Các cụ xây 20 tầng trong một ngày. Ghê thiệt.
Cả tiểu đội theo C phó ( các cụ ở đây chắc đều biết A, B, C trong lính là gì rồi) tiến vào khu vực phòng thủ biên giới, chiến hào đào dọc theo tuyến, hơn 100m lại có một cái hầm kèo chữ A nhô lên. Ông A trưởng A1 đã đứng chờ ở cửa hầm. Khu vực tiếp quản của A em chạy dài khoảng hơn 150 m, hai đầu là hai chiếc hầm chữ A được đắp đất dày trên nóc hầm. Mỗi hầm là một ụ súng trung liên RPD. Lính tráng A1 đã thu xếp quân trang vũ khí cá nhân gọn gàng chuẩn bị về hậu cứ. Ông A trưởng A1 nhìn thấy em đưa lính lên liền hỏi :
- Sao có 7 thằng thôi à ? A mày 8 thằng cơ mà.
- Một thằng ghẻ nhiễm trùng đi viện anh ạ. Tình hình sao anh ? Có gì cần để ý không ?
Ông anh chưa thèm trả lời giơ tay vê vê tỏ ý xin điếu thuốc. Em lấy bao thuốc đưa anh ta một điếu.
- Đưa cả bao đây. Dân HN chúng mày sao lại keo kiệt vậy.
Đưa thêm ông anh một điếu em nói :
- Chiều tối anh về đến nhà đầy thuốc. Thằng em nằm đây 1 tuần lấy đâu ra. Đợt này căng tin đc 5 bao đó.
Ông anh châm điếu thuốc rồi dắt em chui vào một căn hầm.
- Mỗi hầm ở đc 3 - 4 thằng. Mắc võng lên mà nằm hoặc nằm trên sạp tùy chúng mày. Ngoài vũ khí cá nhân của bọn mày thì mỗi hầm có 1 trung liên, 1 B40, 1 M79 cùng đầy đủ cơ số đạn. Chiều nay hình như E bộ ( trung đoàn bộ ) có chở thêm đạn bổ sung. Tình hình cũng không căng đâu. Đừng sợ, trông thế này thôi. Xung quanh toàn quân ta. Chỉ cần chú ý ban đêm gác xách cẩn thận. Đặc công nó mò sang tập kích là xong đấy. Có vài vụ rồi, đang vào đầu mùa mưa nên bọn mày để ý một chút.
Ông C phó thò đầu vào :
- Cho hai thằng sang hầm C bộ lấy thêm đạn và lựu đạn đi. Xe vừa chở lên. Còn bọn A1 có về thì nhanh lên nhảy theo xe hậu cần mà về.
Ông anh liền cuống lên :
- Việc có vậy thôi, thắc mắc gì có C phó ở đây. Về nhanh thôi anh em. À còn cái ống nhòm tao vứt trong góc hầm đó.
Em xách hộ cái ba lô và đưa ông anh ra khỏi hầm. Liếc nhìn cái nóc hầm tôi hỏi :
- Nóc hầm này ăn trái pháo có sập không anh ?
- Pháo Polpot thì không lo. Sợ nó vác 130 ly ra thì không biết. Rảnh thì đắp thêm lớp đất nữa lên. Ai cấm mày. Thôi, tao về đây. Cẩn thận mà giữ mạng, chiến trận không biết thế nào đâu.
Nói xong anh cầm ba lô xách súng chạy theo anh em về hướng vườn điều.
Em quay lại hầm bảo thằng Như Quỳnh:
- Mày với hai thằng ở đây. Kiểm tra vũ khí đi. Xem ụ súng có vừa tầm không ? Sửa lại cho vừa đi. Rồi chuẩn bị nấu cơm. Còn tao sang bên kia với 3 thằng kia. Lấy giúp tao cái ống nhòm trong góc hầm ra đây.
Em chui sang hầm bên kia. Thằng lính quê Khoái châu đang lúi húi dùng xẻng sửa bệ bắn của ụ súng trung liên. Khẩu B40 và M79 dựng gọn trong góc hầm. Bọn này được, rất tự giác.
- Mấy thằng dồn gạo, đồ ăn sang bên hầm A phó đi. Bên đó nó sẽ nấu cơm. Có mấy hộp thịt phải chia ra ăn 1 tuần đấy.
Trời cũng nhá nhem tối. Vài giọt mưa đầu mùa lất phất, không khí dịu hẳn. Cầm ống nhòm nhìn về phía bên kia biên giới loáng thoáng vài đốm lửa bập bùng sau rặng cây Th' nốt.
Chui vào hầm lấy khẩu RPD đặt lên bao cát bờ chiến hào, hơi thấp. Có lẽ mình cao hơn thằng Khoái châu. Ngồi dựa vách chiến hào em châm điếu thuốc miên man suy nghĩ. Vậy là mình đã chạm hẳn vào cuộc chiến tranh thực sự. Từ giờ phút này hơn 100m đất của tổ quốc nằm trong tay mình, còn hay mất do mình quyết định. Ngoài ra mình còn phải chịu trách nhiệm với 6 con người sống sờ sờ. Cách đây hơn một năm chẳng bao giờ nghĩ đến cái ngày hôm nay.
Có tiếng bước chân ngoài cửa hầm, tiếng thằng Khoái châu :
- Ăn cơm thôi anh em.
Nó bê một xoong 5 cơm và đặt cái đĩa quân dụng 3 ngăn lên trên. Vừa định đứng lên đỡ giúp nó thì...chíu...ầm...chíu ầm...tiếng pháo rít qua đầu nổ ầm ầm phía sau. Thằng Khoái Châu hoảng hồn quẳng xoong nhảy vọt vào hầm.
Vậy là xong bữa cơm lính đầu tiên trên chốt. Cả mâm cơm trộn lẫn đất bùn trong chiến hào. Ba ông em ngồi nhìn ngẩn ngơ. Thằng Khoái Châu mặt ngắn như chó Nhật gãi đầu :
- Mẹ, mấy thằng bắn lúc nào không bắn nhè đúng lúc này bắn.
Em an ủi :
- Thôi, bỏ đi. Mang bát sang hầm thằng Như Quỳnh xin mỗi thằng bát cơm ăn tạm. Còn thì lấy lương khô ra mà ăn. Tao cũng sang kia cắt gác đây.
(...)