Thấy thớt này hay quá nên em cũng log in kể câu chuyện nhà em...
Chuyện là con trai út nhà em,khoảng hơn 2 năm trước,lúc gần 6 tuổi thì phát hiện u não,khối u cực to ( 86mm),xác xuất phẩu thuật thành công rất thấp,khi kí giấy BS đã giải thích cho em như thế....nhưng em vẫn quyết kí giấy để phẩu thuật vì tâm lí còn nước còn tát. Trước ngày phẩu thuật,em có lên chùa nhờ sư thầy cúng giải hạn,và đặt pháp danh cho cháu...Em cũng chuẩn bị tinh thần đón tình huống xấu nhất...Ca phẩu thuật kéo dài gần 12 tiếng ,ngay sau đấy là ku con vào phòng cách ly ngay,vợ chồng em không được gặp,con có vượt qua được không phải đợi hết thời gian cách ly...mà trong đấy chỉ có BS và y tá chăm sóc nó. Sau 36h cách ly thì cuối cùng cháu nó cũng đc ra nằm phòng bệnh thường,ca mổ thành công tốt đẹp. Mấu chốt vấn đề ở đây là,khi vợ em hỏi nó,trong phòng cách ly,lúc tỉnh dậy,con có sợ không? có buồn không? có nhớ ba mẹ không? Và câu trả lời của con em,đến giờ em nhớ tới còn sợ...
Nó bảo con được nhiều anh chị,nhiều bạn và cả mấy em nhỏ trò chuyện và chơi cùng,nên con không có buồn...
Mà,phòng hồi sức đặc biệt thì ngoài BS và điều dưỡng thì không còn ai nữa...! Em mang chuyện kể lại cho thầy trên chùa,thầy nói có thể do lúc đấy cháu nhà em đang ở lằn ranh sinh tử,bước 1 chân vào qủy môn quan rồi nên mới thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy...!
....
Hiện tại cháu nhà em đã chữa khỏi u não,sinh thiết lại là u lành tính,dù nhiều biến chứng của tổng cộng 6 lần phẫu thuật não,nhưng hiện tại cháu hồi phục tốt,đã đi học lớp 1,và vẫn tiếp thu bài vợ tốt ạ.
...
Còn về chuyện cháu nhà em kể lại lúc nằm phòng hồi sức,thì em tin chuyện tâm linh là có thật các bác ạ. À,cháu nhà em điều trị ở bv Nhi đồng thành phố,hay còn gọi là nhi đồng 3 ạ. Giai đoạn con còn nằm viện,cũng có 1 bà mẹ vì bị stress,ném con mới 5 tháng tuổi,từ tầng 5 xuống đất,ngay căn tin bv luôn...và ông bố bé đó đang ngồi ăn bên dưới căn tin...các bác search có khi ra ấy ạ...!