Cụ ơi, em hiểu là thơ của thiền sư thì bình luận gì cũng chưa chuẩn.Em xin đưa 1 ví dụ để các cụ mợ cùng bàn luận. Đó là bài "Nhất chi mai" của Mãn giác thiền sư qua bản dịch của Cụ Ngô Tất Tố
Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Ðừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai
Em không rành thơ phú, văn chương cũng không tỏ tường nhưng mỗi khi đọc 2 câu cuối của bài thơ trên thấy một cảm giác rất lạ, cứ say say lâng lâng.
Em chép lại bài thơ Mộng của thiền sư Thanh Từ.
"Gá thân mộng
Dạo cảnh mộng
Mộng tan rồi
Cười vỡ mộng.
Ghi lời mộng
Nhắn khách mộng
Biết được mộng
Tỉnh cơn mộng."