Nhân dịp ngày truyền thống quân chủng Hải quân của nhà cháu. Xin ôn lại cùng các bác 2 tập quán của lính hải quân.
1- Đập chai sâm panh
Mỗi khi hạ thủy một con tầu, các bác lại thấy có một quý bà kiêu xa (nhất thiết phải là quý bà) đập vỡ một chai sâm panh vào thành tầu.
Đó là phong tục có từ thời rất xưa, khi mà chưa có vô tuyến, điện đài.
Thời ấy, mỗi khi gập hiểm nguy, lính thủy chỉ còn có cách viết mấy dòng ly biệt, đút vào trong lòng một chai rượu đã uống đến giọt cuối cùng và thả trôi chiếc chai đó xuống đại dương.
Hy vọng đến một năm nào đó, sóng đại dương sẽ đánh giạt chiếc chai này vào một bờ cát vàng đầy nắng, và sẽ có người nhặt được chiếc chai này để mang về cho cô bé yêu thương của hải quân, cô bé sẽ đọc được dòng chữ: sóng vẫn còn và biển mãi vẫn còn, như tình mãi vẫn còn dành cho em.
Đó là vì sao, khi hạ thủy, phải là quý bà đập vỡ vỏ chai, ý muốn rằng: con tầu này và thủy thủ đoàn của con tầu này, mãi mãi không bao giờ phải dùng đến chiếc vỏ chai để chuyển đi thông tin cuối cùng.
Ngày nay, hỡi các chính khách, các chính trị gia, các đồng chí ‘X’, khi hạ thủy tầu, nhớ tránh xa và chớ có cố giật lấy việc việc đập vỏ chai để được quay phim.
2- Thả hoa xuống biển
Những ngày này hoặc thỉnh thoảng trên TV, các bác lại thấy lính hải quân tập chung bên mạn phải tầu, thả 1 vòng hoa xuống biển, giơ tay chào và mắt giõi theo vòng hoa từ từ trôi xa.
Đấy là cách lính thủy nhớ về những đồng đội đã mãi mãi ra đi.
Tập tục này bắt nguồn từ điều lệnh tầu hải quân của tất cả các nước, có lẽ có từ trước thời cụ Cô lông đi vòng quanh thế giới: khi có thủy thủy thủ đoàn hy sinh, nếu thấy không có khả năng mang đồng đội về đất mẹ, hãy mặc cho ANH bộ đồ đẹp nhất, đặt ANH vào miếng vải buồm tầu và thả trôi vào lòng đại dương.
Đó cũng là lý do tại sao, hải quân luôn có bộ quân phục đẹp nhất trong mọi quân binh chủng. Không hẳn vì lính thủy luôn lãng mạn và kiêu đẹp như đại dương. Mà còn là vì: khi đã hy sinh, không như bộ binh hay không quân, còn có vó ngựa bọc thây để sau này người thân còn thấy hình hài. Lính thủy khi đã hy sinh, thì chỉ còn như những đám mây trôi lang thang vô định trên bầu trời, mãi mãi người thân chẳng bao giờ còn có thể nhìn thấy được, tìm thấy được hình hài.
Vòng hoa hãy trôi xa, và hàng ngày nhận những con sóng vỗ vào mạn tầu, lính hải quân vẫn như được nhận những vòng tay ôm ấp của ANH, người đã lướt mãi vào lòng đại dương xa xăm.