30/4 đã qua, hôm nay 1/5 mấy ngày nghỉ lễ nắng nóng em nằm nhà. Nhưng nóng quá, nên cũng không kể chuyện Thủ Đức được. Cái tu viện Đa Minh đó, là một tu viện lớn rất đẹp, nằm cách xa lộ Biên Hòa khoảng chưa đến 1km. Vậy mà năm ngoái em lang thang cả một buổi sáng không tìm ra. Chắc chắn nó nằm rất gần đường. Vì từ tu viện đi ra em xách hai can dầu 20l đi thẳng một mạch ra xa lộ bán được. Đợt tới có lẽ phải tìm lần nữa. Thủ Đức bây giờ rất khác xưa rồi, không thể nhận ra. Em nhớ trên bản đồ tác chiến ngày xưa thì quanh tu viện có hai địa danh là : Chợ Nhỏ và Làng Đại Học.
6 tháng vừa công tác vừa huấn luyện thêm ở tu viện cũng có một kỷ niệm khó quên với anh lính Biệt động quân và cô em gái người Nam Định.
Chuyện anh Ba BĐQ.
Sau khi tiếc hùi hụi vì không được giữ lại 606 Trần Hưng Đạo làm cảnh vệ. Bọn em về Tu viện Đa Minh dọn dẹp, gia cố hàng rào chuẩn bị đón những hạt giống đỏ của cách mạng Campuchia về. Chuẩn bị cho việc thành lập Mặt trận đoàn kết cứu quốc Campuchia.
Khi mọi việc đã ổn định thì bọn tôi ngày ngày canh gác và đi tuần quanh tu viện. Ngoài ra thì được cụ An huấn luyện nghiệp vụ thêm ở sân bóng đá của tu viện nằm sát con đường nhựa nhỏ. Thi thoảng trẻ em và dân đi qua hay đứng xem, mặc dù đã có biển đề " Khu vực quân sự" và hai lớp hàng rào thép gai. Giữa hai lớp hàng rào là một lớp bụi cây ô rô cao khoảng 1,2m. Dân quanh vùng tò mò vỉ thấy đám lính ngày ngày luyện tập ở đây mặc quân phục họ chưa thấy bao giờ, đó là quân phục của Quân đội cách mạng Campuchia.
Ở cổng chính ra vào tu viện, phía ngoài sát đường có một cây cổ thụ rất to, tôi không nhớ là cây gì tán lá rất rộng. Phía trong sát cổng là một bốt gác, lúc nào cũng có hai thằng lính gác. Một thằng ngồi trong bốt với khẩu RPD và một thằng đứng ngoài khoác AK cùng khẩu K54 đeo thêm ở hông.
Khi chúng tôi về đó thì dưới tán cây luôn có một chiếc xe lam có cái biển gỗ đề " Khu giãn dân Thủ Đức-Bến Thành" chiếc xe lam không biết đỗ từ bao giờ ? Nhưng khi chúng tôi về đó thì thường bị đuổi xuống cách đó gần 200m. Những ngày mát mẻ thì không sao. Những ngày nắm gắt thì anh xe lam thường mang xe lên chỗ cũ đỗ, nên ca nào cũng phải ra đuổi.
Một hôm tôi gác ca 12h-14h, ngày hôm đó nắng khủng khiếp, sức nóng từ con đường nhựa nhỏ chạy qua cổng tu viện bốc lên rừng rực, chỉ đứng không dưới tán cây mà cũng đẫm mồ hôi, trời không có một ngọn gió, lá cây đứng im trong không khí oi nồng. Như thường lệ tôi bước ra ngoài đường ngó ngược, ngó xuôi. Anh xe lam đã ở đó, thấy tôi đi ra anh liền nổ máy chuẩn bị rời đi. Nhìn ánh nắng chói chang, nhức mắt. Bất giác tôi đưa tay xua xua, tỏ ý anh không phải rời đi. Anh xe lam thấy vậy nhìn tôi gật đầu nhoẻn miệng cười tỏ ý cảm ơn. Tôi lại gần nói :
- Hôm nay nắng quá. Anh cứ đỗ đây đi, chạy xuống dưới kia chịu sao nổi.
Anh xe lam lại cười :
- Cám ơn cậu lính.
Trong anh ta còn khá trẻ chắc chỉ hơn tôi 2-3 tuổi. Anh ta khá đẹp trai với vầng trán rộng, sống mũi cao, đôi mắt to, sâu và nước da nâu do phơi nắng nhiều.
Chúng tôi đứng nói chuyện vài ba câu. Sau đó tôi vào trong cổng, chỉ biết tên anh gọi là anh Ba.
(...còn...)