- Biển số
- OF-821891
- Ngày cấp bằng
- 2/11/22
- Số km
- 16,567
- Động cơ
- 329,105 Mã lực
- Tuổi
- 32
- Nơi ở
- Hoàng Mai, HN
Nhà dc cô em út thôi đấy nhớ
Nhà dc cô em út thôi đấy nhớ
Không phải hoàn cảnh..năng lực đó cụ. Thằng bạn bs của em nó nói về khả năng này vài lần, mà nó là bsqy lứa bằng em thì nguy hiểm gì.. đề phòng cảnh giác ai đâu. Ngày trước nó nói em không tin lắm nhưng khi nó lắp bắp " Cây xăng...Cây xăng " nói nhanh như sợ bị quên từ ngữ thì em thấy lạ. Lắp bắp xong Cây Xăng thì ông kể là tao có " thấy 1 đám ồn ào xô sát ở 1 cây xăng..mày ở đám đấy , tay phải, tay phải rớm máu ở khớp giữa ngón và mu bàn tay " .Vâng, lại nói về những giấc mơ của em, thì có một giấc mơ rất buồn cười mà em còn nhớ đến giờ.
Hồi đó là khoảng tháng 2/1979. Campuchia mới giải phóng, thủ đô Phnom Penh vẫn trong chế độ quân quản của tướng Phùng Thế Tài. Dân chưa được vào thành phố. Trong thủ đô chỉ có các cơ quan chính phủ và lính Việt, thành phố rất hoang vắng. Mỗi đơn vị phục trách lùng sục, bảo vệ từng khu vực. Ban ngày thì đi vào từng nhà để tìm xem có địch lẩn trốn không ? Bam đêm thì đi tuần tra. Khi đó dân ở các công xã ùa về thành phố tìm lương thực, quần áo đồ dùng...rất nhiều, nhưng họ bị chặn lại ở đầu cầu Monivong và cầu Chroi chang wa. Vì vậy cứ đến đêm là họ bơi qua sông vào thành phố để kiếm ăn. Đêm nào bọn em cũng bắt được hàng chục người. Dân họ cũng hiền lành, chỉ nghe bọn em quát một câu và tiếng lách cách lên đạn là vội đứng lại, ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu. Bọn em đưa về một ngã tư cho họ tập trung ở đó. Đến sáng lại đưa họ ra ngoài thành phố.
Vì quân số ít, khu vực bảo vệ rộng nên bọn em rất mệt mỏi và thiếu ngủ. Mà có ngủ cũng mơ màng. Có một hôm gần sáng em đổi gác về nằm ngủ thì mơ thấy mình đi tuần có một mình trên một con phố vắng, nhìn quanh không có ai, em nhận ra con phố này gần Đài độc lập, khu vực có Ngân hàng cũ. Em đi vào Ngân hàng nhặt mấy tờ tiền cũ vương vãi trên đất. Bỗng ở đâu xuất hiện một đám dân K trước trước mặt, em vội sờ khẩu AK vẫn đeo ở vai, thế quái nào lại không có, sờ thắt lưng lấy khẩu súng ngắn cũng không có nốt. Rồi chẳng hiểu sao đám dân ùa vào đấm đá em túi bụi. Một thằng cầm cái kim băng to, đã được duỗi thẳng vào tay em, em giơ tay trái ra gạt thì bị đâm dọc từ ngón lên tận trên, tay cảm thấy tê dại. Lúc đó em chợt tỉnh ngủ, thấy đang nằm nghiêng gối đầu lên tay trái và tay trái đang tê như có kim châm.
Giấc mơ rất vớ vẩn nên em cũng quên ngay. Khoảng hơn tuần sau em cùng hai lính nữa đi tuần đêm, vẫn những khu vực cũ, khi đến gần Ngân hàng đổ thấy một đám dân khoảng hơn chục người đang nói chuyện lao xao. Những trường hợp này nếu họ không đứng lại bọn em có thể bắn chết tại chỗ. Ba thằng nép vào bờ tường chờ họ đến gần hô : Chop, lớc đay lơng ! Đám dân K nghe vậy liền dừng và giơ tay ngồi xuống. Bỗng một bóng người vùng lên rồi bỏ chạy. Em vội hô : Đứng lại và bắn một phát AK chỉ thiên. Người đó vẫn chạy em đưa khẩu AK cho thằng bạn rồi rút khẩu súng ngắn co giò đuổi theo. Mấy ông K đói ăn thì chạy sao nổi với bội đội VN, chỉ khoảng hơn 100m là em tóm được, hắn cũng còn trẻ khoảng trên 20 tuổi, thấy bị đuổi kịp liền nằm lăn ra đất kêu la. Em tì đầu gối vào lưng và nhanh chóng sờ khắp người thấy không có vũ khí gì liền ra hiệu cho cậu ta đứng lên, nó vẫn nằm dưới đất la khóc om sòm. Bực mình em cúi xuống túm ngực áo xốc nó dậy. Bỗng thấy đau nhói trong lòng bàn tay, em vội buông tay túm cổ nó ghì xuống đất. Nhìn tay lại chảy máu, người thằng ôn này có gì đâm vào tay mình thế này ? Khi dựng được ông nhóc dậy soi đèn pin, té ra áo ông nhóc đứt hết khuy nên nó nhặt được ở đâu cái kim băng gài ngang ngực. Em túm ngực áo làm cái kim bung ra đâm luôn vào kẽ tay giữ ngón út và ngón đeo nhẫn, chỗ đó da mỏng nên đau phết, còn chảy cả máu.
Lúc dắt ông nhóc về chỗ tập trung cứ nghĩ sao quen quen, cảnh này mình gặp ở đâu rồi, hay thằng nào kể cho mình. Mãi ngày hôm sau, khi ngồi gác ở ngã tư mới nhớ tới giấc mơ hôm nào. À, ra vậy .
Có lẽ do hoàn cảnh luôn bị chạm địch bất ngờ nên em hay có linh cảm như vậy. Thường cảm thấy nguy hiểm đến gần. Vì vậy trong trung đội vệ binh em là thằng đi công tác nhiều nhất. Chạm địch nhiều nhất nhưng vẫn ung dung vác xác về HN được.
Hồi mới đi lính 1976 thì em là công binh. Năm 78 em lại sang bên trinh sát. 79 thì làm cảnh vệ đến 1985. Tóm lại là đúng là bộ binh đấy.Hiện tượng mà cụ angkorwat thường thấy trước những điều sẽ diễn ra trong tương lai chính là hiện tượng Déjà Vu - dịch nôm là “đã nhìn thấy”. Còn đọc câu chuyện cụ kể thì đúng là cụ nhạy và là lính bộ binh đúng không ạ?
Tai nạn công nghệ..đây là 1 dạng nguy cơ gây tn khi sd công nghệ thông tin . Cụ thuộc nhóm nguy cơ cao .. để em kể cho cụ và cc 1 vụ tncn đau sờ cau ra sao .Em thường như vậy lắm, cứ hay hiện quảng cáo ở góc dưới bên phải màn hình ấy. Cụ mợ nào xài xs max chắc có lúc cũng như em. Cái nút tắt quảng cáo nó nằm ngay chỗ vodka luôn ))
nó kiểu như này đây
Gốc gác của tục đốt vía là như thế này:Các cụ mợ cho e hỏi xíu, vd mình vào 1 cái quán xong họ thấy mình đen hay sao đó, họ đốt vía. Vậy việc đốt vía đó bản chất là ntn, liệu có ảnh hưởng gì đến ng bị đốt vía không và việc đốt vía có giải đen được thật ko ạ?
Em cảm ơn ccm.
thể loại ngáo ngộ kiểu vậy thì "mồm luôn nhất tâm hướng Phật nhưng dương vật thì hướng muôn nơi"Đây gọi là ngáo Phật
Cụ bảo nông mới về . . Có gì thì mách ae đêthể loại ngáo ngộ kiểu vậy thì "mồm luôn nhất tâm hướng Phật nhưng dương vật thì hướng muôn nơi"
Kinh nghiệm đốt vía này nghe chừng khó áp dụng cho cửa hàng kd xăng dầu cụ Đại ạ.. khách có âm khí thì cũng chịu, đốt vía kiểu gì đâyGốc gác của tục đốt vía là như thế này:
Khách mang âm khí lạnh lẽo vào hàng quán, thì âm khí xâm nhập hàng quán, làm cho công việc làm ăn kém đi. Chủ quán đốt lửa, là dùng lửa nóng xua đi âm khí.
Việc đó có thể đúng, có thể sai. Em chỉ giải thích cơ sở của hành vi đó mà thôi. Vì thế, giải đen được hay ko thì mợ tự suy nghĩ thêm nhé
Việc đốt vía ko ảnh hưởng xấu gì đến người bị đốt vía cả.
Vâng em cảm ơn cụ nhiều ạGốc gác của tục đốt vía là như thế này:
Khách mang âm khí lạnh lẽo vào hàng quán, thì âm khí xâm nhập hàng quán, làm cho công việc làm ăn kém đi. Chủ quán đốt lửa, là dùng lửa nóng xua đi âm khí.
Việc đó có thể đúng, có thể sai. Em chỉ giải thích cơ sở của hành vi đó mà thôi. Vì thế, giải đen được hay ko thì mợ tự suy nghĩ thêm nhé
Việc đốt vía ko ảnh hưởng xấu gì đến người bị đốt vía cả.
Úi giời, lúc ấy em cũng nằm im thở khẽ thôi. Lão chồng em thì ngáy như sấm, em lay mãi mới dậy còn hỏi cái gì thế, em bảo cứ có tiếng lịch kịch "ở đâu ấy", lão càu nhàu "làm gì có gì" rồi lại lăn ra ngủ. Chán không thể tả.Vào lúc kịch kịch đó mợ thử bỏ dép, thật chậm, không bật đèn và đi bằng mũi bàn chân ( ý em là giữ bí mật tối đa ). Mợ đi đến cái nơi có tiếng ấy xem sao ? Em dự là nó ngừng ngay khi mợ bước đc mấy bước đầu tiên..
Lên nằm lại kịch kịch..
Kệ thôi , không vđ gì đâu.
Em vốn chẳng sợ , cũng tò mò muốn rình lại cc gây tiếng động xem cc làm thế nào tạo âm thanh , và nhìn xem cc đó có diện mạo ra sao.
Ấy nhưng chỉ thò chân ra và nhích đc 1,2 bước là âm thanh dừng luôn...em đứng im chờ khá lâu cũng không thấy gì, vào nằm đc vài phút lại lịch kịch..kéo bàn kéo ghế.
Vợ em có hôm cào nhẹ bảo em ..lại có tiếng rồi anh ôi..
Kệ đi. Cc tập td , đêm của mình chắc là ngày của các cụ..
Em có thằng bạn cấp ba, nhà kinh doanh xe máy. Thằng này có cái tính từ nhỏ luôn, cứ bước chân ra khỏi nhà thì phải là chân trái đầu tiên; đi làm việc gì mà gặp phụ nữ mang bầu thì lập tức quay đầu chuyển hướng. Nó tín đến mức mà trông thật khổ sở; em nghĩ vừa bước chân ra đường mà tránh với né đủ các thể loại thì còn tâm trí đâu nữa mà nghĩ việc khác. Hiện giờ thì thấy cuộc sống của nó khá bức bối, khó chịu đủ các cái, nói chung là em thấy quá nhọc thân cho những thứ ko đáng.Gốc gác của tục đốt vía là như thế này:
Khách mang âm khí lạnh lẽo vào hàng quán, thì âm khí xâm nhập hàng quán, làm cho công việc làm ăn kém đi. Chủ quán đốt lửa, là dùng lửa nóng xua đi âm khí.
Việc đó có thể đúng, có thể sai. Em chỉ giải thích cơ sở của hành vi đó mà thôi. Vì thế, giải đen được hay ko thì mợ tự suy nghĩ thêm nhé
Việc đốt vía ko ảnh hưởng xấu gì đến người bị đốt vía cả.
Tháng 7 năm rồi mình có đi Phú Yên chơi, có ở khách sạn 1 đêm thì cả đêm í cứ nghe tiếng phòng trên lầu kéo giường, lịch kịch cả đêm như vậy, còn ngoài hành lang thì tếng trẻ em chạy giỡn rất ồn ào, mà nhìn ra ngoài thì chẳng có ai. Làm cả đêm trong phòng không ai ngủ được. Sáng ra hỏi ông bà ngủ ở phòng sát bên chung hành lang thì ông bà lại không nghe thấy gì, mặc dù ông bà hơn 70 rồi rất thính và khó ngủ.Bao giờ là tiếng kéo sắt, tiếng lịch kịch di chuyển đồ đạc mới sợ ạ
Thực tế cũng có người "nặng vía" mà cụ. Xóm em có 1 bạn nữ mà cả xóm đều xác nhận, nếu có công việc cần giải quyết mà đi ra ngõ gặp bạn ấy thì tốt nhất quay về luôn cho nhanh. Bạn này mà mua mở hàng của ai thì người đó xác định cả ngày ngồi đuổi ruồi chờ khách. Còn việc bước chân phải hay trái trước khi ra khỏi nhà thì hơi mê tín. Có thể bạn ấy nghiệm mấy lần đều đúng nên kiêng hết cho lành.Em có thằng bạn cấp ba, nhà kinh doanh xe máy. Thằng này có cái tính từ nhỏ luôn, cứ bước chân ra khỏi nhà thì phải là chân trái đầu tiên; đi làm việc gì mà gặp phụ nữ mang bầu thì lập tức quay đầu chuyển hướng. Nó tín đến mức mà trông thật khổ sở; em nghĩ vừa bước chân ra đường mà tránh với né đủ các thể loại thì còn tâm trí đâu nữa mà nghĩ việc khác. Hiện giờ thì thấy cuộc sống của nó khá bức bối, khó chịu đủ các cái, nói chung là em thấy quá nhọc thân cho những thứ ko đáng.
Coi như là trùng tần số. Bởi đâu phải ai cũng nhìn thấy, cảm thấy, nghe thấy "họ" đâu ạ.Tháng 7 năm rồi mình có đi Phú Yên chơi, có ở khách sạn 1 đêm thì cả đêm í cứ nghe tiếng phòng trên lầu kéo giường, lịch kịch cả đêm như vậy, còn ngoài hành lang thì tếng trẻ em chạy giỡn rất ồn ào, mà nhìn ra ngoài thì chẳng có ai. Làm cả đêm trong phòng không ai ngủ được. Sáng ra hỏi ông bà ngủ ở phòng sát bên chung hành lang thì ông bà lại không nghe thấy gì, mặc dù ông bà hơn 70 rồi rất thính và khó ngủ.
Bát tự thì em không rõ ạ.Theo kinh nghiệm của em thì trước tiên, bát tự có nhiều Tí Ngọ Mão Dậu đã ạ, nhưng nếu đủ cả 4 khả năng cao dễ bị thần kinh ạ. Cụ thử xem bát tự cụ thế nào ạ.
Đọc chuyện của cụ em nhớ phố em hồi xưa có 1 ông cũng kiêng ra ngõ gặp gái, ông này cứ ra ngõ gặp nữ giới nói chung là lập tức quay vào và miệng lẩm bẩm câu gì đó. Nhà ông ấy ở trong ngõ , mà ác cái là cái ngõ đó nó vẹo nên người đứng trong ngõ không thể nhìn ra phố được nên ông ấy phải dắt xe đạp ra đến cổng mới nhìn được người đi ngoài đường. Các bà sồn sồn biết thế nên đến giờ ngài đi làm là đứng gần ngõ, thấy ngài nhô ra đường là lượn qua. Kỷ lục quay vào quay ra của ông ấy em nhớ là 5 lần trong một buổi sáng. Ngài chửi váng cả ngõ: TSB mấy con nặc nô. Không biết có phải đó là câu ngài vẫn lẩm bẩm hàng ngày làm mọi người tò mò hay khôngEm có thằng bạn cấp ba, nhà kinh doanh xe máy. Thằng này có cái tính từ nhỏ luôn, cứ bước chân ra khỏi nhà thì phải là chân trái đầu tiên; đi làm việc gì mà gặp phụ nữ mang bầu thì lập tức quay đầu chuyển hướng. Nó tín đến mức mà trông thật khổ sở; em nghĩ vừa bước chân ra đường mà tránh với né đủ các thể loại thì còn tâm trí đâu nữa mà nghĩ việc khác. Hiện giờ thì thấy cuộc sống của nó khá bức bối, khó chịu đủ các cái, nói chung là em thấy quá nhọc thân cho những thứ ko đáng.