày biện ~ cuốn sách giấy trắng tinh, bìa cứng, trình bày hoa mỹ nhưng chọn mãi chỉ đc 1-2 cuốn;trong khi đó, vào tiệm sách cũ, nhà cháu như lân thấy pháo!\:D/
Có thể tư tưởng bần nông đã ngự trị thâm căn cố đế trong đầu nhà cháu chăng?:))
Nhà cháu cũng từng khắc dấu tên ịn trên từng cuốn sách để khẳng định chủ quyền, nhưng sách vẫn bị ~ ông bạn vàng lôi đi mất!
Còn ước mơ làm người bán sách thì nhà cháu ko dám vọng tưởng vì biết mình khó có khả năng; chỉ dám mợ đc làm 1 chân bảo vệ đêm ko công cho 1 nhà sách để đc đọc free mà cũng chỉ là ước mơ!
 

Lucky-Driver

Xe tăng
Biển số
OF-384878
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
1,789
Động cơ
257,914 Mã lực
Em nghĩ tâm lý thích giấy đen là tư tưởng bần CỐ nông - của cụ Xù
Còn xấu (và) xa hơn nữa là giấy rơm giấy dó thì chắc thuộc về hệ tư tưởng của tầng lớp địa chủ - tư sản

:D


Cuốn này nhà cháu có. Ko hiểu sao nhà cháu lại có thiện cảm vs ~ cuốn sách đc XB thập niên 80-90 đến thế.
Giờ nhà cháu vẫn còn lưu trữ ~ cuốn : Cây số 19, Chiến dịch cặp bài trùng, Chiến dịch Phượng hoàng, Nam tước Phôn Gôn rinh (2 bộ vì sợ đọc nhiều quá nát tươm, phải sơ cua để có cái mà đọc..:D.), Sợi chỉ mỏng manh, Hầm bí mật trên sông Elber...,dù giấy in xấu mù!
Giờ vào nhà sách, trên kệ bày biện ~ cuốn sách giấy trắng tinh, bìa cứng, trình bày hoa mỹ nhưng chọn mãi chỉ đc 1-2 cuốn;trong khi đó, vào tiệm sách cũ, nhà cháu như lân thấy pháo!\:D/
Có thể tư tưởng bần nông đã ngự trị thâm căn cố đế trong đầu nhà cháu chăng?:))
Nhà cháu cũng từng khắc dấu tên ịn trên từng cuốn sách để khẳng định chủ quyền, nhưng sách vẫn bị ~ ông bạn vàng lôi đi mất!
Còn ước mơ làm người bán sách thì nhà cháu ko dám vọng tưởng vì biết mình khó có khả năng; chỉ dám mợ đc làm 1 chân bảo vệ đêm ko công cho 1 nhà sách để đc đọc free mà cũng chỉ là ước mơ!
 

Lucky-Driver

Xe tăng
Biển số
OF-384878
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
1,789
Động cơ
257,914 Mã lực
Khoảng cuối những năm 80 của thế kỷ trước, bỗng đâu xuất hiện 2 bộ tình báo đồ sộ và độc đáo mà iem cho là đến h vẫn chưa có đối thủ. Nếu phải so sánh 2 bộ này với nhau thì Ông cố vấn xem ra chiếm ưu thế. Ván bài lật ngửa soạn lại từ kịch bản phim nên đâm da hơi lép, chưa kể cũng dư phin (có kỹ sư Nguyễn Thành Luân mà cho đến h vẫn chưa nhân vật lào của phin VN sánh kịp), sách bị đuối ngay sau tập 4 ( trong khi sách cóa tới…8 tập). Hai cuốn nầy chắc các cụ các mợ chả lạ gì nên iem cũng chả dám múa dìu qua mắt thợ.
Vậy thì iem lại rì viu 1 cuốn hành động liên hồi, tình báo, gián điệp, oánh võ, bắn nhau thôi thì đủ cả. Ấy là cuốn… chân dung một quản đốc của tác giả Nguyễn Hiểu Trường. Nguyễn Hiểu Trường hay Nguyễn Trương Thiên Lý (tác giả của Ván bài lật ngửa) đều là bút danh của cụ Trần Bạch Đằng, một nhà báo “ khét tiếng” và đã từng có thời gian quyền cao chức trọng (từng làm bí thơ thành ủy Sài Gòn).



( Bìa iem chôm trên mạng)

Chân dung một quản đốc (đã được dựng thành phin Hai Cũ với tôn ông Lý Huỳnh thủ vai chánh) nói về Hai Cũ, một nhân vật đi mây về gió trên giang hồ. Hai Cũ học được nhiều ngón đòn của 1 võ sư tên là Tư Chắc Cà Đao và thường cướp của bọn lính Nhật hay những gia đình giàu có phi pháp. Trên một chuyến hỏa xa, Hai Cũ cướp 1 chiếc đồng hồ của lính Nhật và bị một thiếu niên bất bình vác đòn gánh ra chặn đường. Hai người biết nhau từ đó và họ đi với nhau suốt mấy chục năm sau này, oánh Tây dồi oánh Mỹ.
Thiếu niên cầm đón gánh sắm vai người kể chuyện để thuật lại bước đường gập gềnh của Hai Cũ. Truyện diễn biến rất nhanh với liên tiếp các tình huống …giật gân. Trong lúc lờ mờ, sáng choang hay tối đen dư mực, lúc nào Hai Cũ cũng thể hiện được tính cách trượng nghĩa, hướng thiện. Hai Cũ phải đối mặt với những kẻ ********* xảo quyệt, những người bạn giang hồ ngông cuồng hay với người thầy võ mất hết nhân cách, luôn phải đứng ở ngã 5 ngã 6 với những tình huống khi thì oái oăm, khi thì nguy hiểm, khi thì 5 ăn 5 thua, khi thì 1 mất 10 ngờ…
Trường đoạn Hai Cũ tình cờ gặp Thắng ( thiếu niên giơ gậy cản đường anh trên tàu) gây ấn tượng rất mạnh. Với iem, trường đoạn nầy nghĩa khí hơn cả ngàn trang đạo lý giang hồ của Cắm Dúng xếnh sáng, tất nhiên nghĩa khí hơn mấy nhân vật ảo tung chảo dư Lệnh Hồ Xung, Nhạc Mất Quần, Vương Trùng Dương, Tiêu Phong, Quách Tỉnh… Iem mạnh dạn cóp về đây cho các cụ các mợ thẩm xem dư lào.

...

Lối nửa tháng sau vụ lộn xộn trên xe lửa, tôi ngồi trong một quán cơm đường Ba-tay, con đường buôn bán sầm uất nhất của chợ Biên Hòa.

Bàn tôi còn trống. Mải ăn, tôi không để ý một người vừa ngồi chỗ đó... Chắc là khách như tôi. Nhưng, tôi có cảm giác người đó nhìn tôi. Tôi ngước lên. Một người mặc áo sơ-mi màu hột gà. Đôi chân mày rậm rì nhướng nhướng... Cha mẹ ơi ! Gã ! Chính gã.

Gã lập tâm tìm tôi. Tôi đinh ninh như vậy. Gã tìm tôi vì cây đòn gánh. Gã “hỏi tội” làm lanh của tôi. Dân “đá cá lăn dưa” thù dai, ai mà không biết !

- Mạnh giỏi hả chú nhỏ?

Trái với sự chờ đợi của lôi, gã hỏi mà giọng hiền khô. Tôi lấy lại bình tĩnh quan sát gã. Gã không có vẻ hề hấn chút nào trong vụ truy đuổi của bọn Nhật.

- Qua đi ngang tiệm, thấy chú nhỏ, nên ghé thăm chơi...

Tôi thở phào. Nghe tôi thở, gã hỏi:

- Bộ qua dữ dằn lắm sao?

Tôi đột nhiên hỏi gã:

- Tụi Nhựt bắn, mà không trúng chớ?

Gã cười, coi như tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:

- Nhựt bắn thì làm sao trúng được!

Rồi gã than vãn:

- Cái đồng hồ của thằng quan Nhựt bán được có đồng rưỡi bạc! Thứ “Ô-tô-ma-lắc”... Chú nhỏ biết không, tụi Nhựt “rít chúa”, xài đồ “lạc son” không!

Gã bắt chuyện. Còn tôi, tôi lúng lúng. Nên nói chuyện với gã không? Một tên cướp giật có thể, như ý bà bán mít, một tên cướp giật chuyên nghề.

Dẫu sao, gã giật của Nhật, đúng là mắc mớ đến tôi ? Gã không giật của bà bán mít, hay của hành khách toa hạng tư như chúng tôi. Cứ nhớ thái độ của hành khách bữa đó thì rõ.

Tôi tự lý luận và nhìn cặp chân mày “sâu rọm” của gã mà tôi thinh thích. Có lẽ tôi cũng thích đôi mắt sâu như lọt trong hố, cái trán nhô có vẻ khiêu chiến. Và, bộ đá. Gã đích thị Sáu Cường chẳng sai. Hèn chi gã “phi thân” cái rẹt lúc xe lửa đang lao mà giống con chim sà xuống bãi cỏ.

- Chú Sáu nhảy xe tài quá trời!

Rốt cuộc, tôi vẫn nói và vẫn cho gã là Sáu Cường.

- Ối! Nhảy xe là thứ ruột của qua. Qua là lơ xe mà...

Tôi bắt gặp gã nhìn thèm thuồng đĩa cơm tôi đang ăn dở chừng. Gã hỏi, không hề ngượng ngập:

- Chú em còn tiền không?

Tỏi gật đầu. Tôi có bốn cắc.

- Qua đói!

Giọng gã tha thiết. Tôi gọi một dĩa cơm sườn, y như của tôi.

Người bán đang múc cơm vào dĩa thì một khách ngồi trong góc - chắc ngồi từ trước - bước đến bàn chúng tôi, vỗ vai gã:

- Anh Hai! Qua bàn em nhậu.

Khách vận áo xá xẩu lãnh đen láng bóng, người đẫy đà mặt nhung nhúc thịt, hai hàm răng bịt vàng khè.

- Anh Hai dùng chi? Gà quay nghen? Hay gà rút xương ? Hay bò xào củ hành ?

Khách cười mơn. Tôi đồ trong bụng gã mà nghe cái thực đơn này, ắt chịu liền.

Lạ quá! Gã không cục cựa. Mắt vẫn hau háu nhìn dĩa cơm mà người bán đang rưới lớp mỡ.

- À! - Khách làm như sực nhớ - Tiệm nầy có món sườn ngâm dấm, nhậu la-ve đã ghê !... Em kêu, nghe anh Hai... Ngồi đây cũng được.

Dĩa cơm sườn đặt trước. Gã gạt phắt tay khách giọng lạnh lùng:

- Tao hô không là không!

- Anh Hai kỳ thấy mồ! Gì chớ cơm sườn, em dám mời anh Hai suốt đời, mãn kiếp...

Khách người to rầm mà giọng eo éo y lại cái, nghe thật chướng.

- Tao ăn với chú nhỏ đây...

Gã trả lời rồi bỗng đấm bàn, chén đũa nhảy dựng.

- Mày khiêng con heo quay lại biếu tao đổi dĩa cơm sườn nầy, tao cũng ỉa vào con heo quay của mầy !

Gã đã cúi xuống, cầm miếng sườn, cạp ngon lành. Khách xẻn lẻn rút lui.

Dĩa cơm sạch láng. Gã vét từng hột còn sót. Thấy vậy, tôi gọi dĩa thứ hai.

- Chú nhỏ tốt bụng thiệt tình! - Gã cười rạng rỡ - Để qua kêu, cũng một cắc thôi.

Gã gọi dĩa cơm trắng với con tôm càng ram.

- Nè chú nhỏ! Hễ làm ơn thì làm ơn cho trót. Chú cho qua một ly rượu bìm bịp. Năm xu... Mấy bữa thiếu rượu, con sâu men nó cựa, buồn ngủ thấy mồ tổ! - Ăn xong dĩa cơm, gã bảo tôi.

Tôi hơi tức cười về gã. Người sao vô tâm vô ý đến thế. Vừa quen, gã đã suồng sã như tôi và gã từng uống máu ăn thề không bằng!

Song, tôi vẫn thết gã một ly rượu. Gã nâng cái ly đen đen, ngửa cổ, ực một hơi một.
Chùi mép xong, gã quay tìm người khách. Khách vừa ra khỏi quản, sau khi ném lại cái liếc sắc như dao, không biết cho gã hay cho tôi.

- Ủa, va đi hồi nào? Chú nhỏ biết ai đó không? Không biết hả? Mười Lụa, anh-dít-ca-tơ (1) của Ty lính kín...

Chắc giữa gã và Mười Lụa xích mích. Tất nhiên, chung quanh các “mối” làm ăn của mấy gã. - Tôi nghĩ thầm.

Gã nói, giọng tức giận:

- Qua mà thèm rình rập... Thằng chó đẻ!

Một lúc sau, gã dường như quên tay Mười Lụa, vỗ bụng:

- Mới lưng lửng thôi! Sức qua còn nổi một dĩa nữa ngặt chú nhỏ chắc ít tiền...

Tôi móc tiền trả. Người bán thối lại 5 xu.

- A! - Gã reo lên - Chú nhỏ còn 5 xu, cho qua bao thuốc.

Gã mua gói “Con Rồng” Đại Nam, rút một điếu mời tôi. Tôi lắc đầu. Gã châm lửa rít hơi dài.

Tôi còn 2 xu. Giữ 2 xu làm gì ? Tôi đưa luôn cho gã,

- Giận lẫy hả? - Gã cười, trìu mến - Được, 2 xu thì quý 2 xu. Chiều, qua ăn bậy tô cơm tấm!

Gã nhét 2 xu vào túi, nheo mắt:

- Chú nhỏ muốn đặt cho qua thứ sáu, thứ nnrời lăm, hai chục, tùy chú nhỏ. Song đừng kêu qua là chú... Qua hơn chú nhỏ được mấy tuổi mà trèo đèo làm chú? Kêu bằng anh, hiểu chưa?

Gã bỏ đi. Có lẽ gã nói đúng: coi mòi gã lớn hơn tôi không bao nhiêu.

Tôi bỗng tiếc: Quên hỏi gã có phải là Sáu Cường không ?

Đến đường rẽ vào bến xe, gã quay lại, vẫy tôi.

Bẵng hơn một năm, tôi không gặp anh. Ký ức về anh mở dần trong tôi. Cho đến một hôm.

Năm 1944, vùng tôi bỗng nổi lên một đám cướp khác mọi đám cướp. Không thiếu gì đồn đãi đã thành truyền thuyết về đám cướp này. Cướp nhà ai thì báo trước. Chỉ cướp nhà thiệt giàu - giàu không do làm ăn chân chất. Chuyên đánh làng lính, chủ sở, tiệm buôn... Hễ êm ả mời họ vô thì họ chỉ lấy vài món có giá, còn bày đặt đóng cửa la làng hay chống cự thì họ giần cho mềm xương, đập phá tan tành, đến cái gáo uống nước cũng nát ngấu. Đảng trưởng tên là Hai Cũ. Chẳng ai rành lai lịch y ta. Có người quả quyết: Hai Cũ biết tàng hình, súng bắn không lủng. Tả hình dáng y ta mỗi người một phách. Kẻ thì nói y ta nho nhã, kẻ thì nói y ta bậm trợn. Nhưng ai cũng giống nhau ở chỗ: cặp chân mày Hai Cũ vừa rộng vừa dài, giống hai bệt mực tàu kéo thẳng, tác y ta dềnh dàng mà không thô...

Nghe vậy, đôi khi tôi nghĩ đến anh ta. Song nửa tin nửa ngờ. Người ta gọi Hai Cũ là “ông Hai”. Tất nhiên trong vùng không hiếm người được tôn vai “ông”. Các bậc tuổi tác - được gọi “ông” do phong tục tập quán. Các chức việc làng, thiên hạ gọi “ông” là hoặc nịnh hoặc xỏ.

“Ông Hai” của Hai Cũ, sánh chăng là sánh với “ông Ba” - con Cọp ba móng đã thành ma ma phật phật trong huyện đường rừng nhằm dọa người yếu bóng vía. Một “Ông” khác: Quan Vân Trường - chễm trệ trên các trang thờ. “Ông Hai” cỡ em em hai “ổng” đó !

Hôm đó, tôi đi xem gánh Bầu Hỉ hát tuồng “Tiêu Anh Phụng loạn trào” ở chợ Cây Đào. Chưa tới giờ, thàng Phẩm - học cùng lớp cùng trường với tôi - rủ tôi vô nhà nó chơi, nhà nó ngó ngay chợ mà chợ thì dùng phân nửa làm rạp hát. Cha của Phẩm là hương hào Ngọ. Hương hào trước kia, chớ bây giờ mở tiệm cầm đồ. Anh của Phẩm là Lộ, đội mã tà. Anh rể là hương quản Đực, hương quản đương niên hành sự làng Bình Thạnh. Tôi không mấy gì ưa Phẩm - con cái làng lính, lại giàu có. Nhưng nó đã rủ, không vô nhà nó coi cũng kỳ. Vả lại, ngồi chơi một lúc, chừng nào gánh hát kéo màn thì qua, chớ vô rạp sớm nóng bức lắm.

Hai đứa tôi nhìn Lộ chùi khẩu súng hai nòng. Khẩu súng đcn nhánh, Lộ nhờ thế anh vợ mua về đi săn thú. Nói cho ngay, trong làng có hai khẩu súng thôi, đều của anh em nhà Lộ, họ đeo nhỏng nhảnh vậy có ý dằn mặt cướp.

Dưới ánh măng-xông, Lộ làm vẻ quan trọng. Và kỳ cọ báng súng đã thèm rồi thụt nòng, thụt một cái lại nheo mắt đưa nòng súng lên ngó một cái. Mà va ngó thẳng ra đường, cửa tiệm mở hoác, ai qua cũng dừng lại một chút trầm trồ đội Lộ chùi súng. Làm như thể dưới tầm súng hai nòng của đội Lộ, chợ Cây Đào yên như bàn thạch!

- Xe cá (1) đổ gần chục người ở ngã ba, người nào cũng hì hợm !

Mẹ của Phẩm - có lẽ xên ngang chếnh tứ sắc - hớt hải bước vô nhà, líu lưỡi. Ba của Phẩm đang cộng sổ tính lời, nghe vợ nói, xô bàn toán qua một bên, kéo cánh cửa.

Lộ vẫn ngồi điềm nhiên giữa nhà, nâng khẩu súng đã chùi xong rà một vòng, nhắm mấy chú nhỏ đang thè lưỡi nép vào cột.

- Có gì đâu mà tía má quýnh quáng...

Ba Phẩm dừng tay, ngóng ra ngoài. Một xe cá thứ hai ngừng ngay chợ. Trên xe, cả chục người nai nịt gọn gàng.

Ba Phẩm kéo mạnh cánh cửa.

- Khép chi vậy ?

Lộ hỏi cha mà lại vác cây song hòng cài cửa, lắp vội lớp cửa thứ hai - cửa ván gõ thật dầy.

- Bà con cô bác chợ Cây Đào nghe đây!

Tiếng loa. Trống của gánh Bầu Hỉ ồn quá, tôi nghe không rõ loa gì. Giờ này, chẳng lẽ Sơn Đông còn bán thuốc ?

- Nghe đây... Tại tui là gánh Hai Cũ...

Bây giờ thì rõ rồi. Không chỉ nhờ loa nói lớn, trống hát im, mà vì thiên hạ chợ Cây Đào náo loạn:

- Đảng ông Hai Cũ !

Cửa các nhà trong chợ đóng rầm rầm. Đèn đuốc vụt tắt. Ba Phẩm vặn ngọn măng-xông lụi mà quên xì hơi, đèn phun dầu,, mùi ngột ngạt. Căn tiệm chỉ le lói ngọn đèn đậu phộng trên trang thờ Quan Vân Trường.

Mẹ Phẩm từ nhà trên đi xuống nhà dưới, lại từ nhà dưới đi lên nhà trên, vừa đi vừa rên !

- Chết rồi.. chết rồi...

Giữa lúc,tiếng loa như khắc từng lời:

- Nghe đây! Bà con cô bác đâu yên đỏ. Không đóng cửa ! Nổi đèn lên !...

Tiếng cửa mở vang đều khắp chợ. Ánh sáng cũng đã xuyên kẹt vách vào tiệm.

- Nghe đây, gánh Hai Cũ bữa nay túng tiền, mượn đỡ vài chục cây lụa, cây hàng tiệm chú Hía... Chú Hía nghe rõ chưa ?

Chú Hía trả lời mau mắn, tuy giọng khàn khàn:

- Hà, dõ dồi... Ngộ mời ông Hai vô nhà uống nước...

- Cám ơn chú Hía, khi khác - Tiếng của đảng cướp mà tôi lại như từng nghe quen - Sắp nhỏ đâu! Vô tiệm chú Hía lấy đúng 10 cây lãnh, 10 cây xá-xị... Đứa nào lấy thêm một tấc, tao chôn sống!

Nhà Phẩm lặng trang, trừ tiếng khấn của mẹ Phẩm:

- Quan đại đế! Ngài cứu nhà con phen này... Nam mô Hớn Thọ Đình hầu...

Loa bây giờ chĩa vô nhà Phẩm:

- Nghe, đây! Đảng Hai Cũ tới thăm ông hương hào Ngọ... mượn vài chục lượng vàng xài đỡ... thứ vàng mà ông hương hào xiết của mấy người cầm đó!

Giọng loa như bỡn cợt, bỗng chuyền sang hung hăng:

- Mở cửa !

Ba Phẩm run lẩy bẩy. Mẹ Phẩm ngồi phệt xuống đất chắp tay ngó trang:

- Quan hầu .. Đại đế...

Lộ khoác khẩu súng, theo thang leo lên nóc.

Mẹ Phẩm vụt vô bếp - moi trong đống than ra cái quả sơn đỏ - chắc vòng vàng tiền bạc trong đó. Bà đem quả nhét dưới đít lu nước, chưa nhét xong lại đem đút vô kẹt tủ, rồi ngẫm nghĩ sao đó, lẩy bẩy leo lên trang, đặt sau tấm màn.

Từ phía nhà làng Bình Thạch, trống mõ hồi một nổi lên inh ỏi. Có cả hai phát súng lửa.

- Đ. m. ! Tụi làng Bình Thạch giỡn mặt với Hai Cũ sao chớ! - Vẫn giọng quen ấy - Cho bốn phát! Mời hương quản Đực giỏi thì mang đầu tới đây...

Bốn phát súng kế tiếp. Súng chớ không phải pháo tre.

Hình như răng Lộ đánh bò cạp khi va can mẹ - bà lại mò lên trang.

- Má cứ xọc xạch hoài... Để đó...

Va bảo Phẩm:

- Phẩm, tắt đèn...

Cánh cửa rùng mình. Tôi biết đảng cướp khiêng gốc cột gõ vừa dài vừa nặng, chạy lấy trớn rồi lao gốc cột vào cửa. Cửa chắc thì chắc, song chịu sao thấu.

Phẩm trầy trật lắm mới trèo lên đưọc cái trang, nó thổi tắt ngọn đèn đậu phộng, lúc mẹ nó luồn qua nách nó, bê cái quả xuống. Thang chật, hai mẹ con dồn với nhau, mẹ Phẩm trật tay, cái quả rơi xuống đất, cùng tiếng thét thất thanh của bà:

- Trời đất ơi... Bớ làng xóm ơi... Cướp...

Bà buông tay, rơi phịch theo cái quả.

“Rầm” ! Cánh cửa đổ kềnh, ánh sáng ngoài phố tràn vào nhà. Cái quả bật nắp, vàng bạc - dây chuyền, vòng, cà rá, hoa tai - văng tứ tung.

Có đến mấy họng súng chĩa vô nhà.

- Thầy đội, muốn bắn thì bắn đi... Còn không, thả cây súng xuống... Mời thầy xuống luôn!

Người có tiếng nói quen quen chính là anh ta, anh chàng tôi gặp độ nọ. Anh chẳng có gì thay đổi, ngoài chiếc áo bành tô xám khoác ngoài.

Lộ thả cây súng xuống rồi lục tục đứng trước đám cướp. “Bốp” ! Hai Cũ - không phải Sáu Cường như tôi đề quyết - táng cho Lộ một cú thẳng cánh. Máu mũi ướt mặt Lộ.

- Cho mầy giỏi bắn. Đồ mã tà tét mà cũng làm tàng!.... Tao lấy sạch bữa nay... Ở đó mà đợi hương quản Đực tiếp viện! Va lò mò tới, tao cho va thành hương quản cái !

Rồi, Hai Cũ ra lịnh:

- Lượm hết ! - Anh ta chỉ số vòng vàng trên nền.

Mẹ Phẩm giống kẻ chết rồi, khư khư ôm cái quả trống trơn, mắt toàn tròng trắng.

Bộ hạ Hai Cũ giật phắt cái quả, nhặt nhạnh mọi thứ bỏ vào.

Tôi thấy mình nín lâu ắt có hại nên lòn ra ngoài. Song, một tay cướp xô tôi chúi trở vô, hỏi:

- Chạy đâu?

Hai Cũ bây giờ mới nhận ra tôi:

- Ủa! - Anh ta chưng hửng.

Mẹ Phẩm xếp chè he, lạy như tế sao:

- Trăm lạy ngàn lậy các quan, các thầy, các ông... Xin nhờ phước thương giùm...

Bà lần đến níu chân Hai Cũ. Hai Cũ không để ý, anh bận nhìn tôi trân trối:

- Nhà chú nhỏ đây sao ?

Tôi đứng yên. Đáng lẽ lắc đầu, tôi lại không làm như vậy.

- Trả cái quả cho bà ta ! - Hai Cũ ra lịnh, giữa sự ngơ ngác của thủ hạ.

- Xin lỗi chú nhỏ. Qua không biết! - Hai Cũ nói khẽ với tôi.

- Tha cho lần này ! - Hai Cũ bảo gia chủ.

- Buồm!

Anh ta hô dõng dạc, quay lưng ra cửa, vứt cây súng của Lộ trên ghế.

Hai chiếc xe cá lọc cọc rời chợ Cây Đào.

...

Buổi sáng mà lính mã tà (1) - có lính sơn đá (2) phụ lực - kéo lên Rạch Đông bao vây khu rừng già nơi Hai Cũ đóng trại cũng là buổi sáng tôi bị bắt.

Lúc đầu, hương quản Đực mời tôi rất điệu: “Em ra nhà làng, có chuyện nhờ em”. Hắn nói cho mẹ tôi yên tâm: “Thím khỏi lo, chú Thắng là người thiệt thà, làng muốn chú giúp cho vài việc giấy tờ, chú học ở Sài Gòn mà! Cũng đôi ba bữa mới xong...”.

Dù hắn ngon ngọt, tôi vẫn phập phồng. Tất nhiên, tôi chưa rõ vì sao làng Bình Thạch mời tôi.

Khi tôi đến nhà làng, tiếng trái phá nổ rền trên rừng Rạch Đông dội về. Có lẽ, từ sau đêm Cộngsản dậy năm 40, dân vùng tôi mới có dịp nghe Tây bắn cà-nông.

- Cho chết mẹ tụi thằng Cũ!

Hương quản Đực khoái trá. Khi đó, tôi mới hiểu những chiếc cam-nhông đầy nhóc lính ỳ ạch leo dốc ông Hoàng chiều tối hôm qua là Nhà nước Lang Sa đi đánh Hai Cũ. Và, tôi cũng hiểu luôn tại sao tôi phải ra nhà làng.

Hương quản Đực trở mặt nhấp nháy. Hắn thạch nộ với tôi:

- Chắc mầy biết làng đòi mầy ra đây để còng đầu mầy... Đồ tiểu yêu!... Nghe tao hỏi: Mầy với Hai Cũ ăn chịu với nhau bao lâu rồi ?

Hắn dừng một lúc, tháo dây nịt nhét đầy đạn súng hai nòng đuôi vàng cháy, đặt lên bàn:

- Khai ngay thì tao giảm nhẹ tội cho... Bằng gian dối thì vô Ông Yệm (3) đợi đủ tuổi ra Côn Lôn...

Tôi bực mình: Cái gì mà “ăn chịu” với Hai Cũ.

- Mầy đừng già hàm! Đừng tưởng học trò Sài Gòn có quyền lẽo lự... Thày Thì, có bằng cấp “đít-lôm” , làm tới bực thày giáo mà tao còn đóng trăn được... Nếu mầy không phải phe đảng với Hai Cũ, tại sao bữa tụi nó đánh nhà ông bà nhạc tao, nó chào mầy ?... Tao biết ráo trơn... Mầy hò hẹn với nó ở chợ Biên Hòa, ăn nhậu linh đình... Có phải Hai Cũ sai mầy vô làm nội ứng nhà ông bà nhạc tao không? Nói đi ?

Thằng cha nầy tầm bậy ! Bữa đó, không có tôi, chưa biết ông bà nhạc của hắn còn cái chén ăn cơm không, Hai Cũ tưởng lầm tôi là con cháu trong nhà, nên nương tay cho. Đáng lẽ cả nhà hắn cám ơn tôi chớ !... Hèn chi mã tà Lộ nói giọng móc họng, khi gánh Hai Cũ “buồm”:

- “Đầu mục” của đại vương Hai Cũ mà tao không biết!

Phải dè sự tình tráo trở thế này, tôi lắc đầu hắt, để hương hào Ngọ sập tiệm cho rồi !

Tôi kể lại cho hương quản Đực chuyện tôi và Hai Cũ quen nhau. Nghe xong, hắn trề môi dài thượt.

- Mầy nói vậy, dốc ông Hoàng nó tin ! Tụi ăn cướp mà cũng có nghĩa khí... Bộ Hai Cũ coi mấy cắc lớn hơn bạc ngàn sao ?

Hắn vặn tôi. Thú thật, tôi “hoang mang”. Chuyện thì rõ như ban ngày: tiệm cầm đồ chỉ hư có mỗi cánh cửa. Hai Cũ không đụng đến một xu nhỏ của tiệm dứt khoát là vì tôi. Còn tại sao Hai Cũ coi trọng tôi đến cỡ đó thì tôi bí.

Hương quản Đực vặn tôi, song tôi thấy hắn “hoang mang” chẳng khác tôi. Hắn đành bỏ lửng:

- Để rồi mầy coi! Nhà nước còng đầu Hai Cũ về đây, nó khai tuột, mầy giỏi mà chối...

Hương quản Đực lầm bầm một lần nữa:

- Ăn cướp mà cũng bày đặt nghĩa khí!

Hương quản Đực hạ lịnh phó tuần kiểm còng chân tôi. Tôi không đủ thì giờ để rầu. Tôi tự an ủi: Họ vu oan giá họa mình, đâu còn có đó... Bởi, tiếng súng miệt Rạch Đông vẫn ầm ì.

Hai Cũ quả là “bán trời không mời Thiên lôi”, chớ phải chơi sao! Anh ta đâu thuộc hạng ăn cướp “lục lục thường tài”. Buộc Nhà nước Lang Sa đẩy cà-nông lên thụt, thật không hèn ! Tôi đọc nhiều sách nói về những tay hảo hán, song phần nhiều bên Tàu, đời xưa.



Một cuốn sách oánh nhau từ đầu đến cuối, rất hay mà gần đây cũng không thấy tái bản, nên iem cũng hơi nản.

Cuốn "Chân dung một quản đốc" em cứ tưởng viết về một cụ CS gộc nào đó bị dí cho quản lý một phân xưởng hay một nhà máy XH.CN nào đó làm ăn thua lỗ do cơ chế cũ này kia. Rồi vì bằng sự sáng tạo, dám làm dám nghĩ (tất nhiên vẫn trong bầu ko khí của cơ chế cũ - thế mới lạ và siêu đẳng) mà vực đc lên thành một điển hình tiên tiến hay lá cờ đầu này kia.
Tất nhiên thực tế có nhiều trường hợp như vậy, nhưng bê vào tiểu thuyết thì đọc ngấy. Kiểu tiểu thuyết tuyên truyền như "Mùa xuân chim én bay về" hay "Mùa nhãn lồng" đọc xong (dù đọc lướt với tốc độ tên lửa) em cũng bị ngấy cho đến cả mấy hôm sau.
Đại thể mấy keyword tựa đề như "chân dung", "mùa", "địa danh sài gòn hà nội", "xuân thu hè"... là em cứ bị hãi ko dám mó vào.
 

Lucky-Driver

Xe tăng
Biển số
OF-384878
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
1,789
Động cơ
257,914 Mã lực
Em đọc đoạn trích cụ Xít đăng thì thấy giọng văn xào nấu giữa truyện Tàu (phiên bản dịch trc bảy lăm), từ lóng của dân XHD Saigon cộng với tiếng địa phương miền Tây.
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
7,355
Động cơ
344,099 Mã lực
Cuốn "Chân dung một quản đốc" em cứ tưởng viết về một cụ CS gộc nào đó bị dí cho quản lý một phân xưởng hay một nhà máy XH.CN nào đó làm ăn thua lỗ do cơ chế cũ này kia. Rồi vì bằng sự sáng tạo, dám làm dám nghĩ (tất nhiên vẫn trong bầu ko khí của cơ chế cũ - thế mới lạ và siêu đẳng) mà vực đc lên thành một điển hình tiên tiến hay lá cờ đầu này kia.
Tất nhiên thực tế có nhiều trường hợp như vậy, nhưng bê vào tiểu thuyết thì đọc ngấy. Kiểu tiểu thuyết tuyên truyền như "Mùa xuân chim én bay về" hay "Mùa nhãn lồng" đọc xong (dù đọc lướt với tốc độ tên lửa) em cũng bị ngấy cho đến cả mấy hôm sau.
Đại thể mấy keyword tựa đề như "chân dung", "mùa", "địa danh sài gòn hà nội", "xuân thu hè"... là em cứ bị hãi ko dám mó vào.
Mô tip cụ vừa liệt kê thì có serries tiểu thuyết của TG Triệu Xuân vs "Giấy trắng"& cuốn gì đó viết về Mỏ tôm mà nhà cháu tự dưng quên mất title.
Kể ra, đặt qua 1 bên mục đích tuyên truyền thì ~ tác phẩm này đọc cũng khá hay cụ ạ, nhất là cái cuốn viết về Mỏ tôm & đã từng đc dựng thành phim thập niên 90. Quan trọng là bút pháp TG diễn đạt ntn thôi.:)
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top