[Funland] 18-12-1972 Mở màn chiến dịch Linebacker II

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Thiệt hại lớn nhất của ta trong đêm 21/12/1972 là bệnh viện Bạch Mai bị trúng bom.

Mà Bệnh viện Bạch Mai ăn bom là do tội của nó nằm gần sân bay Bạch Mai (cả 2 đều được xây từ thời Pháp)
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Ngày 23 - 12 - 1972

- Ban ngày, 54 lần chiếc máy bay chiến thuật của không quân Mỹ đánh phá các khu vực ngoại thành Hà Nội. Mai Dịch, Trạm Trôi, Hoài Đức ( Hà Tây ).

- Ban đêm 33 chiếc B-52 đánh Đồng Mỏ ( Lạng Sơn ) và khu vực Bắc Giang; 30 chiếc máy bay F4 và F105, 11 máy bay F111 đánh vào Yên Viên, Giáp Bát, Đa Phúc và các sân bay Nội Bài, Yên Bái. Hướng biển, có 7 máy bay chiến thuật của Hải quân Mỹ vào đánh Uông Bí, Phà Rừng, Sở Dầu và sân bay Kiến An ( Hải Phòng ).

Ta bắn 4 máy bay trong đó có 2 B- 52, 1 F4, 1 A7.

Đêm 22 rạng ngày 23 , hình như B52 không đánh Hà Nội
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Thống kê B52 rơi đêm thứ năm và thứ 6

Đêm 22/12 rạng 23/12

Phe ta (lại phe ta) : tên lửa F363 ở Hải Phòng bắn rơi (hay bắn trúng) 2 B52. Giống như trường hợp F361 ở Hà Nội đêm 19/12, không có thông tin cụ thể.

Mỹ : Theo NAMPOW B52D No.55-0067, mật danh Brick 2 bị thương, hạ cánh xuống Utapao, sửa mất 70 giờ công. In commission 9/1/1973 (9/1/73 mới nhận nhiệm vụ trở lại). Coi như chiếc này còn may mắn

Đêm 23/12 rạng 24/12

Cả 2 bên đều ghi nhận không có B52 rơi
 
Chỉnh sửa cuối:

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Ngày 24 - 12 - 1972 (không có rạng ngày 25 vì nghỉ Noel)

- Ban ngày, địch huy động 44 lần chiếc máy bay chiến thuật đánh phá khu vực Thái Nguyên (Cao Ngạn và dọc đường số 1), Sen Hồ, Việt Yên (Hà Bắc).

- Ban đêm, từ 19 giờ 50 phút, 33 lần chiếc B- 52 đánh phá ác liệt ga Kép, Bắc Giang, phối hợp với 39 lần chiếc máy bay chiến thuật yểm hộ đánh phá các sân bay Yên Bái, ga Kép và khu vực Vĩnh Tuy (Hà Nội).

Quân và dân miền Bắc chiến đấu giởi đã bắn rơi 5 chiếc máy bay - trong đó có 1 B- 52, 2 F4, 2 A7.

- Do bị thất bại nặng nề và lấy cớ nghỉ lễ Nôen, 24 giờ ngày 24 - 12, Mỹ tạm ngừng cuộc tập kích để củng cố lực lượng, ổn định tinh thần phi công và rút kinh nghiệm b-(
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Đêm 24/12 rạng 25/12

B52 không dám bay vào HN nên thoát


Ta : 33 lần chiếc B52 vào đánh Thái Nguyên bị cao xạ 100mm QK Việt Bắc bắn rơi (hay bắn trúng) 1 chiếc.

Mỹ : theo NAMPOW, B52D No.55-0051 bị thương, hạ cánh xuống Utapao, sửa mất 226 giờ công. In commission 9/1/1973.

Cao xạ bắn B52 nhá các cụ nhá
 

cairong_2011

Xe lăn
Biển số
OF-193288
Ngày cấp bằng
9/5/13
Số km
10,500
Động cơ
502,164 Mã lực
Hiện các số liệu B52 bị hạ vẫn khác biệt do cách tính và nguồn của các bên. Còn chuyện bác PT bắn được B52 bằng MIG thì trên trang Hang cua có bác cựu phi công (bắn được 6 MB) cho rằng MIG có bắn được B52 ko cũng khó xác định vì sau khi phóng tên lửa ngay lập tức phải cua gấp để tránh nếu MB địch bị trúng, do vậy khó xác định B52 đó là do MIG hay SAM bắn trúng nhưng dù sao B52 đó cũng bị rơi
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Ngày 24/12/15 60 TNXP của đại đội 915 đã hy sinh trong trận ném bom B52 của Mỹ tại ga Lưu Xá Thái Nguyên




Nhà tưởng niệm các liệt sĩ TNXP Đại đội 915.

Ga Lưu Xá là một trong hai “cảng cạn” quan trọng của miền Bắc, trong 12 ngày đêm cuối tháng 12-1972, ga Lưu Xá và ga Quán Triều của Thái Nguyên liên tục bị đánh phá, khiến gần 2 vạn tấn hàng tồn đọng.

Ngày 24-12-1972, Đại đội 915 được giao nhiệm vụ cử cán bộ, chiến sĩ đến ga Lưu Xá giải tỏa lương thực, hàng hóa, từ cho tới chập tối mới nghỉ. Chưa kịp chia cơm để ăn thì máy bay Mỹ đến ném bom. Cả đại đội chỉ còn 6 người bị thương, hy sinh 60
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Hiện các số liệu B52 bị hạ vẫn khác biệt do cách tính và nguồn của các bên. Còn chuyện bác PT bắn được B52 bằng MIG thì trên trang Hang cua có bác cựu phi công (bắn được 6 MB) cho rằng MIG có bắn được B52 ko cũng khó xác định vì sau khi phóng tên lửa ngay lập tức phải cua gấp để tránh nếu MB địch bị trúng, do vậy khó xác định B52 đó là do MIG hay SAM bắn trúng nhưng dù sao B52 đó cũng bị rơi
Em đưa cả 2 nguồn, so sánh số hiệu, đường bay và lịch sử. Cụ có thể nhìn ra kết luận.
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Đến đây kết thúc đợt 1 của chiến dịch. Tổng kết lại số B52 bị hạ qua từng đêm :



 

VoCan

Xe điện
Biển số
OF-394022
Ngày cấp bằng
26/11/15
Số km
2,791
Động cơ
269,733 Mã lực
ngáo quá nhỉ, làm j có thằng nào ngu như thế. Có lòng nhân đạo thì nó cứ bay cao tít thả bậy ở đâu đó rồi bay về chứ làm méo có chuyện tự rơi phản chiến!!!
Luỵt mẹ, san phẳng cả Khâm Thiên, rải thảm Bạch Mai mà còn nhân với cả đạo .
 

newbiess

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-400161
Ngày cấp bằng
8/1/16
Số km
2,898
Động cơ
249,130 Mã lực
Em thấy nhận định và cơ sở lịch sử cho thấy lý do và mục đích trong bài viết này của chiến dịch lý giải hợp lý hơn. Mỹ muốn lấn tới trong thoả thuận Paris vào phút chót, mặc dù trước đó đã cơ bản đồng ý dự thảo xong. Mục đích cuối là đạt thoả thuận đình chiến rút quân 2 bên. Đồng ý một chính phủ liên hiệp với sự góp mặt của cs (đại diện của cp cách mạng lâm thời miền nam vn), nếu mà như vậy thì tình hình nước ta sẽ trở nên giống hệt Triều tiên, thành 2 quốc gia vô thời hạn. Nên ý nghĩa của việc phòng thủ trong chiến dịch Linebacker 2 đã thay đổi cục diện đàm phán có lợi cho ta, mặc dù ta cũng bị thiệt hại rất lớn nhưng hoàn toàn co thể coi là một chiến thắng là vì vậy.
Huy động 50% lực lượng B-52 chiến lược rồi coi như là món quà cho VNCH và lấy cớ rút quân thì không phải là lý do thuyết phục, có chăng nó chỉ là ngẫu nhiên đương thời chứ không phải mục đích chính của người Mỹ.
Rõ ràng ta chiến thắng chứ coi như chiến thắng là thế nào cụ. Thiệt hại thì thiệt hại, nhưng chiến thắng vẫn là chiến thắng. Mỹ bắt buộc phải quay lại bàn đàm phán theo đúng những điều khoản đã thống nhất từ hồi tháng 10, những điều khoản có lợi cho VNDCCH , mà Nixon đã lật lọng ngay sau khi thắng cử.
Méo hiểu những thằng cho là Mỹ thắng đầu chúng nó chứa gì. Bọn Mỹ chúng nó thích tuyên bố chiến thắng thì còn là một nhẽ, vì chúng nó trước giờ vẫn thế, ngạo mạn trâng tráo, thua vẫn nhận là thắng, hỗ trợ khủng bố xong vỗ ngực vì hòa bình vv thì còn hiểu được , chứ mấy thằng dân VN ăn cám Mỹ rồi cũng tung hô chúng nó thắng , chúng nó rút vì nhân đạo vv méo hiểu là loại gì, chắc là toàn bọn lỗi gien do nhiễm độc dio xin mà sinh ra
 

newbiess

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-400161
Ngày cấp bằng
8/1/16
Số km
2,898
Động cơ
249,130 Mã lực
Em thấy nhận định và cơ sở lịch sử cho thấy lý do và mục đích trong bài viết này của chiến dịch lý giải hợp lý hơn. Mỹ muốn lấn tới trong thoả thuận Paris vào phút chót, mặc dù trước đó đã cơ bản đồng ý dự thảo xong. Mục đích cuối là đạt thoả thuận đình chiến rút quân 2 bên. Đồng ý một chính phủ liên hiệp với sự góp mặt của cs (đại diện của cp cách mạng lâm thời miền nam vn), nếu mà như vậy thì tình hình nước ta sẽ trở nên giống hệt Triều tiên, thành 2 quốc gia vô thời hạn. Nên ý nghĩa của việc phòng thủ trong chiến dịch Linebacker 2 đã thay đổi cục diện đàm phán có lợi cho ta, mặc dù ta cũng bị thiệt hại rất lớn nhưng hoàn toàn co thể coi là một chiến thắng là vì vậy.
Huy động 50% lực lượng B-52 chiến lược rồi coi như là món quà cho VNCH và lấy cớ rút quân thì không phải là lý do thuyết phục, có chăng nó chỉ là ngẫu nhiên đương thời chứ không phải mục đích chính của người Mỹ.
Mỹ đã có ý định trước rồi chứ không chỉ định lấn tới vào phút chót đâu cụ! Ý định của nó là : hứa hẹn về hiệp định thành công trước kỳ bầu cử để Nixon thắng cử. Sau khi thắng ử thì lật lọng liền! Cái trơ tráo của Mỹ là chính tự nó phá vỡ hiệp định trước xong lại đổ tại VN. Đến giờ vẫn thế. Thế mà mấy thằng ăn cám Mẽo chúng nó cũng tin và cho là thông tin của Mỹ minh bạch :)

... nhằm xoa dịu dư luận phản đối chiến tranh của của nhân dân Mỹ; tranh thủ sự ủng hộ của cử tri Mỹ trước cuộc bầu cử Tổng thống vào tháng 11-1972.

Tại phiên họp thứ 19, từ ngày 8 đến ngày 10-10, Mỹ chấp nhận bản dự thảo Hiệp định “Về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam”. Theo lộ trình: Ngày 22-10-1972 sẽ ký tắt bản Hiệp định tại Hà Nội, ngày 31-10-1972 sẽ ký chính thức tại Paris. Đến cuối tháng 3-1973 Mỹ sẽ phải rút hết quân về nước. Với kết quả dự kiến đó Tổng thống Richard Nixon và Ngoại trưởng Henry Kissinger đã lừa bịp nhân dân Mỹ bằng tuyên bố “Hòa bình đã ở trong trong tầm tay”, “Con em Mỹ sắp được trở về”, “Hãy bỏ phiếu cho Nixon”.

Với thái độ tráo trở và lật lọng, sau khi trúng cử Tổng thống, Nixon đã dây dưa không thực hiện kế hoạch đã định, đòi sửa đổi nhiều điều trong Hiệp định, đồng thời cùng Lầu năm góc bí mật, khẩn trương chuẩn bị một kế hoạch tập kích đường không chiến lược quy mô lớn bằng máy bay B-52 vào Hà Nội, Hải Phòng và một số địa phương khác. Ngày 14-12, Nixon họp với Kissinger và một số nhân vật khác để nghiên cứu phương hướng hành động; ra lệnh phong tỏa cảng Hải Phòng, tiến hành trinh sát toàn miền Bắc nước ta và phê chuẩn kế hoạch Linebacker II (Người tiền vệ cứu bóng trước khung thành) dùng B-52 đánh phá Hà Nội, Hải Phòng bắt đầu từ 18-12-1972 (giờ Hà Nội).

Hồi ký Nixon viết: “Thứ năm 14-12 (tức 15-12 của Hà Nội), tôi ra lệnh hải quân tiếp tục rải mìn bịt kín các cảng Bắc Việt và lệnh cho không quân bắt đầu cuộc tiến công bằng B-52 vào Hà Nội, Hải Phòng, 3 ngày sau, lệnh này có hiệu lực”.

Ngày 17-12, Mỹ dùng máy bay thả thủy lôi ở biển Hải Phòng và bắn phá khiêu khích. Đến 14 giờ ngày 18-12, ta nhận được công hàm của Mỹ, thực tế là một tối hậu thư đòi ta phải họp lại Hội nghị Paris bất cứ lúc nào kể từ sau ngày 26-12. Hành động này nhằm đánh lừa ta, đồng thời chúng tính toán chỉ sau vài ngày dùng B-52 hủy diệt Hà Nội thì chắc chắn ta sẽ không chịu nổi và sẽ phải chấp nhận với bất cứ điều kiện nào mà Mỹ nêu ra. 19 giờ 40 phút ngày 18-12, đợt B-52 đầu tiên ném bom đánh phá Thủ đô Hà Nội. Cuộc tập kích đường không chiến lược của Mỹ chủ yếu bằng máy bay B-52 mang mật danh Linebecker II bắt đầu.

Vậy, âm mưu của Mỹ trong cuộc tập kích đường không chiến lược tháng 12-1972 là gì?


Trước hết, Linebacker II được tiến hành nhằm gây sức ép buộc ta phải nối lại cuộc đàm phán ở Paris, chấp nhận theo sửa đổi của Mỹ. Trước đó, trong cuộc họp kín 08-10-1972 ở biệt thự Lê-Giê (************* Pháp cho phái đoàn ta mượn làm nơi họp riêng với Mỹ), ta và Mỹ đã thỏa thuận cơ bản về nội dung của Hiệp định “Chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam” do ta dự thảo với 01 lịch trình cho việc ký kết. Những thỏa thuận đó là: Ngày 18-10-1972, Mỹ chấm dứt ném bom trên bộ và ngừng rải mìn phong tỏa các cảng biển của miền Bắc Việt Nam. Ngày 20-10, Lễ ký tắt giữa Cố vấn đặc biệt Lê Đức Thọ và Kissinger được tiến hành tại Hà Nội. Ngày 26-10, Lễ ký chính thức giữa 4 bên tham chiến tại Paris (4 bên gồm: Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa, chính phủ cách mạng lâm thời cộng hòa miền Nam Việt Nam, Chính phủ Hoa Kỳ và Chính phủ Việt Nam Cộng hòa). Ngày 27-10, ngừng bắn trên toàn Việt Nam, hòa bình ở Việt Nam được vãn hồi.

Nhưng rồi Mỹ lại yêu cầu ta cho lùi thời gian biểu (21-10 ngừng ném bom thả mìn phong tỏa, 30-10 ký chính thức, 31-10 chấm dứt chiến tranh). Vì thiện chí, phái đoàn ta chấp nhận đề nghị đó của Mỹ.

Một tuần lễ sau, vào ngày 20-10, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nhận được thư của Tống thống Nixon khẳng định: “Hiệp định coi như đã hoàn tất, hãy tin vào chúng tôi là có thể ký kết được Hiệp định như thời gian biểu đã thoả thuận”.

Sau khi cuộc bầu cử Tổng thống tháng 11-1972 thắng lợi, Nixon trúng cử, Kissinger đã quay ngoắt 180 độ, gây rắc rối cho Hội nghị: Đòi ta phải sửa 69 điều trong những điều hai bên đã thoả thuận; đòi miền Bắc cùng rút quân; đòi miền Nam là một quốc gia riêng. Phía ta không nghe thì đổ tội ta thiếu thiện chí.

Trong cuộc họp ngày 24-11, Kissinger hăm dọa: “Nếu các ông không tỏ ra biết điều, Tổng thống chúng tôi buộc sẽ ra lệnh ngừng đàm phán và tiếp tục các hành động quân sự mà hậu quả sẽ khó lường”. Đến ngày 06-12, Kissinger lại dọa dẫm: “Nếu cuộc thương lượng bị tan vỡ thì chiến tranh sẽ tiếp diễn với cường độ mạnh hơn. Đến lúc đó cuộc chiến tranh sẽ thay đổi tính chất, cuộc thương lượng này sẽ thay đổi tích chất. Mỹ sẽ không bàn bạc về Hiệp định này nữa”. Ngày 07-12, Nixon điện cho Kissinger “Chúng ta sẽ ném bom dữ dội Bắc Việt, nhưng sẽ không thông báo cho công chúng biết trước”. Hiệp định Paris bị phá vỡ.
 

newbiess

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-400161
Ngày cấp bằng
8/1/16
Số km
2,898
Động cơ
249,130 Mã lực
Hiện các số liệu B52 bị hạ vẫn khác biệt do cách tính và nguồn của các bên. Còn chuyện bác PT bắn được B52 bằng MIG thì trên trang Hang cua có bác cựu phi công (bắn được 6 MB) cho rằng MIG có bắn được B52 ko cũng khó xác định vì sau khi phóng tên lửa ngay lập tức phải cua gấp để tránh nếu MB địch bị trúng, do vậy khó xác định B52 đó là do MIG hay SAM bắn trúng nhưng dù sao B52 đó cũng bị rơi
Vâng, và bác ý cũng nói là :

  • Về lý thuyết, nếu máy bay bị bám đuôi với tên lửa tầm nhiệt thì coi như toi. Tuy nhiên trong chiến đấu, có phi công lộn nhào rất siêu, biết có thể bị bắn liền hạ độ cao đột ngột rồi vọt lên, tên lửa mất hướng.
  • Khi bám đuôi đối phương, tín hiệu trong máy bay báo có thể fire (bắn), phi công chỉ nhấn nút và vọt ngang rồi quay hình chữ U và chạy trốn thật nhanh vì nếu tên lửa trúng đối phương, máy bay mình có thể bị lây do tốc độ máy bay quá nhanh.
  • Tất cá các phi công được huấn luyện và thực hành, nhấn nút và chuồn thật nhanh để không bị bám đuôi. Không chiến gọi là đuổi nhau quần đảo trên trời cho oai, thực ra gặp nhau và nếu có bắn tên lửa chỉ xảy ra chục giây, nên không ai biết tên lửa của mình có trúng đối phương.
  • Vụ Phạm Tuân thì ông nói, đêm 27 tháng 12 năm 1972 Phạm Tuân có cất cánh, có bắn tên lửa, có B52 rơi. Nhưng không thể khẳng định do Phạm Tuân bắn và Phạm Tuân chưa chắc đã biết. Do SAM 2 hay MIG 21 chỉ có trời biết. Nhưng một B52 cháy là có thật và Mỹ xác nhận.
  • Tuy nhiên, việc Việt Nam hạ B52 trên bầu trời Hà Nội là có thật, thế giới phải ngạc nhiên. Mình đi máy bay hành khách ngồi khoang thương gia mà hơi chòng chành chút đã tái mặt. Phi công cất cánh lên đối đầu với đủ loại máy bay và tên lửa hiện đại của Mỹ là anh hùng, tìm pháo đài B52 trong đêm tối có đáng ngưỡng mộ hay không.
  • Các phi công Phạm Tuân, Vũ Xuân Thiều và Lê Thanh Đạo mà tôi gặp ở Lede năm ngoái đều xứng đáng ghi vào sổ vàng của không quân Việt Nam.

Chốt lại em thấy: đêm 27 tháng 12 năm 1972 Phạm Tuân có cất cánh, có bắn tên lửa, có B52 rơi. Nhưng không thể khẳng định do Phạm Tuân bắn và Phạm Tuân chưa chắc đã biết. Do SAM 2 hay MIG 21 thì theo em không chỉ có trời biết. Chỉ cần phân tích theo logic: nếu có Mig của ta đang bám sát B52 thì Sam sẽ không khai hỏa. Như vậy khả năng cao là B52 rơi do bác Phạm Tuân bắn chứ không phải do Sam
 

minh91

Xe container
Biển số
OF-330856
Ngày cấp bằng
12/8/14
Số km
7,748
Động cơ
340,846 Mã lực
Vâng, và bác ý cũng nói là :

  • Về lý thuyết, nếu máy bay bị bám đuôi với tên lửa tầm nhiệt thì coi như toi. Tuy nhiên trong chiến đấu, có phi công lộn nhào rất siêu, biết có thể bị bắn liền hạ độ cao đột ngột rồi vọt lên, tên lửa mất hướng.
  • Khi bám đuôi đối phương, tín hiệu trong máy bay báo có thể fire (bắn), phi công chỉ nhấn nút và vọt ngang rồi quay hình chữ U và chạy trốn thật nhanh vì nếu tên lửa trúng đối phương, máy bay mình có thể bị lây do tốc độ máy bay quá nhanh.
  • Tất cá các phi công được huấn luyện và thực hành, nhấn nút và chuồn thật nhanh để không bị bám đuôi. Không chiến gọi là đuổi nhau quần đảo trên trời cho oai, thực ra gặp nhau và nếu có bắn tên lửa chỉ xảy ra chục giây, nên không ai biết tên lửa của mình có trúng đối phương.
  • Vụ Phạm Tuân thì ông nói, đêm 27 tháng 12 năm 1972 Phạm Tuân có cất cánh, có bắn tên lửa, có B52 rơi. Nhưng không thể khẳng định do Phạm Tuân bắn và Phạm Tuân chưa chắc đã biết. Do SAM 2 hay MIG 21 chỉ có trời biết. Nhưng một B52 cháy là có thật và Mỹ xác nhận.
  • Tuy nhiên, việc Việt Nam hạ B52 trên bầu trời Hà Nội là có thật, thế giới phải ngạc nhiên. Mình đi máy bay hành khách ngồi khoang thương gia mà hơi chòng chành chút đã tái mặt. Phi công cất cánh lên đối đầu với đủ loại máy bay và tên lửa hiện đại của Mỹ là anh hùng, tìm pháo đài B52 trong đêm tối có đáng ngưỡng mộ hay không.
  • Các phi công Phạm Tuân, Vũ Xuân Thiều và Lê Thanh Đạo mà tôi gặp ở Lede năm ngoái đều xứng đáng ghi vào sổ vàng của không quân Việt Nam.
Chốt lại em thấy: đêm 27 tháng 12 năm 1972 Phạm Tuân có cất cánh, có bắn tên lửa, có B52 rơi. Nhưng không thể khẳng định do Phạm Tuân bắn và Phạm Tuân chưa chắc đã biết. Do SAM 2 hay MIG 21 thì theo em không chỉ có trời biết. Chỉ cần phân tích theo logic: nếu có Mig của ta đang bám sát B52 thì Sam sẽ không khai hỏa. Như vậy khả năng cao là B52 rơi do bác Phạm Tuân bắn chứ không phải do Sam
Lạy cụ, B52 nào nhào lộn với hạ độ cao đột ngột rồi vọt lên. May ra chỉ có cái c him thằng lái B52 nó làm được thôi.
 

newbiess

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-400161
Ngày cấp bằng
8/1/16
Số km
2,898
Động cơ
249,130 Mã lực
Lạy cụ, B52 nào nhào lộn với hạ độ cao đột ngột rồi vọt lên. May ra chỉ có cái c him thằng lái B52 nó làm được thôi.
Em nghí ý bác Đạo là đang nói cách máy bay Mig của Phạm Tuân và các bác phi công Mig khác của ta tránh tên lửa của các tiêm kích hộ tống B52 chứ cụ.
Tại vì nhiều cụ nói là Mig không thể lọt qua lớp máy bay phòng vệ B52 để mà áp sát B52 bắn tên lửa được. Nhưng thực tế thì với tài nghệ siêu đẳng của các bác phi công như Phạm Tuân, bác Đạo, bác Thiều (có thể hạ độ cao đột ngột rồi vọt lên để chạy thoát thật nhanh để tránh tên lửa của tiêm kích phòng vệ B52 bắn trúng ) vv thì hoàn toàn có thể
 

xuanphuongccs

Xe điện
Biển số
OF-536803
Ngày cấp bằng
12/10/17
Số km
3,005
Động cơ
196,682 Mã lực
Hình ảnh phi công và máy bay Mỹ bị ...



Chiếc B-52 đầu tiên của Mỹ bị bắn rơi bởi tên lửa SA-2 vào hồi 20:13 ngày 18/12/1972 bởi Tiểu đoàn 59, trung đoàn 261. "Con ngáo ộp" xấu số này mới chỉ tham gia chiến dịch Linebacker II được vài giờ đồng hồ trước khi "ghi danh" là chiếc B-52 đầu tiên bị ta bắn hạ. Nguồn ảnh: Wiki.
Hư hại nhẹ
Trông ảnh chụp hình như bác kia nhào vào đánh hôi nhỉ. Làng em trước bắt được phi công còn phải cho vào võng che cái chiếu bên trên như bà đẻ đem xuống huyện nộp.
 

newbiess

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-400161
Ngày cấp bằng
8/1/16
Số km
2,898
Động cơ
249,130 Mã lực
http://soha.vn/giac-lai-f-4-my-sung-so-bi-bat-song-da-khai-thong-tin-mat-gi-cho-bo-doi-ten-lua-vn-20171219112623583rf2017122014443606.htm

Giặc lái F-4 Mỹ sừng sỏ bị bắt sống đã khai thông tin mật gì cho bộ đội tên lửa VN?

PV - Tổng hợp từ cuốn Bộ tham mưu PK-KQ trong chiến tranh | 20/12/2017 07:30 AM


Ảnh minh họa: Cô dân quân áp giải phi công Mỹ bị bắt giữ vào tháng 7/1967. Ảnh: Thomas Billhardt

Tên thiếu tá giặc lái F-4 bị bắt sống ở khu vực Kim Giang, Hà Nội đã khai về trang thiết bị nhiễu điện tử và đội hình bay đối với phi đội của chúng.

LTS: Trong chiến dịch Linebacker-2 tháng 12/1972, Không quân Mỹ đã thực hiện cuộc ném bom bằng máy bay chiến lược B-52 tàn bạo nhất trong lịch sử vào Hà Nội và Hải Phòng. Nhưng không có tội ác nào mà không bị trừng phạt!

Các chiến sỹ QĐNDVN, trong đó chủ công là bộ đội PK-KQ quả cảm đã vượt muôn trùng gian khó và hy sinh để làm nên chiến thắng "Điện Biên Phủ trên không" lịch sử, chấn động địa cầu, buộc Không quân Mỹ hùng mạnh phải khuất phục.

Nhân dịp kỷ niệm 45 năm chiến thắng Điện Biên Phủ trên không, xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc loạt bài viết của nhiều tác giả nhằm ôn lại những kỷ niệm hào hùng trong 12 ngày đêm khốc liệt đó.

Trong số này, mời quý độc giả đọc về lời khai của một giặc lái tiêm kích F-4 Mỹ bị bắt sống qua hồi ức của Đại tá Chu Thái, nguyên cán bộ tham mưu Quân chủng.

-----

PHI CÔNG F-4 MỸ SỪNG SỎ BỊ BẮT SỐNG ĐÃ KHAI THÔNG TIN MẬT GÌ GIÚP TÊN LỬA VIỆT NAM ĐÁNH THẮNG?

Bộ đội Tên lửa gặp khó

Đầu năm 1972, ta mở cuộc tiến công chiến lược trên khắp chiến trường miền Nam Việt Nam. Trước nguy cơ sụp đổ hoàn toàn của lực lượng Việt Nam Cộng hòa, đế quốc Mỹ buộc phải Mỹ hóa trở lại cuộc chiến tranh bằng lực lượng không - hải quân hiện đại.

Chúng tập trung lực lượng không quân, hải quân và cả B-52 đánh tập trung ổ ạt vào các chân hàng, kho tàng, đầu mối giao thông quan trọng của ta từ Vĩnh Linh, Quảng Bình đến Bến Thủy - Nghệ An, Hàm Rồng - Thanh Hóa, nhằm hạn chế cuộc tiến công của ta.

Khác với chiến tranh phá hoại lần thứ nhất, chiến tranh phá hoại lần thứ hai của Mỹ dùng sức mạnh không quân và cả B-52 hành động nhanh chóng và quyết liệt mà không leo thang từng bước.

Không quân địch phát huy triệt để các vũ khí, khí tài trang bị vừa mới cải tiến, đặc biệt là chiến tranh điện tử để nâng cao hiệu quả đánh phá và hạn chế thiệt hại của chúng.

Quân và dân miền Bắc đã đánh trả kiên cường, bắn rơi một số máy bay địch nhưng chủ yếu là do pháo phòng không và không quân ta bắn rơi. Còn các đơn vị tên lửa phòng không, lực lượng rất quan trọng trong chống chiến tranh phá hoại thì hầu hết đều lúng túng trước những thủ đoạn nhiễu điện tử của địch.

Từ giữa tháng 4 đến đầu tháng 5 năm 1972, bộ đội tên lửa phòng không đã đánh tới 200 lần cấp tiểu đoàn, tiêu thụ hàng trăm quả đạn mà chỉ bắn rơi 30 chiếc, chưa có chiếc nào rơi tại chỗ. Hầu hết tên lửa phóng lên đạn đều vượt qua mục tiêu, tự hủy, hiệu suất chiến đấu giảm sút rõ rệt.


Bộ đội tên lửa sẵn sàng chiến đấu.

Đặc biệt đêm và ngày 16 tháng 4 năm 1972, Mỹ đã sử dụng tới 270 lần/chiếc máy bay các loại, trong đó có 9 B-52 ném bom rải thảm vào thành phố Hải Phòng. Bộ đội tên lửa phòng không Hải Phòng đã phát huy hỏa lực đánh trả địch quyết liệt, phóng tới 93 quả đạn tên lửa nhưng không có chiếc nào rơi tại chỗ.

Có đơn vi còn bị địch đánh trả, gây thương vong về người và hỏng hóc nặng về khí tài, trước thủ đoạn gây nhiễu của địch.

Cùng ngày 16-4, từ 9 giờ đến 10 giờ, không quân Mỹ còn sử dụng 60 lần/chiếc máy bay không quân chiến thuật, bay ở độ cao trên 7km gây nhiễu điện tử rất nặng. Bộ đội rađa báo là B-52 vào đánh Hà Nội, Trung đoàn tên lửa 261, 257 đã phóng tới 36 quả đạn, nhưng đạn đều vượt qua mục tiêu, tự hủy.

Cán bộ Bộ Tham mưu đã trực tiếp xuống các tiểu đoàn tên lửa chiến đấu tìm hiểu tình hình, leo lên các đồi cao xung quanh Hà Nội để theo dõi quỹ đạo đạn và kết quả xạ kích, nhận thấy đạn đều vượt qua mục tiêu rồi tự hủy.

Sau nhiều trận đánh không rơi, đạn tự hủy nhiều, một số cán bộ chiến sĩ bộ đội tên lửa đã có những biểu hiện lo ngại, thiếu tin tưởng, nhất là cán bộ mới còn rất trẻ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Lại còn những biểu hiện nghi ngờ về số đạn tên lửa Liên Xô giúp ta mới được nhập vào Việt Nam có gì nhầm lẫn không?

Bộ tư lệnh Quân chủng đã nêu ra một số biện pháp cấp bách: Phát động toàn Quân chủng tập trung nghiên cứu những thủ đoạn mới về nhiễu điện tử của địch, tìm ra các biện pháp khắc phục, kiên quyết đánh bại mọi thủ đoạn của chúng.

Đi đôi với việc xây dựng ý chí quyết tâm, Bộ Tham mưu Quân chủng đã cử nhiều cán bộ giỏi xuống giúp các đơn vị chiến đấu, đế rèn luyện nâng cao trình độ thao tác cho các kíp chiến đấu đánh địch trong điều kiện nhiễu điện tử phức tạp nhất.

Về mặt kỹ thuật cần được kiểm tra chặt chẽ, rà soát lại toàn bộ tần số đồng bộ làm việc giữa đài và đạn tên lửa. Sự ảnh hưởng tác động về nhiễu giữa trận địa nọ với trận địa kia trong cùng một khu vực. Hệ số làm việc về cánh sóng ngòi nổ vô tuyến của từng quả đạn.

Cuối cùng ta đề nghị chuyên gia Liên Xô giúp ta lắp ráp thêm bộ phận kính ngắm quang học TZK (ΠA-00) đặt trên nóc xe thu phát (ΠA-00) để khi địch gây nhiễu điện tử nặng, phức tạp, ta sẽ sử dụng kính ngắm quang học để đánh.


Một số giặc lái B-52 Mỹ bị bắt sống tháng 12/1972.

Thông tin mật từ phi công F-4 Mỹ

Mọi công việc đang được triển khai rất khẩn trương thì Phòng Khoa học quân sự, Phòng Tên lửa và một số phòng của Cục Kỹ thuật nhận được bản tin của Phòng Quân báo thông báo:

Giữa tháng 5 năm 1972, không quân địch vào đánh các mục tiêu ở Tây Nam Hà Nội, Trung đoàn pháo phòng không 233 bảo vệ khu công nghiệp Cao - Xà - Lá đã bắn rơi tại chỗ 1 chiếc F-4. Tên thiếu tá giặc lái đã bị bắt sống ở khu vực Kim Giang.

Với câu hỏi của ta được đặt ra, hắn đã khai về trang thiết bị nhiễu điện tử và đội hình bay đối với phi đội của chúng. Hắn khai: "Trước những năm 1972, mỗi phi đội 4 chiếc máy bay của chung tôi chỉ được trang bị một máy gây nhiễu QRC-160 cho chiếc đi đầu, bay ở giữa, để che giấu đội hình của cả tốp 4 chiếc. Vì vậy chúng tôi phải bay với gián cách hẹp, chiếc nọ chỉ cách chiếc kia 80m đến 120m".

Từ thông tin này, ta nhận định, trắc thủ tên lửa của ta chỉ cần bám sát giữa dải nhiễu thì đạn tên lửa bay giữa hai máy bay có gián cách từ 40m đến 60m, đủ khả năng cho cánh sóng ngòi nổ vô tuyến của đạn làm việc (giới hạn cánh sóng ngòi nổ vô tuyến của đạn làm việc < 80m).

Khi cánh sóng ngòi nổ vô tuyến tích đủ 8 xung sẽ kích cho đầu đạn tên lửa nổ, các mảnh đạn văng ra như hình chóp nón, chụp lấy máy bay để phá hủy, nên có khi một quả đạn bắn rơi 2 chiếc máy bay địch là có cơ sở khoa học.

Tên phi công này còn khai: "Đến đầu năm 1972, chúng tôi đều được trang bị các loại máy bay gây nhiễu ALQ-87 hoặc ALQ-101 có cường độ và công suất gây nhiễu lớn hơn QRC-160. Mỗi máy bay chúng tôi đều được trang bị từ một đến hai chiếc loại này. Đội hình bay của chúng tôi đã được mở rộng, gián cách bay giữa chiếc nọ cách chiếc kia nới rộng tới 300 - 600m".

Đây là nguyên nhân mà hàng trăm đạn tên lửa đã phóng lên trong hơn tháng trước đó đều vượt qua mục tiêu và tự hủy.

Nếu trắc thủ tên lửa ta cứ bám sát giữa dải nhiễu như năm 1967, 1968 thì gián cách giữa đạn và máy bay địch đã có khoảng cách từ 150 - 300m, vượt quá khả năng cánh sóng ngòi nổ vô tuyến của đạn làm việc (vì chỉ trong giới hạn 80m trở vào) nên không kích đạn tên lửa nổ, mà đạn sẽ vượt qua mục tiêu, tự hủy.

Đây là bài học đắt giá phải trả, vì ta đã dừng lại và dùng cách đánh cũ, kinh nghiệm cũ từ năm 1967 - 1968 nên đã không bắn rơi tại chỗ máy bay địch.

Cũng qua lời khai của giặc lái kết hợp với kính quang học lắp trên xe thu phát (ΠA-00), ta nhận thấy nếu trắc thủ quang học TZK ngắm vào chiếc thứ nhất trong tốp kể từ trái sang phải ở cự ly 30 - 40km thì trắc thủ tên lửa trong xe điều khiển sẽ phải căn vào 1/5 dải nhiễu, chiếc thứ hai là 2/5, chiếc thứ ba là 3/5 và chiếc thứ tư là 4/5 của dải nhiễu.

Từ đó kết hợp giữa kíp chiến đấu trong xe điều khiển với kíp trắc thủ TZK trên xe thu phát đã bám sát chính xác vào từng chiếc máy bay địch để diệt chúng. Các trận chiến đấu của ta lại giành thắng lợi giòn giã, liên tục bắn rơi tại chỗ nhiều máy bay địch.


Xác máy bay Mỹ bị bắn rơi tại chỗ.

Nếu chỉ đơn thuần dùng ΠA-00 để đánh thôi thì không đánh được vì máy bị dao động nhiều, không ổn định, đạn không được điều khiển.

Bài học này đã cho chúng ta nhiều kinh nghiệm về công tác nghiên cứu địch. Ngày nay khoa học công nghệ đang phát triển như vũ bão, đòi hỏi công tác nghiên cứu phải nắm địch thường xuyên, liên tục vững chắc bằng nhiều nguồn tin tức khác nhau, kể cả tài liệu tham khảo của tù binh địch.

(Trích hồi ức của Đại tá Chu Thái, nguyên cán bộ tham mưu Quân chủng trong cuốn Bộ tham mưu PK-KQ trong chiến tranh, NXB QĐND, 2008).
 

kodomo

Xe container
Biển số
OF-5778
Ngày cấp bằng
16/6/07
Số km
5,071
Động cơ
581,339 Mã lực
Luỵt mẹ, san phẳng cả Khâm Thiên, rải thảm Bạch Mai mà còn nhân với cả đạo .
Chả có lũ choá nào khốn nạn như thằng mèo này. Đem mái bai ném bom chiến lược rải thảm khu dân cư. Thế mờ giờ khối đứa nhảy cẫng lên nâng bi, tung hô thằng tổng mèo.
 

Dở người

Xe điện
Biển số
OF-492539
Ngày cấp bằng
27/2/17
Số km
2,505
Động cơ
228,658 Mã lực
Đêm đầu tiên máy bay Mỹ ném bom, quê ngoai em Uy Nỗ, Đông Anh dân thường chết nhiều lắm. Cả làng nhà nào cũng có người chết hết.
Ông bô em kể xưởng cơ quan, tự vệ cũng chết bom nhiều. Đến lúc em nhỡ nhỡ, hố bom vẫn là cái gì đấy rất quen thuộc. Quanh khu tập thể phải còn tới mấy chục cái hố bom. Bọn trẻ con chiều nào chả tập bơi trong hố bom. Mà lạ, các cụ có để ý không ợ, nước hố bom cực kỳ trong, cũng chả có con cá hay con gì ở trong hố bom.
Nhà em thì 72 oánh dấu sự kiện, ông bà già em gặp và lấy nhau cũng từ do cơ quan sơ tán xuống làng. Thế nên sự ra đời của bọn em khởi đầu từ noel đỏ lửa.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top