NHỮNG NGÀY CUỐÍ CÙNG TRONG QUÂN NGŨ
Đêm trước ngày về (tiếp)
Note một tý về chiến sỹ Hải Lệ:
Đồng chí này đã được nhà cháu vài lần nhắc đến, vậy thì nay cũng nên có câu chuyện và hình ảnh của cô chiến sỹ. Bởi sau lần gập trong thư viện ấy, đã mấy chục năm nay, nhà cháu không còn có tin tức gì về chiến sỹ ấy nữa.
Thời trẻ trai, ta có thể làm nhiều điều vụng dại.
Chả hiểu nguyên cớ gì, mà baoleo lại dẫn cô bé chiến sỹ Hải Lệ xuống tầu – một điều rất ngại của lính Hải quân.
Bây giờ chỉ còn nhớ láng máng, truyền thống của Hải quân là: ‘sáng lau sương – chiều lau bụi – thứ bẩy là ngày đảm bảo kỹ thuật’. (lè lưỡi)
Chắc hôm đó, nhằm ngày thứ bẩy – ngày đảm bảo kỹ thuật.
Các con tầu đều nổ máy chạy 1 vòng quanh căn cứ, để rà trơn máy móc. Và chắc hôm đó, tuổi trẻ vụng dại đã dẫn cô chiến sỹ Hải Lệ xuống tầu đi 1 vòng, cho em nó biết, chiến hạm đi biển là như thế nào.
Oài, ‘Ai cũng một thời trẻ trai’.
Kẻng báo sinh hoạt buổi tối vang lên, baoleo bước nhanh vào phòng họp chi đoàn đơn vị.
Chẳng có bộ sơ vin nào, nên nhà cháu vẫn mặc quân phục, chỉ có điều không còn đội mũ, đeo sao nữa mà thôi.
Hôm nay, đặc biệt là các cô chiến sỹ, quậy không thể tả.
Nào là bắt ghi lưu bút, nào là bắt nhà cháu hát hò.
Phải vận hết 12 thành công lực, nhà cháu cũng gân cổ, ‘hét’ đủ 3 bài hát theo yêu cầu.
May mà tay Vang, trợ lý chính trị, chợt nhớ ra:
-Thôi, để anh baoleo về chuẩn bị quân tư trang. Còn chúng ta, tiếp tục họp, triển khai nội dung nghị quyết chi đoàn tháng này.
Rời phòng họp, baoleo lần bước theo con đường có hàng cây long não 2 bên, để về nơi nghỉ.
Một giọt sương đêm, từ vòm cây long não, chợt rơi thẳng vào cổ áo nhà binh.
Rùng mình se lạnh, baoleo nhà cháu chợt nhớ ra lời hẹn với cô bé Hải Lệ ban chiều.
Baoleo quay ngược lên Nhà chỉ huy, qua sân cột cờ, đến cửa phòng thư viện.
Cửa phòng thư viện đã đóng. Đèn đã tắt. Chỉ có làn gió biển thổi vào 2 cánh cửa khép hờ.
Lẫn trong hương vị mặn mòi của biển cả, nhà cháu như cảm nhận được mùi hương hoa ngâu, mùi lan đất, mùi lá xả chen lẫn hương hoa cỏ tranh, lan toả ra, từ hàng hiên của căn phòng.
Lại gần, nhà cháu nhận ra: không phải là bộ nữ quân phục quen thuộc. Mà là 1 tà áo trắng, điểm lấm tấm những chấm hoa xanh li ti, và mái tóc xuôn dài, đang tựa hững hờ bên hàng hiên, hướng cặp mắt nâu tròn, ra phía biển.
-May mà anh không quên, lời em nhờ.
Hải Lệ không quay lại, nhưng dường như cũng biết nhà cháu đang đến gần.
Không chờ nghe nhà cháu nói gì, Hải Lệ quay người:
-Anh có còn thời gian, ra vườn hoa Thanh Niên, mà anh thiết kế không?
Cũng chẳng chờ nghe nhà cháu nói có hay không, cô bé quay nhanh ra phía vườn hoa.
(Thiết tưởng, cũng phải nói qua, về cái vườn hoa này 1 chút.
Có lần, Lữ trưởng vỗ vai nhà cháu và nói: Baoleo này, thanh niên các cậu nên làm 1 cái vườn hoa, để có chỗ mà giải trí tinh thần.
Quân lệnh như sơn. Baoleo cho triển khai ngay cái vườn thanh niên đó.
Vườn hoa nằm ngay trước mặt nhà Ban chỉ huy, có bảng thi đua, có vài cái ghế đá. Đặc biệt, là có 2 ngọn đèn pha, bắc từ 2 bên hông nhà chỉ huy, chiếu rọi sáng vườn hoa. Để tối tối, các thủ trưởng có thể nhìn rõ từng cánh hoa. Và thanh niên, nếu đến ngồi ghế đá, có thể đọc được báo Đ….ảng.)
Như một cái máy, nhà cháu đi theo Hải Lệ, một cách vô thức.
Vào đến vườn hoa, Hải Lệ không ngồi xuông ghế đá, mà đứng lại, cạnh bảng tin.
-Anh có thích ngắm biển đêm không?
Hải Lệ ngước nhìn nhà cháu. Làn mi cong dài, nhưng cũng không che được ánh phản chiếu của 2 ngọn đèn pha, trong cặp mắt nâu, long lanh, ngấn nước.
-Ờ, thì cũng....
Nhà cháu lúng búng đáp, không rõ nghĩa.
-Ngày mai, anh về rồi, chỉ có biển sẽ ở lại, ở rất xa anh. Anh sẽ không còn nhìn thấy biển đâu. Anh ra ngồi phía sau bảng tin này đi, anh sẽ nhìn thấy biển, và những gì của biển, anh nhé.
Hải Lệ vòng ra phía sau bảng tin trước, nhà cháu vô thức, bước theo sau.
Hải Lệ ngồi, tay vân vê làn đăng ten ở gấu quần sa tanh đen, nhưng đôi mắt nâu, lại ngẩng lên nhìn nhà cháu, dường như không chớp.
Ngồi xuống bên cạnh, nhà cháu không chỉ cảm nhận thấy hương thơm hoa ngâu trên mái tóc của cô bé. Mà còn như cảm nhận thấy hương cốm nồng say, phía bên trong tà áo trắng, điểm lấm tấm những chấm hoa xanh li ti.
Nhà cháu căng mắt nhìn ra phía trước.
Đêm thượng tuần, trời tối đen. Chẳng thể nhìn thấy làn nước đại dương trong xanh. Chỉ cảm thấy những sợi tóc mềm, vờn quanh cổ áo, thoang thoảng mùi hương hoa cỏ tranh.
Cũng không nhìn thấy vệt sao băng phía cuối trời, chỉ cảm thấy tay mình, đang được ủ trong hơi ấm của mùi cốm trinh nguyên.
Lại lờ mờ đoán rằng: sương xuống nhiều quá. Nhưng sao chỉ ướt mỗi một bên vai áo quân phục, chỗ Hải Lệ tựa vào. Còn vai áo bên kia, lại khô cong?
Tiếng Hải Lệ thì thầm, dịu dàng như sóng biển:
Ngày mai, anh sẽ về với vòng tay thiết tha
Em sẽ đến sau cùng
Lặng soi trong mắt người xưa ấy
Lời không nói-là lời ở lại
Còn mọi điều
Theo gió cuốn, sẽ bay đi
Nhà cháu lắp bắp:
- Ờ, rồi anh sẽ về thăm lại đơn vị. Thăm lại mọi người và anh em, cơ mà.
Giọng Hải Lệ như mờ đi trong sóng biển, và vai áo phía Hải Lệ tựa vào, vẫn như có những giọt sương nóng- ấm, nhẹ nhàng đậu xuống một bên vai. Và bên vai đó, dường như, bắt đầu có vài vết răng hạt lựu, mịn -mờ:
Xa nhau, rơi áo em rồi
Để cho người ở, đứng ngồi không yên
Biết rằng đến hẹn, khó lên
Chín lần hẹn, mười lần quyên. Chắc rồi.
Xa nhau, rơi aó em rồi.
Nói ư –không được
Thôi người - cứ đi.
………………………