Vâng, lại nói về những giấc mơ của em, thì có một giấc mơ rất buồn cười mà em còn nhớ đến giờ.
Hồi đó là khoảng tháng 2/1979. Campuchia mới giải phóng, thủ đô Phnom Penh vẫn trong chế độ quân quản của tướng Phùng Thế Tài. Dân chưa được vào thành phố. Trong thủ đô chỉ có các cơ quan chính phủ và lính Việt, thành phố rất hoang vắng. Mỗi đơn vị phục trách lùng sục, bảo vệ từng khu vực. Ban ngày thì đi vào từng nhà để tìm xem có địch lẩn trốn không ? Bam đêm thì đi tuần tra. Khi đó dân ở các công xã ùa về thành phố tìm lương thực, quần áo đồ dùng...rất nhiều, nhưng họ bị chặn lại ở đầu cầu Monivong và cầu Chroi chang wa. Vì vậy cứ đến đêm là họ bơi qua sông vào thành phố để kiếm ăn. Đêm nào bọn em cũng bắt được hàng chục người. Dân họ cũng hiền lành, chỉ nghe bọn em quát một câu và tiếng lách cách lên đạn là vội đứng lại, ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu. Bọn em đưa về một ngã tư cho họ tập trung ở đó. Đến sáng lại đưa họ ra ngoài thành phố.
Vì quân số ít, khu vực bảo vệ rộng nên bọn em rất mệt mỏi và thiếu ngủ. Mà có ngủ cũng mơ màng. Có một hôm gần sáng em đổi gác về nằm ngủ thì mơ thấy mình đi tuần có một mình trên một con phố vắng, nhìn quanh không có ai, em nhận ra con phố này gần Đài độc lập, khu vực có Ngân hàng cũ. Em đi vào Ngân hàng nhặt mấy tờ tiền cũ vương vãi trên đất. Bỗng ở đâu xuất hiện một đám dân K trước trước mặt, em vội sờ khẩu AK vẫn đeo ở vai, thế quái nào lại không có, sờ thắt lưng lấy khẩu súng ngắn cũng không có nốt. Rồi chẳng hiểu sao đám dân ùa vào đấm đá em túi bụi. Một thằng cầm cái kim băng to, đã được duỗi thẳng vào tay em, em giơ tay trái ra gạt thì bị đâm dọc từ ngón lên tận trên, tay cảm thấy tê dại. Lúc đó em chợt tỉnh ngủ, thấy đang nằm nghiêng gối đầu lên tay trái và tay trái đang tê như có kim châm.
Giấc mơ rất vớ vẩn nên em cũng quên ngay. Khoảng hơn tuần sau em cùng hai lính nữa đi tuần đêm, vẫn những khu vực cũ, khi đến gần Ngân hàng đổ thấy một đám dân khoảng hơn chục người đang nói chuyện lao xao. Những trường hợp này nếu họ không đứng lại bọn em có thể bắn chết tại chỗ. Ba thằng nép vào bờ tường chờ họ đến gần hô : Chop, lớc đay lơng ! Đám dân K nghe vậy liền dừng và giơ tay ngồi xuống. Bỗng một bóng người vùng lên rồi bỏ chạy. Em vội hô : Đứng lại và bắn một phát AK chỉ thiên. Người đó vẫn chạy em đưa khẩu AK cho thằng bạn rồi rút khẩu súng ngắn co giò đuổi theo. Mấy ông K đói ăn thì chạy sao nổi với bội đội VN, chỉ khoảng hơn 100m là em tóm được, hắn cũng còn trẻ khoảng trên 20 tuổi, thấy bị đuổi kịp liền nằm lăn ra đất kêu la. Em tì đầu gối vào lưng và nhanh chóng sờ khắp người thấy không có vũ khí gì liền ra hiệu cho cậu ta đứng lên, nó vẫn nằm dưới đất la khóc om sòm. Bực mình em cúi xuống túm ngực áo xốc nó dậy. Bỗng thấy đau nhói trong lòng bàn tay, em vội buông tay túm cổ nó ghì xuống đất. Nhìn tay lại chảy máu, người thằng ôn này có gì đâm vào tay mình thế này ? Khi dựng được ông nhóc dậy soi đèn pin, té ra áo ông nhóc đứt hết khuy nên nó nhặt được ở đâu cái kim băng gài ngang ngực. Em túm ngực áo làm cái kim bung ra đâm luôn vào kẽ tay giữ ngón út và ngón đeo nhẫn, chỗ đó da mỏng nên đau phết, còn chảy cả máu.
Lúc dắt ông nhóc về chỗ tập trung cứ nghĩ sao quen quen, cảnh này mình gặp ở đâu rồi, hay thằng nào kể cho mình. Mãi ngày hôm sau, khi ngồi gác ở ngã tư mới nhớ tới giấc mơ hôm nào. À, ra vậy
.
Có lẽ do hoàn cảnh luôn bị chạm địch bất ngờ nên em hay có linh cảm như vậy. Thường cảm thấy nguy hiểm đến gần. Vì vậy trong trung đội vệ binh em là thằng đi công tác nhiều nhất. Chạm địch nhiều nhất nhưng vẫn ung dung vác xác về HN được.