[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cảm ơn bạn hiền angkorwat . Tôi sẽ trả lời chuẩn xác cho anh Giang con cụ Ngô ngay đây. 🌹
Hôm đó không có anh Láng ( lái xe) vì anh Khánh thư ký cụ Điền lấy xe UAZ của ban đưa đi. Còn xe cụ Điền hồi ấy là chiếc Lada màu xanh bộ đội.
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,152 Mã lực
Hôm đó không có anh Láng ( lái xe) vì anh Khánh thư ký cụ Điền lấy xe UAZ của ban đưa đi. Còn xe cụ Điền hồi ấy là chiếc Lada màu xanh bộ đội.
Tôi đã thông tin cho anh Giang. Anh Giang gửi lời cảm ơn bạn hiền angkorwat ❤
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,544 Mã lực
Hôm đó không có anh Láng ( lái xe) vì anh Khánh thư ký cụ Điền lấy xe UAZ của ban đưa đi. Còn xe cụ Điền hồi ấy là chiếc Lada màu xanh bộ đội.
Cụ nói chuyện mấy chục năm trước mà như nói chuyện đầu tuần..nhớ nốt cả các chi tiết nhỏ đâu ra đấy . Trí nhớ sắp 70 mà minh mẫn hơn thanh niên .. vẫn là chúc mừng cụ .
 

chilatamthoi

Xe tải
Biển số
OF-507732
Ngày cấp bằng
2/5/17
Số km
343
Động cơ
192,532 Mã lực
Bạn đồng đội angkorwat luôn có được các bóng hồng ưu ái. Và bạn lính angkorwat còn có thể được ‘ăn cỗ’ ở chỗ có ‘ma nào biết’ nữa. ;)

Cũng là lính, nhưng số phận của tôi hẩm hưu hơn nhiều.

Xin góp một câu chuyện tình cảm của tôi, nhân sắp đến ngày sinh nhật Hải quân Việt Nam – ngày 07 tháng 5.

== === === ==== ==


QUÂN CẢNG CÓ CHIẾC KHĂN MẦU TÍM

(Nhớ về ngày truyền thống của Quân chủng Hải quân 05/08)

Đợt ấy, hạm tầu cập quân cảng Quảng Khê, ở sông Gianh-Quảng Bình, làm công tác tiếp liệu.

Theo lệnh hải trình, tầu sẽ neo ở quân cảng hơn một tuần, khá là nhiều thời gian.

Tuổi thanh niên vốn bồng bột và biết bao khát khao tìm hiểu. Bởi thế, chỉ sau nửa ngày neo ở cảng, chàng sỹ quan trẻ của hạm tầu, đã biết ngay rằng, ở thôn Thanh Giang, gần quân cảng, có lớp học bổ túc văn hóa mở vào buổi tối, do cô giáo trẻ tên là Phương, vửa mới tốt nghiệp sư phạm 10+3 đứng lớp.

Chẳng cần chờ đợi lâu, đến buổi tối thứ hai neo ở quân cảng sông Gianh, chàng lính trẻ đã thay bộ quần áo sỹ quan, bằng bộ quân phục chiến sỹ có giải yếm sọc trắng xanh huyền thoại, lò dò đi vào sân kho hợp tác thôn Thanh Giang, đến lớp của cô Phương, xin ghi danh học bổ túc văn hóa lớp 2.😆

Không biết có phải là do những giải đuôi dài bay bay, trên chiếc mũ chiến sỹ Hải quân đã làm cô giáo trẻ măng xinh đẹp xiêu lòng, hay do sỹ số của lớp vắng quá, mới có vài cô bác lớn tuổi, nay thêm chàng lính lớ ngớ, thì lớp học mới có tầm chục người, nên chàng lính trẻ nhanh chóng được nhận vào lớp và xếp ngay lên bàn đầu, trong lớp học là cái nhà kho để nông cụ, không có cánh cửa.

Anh chàng lính trẻ, có cuốn vở, vốn là cuốn sổ công tác, chẳng thấy ghi chép gì, chỉ thấy mở to cặp mắt thao láo lên nhìn cô.

Trong gian nhà kho tối mờ, chỉ được soi sáng bằng mấy ngọn đèn dầu, mà có bóng đèn thì lành, có bóng đèn bị vỡ và được dán bằng giấy bản, nhưng lớp học dường như luôn sáng bừng lên. Ánh sáng ấy, như tỏa ra từ người thiếu nữ có mái tóc dài, cặp mắt nâu tròn long lanh trên khuôn mặt trái xoan- trắng hồng, xinh xinh.

Buổi tối học bổ túc văn hóa thứ nhất, cũng là buổi tối thứ hai trên quân cảng sông Gianh, trôi qua bình yên như làn gió mát Quảng Bình.🌹

Nhưng cuộc đời đâu luôn đẹp như mơ. Đến buổi tối học văn hóa thứ tư, cô giáo nghiêm nghị ra lệnh:

-Anh bộ đội, hết giờ học ở lại, để nghe tôi hỏi vài điều.

Mừng nhiều hơn lo, người lính hớn hở mong hết giờ học, hơn cả mong kẻng cơm.

Rồi cũng đến lúc cô giáo tra khảo:

-Sao không thấy anh ghi chép gì, mà nom mặt mũi của anh, cũng khá là sáng sủa, mà lại lười thế.

Người lính ấp úng:

-Thì tôi bỏ học lâu qúa, nên chẳng còn nhớ được gì.

Cô giáo nghiêm nghị:

-Thế thì anh làm được cái gì !!!

Trúng tủ rồi, chàng lính trẻ gần như thầm thì:

-Tôi biết hát ạ.

Cô giáo không còn nghiêm nghị, mà đã trở về hiền lành, non tơ, mọng nước, đúng với con gái 19 tuổi Quảng Bình:

-Thế anh hát đi.

Và trên dòng sông Gianh khi ấy, có lẽ lần đầu tiên, người con gái 19 trăng tròn, được nghe bài hát Nga: Chiều hải cảng.

-“…Thành phố xinh xắn mến yêu ơi

Ngày mai ta sẽ lướt khơi xa.

Làn sóng thúc hối ta,

Biển khơi đón chúng ta,

Trên bờ khăn xanh thắm vẫy chào ta…”

Giai điệu mượt mà, lời của bài hát dịu dàng, như vờn vào gió biển, như hòa vào sóng nước sông Gianh, và có thể còn ngân mãi, nếu không có tiếng tút tút báo hiệu 9 giờ đêm, nghe thoang thoảng trong làn gió đêm hè.

Cô gái xinh xinh như giật mình, khi chàng lính trẻ chào tạm biệt, để trở lại hạm tầu.

Và câu hỏi cuối cùng của cô gái, mà người lính hải quân còn nhớ là:

- Trên bến cảng, cứ nhất định phải là khăn quàng mầu xanh à, anh ơi.

Và một câu trả lời đầy tinh nghịch của chàng lính trẻ, học trò ‘giả hiệu’ là:

-Khăn mầu gì mà trả được, miễn đừng là khăn trắng !!!!

+++

Thế rồi, quân lệnh lúc nào mà chẳng bất ngờ.

Sáng hôm sau, hạm tầu nhận lệnh ra khơi.

Và đã rất nhiều chục năm, con tầu ấy và người lính trẻ, không có dịp quay trở lại bến cảng ngày xưa.

Có điều, nghe kể lại rằng: sau khi tầu các anh nhổ neo, ngoài cổng quân cảng Quảng Khê, suốt gần hai tuần liền, chiều nào cũng có một thiếu nữ, quàng chiếc khăn mầu tím, đứng rất lâu, hướng cái cái nhìn ra phía khơi xa.

Hỡi em gái nơi rừng dừa đan lưới, đã từng cười với anh hải quân trên tầu, em chắc đã lấy chồng và có nhiều con lâu rồi.

Và những chàng lính hải quân trẻ năm xưa, người lính học trò bổ túc văn hóa lớp 2 năm ấy, tin rằng, trong tất cả các con của em, em sẽ đặt tên cho một người con gái là Hải, và một người con trai tên là Quân.

Người lính ấy vẫn tin rằng, tình yêu với những người lính Hải quân ở trong lòng em, và trong người dân Quảng Bình, sẽ vẫn là mạch tình cảm dài mãi, như dòng sông Gianh quê em.



Tôi trong một chuyến hải trình khơi xa.
02 duoi chien ham.jpg


Tôi khi là chiến sỹ Hải quân
15.jpg
Ồ " Chuyện tình người lính hải quân". Em nghe nói phụ nữ miền trung chung thủy lắm.. Biết đâu !
 

Phè Văn Phỡn

Xì hơi lốp
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,458
Động cơ
60,387 Mã lực
Nom các cụ thời ấy giản dị quá. Hai vợ chồng cụ Ngô phúc hậu thật.
Chả bù cho mấy ông ĐSQ bây giờ, đa số chỉ làm tiền dân là nhanh.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Nom các cụ thời ấy giản dị quá. Hai vợ chồng cụ Ngô phúc hậu thật.
Chả bù cho mấy ông ĐSQ bây giờ, đa số chỉ làm tiền dân là nhanh.
1000000220.jpg

Vâng, ảnh này chụp tháng 1/1979 khi đó Phnom Penh chưa có dân. Chú Điền là phó ban B.68 kiêm trưởng đoàn chuyên gia ngoại giao. Cô Tỳ là phó đoàn chuyên gia TTX Việt nam.
 

chilatamthoi

Xe tải
Biển số
OF-507732
Ngày cấp bằng
2/5/17
Số km
343
Động cơ
192,532 Mã lực
Chuẩn hok phải chỉnh. Chỉnh là mất chuẩn!!!
Văn hóa vùng miến. Không chuẩn mới cần chỉnh phỏng cụ :)). 17 mà "trống đánh xuôi kèn thổi ngược" rồi trẽ trái thì đích thị dồi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Uyển Lam

Xe hơi
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
190
Động cơ
14,427 Mã lực
Nơi ở
Vanity
Em đọc xong cuốn sách này tháng trước, một cuốn sách chan chứa tình yêu của vị Tướng dành cho vợ - Bác Hoàng Đan với vợ là bác An Vinh.
Không định đặt cuốn sách này ở đây, nhưng vì trong cả cuộc đời của vị tướng ấy, đi qua các cuộc chiến tranh của Dân tộc, lừng lẫy có, hào hùng có, và có cả chiến tranh biên giới Tây Nam...nên em mượn chủ đề của bác Wat để gửi lại...

Không nói đến những gì bên lề, thì đọc cuốn sách này, lại thấy hừng hực khí thế và những rung cảm yêu đương vô cùng nồng nàn. Người lính, dù ở mặt trận nào, cũng làm cho người ta rung động:

IMG_4898.jpeg
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,041
Động cơ
552,383 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Ngồi buồn em lại kể chuyện Phnom Penh. Một thành phố chết sau ngày giải phóng.
" Chuyện cui đồ"
Không biết cái từ " cui đồ" nó xuất phát từ đâu ? Cũng chẳng hiểu sao lại gọi là " cui đồ". Sau khi giải phóng Phnom Penh được vài ngày thì bọn em, 5 thằng lính Thủ Đức đặt chân đến Phnom Penh. Xe chạy qua cầu Monivong (lính ta gọi là cầu Sài gòn) là bắt đầu vào thành phố. Suốt dọc đường trên đường Sihanouk đến Đài độc lập vắng lặng không một bóng người. Các chốt ngã tư thấp thoáng bóng áo xanh của lính VN. Vỉa hè cung điện Chamca Mon cỏ mọc um tùm. Những hàng dừa bên đường trĩu quả không ai hái. Từ Đài Độc Lập đến khu vực B.68 khoảng hơn 1km. Qua cổng gác đã thấy cụ Lê An đứng đón. Bọn tôi vác súng đạn, ba lô theo cụ vào hội trường cũng là nhà ăn của ban. Sau khi yên vị, cụ An phổ biến một số tình hình địch ta trong thành phố và 9 điều kỷ luật chiến trường. Cụ còn nhấn mạnh : " Không được đi ra khỏi khu vực đơn vị phụ trách. Tuyệt đối không được vào các biệt thự cui đồ..." nghe từ là lạ thằng Ương hỏi :
- Cui đồ là gì mày ?
- Tao cũng chịu. Từ này chưa nghe bao giờ. Chưa có trong từ điển của tao.
Sau đó 5 thằng được phân công ở một biệt thự ngay giữ ngã tư. Giữ nhà còn một xác chết của lính Polpot đã trương phềnh. Nhìn phát khiếp, tôi xin cụ An đổi sang nhà khác :

- Kéo nó ra ngoài, xuống đội xe xin can xăng mà đốt đi. Vị trí đó không thay đổi được.
Mấy thằng tìm dây buộc vào chân để kéo ra. Nhưng xác chết đã đến thời kỳ phân hủy nên bung luôn cái cẳng chân ra. Giòi bọ béo mập rơi lả tả, đành phải kiếm mấy cái cuốc xẻng mới đưa được cha nội ra ngoài đường. Bọn tôi chặt lá dừa khô phủ đầy lên và xin được can xăng đổ vào đốt. Mùi xác chết và mùi thịt cháy lan tỏa khắp ngã tư. Thằng Ương kiếm đâu được lọ nước hoa tắm vác ra ngã tư đập vỡ, nước chảy lênh láng trên mặt đường cũng át được cái mùi kinh tởm. Một nhóm lính đi tuần qua nhăn mũi đứng nhìn. Bọn này là lính 144 sang trước bọn tôi vài ngày. Mặc định sang trước là lính cũ lại là lính 144 của Bộ tổng tham mưu nên tụi này rát khệnh khạng.
Một thằng hất hàm hỏi :
- Bọn mày mới sang lúc chiều hả ? Đi lính lâu chưa ? Quê đâu ?
Nghe hỏi đã ghét. Nhưng thôi kệ, dù sao cũng là lính trong đại đội cảnh vệ.
Thằng Ương trả lời :
- Dạ, bọn em lính 76, quê HN. Cũng mới vào Tây ninh 1978 có đánh nhau với Polpot gần một năm. À, bọn anh cho hỏi cui đồ là gì ?
Ba cậu lính 144 nghe vậy thì im bặt. Một cậu trả lời :
- Là đi vào nhà dân lục lọi, nhặt đồ, phá phách đồ đạc đó. Bọn quân cảnh của ông Phùng Thế Tài túm được là tước quân tịch luôn đó.
Nói xong mấy chú lính lảng đi. Các cậu toàn lính cuối 77 đầu 78. Nên nghe lính 76- HN cũng ngại. Sau này đội 144 bị bọn tôi đánh bê xê lết mới tâm phục khẩu phục. Rồi lại thấy mấy thằng Thủ Đức đi công tác hàng ngày, luôn đối diện với cái chết nên rất nể phục.
Sau khi dọn dẹp nhà gọn gàng, sạch sẽ. Sáng hôm sau bọn tôi mới ngó nghiêng toàn bộ khu vực của cơ quan.
Đây là khu vực phía sau cung điện Chamca Mon, gọi là khu chỉnh trang Đầm rắn. Kiểu như khu đô thị mới bây giờ, khu vực đầm lấy này được Sihanouk san lấp, làm hạ tầng rồi phân lô cho các quan chức chính phủ xây nhà. Mỗi biệt thực khoảng 150 - 200m2, được thiết kế tối đa 3 tầng với kiến trúc kiểu biệt thự Pháp. Sau khi thiết kế xong phải gửi bản vẽ đến hội kiến trúc Hoàng gia phê duyệt xong mới xây. Đảm bảo trong toàn bộ khu vực không được nhà nào có thiết kế giống nhau. Nên các biệt thự ở khu này rất đa dạng. Trong khu có một sân thể thao nhỏ, một khu chợ bán đồ ăn. Tất cả đã rất lâu không ai sử dụng nên cỏ mọc cao ngập đầu. Những con đường nhựa nhỏ như ô bàn cờ, cỏ hai bên mọc ra gần kín đường. Có hai con đường được Polpot lấy tôn chặn kín hai đầu và tất cả ô tô của khu vực này được tập trung về đó. Phần đa là xe con bọ Volkswagen, Mercsdes D220 và Peugeot 404, 504 vài chiếc Fiat. Xe để lâu ngày lốp xịt hết và phủ đầy lá cây.
Bọn tôi đến sau vài ngày nhưng thành phố đã bị tàn phá kinh khủng. Hầu như 100% các biệt thự, cửa hàng đều bị lính ta phá khóa vào cui đồ. Các dãy nhà phố bán điện máy : Quạt, tủ lạnh, tivi, dàn ám thanh bị đập vỡ hoặc bắn hỏng nằm ngổn ngang trong cửa hàng. Phần đa những đồ này đều ra sau những đồ của SG 1975. Chứng tỏ thời Sihanouk dân quan chức, trí thức Phnom Penh rất biết ăn chơi. Cạnh sân thể thao còn có vài kho xe máy. Dân K không dùng Honda như SG, họ dùng Vespa và Yamaha, Suzuki.
Theo trào lưu của lính, mặc dù bị cấm nhưng cứ hễ rảnh là í ới gọi nhau :
- Đi cui đồ đi.
Sau một tuần thi khu vực đơn vị tôi quản lý đã được sục sạo khá kỹ. Chẳng có gì lấy được ngoài vài khẩu súng ngắn,một ít đồ quân trang của quân đội Lon Nol cũ. Trang bị của họ y như của lính VNCH. Bọn tôi nhặt những cái lê M16 dùng thay cho cái lê AK. Nhà nào cũng có vài cái va li Samsonite đầy quần áo kiểu SG 1975, quần loe, áo chẽn các kiểu. Sau này dân buổi đêm lẻn vào nhặt hết. Mỗi thằng lính kiếm một cái vali về đựng đồ thay cho ba lô.
Mỗi lần đi cui đồ phải đi hai thằng vì thành phố như rừng, địch vẫn lẩn quất quanh thành phố. Chẳng gì ngăn cản được mấy thằng lính tò mò. Bọn tôi bắt đầu xuyên qua những mảnh vườn nhỏ tìm đến các khu vực buôn bán lớn như chợ Mới, Ô lem píc...đó là những khu buôn bán sầm uất thời xưa.
Vốn nhà có nghề chữa đồng hồ nên tôi quyết tâm phải mò ra một cửa hàng đồng hồ. Hôm đó thằng Ương trực. Tôi cùng thằng Mạnh (lính 144. Thằng này sau lấy cô Kh'mer bảo cấp dưỡng và nó cũng hy sinh) hai thằng chui qua những mảnh vườn để tránh bọn quân cảnh tiến về phía chợ Mới, nơi có rất nhiều cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm.
( Thôi em nghỉ, mai ra sân bay sớm. Khi về em kể nốt).
Đang kể dở dang chuyện đi " cui đồ" thì dính chuyến đi Campuchia. Hẹn khi về kể nốt mà chuyến đi mệt mỏi quá. Mới một năm mà người thấy rệu rão. Năm ngoái em đi liên tục. Có tháng đi 3 chuyến mà vẫn bình thường. Năm nay mới đi một chuyến mà về đến HN như con rệp luôn. Chuyến vừa rồi đi cũng di chuyển nhiều, hầu như không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mỗi đêm ngủ được 3-4h nên cũng ngấm đòn.
Giờ em kể nốt chuyện đi " cui đồ"
Đến khu vực Chợ Mới, bốn phía chợ là những dãy phố có cửa hàng bán đủ các loại đồ. Các cánh cửa kéo đều bị bắn tung khóa. Những cửa hàng bán tivi ngổn ngang các loại tivi lổng chổng trên mặt đất. Phần đa đều bị bắn vỡ màn hình. Kể cả những cái đang trưng bày trên giá. Cửa hàng bán dàn âm thanh cũng vậy. Hai anh em tôi sục sạo tìm mỏi mắt không có dàn âm thanh nào dùng được mang về nghe nhạc cho đỡ buồn. Các cửa hàng bán xe máy cũng chung một số phận. Bên này họ thường dùng Vespa hoặc Suzuki, Yamaha nam. Mấy chiếc xe nam thường bị lê chọc thủng bình xăng. Vòng quanh khu vực chợ thấy lính mình phá cũng gớm. Tìm mỏi mắt mới thấy một cửa hiệu bán đồng hồ. Nhưng cũng chẳng còn gì ngoài những hộp phụ tùng bằng nhựa vứt tung tóe trên mặt đất. Không lẽ cả cửa hiệu to thế này mà không sót cái đồng hồ nào ? Hai anh em lên tầng hai, có lẽ là nơi sinh hoạt của chủ nhà. Mấy cái phòng ngủ bị lục tung, gối đệm bị rạch nát bằng lưỡi lê, vài cuốn tạp chí Playboy vương vải trên sàn. Trong một phòng ngủ còn vứt lại một khẩu Côn 12 vừa to vừa nặng, băng đạn còn đầy ắp. Ra đến phòng khách là một cái tủ to ngăn đôi phòng khách. Phía trên tủ là những cái kệ nhỏ chia từng ngăn để các loại tượng, sách, ảnh kỷ niệm. Phía dưới là một dàn loa cực lớn chạy một dọc phía dưới, phía trước loa cũng bị rạch nát bét. Một cái đầu băng cối Akai nằm dưới đất với hai cuộn băng nhựa lòng thòng. Liếc nhìn cái tủ, tôi phát hiện có một ô bịt kín khoảng 20x30cm. Ồ, đáng nhẽ nó phải hở để cho sách, cho tượng vào trưng bày chứ. Mà ô này lại sát trần nhà nên khá cao, chạy sang bên kia cũng thấy kín bưng. Tôi lấy chiếc ghế đứng lên ngó thì thấy miếng gỗ đậy ngoài được bắt vít. Chắc chắn trong hộc này có gì ? Liền gọi thằng ku đi cùng chạy đi tìm cái tô vít. Khi nó kiếm được cái tô vít quay lại thì tôi đã dùng mũi lê M16 vặn được 3-4 cái vít rồi. Rồi cũng chẳng vặn thêm nữa, tôi lùa con lê vào khe bẩy tung cái nắp đậy ra. Ở trong chẳng có gì...ngoài một hộp sắt tròn như hộp đựng sữa bột cho trẻ em. Tôi lấy ra đặt xuống nền nhà. Hộp khá nặng, chắc phải đến 2-3 kg. Thằng ku thì thào :
- Chắc vàng rồi anh ạ. Bọn nó giấu kỹ phết.
Tôi cũng chắc mẩm vậy. Móc điếu thuốc châm lửa hút, rồi bảo ông em :
- Cậy cái nắp lên xem nào.
Ông em nhặt cái lê, tay run run từ từ kê vào nắp hộp và bậy lên. 😀😀😀.
 
Chỉnh sửa cuối:

Nov

Xe điện
Biển số
OF-729257
Ngày cấp bằng
15/5/20
Số km
2,122
Động cơ
1,029,328 Mã lực
Đang kể dở dang chuyện đi " cui đồ" thì dính chuyến đi Campuchia. Hẹn khi về kể nốt mà chuyến đi mệt mỏi quá. Mới một năm mà người thấy rệu rão. Năm ngoái em đi liên tục. Có tháng đi 3 chuyến mà vẫn bình thường. Năm nay mới đi một chuyến mà về đến HN như con rệp luôn. Chuyến vừa rồi đi cũng di chuyển nhiều, hầu như không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mỗi đêm ngủ được 3-4h nên cũng ngấm đòn.
Giờ em kể nốt chuyện đi " cui đồ"
Đến khu vực Chợ Mới, bốn phía chợ là những dãy phố có cửa hàng bán đủ các loại đồ. Các cánh cửa kéo đều bị bắn tung khóa. Những cửa hàng bán tivi ngổn ngang các loại tivi lổng chổng trên mặt đất. Phần đa đều bị bắn vỡ màn hình. Kể cả những cái đang trưng bày trên giá. Cửa hàng bán dàn âm thanh cũng vậy. Hai anh em tôi sục sạo tìm mỏi mắt không có dàn âm thanh nào dùng được mang về nghe nhạc cho đỡ buồn. Các cửa hàng bán xe máy cũng chung một số phận. Bên này họ thường dùng Vespa hoặc Suzuki, Yamaha nam. Mấy chiếc xe nam thường bị lê chọc thủng bình xăng. Vòng quanh khu vực chợ thấy lính mình phá cũng gớm. Tìm mỏi mắt mới thấy một cửa hiệu bán đồng hồ. Nhưng cũng chẳng còn gì ngoài những hộp phụ tùng bằng nhựa vứt tung tóe trên mặt đất. Không lẽ cả cửa hiệu to thế này mà không sót cái đồng hồ nào ? Hai anh em lên tầng hai, có lẽ là nơi sinh hoạt của chủ nhà. Mấy cái phòng ngủ bị lục tung, gối đệm bị rạch nát bằng lưỡi lê, vài cuốn tạp chí Playboy vương vải trên sàn. Trong một phòng ngủ còn vứt lại một khẩu Côn 12 vừa to vừa nặng, băng đạn còn đầy ắp. Ra đến phòng khách là một cái tủ to ngăn đôi phòng khách. Phía trên tủ là những cái kệ nhỏ chia từng ngăn để các loại tượng, sách, ảnh kỷ niệm. Phía dưới là một dàn loa cực lớn chạy một dọc phía dưới, phía trước loa cũng bị rạch nát bét. Một cái đầu băng cối Akai nằm dưới đất với hai cuộn băng nhựa lòng thòng. Liếc nhìn cái tủ, tôi phát hiện có một ô bịt kín khoảng 20x30cm. Ồ, đáng nhẽ nó phải hở để cho sách, cho tượng vào trưng bày chứ. Mà ô này lại sát trần nhà nên khá cao, chạy sang bên kia cũng thấy kín bưng. Tôi lấy chiếc ghế đứng lên ngó thì thấy miếng gỗ đậy ngoài được bắt vít. Chắc chắn trong hộc này có gì ? Liền gọi thằng ku đi cùng chạy đi tìm cái tô vít. Khi nó kiếm được cái tô vít quay lại thì tôi đã dùng mũi lê M16 vặn được 3-4 cái vít rồi. Rồi cũng chẳng vặn thêm nữa, tôi lùa con lê vào khe bẩy tung cái nắp đậy ra. Ở trong chẳng có gì...ngoài một hộp sắt tròn như hộp đựng sữa bột cho trẻ em. Tôi lấy ra đặt xuống nền nhà. Hộp khá nặng, chắc phải đến 2-3 kg. Thằng thì thào :
- Chắc vàng rồi anh ạ. Bọn nó giấu kỹ phết.
Tôi cũng chắc mẩm vậy. Móc điếu thuốc châm lửa hút, rồi bảo ông em :
- Cậy cái nắp lên xem nào.
Ông em nhặt cái lê, tay run run từ từ kê vào nắp hộp và bậy lên. 😀😀😀.
Bác cứ khéo dừng đúng chỗ thế :D
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,662
Động cơ
293,544 Mã lực
Đang kể dở dang chuyện đi " cui đồ" thì dính chuyến đi Campuchia. Hẹn khi về kể nốt mà chuyến đi mệt mỏi quá. Mới một năm mà người thấy rệu rão. Năm ngoái em đi liên tục. Có tháng đi 3 chuyến mà vẫn bình thường. Năm nay mới đi một chuyến mà về đến HN như con rệp luôn. Chuyến vừa rồi đi cũng di chuyển nhiều, hầu như không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mỗi đêm ngủ được 3-4h nên cũng ngấm đòn.
Giờ em kể nốt chuyện đi " cui đồ"
Đến khu vực Chợ Mới, bốn phía chợ là những dãy phố có cửa hàng bán đủ các loại đồ. Các cánh cửa kéo đều bị bắn tung khóa. Những cửa hàng bán tivi ngổn ngang các loại tivi lổng chổng trên mặt đất. Phần đa đều bị bắn vỡ màn hình. Kể cả những cái đang trưng bày trên giá. Cửa hàng bán dàn âm thanh cũng vậy. Hai anh em tôi sục sạo tìm mỏi mắt không có dàn âm thanh nào dùng được mang về nghe nhạc cho đỡ buồn. Các cửa hàng bán xe máy cũng chung một số phận. Bên này họ thường dùng Vespa hoặc Suzuki, Yamaha nam. Mấy chiếc xe nam thường bị lê chọc thủng bình xăng. Vòng quanh khu vực chợ thấy lính mình phá cũng gớm. Tìm mỏi mắt mới thấy một cửa hiệu bán đồng hồ. Nhưng cũng chẳng còn gì ngoài những hộp phụ tùng bằng nhựa vứt tung tóe trên mặt đất. Không lẽ cả cửa hiệu to thế này mà không sót cái đồng hồ nào ? Hai anh em lên tầng hai, có lẽ là nơi sinh hoạt của chủ nhà. Mấy cái phòng ngủ bị lục tung, gối đệm bị rạch nát bằng lưỡi lê, vài cuốn tạp chí Playboy vương vải trên sàn. Trong một phòng ngủ còn vứt lại một khẩu Côn 12 vừa to vừa nặng, băng đạn còn đầy ắp. Ra đến phòng khách là một cái tủ to ngăn đôi phòng khách. Phía trên tủ là những cái kệ nhỏ chia từng ngăn để các loại tượng, sách, ảnh kỷ niệm. Phía dưới là một dàn loa cực lớn chạy một dọc phía dưới, phía trước loa cũng bị rạch nát bét. Một cái đầu băng cối Akai nằm dưới đất với hai cuộn băng nhựa lòng thòng. Liếc nhìn cái tủ, tôi phát hiện có một ô bịt kín khoảng 20x30cm. Ồ, đáng nhẽ nó phải hở để cho sách, cho tượng vào trưng bày chứ. Mà ô này lại sát trần nhà nên khá cao, chạy sang bên kia cũng thấy kín bưng. Tôi lấy chiếc ghế đứng lên ngó thì thấy miếng gỗ đậy ngoài được bắt vít. Chắc chắn trong hộc này có gì ? Liền gọi thằng ku đi cùng chạy đi tìm cái tô vít. Khi nó kiếm được cái tô vít quay lại thì tôi đã dùng mũi lê M16 vặn được 3-4 cái vít rồi. Rồi cũng chẳng vặn thêm nữa, tôi lùa con lê vào khe bẩy tung cái nắp đậy ra. Ở trong chẳng có gì...ngoài một hộp sắt tròn như hộp đựng sữa bột cho trẻ em. Tôi lấy ra đặt xuống nền nhà. Hộp khá nặng, chắc phải đến 2-3 kg. Thằng ku thì thào :
- Chắc vàng rồi anh ạ. Bọn nó giấu kỹ phết.
Tôi cũng chắc mẩm vậy. Móc điếu thuốc châm lửa hút, rồi bảo ông em :
- Cậy cái nắp lên xem nào.
Ông em nhặt cái lê, tay run run từ từ kê vào nắp hộp và bậy lên. 😀😀😀.
Em đoán bừa xem trúng ko nha.
Vàng ? Hạt xoàn vv . Chạy loạn chắc đem chôn chứ mấy mà cho hộc nóc tủ.
Để trên đó chắc là bức tượng mang màu sắc văn hóa hay tôn giáo.

Ngoài lề chút. Cụ đi cv mà cường độ cao quá so với tuổi. Đêm 3,4 tiếng ngủ rồi lv và di chuyển thế thì em dự 90 % cc dưới 50 còn ko chịu đc đâu cụ.
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,343
Động cơ
899,769 Mã lực
Baoleo nói:
Bạn đồng đội @angkorwat luôn có được các bóng hồng ưu ái. Và bạn lính @angkorwat còn có thể được ‘ăn cỗ’ ở chỗ có ‘ma nào biết’ nữa. ;)
...
Ồ " Chuyện tình người lính hải quân". Em nghe nói phụ nữ miền trung chung thủy lắm.. Biết đâu !
Đọc chuyện các bác ấy viết, em mới thấy ngày xưa tụi em hèn lắm (hèn là sợ chết).
Lính trên chốt tụi em thằng nào da cũng trắng lốp vì cớm nằng, tóc dài, cổ, tay,.. đeo vòng cắt từ các loại vỏ đạn. Nhưng về dưới thị xã (hồi đó Hà Giang chỉ là thị xã) sau khi xong việc thì chỉ lang thang ở mấy cái cà phê chờ chiều tối trở lại chốt. Thấy con gái, kể cả có nói chuyện với họ cũng chỉ dám nhìn chéo, kể cả liếc thẳng cũng không dám. Chiều tối với cái ba lô trong có mấy mớ rau đi qua sân vận động, nhiều đôi nam nữ ngồi tâm sự ở các gốc cây to cũng phải bước nhanh hướng về phía ánh chớp và những tiếng nổ ùng oàng...
Tụi em lính Hà Nội, lại trắng hơn cả tụi sinh viên nên chị em trên ấy có vẻ rất ngưỡng mộ. Chẳng biết thực sự họ có thích tụi em không, nhưng dân họ rất thương tụi em (khác hẳn với thời huấn luyện, dân rất sợ - có khi cả rất ghét lính).
Sau này có ông bạn ra quân sau kể cả chuyện đưa được 1 cô gái ra rìa bản, cởi được hết ra rồi mà vẫn phải đóng lại (chuyện được kể cả cho phu nhân)... !
 
Chỉnh sửa cuối:

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
10,944
Động cơ
867,908 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Đang kể dở dang chuyện đi " cui đồ" thì dính chuyến đi Campuchia. Hẹn khi về kể nốt mà chuyến đi mệt mỏi quá. Mới một năm mà người thấy rệu rão. Năm ngoái em đi liên tục. Có tháng đi 3 chuyến mà vẫn bình thường. Năm nay mới đi một chuyến mà về đến HN như con rệp luôn. Chuyến vừa rồi đi cũng di chuyển nhiều, hầu như không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mỗi đêm ngủ được 3-4h nên cũng ngấm đòn.
Giờ em kể nốt chuyện đi " cui đồ"
Đến khu vực Chợ Mới, bốn phía chợ là những dãy phố có cửa hàng bán đủ các loại đồ. Các cánh cửa kéo đều bị bắn tung khóa. Những cửa hàng bán tivi ngổn ngang các loại tivi lổng chổng trên mặt đất. Phần đa đều bị bắn vỡ màn hình. Kể cả những cái đang trưng bày trên giá. Cửa hàng bán dàn âm thanh cũng vậy. Hai anh em tôi sục sạo tìm mỏi mắt không có dàn âm thanh nào dùng được mang về nghe nhạc cho đỡ buồn. Các cửa hàng bán xe máy cũng chung một số phận. Bên này họ thường dùng Vespa hoặc Suzuki, Yamaha nam. Mấy chiếc xe nam thường bị lê chọc thủng bình xăng. Vòng quanh khu vực chợ thấy lính mình phá cũng gớm. Tìm mỏi mắt mới thấy một cửa hiệu bán đồng hồ. Nhưng cũng chẳng còn gì ngoài những hộp phụ tùng bằng nhựa vứt tung tóe trên mặt đất. Không lẽ cả cửa hiệu to thế này mà không sót cái đồng hồ nào ? Hai anh em lên tầng hai, có lẽ là nơi sinh hoạt của chủ nhà. Mấy cái phòng ngủ bị lục tung, gối đệm bị rạch nát bằng lưỡi lê, vài cuốn tạp chí Playboy vương vải trên sàn. Trong một phòng ngủ còn vứt lại một khẩu Côn 12 vừa to vừa nặng, băng đạn còn đầy ắp. Ra đến phòng khách là một cái tủ to ngăn đôi phòng khách. Phía trên tủ là những cái kệ nhỏ chia từng ngăn để các loại tượng, sách, ảnh kỷ niệm. Phía dưới là một dàn loa cực lớn chạy một dọc phía dưới, phía trước loa cũng bị rạch nát bét. Một cái đầu băng cối Akai nằm dưới đất với hai cuộn băng nhựa lòng thòng. Liếc nhìn cái tủ, tôi phát hiện có một ô bịt kín khoảng 20x30cm. Ồ, đáng nhẽ nó phải hở để cho sách, cho tượng vào trưng bày chứ. Mà ô này lại sát trần nhà nên khá cao, chạy sang bên kia cũng thấy kín bưng. Tôi lấy chiếc ghế đứng lên ngó thì thấy miếng gỗ đậy ngoài được bắt vít. Chắc chắn trong hộc này có gì ? Liền gọi thằng ku đi cùng chạy đi tìm cái tô vít. Khi nó kiếm được cái tô vít quay lại thì tôi đã dùng mũi lê M16 vặn được 3-4 cái vít rồi. Rồi cũng chẳng vặn thêm nữa, tôi lùa con lê vào khe bẩy tung cái nắp đậy ra. Ở trong chẳng có gì...ngoài một hộp sắt tròn như hộp đựng sữa bột cho trẻ em. Tôi lấy ra đặt xuống nền nhà. Hộp khá nặng, chắc phải đến 2-3 kg. Thằng ku thì thào :
- Chắc vàng rồi anh ạ. Bọn nó giấu kỹ phết.
Tôi cũng chắc mẩm vậy. Móc điếu thuốc châm lửa hút, rồi bảo ông em :
- Cậy cái nắp lên xem nào.
Ông em nhặt cái lê, tay run run từ từ kê vào nắp hộp và bậy lên. 😀😀😀.
Chẹp

Cứ đến cái cúc ...à quên, cái thắt nút là Cụ Anh dừng

:D
 

Kyson1

Xe điện
Biển số
OF-169849
Ngày cấp bằng
4/12/12
Số km
4,753
Động cơ
453,504 Mã lực
Lão này táo đúnh chỗ. Chắc hôm qua đi ọp ăn nhìu đạm, ít rau đây mà!!!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top