[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

fanmu1234567

Xe hơi
Biển số
OF-783768
Ngày cấp bằng
14/7/21
Số km
172
Động cơ
31,850 Mã lực
Tuổi
50
Các năm trước ở chiến trường KPC, nếu liên lạc vô tuyến cấp chiến dịch từ trung đoàn/sư đoàn dùng máy 15w (khoảng cách cả vài trăm km), thì dùng bảng mật danh mã hóa văn bản và đánh morse, hoàn toàn là tín hiệu tạch, tè..; liên lạc vô tuyến cấp chiến thuât từ trung đoàn trở xuống tiểu đoàn/đại đội dùng loại máy VTĐ 2w như máy K71 TQ hoặc P105D của LX, nhưg phổ biến nhất là máy 2w PRC25 của Mỹ, dùng bảng mật danh để mã hóa văn bản thành nhóm chữ số (3 số), đọc/nghe thông tin mã hóa qua ống tổ hợp nghe/nói, lúc đó đọc bằng tiếng Việt, thí dụ như 244 (ăn cơm), 455, ... và đọc cả dãy nhóm số mã hóa dài dòng cho cả bản văn, nhưng đôi khi lính láu cá, 244 chỉ đọc là 4 (bốn, kéo dài giọng ra), rất ít khi nói lóng trực tiếp như "đậu phộng đường" (bị lạc đường). Đôi khi nghe trên cùng băng tần thu phát có cả tiếng kh'mer lẫn vào vì địch cũng dùng máy PRC25. Nếu dùng antena lá lúa dài 5' thi máy PRC25 thu phát khoảng 5 dặm (8km), nêu dùng loại 10' hay dây trời treo cao trên ngọn cây thì có thể đến 20-30km và phụ thuộc địa hình phẳng hay đồi núi..
Thông thường quy định khi đi vào 1 chiên dịch, các máy thu phát VTĐ PRC25 dùng 3 tần số, 1 tần số chính thức, 2 tần số kia dự bị, và quy định giờ cho phiên liên lạc cụ thể. Bảng mật danh để mã hóa cũng luân phiên đổi, lúc nghỉ ở hậu cứ là lính thông tin phải học thuộc bảng mật danh mới.
Em nghe các anh bên quansuvn kể rằng lính 2w đi theo đội hình đại đội bô binh nên được Pot ưu tiên hỏa lực mạnh,

ở đâu có cần anten là ăn cối và B.
 

Hà Tam

Xe điện
Biển số
OF-339987
Ngày cấp bằng
24/10/14
Số km
3,571
Động cơ
328,298 Mã lực
Em nghe các anh bên quansuvn kể rằng lính 2w đi theo đội hình đại đội bô binh nên được Pot ưu tiên hỏa lực mạnh,

ở đâu có cần anten là ăn cối và B.
Lính thông tin 2w PRC25 khôn lắm cụ ạ, khi hành quân, cần antena loại lá lúa mềm oặt dài quãng 2 m, luôn được vít xuống trước mặt, vắt từ ba lô ra phía trước, buộc gọn lại, nên khó phát hiện, và cũng nhằm đỡ vướng víu dây leo, cành cây khi chui rúc rừng, chỉ giương lên lúc cần phát/thoại. Thứ nữa máy tổ máy PRC25 (2 lính) luôn đi cùng cấp chỉ huy (đại đội, tiểu đoàn) và có các khẩu đội hỏa lực DKZ82/75, cối 82ly hay 12,7ly đi cùng đội hình, yên tâm nhiều.
 
Chỉnh sửa cuối:

haunt86

Xe tăng
Biển số
OF-682542
Ngày cấp bằng
4/7/19
Số km
1,137
Động cơ
119,506 Mã lực
Tuổi
38
Các cụ xưa quá đỉnh. Em có Ông cậu ( em gọi bằng Ông) thấy mọi người nói cũng chức sắc to đùng. Được phân nhà đầy đủ mà ông không lấy. Về hưu về nhà các cụ ở, hằng năm ngày nọ ngày kia quan chức tỉnh vẫn về hỏi thăm tặng quà suốt. Rồi họ tạo điều kiện cho con cháu vào làm NN mà ông gạt hết, ông bảo kệ bọn nó, biết đến đâu làm đến đấy. Không tạo điều kiện cho thằng ngu để nó phá hoại.....đến giờ các con của ông vẫn bình bình đi cày tự làm tự ăn.
Năm ông mất tỉnh cũng tổ chức đoàn về viếng.
Ông cậu của cụ giống hệt ông nội vợ em. Cũng cán bộ to ở Tỉnh, được cấp nhà ở phố cũng ko nhận, ai biếu gì cũng ko nhận, cũng chẳng nâng đỡ hay nhờ vả gì cho con cái. Sau này nghỉ hưu chẳng có gì trong tay ngoài sức khoẻ. Cụ sinh hoạt Đảng hay đấu tranh với cán bộ nên dần dần họp chi bộ họ ko thèm mời cụ. Gần 90 tuổi mà cụ đạp xe tốt. Trước ngày mất cụ chỉ mệt có 2 hôm rồi ra đi nhẹ nhàng mà ko phải đi viện ngày nào
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-141506
Ngày cấp bằng
11/5/12
Số km
12,333
Động cơ
2,072,908 Mã lực
Nơi ở
Rượu quê 28-58 độ khử độc bằng Công nghệ châu Âu
Hồi em sang Cam du lịch năm 2016, nghe đồn vụ đền Preah Vihear táng nhau với Thái thì lính CPC toàn dùng tiếng Việt khi gọi nhau trong bộ đàm để lính Thái không nghe trộm được, không biết là lính Việt thật hay lính CPC các cụ nhỉ!
Trên sóng thì phải dùng mật khẩu, ám ngữ chứ nhỉ. Chắc bộ đội K xịn muốn dọa tụi Thái chơi thôi :D
Dọa cái gì bây giờ ?
Thái với mình có còn đối đầu nữa đâu .
Giờ Thái với Cam có đánh nhau thì chắc chắn mình cũng không ngả về phe nào cả .
Lính Thái vốn sợ lính Việt Nam
Khả năng lính Cam nói tiếng Việt trên sóng để hù lính Thái, kiểu Cáo mượn oai Hùm
 

Hà Tam

Xe điện
Biển số
OF-339987
Ngày cấp bằng
24/10/14
Số km
3,571
Động cơ
328,298 Mã lực
Chuẩn quá cụ, máy 15w thì dùng morse tạch tè. Dùng máy phát điện đạp chân như xe đạp, 1 người ngồi gõ morse thì 1 người chổng mông đạp.
2w thì dùng anten Culicop được 8-10km, anten sóng chạy thì được 20-25km.
Lính 2w rảnh thì ngồi học mã tổ hợp. Đi hành quân thì lính 2w cực nhất, máy PRC25 của Mỹ thì nhẹ hơn, Máy P105D thì 22kg cả anten & pin.
Gọi chung là dân “thối tai, chai đít, công ít tội nhiều”
Máy 2w PRC25 cả khối quãng 11kg, cho lính máy chính đeo ba lô hoặc trước ngực, còn lính máy phụ có thêm 1 khối pin dự phòng và 1 ống tổ hợp nghe/nói dự phòng và khoác cây AK cùng mấy băng đạn. Chưa kể quân tư trang mùng mền, tấm đắp, tăng võng, ny long che mưa, lương thực (ruột tượng gạo cho 7 ngày), thực phẩm... Nhưng gạo và thực phẩm thường được ưu tiên nộp trước cho bếp nuôi quân để nhẹ bớt phần nào cho lính 2w.
 

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,720
Động cơ
473,842 Mã lực
Em nghe các anh bên quansuvn kể rằng lính 2w đi theo đội hình đại đội bô binh nên được Pot ưu tiên hỏa lực mạnh,

ở đâu có cần anten là ăn cối và B.
Nói chung quân đội nào khi chiến đấu cũng tập trung hỏa lực vào ông có "râu" bên đối phương trước cụ ợ. Vì ông đấy là đầu mối liên lạc tại chiến trường và quanh ông đấy thường là chỉ huy nên có khả năng cao cắt đứt được liên lạc hoặc hạ được ông chỉ huy :D
 

khkt_cc2

Xe buýt
Biển số
OF-82085
Ngày cấp bằng
6/1/11
Số km
615
Động cơ
419,695 Mã lực
Ông cậu của cụ giống hệt ông nội vợ em. Cũng cán bộ to ở Tỉnh, được cấp nhà ở phố cũng ko nhận, ai biếu gì cũng ko nhận, cũng chẳng nâng đỡ hay nhờ vả gì cho con cái. Sau này nghỉ hưu chắc có gì trong tay ngoài sức khoẻ. Cụ sinh hoạt Đảng hay đấu tranh với cán bộ nên dần dần họp chi bộ họ ko thèm mời cụ. Gần 90 tuổi mà cụ đạp xe tốt. Trước ngày mất cụ chỉ mệt có 2 hôm rồi ra đi nhẹ nhàng mà ko phải đi viện ngày nào
Thế hệ các cụ thời xưa nó vậy. Ông già em năm 86 về hưu được đơn vị phân cho cái nhà 2 tầng, xung quanh có vườn luôn, bên làng Bồ Đề - Gia Lâm. Sau 1 hồi suy nghĩ ông già em không nhận, chỉ xin mua 1 tấn xi măng với 2 tạ sắt 6 để cho ông bác ruột đang làm nhà.
 

Chauthanh11

Xe điện
Biển số
OF-739910
Ngày cấp bằng
19/8/20
Số km
4,158
Động cơ
120,034 Mã lực
Nơi ở
Hậu Giang
Lính Thái vốn sợ lính Việt Nam
Khả năng lính Cam nói tiếng Việt trên sóng để hù lính Thái, kiểu Cáo mượn oai Hùm
Giờ thì nó sợ cái gì nữa hả cụ ? Có phải thời giúp Cam đối đầu với Thái nữa đâu ?
Hai thằng nó có đánh nhau cũng không phải chuyện của VN nữa .
 
Biển số
OF-141506
Ngày cấp bằng
11/5/12
Số km
12,333
Động cơ
2,072,908 Mã lực
Nơi ở
Rượu quê 28-58 độ khử độc bằng Công nghệ châu Âu
Giờ thì nó sợ cái gì nữa hả cụ ? Có phải thời giúp Cam đối đầu với Thái nữa đâu ?
Hai thằng nó có đánh nhau cũng không phải chuyện của VN nữa .
Đấy là cụ nghĩ thế, có thể lính Thái nghĩ khác
 

Demchinhhang.net

Xe container
Biển số
OF-111
Ngày cấp bằng
7/6/06
Số km
8,203
Động cơ
542,368 Mã lực
Cụ lôi nó vào thớt này đọc và cho nó đọc thêm sách sử, tài liệu cho cháu nó hiểu. Trẻ con bây giờ nó ít tìm hiểu lịch sử dân tộc thì phải.
Cháu nó mới lớp 8 và học trường UK nên mấy món đó chán lắm cụ ạ.
Nhiều khi nghĩ cũng nản mà dòng đời cứ trôi chả biết làn sao. Em cũng ốp mạnh mấy món văn hóa dân tộc mà cũng tắc bụp lắm.
 

Chauthanh11

Xe điện
Biển số
OF-739910
Ngày cấp bằng
19/8/20
Số km
4,158
Động cơ
120,034 Mã lực
Nơi ở
Hậu Giang
Chuẩn
Thái ngày xưa bị mình đánh thốc vào biên giới 30-40km, vẫn chưa quên
Kêu oai oái, rồi gửi Việt Nam ta ít gạo
Thời đó khác cụ ạ .
Thời đó Cam chưa được LHQ công nhận nữa kia .
VN thì chưa nhập Asean .
Giờ có Cam - Thái đánh nhau thì VN mình cũng chưa đến lượt được tham gia làm gì đâu cụ ơi .
 
Biển số
OF-141506
Ngày cấp bằng
11/5/12
Số km
12,333
Động cơ
2,072,908 Mã lực
Nơi ở
Rượu quê 28-58 độ khử độc bằng Công nghệ châu Âu
Biển số
OF-141506
Ngày cấp bằng
11/5/12
Số km
12,333
Động cơ
2,072,908 Mã lực
Nơi ở
Rượu quê 28-58 độ khử độc bằng Công nghệ châu Âu
Chuẩn
Thái ngày xưa bị mình đánh thốc vào biên giới 30-40km, vẫn chưa quên
Kêu oai oái, rồi gửi Việt Nam ta ít gạo
Chim sẻ bị tên sợ cây cong :))

Xưa bên Lào, quân đội Hoàng Gia Thái Lan từng được lệnh: cấm giao chiến với đội quân đội mũ cối, thấy phải rút ngay :)
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,059
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
(..em viết tiếp)
Từ hôm Chan Tha đòi thay đổi cách xưng hô thì cô bé cũng có vẻ chú ý đến ngoại hình hơn. Khi ra về thì không mặc bộ đồng phục công sở nữa, mà cô bé thay những bộ váy áo khác trước khi ra về. Cô bé ăn mặc cũng có khướu thẩm mỹ. Nên bộ nào cô mặc cũng rất bắt mắt, trông rất dễ thương. Nhưng thay đổi của Chan Tha không qua được mắt tôi, một thằng lính vốn hay quan sát. Tôi hiểu cô bé đã say nắng " bộ đội VN" rồi.
Vẫn giữ thái độ bình thường tôi ngó lơ mọi cố gắng thể hiện của cô bé.
Sau hai tháng quen nhau và đã kể rất nhiều chuyện về mình cho cô bé nghe. Một hôm Chan Tha tan làm sớm hơn ngày thường. Do cô bé đã dặn trước, nên tôi đón cô lúc 4h chiều. Thấy thời gian hôm nay có vẻ nhiều nên tôi và Chan Tha vào một quán cafe ngồi uống nước. Tôi liền chậm rãi kể cho Chan Tha về lý do tại sao tôi có cái tên rất con gái là Chan Thu. Tôi kể từ lúc chúng tôi quen nhau đến khi chia tay ở Sisophon ( không kể đoạn Sukhalay ) :D .
Cô bé mở to mắt chăm chú ngồi nghe tôi kể, không ngắt lời, sửa câu như mọi khi. Nghe xong câu chuyện cô bé nói :
- Anh và chị Chăn Thu yêu nhau vậy sao lại chia tay ?
- Vì không chung đường. Anh không thể đi theo và Chan Thu không thể ở lại.
- Chị Chan Thu như vậy là không tốt. Sao lại chia tay một người như anh ? Nếu là em thì...
- Mỗi người đều có cái khó Chan Thu cũng vậy. Khi hai người yêu nhau thì không ai muốn chia tay. Do hoàn cảnh bắt buộc thôi. Chan Thu không như em nghĩ đâu. Tuy quen nhau chỉ một thời gian ngắn nhưng anh rất hiểu Chan Thu.
Giọng cô bé ấm ức:
- Anh lại bênh chị Chan Thu. Vậy còn em thì sao ? anh có hiểu em không ? Có nghĩ đến cảm nhận của em không?
- Anh không bênh nhưng trong việc này thì lỗi một phần do anh. Còn em thì anh hiểu chứ. Em là một cô gái xinh đẹp, thông minh, đa cảm. Quan trọng hơn nữa là em là một cô giáo rất nghiêm khắc của anh. Em còn quá trẻ, vài năm nữa em sẽ hiểu.
- Vậy bây giờ anh còn nhớ đến chị Chan Thu không ?
- Có chứ, làm sao đã quên được. Có lẽ chẳng bao giờ quên.
- Ngay cả lúc ngồi với em thế này?
- Chính xác.
Cúi mặt, thở dài cô bé nói :
- Anh thật là tốt." Cô lap miên bon la. Sne ha miên up pạ xạ " em sẽ chẳng bao giờ được như chị Chan Thu...
- Cuộc sống luôn là như vậy: Hoa hồng nào cũng có gai, tình yêu thì luôn khó khăn.
Với khuôn mặt buồn bã, cô bé đứng lên rủ tôi ra về.
- Về sớm thôi anh, hôm nay em hơi đau đầu. Có lẽ anh đang thử thách lòng kiên nhẫn của em ?
- Không phải. Vấn đề này để hôm nào anh sẽ nói cho em hiểu.
Chúng tôi đứng lên ra về. Tôi đưa Chan Tha về nhà. Cô giáo thấy vậy hỏi :
- Sao hôm nay về sớm vậy ?
- Dạ, hôm nay Chan Tha hơi mệt nên em đưa về sớm.
Chan Tha chào tôi giọng nghẹn ngào như sắp khóc rồi chạy ào vào buồng ngủ, đóng cửa lại. Bà giáo ngạc nhiên nhìn tôi như dò hỏi. Tôi lắc đầu, mỉm cười :
- Em cũng không hiểu chuyện gì ? Em về luôn đây. Chào cô.
Trong những ngày sau đó, chúng tôi vẫn cùng nhau đi dạo vào mỗi buổi chiều. Cô bé vậy phụ đạo tiếng K cho tôi một cách nghiêm túc. Nhưng không còn vui vẻ, hồn nhiên như trước. Còn tôi thì cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thà là để cô bé hờn dỗi, đau khổ một chút lúc này còn hơn để sau này phát sinh những điều khó xử. Tình cảm của cô bé cũng chỉ là bột phát nhất thời, cô bé sẽ nhanh chóng quên đi. Bản thân tôi cũng không xác định ăn đời ở kiếp trên đất này. Và nỗi buồn nhớ Chan Thu vẫn canh cánh trong lòng.
Thấm thoắt, Chan Tha đã dạy tôi được gần 3 tháng. Trong thời gian đó tiếng K của tôi có tiến bộ rất nhanh.
Một buổi chiều trên đường về nhà. Chan Tha hỏi tôi:
- Chị Chan Thu có viết thư cho anh không ?
- Cũng thi thoảng chị ấy viết thư cho anh. Bọn anh vẫn có thông tin về nhau.
- Anh có nghĩ sau này đi tìm chị Chan Thu không ?
- Anh chưa nghĩ đến điều đó. Cũng có thể bọn anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Nhưng anh tin Chan Thu sẽ luôn nhớ tới anh và anh cũng vậy.
Chan Tha ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm vào con đường trước mặt, giọng chậm rãi :
- Anh nghĩ thế nào về em và tình yêu của em dành cho anh bấy lâu nay.
- Anh biết tình cảm em dành cho anh, không phải anh không nhận ra. Nhưng anh không thể đón nhận. Vì anh không thể ở lại đây và em không thể theo anh về VN. Phong tục tập quán 2 nước khác nhau lắm. Anh đang là bộ đội chẳng có gì đảm bảo cho tương lại. Và một điều nữa là anh chưa quên được chị Chan thu. Nên tốt nhất chúng ta cứ là chú cháu tốt như ngày đầu.
- Em không thể như vậy được. Dù anh không chấp nhận em. Nhưng em vẫn coi đây là mối tình đẹp của riêng em.
Vài hôm sau Chan Tha gặp tôi và nói không tiếp tục dạy tôi được nữa. Cô bé sẽ đi học một lớp du lịch ngắn ngày, và có thể phải lên Siêm riep giúp các chuyên gia Ấn độ phục chế khu vực Angkorwat. Trước khi đi học em muốn mời tôi qua nhà ăn cơm.
Buổi chiều tôi mang mấy thứ quà lặt vặt đến biếu cô giáo, và ăn cơm cùng hai mẹ con. Cơm xong tôi hỏi :
- Chan Tha học ở đâu ?
- Em học ở PP này thôi, và vẫn phải đi làm nên bận. Khi nào rảnh anh cứ đến chơi với mẹ con em. Khi nào anh viết thư cho chị Chan Thu nhớ kể chuyện em cho chị nghe. À, em có một bài hát rất hay của Sin Sisamuth về tình yêu của một cô gái có tên Chan Thu. Em hát tặng cho anh.
Nói rồi cô bé cất tiếng hát buồn buồn. Bài hát cũng rất buồn. Hát xong cô bé chào tôi xin lỗi vì hơi mệt đi vào buồng nghỉ trước.
Cô giáo cũng đã dọn dẹp xong ra bàn rót thêm nước cho tôi và nói:
- Chan Tha nó cũng nói chuyện cho cô biết chuyện của em và nó. Cô biết là chuyện đó sẽ không có kết quả tốt. Vì như vậy sẽ làm khó cho em. Nhưng là chuyện tình cảm riêng tư cô cũng không can thiệp quá sâu, chỉ khuyên nhủ nó dần dần. Như vậy là cũng tốt. Cô cũng cảm ơn em vì đã không đón nhận tình cảm của nó, tránh cho nó những tổn thương quá lớn sau này.
Tôi cũng chỉ biết vâng dạ rồi ra về, trong lòng cũng vấn vương một nỗi buồn. Tôi sẽ không còn dịp nghe cô bé nói tiếng K rất nhẹ nhàng rành mạch. Được nhận những mảnh giấy ghi những thành ngữ Kh'mer với nét chữ tròn tròn rất đẹp.
Sau ba tháng học, Chan Tha theo đoàn chuyên gia Ấn lên Siemriep làm việc, vài tháng cô bé lại về PP thăm mẹ và nhắn tôi đi uống cafe cùng cô.
Thời gian cũng làm cô vui tươi trở lại, cô bé đã hết hơi gầy, thân hình nẩy nở xinh đẹp và quyến rũ hơn. Lần nào gặp cũng hỏi thăm chị Chan Thu.
Năm 1984 tôi về VN và tháng 10/1985 tôi trở lại PP. Tôi đến gặp cô giáo để xin cô bố trí cho tôi thi lấy chứng chỉ tiếng Kh'mer. Gặp lại tôi cô rất mừng và nói :
- Chan Tha cũng đang ở PP. Vài ngày nữa mới lên Siemriep.
Ngồi chơi một lúc thì Chan Tha về. Gặp lại tôi sau hơn một năm, cô bé mừng lắm, liền rủ tôi đi uống cafe và hỏi :
- Anh đã gặp lại chị Chan Thu chưa?
- Có lẽ bọn anh sẽ không bao giờ gặp lại. Cuối tháng năm nay chị Chan Thu sẽ lấy chồng.
- Ôi, sao lại như vậy. Tiếc cho anh chị quá.
- Còn em đã có người yêu chưa ? Khi nào lấy chồng ? Giờ không còn trẻ con như trước rồi.
Chan Tha nhìn tôi, rồi hạ giọng nói nhỏ :
- Nếu em nói em chưa yêu ai, và vẫn chờ anh thì anh nghĩ sao ?
- Tất cả đối với anh đã là quá khứ rồi. Cả Chan Thu và em chỉ còn là những kỷ niệm đẹp thôi.
- Lại một lần nữa em không có duyên.
Đưa Chan Tha về nhà, đứng dưới cổng trước khi chia tay cô bé ngập ngừng nói :
- Anh, ngày mốt em đi rồi. Gặp lại anh lần này em vui lắm chỉ tiếc là em và em lúc nào cũng có khoảng cách.
Anh hôn em được không ?
Tôi chẳng suy nghĩ nhiều liền ôm cô bé và hôn nhẹ lên trán cô.
Từ đó lâu lâu tôi mới gặp Chan Tha.
Tháng 12/1986 tôi về phép. Trước khi về tôi có ghé qua cô giáo, gặp Chan Tha ở nhà. Cô reo lên thích thú:
- Ôi, em cũng sắp đi Hà nội chơi đây. Em có cô bạn người VN làm phiên dịch cho đoàn Ấn, cũng đi về phép chị ấy rủ em về HN chơi. Nếu có anh ở HN thì anh đưa em đi chơi nhé.
- HN mùa này lạnh lắm nếu em đi thì nhớ chuẩn bị áo ấm. Nhà bạn em ở đâu ? Anh sẽ đến tìm.
Chan Tha lục trong túi xách lấy một tờ giấy đưa tôi xem.
- Anh nhớ rồi. Khi nào em về anh sẽ qua. Mai anh về HN rồi.
- Vậy em về sau anh một tuần. Em cũng chỉ ở chơi một tuần thôi.
- Ừ, thôi anh về. Hẹn gặp em ở HN.
Một tuần sau theo địa chỉ của cô bạn tôi đến tìm Chan Tha ở cuối chân dốc Ngọc Hà. Gặp tôi em vui mừng và đòi tôi đưa đi chơi. May đợt đó mang được cái Cub 81 về nên có phương tiện đưa Chan Tha đi khắp nơi. Cô bạn gái thấy có người làm thay mình nên cũng không có ý kiến gì. Một tuần trôi qua nhanh. Đã đến ngày Chan Tha trở lại PP. Cũng chẳng còn chỗ nào đi. Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi lang thang trong bách thảo. Đút tay trong túi áo lông Đức của tôi em vẫn xuýt xoa kêu lạnh. Nắm tay em trong túi áo, chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau trong chiều mùa đông HN. Một cơn gió lạnh thổi đến. Chan Thu rùng mình ôm chặt lấy tôi rồi hỏi :
- Anh, tại sao đến lúc này anh vẫn không thể yêu em ? chị Chan Thu đã lấy chồng một năm rồi. Không lẽ anh vẫn chưa quên được chị ấy.
- Với Chan Thu thì anh chẳng bao giờ quên. Với em thì anh đã trả lời em khi em là cô gia sư của anh rồi. Đến giờ anh đối với em vẫn vậy.
- Anh thật kỳ lạ. Chắc em sẽ khó quên anh lắm.
- Sau này có gia đình nhỏ em sẽ quên nhanh thôi.
- Mai em sang trước. Hai tuần nữa anh sẽ lại sang.
Sáng sớm hôm sau tôi xin xe cơ quan tiễn Chăn Tha ra Nội bài. Hết phép tôi quay lại PP thì Chan Tha đã đi Siemriep. Từ đó tôi rất ít khi gặp Chan Tha. Cuối năm 1987 Chan Tha về đón bà giáo lên Siemriep ở cùng. Bà giáo lúc này cũng đã nghỉ dạy. Chan Tha mở một văn phòng du lịch trên đó. Lâu lâu em mới về PP một lần. Đầu 1988 em lấy chồng và không còn về PP nữa. Tháng 6/1988 tôi cũng hết nhiệm kỳ và trở về HN. /.
 
Chỉnh sửa cuối:

Tankpl

Xe tăng
Biển số
OF-539489
Ngày cấp bằng
31/10/17
Số km
1,053
Động cơ
179,967 Mã lực
Tuổi
43
Nơi ở
Hà Lội phố
(..em viết tiếp)
Từ hôm Chan Tha đòi thay đổi cách xưng hô thì cô bé cũng có vẻ chú ý đến ngoại hình hơn. Khi ra về thì không mặc bộ đồng phục công sở nữa, mà cô bé thay những bộ váy áo khác trước khi ra về. Cô bé ăn mặc cũng có khướu thẩm mỹ. Nên bộ nào cô mặc cũng rất bắt mắt, trông rất dễ thương. Nhưng thay đổi của Chan Tha không qua được mắt tôi, một thằng lính vốn hay quan sát. Tôi hiểu cô bé đã say nắng " bộ đội VN" rồi.
Vẫn giữ thái độ bình thường tôi ngó lơ mọi cố gắng thể hiện của cô bé.
Sau hai tháng quen nhau và đã kể rất nhiều chuyện về mình cho cô bé nghe. Một hôm Chan Tha tan làm sớm hơn ngày thường. Do cô bé đã dặn trước, nên tôi đón cô lúc 4h chiều. Thấy thời gian hôm nay có vẻ nhiều nên tôi và Chan Tha vào một quán cafe ngồi uống nước. Tôi liền chậm rãi kể cho Chan Tha về lý do tại sao tôi có cái tên rất con gái là Chan Thu. Tôi kể từ lúc chúng tôi quen nhau đến khi chia tay ở Sisophon ( không kể đoạn Sukhalay ) :D .
Cô bé mở to mắt chăm chú ngồi nghe tôi kể, không ngắt lời, sửa câu như mọi khi. Nghe xong câu chuyện cô bé nói :
- Anh và chị Chăn Thu yêu nhau vậy sao lại chia tay ?
- Vì không chung đường. Anh không thể đi theo và Chan Thu không thể ở lại.
- Chị Chan Thu như vậy là không tốt. Sao lại chia tay một người như anh ? Nếu là em thì...
- Mỗi người đều có cái khó Chan Thu cũng vậy. Khi hai người yêu nhau thì không ai muốn chia tay. Do hoàn cảnh bắt buộc thôi. Chan Thu không như em nghĩ đâu. Tuy quen nhau chỉ một thời gian ngắn nhưng anh rất hiểu Chan Thu.
Giọng cô bé ấm ức:
- Anh lại bênh chị Chan Thu. Vậy còn em thì sao ? anh có hiểu em không ? Có nghĩ đến cảm nhận của em không?
- Anh không bênh nhưng trong việc này thì lỗi một phần do anh. Còn em thì anh hiểu chứ. Em là một cô gái xinh đẹp, thông minh, đa cảm. Quan trọng hơn nữa là em là một cô giáo rất nghiêm khắc của anh. Em còn quá trẻ, vài năm nữa em sẽ hiểu.
- Vậy bây giờ anh còn nhớ đến chị Chan Thu không ?
- Có chứ, làm sao đã quên được. Có lẽ chẳng bao giờ quên.
- Ngay cả lúc ngồi với em thế này?
- Chính xác.
Cúi mặt, thở dài cô bé nói :
- Anh thật là tốt." Cô lap miên bon la. Sne ha miên up pạ xạ " em sẽ chẳng bao giờ được như chị Chan Thu...
- Cuộc sống luôn là như vậy: Hoa hồng nào cũng có gai, tình yêu thì luôn khó khăn.
Với khuôn mặt buồn bã, cô bé đứng lên rủ tôi ra về.
- Về sớm thôi anh, hôm nay em hơi đau đầu. Có lẽ anh đang thử thách lòng kiên nhẫn của em ?
- Không phải. Vấn đề này để hôm nào anh sẽ nói cho em hiểu.
Chúng tôi đứng lên ra về. Tôi đưa Chan Tha về nhà. Cô giáo thấy vậy hỏi :
- Sao hôm nay về sớm vậy ?
- Dạ, hôm nay Chan Tha hơi mệt nên em đưa về sớm.
Chan Tha chào tôi giọng nghẹn ngào như sắp khóc rồi chạy ào vào buồng ngủ, đóng cửa lại. Bà giáo ngạc nhiên nhìn tôi như dò hỏi. Tôi lắc đầu, mỉm cười :
- Em cũng không hiểu chuyện gì ? Em về luôn đây. Chào cô.
Trong những ngày sau đó, chúng tôi vẫn cùng nhau đi dạo vào mỗi buổi chiều. Cô bé vậy phụ đạo tiếng K cho tôi một cách nghiêm túc. Nhưng không còn vui vẻ, hồn nhiên như trước. Còn tôi thì cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thà là để cô bé hờn dỗi, đau khổ một chút lúc này còn hơn để sau này phát sinh những điều khó xử. Tình cảm của cô bé cũng chỉ là bột phát nhất thời, cô bé sẽ nhanh chóng quên đi. Bản thân tôi cũng không xác định ăn đời ở kiếp trên đất này. Và nỗi buồn nhớ Chan Thu vẫn canh cánh trong lòng.
Thấm thoắt, Chan Tha đã dạy tôi được gần 3 tháng. Trong thời gian đó tiếng K của tôi có tiến bộ rất nhanh.
Một buổi chiều trên đường về nhà. Chan Tha hỏi tôi:
- Chị Chan Thu có viết thư cho anh không ?
- Cũng thi thoảng chị ấy viết thư cho anh. Bọn anh vẫn có thông tin về nhau.
- Anh có nghĩ sau này đi tìm chị Chan Thu không ?
- Anh chưa nghĩ đến điều đó. Cũng có thể bọn anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Nhưng anh tin Chan Thu sẽ luôn nhớ tới anh và anh cũng vậy.
Chan Tha ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm vào con đường trước mặt, giọng chậm rãi :
- Anh nghĩ thế nào về em và tình yêu của em dành cho anh bấy lâu nay.
- Anh biết tình cảm em dành cho anh, không phải anh không nhận ra. Nhưng anh không thể đón nhận. Vì anh không thể ở lại đây và em không thể theo anh về VN. Phong tục tập quán 2 nước khác nhau lắm. Anh đang là bộ đội chẳng có gì đảm bảo cho tương lại. Và một điều nữa là anh chưa quên được chị Chan thu. Nên tốt nhất chúng ta cứ là chú cháu tốt như ngày đầu.
- Em không thể như vậy được. Dù anh không chấp nhận em. Nhưng em vẫn coi đây là mối tình đẹp của riêng em.
Vài hôm sau Chan Tha gặp tôi và nói không tiếp tục dạy tôi được nữa. Cô bé sẽ đi học một lớp du lịch ngắn ngày, và có thể phải lên Siêm riep giúp các chuyên gia Ấn độ phục chế khu vực Angkorwat. Trước khi đi học em muốn mời tôi qua nhà ăn cơm.
Buổi chiều tôi mang mấy thứ quà lặt vặt đến biếu cô giáo, và ăn cơm cùng hai mẹ con. Cơm xong tôi hỏi :
- Chan Tha học ở đâu ?
- Em học ở PP này thôi, và vẫn phải đi làm nên bận. Khi nào rảnh anh cứ đến chơi với mẹ con em. Khi nào anh viết thư cho chị Chan Thu nhớ kể chuyện em cho chị nghe. À, em có một bài hát rất hay của Sin Sisamuth về tình yêu của một cô gái có tên Chan Thu. Em hát tặng cho anh.
Nói rồi cô bé cất tiếng hát buồn buồn. Bài hát cũng rất buồn. Hát xong cô bé chào tôi xin lỗi vì hơi mệt đi vào buồng nghỉ trước.
Cô giáo cũng đã dọn dẹp xong ra bàn rót thêm nước cho tôi và nói:
- Chan Tha nó cũng nói chuyện cho cô biết chuyện của em và nó. Cô biết là chuyện đó sẽ không có kết quả tốt. Vì như vậy sẽ làm khó cho em. Nhưng là chuyện tình cảm riêng tư cô cũng không can thiệp quá sâu, chỉ khuyên nhủ nó dần dần. Như vậy là cũng tốt. Cô cũng cảm ơn em vì đã không đón nhận tình cảm của nó, tránh cho nó những tổn thương quá lớn sau này.
Tôi cũng chỉ biết vâng dạ rồi ra về, trong lòng cũng vấn vương một nỗi buồn. Tôi sẽ không còn dịp nghe cô bé nói tiếng K rất nhẹ nhàng rành mạch. Được nhận những mảnh giấy ghi những thành ngữ Kh'mer với nét chữ tròn tròn rất đẹp.
Sau ba tháng học, Chan Tha theo đoàn chuyên gia Ấn lên Siemriep làm việc, vài tháng cô bé lại về PP thăm mẹ và nhắn tôi đi uống cafe cùng cô.
Thời gian cũng làm cô vui tươi trở lại, cô bé đã hết hơi gầy, thân hình nẩy nở xinh đẹp và quyến rũ hơn. Lần nào gặp cũng hỏi thăm chị Chan Thu.
Năm 1984 tôi về VN và tháng 10/1985 tôi trở lại PP. Tôi đến gặp cô giáo để xin cô bố trí cho tôi thi lấy chứng chỉ tiếng Kh'mer. Gặp lại tôi cô rất mừng và nói :
- Chan Tha cũng đang ở PP. Vài ngày nữa mới lên Siemriep.
Ngồi chơi một lúc thì Chan Tha về. Gặp lại tôi sau hơn một năm, cô bé mừng lắm, liền rủ tôi đi uống cafe và hỏi :
- Anh đã gặp lại chị Chan Thu chưa?
- Có lẽ bọn anh sẽ không bao giờ gặp lại. Cuối tháng năm nay chị Chan Thu sẽ lấy chồng.
- Ôi, sao lại như vậy. Tiếc cho anh chị quá.
- Còn em đã có người yêu chưa ? Khi nào lấy chồng ? Giờ không còn trẻ con như trước rồi.
Chan Tha nhìn tôi, rồi hạ giọng nói nhỏ :
- Nếu em nói em chưa yêu ai, và vẫn chờ anh thì anh nghĩ sao ?
- Tất cả đối với anh đã là quá khứ rồi. Cả Chan Thu và em chỉ còn là những kỷ niệm đẹp thôi.
- Lại một lần nữa em không có duyên.
Đưa Chan Tha về nhà, đứng dưới cổng trước khi chia tay cô bé ngập ngừng nói :
- Anh, ngày mốt em đi rồi. Gặp lại anh lần này em vui lắm chỉ tiếc là em và em lúc nào cũng có khoảng cách.
Anh hôn em được không ?
Tôi chẳng suy nghĩ nhiều liền ôm cô bé và hôn nhẹ lên trán cô.
Từ đó lâu lâu tôi mới gặp Chan Tha.
Tháng 12/1986 tôi về phép. Trước khi về tôi có ghé qua cô giáo, gặp Chan Tha ở nhà. Cô reo lên thích thú:
- Ôi, em cũng sắp đi Hà nội chơi đây. Em có cô bạn người VN làm phiên dịch cho đoàn Ấn, cũng đi về phép chị ấy rủ em về HN chơi. Nếu có anh ở HN thì anh đưa em đi chơi nhé.
- HN mùa này lạnh lắm nếu em đi thì nhớ chuẩn bị áo ấm. Nhà bạn em ở đâu ? Anh sẽ đến tìm.
Chan Tha lục trong túi xách lấy một tờ giấy đưa tôi xem.
- Anh nhớ rồi. Khi nào em về anh sẽ qua. Mai anh về HN rồi.
- Vậy em về sau anh một tuần. Em cũng chỉ ở chơi một tuần thôi.
- Ừ, thôi anh về. Hẹn gặp em ở HN.
Một tuần sau theo địa chỉ của cô bạn tôi đến tìm Chan Tha ở cuối chân dốc Ngọc Hà. Gặp tôi em vui mừng và đòi tôi đưa đi chơi. May đợt đó mang được cái Cub 81 về nên có phương tiện đưa Chan Tha đi khắp nơi. Cô bạn gái thấy có người làm thay mình nên cũng không có ý kiến gì. Một tuần trôi qua nhanh. Đã đến ngày Chan Tha trở lại PP. Cũng chẳng còn chỗ nào đi. Cả buổi chiều hôm đó chúng tôi lang thang trong bách thảo. Đút tay trong túi áo lông Đức của tôi em vẫn xuýt xoa kêu lạnh. Nắm tay em trong túi áo, chúng tôi lặng lẽ đi bên trong chiều mùa đông HN. Một cơn gió lạnh thổi đến. Chan Thu rùng mình ôm chặt lấy tôi rồi hỏi :
- Anh, tại sao đến lúc này anh vẫn không thể yêu em ? chị Chan Thu đã lấy chồng một năm rồi. Không lẽ anh vẫn chưa quên được chị ấy.
- Với Chan Thu thì anh chẳng bao giờ quên. Với em thì anh đã trả lời em khi em là cô gia sư của anh rồi. Đến giờ anh đối với em vẫn vậy.
- Anh thật kỳ lạ. Chắc em sẽ khó quên anh lắm.
- Sau này có gia đình nhỏ em sẽ quên nhanh thôi.
- Mai em sang trước. Hai tuần nữa anh sẽ lại sang.
Sáng sớm hôm sau tôi xin xe cơ quan tiễn Chăn Tha ra Nội bài. Hết phép tôi quay lại PP thì Chan Tha đã đi Siemriep. Từ đó tôi rất ít khi gặp Chan Tha. Cuối năm 1987 Chan Tha về đón bà giáo lên Siemriep ở cùng. Bà giáo lúc này cũng đã nghỉ dạy. Chan Tha mở một văn phòng du lịch trên đó. Lâu lâu em mới về PP một lần. Đầu 1988 em lấy chồng và không còn về PP nữa. Tháng 6/1988 tôi cũng hết nhiệm kỳ và trở về HN. /.
E mở bát chap này đầu tiên.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top