Nhân rảnh rỗi chờ thử thách mới, em trải lòng với ccm chuyện nhà.
Bác em (anh trai bố) vừa mất, em thấy thương bố em nhiều hơn.
Bố em là con út, ông bà nội em mất khi bố em còn nhỏ, các anh chị nuôi dạy ông khôn lớn trưởng thành. Bố em mang ơn các anh chị như cha mẹ. Các bác cũng già và về với tiên tổ, bao năm nay chỉ còn bố và bác ngay trên bố quấn quít nhau.
Mấy năm nay bác em yếu, bố em vẫn tranh thủ ra thăm anh, ở lại chăm anh dù bác em có y tá riêng chăm sóc rồi. Nhưng lần nào về bố em cũng ko vui, vì vợ bác có vẻ ko nhiệt tình với việc bố em ở lại. Để tránh những việc tế nhị, em và anh họ em sắp xếp ông về nhà anh ở, ban ngày chở ông qua chơi và bầu bạn với bác.
Hơn 1 tháng trc khi bác mất, bố em có mang theo balo quần áo ra thăm anh, chủ định ở lại với anh mấy ngày, nhưng vợ bác lại bảo ở đây có y tá lo lắng rồi, chú cứ yên tâm, chiều em lại thấy bố em mang balo về.
1.5 ngày trước khi mất, bác em luôn mồm gọi tên bố em, dù lâu nay tai biến bác chả nói năng gì được. Các anh gọi đt cho bố em mà ko được, vậy là ngay buổi sáng, khi bố em lên xe ra thăm bác, thì cũng là lúc bác nhắm mắt xuôi tay, anh em ko gặp được nhau lần cuối. Lần chia xa này không biết đến bao giờ mới được gặp lại ...
Bác em 85 tuổi, có một sự nghiệp trọn vẹn nhưng cuộc sống riêng ông vẫn nhiều hoài niệm: một cô người yêu cũ cùng làng mãi chỉ là người cũ, một cậu con trai chọn cuộc sống riêng không theo hy vọng của ông, và lúc ra đi miệng vẫn mãi gọi tên em trai của mình ...
Bố em năm nay hơn 70 tuổi, dù trải qua nhiều bươn trải, nhưng về già ông sống vui khỏe, ko vướng bận con cháu. Các con tuy ở xa, nhưng quanh nhà ông cả đàn cháu quây quần, ông làm nhà mà ngoài bỏ tiền thì còn đâu con cháu giúp hết, 1 cái cuốc cái xẻng các anh chị và các cháu em cũng ko để ông phải cầm

.
Bác em mất, đưa bác đoạn đường cuối cùng không hẹn ngày gặp lại, em thấy thương bố em nhiều hơn ...