Sự trả thù của rắn.
Vườn nhà thầy u cháu rộng lắm,nhưng được thầy cháu bố trí rất hợp lý và gọn gàng. Hai khu mà cháu yêu thích nhất là luống hoa trước cửa nhà và khu chuồng gà phía sau nhà bếp. Vùng nhà cháu ở là đất trồng hồng xiêm.Hồng xiêm nhà cháu có những cây lâu năm to lắm quả ăn rất ngon,xen kẽ có những cây ít tuổi hơn, nhưng bù lại nó cho quả to hơn,sai hơn. Các gốc hồng xiêm đều được xây gạch xung quanh trông đẹp mắt lắm.Hàng ngày ở nhà cháu có nhiệm vụ tưới cây và cho gà ăn những hôm không đi học.
Trước đâyở nhà cháu có Mực và Mướp là đôi bạn kề vai sát cánh trong cuộc chiến chống chuột, nhưng sau đó Mực phải đi với anh cháu nên nhà còn lại có Mướp thôi.Một mình mèo với khu vườn rộng như thế là cuộc chiến không cân sức rồi, thầy cháu đi xin ở đâu về một em chó màu trắng có điểm vài đốm vàng, nó ăn nhiều lắm dáng thì to to bếu bếu nên thầy cháu đặt tên nó là Bệu.Thầy u cháu cũng thương yêu nhau nhưng theo cách riêng của mỗi người.Có một điều cháu nhận thấy là sở thích rất ngược nhau ,u cháu thích màu đen thì thầy cháu thích màu trắng, u cháu thích hoa thì thầy cháu cây...U cháu đẹp lắm ,tóc dài làm một búi to tướng sau gáy, u kém thầy cháu 15 tuổi lại là con gái của người hoạt động việc gì đó cùng thầy cháu . Khi u cháu lấy thầy rồi mới biết thầy cháu đã có một đời vợ và có mấy con rồi.Cháu chưa một lần thấy u cháu phàn nàn gì về thầy cả nhưng khi lớn nên thấy u cháu có những lúc ngắm những bông phấn hồng mà ánh mắt nhìn xa xăm , xa xăm...
Nhà cháu có 7 anh chị em (của cả hai bà ) chị em gái cháu giống u, cháu được cái giống ulà cái thích trồng hoa hồng phấn, có một lần chồng cháu nói:
-Mẹ nó xấu nhất nhà, chỉ được cái hay cười.
Hầy hà,nỗi buồn lớn nhất là nỗi buồn bị chồng chê, nhưng kệ buồn làm gì vì đúng mà.
Hôm đấy cũng như mọi hôm, cháu mang ngô và thóc cho gà ăn, nhưng hôm nay hơi lạ nghe thấy tiếng Mướp khè khè gừ gừ từ xa, cháu lại gần thì thấy một con rắn cái đuôi nó quấn lấy một cành hồng xiêm, thân nó thả xuống lơ lửng như một sợi dây thừng,nó to quá, ở cổ nó có hai cái khoang vàng,chết rồi rắn Hổ mang, cháu không chạy được hai chân cứ như đi mượn, ngồi phịch xuống đất,thóc ngô đổ tung tóe. Nhà chẳng có ai ,chỉ có Bệu thôi. Thấy cháu ra Mướp lại càng khè to hơn, đừng chứ , đừng đánh động rắn chắc nó đang ngủ,nó mà dậy là chết đấy. Lấy lại bình tĩnh cháu đang bò bò thoát khỏi khu vực này thì :Giàu...Gầu..Giàu..Gầu..Cái thằng Bệu ở đâu lao đến sủa inh ỏi, Bệu thật là ngốc ngếch,lúc này ai muốn giàu gì nữa, Mướp thấy Bệu tiếp ứng lại hung hơn,cái tay lại còn cào cào nữa, đành trông cậy cả vào Mướp và Bệu vậy.
-Bộp, bộp
-Ha...a
Tiếng cười của Cu Đen, chưa bao giờ cháu thấy quí nó đến vậy, quí cảcái tiếng cười, trên tay nó đang nắm chặt cổ con rắn, tiếng bộp, bộp là nó đập con rắn đóxuống đât.Nghe tiếng cười của nó là cháu biết trông cháu lúc đó thảm hại lắm. Mà cháu cũng thấy cháu chán cháu quá, chả trách Cu Đen nó bảo lấy cháu để làm gì.
Thì ra nghe thấy tiếng chó sủa Cu Đen nhìn sang tháy cảnh tượng đó nó đã sang để giúp cháu. Thằng này nó giỏi võ và nhanh nhẹn lắm nó ở lực lượng quân cảnh hay sao ý, nhưng mà lúc học cấp 3 Xuân đỉnh cùng cháu nó chí trá lắm, lại lười học bài. Có một lần 10 h đêm cháu chuẩn bị đi ngủ thì nó gọi qua bờ tường hỏi :
- Mày cho tao mượn vở bài tập Hóa của mày với
-Mày phải tự làm đi ai lại chép
-Hôm nay tao đi mãi lên Nhổn thăm bà về hơi ốm, mày cho tao mượn chép cho nhanh còn ngủ để mai đi học, sáng mai tao đem vở đến trả
_ Ừ
Sáng sau đến mãi khi chuẩn bị váo tiết nó mới đưa. Hôm đó cháu bị gọi kiểm tra bài cũ và làm bài tập ở nhà, tự tin cầm vở đưa lên cô giáo.
-Sao không làm bài tập ở nhà,về chỗ 0 điểm, ghi sổ đầu bài
Cháu về chỗ mở vở ra thì ôi thôi nó đã xé của cháu rồi, chắc là dán vào vở của nó. Giận lắm , hôm nay lại có tiết sinh hoạt lớp nữa chứ, cô chủ nhiệm phê bình trước lớp, nhưng cháu không khai ra nó vì khai ra là lại càng thêm tội. Hết buổi học , cháu đi nhanh về nhà sang mách bố nó,bác ấy cầm sẵn cái gậy , thấy nó bác phang không trượt phát nào, mà nó cũng chẳng tránh. Tưởng là nó giận cháu lắm, nhưng chiều hôm sau ngủ trưa dậy cháu thấy một cành khế trĩu quả chín vàng treo bên tường nhà cháu, À thì ra bạn không giận mà là đàn ông dám làm dám chịu đây.
Cháu liên thiên cho chuyện nó dài, các cụ , mợ có đọc thì bỏ qua nhé.
Trở về chuyện con rắn, Cu Đen đem về nó cùng bố chế biến thành một hũ rượu ngâm mà bác ấy bảo rất tốt, cháu vẫn sợ lắm không dám nhìn.Cháu kể với thầy cháu, thầy cháu bảo nó đến bắt chuột thôi, thấy nó thì lặng lẽ đi vào nó không bao giờ chủ động tấn công người trước đâu.
Sáng sau ngủ dậy không thấy Mướp đâu, bình thường là nó hay nhắc cháu:
-Ngheo... ngheo..nghèo...
Chắc nó chạy đâu rồi. Cháu ra vườn cho gà ăn. Không tin vào mắt mình nữa cả một đàn gà to bé chết la liệt, trứng gà đang ấp vỡ tung tóe, chỉ còn lại mấy con đang đậu trên chuồng cao có hai lớp lưới mắt cáo bảo vệ. Hai đàn gà mới nở chẳng còn con nào.Cháu gọi thầy cháu ra , nhìn một lúc thì thầy cháu bảo :
-Rắn nó cắn đấy
Bác hàng xóm cùng anh đi bộ đội với anh cháu chạy sang xem, tìm khắp vườn bới sau gốc chuối thì thấy một ổ trứng rắn có 6 quả.Bác nói:
-Con bắt hôm qua là con bố, con mẹ nó đang ấp trứng thấy động đã bỏ đi đâu rồi đấy, cẩn thận không nó váo nhà là nguy hiểm lắm.
Thầy cháu bảo bác mang cả ổ trứng về ngâm rượu cùng con hôm qua, rồi vào nhà tìm rắn mẹ nhưng không thấy. Thầy cháu lấy gậy dọn hết gà chết chôn xuống các gốc hồng xiêm mà cháu nhìn thấy tiếc quá. Các món yêu thích nhất của cháu là gà luộc gà nấu măng đang đi vào lòng đất. Nhà đã nghèo lại còn bị thế nữa, hồi xưa u cháu bảo : Giàu lợn nái,lụn bại gà con, cấm có sai
Cả ngày cháu cứ đi tìm mãi Mướp mà không thấy đâu,đến tối thầy và các em phải đóng hết cả các cửa sợ con rắn cái bò vào tìm trứng.Tầm gần 4h sáng tự nhiên thấy nhà bác hàng xóm ồn ồn, cả nhà tỉnh ngủ chạy ra xem, cháu chỉ đứng ngoài hiên thôi không dám sang,nhìn sang lại thấy Cu Đen trên tay cầm một con rắn, chắc đây là con rắn mẹ rồi. Thì ra bên nhà bác ấy có kinh nghiệm rồi rắn bố trứng ở bên nhà bác ấy thì rắn mẹ sẽ đến thôi và họ rình đúng gần sáng thì rắn vào và bị bắt sống. Bình rượu nhà bác ấy lại thêm con mẹ.
Mấy hôm mà Mướp nhà cháu không thấy đâu, Bệu không có bạn buồn thiu, cháu đi mấy nhà xung quanh tìm gọi mà không thấy đến chiều thì bác bảo vệ bên trường lưu trữ gọi , cháu chạy sang bác đưa vào một phòng kho ít ai vào của trường, đến gần nơi thì một mùi hôi bốc lên nồng nặc.Là Mướp, nó nằm gục đầu xuống một cánh tay có vết thương tím bầm, bác bảo vệ nói vết rắn cắn đó. Có lẽ Mướp bị cắn khi cố gắng bảo vệ đàn gà. Bác nói giống mèo ta nó lạ lắm, nó khác với chó vì bản tính nó rất tự cao nên khi biết mình sắp chết nó sẽ bỏ đi xa nhất có thể để không muốn chủ của nó chứng kiến những giây phút yếu đuối cuối cùng của nó......
Bác bảo vệ bỏ nó vào một vỏ bao xi măng đưa cho cháu mếu máo ôm về, thầy cháu làm một giàn củi hỏa thiêu rồi chôn xuống gốc bưởi chua bên cạnh chuồng gà, ngủ ngon nhé Mướp, tạm biệt...
Về tâm linh trong dân gian thì rắn tương trưng cho một vị thần cai quản sông nước nên được gọi là thủy thần. Ở các chùa lớn cháu đi lễ thì ngoài thờ phật ở Tam bảo, còn có nhà thờ Mẫu, trong nhà Mẫu thì có cả các Chúa các Chầu, nhìn lên trần điện thì thấy Thanh Xà Bạch xà. Cháu chỉ thấy Chùa Quán sứ là không có, còn chùa Trấn quốc, Vân hồ, Bồ đề, ....đều có đủ.
Không biết có đúng không nhưng các cụ già đi lễ cùng cháu đều nói ngoài việc cai quản sông nước thì thủy thần cũng hung dữ khi nổi cơn thịnh lộ, vì vậy khi ngủ mơ thấy rắn là các cụ nhà ta về đó, các cụ mang điềm lành đến cũng có khi mang điềm dữ nữa vị vậy biết trước mà đề phòng hóa giải. Chỉ chén nước trong bông hoa cuc vàng cúc trắng một đĩa hoa quả có điều gì sơ xuất xin các cụ đánh chữ đại xá cho.Viết đến đây cháu bất giác nhớ lại câu chuyện huyền thoại về rắn báo oán và việc Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc. Thôi thì có thờ có thiêng có kiêng có lành.