Chữ Dục có thể hiểu là nhu cầu, là niềm vui.
Phàm có thân mạng, có đủ 5 giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Ai chẳng có ham Dục. Nếu quá đam mê là ích kỷ, bệnh hoạn.
Biết điều hòa, tiết độ thì là người hiền.
Hiền lại gần với Ngu ạ.
Theo em hiểu thì, cái Ngu của người có đạo rất khác so với người chưa đến với đạo.
Ngay như đức Phật Thích Ca, hay Phật Hoàng Trần Nhân Tông vẫn có gia quyến, cung vàng điện ngọc đấy thôi.
Nhưng các Ngài, sao lại phải đi tu.??????
@lewin: Mời cụ xem "Một cành Mai" qua lời bình của Thượng Tọa Thích Thông Phương. Hay quan điểm Chết - Sống với góc nhìn của Thiền tông.
http://thuongchieu.net/index.php?option=com_content&view=article&id=2959:chetsong&catid=17:ttttp&Itemid=347
..........Đời người ai rồi cũng đi đến cái chết không thể tránh khỏi, đó là điều chắc chắn, đó là điểm hẹn bắt buộc cho tất cả những ai có mặt trên cõi đời này. Nếu đã như vậy thì chúng ta phải đi qua cuộc đời như thế nào đây để cho tốt, cho có ý nghĩa. Chúng ta hãy nhớ kỹ, đây chỉ là một trạm chuyển tiếp, chứ không phải là điểm cuối cùng. Cho nên, cần phải nhận biết cho rõ và để chuyển xe cho tốt, đó là cách của người học Phật biết sống, sống để đi qua cái chết và chết để sống. Vậy, chết để mà sống chứ không phải chết là hết.
Như bài kệ của Thiền sư Mãn Giác khi Ngài sắp tịch dạy chúng:
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai,
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai,
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
........
Phàm có thân mạng, có đủ 5 giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Ai chẳng có ham Dục. Nếu quá đam mê là ích kỷ, bệnh hoạn.
Biết điều hòa, tiết độ thì là người hiền.
Hiền lại gần với Ngu ạ.
Theo em hiểu thì, cái Ngu của người có đạo rất khác so với người chưa đến với đạo.
Ngay như đức Phật Thích Ca, hay Phật Hoàng Trần Nhân Tông vẫn có gia quyến, cung vàng điện ngọc đấy thôi.
Nhưng các Ngài, sao lại phải đi tu.??????
@lewin: Mời cụ xem "Một cành Mai" qua lời bình của Thượng Tọa Thích Thông Phương. Hay quan điểm Chết - Sống với góc nhìn của Thiền tông.
http://thuongchieu.net/index.php?option=com_content&view=article&id=2959:chetsong&catid=17:ttttp&Itemid=347
..........Đời người ai rồi cũng đi đến cái chết không thể tránh khỏi, đó là điều chắc chắn, đó là điểm hẹn bắt buộc cho tất cả những ai có mặt trên cõi đời này. Nếu đã như vậy thì chúng ta phải đi qua cuộc đời như thế nào đây để cho tốt, cho có ý nghĩa. Chúng ta hãy nhớ kỹ, đây chỉ là một trạm chuyển tiếp, chứ không phải là điểm cuối cùng. Cho nên, cần phải nhận biết cho rõ và để chuyển xe cho tốt, đó là cách của người học Phật biết sống, sống để đi qua cái chết và chết để sống. Vậy, chết để mà sống chứ không phải chết là hết.
Như bài kệ của Thiền sư Mãn Giác khi Ngài sắp tịch dạy chúng:
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai,
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai,
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
........