[Funland] Những hồi ức của một lính Hải quân

Bung To

Xe điện
Biển số
OF-31819
Ngày cấp bằng
20/3/09
Số km
4,233
Động cơ
520,604 Mã lực
Đang hóng chuyện em Hải Lệ thơ mộng thế mà cụ cho ngay phát Thời bao cấp ! :))
 
Chỉnh sửa cuối:

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,719
Động cơ
473,842 Mã lực
Úi! Vụ 1-Rắc này giờ cháu mới biết, cách kể của cụ cũng thú vị, định mời cụ ly rượu nhưng máy không cho \:D/
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Đang hóng chuyện em Hải Lệ thơ mộng thế mà cụ cho ngay phát Thời bao cấp ! :))
Thì chuyện chính sử :-| nó chỉ là thế.
Tiểu thuyết diễm tình thì nó mới lâm ly được chớ ;)
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Lần đầu đi Bô-ing Tây lái.

Tầu bay thì mặc tầu bay
Tầu bay không có sân bay…khỏi bò


Trước khi biên về chuyện bay bổng, hãy nhớ về: làm thế nào, để tới được cửa, của ‘ông tầu bay’, hồi đó đã.

Vào một sáng cũng chả đẹp trời lắm của tháng Năm, sau ngày sinh nhật của ông Cụ vài hôm, thuộc về một năm cuối 8x, baoleo nhà cháu lĩnh ấn tiên phong, dẫn một đoàn ‘x trơ thân cụ’ gồm hơn trăm người, lên đường sang xứ 1-Rắc.

Trước khi đi, cũng chỉ được biết là sẽ đóng quân ở thủ đô Bát-đát của xứ 1-Rắc kia, mà chửa biết sẽ về công trình nào của Bộ quốc phòng 1-Rắc.
Nhưng được ở thủ đô là tươi lắm rồi, xuân chán vạn hơn các đoàn đã bay trước và sẽ bay sau, mà địa danh trú đóng toàn những là heo hút trùng mây: Tích-cơ-rít, Bát-sa-ra, Mo-Sun, Ba-bờ-lệch, vân vân và vân vân.

Từ Hà Nội ra Nội Bài hồi ấy, chửa có ‘đường cao tốc’ Bắc Thăng Long nhé. Có mỗi nhõn con cầu Thăng Long thôi.
Còn con đường ra sân bay thì bé tẹo và ngoằn ngoèo dư giun bò. Từ đầu bắc cầu, con đường nó bò lệch phải, sang Đông Anh, rồi mới nhón nhén dẫn vào sân bay theo con đường mòn của đầu Nam sân bay bây giờ.

Không đi theo xe buýt cùng với đoàn, mà baoleo nhà cháu được xe com-măng-ca đưa ra sân bay.

Thủa ấy, nhà ga hành khách Nội Bài, là 1 phần của cái nhà ga hàng hóa bây giờ.
Bây giờ nom nó nhếch nhác thế, chứ hồi ấy, nó là công chúa của ta, đứng đón khách thập phương, đáp tầu bay đến thăm xứ mình.

Trước khi nhập đoàn, baoleo nhà cháu tranh thủ mua vé ‘Tiễn đưa hành khách đi tầu bay’ của dịch vụ Hàng Không, cho người thân đưa tiễn mình hôm ấy.

Gía vé thì lâu rồi không nhớ. Nhưng giá trị của mỗi tấm vé thì vưỡn còn nhớ. Mỗi vé có giá trị tương đương bát ‘tái bắp’ loại đặc biệt, có kèm theo 2 trứng trần và 3 quẩy thời nay.

Những người có ‘vé đưa tiễn’, sẽ được An ninh hàng không, cho phép leo lên cầu thang ở bên ngoài Nhà ga Hành khách, để lên nóc mái bằng của nhà ga sân bay, đặng đứng đó để nhòm thấy người thân của mình, đi bộ từ trong nhà ga, qua sân đỗ, lên cầu thang máy bay, và vẫy vẫy.
Nên nhớ, hồi đó xăng hiếm như máu, nên chửa có ô tô buýt, chở khách từ cửa nhà ga, ra cầu thang máy bay, nhóe.

Sau khi nhập đoàn và làm các thủ tục bay xong, baoleo nhà cháu mới hỏi tay An ninh đứng gác bên cánh cửa kính dẫn ra sân đỗ:
-Ông chỏ cho tui xem, cái tầu bay tí nữa tụi tôi leo lên, nó là con nào, để tui còn dẫn đoàn.

Tay An ninh thở hắt ra:
-Việc chó gì phải chỏ. Ông cứ nom thấy con tầu bay nào to nhất, hoành tráng nhất, đẹp nhất. Thì chính là con mà các ông bay hôm nay. Mà cái sân bay quốc tế này, mỗi hôm có vài chuyến bay, nhiều nhặn gì đâu mà ông sợ lạc.

Qủa đúng vậy. Trên sân bay Nội Bài lúc ấy, đâu như có chừng 3 con. Một con cánh quạt, *** chạm đất, *** chổng lên giời, sau này mới biết nó là con DC-3. Một con khác, thuộc loại phản lực, dưng có dáng đậu như sắp ngã, sau này biết nó là con I-ắc 40. Và con còn lại.

Oái chà chà. Khỏi phải nói. Phản lực là đương nhiên. To vật vã, to bằng nửa cái sân đỗ chứ chả chơi. Ấy là hồi ấy, lần đầu thấy, nom nó hoành quá, nên hốt.
Sơn trắng, viền xanh hai bên, đẹp nõn nà. Chả biết nó là con gì, sau này tra mạng, mới biết nó là con Bô-ing 707.

Ơn Đ….ảng, Ơn Chính phủ, rồi cũng đến giờ ra máy bay.

Cửa kính mở ra phát, là cả trăm ‘x trơ thân cụ’ Việt ào ra sân, trả còn hàng lối gì sất. Mặc cho baoleo nhà cháu và mấy tay đội trưởng, phiên dịch gào lạc cả giọng:
-không cần tranh nhau, ai cũng có ghế ngồi. Số ghế được ghi trong bo-đinh-bát ấy.

Dưng, trả có ai trong số ‘x trơ thân cụ’ Việt ấy, ăn nhời.:-|

Kể từ giờ phút ấy, baoleo nhà cháu hiểu rằng, khi được ‘cởi trói’, thì trong thời gian chưa quen được với cảm giác ‘tự do’, ‘quần chúng’ sẽ có những hành động ‘cách mạng’ khó mà kiểm soát nổi. :-|

Cố nén một tiếng thở dài, baoleo nhà cháu ngán ngẩm nghĩ về quãng thời gian sẽ quản lý ‘x trơ thân cụ’ Việt này trong thời gian tới, nơi xứ người.

Lững thững hành tiến theo kiểu: ‘tam bộ - nhất thoái’ để còn ngoái lại, vẫy tay tạm biệt người thân trên nóc nhà ga, nhà cháu gần như là người cuối cùng bước đến gần cầu thang máy bay. Đến đây, thì nhà cháu bị tụi An ninh chặn lại:
-Ông là cán bộ hả?

Nhà cháu bẩu : ‘sao thế’, vừa có ý hỏi tụi An ninh, vừa có ý trả lời.

Tụi An ninh nói luôn, chả cần để ý đến thái độ cũng như câu trả lời của nhà cháu:
-ông gọi mấy tay của đoàn ông ra đây, xúm lại mà bốc hết số hành lý của các ông lên máy bay đi.

Té ra là. Theo quy định an ninh hàng không của tụi 1-Rắc. Tất cả hành lý ký gửi trong bụng máy bay, công nhân bốc xếp không được xếp vào trong máy bay.
Hành lý được chở ra gần máy bay, rồi vất xuống đó.
Sau đó, từng hành khách một, đồ của ai, người nấy nhặt, rồi xếp vào bụng máy bay.
Nay bay sang Việt Nam, biết ‘nhân dân ta rất anh hùng’, nên tụi 1-Rắc đã ‘mạ- lum’ và phá lệ.
Tức là chỉ cần người trong đoàn bay, xếp hàng vào khoang chứa là được, không cần từng cá nhân, nhận dạng mặt hàng của mình.

Báo hại, baoleo nhà cháu phải gọi toàn bộ dàn đốc công và phiên dịch xuống, phụ bốc hàng vào khoang bụng máy bay.

Bới ‘x trơ thân cụ’ Việt kia, còn đang mải mê vặn hết núm này đến núm khác trong máy bay, trong tiếng rên la ‘mầm- nua !; mầm-nua !; mầm- nua !’ của các nàng tiếp viên xinh đẹp như các công chúa của xứ Ba-tư.

Muốn biết câu chuyện bay bổng thế nào, xin mời xem hồi sau, sẽ rõ.



Ghi chú:
Mạ-lum: hiểu
Mầm-nua: cấm, không được
 

congdanhang3

Xe tải
Biển số
OF-89978
Ngày cấp bằng
28/3/11
Số km
400
Động cơ
290,333 Mã lực
Cháu tầu ngầm mãi ở đây để đọc chuyện của cụ, nhưng phải nổi lên hít không khí và thưa với cụ rằng: Chuyện của cụ quá hay, cụ viết tiếp chuyện em Hải Lệ đi với lại cụ kể chuyện bới đất lật cỏ cho cháu nghe với ạ.
 

PhamHongHa90

Xe hơi
Biển số
OF-327207
Ngày cấp bằng
15/7/14
Số km
111
Động cơ
286,210 Mã lực
Kể chuyện 1 răng 1 rắc tiếp cụ ơi, nhà cháu trước giờ đọc báo cứ tưởng tượng xứ đó như là xã hội chiếm hữu nô lệ vậy... hị hị! :D phiền cụ chủ đưa nhà cháu đi du lịch với! ))
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Cháu tầu ngầm mãi ở đây để đọc chuyện của cụ, nhưng phải nổi lên hít không khí và thưa với cụ rằng: Chuyện của cụ quá hay, cụ viết tiếp chuyện em Hải Lệ đi với lại cụ kể chuyện bới đất lật cỏ cho cháu nghe với ạ.
Chuyện chiến sỹ Hải Lệ, thì nhà cháu đã biên hết rồi.

Sau buổi tối chia tay trong quân doanh, nhà cháu chẳng còn bao giờ gập lại chiến sỹ Hải lệ nữa.
Hình bóng của chiến sỹ Hải Lệ, thì nhà cháu cũng đã ‘bốt’ lên ở bài trước.

Và chuyện mong tìm lại được chiến sỹ Hải Lệ, nhà cháu cũng đã từng biên, cũng ở trong ‘Topic’ này.
Xin trích lại thế này:

‘Chiến tranh biên giới qua đi, đất nước bình yên, cô bé trong trung đội tân binh Hải quân thủa nào đã trở về làm thảo dân.
Và anh vẫn còn nhớ về em, cô bé Hải quân chỉ có đôi bím tóc tròn làm duyên. Cô bé Hải quân chỉ có khẩu AK và trái tim nhân hậu bên mình.
..............
Dọc đường ‘côi cút-bới đất-lật cỏ’ mưu sinh sau chiến tranh, tụi anh, không còn gập lại em, những nữ chiến binh chỉ có đôi bím tóc tròn làm duyên, chỉ có khẩu AK và chiếc ba lô sờn mòn theo năm tháng.
........... Các em đều đã đã trở về làm thảo dân, sớm hôm tần tảo, kiếm gạo nuôi con. Các em đã hòa tan và khuất lấp dưới triệu triệu lớp bụi thời gian mất rồi.

Để đến hôm nay, những người chỉ huy kiêu bạc, hào hoa năm xưa của các em, tụi anh, những người lính cũng đã về chân dốc bên kia của cuộc đời, mắt tuy đã nhuốm mầu khói sương, nhưng các anh vẫn đi tìm các em, vẫn nhớ về các em, những chiến binh mềm mại - đồng đội một thủa, thời biên giới chiến tranh.

Hỡi Hải Lệ, cô bé trong trung đội tân binh Hải quân năm xưa, cô bé mắt nai bên mép sóng vùng 1 thời chiến tranh đánh Tầu, cô bé hay làm khó anh, trong các phiên gác đêm thủa ấy: cho giù bây giờ, em đã là một mệnh phụ phu nhân quyền quý ở vùng Vườn Đào-Quảng Ninh, hay là một người mẹ nghèo, đang tần tảo gỡ hầu trên gềnh đá Cát Hải, hoặc là em đã là bà mế miền thượng du, như thiên hạ vẫn đồn.
Mỗi khi gió lạnh, chuyển mùa. A lại như hình dung ra, trong 1 bản làng xa lắng miền thượng du, có 1 người con gái-đã qua tuổi thanh xuân, run run- ngồi co ro bên bếp lửa hồng trên nhà sàn, tránh rét.
Tay người ấy run run, lần mở tấm vải khăn mùi-xoa có thêu hình chiến hạm với song biển xanh, trong đó gói 1 tấm huy chương Chiến sỹ đã cũ mèm, và 1 vài tấm ảnh, thời con gái- chiến sỹ của nàng.
Và a đoan chắc rằng, trong cái mùi xoa ấy, thế nào cũng có 1 mẩu ảnh bé xíu của a, được nàng cắt ra từ tấm hình chụp chung toàn đơn vị.

Em, HL, em hãy nhớ về những năm 8x, với những đợt sóng bạc đầu, chùm lên con tầu PCF năm xưa.
Em hãy nhớ về vùng biển biên giới Đông bắc, thời biên giới chiến tranh:

Nơi một thời, ta thầm gọi tên nhau.
Nơi hè đến với muôn vàn nỗi nhớ

Một con sáo sang sông
Một nhành hoa phượng đỏ
Anh đi hoài trong nỗi nhớ mênh mông


Biển biên cương, thẫm đẫm ánh sương mờ

Trong gió nóng, có mùi hương quả chín

Trong gió sớm, có điều gì xao xuyến

Để ráng chiều - đỏ mọng cả hoàng hôn


Những ước mơ xa - những kỷ niệm mềm

Trang trí nhớ như chùm hoa mua tím

Những lầm lỡ, cũng là bài học lớn

Và mơ hồ, là ánh mắt người thương


Anh chẳng dám tìm, điều mới lạ đâu em

Bởi biết cuộc đời, không đẹp như mơ ước

Hạnh phúc bay về, đâu dễ đậu cành ta

Và bây giờ, em hỡi, cách xa

Càng tô đậm, những dáng hình kỷ niệm


Nơi mình đã sống, một thời rất đẹp

Áo lính sờn, nhưng trán ngập ước mơ

Nơi một thời ta tập tọng làm thơ

Bởi bối rối trước cái nhìn là lạ

Nơi hè đến, bỗng hóa thành nỗi nhớ

Nơi một thời ta thầm gọi tên em….

Hỡi các em, cô bé chiến binh chỉ có bím tóc tròn làm duyên, tụi anh, vẫn luôn nhớ các em, những chiến binh nhân hậu, thời chiến tranh biên giới.’


Bây giờ, thời đại công nghệ thông tin, các bác thử tìm hộ cho nhà cháu xem, chiến sỹ HL bây giờ đang ở nơi nao nhé. 8->
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Kể chuyện 1 răng 1 rắc tiếp cụ ơi, nhà cháu trước giờ đọc báo cứ tưởng tượng xứ đó như là xã hội chiếm hữu nô lệ vậy... hị hị! :D phiền cụ chủ đưa nhà cháu đi du lịch với! ))
Xin vâng.
Ngay và luôn đây :-|
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Lần đầu tập thể bị tập thể sờ tr...ym ...tập thể.

An ning thì Rắc rất kiêng
Tuy là của miềng, ‘nó’ cứ sờ t….rym.


Lại nói đến chuyện đi con Bô-ing Tây lái.

Sau khi bốc hết số hàng của đoàn vào khoang con Bô-ing xong, baoleo nhà cháu đã mệt phờ râu trê, bộ com-pơ-lê khoác trên người, đã như dưa cải phơi nắng tháng tám.
Lần từng bước trên cái cầu thang dài ngoằng, để lên được đến cửa máy bay, thì vũ khí của nhà cháu ‘nó’ đã thọt lên tới cổ vì mệt.

Ngay thềm cửa máy bay của con Bô-ing, theo thông lệ quốc tế, đây đã là lãnh thổ của 1-Rắc, nhà cháu va phải ngay 3 thằng Ả-Rập to con như hộ pháp. Được cái, thằng nào nom cũng rất xinh trai, hơn đứt cái thằng cu ‘trai đẹp Omar Borkan Al Gala’ mà chị em nhà ta mê mẩn tít mù năm 2013 vừa rùi.

Chẳng nói chẳng rằng, không một lời: ‘xa-lam a-lay-cum’ hay ‘xờ-nô-lệch-dên’ làm phép. Thằng đầu tiên trong ba thằng, vồ lấy nhà cháu như cáo đói vồ gà mái tơ. Hai bàn tay đầy lông lá của nó, vầy vò không thương tiếc, đôi nhũ hoa của nhà cháu.

Chửa kịp định thần, thì thằng thứ hai, đã ngồi thụp xuống, xoa lấy xoa để đôi bắp chân thon, nõn nà của nhà cháu.

Chửa hết, và kinh nhất, thằng thứ ba, mắt xanh, da trắng, râu quai nón xanh rì, đeo cầu vai có hai vạch vàng, nháy mắt đầy tinh qoái, rồi với một cái liếm mép đầy thèm thuồng, chẳng oong- đơ và báo trước gì sất, vươn luôn đôi tay dài như con đười ươi ra, mát xa ngay chỗ thầm kín và riêng tư nhất của nhà cháu.

Mát xa đi rồi mát xa lại, thằng thứ ba trố mắt ngạc nhiên, xì xồ với hai thằng còn lại: ‘mu -mạ -lum?, mu -mạ -lum?. Ma-cu!, ma-cu!!!’.

‘Tầu sân bay’ chúng mày. Bố mày vừa bốc vác hơn hai tấn hàng, quá mệt, nên ‘nó’ thọt lên cổ nhá. Chứ ông mày đây, hoành tráng còn hơn cả thằng bố Xát-đam nhà chúng mày, chứ chả chơi.

Nghĩ thế thôi, chứ theo phép tắc ngoại giao, nhà cháu cũng chỉ chỏ vào ‘đấy-đấy’ và khai sáng cho chúng rằng:
- ‘A-cu. A-cu’.

Và để giải thích cho chúng rằng, tại sao ‘nó’ lại thành ‘ma-cu’, nhà cháu chỏ xuống dưới bụng máy bay, nơi khoang chứa hàng, và khai sáng tiếp:
-A-ny, xu-gôn, hoai-hoai. Then -> tạ-ban. Then -> ma-cu.

Ba thằng ré lên cười như ma nhập, rồi khoắt tay bảo nhà cháu:
-Dên. Mạ -lum. Mạ-lum. Duôi,..., duôi
Và chỉ đường vào trong khoang hành khách máy bay.

Sau này, hỏi lại, thì biết rằng, tập thể cả đoàn ‘x trơ thân cụ’ Việt của nhà cháu, ai cũng bị mấy thằng ‘trai đẹp’ sờ mó, và đã bị ‘thất thân’ 1 cách tập thể, đầy ‘khó tả’.

Và từ sau lần ấy, mỗi khi bay tầu bay của tụi Ả-rập, đặc biệt bay từ khu vực Trung Đông, thì chuyện bị tụi an ninh của máy bay, sờ mó mình thánh, đã là chuyện thường ngày ở huyện.

Oài, ‘tầu sân bay’ mấy thằng ‘trai đẹp’. Vì Đ….ảng, vì Chính phủ, mà đây là lần đầu tiên, những khu vực nhạy cảm, kể cả nơi ‘đào tạo bộ chính trị’ bị kẻ lạ xâm phạm ‘khí tiết’. Chỉ vì mấy ‘tăm chẹo’ Mỹ kim, tiền lấy dầu hồi đánh Mỹ, nên bố mày tạm tha cho các con đấy thôi nhé.
Lẩm bẩm xong, thì baoleo nhà cháu cũng lọt hẳn vào trong khoang hành khách của con Bô-ing.

Oai. Vừa ở mặt sân bay bê tông Nội Bài trong cái nắng gắt giữa trưa của tháng Năm, nhà cháu như rơi thụt vào một cái hang đá, mát mát là. Thậm trí mát lạnh cả đuôi. Thơm thơm là, thơm hơn cả hương thị đầu làng.
Và còn mát hơn cả kem, mềm hơn cả nhung, một bàn tay búp măng, nõn hồng, ôm lấy vai nhà cháu, dìu ngồi xuống ghế.

Choang choáng nhìn ra, hóa ra, một em tiếp viên, xinh hơn cả công chúa ngàn lẻ một đêm, váy ngắn mầu tiết dê, áo trắng ngắn tay có viền ren Ba-tư, đang ấn nhà chúa xuống ghế, với thứ tiếng Anh du dương, chuẩn âm Pa-ri-xờ:
-‘xít hia, pờ lí’.

Hầy a. Toàn phải nghe tiếng Ả-rập nhức cả tai từ nẫy đến giờ, chừ mới gập 1 em nói tiếng Anh giọng Pa-ri, may quá.
Nhà cháu mở máy luôn, bẩu với em rằng, ghế hàng đầu, cạnh cửa sổ này, đếch phải của tao, mà theo ‘bo-đinh-bát’, tao ngồi giữa cơ.

Cô công chứa ‘ngàn lẻ một đêm’ cả cười. Rồi vẫn thứ tiếng Anh theo âm chuẩn Pa-ri, nàng khai sáng cho nhà cháu.
-Đây là chiếc chuyên cơ dành riêng, chuyên trị chở ‘x trơ thân cụ’ Việt sang xứ 1-Rắc chúng iem. Và chúng iem cũng đã rất hiểu ‘nhân dân các anh rất anh hùng’, nên đã xếp chỗ ngồi theo kiểu an ninh của chúng iem. Nghĩa là, kệ cụ con ‘bo-đing-bat’ nó ghi giề, cứ ông nào lên trước, là bọn em xếp xuống hàng ghế dưới cùng, cứ thế, lần lượt cho đến hết.

Hi hi. Té ra, nhà cháu là người lên máy bay sau cùng, lại được chỗ ngồi tốt nhất. Ơn Đ...ảng, ơn Chính phủ, trâu chậm, chưa hẳn đã uống nước đục.

Được 1 tý, công chúa ‘ngàn lẻ một đêm’ đưa mời nhà cháu 1 cốc giấy to, đựng đầy Pép-xi.
Oài, ngụm Pép-xi đầu tiên kể từ khi nhà cháu nhìn thấy ánh sáng mặt giời, cách đấy hơn 30 năm về trước.

Chẳng khách sáo làm gì, baoleo nhà cháu tợp 1 hơi rõ to, như hồi còn ở lính, vẫn tu gầu nước giếng ở bếp Hải đoàn.

Oái chà chà. Tê dại con lưỡi. Cay xè nơi cuống họng. Và dường như có tiếng ‘oàng’ nơi cuối cuống con tỳ. Kèm theo đó là một quầng hơi nóng như bom na-pan, bốc thẳng lên từ dạ dầy, chui qua vòm họng và làm cay nhức cả xương lá mía của đôi mũi khốn khổ. Qúa choáng.

Trong chạng thái bồng bềnh của say Pép-xi, dường như cô công chúa ‘ngàn lẻ một đêm’ đang thì thầm vào tai nhà cháu:
-Máy bay đã bay hết không phận Việt Nam, đang qua Lào, để hướng về Băng-gờ-la-***-xơ.






Ghi chú:
Xa-lam-a-lay-kum: Chào khi gập nhau, nhất là buổi sáng
Xờ-nô-lệch-dên: Anh có khỏe không
Mu-mạ-lum: Không hiểu (mạ-lum là hiểu)
Ma-cu: không có
A-cu:
A-ny: tôi, tao
Xu-gôn: làm việc (đã chú ở bài trước)
Hoai: nhiều
Hoai-hoai: nhiều nhiều
Tạ-ban: ốm, mệt
Dên: tốt (đã chú ở bài trước)
Duôi: đi đi
 

pain

Xe ba gác
Biển số
OF-26066
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
20,443
Động cơ
128,451 Mã lực
Nơi ở
Tháng 3
Em ngã ghế và bị bọn xung quanh nhìn như thằng dở hơi! Salam Alaycum =))
 

PhamHongHa90

Xe hơi
Biển số
OF-327207
Ngày cấp bằng
15/7/14
Số km
111
Động cơ
286,210 Mã lực
Chết cười với chuyện của cụ, mà cái đám 1 răng nó cũng tệ, ngay từ đầu mà cụ dc cái cô " em tiếp viên, xinh hơn cả công chúa ngàn lẻ một đêm, váy ngắn mầu tiết dê, áo trắng ngắn tay có viền ren Ba-tư" khám thì chắc khỏi phải giải thích là "a-cu" roài nhỉ, có khi đám con cháu lại được cái tiếng "anh hùng" trong mọi hoàn cảnh... hị hị!! :D
Cơ mà dc 2 ngày nghỉ cuối tuần vào hóng cụ mà chẵng thấy, cụ chủ thâm canh cây gì mà bới đất ghê quá!. Thôi cháu hóng kỳ tới ah!.
 

Vịtxanh

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-11416
Ngày cấp bằng
4/11/07
Số km
22,523
Động cơ
752,102 Mã lực
Lần đầu tập thể bị tập thể sờ tr...ym ...tập thể.

An ning thì Rắc rất kiêng
Tuy là của miềng, ‘nó’ cứ sờ t….rym.


Lại nói đến chuyện đi con Bô-ing Tây lái.

Sau khi bốc hết số hàng của đoàn vào khoang con Bô-ing xong, baoleo nhà cháu đã mệt phờ râu trê, bộ com-pơ-lê khoác trên người, đã như dưa cải phơi nắng tháng tám.
Lần từng bước trên cái cầu thang dài ngoằng, để lên được đến cửa máy bay, thì vũ khí của nhà cháu ‘nó’ đã thọt lên tới cổ vì mệt.

Ngay thềm cửa máy bay của con Bô-ing, theo thông lệ quốc tế, đây đã là lãnh thổ của 1-Rắc, nhà cháu va phải ngay 3 thằng Ả-Rập to con như hộ pháp. Được cái, thằng nào nom cũng rất xinh trai, hơn đứt cái thằng cu ‘trai đẹp Omar Borkan Al Gala’ mà chị em nhà ta mê mẩn tít mù năm 2013 vừa rùi.

Chẳng nói chẳng rằng, không một lời: ‘xa-lam a-lay-cum’ hay ‘xờ-nô-lệch-dên’ làm phép. Thằng đầu tiên trong ba thằng, vồ lấy nhà cháu như cáo đói vồ gà mái tơ. Hai bàn tay đầy lông lá của nó, vầy vò không thương tiếc, đôi nhũ hoa của nhà cháu.

Chửa kịp định thần, thì thằng thứ hai, đã ngồi thụp xuống, xoa lấy xoa để đôi bắp chân thon, nõn nà của nhà cháu.

Chửa hết, và kinh nhất, thằng thứ ba, mắt xanh, da trắng, râu quai nón xanh rì, đeo cầu vai có hai vạch vàng, nháy mắt đầy tinh qoái, rồi với một cái liếm mép đầy thèm thuồng, chẳng oong- đơ và báo trước gì sất, vươn luôn đôi tay dài như con đười ươi ra, mát xa ngay chỗ thầm kín và riêng tư nhất của nhà cháu.

Mát xa đi rồi mát xa lại, thằng thứ ba trố mắt ngạc nhiên, xì xồ với hai thằng còn lại: ‘mu -mạ -lum?, mu -mạ -lum?. Ma-cu!, ma-cu!!!’.

‘Tầu sân bay’ chúng mày. Bố mày vừa bốc vác hơn hai tấn hàng, quá mệt, nên ‘nó’ thọt lên cổ nhá. Chứ ông mày đây, hoành tráng còn hơn cả thằng bố Xát-đam nhà chúng mày, chứ chả chơi.

Nghĩ thế thôi, chứ theo phép tắc ngoại giao, nhà cháu cũng chỉ chỏ vào ‘đấy-đấy’ và khai sáng cho chúng rằng:
- ‘A-cu. A-cu’.

Và để giải thích cho chúng rằng, tại sao ‘nó’ lại thành ‘ma-cu’, nhà cháu chỏ xuống dưới bụng máy bay, nơi khoang chứa hàng, và khai sáng tiếp:
-A-ny, xu-gôn, hoai-hoai. Then -> tạ-ban. Then -> ma-cu.

Ba thằng ré lên cười như ma nhập, rồi khoắt tay bảo nhà cháu:
-Dên. Mạ -lum. Mạ-lum. Duôi,..., duôi
Và chỉ đường vào trong khoang hành khách máy bay.

Sau này, hỏi lại, thì biết rằng, tập thể cả đoàn ‘x trơ thân cụ’ Việt của nhà cháu, ai cũng bị mấy thằng ‘trai đẹp’ sờ mó, và đã bị ‘thất thân’ 1 cách tập thể, đầy ‘khó tả’.

Và từ sau lần ấy, mỗi khi bay tầu bay của tụi Ả-rập, đặc biệt bay từ khu vực Trung Đông, thì chuyện bị tụi an ninh của máy bay, sờ mó mình thánh, đã là chuyện thường ngày ở huyện.

Oài, ‘tầu sân bay’ mấy thằng ‘trai đẹp’. Vì Đ….ảng, vì Chính phủ, mà đây là lần đầu tiên, những khu vực nhạy cảm, kể cả nơi ‘đào tạo bộ chính trị’ bị kẻ lạ xâm phạm ‘khí tiết’. Chỉ vì mấy ‘tăm chẹo’ Mỹ kim, tiền lấy dầu hồi đánh Mỹ, nên bố mày tạm tha cho các con đấy thôi nhé.
Lẩm bẩm xong, thì baoleo nhà cháu cũng lọt hẳn vào trong khoang hành khách của con Bô-ing.

Oai. Vừa ở mặt sân bay bê tông Nội Bài trong cái nắng gắt giữa trưa của tháng Năm, nhà cháu như rơi thụt vào một cái hang đá, mát mát là. Thậm trí mát lạnh cả đuôi. Thơm thơm là, thơm hơn cả hương thị đầu làng.
Và còn mát hơn cả kem, mềm hơn cả nhung, một bàn tay búp măng, nõn hồng, ôm lấy vai nhà cháu, dìu ngồi xuống ghế.

Choang choáng nhìn ra, hóa ra, một em tiếp viên, xinh hơn cả công chúa ngàn lẻ một đêm, váy ngắn mầu tiết dê, áo trắng ngắn tay có viền ren Ba-tư, đang ấn nhà chúa xuống ghế, với thứ tiếng Anh du dương, chuẩn âm Pa-ri-xờ:
-‘xít hia, pờ lí’.

Hầy a. Toàn phải nghe tiếng Ả-rập nhức cả tai từ nẫy đến giờ, chừ mới gập 1 em nói tiếng Anh giọng Pa-ri, may quá.
Nhà cháu mở máy luôn, bẩu với em rằng, ghế hàng đầu, cạnh cửa sổ này, đếch phải của tao, mà theo ‘bo-đinh-bát’, tao ngồi giữa cơ.

Cô công chứa ‘ngàn lẻ một đêm’ cả cười. Rồi vẫn thứ tiếng Anh theo âm chuẩn Pa-ri, nàng khai sáng cho nhà cháu.
-Đây là chiếc chuyên cơ dành riêng, chuyên trị chở ‘x trơ thân cụ’ Việt sang xứ 1-Rắc chúng iem. Và chúng iem cũng đã rất hiểu ‘nhân dân các anh rất anh hùng’, nên đã xếp chỗ ngồi theo kiểu an ninh của chúng iem. Nghĩa là, kệ cụ con ‘bo-đing-bat’ nó ghi giề, cứ ông nào lên trước, là bọn em xếp xuống hàng ghế dưới cùng, cứ thế, lần lượt cho đến hết.

Hi hi. Té ra, nhà cháu là người lên máy bay sau cùng, lại được chỗ ngồi tốt nhất. Ơn Đ...ảng, ơn Chính phủ, trâu chậm, chưa hẳn đã uống nước đục.

Được 1 tý, công chúa ‘ngàn lẻ một đêm’ đưa mời nhà cháu 1 cốc giấy to, đựng đầy Pép-xi.
Oài, ngụm Pép-xi đầu tiên kể từ khi nhà cháu nhìn thấy ánh sáng mặt giời, cách đấy hơn 30 năm về trước.

Chẳng khách sáo làm gì, baoleo nhà cháu tợp 1 hơi rõ to, như hồi còn ở lính, vẫn tu gầu nước giếng ở bếp Hải đoàn.

Oái chà chà. Tê dại con lưỡi. Cay xè nơi cuống họng. Và dường như có tiếng ‘oàng’ nơi cuối cuống con tỳ. Kèm theo đó là một quầng hơi nóng như bom na-pan, bốc thẳng lên từ dạ dầy, chui qua vòm họng và làm cay nhức cả xương lá mía của đôi mũi khốn khổ. Qúa choáng.

Trong chạng thái bồng bềnh của say Pép-xi, dường như cô công chúa ‘ngàn lẻ một đêm’ đang thì thầm vào tai nhà cháu:
-Máy bay đã bay hết không phận Việt Nam, đang qua Lào, để hướng về Băng-gờ-la-***-xơ.






Ghi chú:
Xa-lam-a-lay-kum: Chào khi gập nhau, nhất là buổi sáng
Xờ-nô-lệch-dên: Anh có khỏe không
Mu-mạ-lum: Không hiểu (mạ-lum là hiểu)
Ma-cu: không có
A-cu:
A-ny: tôi, tao
Xu-gôn: làm việc (đã chú ở bài trước)
Hoai: nhiều
Hoai-hoai: nhiều nhiều
Tạ-ban: ốm, mệt
Dên: tốt (đã chú ở bài trước)
Duôi: đi đi
Em bít mỗi cái đo đỏ nhà cụ
Xưa em với cả bọn Rệp chào nhau mỏi mồm thời ở bển.
Nó chào Salamaleicum thời mềnh đáp Salam :D
Ờ mờ gái Rệp xinh phết nhề :D
 

TuDo2808

Xe điện
Biển số
OF-202035
Ngày cấp bằng
14/7/13
Số km
4,778
Động cơ
369,006 Mã lực
Em bít mỗi cái đo đỏ nhà cụ
Xưa em với cả bọn Rệp chào nhau mỏi mồm thời ở bển.
Nó chào Salamaleicum thời mềnh đáp Salam :D
Ờ mờ gái Rệp xinh phết nhề :D
Chuyện của cụ Baoleo hấp dẫn quá. Còn cụ Vịt như ma xó, chỗ nào cũng mò mẫm, cẩn thận không bị vặt lông cho vào nồi cháo đới!:D
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Xin cảm ơn các bác đã vào đọc động viên nhá.
Nhà cháu cảm ơn rứt :D
 

Baoleo

Xe tăng
Biển số
OF-320235
Ngày cấp bằng
19/5/14
Số km
1,824
Động cơ
362,142 Mã lực
Trình cao ngoại ngữ của dân Việt.


Qua mấy bài viết về kỷ niệm của chuyến bay đầu tiên trên Bo-ing, Tuanbim nhà cháu cho rằng, các bác đã thông thạo ngoại ngữ a-ra-bi rùi.
Bởi dân Việt ta, không chỉ anh hùng, mà còn rất thông minh, đặc biệt là có khiếu ngoại ngữ. :-|

Xin đơn cử ví dụ.
Có cậu lính thuộc công trình mang bí số 74 của nhà cháu ở xứ 1-rắc, đã bẩu với nhà cháu rằng:
-Anh cứ quan trọng chuyện cần phải học tiếng Tây. Em thấy chả cần học, cũng biết tuốt.
:-??

Kinh ngạc, Tuanbim nhà cháu bảo cậu lính:
- chú làm ơn, cho anh xin mấy đi-na khai sáng.

Nhận được lời thỉnh cầu nghiêm túc của lãnh đạo, cậu lính làm luôn một băng:

-Này nhé, lúc sướng, ai mà chả dên. Các cụ chẳng bẩu: ‘sướng rên lên’ là gì. Vậy ‘dên’ là tốt, hay tốt là ‘dên’.
-Thứ bẩy nào, anh em mình chẳng mổ gà ăn tươi. Vậy, ‘Sát’ chẳng phải là thứ 7 ư.
-Còn chủ nhật là ‘sun’, bởi anh em ngủ muộn, sun cả vòi.
- Thứ hai là ‘mòn’, bởi anh em đánh phỏm cả ngày chủ nhật, thứ hai ê ẩm hết cả người.
- Thứ ba, hiển nhiên là ‘tóe’, ừ thì ‘tuế’ cũng thế. Làm bù - làm đuổi, tóe phở ra chứ còn gì.
-Đấy, anh cứ hoắng là tiếng Tây khó.
:-|

Hị hị, đúng là ‘nhân dân ta rất anh hùng’. Tây thua là phải lắm rùi. :D

Ấy thế nhưng, cái gì cũng có mặt trái của nó.

Vậy chuyện trình ngoại ngữ của dân Việt, nó liên quan đến chuyện ‘Vặt lông tr...ym’ như thế nào, xin mời các bác xem hồi sau, sẽ rõ.

Trong khi chờ đợi trí nhớ trở về để ‘biên’ chuyện, nhà cháu ‘bốt’ đề -mô quả ảnh thủ đô Baghdad thời trước chiến tranh vùng Vịnh rất xa.
Đây là quảng trường Ba-bờ-xa-rì, nơi có bến xe buýt thần thánh đối với các con dân Việt. Bến xe này quy mô tầm 10 lần bến xe Mỹ Đình. Hoành tráng mọi nhẽ. :D


 
Chỉnh sửa cuối:

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,719
Động cơ
473,842 Mã lực
Góp với cụ một chuyện của bố cháu.
Ngày trước bố cháu xuất khẩu LĐ ở Bungari. Bến đấy có 1 cái ngược với mình đáng chú ý là đồng ý thì lắc đầu, không đồng ý là gật đầu. Ngày đấy các cụ hay có mục mua hàng ở cửa hàng đề gửi về VN, hình như dạng hàng thanh lý nên giá cả được mặc cả thì phải. Có ông ở cùng bố cháu ra mua, lúc mặc cả cứ gật loạn lên, chú bán hàng thấy thế nổi sùng lên bảo tóm lại mày mua được giá bao nhiêu? tao nói giá nào mày cũng gật là làm sao? thế là ầm ĩ suýt choảng nhau....sau này về nước các cụ cứ gặp nhau lại kể chuyện ấy mà cười lăm lóc.
Còn đội "tây" thì rất ngưỡng mộ công nhân VN, vì làm được tất cả các việc sửa vặt, họ khoái lắm. Còn người VN mình thì ban đầu mắng họ " ng...u như chó", họ hỏi lại câu đấy là gì? bên mình giải thích thì họ bắt tay rối rít cảm ơn...sau mới biết họ quý chó nên được ví như vậy họ rất thích...hic. Sau này họ bị ví với "lợn" thì cũng suýt vài lần choảng nhau...he he. Về sau VN toàn gọi "Bun Hợi" thì họ lại cười tươi vì không hiểu gì cả....:-|
 

Bung To

Xe điện
Biển số
OF-31819
Ngày cấp bằng
20/3/09
Số km
4,233
Động cơ
520,604 Mã lực
Nếu thay 3 thằng hộ pháp đó bằng 3 em tiếp viên thì cụ Baoleo có được ưỡn ngực đi vào ghế không ??? :D
 

PhamHongHa90

Xe hơi
Biển số
OF-327207
Ngày cấp bằng
15/7/14
Số km
111
Động cơ
286,210 Mã lực
trời, thời 8x mà nhìn một góc thành phố của họ hoành tráng không kém các tp lớn vịt mình ngày nay cụ nhỉ!!!. dân tình bên đó sống thế nào hả cụ?, có được tự do - dân chủ như thiên đường vịt nhà mình không?! cụ kể nhanh cháu hóng với!...
 

Vịtxanh

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-11416
Ngày cấp bằng
4/11/07
Số km
22,523
Động cơ
752,102 Mã lực
trời, thời 8x mà nhìn một góc thành phố của họ hoành tráng không kém các tp lớn vịt mình ngày nay cụ nhỉ!!!. dân tình bên đó sống thế nào hả cụ?, có được tự do - dân chủ như thiên đường vịt nhà mình không?! cụ kể nhanh cháu hóng với!...
Ông anh em học tiếng Rệp ở 3ku, sau đi đại sứ các xứ Rệp suốt.
Đận 80, ổng đóng ở Bát đát. Về ổng cho bọn em ăn quả chà là khô, kể xứ nó hoành tráng lắm kia. Bọn nó bẩu được thế là do công của cái Đản g Xã hội phục hưng Rệp :D
 

PhamHongHa90

Xe hơi
Biển số
OF-327207
Ngày cấp bằng
15/7/14
Số km
111
Động cơ
286,210 Mã lực
Ông anh em học tiếng Rệp ở 3ku, sau đi đại sứ các xứ Rệp suốt.
Đận 80, ổng đóng ở Bát đát. Về ổng cho bọn em ăn quả chà là khô, kể xứ nó hoành tráng lắm kia. Bọn nó bẩu được thế là do công của cái Đản g Xã hội phục hưng Rệp :D
Nhà cháu sech google thấy **** baath này cũng theo chủ nghĩa xã hội, theo nền tảng mac mà có vẻ nếu đem so sánh lại khác nhau thế nhỉ!. Cụ xưng em thế nhà cháu đến tổn thọ mất!. Cái thời cụ ăn dc trái chà là thì nhà cháu còn chưa thấy mặt trời đấy ạh!. Nhà cháu mời cụ 1 ly nha!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top