- Biển số
- OF-512
- Ngày cấp bằng
- 27/6/06
- Số km
- 10,222
- Động cơ
- 703,850 Mã lực
Cúi đầu bứt một lá ngòTa về tuốt lá, phân gio lậm
Đổi lấy dai nhân một tiếng cười
Thương nhau đứt ruột giả đò ngó lơ
Cúi đầu bứt một lá ngòTa về tuốt lá, phân gio lậm
Đổi lấy dai nhân một tiếng cười
Đấy! Ai bẩu cô í tiếc cái chưn UB, kể k tiếc khéo lại đc anh Tờ này thay cho anh Tờ kia, bác nhở . Chẹp chẹp!!!Đang làm ở UB không dám bỏ đâu. Cô kia mà như mợ thì chết em. Đi công tác lại dắt về cô Kh'mer xinh xắn. Tìm không được ông kia thì cô ấy dám bắt đền em lắm
Bôi ngay cotri pờ rồ
Bí từ mài đít bên thềm.
Mài đi mài lại cũng lòi khúc thơ.
Miệng cười chân đá ống bơCúi đầu bứt một lá ngò
Thương nhau đứt ruột giả đò ngó lơ
Hồi nào lưới kéo diếc, rôBôi ngay cotri pờ rồ
Dịu đau, giảm rát, khúc thơ hết tòi
Miệng cười chân đá ống bơ
Con diếc cũng liếc, con rô cũng dòm
Em xin sửa chút vần thơ của cụ anh và có thêm xíu
Quán tranh(đứng) im lìm trong vắng lặng.
Bên chòm hoa tím rụng tơi bời.
Mây trắng trời trong đôi mắt biếc
Môi hồng tóc ngắn nép bên Sim.
Ta về điểm phấn tô son
Ngạo với nhân gian (vài) tiếng cười (trừ)
Ta về tuốt lá, phân gio lậm
Đổi lấy dai nhân một tiếng cười
Chiều chiều tựa ghế buông cần
Cánh hoa rơi xuống bỗng mần được thơ.
Anh đi nắng dãi lưng đồi
Hẹn về anh bẻ cả chồi lẫn hoa
Bí từ mài đít bên thềm.
Mài đi mài lại cũng lòi khúc thơ.
Cúi đầu bứt một lá ngò
Thương nhau đứt ruột giả đò ngó lơ
Bôi ngay cotri pờ rồ
Dịu đau, giảm rát, khúc thơ hết tòi
Miệng cười chân đá ống bơ
Con diếc cũng liếc, con rô cũng dòm
Các anh các chị tha cho chủ thớt và những người ba ngơ, ngô nghê như em được không ạ. Đang Sim, đang Phấn son thì chuyển ngay sang Phaan gio với Cá.Hồi nào lưới kéo diếc, rô
Bây giờ lưới rách, diếc rô chẳng màng
Nào!Các anh các chị tha cho chủ thớt và những người ba ngơ, ngô nghê như em được không ạ. Đang Sim, đang Phấn son thì chuyển ngay sang Phaan gio với Cá.
Thớt đang cao trào của tình ái thì thơ nó cũng phải ướt tí chứ, nhe nhẹ cũng phải như dưới nhá
Ta dìu nhau bước vào tâm bão
Cứ vội vã vành môi còn bỡ ngỡ
Nụ hôn ấm vẫn còn nồng trên ngực
Em luống cuống theo anh từng ngụp
Vâng, em giả cái trăng lên cao tít cho cụCác anh các chị tha cho chủ thớt và những người ba ngơ, ngô nghê như em được không ạ. Đang Sim, đang Phấn son thì chuyển ngay sang Phaan gio với Cá.
Thớt đang cao trào của tình ái thì thơ nó cũng phải ướt tí chứ, nhe nhẹ cũng phải như dưới nhá
Ta dìu nhau bước vào tâm bão
Cứ vội vã vành môi còn bỡ ngỡ
Nụ hôn ấm vẫn còn nồng trên ngực
Em luống cuống theo anh từng ngụp
Có rồi emNào!
hãy siết chặt vòng tay
Môi kề môi…
vai kề vai…
tưới lên đời nhau những giọt nồng ân ái
Mặc kệ gió giông đời hãy cùng nhau tan chảy
Để thỏa thèm thuồng…
cháy….
….cháy những khát khao...
Nàng...
"Lương về chưa anh..."
Nào!
hãy siết chặt vòng tay
Môi kề môi…
vai kề vai…
tưới lên đời nhau những giọt nồng ân ái
Mặc kệ gió giông đời hãy cùng nhau tan chảy
Để thỏa thèm thuồng…
cháy….
….cháy những khát khao...
Nàng...
"Lương về chưa anh..."
Xin em đừng hỏiCó rồi em
Những tờ lương
Khắc khoải
Chưa kịp ấm ví
Lặng lẽ
Hiến dâng
Chợt ngỡ ngàng giữa oi ả trời chẳng thể nổi giông
Nụ cười em dịu dàng
Anh
Tan chảy
Trăng sao giề, tơ đang xem tiviVâng, em giả cái trăng lên cao tít cho cụ
Em hờn...Có rồi em
Những tờ lương
Khắc khoải
Chưa kịp ấm ví
Lặng lẽ
Hiến dâng
Chợt ngỡ ngàng giữa oi ả trời chẳng thể nổi giông
Nụ cười em dịu dàng
Anh
Tan chảy
Xin em đừng hỏi
em ơi!
khơi khơi câu hỏi biết ngày kết đây
thôi thì tay nắm bàn chân
tim rung nhịp đập vui cùng đêm đông
lông nhông
mình lại lông nhông
Trăng sao giề, tơ đang xem tivinên không ra ngắm sao trăng nhá
Hông biết lão pain nhà mợ mở thớt mưa rồi dạo này lạc vào cõi lào nhờVâng, em giả cái trăng lên cao tít cho cụ
Mềm...Em hờn...
Em dỗi...
Anh lông nhông...
Anh mềm nhũn...
emcobietdauHông biết lão pain nhà mợ mở thớt mưa rồi dạo này lạc vào cõi lào nhờ
Em dự là vì mợ bỏ rơi nên mới đau đớn nên không quay lại
Em hờn...
Em dỗi...
Anh lông nhông...
Anh mềm nhũn...
Đâu phải bởi mùa thuMềm...
Thoáng vào thêm một chữ
" Nếu "
Để còn biết được tim này liêu xiêu
Hồn hoang phế đã nhạt
chiều
Phố mời quán nhỏ, cà phê ta chờ
Nghe tâm chợt ngấy bồi hồi
sao từng giọt đắng
lại
càng mềm môi.
Chứ không mềm kiểu đám ma con giun nhá nhá
Nick vận vào dồiEm dự là vì mợ bỏ rơi nên mới đau đớn nên không quay lại
Một chuyện tình buồn. Lại là 1 sự đợi chờ trong hi vọng để rồi thất vọng của người con gái Kh’mer.Trời mưa em lọ mọ nằm gõ nốt chuyện cô gái Kh'mer đáng thương:
Sáng hôm sau chúng tôi lên đường trở về Phnom Penh từ khá sớm. Trời mới mờ sáng, bước xuống sân đã thấy cô gái đứng chờ. Đưa cho tôi hai gói đường th'nốt và một ống tre nhỏ đựng nước th'nốt. Cô gái nắm tay tôi nói :
- Anh mang theo đi đường uống cho đỡ khát. Có ít đường Th'nốt làm quà. Chúc anh đi đường bình an. Nhớ giúp em tìm anh Thanh.
- Cô yên tâm. Tôi hứa với cô sẽ nỗ lực tìm kiếm trong khả năng tôi có thể làm được. Vì nó còn phụ thuộc nhiều điều kiện khác nữa.
Cô gái tháo cái khăn Croma đang quàng trên cổ, quàng lên cổ tôi :
- Em sẽ luôn theo anh để thúc giục anh đó. Nhìn thấy cái khăn này chắc anh sẽ không quên việc em nhờ.
Tôi chỉ im lặng gật đầu chào cô gái rồi bước lên xe.
Chú cán bộ VN cười :
- Thằng này tài, ở có mấy ngày mà tán đổ con bé Campuchia.
- Không có chú, cô ta nhờ cháu về Phnom Penh tìm cậu anh trai thất lạc lâu ngày thôi.
Ông chú cười khà khà:
- Tao thấy mày với nó chia tay bịn rịn lưu luyến quá nên nghi nghi.
Xe tăng tốc lao ra khỏi cổng UB để lại cô gái Kh'mer bé nhỏ đứng giữa quầng bụi trông theo.
Về Phnom Penh tôi cũng bận nhiều việc. Mấy ngày đi công tác bài học ở trường cũng nhiều. Nên hơn một tuần sau mới có ý định đến 478. Tôi lên gặp cụ trung tá An định nhờ cụ ấy sang 478 giúp. Nghe xong câu chuyện cụ An nói :
- Thằng cu Thanh kỷ luật nó còn chưa hết. Thôi, tao bận không đi làm mấy cái việc này. Mày đã hứa giúp cô gái kia thì ra 478 hỏi quân lực xem.
- Vậy chú cho cháu mượn cái xe một buổi đi.
- Uh, xuống bảo lái xe nó đưa chìa khóa cho. Đi nhanh chiều tao còn đi có việc.
Tôi xuống nhà lấy chiếc xe Jeep của cụ An rồi đi đến khu vực đóng quân của đoàn 478. Đoàn 478 thành lập tháng 4 năm 1978, trước B.68 2 tháng. Anh em ban B68 thì gần 1/2 từ 478 chuyển sang. Sau này đơn vị vệ binh bị thiếu hụt quân số thì cũng lấy lính 478 bổ sung sang. Nên quan hệ giữa 478 và B68 khá thân thiết.
Vì vậy, nên tôi dễ dàng gặp đ/c trợ lý quân lực. Đó là một trung úy khá trẻ quê miền bắc ( hình như Thái nguyên hay Vĩnh phúc gì đó, lâu ngày tôi không nhớ chính xác) sau khi pha trà mời tôi và đẩy bao Samit mời tôi hút, trung úy hỏi :
- Anh có việc gì không ?
- Tôi muốn hỏi đoàn mình có cử cán bộ đến Pursat làm chuyên gia cách đây hơn 1 năm không ?
- Chuyên gia quân sự ở các tỉnh đều do đoàn 478 đảm nhận từ sau giải phóng.
Cách đây khoảng 1 năm mới rút về giao cho quân khu 5, quân khu 7, quân khu 9. Tùy từng địa bàn anh ạ.
- Vậy anh thử xem hộ tôi trong đoàn ở Pursat có đồng chí tên là Thanh quê Thanh hóa không ?
Trung úy lấy trong hòm gỗ dưới gầm bàn mấy cuốn sách khổ lớn. Ngoài bìa đóng dấu mật. Mở một cuốn ra, trung úy cắm đầu dò...
Một lúc lâu trung úy ngẩng lên lắc đầu:
- Không có ai tên là Thanh quê Thanh Hóa anh ạ. Có hai anh Thành một quê TH và một quê Hà Tây.
Suy nghĩ thoáng qua tôi biết cô gái kia đã nhầm, hoặc do cách phát âm không chính xác. Anh chàng khổ chủ kia chắc chắn là anh Thành - Thanh Hóa.
- Có lẽ người tôi muốn tìm là anh Thành người TH rồi.
Trung úy gật đầu :
- Vâng, cũng có thể. Nguyễn Văn Thành- quê quán .......Tỉnh Thanh Hóa... Ở nhưng mà...
- Sao ?
Trung úy hạ giọng :
- Đ/c này đã hy sinh cách đây 8 tháng trên đường đi công tác rồi. Bên ban chính sách đã có giấy báo tử về địa phương.
Nghe xong tôi chao đảo. Một sự thương cảm, xót xa dâng lên cay mắt.
- Đ/c xem lại có chính xác không ?
- Không sai đâu anh.
- Vậy đ/c cho tôi xin trích ngang của anh Thành được không ?
- Cái này sai nguyên tắc anh ạ. Mà có việc gì mà anh cần.
Tôi kể lại cho trung úy nghe câu chuyện cô gái Kh'mer ở Pursat. Nghe xong trung úy nói :
- Chuyện này cả tôi và anh đều không giải quyết được. Có lẽ tôi đưa anh sang ban chính sách xem sao.
Hai chúng tôi sang ban chính sách. Gặp đ/c thiếu tá phó ban. Sau khi nghe tôi trình bày. Thiếu ta nói :
- Đ/c Thanh đã vi phạm 9 điều kỷ luật khi công tác trên đất bạn. Nếu còn sống chắc chắn sẽ bị kỷ luật. Giờ đ/c đã hy sinh, chúng tôi đã thông báo về địa phương. Thôi cứ để như vậy. Nếu thêm chuyện này thì kể cả hy sinh cũng sẽ bị kỷ luật. Làm không khéo sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước. Kẻ địch sẽ lợi dụng chuyện này tuyên truyền bôi xấu quân tình nguyện VN...
Chuyện này đ/c nên dừng ở đây. Việc còn lại chúng tôi sẽ xử lý. Trước hết chúng tôi sẽ cho người về Pursat xác minh lại câu chuyện này. Sau đó sẽ bàn với cấp trên cách giải quyết.
Tôi đứng lên cám ơn 2 đ/c 478 và xin một tờ giấy ghi lại tên và địa chỉ của cô gái KKh'mer rồi ể oải ra xe phóng về.
Vậy, là xong chiến tranh thật khắc nghiệt. Dù sao cũng phải có thông tin cho cô gái Kh'mer. Về đến nhà tôi viết vội vài dòng thông báo cho cô gái.
- Đã tìm thấy anh Thành, nhưng không gặp vì anh ta đã về VN đi học.
- Cơ quan anh Thành tại Phnom Penh sẽ cử người gặp mẹ con cô để xem xét nguyện vọng và giải quyết.
- Chúc mẹ con cô vui vẻ - bình an.
Nếu nhanh thì sau 1 tuần cô gái sẽ nhận được thư.
Từ đó tôi cũng không có thông tin gì của cô gái ngoài một lá thư ngắn viết cảm ơn sự giúp đỡ của tôi. Cô cũng chưa thấy người đơn vị đến liên hệ. Lá thư cô viết cho tôi chỉ cách ngày tôi viết cho cô khoảng 10 ngày.
P/s : tuần trước trong khi dọn đống hồ sơ chiến chiến trường bao gồm các giấy tờ từ 1976 và hàng trăm lá thư của gia đình, bạn bè, bạn gái... viết cho từ năm 1976...tất cả những lá thư đó tôi đem đốt vừa đốt vừa đọc lại một vài lá. Trong đống thư từ đó thì có lá thư của cô gái Kh'mer này. Ký ức xưa chợt sống lại. Nên mới có câu chuyện này, thực sự là chuyện này tôi không nhớ, và đã quên nếu không nhìn thấy lá thư.
Khi mê dâm chỉ là dâmĐâu phải bởi mùa thu
Mưa bay cho tay mềm
Tháng năm anh gồng kim chỉ ngược thời gian
Ngược nắng ngược mưa, nên giờ anh trúng gió
Rất khó