[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

longphamhoai

Xe tăng
Biển số
OF-56702
Ngày cấp bằng
8/2/10
Số km
1,212
Động cơ
-252,600 Mã lực

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Chuyện thằng Ương (tiếp):
Hai thằng lên tới sư đoàn vào phòng quân lực trình diện và được đưa ra một khu lán gọi là nhà khách. Trong đó đã có 5-6 chục lính đang nằm ngồi ngổn ngang trên sạp nứa. Nhìn thoáng qua có hơn chục lính cùng huấn luyện ở Khe Sanh. Bọn nó ở trung đoàn 34 và 515 đều thuộc sư 473. Còn lại là lính của các sư khác đóng dọc biên giới Tây Ninh. Toàn lính 75 -76. Thằng nào cũng hỏi nhau : " Biết lên đây làm gì không ?"
Tôi và thằng Ương quẳng ba lo lên sạp rồi rủ nhau ra trung đội cảnh vệ sư nơi có mấy lính HN đi cùng đợt hỏi dò. Nhưng bọn nó cũng chẳng biết gì hơn. Chỉ nói :" Nghe đồn sẽ thành lập một đơn vị đặc biệt giúp bạn Campuchia "
Thằng Ương lo lắng :
- Chuẩn rồi. Lính đồn không chồn thì cáo. Chuyến này tao với mày chắc khó về HN.
Tôi an ủi nó :
- Cứ từ từ xem thế nào. Việc gì phải lo.
Nằm chờ trên sư 2 ngày. Sáng ngày thứ 3 chúng tôi được lệnh mang quân tư trang ra tập trung ở sân để về đơn vị mới. Một ông thiếu tướng cao, gày và vài ông tá đã chờ sẵn. Chà, có mấy chục thằng lính quèn mà thiếu tướng về nhận quân chắc căng đây. Cụ Tô Đá Mạn ( sư trưởng 473) giới thiệu Thiếu tướng Nguyễn Hoàng chính ủy quân khu 7 nay là trưởng ban B.68 sẽ nhận quân và giao nhiệm vụ mới cho các đ/c. Trước mắt lên xe về đơn vị. Cụ Hoàng nói vài câu đại loại : Các đồng chí sẽ là đại đội cảnh vệ của ban B.68 thuộc ban đối ngoại TW Đ. Mọi quyền lợi của các đ/c sẽ do bộ tổng tham mưu phụ trách. Không thuộc quân khu, quân đoàn nào. Bọn tôi nghe ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả. Thôi thì cứ lên xe theo cụ Hoàng đã. Ba chiếc GMC chạy đến tất cả lính leo lên xe và cũng chẳng biết họ đưa mình tới đâu. Xe chạy về hướng thị xã Tây Ninh và theo quốc lộ 22 về hướng SG. Đến trưa thì chúng tôi xuống xe tại 606 Trần Hưng Đạo - SG. Nghe dân nói đó là khu nhà của Bộ tư lênh Đại Hàn cũ. Đó là khu nhà 3 tầng khá rộng rãi. Phía sau còn khu sân, kho...khá rộng. ( toàn bộ khu nhà này đã bị phá chỉ còn cái cổng và bãi đất trống để gửi xe ô tô)
IMG_20230305_155945.jpg

Chúng tôi được chia thành 3 trung đội. Có mấy ông đại úy và thiếu tá trực tiếp chỉ huy. Sau khi ổn định biên chế, chúng tôi xuống kho nhận quân trang và vũ khí mới. Mỗi thằng được phát hai bộ quân phục lạ hoắc và cái mũ như mũ của quân Tàu. Theo quân nhu giải thích là quân phục lính giải phóng K. Vũ khí thì mỗi thằng một khẩu AK báng gấp và một khẩu K54 mới, còn bám đầy dầu mỡ. Lính tráng ngồi lủ khủ ở sân lau súng. Bọn tôi phải xuống bếp đun nước sôi dội cho bớt dầu mỡ mới lau sạch được số súng đạn mới được cấp phát. Phần đa lính lần đầu tiên được nhìn thấy SG nên rất háo hức. Quân trang súng đạn xong xuôi. Cả bọn tùy nghi di tản đi chơi. 6h sáng hôm sau phải có mặt. Tôi rủ thằng Ương về nhà bà chị họ ở chợ Tân định chơi. Nhà ông chú ở Z751 thì xa tận Gò vấp nên chúng tôi không về. Bà chị giữ ở lại ăn cơm và cho hai thằng ít tiền. Vì muốn ngắm SG hai thằng cuốc bộ về 606 vừa đi vừa ngó nghiêng SG. Gần về tới nhà đi ngang qua một rạp chiếu phim, hai thằng vào xem phim. Từ khi nhập ngũ đến lúc đó chúng tôi mới được ngồi rạp xem phim.
Mãi 9h tối hai thằng mới về nhà. Sáng hôm sau toàn bộ đại đội lên xe về tu viện Đa Minh - Thủ Đức.
Tu viện Đa Minh ( còn gọi là học viện Đa Minh) là nơi trước đây đào tạo cha tuyên úy cho quân đội VNCH. Khi chúng tôi đến thì có một trung đội công an đang ở đó. Dưới tầng hầm vẫn còn khoảng gần 2 chục cha. Họ là những giảng viên của học viện. Phần đa là tiến sĩ, phó tiến thần học đã tu nghiệp tại Ro Ma và Vatican.
Chúng nhận bàn giao cơ sở vật chất và được nhờ trông coi các cha vài ngày. Bắt đầu dọn dẹp tu viện. Khu nhà có 3 tầng thiết kế như một nhà thờ. Có đầy đủ sân bóng, nhà bếp, nhà ăn, hộ trường...và 50 phòng ngủ nhỏ với đầy đủ nội thất. Ngoài ra còn có hai thư viện rất lớn với đủ loại sách truyện của SG trước năm 1975. Có cả những tờ báo từ những năm 55- 60 cũng được lưu trữ tại đây.
Ban ngày thì dọn dẹp. Tối về tôi và thằng Ương vùi đầu vào đọc sách đọc truyện. Hai thằng đều rất mê sách truyện. Đêm đến thì tuần tra canh gác hoặc xuống hầm trông các cha.
Một tuần sau thì các cha được đưa đi nông trường Lê Minh Xuân cải tạo lao động.
Sau đó vài ngày thì xe chở các cán bộ của Mặt trận đoàn kết dân tộc cứu quốc Campuchia đến. Và nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ tuyệt đối an toàn cho các cán bộ Campuchia này. Mỗi tuần chúng tôi còn theo cụ Hoàng xuống các trại tị nạn dọc biên giới để tìm những người có khả năng tham gia mặt trận và thành lập Đài phát thanh.
Từ đó tôi và thằng Ương luôn bên nhau trong các nhiệm vụ của Ban B.68.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,311 Mã lực
Theo thằng Mạc thì thằng Bình sau khi lên đại úy thì ra HN học thêm 1 năm. Chuyển sang địa bàn khác và cũng mất tích luôn. Thằng Mạc chuyển về Tân Sơn Nhất. Lấy vợ SG, nhờ nhà vợ nó được ra quân và làm hải quan cảng SG, cũng giàu có nhưng có lẽ do ngồi nghe máy thông tin nhiều quá nên không có con. Năm 2014 nó cũng chết vì bệnh tật. 😥
Nhớ câu chuyện con dao có cái bao đựng làm từ da cọp của cụ. Chắc nó cũng thất lạc bên Thái .
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Nhớ câu chuyện con dao có cái bao đựng làm từ da cọp của cụ. Chắc nó cũng thất lạc bên Thái .
Có lẽ thế. Con dao găm rất đẹp được một ông lính cũ quê Bắc Thái làm rất tỉ mỉ từ lưỡi dao đến chuôi dao. Khi được về chính sách cho lại mình làm kỷ niệm. Bao dao thì lọc được miếng da đùi sau con hổ. Nhờ dao sắc lạng tỉ mỉ từng tí thịt một. Phơi khô rồi may thành bao dao. Cuối cùng kỷ niệm cho ông bạn C2.
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,311 Mã lực
Hê..hê.. em đọc nhiều Văn nghệ quân đội, với cả chuyện kể cđại đội của bác Phạn Đông. Văn phong y hệt của cụ Ăng co, nên e hiểu " trú mưa" trong hoàn cảnh này mà. Chúc cụ luôn lưu giữ những khoảnh khắc của kỷ niệm đẹp. E nghĩ nó sẽ quá mạnh để quên ạ.
Trong từ điển của cụ angkorwat thì khi sang CPC có 1 số từ thay đổi so với bản gốc. Vd từ " Trú " bên Cam thì gốc gác bên Việt nó là từ " Mây " đấy cụ ạ .🤣
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,311 Mã lực
Đội ở nhà nó làm việc giấy tờ quan liêu lắm. Năm 1990 mình đã làm đầy đủ thủ tục giấy tờ xác nhận trên cục quân lực rồi. Vậy mà dưới quận đội đến 2016 nó vẫn không sửa. Sau vụ đó nó mới sửa cho mình thành 8 năm bộ đội ( có 5 năm ở chiến trường K)
Định ko nói gì. Nhưng cc nói đến chuyện này thì em thấy nó hơi bừng bực..
1 Bác em đi B . dính nhiều thương tích.
tham gia đủ chiến trường ác liệt có tên trong SGK mà bản thân ông sau HB còn làm cán bộ. Ông cũng bất lực không sao làm đc chế độ vì lý do thất lạc giấy tờ cho đến khi mất.
2. Ông chú bên Vợ ( em ông nội vợ ) hy sinh 1969. Giấy báo về ub . Em ông là cán bộ ub , sợ gia đình sok bèn giấu giấy vào ống tre mái nhà. Chuột cắn mất . Thế là chịu vì đồng đội và cấp trên đều hs dần sau đó hết.
3 . 1 cụ Hàng xóm chiến đấu ở Quảng Đà giai đoạn 1970 luôn hỏi : cháu có biết ai thì giúp bác...và năm ngoài 70 tuổi bác đã không đợi đc ai giúp nữa.

Trong khi ấy. 1 tay quen biết , sinh khoảng năm 1965 hắn rất tự hào vì bố vợ 2 của hắn ko bị sao..nhưng hắn đã lo đc cái chế độ thương binh cho ông để hàng tháng có lương . 2 bố con nhà ở cạnh nhau vui lắm . Hắn còn khoe mấy thằng cầm tiền của hắn đc hắn cho đi CV, có quay phim, ko làm là hắn đập. Em vừa khinh vừa rợn hắn quá nên tuyệt giao, bảo cả thằng bạn khác chuyện này ( cậu bạn với em từ bé ). Thằng bạn cũng bảo loại người không dây được. 2 đứa em không tuyên bố nhưng không qua hắn nữa. Xóa số cho yên .
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Sau khi Phnom Penh được giải phóng tôi và Ương lại cùng trong tốp cảnh vệ đầu tiên sang Phnom Penh ngày 2/1/79. Rồi cùng vào trung đội cơ động chuyên bảo vệ cán bộ đi các tỉnh. Vô tình chuyến công tác đầu tiên tôi lại cùng đi với, cũng vì nó là thằng xạ thủ M79 nên đi với nó cũng yên tâm. Vả lại nó cũng là thằng rất nhanh nhẹn. Những buổi tập vũ thuật ở Thủ Đức nó luôn được cụ Lê An kêu lên làm mẫu cho anh em. Từ buổi đó, mặc định đi công tác cần hai thằng là nó cùng tôi rong ruổi trên khắp các nẻo đường của đất nước Campuchia. Chúng tôi chia nhau từng mẩu thuốc Mai trong những đêm mưa gác đêm. Từng tờ báo, cuốn sách nhặt được.
Khi tôi chuyển qua bảo vệ cụ Ngô thì nó vẫn tiếp tục đi các tỉnh. Trong một chuyến đi Batđombong xe nó bị phục kích nhờ nhanh nhẹn nó nhảy được ra ngoài trước khi trái B40 thiêu rụi cả xe. Một mình nó với khẩu M79 và súng ngắn nó cầm cự được đến khi anh em chốt đường đến tiếp ứng. Nó bị một viên đạn nhọn xuyên qua bả vai trái bay luôn mảng thịt bả vai. Sau một tháng nằm viện 116 nó về quân y 175 giám định thương tật. Rất tiếc nó không đủ tiêu chuẩn thương binh để giải ngũ. Nhưng nó cũng được phong thượng sĩ và rời Phnom Penh trở về SG làm ở ban quân lực đóng tại 606. Một thời gian sau nó chuyển sang là thủ kho xăng dầu. Hàng ngày cấp phát xăng dầu cho toàn bộ xe cộ của tổng đoàn chuyên gia.
Kho xăng là một căn phòng 60m2 nằm phía sau. Có một bể chứa chôn dưới đất, phía trên là vài thùng phuy dầu và mấy cái bơm tay, vài chục cái can 20l bằng sắt.
Ở bên Phnom Penh tôi nghe anh em lái xe kháo nhau thằng Ương rất giàu, ăn chơi bạt mạng. Những năm 82-83 xăng dầu ở SG hiếm và khá đắt, khó mua. Nên mỗi khi lái xe vào lĩnh xăng để sang K là nó phát thêm cho họ 10l và nhờ họ bán giúp 1 can xăng ra ngoài.
Theo thời giá lúc đó thì một can xăng bán ra có thể mua được 2 chỉ vàng.
Nghe vậy tôi cũng lo cho nó và xin về SG một tuần giải quyết việc riêng. Về tới 606 tôi liền lên phòng tìm nó nhưng không gặp. Mọi người nói sau khi phát xăng buổi sáng nó thường đi chơi không biết bao giờ về. Tôi lang thang ra quán cafe vỉa hè ngồi chờ. Gần 10h đêm mới thấy ông bạn quí phóng chiếc xe 67 đen chở theo một cô gái khá xinh về. Thấy tôi nó mừng mừng tủi tủi tay bắt mặt mừng. Giới thiệu cô người yêu tên Hương, mới tốt nghiệp đại học sư phạm, chưa xin được việc. Hương là cô gái trắng, thân hình tròn trĩnh, khuôn mặt bầu bĩnh trông khá hợp với ông bạn. Cô nàng e lệ chào tôi. Thằng Ương bảo cô gái mang xe về và hẹn chiều mai qua chơi. Cô gái nhảy lên xe nổ máy phóng về.
Thằng Ương rủ tôi đi ăn rồi về phòng nó ngủ. Tôi hỏi nó :
- Mày yêu con nhỏ này lâu chưa ?
- Cũng được 3 tháng. Tao quen nó khi đi xem ca nhạc ở chợ Bến Thành. Giờ nó cứ quấn lấy tao.
- Uh, thì tao nghe nói mày giờ nhiều tiền nên gái nó theo cũng không lại.
- Không, hồi mới quen nó đâu có biết và nó cũng không bao giờ đòi hỏi gì.
- Thôi, việc đó của mày tao không quan tâm. Nhưng mày lấy xăng ra ngoài bán thì nên có mức độ không là mệt đấy.
- Tao chỉ lấy trong tỉ lệ hao hụt thôi. Mà có hụt một chút cũng không sao. Vì tao nhập xăng cũng chỉ nghe lái xe báo bao nhiêu lít thì ghi bấy nhiêu. Họ bơm xuống bể tao mới và ký nhận. Mai tao sẽ cho mày xem cách tao báo cáo tồn kho.
Sáng hôm sau nó dẫn tôi xuống kho xăng. Mở nắp hầm chứa nó lấy cây sào cắm xuống rồi dùng thước đo ngấn ướt ở đầu sào, nhân với thể tích hầm là ra xăng tồn. Nó bảo khi nào có cán bộ kiểm tra nó chỉ cần nghiêng sào là lên vài trăm lít xăng.
- Kệ mày làm thế nào thì làm. Có tiền thì gửi về giúp bố mẹ mày. Ăn chơi vừa phải thôi.
- Mày khỏi lo. Ở lại đây chơi với tao vài ngày rồi quay lên. Chiều ra chợ An Đông tao mua cho cái quần Jean và vài cái áo.
Đến chiều khi cô bé Hương đến ba chúng tôi lên chợ và thằng Ương và cô người yêu mua tặng tôi cái quần Levi's và đôi áo phông. Thời đó những mặt hàng này đều từ Mỹ gửi nên khá đắt. Mua bán xong xuôi chúng tôi về 606. Tắm rửa thay quần sao. Cô Hương chạy về nhà rủ cô em gái đang học lớp 12 đến. Bốn người chúng tôi đi lên Đồng Khánh uống bia. Cô em gái Hương là một gái khá xinh. Khác hẳn cô chị, cô này cao và hơi gầy có lẽ còn trẻ con nên chưa phát triển nhưng khuôn mặt xinh hơn cô chị. Cả thằng Ương lẫn cô Hương đều muốn gán ghép cô em cho tôi. Nhưng tôi nghĩ mấy ngày nữa sang Phnom Penh và cô ta còn trẻ con quá. Nên cũng không quan tâm lắm, ngược lại cô bé Nhung lại tỏ ra rất quyến luyến tôi.
Và cứ như vậy, ngày ngày chúng tôi đi chơi, đi nhậu... Thằng Ương mua thêm một chiếc 67 cho tôi chở Nhung đi cho tiện. Hai thằng với 2 chiếc 67 chở hai cô gái chạy khắp SG. Có hôm về muộn hai đứa chúng nó lên phòng ngủ. Tôi lại phải chở cô Nhung về rồi quay lại sân 606 ngồi hút thuốc cả đêm.
Được một tuần tôi phải quay lên Phnom Penh. Thằng Ương bảo :
- Mày mang cái xe về nhà chị mày gửi. Khi nào về có cái đi.
- Thôi, biết khi nào tao về. Mày để ở đây mà chạy.
- Tao không để đây được. Cái kia tao cũng gửi nhà Hương đó.
- Vậy lại mang đi bán.
Hai thằng mang xe qua bên đường nhờ ông chủ quán cafe bán xe. Thằng Ương rủ tôi về nhà Hương chơi. Nhà cô bé này ở khu chợ Nancy tôi đã đưa cô em về vài lần nhưng chưa vào bao giờ.
Nhà họ có 4 người ba má và hai chị em Hương. Đó là một căn nhà nhỏ, khoảng 20m2, cái trần thấp tè đi qua cửa tôi phải cúi đầu. Trong nhà chẳng có gì ngoài cái tivi cũ và cái ghế dài kê sát tường khi kéo ra có thể làm giường. Ba má Hương bán cá ngoài chợ. Nhà chị có hai chị em. Chúng tôi rủ hai cô gái đi ăn rồi quay lại nhà. Thằng Ương và Hương rải chiếu ôm nhau nằm ngủ dưới sàn. Cô Nhung nằm trên ghế. Tôi đứng lớ xớ không biết đứng ngồi chỗ nào ?
Thấy vậy, cổ Nhung nhỏm dậy nói:
- Anh nằm xuống đây này. Ở cạnh em đó.
Cô ta nhích sát vào trong, nhường tôi 20cm ghế. Ôi chà, mấy cô này đúng là tự nhiên quá đà. Tôi đành trả lời:
- Thôi, anh phải về chuẩn bị mai đi sang Phnom Penh.
- Khi nào anh lại về chơi với bọn em.
- Anh cũng không biết. Anh là lính nên không tự quyết định được.
- Dạ, vậy anh đi mạnh giỏi. Em rất mến anh và mong anh về chơi.
Cô Nhung tiễn tôi ra đầu ngõ. Tôi về 606. Sáng hôm sau tạm biệt ông bạn nhảy xe giao liên trở về Phnom Penh.
Đến đầu 1984, nghe cánh lái xe sang nói thằng Ương bị đình chỉ công tác, đang viết kiểm điểm vì hụt mấy nghìn lít xăng. Tôi lập tức phi về SG gặp ông bạn. Nó đang bị nghỉ việc chờ kỷ luật thật. Nhưng có vẻ tình hình không căng thẳng lắm. Sau vài ngày thì nó chỉ bị giải ngũ và cảnh cao ghi lý lịch quân nhân. Do nó cũng có công lao ở chiến trường. Tôi hỏi nó:
- Giờ mày còn bao nhiêu tiền ?
- Tao còn 3 cây vàng. Cái xe máy và một ít tiền.
- Vậy mày nhảy tàu ra Bắc đi. Cái xe bán được 9 chỉ. Vậy là mày có thể buôn bán và làm bất cứ cái gì. Còn mọi việc trong này thì dẹp đi. Tao mang một ít đồ bên kia về mày mang về làm quà cho gia đình.
Vì đi vội nên tôi chỉ mang về cho nó 2kg mì chính, 2 tút Samit, một ít áo phông, đôi quần bò... Cũng đủ cho một thằng lính từ K về.
Nó gật gù có vẻ nghe lời. Nhưng chỉ sáng hôm sau thì nó lại đổi ý và nói sẽ ở lại SG. Tôi hỏi :
- Thế mày định lấy cái Hương à ? Ở trong này lấy gì mà sống ? Nhà nó có khá giả gì đâu ? Nếu mày định ở trong này thì hỏi rõ cái Hương xem nó có lấy mày không ? Nếu nó đồng ý lấy mày. Tao sẽ đưa mày xuống gặp ông chú ở Z751 xin cho mày làm công nhân quốc phòng. Kể cả xin cho Hương làm gì ở đó. Có thể bọn mày sẽ có nhà ở khu gia binh cũ. Mày và nó suy nghĩ đi, mai trả lời tao. Tao không có thời gian ở đây đâu. Giờ tao xuống Gò Vấp gặp ông chú. Sáng mai có thế nào thì bảo tao.
Sau khi xuống Gò Vấp gặp ông chú đề nghị giúp ông bạn. Mọi việc suôn sẻ, tôi vui mừng quay lại 606 thì ông bạn vàng vẫn chưa biết làm sao. Mọi thủ tục giải ngũ đã xong. Nó phải rời khỏi 606 ra nhà Hương ở tạm. Nói nói:
- Mày cứ lên Phnom Penh đi có gì tao sẽ nhắn.
Cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi trở lại Campuchia. Ba tháng sau nghe nói nó đã ra HN. Cũng từ đó mỗi khi có việc về SG tôi cũng không gặp chị em cô Hương nữa.
Cuối năm 1984 trong một chuyến về phép tôi gặp lại nó ở Trương Định. Tôi hỏi :
- Giờ mày làm gì ?
- Tao chưa làm gì. Tao ở SG bán xe rồi tiêu hết tiền. Đến khi ra HN Hương cũng phải mua vé tàu cho tao. Tao định ra thăm nhà rồi quay lại SG gọi mày về rồi tao và Hương xuống nhờ ông chú mày. Nhưng ra đến ngoài này tao lại không muốn vào nữa.
- Thôi, mày kiếm một công việc ổn định mà làm rồi tính sau. Bội đội giải ngũ họ đang ưu tiên đó.
Nghỉ ở nhà một tháng tôi qua thăm nó vài lần. Vẫn thấy nó chưa làm ăn gì.
Cuối 1985 tôi về công tác tại UBHT với Lào & Campuchia thì ông bạn đã ngồi ở ngã tư chợ Mơ đẽo guốc mộc bán, bên cạnh là cốc rượu trắng thi thoảng nó uống một ngụm. Biết nó khó khăn, đi làm về qua tôi hay ghé qua cho nó ít tiền. Đầu tháng 5/1986 tôi trở lại Campuchia làm bên Đại diện KT. Trước khi đi tôi qua rủ nó đi chơi và khi về còn bao nhiêu tiền trong túi tôi vét sạch biếu nó.
Năm 1989 tôi về HN, nó vẫn ngồi đó đẽo guốc với dáng vẻ tiều tụy. Không còn là thằng Ương nhanh nhẹn, người như quả bóng cao su không biết đau là gì. Ngồi chơi nói chuyện với nó một lúc tôi ra về.
Sau đó tôi bị cuốn vào cuộc sống vợ con. Và được phân nhà ở chỗ khác, nên không qua lại đường Trương Định nữa.
Rồi một ngày mùa đông 1995 tôi nghe anh em lính thông báo thằng Ương đã chết vì bệnh.
Đám tang nó cũng chỉ có anh em lính tháng 10/76 đưa nó về Văn Điển. 😥😥😥
Kết thúc cuộc đời một người lính.
Ảnh hai thằng chụp khi tôi về SG gặp nó. Khi nó đang làm thủ kho xăng.
moments_300811206739309_hi_res.jpg
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,311 Mã lực
Sau khi Phnom Penh được giải phóng tôi và Ương lại cùng trong tốp cảnh vệ đầu tiên sang Phnom Penh ngày 2/1/79. Rồi cùng vào trung đội cơ động chuyên bảo vệ cán bộ đi các tỉnh. Vô tình chuyến công tác đầu tiên tôi lại cùng đi với, cũng vì nó là thằng xạ thủ M79 nên đi với nó cũng yên tâm. Vả lại nó cũng là thằng rất nhanh nhẹn. Những buổi tập vũ thuật ở Thủ Đức nó luôn được cụ Lê An kêu lên làm mẫu cho anh em. Từ buổi đó, mặc định đi công tác cần hai thằng là nó cùng tôi rong ruổi trên khắp các nẻo đường của đất nước Campuchia. Chúng tôi chia nhau từng mẩu thuốc Mai trong những đêm mưa gác đêm. Từng tờ báo, cuốn sách nhặt được.
Khi tôi chuyển qua bảo vệ cụ Ngô thì nó vẫn tiếp tục đi các tỉnh. Trong một chuyến đi Batđombong xe nó bị phục kích nhờ nhanh nhẹn nó nhảy được ra ngoài trước khi trái B40 thiêu rụi cả xe. Một mình nó với khẩu M79 và súng ngắn nó cầm cự được đến khi anh em chốt đường đến tiếp ứng. Nó bị một viên đạn nhọn xuyên qua bả vai trái bay luôn mảng thịt bả vai. Sau một tháng nằm viện 116 nó về quân y 175 giám định thương tật. Rất tiếc nó không đủ tiêu chuẩn thương binh để giải ngũ. Nhưng nó cũng được phong thượng sĩ và rời Phnom Penh trở về SG làm ở ban quân lực đóng tại 606. Một thời gian sau nó chuyển sang là thủ kho xăng dầu. Hàng ngày cấp phát xăng dầu cho toàn bộ xe cộ của tổng đoàn chuyên gia.
Kho xăng là một căn phòng 60m2 nằm phía sau. Có một bể chứa chôn dưới đất, phía trên là vài thùng phuy dầu và mấy cái bơm tay, vài chục cái can 20l bằng sắt.
Ở bên Phnom Penh tôi nghe anh em lái xe kháo nhau thằng Ương rất giàu, ăn chơi bạt mạng. Những năm 82-83 xăng dầu ở SG hiếm và khá đắt, khó mua. Nên mỗi khi lái xe vào lĩnh xăng để sang K là nó phát thêm cho họ 10l và nhờ họ bán giúp 1 can xăng ra ngoài.
Theo thời giá lúc đó thì một can xăng bán ra có thể mua được 2 chỉ vàng.
Nghe vậy tôi cũng lo cho nó và xin về SG một tuần giải quyết việc riêng. Về tới 606 tôi liền lên phòng tìm nó nhưng không gặp. Mọi người nói sau khi phát xăng buổi sáng nó thường đi chơi không biết bao giờ về. Tôi lang thang ra quán cafe vỉa hè ngồi chờ. Gần 10h đêm mới thấy ông bạn quí phóng chiếc xe 67 đen chở theo một cô gái khá xinh về. Thấy tôi nó mừng mừng tủi tủi tay bắt mặt mừng. Giới thiệu cô người yêu tên Hương, mới tốt nghiệp đại học sư phạm, chưa xin được việc. Hương là cô gái trắng, thân hình tròn trĩnh, khuôn mặt bầu bĩnh trông khá hợp với ông bạn. Cô nàng e lệ chào tôi. Thằng Ương bảo cô gái mang xe về và hẹn chiều mai qua chơi. Cô gái nhảy lên xe nổ máy phóng về.
Thằng Ương rủ tôi đi ăn rồi về phòng nó ngủ. Tôi hỏi nó :
- Mày yêu con nhỏ này lâu chưa ?
- Cũng được 3 tháng. Tao quen nó khi đi xem ca nhạc ở chợ Bến Thành. Giờ nó cứ quấn lấy tao.
- Uh, thì tao nghe nói mày giờ nhiều tiền nên gái nó theo cũng không lại.
- Không, hồi mới quen nó đâu có biết và nó cũng không bao giờ đòi hỏi gì.
- Thôi, việc đó của mày tao không quan tâm. Nhưng mày lấy xăng ra ngoài bán thì nên có mức độ không là mệt đấy.
- Tao chỉ lấy trong tỉ lệ hao hụt thôi. Mà có hụt một chút cũng không sao. Vì tao nhập xăng cũng chỉ nghe lái xe báo bao nhiêu lít thì ghi bấy nhiêu. Họ bơm xuống bể tao mới và ký nhận. Mai tao sẽ cho mày xem cách tao báo cáo tồn kho.
Sáng hôm sau nó dẫn tôi xuống kho xăng. Mở nắp hầm chứa nó lấy cây sào cắm xuống rồi dùng thước đo ngấn ướt ở đầu sào, nhân với thể tích hầm là ra xăng tồn. Nó bảo khi nào có cán bộ kiểm tra nó chỉ cần nghiêng sào là lên vài trăm lít xăng.
- Kệ mày làm thế nào thì làm. Có tiền thì gửi về giúp bố mẹ mày. Ăn chơi vừa phải thôi.
- Mày khỏi lo. Ở lại đây chơi với tao vài ngày rồi quay lên. Chiều ra chợ An Đông tao mua cho cái quần Jean và vài cái áo.
Đến chiều khi cô bé Hương đến ba chúng tôi lên chợ và thằng Ương và cô người yêu mua tặng tôi cái quần Levi's và đôi áo phông. Thời đó những mặt hàng này đều từ Mỹ gửi nên khá đắt. Mua bán xong xuôi chúng tôi về 606. Tắm rửa thay quần sao. Cô Hương chạy về nhà rủ cô em gái đang học lớp 12 đến. Bốn người chúng tôi đi lên Đồng Khánh uống bia. Cô em gái Hương là một gái khá xinh. Khác hẳn cô chị, cô này cao và hơi gầy có lẽ còn trẻ con nên chưa phát triển nhưng khuôn mặt xinh hơn cô chị. Cả thằng Ương lẫn cô Hương đều muốn gán ghép cô em cho tôi. Nhưng tôi nghĩ mấy ngày nữa sang Phnom Penh và cô ta còn trẻ con quá. Nên cũng không quan tâm lắm, ngược lại cô bé Nhung lại tỏ ra rất quyến luyến tôi.
Và cứ như vậy, ngày ngày chúng tôi đi chơi, đi nhậu... Thằng Ương mua thêm một chiếc 67 cho tôi chở Nhung đi cho tiện. Hai thằng với 2 chiếc 67 chở hai cô gái chạy khắp SG. Có hôm về muộn hai đứa chúng nó lên phòng ngủ. Tôi lại phải chở cô Nhung về rồi quay lại sân 606 ngồi hút thuốc cả đêm.
Được một tuần tôi phải quay lên Phnom Penh. Thằng Ương bảo :
- Mày mang cái xe về nhà chị mày gửi. Khi nào về có cái đi.
- Thôi, biết khi nào tao về. Mày để ở đây mà chạy.
- Tao không để đây được. Cái kia tao cũng gửi nhà Hương đó.
- Vậy lại mang đi bán.
Hai thằng mang xe qua bên đường nhờ ông chủ quán cafe bán xe. Thằng Ương rủ tôi về nhà Hương chơi. Nhà cô bé này ở khu chợ Nancy tôi đã đưa cô em về vài lần nhưng chưa vào bao giờ.
Nhà họ có 4 người ba má và hai chị em Hương. Đó là một căn nhà nhỏ, khoảng 20m2, cái trần thấp tè đi qua cửa tôi phải cúi đầu. Trong nhà chẳng có gì ngoài cái tivi cũ và cái ghế dài kê sát tường khi kéo ra có thể làm giường. Ba má Hương bán cá ngoài chợ. Nhà chị có hai chị em. Chúng tôi rủ hai cô gái đi ăn rồi quay lại nhà. Thằng Ương và Hương rải chiếu ôm nhau nằm ngủ dưới sàn. Cô Nhung nằm trên ghế. Tôi đứng lớ xớ không biết đứng ngồi chỗ nào ?
Thấy vậy, cổ Nhung nhỏm dậy nói:
- Anh nằm xuống đây này. Ở cạnh em đó.
Cô ta nhích sát vào trong, nhường tôi 20cm ghế. Ôi chà, mấy cô này đúng là tự nhiên quá đà. Tôi đành trả lời:
- Thôi, anh phải về chuẩn bị mai đi sang Phnom Penh.
- Khi nào anh lại về chơi với bọn em.
- Anh cũng không biết. Anh là lính nên không tự quyết định được.
- Dạ, vậy anh đi mạnh giỏi. Em rất mến anh và mong anh về chơi.
Cô Nhung tiễn tôi ra đầu ngõ. Tôi về 606. Sáng hôm sau tạm biệt ông bạn nhảy xe giao liên trở về Phnom Penh.
Đến đầu 1984, nghe cánh lái xe sang nói thằng Ương bị đình chỉ công tác, đang viết kiểm điểm vì hụt mấy nghìn lít xăng. Tôi lập tức phi về SG gặp ông bạn. Nó đang bị nghỉ việc chờ kỷ luật thật. Nhưng có vẻ tình hình không căng thẳng lắm. Sau vài ngày thì nó chỉ bị giải ngũ và cảnh cao ghi lý lịch quân nhân. Do nó cũng có công lao ở chiến trường. Tôi hỏi nó:
- Giờ mày còn bao nhiêu tiền ?
- Tao còn 3 cây vàng. Cái xe máy và một ít tiền.
- Vậy mày nhảy tàu ra Bắc đi. Cái xe bán được 9 chỉ. Vậy là mày có thể buôn bán và làm bất cứ cái gì. Còn mọi việc trong này thì dẹp đi. Tao mang một ít đồ bên kia về mày mang về làm quà cho gia đình.
Vì đi vội nên tôi chỉ mang về cho nó 2kg mì chính, 2 tút Samit, một ít áo phông, đôi quần bò... Cũng đủ cho một thằng lính từ K về.
Nó gật gù có vẻ nghe lời. Nhưng chỉ sáng hôm sau thì nó lại đổi ý và nói sẽ ở lại SG. Tôi hỏi :
- Thế mày định lấy cái Hương à ? Ở trong này lấy gì mà sống ? Nhà nó có khá giả gì đâu ? Nếu mày định ở trong này thì hỏi rõ cái Hương xem nó có lấy mày không ? Nếu nó đồng ý lấy mày. Tao sẽ đưa mày xuống gặp ông chú ở Z751 xin cho mày làm công nhân quốc phòng. Kể cả xin cho Hương làm gì ở đó. Có thể bọn mày sẽ có nhà ở khu gia binh cũ. Mày và nó suy nghĩ đi, mai trả lời tao. Tao không có thời gian ở đây đâu. Giờ tao xuống Gò Vấp gặp ông chú. Sáng mai có thế nào thì bảo tao.
Sau khi xuống Gò Vấp gặp ông chú đề nghị giúp ông bạn. Mọi việc suôn sẻ, tôi vui mừng quay lại 606 thì ông bạn vàng vẫn chưa biết làm sao. Mọi thủ tục giải ngũ đã xong. Nó phải rời khỏi 606 ra nhà Hương ở tạm. Nói nói:
- Mày cứ lên Phnom Penh đi có gì tao sẽ nhắn.
Cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi trở lại Campuchia. Ba tháng sau nghe nói nó đã ra HN. Cũng từ đó mỗi khi có việc về SG tôi cũng không gặp chị em cô Hương nữa.
Cuối năm 1984 trong một chuyến về phép tôi gặp lại nó ở Trương Định. Tôi hỏi :
- Giờ mày làm gì ?
- Tao chưa làm gì. Tao ở SG bán xe rồi tiêu hết tiền. Đến khi ra HN Hương cũng phải mua vé tàu cho tao. Tao định ra thăm nhà rồi quay lại SG gọi mày về rồi tao và Hương xuống nhờ ông chú mày. Nhưng ra đến ngoài này tao lại không muốn vào nữa.
- Thôi, mày kiếm một công việc ổn định mà làm rồi tính sau. Bội đội giải ngũ họ đang ưu tiên đó.
Nghỉ ở nhà một tháng tôi qua thăm nó vài lần. Vẫn thấy nó chưa làm ăn gì.
Cuối 1985 tôi về công tác tại UBHT với Lào & Campuchia thì ông bạn đã ngồi ở ngã tư chợ Mơ đẽo guốc mộc bán, bên cạnh là cốc rượu trắng thi thoảng nó uống một ngụm. Biết nó khó khăn, đi làm về qua tôi hay ghé qua cho nó ít tiền. Đầu tháng 5/1986 tôi trở lại Campuchia làm bên Đại diện KT. Trước khi đi tôi qua rủ nó đi chơi và khi về còn bao nhiêu tiền trong túi tôi vét sạch biếu nó.
Năm 1989 tôi về HN, nó vẫn ngồi đó đẽo guốc với dáng vẻ tiều tụy. Không còn là thằng Ương nhanh nhẹn, người như quả bóng cao su không biết đau là gì. Ngồi chơi nói chuyện với nó một lúc tôi ra về.
Sau đó tôi bị cuốn vào cuộc sống vợ con. Và được phân nhà ở chỗ khác, nên không qua lại đường Trương Định nữa.
Rồi một ngày mùa đông 1995 tôi nghe anh em lính thông báo thằng Ương đã chết vì bệnh.
Đám tang nó cũng chỉ có anh em lính tháng 10/76 đưa nó về Văn Điển. 😥😥😥
Kết thúc cuộc đời một người lính.
Ảnh hai thằng chụp khi tôi về SG gặp nó. Khi nó đang làm thủ kho xăng.
moments_300811206739309_hi_res.jpg
Câu chuyện về người bạn cụ thật buồn. Nó y sì câu truyện 1 người thân trong gia đình em. Tốt nghiệp sĩ quan chỉ huy oto, sang CPC thì trải qua nhiều đv, thoát 1 phát B40 .. tham gia đoàn xe vận tải đạn dược quân lương khi vào ctr và tải thương khi ra..chuyển sang chỉ huy 1 đội tàu sông . Sang chở xăng dầu quân nhu, về chở vũ khí , gỗ , xe máy vv.
Khi đi chụp sẵn ảnh thờ , mặc quân phục . Khi về lần nào cũng quần bò áo phông ..đi 79 90cc máy cánh. Tiêu pha chỉ vàng 1 ngày là chuyện cơm bữa. Yêu hết cô này đến cô khác, rượu uống thành biệt danh. Thế rồi 1 ngày bị tước quân tịch , không nghề nghiệp . Nói chung phí phạm cả 1 tương lai.
Người yêu ngày ấy cứ cặp ai thì đều trang bị áo quần, đi chơi tối ngày..đến mức hư cả con nhà người ta. Thật may là mấy cô ấy sau đều ổn bề gia thất , cv thăng tiến.
Có lần em khen. Cậu mát tay thật, gột cô nào là lên giường - à nên người cô ấy 🤣🤣
 
Chỉnh sửa cuối:

Su Đình

Xe tăng
Biển số
OF-418109
Ngày cấp bằng
22/4/16
Số km
1,423
Động cơ
236,710 Mã lực
Tuổi
44
Trước đọc truyện kiếm hiệp hay thấy có các anh hùng hảo hán đi đâu cũng được các em gái đẹp hâm mộ, thầm yêu trộm nhớ, em nghĩ chỉ là truyện bốc phét. Nhưng đọc thớt mới thấy đấy hoàn toàn có thể là sự thực, minh chứng chính là cụ chủ thớt 😁
 

honda acura

Xe điện
Biển số
OF-15048
Ngày cấp bằng
23/4/08
Số km
3,906
Động cơ
576,205 Mã lực
Trước đọc truyện kiếm hiệp hay thấy có các anh hùng hảo hán đi đâu cũng được các em gái đẹp hâm mộ, thầm yêu trộm nhớ, em nghĩ chỉ là truyện bốc phét. Nhưng đọc thớt mới thấy đấy hoàn toàn có thể là sự thực, minh chứng chính là cụ chủ thớt 😁
cụ ấy kiếp trước nàm quan hoạn đấy, kiếp này được bù...
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
cụ ấy kiếp trước nàm quan hoạn đấy, kiếp này được bù...
Thời kỳ đó cả hai miền đều trải qua mấy chục năm chiến tranh. Làm gì còn thanh niên nhiều. Còn ông nào thì nhăm nhăm vượt biên tìm miền đất hứa. Bên Campuchia lại càng ít. 15-16 tuổi đã bị Polpot bắt lính. Ra đường 10 người thì 6 là nữ, 2 ông già. Mấy ông lính tình nguyện là vàng đối với chị em rồi. Thời thế nó như vậy.😂😂😂
 

UltraMod

Xe tăng
Biển số
OF-592828
Ngày cấp bằng
1/10/18
Số km
1,422
Động cơ
143,459 Mã lực
Website
trendyeyewear.vn
Thời kỳ đó cả hai miền đều trải qua mấy chục năm chiến tranh. Làm gì còn thanh niên nhiều. Còn ông nào thì nhăm nhăm vượt biên tìm miền đất hứa. Bên Campuchia lại càng ít. 15-16 tuổi đã bị Polpot bắt lính. Ra đường 10 người thì 6 là nữ, 2 ông già. Mấy ông lính tình nguyện là vàng đối với chị em rồi. Thời thế nó như vậy.😂😂😂
Thời thế tạo anh hùng 😀😀😀
 

Đại Ba

Xe điện
Biển số
OF-51041
Ngày cấp bằng
17/11/09
Số km
2,259
Động cơ
433,184 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Hì hì... Đọc đến đoạn này, em trộm nghĩ, nếu cụ chủ thớt trốn sang Thái cùng mợ CT, có khi cũng ăn 1 dao của mấy ông Cục 2 này rồi.

Quyết định nào cũng hên xui. Vậy nên ta cứ bằng lòng với những gì ta hiện đang có được.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Hì hì... Đọc đến đoạn này, em trộm nghĩ, nếu cụ chủ thớt trốn sang Thái cùng mợ CT, có khi cũng ăn 1 dao của mấy ông Cục 2 này rồi.

Quyết định nào cũng hên xui. Vậy nên ta cứ bằng lòng với những gì ta hiện đang có được.
Bạn bè ai lại thế 🤣🤣🤣
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,311 Mã lực
Hì hì... Đọc đến đoạn này, em trộm nghĩ, nếu cụ chủ thớt trốn sang Thái cùng mợ CT, có khi cũng ăn 1 dao của mấy ông Cục 2 này rồi.

Quyết định nào cũng hên xui. Vậy nên ta cứ bằng lòng với những gì ta hiện đang có được.
Cụ Wat đc chọn đi bv cụ NĐ thì không phải gà .Lại có kinh nghiệm từ mấy cụ đi trước như cụ Bình cụ Chiến ..hiểu rõ cách thức ăn thịt rồi. Ẵm mợ CT thì xơi hơi khó. Nhà mợ CT còn có ông quan cảnh sát ..đâu dễ nhằn như phim hả cụ.
 

savisevic

Xe tải
Biển số
OF-818412
Ngày cấp bằng
31/8/22
Số km
202
Động cơ
2,500 Mã lực
Tuổi
25
Chuyện của cụ này mang tính văn, ko mang tính đời như 1 số hồi ký khác
Em đọc qua tý là thôi
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top