- Biển số
- OF-188697
- Ngày cấp bằng
- 7/4/13
- Số km
- 223
- Động cơ
- 333,722 Mã lực
Tôi cung cấp thêm một số thông tin về phi công Nguyễn Văn Phi để các đồng đội hiểu rõ hơn :
Anh Nguyễn Văn Phi sinh năm 1942, nguyên quán xã Hồng Vân, Thường Tín, Hà Tây ( nay là Hà Nội ). Anh nhập ngũ tháng 5 năm 1961, đi học bay bên Liên Xô. Trở về nước, anh thuộc biên chế của Trung đoàn KQ 923, bay trên loại máy bay MiG-17.
Anh đã bắn rơi 1 máy bay F-105 của Mỹ, được tặng thưởng 1 Huân chương Chiến công Hạng Nhì.
Ngày 19 tháng 5 năm 1967, anh đã anh dũng hi sinh trong trận không chiến giữa biên đội 4 chiếc MiG-17 với 8 máy bay F-4 Mỹ ở vùng trời Hoài Đức.
Anh được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ xã An Thượng, huyện Hoài Đức, tỉnh Hà Tây ( nay là Hà Nội )
Với lực lượng đánh đêm của chúng tôi. Trong chặng đường chiến đấu, xây dựng và phát triển, Đại đội 5 bay đêm cũng đã phải gánh chịu những tổn thất, mất mát trong chiến trận, trong khi bay làm nhiệm vụ như các anh Nguyễn Ngọc Thiên, Vũ Xuân Thiều, Phạm Văn Mạo, Nguyễn Văn Đậu, Vương Hữu Quý ...
Dù các anh không còn đứng trong đội ngũ, các anh đã xếp lại những đôi cánh bay của mình, nhưng trong tâm khảm của tất cả đồng đội, đồng chí và bạn hữu - các anh vẫn như còn đâu đây, vẫn như ngày nào, không có gì đổi thay và nỗi nhớ thương các anh vẫn nặng trĩu, luôn canh cánh bên lòng. Các anh mãi vẫn là những ngôi sao lặng lẽ tỏa ánh sáng lung linh trên bầu trời - những ngôi sao không tắt !
Các anh là Bất Tử !
Xin được trích bài thơ của anh Trần Ngọc Nhuận - người từng ở cùng Trung đội bay đêm với Vũ Xuân Thiều :
"Chiều Đa Phúc"
Chiều nay anh đưa em về đây
Thăm mảnh đất Trung du một thời khói lửa
Những hố bom xưa dẫu không còn nữa
Chỉ một vùng đồi cỏ guột ngắt xanh
Mấy dáng thông quen, lá vẫn biếc cành
Vẫn tiếng gà gô gáy dồn bên sườn núi
Bao kỷ niệm tháng năm dào dạt tới
Để một chiều thương nhớ những chàng trai
Ôi !
Tiếng cười vui còn ngân đến hôm nay
Từng giọng nói âm vang căn hầm nhỏ
Ơi những phi công tuổi đôi mươi ngày đó
Những Thiên Thần bằng xương thịt của ta
Lần cuối cùng đã cất cánh bay xa ! ...
Chiều nay anh đưa em về đây
Nơi ngày xưa cũng có chiều bình lặng
Cũng có chiều rạo rực bản tình ca
Cũng có chiều Anh mong ngóng lá thư xa
Bởi cũng có Em chậm ngày chưa viết
Ở nơi đó Em đâu có biết
Chỉ mấy phút sau, Ai có thể không về
Cứ mỗi lần xuất kích bay đi ...
Chiều nay ta đưa nhau về đây
Nơi vĩnh biệt những người đồng đội
Những phi công tuổi thanh xuân phơi phới
Vẫn rụt rè chưa dám hỏi lời "yêu"
Vừa nhận thư Em, chưa đọc hết mọi điều
Đã đem trọn Tình Yêu vào trận đánh
Giữa trời cao, Anh tiến công dũng mãnh
Tan tác bóng thù, Anh cũng mãi đi xa ...
Chiều nhớ thương ơi những đồng đội chúng ta
Những Tuân, Hóa, Thiên, Thiều, Khánh, Hưng, Long, Nam, Mạo
Chiều nay ta đưa nhau về đây
Thăm mảnh đất Trung du một thời khói lửa
Những hố bom xưa dẫu không còn nữa
Mặt đất bốn mùa hoa nở hương say
Hãy ngắm trời cao trong từng dáng mây bay
Thấy bóng Các Anh hóa thân vào Bất Tử
Có phải Các Anh vẫn đội hình trên đó
Vẫn nguyện làm Cận Vệ giữa trời xanh
Để mãi ngàn năm Đất Mẹ yên bình !...
Anh Nguyễn Văn Phi sinh năm 1942, nguyên quán xã Hồng Vân, Thường Tín, Hà Tây ( nay là Hà Nội ). Anh nhập ngũ tháng 5 năm 1961, đi học bay bên Liên Xô. Trở về nước, anh thuộc biên chế của Trung đoàn KQ 923, bay trên loại máy bay MiG-17.
Anh đã bắn rơi 1 máy bay F-105 của Mỹ, được tặng thưởng 1 Huân chương Chiến công Hạng Nhì.
Ngày 19 tháng 5 năm 1967, anh đã anh dũng hi sinh trong trận không chiến giữa biên đội 4 chiếc MiG-17 với 8 máy bay F-4 Mỹ ở vùng trời Hoài Đức.
Anh được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ xã An Thượng, huyện Hoài Đức, tỉnh Hà Tây ( nay là Hà Nội )
Với lực lượng đánh đêm của chúng tôi. Trong chặng đường chiến đấu, xây dựng và phát triển, Đại đội 5 bay đêm cũng đã phải gánh chịu những tổn thất, mất mát trong chiến trận, trong khi bay làm nhiệm vụ như các anh Nguyễn Ngọc Thiên, Vũ Xuân Thiều, Phạm Văn Mạo, Nguyễn Văn Đậu, Vương Hữu Quý ...
Dù các anh không còn đứng trong đội ngũ, các anh đã xếp lại những đôi cánh bay của mình, nhưng trong tâm khảm của tất cả đồng đội, đồng chí và bạn hữu - các anh vẫn như còn đâu đây, vẫn như ngày nào, không có gì đổi thay và nỗi nhớ thương các anh vẫn nặng trĩu, luôn canh cánh bên lòng. Các anh mãi vẫn là những ngôi sao lặng lẽ tỏa ánh sáng lung linh trên bầu trời - những ngôi sao không tắt !
Các anh là Bất Tử !
Xin được trích bài thơ của anh Trần Ngọc Nhuận - người từng ở cùng Trung đội bay đêm với Vũ Xuân Thiều :
"Chiều Đa Phúc"
Chiều nay anh đưa em về đây
Thăm mảnh đất Trung du một thời khói lửa
Những hố bom xưa dẫu không còn nữa
Chỉ một vùng đồi cỏ guột ngắt xanh
Mấy dáng thông quen, lá vẫn biếc cành
Vẫn tiếng gà gô gáy dồn bên sườn núi
Bao kỷ niệm tháng năm dào dạt tới
Để một chiều thương nhớ những chàng trai
Ôi !
Tiếng cười vui còn ngân đến hôm nay
Từng giọng nói âm vang căn hầm nhỏ
Ơi những phi công tuổi đôi mươi ngày đó
Những Thiên Thần bằng xương thịt của ta
Lần cuối cùng đã cất cánh bay xa ! ...
Chiều nay anh đưa em về đây
Nơi ngày xưa cũng có chiều bình lặng
Cũng có chiều rạo rực bản tình ca
Cũng có chiều Anh mong ngóng lá thư xa
Bởi cũng có Em chậm ngày chưa viết
Ở nơi đó Em đâu có biết
Chỉ mấy phút sau, Ai có thể không về
Cứ mỗi lần xuất kích bay đi ...
Chiều nay ta đưa nhau về đây
Nơi vĩnh biệt những người đồng đội
Những phi công tuổi thanh xuân phơi phới
Vẫn rụt rè chưa dám hỏi lời "yêu"
Vừa nhận thư Em, chưa đọc hết mọi điều
Đã đem trọn Tình Yêu vào trận đánh
Giữa trời cao, Anh tiến công dũng mãnh
Tan tác bóng thù, Anh cũng mãi đi xa ...
Chiều nhớ thương ơi những đồng đội chúng ta
Những Tuân, Hóa, Thiên, Thiều, Khánh, Hưng, Long, Nam, Mạo
Chiều nay ta đưa nhau về đây
Thăm mảnh đất Trung du một thời khói lửa
Những hố bom xưa dẫu không còn nữa
Mặt đất bốn mùa hoa nở hương say
Hãy ngắm trời cao trong từng dáng mây bay
Thấy bóng Các Anh hóa thân vào Bất Tử
Có phải Các Anh vẫn đội hình trên đó
Vẫn nguyện làm Cận Vệ giữa trời xanh
Để mãi ngàn năm Đất Mẹ yên bình !...