- Biển số
- OF-352039
- Ngày cấp bằng
- 23/1/15
- Số km
- 1,021
- Động cơ
- 370,320 Mã lực
Em cũng nhớ chị Thêu quá(...tiếp)
Cuốc bộ đi trong mưa mấy tiếng sau em mới về đến đại đội. Các lán vắng hoe, anh em đi làm nhiệm vụ cả. Trên nhà C bộ vẫn còn ánh đèn. Em về trung đội vứt ba lô lên giá treo đầu giường. Lấy cái đèn dầu làm bằng quả bom bi đốt lên cho sáng sủa. Thay bộ quần áo ướt. Nghĩ vẫn còn ấm ức thằng cha đại trưởng. Ngồi dạy thiền một tiếng dẹp bỏ tạp niệm rồi quấn cái võng vào người lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau em mới lên gặp chính trị viên. Cụ này đang lên cơn sốt rét, mặt tái xanh, môi tím bầm thấy em lên cũng đành ngồi dậy.
- Thế nào ? Tối qua tôi đã nhận được điện thoại của đại trưởng. Cậu hành động nông nổi quá. May mà sư đoàn không kỷ luật cậu. Mức độ vi phạm của cậu thì cảnh cáo ghi lý lịch là còn nhẹ. Giờ cậu về viết kiểm điểm nộp cho tôi. Chúng tôi sẽ bàn và xem xét hình thức kỷ luật.
Nghe nói vậy em đã nóng máu rồi:
- Báo cáo chính trị viên. Việc này tôi có sai nhưng do đại trưởng lên kiểm tra và đã có lời nói không đúng mức, mạt sát anh em, xúc phạm tôi. Cuối cùng là đánh tôi. Tôi chỉ tự vệ thôi. Vì vậy tôi thấy tôi không có lỗi và sẽ không viết kiểm điểm. Viết tường trình sự việc thì có thể.
Thấy vậy chính trị viên cũng dịu giọng :
- Việc cụ thể thì tôi nắm được. Tôi biết đại trưởng cũng có sai. Cậu là một cán bộ tiểu đội có năng lực, thông minh, tháo vát. Rất có triển vọng, nên tôi bảo cậu viết kiểm điểm thì cậu cứ viết cho dịu vụ này đi. Tôi hứa với cậu sẽ chỉ khiển trách cậu trước hàng quân thôi, không làm to tát ảnh hưởng đến tương lai của cậu.
- Thôi, cảm ơn chính trị viên. Nhưng tôi sẽ không viết. Còn kỷ luật tới đâu tôi chịu tới đó. Tôi về cho chính trị viên nghỉ.
Hồi đó mới 20 tuổi nên cũng húng. Chưa biết rằng trong quân đội dù gì thì cán bộ cấp trên họ cũng đứng về phía họ " Đường sữa chia từ trên xuống. Cuốc xẻng chia từ dưới lên" mình chỉ là thằng cán bộ tiểu đội không thể đòi bình đẳng với với một đại đội trưởng. Nếu biết nghe lời chính trị viên thì cũng xong chuyện .
Sáng hôm sau lại một ông tiểu đội trưởng lính HN nữa chống lệnh bị đuổi về đại đội nằm chờ kỷ luật. Sau khi lên gặp CTV về nó hỏi :
- Mày viết kiểm điểm chưa ?
- Tao có khuyết điểm éo đâu mà viết.
- Vậy tao cũng éo viết. Giỏi thì tước quân tịch về mẹ nó nhà cho đỡ khổ.
Hai ngày sau. Anh em trong đại đội cũng lục tục kéo về. Chỉ còn ba tiểu đội vẫn chốt trên biên.
Ông chính viên gọi em lên :
- Có lệnh điều động cậu lên ban tham mưu trung đoàn. Nhưng tôi trả lời đơn vị chưa thi hành kỷ luật xong. Khi nào xong việc thì sẽ trả cậu về trung đoàn. Giờ cậu hãy hoàn thành bản kiểm điểm, đại đội ra hình thức kỷ luật xong rồi cậu đi.
- Tôi đã nói tôi không viết là không viết. Còn đi đâu cũng chỉ là thằng lính chiến thôi. Đối với tôi không quan trọng.
Lại về lán nằm. Hai ngày nữa trôi qua. Anh em lác đác lên đường làm nhiệm vụ mới. Tối muộn hôm đó, ban chỉ huy đại đội gọi hai thằng lên. Ông chính trị viên cầm một tờ giấy đánh máy :
- Có lệnh hỏa tốc từ sư đoàn xuống. Trung đoàn ta chọn hai đ/c là cán bộ, cảm tình Đ. ảng hoặc đoàn viên xuất sắc lên sư đoàn nhận nhiệm vụ đặc biệt. Trung đoàn đã giao cho đại đội ta chọn người. Chúng tôi cử hai đ/c đi. Đây là lệnh của sư đoàn, các đ/c chỉ chấp hành không được có yêu cầu gì.
Quay sang em ông nói tiếp :
- Đ/c về bàn giao tiểu đội và vũ khí cho cậu M trung đội phó mới bổ sung về sẽ kiêm luôn A trưởng.
Uh, thì đi. Không kỷ luật được thì đẩy nhau đi thôi. Mà đây cũng là quy định ngầm trong quân đội ở các đơn vị chiến đấu. Khi cán bộ, chiến sĩ trong đơn vị xảy ra mâu thuẫn lớn thì một trong hai người sẽ được điều chuyển đi đơn vị khác.
Quay về tiểu đội đã thấy đ/c trung đội phó mới ngồi chờ.
- Muộn rồi. Nghỉ đi anh, sáng mai bàn giao. Mà chẳng có gì đâu, có quyển sổ ghi chép hoạt động hàng ngày với khẩu AK thôi. Còn cả ngày mai mà, sáng ngày kia bọn này mới lên sư.
Sáng sớm hôm sau, đ/c M nhận bàn giao tiểu đội trong vòng 10' là xong. Hai anh em ngồi nói chuyện thêm vài phút. Anh M bảo :
- Tao mới vào được mấy hôm. Hôm nay rảnh, mày dắt tao ra chợ Long Hoa chơi chút. Kiếm cái gì anh em liên hoan chia tay.
- Được thôi, nhưng có tiền không đấy. Tôi hạ sĩ nghèo lắm, hết tiền rồi. Anh thượng sĩ phải bao tôi đấy. Lên đường.
Hai anh em nhảy xe lam ra chợ la cà. Sực nhớ cô Út nói có bà má bán vải ngoài chợ này. Cũng chẳng biết ngồi đâu, sạp vải nào cũng ngó nghiêng nhỡ đâu vô tình gặp Út thì cũng vui.
Lang thang trong chợ chán anh M rủ vào tòa thánh Tây ninh chụp ảnh, rồi đi ăn cơm. Đến chiều nhảy xe về. Em tạt qua quán anh Bảy thủy thủ nhờ mua cân đỗ đen, ít đường mía về nấu nồi chè, tối liên hoan chia tay anh em đồng hương HN.
Sáng hôm sau, hai thằng bọn em chào anh em trong đại đội lên sư đoàn. Rời C9, nơi có bao nhiêu kỷ niệm trong hai năm đầu quan ngũ. Từ Trường Sơn, Đường 14, Pắc xế, Xà Vằn...với bao anh chị lính cũ : Chị Thêu, anh Phún, anh Khâm, anh Vầy, Chích còi...trong lòng cũng ngậm ngùi, buồn.
Đi qua cổng trung đoàn. Thằng em NB đang gác cổng, vẫy tay rối rít :
- Anh đi đâu vậy ?
Em nói đùa :
- Tao được biệt phái sang tỉnh đội nhận nhiệm vụ đây.
Thằng em mắt sáng lên :
- Số anh hên rồi. Kiểu gì chẳng gặp Út. Hôm nọ rủ anh không đi, em phi đếm thăm cô Út. Xinh đấy anh ạ, nhắc anh suốt, còn gửi lời hỏi thăm anh. Đợt này gặp lại thì ngon rồi. Ông anh cắm rễ đất Tây ninh mất.
- A, thằng này gớm thật. Vợ con rồi thì để cho cô ấy yên thân.
Nó tặc lưỡi :
- Là anh ấy chứ. Em thì sơ múi gì. Tình quân dân thôi.
- Tao nói vui đấy. Tao lên sư nhận nhiệm vụ mới.
Thằng NB nghe nói vậy trợn mắt :
- Thế thì anh lại số đen rồi. Nghe đồn thành lập đại đội đặc biệt luồn sâu sang K. Có lẽ anh bị vào đó rồi, căng đấy chuẩn bị có đánh lớn. Anh cẩn thận nhé.
- Lính thì biết sao. Mày ở lại mạnh khỏe. Chắc anh em mình khó gặp lại. Nếu gặp cô Út bảo tao cảm ơn và chúc cô ấy vui - khỏe. Tao đi đây.
Hai thằng tiếp tục lội bộ lên sư vào quân lực trình giấy tập trung. Đ/c quân lực đưa ra một dẫy nhà phía sau đại đội vệ binh sư. Có hơn chục ông lính cũng đang nằm chờ đấy. Trong đó có 4 ông lính HN cùng đi năm 1976 huấn luyện tại tiểu đoàn 28 ở Vĩnh linh.
Ra đại đội vệ binh hỏi mấy lính HN đi cùng đợt cùng huấn luyện ở Khe sanh.
Ông bạn nghe xong thì nói :
- Rất buồn cho bọn mày. Có hai tin buồn báo cho bọn mày biết. Một là chúng mày sẽ phải sẽ được huấn luyện thêm và thành lập đại đội đặc biệt luồn sâu. Hai là chậm nhất 2 tháng nữa sư đoàn sẽ ra Bắc. Chúng mày đã lỡ dịp qua HN thăm thăm gia đình.
Thăm gia đình là mong mỏi của mỗi thằng lính. Từ ngày 29/10/ 1976 đến nay đám lính HN càng ngày càng chuyển sâu vào Nam. Đã gần 2 năm xa nhà thằng nào cũng khắc khoải nỗi nhớ gia đình, người thân...
Đúng là số mình quá nhọ, một phút nông nổi gây thiệt hại, giờ không thể cứu vãn. Giờ lại lao vào một đơn vị có nhiệm vụ nguy hiểm, sống chết chưa biết sao.
Thấy em bần thần, thằng Ương ( thằng sẽ gắn bó suốt trong những năm tháng ở K) nói :
- Thôi, mày việc đã rồi kệ mẹ nó. Tới đâu hay tới đó. Xuống bếp báo cơm đi không nhịn đói đấy.
- Tao tiếc chuyến ra Bắc thôi. Còn đi đâu chả là lính.
Sáng hôm sau dù chưa đủ quân số từ các đơn vị đưa lên bọn em vẫn được một xe GMC đến đón đi. Tất cả hơn 30 thằng lính phần đa là lính 76 -77 hơn chục thằng quen mặt đã học cùng khóa trinh sát trên sư đoàn. Xe rời sư đoàn chạy trên quốc lộ 22 hướng về SG.
Tạm biệt vùng đất Tây Ninh nắng lửa mảnh đất biên giới chỉ hơn 6 tháng đã tôi luyện em từ một thằng lính bụ sữa, trở một chiến binh thực sự...
Xe vẫn bon bon, Củ Chi rồi Hóc Môn chạy vào phố Trần Hưng Đạo và cuối dừng trước số 606. Lính trang được lệnh mang ba lô xuống tập trung trong cái sân xi măng rộng có hai cột cờ bằng inox. Đây là một khu đất rộng, xây ba dẫy nhà 3 tầng hình chữ U ôm lấy cái sân xi măng hướng ra đại lộ THĐ. Bọn em được đưa lên tầng 3, mỗi phòng có 4 giường. Nhận phòng xong cả bọn xuống sân và ùa ra đường. Lần đầu tiên được thấy SG xa hoa, người đi lại tấp nập thằng nào mặt mũi cũng nghệt ra.
Sát phía ngoài cổng là quán cafe vỉa hè. Em ghé vào kêu ly cafe đá nhâm nhi hút điếu thuốc nhìn đường phố. Tự an ủi : thôi, huấn luyện vài tháng gần đây rồi quay lại chiến trường cũng được sống chết có số lo gì : " Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi "
( ...hết ngày, em tạm dừng)
chuyện đầu tiên em đọc Cũng là câu chuyện về chị Thêu. Năm ngoái đọc xong chuyện ấy em nghĩ cụ Angko là người bản lĩnh thượng thừa rồi, đoạn đi kéo dây vô tuyến, sau đó tâm sự ở bờ suối làm em nhớ mãi... Chị đã sắp đặt mọi thứ để đc gần anh, vậy mà gặp đúng "thanh niên cứng" nên để lại mọi sự dở dang trong tâm tưởng cho cả đôi bên, cho cả người đọc.
chúc CCCM cuối tuần an lành! Cafe nào!