[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2023 Vol 7

Trạng thái
Thớt đang đóng

Mimeo

Xe điện
Biển số
OF-443121
Ngày cấp bằng
6/8/16
Số km
2,601
Động cơ
211,164 Mã lực
Nơi ở
Neverland
cụ làm em nhớ tới cô bạn gái ngày xưa, nhỏ hơn em 11 tuổi. Nói chuyện với nhau toàn xưng chú cháu buồn cười phết. Mẹ bạn ấy thì em gọi bằng chị, vì lớn hơn em đâu đó 11 12 tuổi thôi vẫn, vui vẻ bt :D

À mà nhà bạn này có ngôi mộ mà ko biết của ai, ko tên tuổi luôn, mộ đóng ngay giữa nhà; nhà thì giữa phố. Đó là case quái đản nhất mà em từng gặp, kể ra thì chuyện đất đai này xưa có huyệt mộ phía dưới cũng chẳng ghê gớm bằng case này, một cái mộ lù lù giữa nhà luôn.

Thế mà vài chục năm vẫn sống khoẻ re, chả làm sao hết, làm ăn sinh sống bt. Em sẽ kể chi tiết case này sau, chắc là case quái dị duy nhất em từng chứng kiến quá.
Em tin cụ nằm dưới mộ ấy rất là biết điều biết cách cư xử. Giả dụ cụ ấy nóng lên, tác động các kiểu khiến cho nhà bạn gái đó lục đục gặp những chuyện ko may, thì chắc chắn họ sẽ chuyển đi nơi khác, cụ nằm dưới mộ lại ko đc thờ cúng đèn hương. Thế nên thôi thì hài hoà cùng chung sống :)
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,611
Động cơ
293,652 Mã lực
cụ làm em nhớ tới cô bạn gái ngày xưa, nhỏ hơn em 11 tuổi. Nói chuyện với nhau toàn xưng chú cháu buồn cười phết. Mẹ bạn ấy thì em gọi bằng chị, vì lớn hơn em đâu đó 11 12 tuổi thôi vẫn, vui vẻ bt :D

À mà nhà bạn này có ngôi mộ mà ko biết của ai, ko tên tuổi luôn, mộ đóng ngay giữa nhà; nhà thì giữa phố. Đó là case quái đản nhất mà em từng gặp, kể ra thì chuyện đất đai này xưa có huyệt mộ phía dưới cũng chẳng ghê gớm bằng case này, một cái mộ lù lù giữa nhà luôn.

Thế mà vài chục năm vẫn sống khoẻ re, chả làm sao hết, làm ăn sinh sống bt. Em sẽ kể chi tiết case này sau, chắc là case quái dị duy nhất em từng chứng kiến quá.
Ở Lạc Long Quân có 1 ca . Hài cốt nằm trung tâm gian giữa căn nhà 3 gian 2 trái cụ ạ. Khi xd nhà mới thì mới phát hiện ở độ sâu khoảng 60,70 cm. Gia chủ báo ngay cho chính quyền để họ xác minh . Kq kl là người chết đói chết rét xa xưa khi mà ngôi nhà còn chưa có. Gia chủ lo chôn cất lại cho người đã khuất, cúng giỗ theo ngày phát hiện..và lại phát đạt hơn nữa.
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
16,446
Động cơ
326,953 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Chắc nhà sx bảo ngày 2 viên . Mợ muốn giàu nhanh nên vẽ thêm số 0 đằng sau số 2....hậu quả nó mới thảm họa thế .
Giàu nhanh kiểu này có khi dc đi bóc lịch sớm. Ah e nghe cụ bẩu cụ nhát gái, cụ có cần e gửi info bạn 88 này để học hỏi kn ko?
Hay cụ có cần thuốc thì ới em nhé
 

Citronella

Xe buýt
Biển số
OF-528268
Ngày cấp bằng
23/8/17
Số km
918
Động cơ
223,676 Mã lực
Tuổi
47
Có khi thế. Để e đi điều tra xem khách ai sn 88 ko :))
Nếu bài báo này thông tin chính xác là bố mẹ cu này cũng biết hết về con rơi con vãi của nó, thậm chí còn nấu ăn mang vào cho bà đẻ, tiếp tay cho con mình đi lừa gạt phụ nữ ngoại trừ có bà có chồng vẫn cặp với thằng này thì nhà này dột từ nóc thật :(

 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,611
Động cơ
293,652 Mã lực
Giàu nhanh kiểu này có khi dc đi bóc lịch sớm. Ah e nghe cụ bẩu cụ nhát gái, cụ có cần e gửi info bạn 88 này để học hỏi kn ko?
Hay cụ có cần thuốc thì ới em nhé
Th..ồ...i mợ. Em không có gan như các thày đó . Bái vọng các thày từ xa thôi 🤣.
Thuốc thì khi nào cần em ới..giờ mà em xơi thuốc của mợ vào thì em biết chạy đâu cho hết 1 ngày 🤣
 

MuathuHN252

Xe cút kít
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
16,446
Động cơ
326,953 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Nếu bài báo này thông tin chính xác là bố mẹ cu này cũng biết hết về con rơi con vãi của nó, thậm chí còn nấu ăn mang vào cho bà đẻ, tiếp tay cho con mình đi lừa gạt phụ nữ ngoại trừ có bà có chồng vẫn cặp với thằng này thì nhà này dột từ nóc thật :(

Giờ thì quá đẹp mặt luôn ạ. Em thì ko quá khắt khe trong cái vụ chơi bời này, có thể có lúc cc lỡ ham hố tý nhưng tiên quyết phải đặt gia đình, vk con lên trên, vui chơi có điểm dừng, ko dc để lại hậu quả. Họa hoằn lắm mà chẳng may lỡ dính 1 đứa thì còn hiểu dc, chứ thằng này, em 9x nhưng xin phép gọi thằng, thật sự ko thể chấp nhận dc.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,040
Động cơ
552,566 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,611
Động cơ
293,652 Mã lực
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
Nghe nó như kiểu cụ ấy có giác quan hơn người ấy cụ .
Mà cụ xơi cf giờ đó thì ngủ đc ko ?
 

Citronella

Xe buýt
Biển số
OF-528268
Ngày cấp bằng
23/8/17
Số km
918
Động cơ
223,676 Mã lực
Tuổi
47
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
Hic thế không khác gì chuyện bố em kể ở Quảng Trị đâu ạ :( mọi người toàn tiết kiệm đồ ăn, lương khô thế mà có chú người Thanh Nghệ Tĩnh hay sao hôm đó còn cho lại bố em và mấy người. Bố em còn đùa là bình thường ky lắm mà, cứ để dành không ăn. Chú anh cũng như anh Đức bạn cụ dặn dò đủ kiểu, chia hết cho mọi người, xong nói kiểu như “đi” chẳng mang được gì thật. Chẳng ngờ hôm sau “đi” thật :(
 

Mít tố nữ

Xe tăng
Biển số
OF-707131
Ngày cấp bằng
10/11/19
Số km
1,337
Động cơ
125,417 Mã lực
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
Chuyện sống chết cụ kể thật đơn giản nhưng em đọc hai bài viết của cụ trong này xong đều ngẩn ngơ, thấy day dứt trong lòng.
Năm 1979 em còn là đứa trẻ chưa biết gì, nhưng cũng thời điểm đó có bao nhiêu thanh xuân ra đi, bao nhiêu ước mơ, hạnh phúc không bao giờ có cơ hội được thành hiện thực...
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,878
Động cơ
869,441 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
Kính Cụ anh một ly

Đúng là số phận Cụ anh ạ. Em cũng gặp 1 số ít trường hợp người sắp đi dường như có cảm nhận gì đó, có người thì tâm trạng u uất, bồn chồn, cũng có người thì tự nhiên vui vẻ, ăn ngủ khoẻ, gặp gỡ mọi người rất tích cực (bà ngoại em thì đang ốm đau, tự nhiên phấn chấn, chân tay khoẻ mạnh, đi chào hỏi khắp làng, vào từng nhà người quen, họ hàng chơi ... về chục hôm sau thì bà đi nhẹ nhàng như ngủ)

Hai chuyện chiến trường Cụ anh chia sẻ đều hay đến ám ảnh, và đây, ở Thớt Tâm linh này, Tâm linh chính là những "gì đó" mà ta cảm nhận, khó giải thích được bằng logic trong cuộc sống hàng ngày
Đơn giản vậy thôi

Screenshot_2024-01-19-08-03-26-345_com.android.chrome-edit.jpg


Mong Cụ anh chia sẻ thêm mạch tâm linh này ạ
 

datlui

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-352039
Ngày cấp bằng
23/1/15
Số km
1,021
Động cơ
370,320 Mã lực
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.

đọc xong cứ có cảm giác ngẹn, chuyện sinh tử sao mà nhẹ bỗng. Chú Đức chắc có những dự cảm rồi mà bản thân không lý giải đc; với lại, đã là nhiệm vụ thì không thể hoán đổi cụ nhỉ. Mong cho chú ấy có cuộc sống mới an vui bên các đồng đội!
 

datlui

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-352039
Ngày cấp bằng
23/1/15
Số km
1,021
Động cơ
370,320 Mã lực
Kính Cụ anh một ly

Đúng là số phận Cụ anh ạ. Em cũng gặp 1 số ít trường hợp người sắp đi dường như có cảm nhận gì đó, có người thì tâm trạng u uất, bồn chồn, cũng có người thì tự nhiên vui vẻ, ăn ngủ khoẻ, gặp gỡ mọi người rất tích cực (bà ngoại em thì đang ốm đau, tự nhiên phấn chấn, chân tay khoẻ mạnh, đi chào hỏi khắp làng, vào từng nhà người quen, họ hàng chơi ... về chục hôm sau thì bà đi nhẹ nhàng như ngủ)

Hai chuyện chiến trường Cụ anh chia sẻ đều hay đến ám ảnh, và đây, ở Thớt Tâm linh này, Tâm linh chính là những "gì đó" mà ta cảm nhận, khó giải thích được bằng logic trong cuộc sống hàng ngày
Đơn giản vậy thôi

Mong Cụ anh chia sẻ thêm mạch tâm linh này ạ
Lúc tối em vừa xem tik tok, thấy trường hợp ông cụ kia bị ung thư phổi nằm bẹp trên giường hai tháng nay, bỗng hai ba hôm trở lại đứng dậy đi ra đi vào đc, rồi cũng thấy có vẻ khoẻ tơn tơn như chẳng có gì. Chắc một dạng hồi quang phản chiếu....
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,040
Động cơ
552,566 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
đọc xong cứ có cảm giác ngẹn, chuyện sinh tử sao mà nhẹ bỗng. Chú Đức chắc có những dự cảm rồi mà bản thân không lý giải đc; với lại, đã là nhiệm vụ thì không thể hoán đổi cụ nhỉ. Mong cho chú ấy có cuộc sống mới an vui bên các đồng đội!
Lính chiến trường thì như vậy. Có nhiệm vụ là lên đường, không biết có trở về được không ? Thi phúc thi phận thôi. Như trường hợp thằng Bình em đã nói ở trên. Hai anh em cùng ca gác, vừa ăn cơm trưa với nhau, uống trà, hút chung điếu thuốc. Bọn em gác ca 12h - 14h. Nó bảo : " Đến giờ rồi anh, ra đổi ca cho bọn nó vào ăn cơm" em bảo : "Uh, mày ra đi, anh lên phòng lấy súng " em chạy lên phòng khoác khẩu AK chạy xuống, đi đến nửa cầu thang thì nghe tiếng súng ngay trước cửa. Vội vọt xuống lao ra cổng đã thấy thằng Bình nằm ngửa ở đó, em nâng nó lên chỉ nghe nó kêu ư...ư mấy tiếng, chỉ tay vào căn nhà đối diện rồi nghẹo cổ. Bọn em đưa nó vào nhà cởi áo thì thấy một lỗ đạn xuyên vào trúng tim. Viên đạn chắc bắn ở khoảng cách khá xa nên không phá ra sau lưng, nhưng cũng đủ giết chết nó.
Chiến trường như vậy đó. Ranh giới giữa cái chết và sự sống nó mong manh lắm. Vì vậy bọn em cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đội cảnh vệ bọn em thuộc dạng lính cậu, đóng tại thủ đô, toàn lính được đào tạo bài bản, thiện chiến mà từ khi sang K đến 1985 cũng rơi rớt 1/3 quân số. Tiểu đội của em 7 thằng thì cũng chỉ còn lại 2 thằng, thiếu thằng nào thì bổ sung thằng đó.
 

Đầu xù

Xe buýt
Biển số
OF-817273
Ngày cấp bằng
9/8/22
Số km
580
Động cơ
110,065 Mã lực
Tuổi
51
Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh 🤓.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi " 😂😂😂
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi 😢😢😢.
Nghẹn lòng Cụ nhỉ :(
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top