Con đường chiến thắng không trải hoa hồng, sự căng thẳng từ trước và trong chiến dịch
QĐND-Trong quá trình đi tìm hiểu các nhân chứng để làm số Đặc biệt kỷ niệm 40 năm Chiến thắng “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không”, một câu hỏi luôn thường trực trong đầu tôi là: Chúng ta có bị bất ngờ về chiến lược khi Mỹ mở chiến dịch Lai-nơ-bếch-cơ 2 (Linebacker II) tháng 12-1972 hòng hủy diệt Hà Nội, Hải Phòng hay không? Nếu không, tại sao thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế lại điều Trung đoàn Tên lửa 261 của Sư đoàn 361 vào Khu 4, chỉ để lại một trung đoàn tên lửa bảo vệ Thủ đô? (trong khi đó chiến dịch năm 1967, Hà Nội có tới 6 trung đoàn tên lửa). Một số nhà nghiên cứu lịch sử quân sự và cả cán bộ, chiến sĩ từng làm nên trận “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không” cũng có ý kiến như vậy và khuyên tôi nên đến gặp Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu, nguyên Phó chính ủy Quân chủng PK-KQ, người trực tiếp tham gia lãnh đạo, chỉ huy chiến dịch 12 ngày đêm oanh liệt đó để vị tướng già nổi tiếng là thẳng thắn ấy cho ý kiến.
- Bộ tư lệnh Quân chủng PK-KQ ngày đó hiện giờ chỉ còn tôi và anh Hoàng Ngọc Diêu, Phó tư lệnh - Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu mở đầu câu chuyện - Nhưng thời điểm Mỹ dùng B-52 đánh Hà Nội, anh Diêu còn ở Quảng Trị, nên giờ đây có lẽ chỉ mình tôi là nhân chứng duy nhất của Bộ tư lệnh Quân chủng về câu chuyện này.
Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu.
Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu khẳng định, chúng ta không bất ngờ về chiến lược trong cuộc chiến 12 ngày đêm. Bằng chứng là ngày 24-11-1972, Tổng Tham mưu trưởng Văn Tiến Dũng cùng Phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Lê Quang Đạo, các Phó tổng Tham mưu trưởng Vương Thừa Vũ, Phùng Thế Tài xuống Sở chỉ huy Quân chủng để nghe Tư lệnh Lê Văn Tri báo cáo lần cuối phương án tác chiến chống cuộc tập kích chiến lược đường không bằng máy bay B-52 của Mỹ vào Hà Nội, Hải Phòng. Tổng Tham mưu trưởng đã phê chuẩn bản kế hoạch của quân chủng và chỉ thị cho Bộ tư lệnh phải khẩn trương hoàn thành mọi công tác chuẩn bị chiến đấu trước ngày 3-12-1972. Ngày 27-11-1972, Bộ Tổng Tư lệnh ra chỉ thị, nhận định: Địch có nhiều khả năng đánh lại miền Bắc với mức độ ác liệt hơn, kể cả dùng B-52 đánh vào Hà Nội, Hải Phòng. Nhiệm vụ của Quân chủng PK-KQ là phải tập trung mọi khả năng tiêu diệt bằng được B-52 rơi tại chỗ.
Như vậy, chúng ta đã dự đoán trước và có kế hoạch chuẩn bị ứng phó với chiến dịch Lai-nơ-bếch-cơ của Mỹ. Nhưng vì sao vẫn có lệnh điều động Trung đoàn 261 và một số đạn tên lửa vào Khu 4 để đến khi mở màn chiến dịch, chúng ta thiếu tên lửa trầm trọng?
- Sau khi kết thúc trận chiến, tôi cũng có hỏi anh Văn Tiến Dũng như vậy. Tổng Tham mưu trưởng trả lời là lúc đó ở Thanh Hóa, Nghệ An còn có một khối lượng hàng hóa lớn chi viện cho miền Nam còn tồn đọng nên phải điều 261 vào đó để bảo vệ - Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu trả lời.
Ngày 8-12 có lệnh, ngày 14-12 Trung đoàn 261 thu vũ khí, cho một số cán bộ đi tranh thủ để rồi sau đó hành quân về phía Nam. Điều này nằm ngoài ý định của Bộ tư lệnh Quân chủng, bởi Trung đoàn 261 án ngữ ở phía Bắc Thủ đô để chặn đánh hướng bay chủ yếu của B-52 vào Hà Nội đã được quân chủng xác định trong phương án tác chiến. Trước tình hình đó, ngày 15-12, Bộ tư lệnh Quân chủng họp bàn và quyết định kiên quyết đề nghị với Quân ủy Trung ương xin giữ lại Trung đoàn 261. Tối hôm đó, Bộ tư lệnh điện lên Bộ Tổng tham mưu nhưng không liên lạc được. Sáng ngày 16-12, Bộ tư lệnh cử Tư lệnh Lê Văn Tri lên gặp trực tiếp Tổng Tham mưu trưởng Văn Tiến Dũng để trình bày về ý đồ tác chiến của quân chủng. Khoảng 8 giờ 30 phút, Tư lệnh về vui vẻ thông báo Tổng Tham mưu trưởng đã chấp thuận với đề nghị của quân chủng, lúc đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chúng ta không bất ngờ về chiến lược, nhưng có khuyết điểm như sau này Đại tướng Võ Nguyên Giáp có viết trên Báo Nhân Dân số ra ngày 18-12-1995: “…Do quán triệt quyết tâm chưa tốt, suy nghĩ lúc này vẫn nặng về khả năng địch dùng B-52 đánh phá vùng “cán soong”, nên đầu tháng 12 đã có lệnh điều một trung đoàn tên lửa vào Khu 4…”. Thực tế là như vậy. Chứ còn hồi đó, quân chủng liên lục nhận được tin tình báo B-52 sẽ đánh Hà Nội, kể cả thời điểm cất cánh của B-52 ở đảo Gu-am nên không thể nói là bị bất ngờ được. Xác định đúng phương án tác chiến, sự thẳng thắn, chân tình của các đồng chí trong Bộ tư lệnh hồi đó đã giúp cho cấp trên đi tới quyết định chính xác - ông Mậu bồi hồi nhớ lại.
Sau khi có quyết định của Tổng Tham mưu trưởng, Thường vụ Đảng ủy giao cho Phó chính ủy Nguyễn Xuân Mậu xuống ngay Trung đoàn 261 phổ biến lại nhiệm vụ và khẩn cấp triển khai chiến đấu. Tối 16-12-1972, ông Mậu đến nơi đóng quân của trung đoàn ở Vân Trì (Đông Anh) thì chỉ có Chính ủy trung đoàn Dương Đình Thảo ở đơn vị, Trung đoàn trưởng Trần Hữu Tạo đang đi phép, mọi khí tài tên lửa đã được xếp lại để chuẩn bị hành quân. Tình hình chiến sự ngày càng khẩn trương. Địch đã cho máy bay trinh sát Hà Nội, Hải Phòng, nhất là các sân bay Nội Bài, Hòa Lạc. Ông chỉ thị cho Chính ủy Thảo ra lệnh cho toàn trung đoàn triển khai chiến đấu, cho tiểu đoàn kỹ thuật lắp ráp ngay tên lửa, gọi tất cả cán bộ, chiến sĩ đang đi phép, tranh thủ về ngay đơn vị…
Sáng ngày 17-12, ông Mậu sang trung đoàn tên lửa SAM-3. Trung đoàn mới qua thời gian tập huấn ở Liên Xô về, nhưng vũ khí thì đang còn ở Bằng Tường (Trung Quốc). Ông truyền đạt mệnh lệnh của Bộ tư lệnh Quân chủng, nhắc anh em đào hầm trú ẩn và đợi lệnh trên.
18 giờ ngày 18-12, sau khi thăm một tiểu đoàn tên lửa từ Chèm về, ông nghe tiếng ù ù như xay lúa trên đầu. Kinh nghiệm từ những năm ở chiến trường Quảng Trị giúp ông cảm nhận B-52 đang vào Hà Nội. Ông giục lái xe nhanh chóng qua phà để về Sở chỉ huy Quân chủng. Đến Mai Lĩnh, xe của ông bị một chiếc F-111 phóng rốc-két phía sau nẩy ngược lên, may mà không ai bị thương. Hà Nội đã báo động chiến đấu. Thành phố tắt đèn, trời tối sầm, rất rét, lại có mưa phùn. Đường phố vắng lặng, nhân dân đã vào hầm trú ẩn. Phía xa, những quả tên lửa và những chùm đạn pháo đang vút lên bầu trời…
- Tôi về đến Sở chỉ huy lúc đó sơ tán ở chùa Trầm, huyện Chương Mỹ khoảng 19 giờ 45 phút. Mặc dù không phải phiên trực nhưng Tư lệnh Lê Văn Tri và Chính ủy Hoàng Phương đều có mặt cùng Phó tư lệnh Nguyễn Quang Bích trực chỉ huy. Lúc này đã có hai tốp B-52 đánh phá Hà Nội, Tiểu đoàn 78 của Trung đoàn 257 và Trung đoàn 261 bắn hết 16 quả tên lửa nhưng chưa có chiếc B-52 nào rơi tại chỗ. Đã xuất hiện tư tưởng băn khoăn, lo lắng, thiếu tự tin ở cán bộ, chiến sĩ đơn vị. Thường vụ Đảng ủy Quân chủng hội ý và tiếp tục nhắc các đơn vị bình tĩnh, tiếp tục mở máy phát sóng bắn B-52 như tập huấn ngày 23-11. Quả nhiên sau đó hiệu suất chiến đấu của các đơn vị cao hơn. 20 giờ 13 phút, Tiểu đoàn 59 của Trung đoàn 261 bắn rơi một chiếc B-52G rơi xuống cánh đồng làng Chuôm thuộc xã Phù Lỗ, huyện Đông Anh. 4 giờ 39 phút sáng ngày 19-12, Tiểu đoàn 77 thuộc Trung đoàn 257 do Tiểu đoàn trưởng Đinh Thế Văn chỉ huy hạ một B-52 rơi xuống cánh đồng xã Tam Hưng, huyện Thanh Oai.
- Như vậy đánh B-52 ban đầu có thuận lợi? Tôi hỏi.
- Không đâu - Trung tướng Nguyễn Xuân Mậu lắc đầu - Căng thẳng và quyết liệt lắm! Đêm 19-12 hiệu suất chiến đấu thấp, do Mỹ đã thay đổi cách đánh và tăng cường gây nhiễu. Các đơn vị bắn hơn 30 quả tên lửa, rơi hai B-52, nhưng không có chiếc nào rơi tại chỗ. Đồng chí Văn Tiến Dũng gọi điện xuống, rất thẳng thắn và quyết liệt, phê bình quân chủng đánh không chắc tay, hiệu suất kém, cần phải nghiên cứu lại cách đánh. Chấp hành chỉ thị của Tổng Tham mưu trưởng, chúng tôi xuống các đơn vị tìm hiểu. Thì ra nhiễu nặng quá, màn hình sáng không bắt được mục tiêu, do đó bắn theo phương pháp “ba điểm” không có kết quả. Quân chủng rút kinh nghiệm, bố trí nhiều tiểu đoàn bắn vào một điểm. Hiệu suất chiến đấu tăng dần, cho đến đêm 26-12 thì B-52 của Mỹ rụng đến 8 chiếc. Nó cháy sáng rực cả bầu trời Hà Nội!
- Như vậy là cả cấp trên, cấp dưới đều thẳng thắn làm việc, thẳng thắn chiến đấu vì Tổ quốc nên đã làm nên chiến công “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không”. 40 năm nhìn lại, các ông có cảm thấy tiếc điều gì không?
- Cũng có đấy! Giá như hồi đó cấp trên chuẩn y kiến nghị của chúng tôi là kéo Trung đoàn tên lửa 267 từ Thanh Hóa về Hà Nam thì chắc chắn B-52 còn rơi nhiều hơn nữa - Ông Mậu trầm ngâm - Nhưng mà lịch sử là lịch sử, cấp trên chắc có cái nhìn tổng quát hơn trong thế trận bố trí chiến lược chung. Điều chúng tôi tâm đắc nhất là Đảng ủy, Bộ tư lệnh chúng tôi luôn đoàn kết, thẳng thắn làm việc, kiên quyết nêu chính kiến của mình với cấp trên mà không hề sợ phiền hà. Đó là sự ngay thẳng, trong sáng vì nhân dân, vì đất nước mà không gợn chút tư lợi. Trên dưới đều như vậy!
https://www.facebook.com/groups/427147074160288/permalink/729996387208687/