Đêm đó là đêm khủng khiếp nhất trong cuộc đời anh, mãi không bao giờ quên. Anh có thể nhảy lầu tự tử được nếu không có vợ và hai đứa con đi cùng. Anh muốn kết thúc tất cả, anh hoàn toàn bế tắc. Biểu hiện trạng thái tinh thần của anh làm cho chị và hai đứa con hoảng sợ. Có lúc anh như cái xác chết, có lúc anh gào lên như kẻ điên loạn.
Rồi sự thật cũng được phơi bày đen trắng. Đến lượt chị Thanh, chị không tưởng tượng được câu chuyện cuộc đời anh lại ngang trái đến vậy, chị cũng trầm uất như người điên. Hai đứa con ôm bố mẹ mà khóc nức nở. Gia đình nhỏ của anh như đang sống trong địa ngục, địa ngục có thật, hiển hiện trong đầu óc họ, họ vật vã đớn đau mà không biết làm gì.
***
Ngày tiếp sau, mỗi người ngồi một góc, theo đuổi những ý nghĩ riêng. Đầu óc anh đã tĩnh lại, nhìn vợ và hai đứa con yêu quý anh không cho phép mình gục ngã. Anh phải là cái phao cứu sinh lúc này để đưa vợ con vượt qua bão giông.
Chị vẫn nằm trùm chăn nấc nghẹn. Lâu lâu chị lại thốt lên vài câu vô nghĩa rồi lại hú lên khóc.
Anh kéo đứa con gái ra ngoài, hai cha con cùng bàn bạc:
- Ba sẽ sắp xếp để con đưa mẹ và em quay về An Giang.
- Vậy ba sẽ đi đâu?
- Ba sẽ vào sau. Con giúp ba đưa mẹ và em về lại nhà mình đi. Ba lo cho mẹ con quá con ạ!
Con bé lại khóc.
- Con sẽ ở đây chờ ba.