- Biển số
- OF-159708
- Ngày cấp bằng
- 7/10/12
- Số km
- 1,004
- Động cơ
- 360,454 Mã lực
Đến trưa, lên đến mỏm 2. Một vùng quang đãng với bình độ thoải nằm gọn trong tầm mắt. Lính Pôn Pốt chặt cây phát rừng làm rẫy. Cây đổ ngổn ngang, lá cành khô xác nhưng địch không đốt chắc do sợ lộ. Cũng chưa thấy chúng nó trồng trọt cái gì. Mỏm 2 và mỏm 1 nơi tiểu đoàn 5 đánh vào đêm qua chỉ cách nhau 1,5 km, với đường tụ thủy là một khe suối hẹp. Hơn chục xác địch nằm rải rác trong các lán lá, làm bằng các thân cây nhỏ cạnh nguồn nước. Trong một cái lán, tôi thấy có một cặp ngà voi lớn đã cưa ra từng khúc. Ngà voi chỉ đặc đoạn đầu mũi nhọn, còn đoạn gốc cũng rỗng và mỏng như sừng trâu.
Chúng tôi dừng chân tại đây để mở rộng truy quét sang các mỏm lân cận cùng tiểu đoàn 5. Đại đội 1 đóng quân ở mấy cái lán cạnh khe nhỏ phía trên nguồn. Trời khô ráo, nhưng nước nguồn từ đâu đó trong ruột núi vẫn róc rách tuôn ra mát lạnh. Lính ta phải khiêng mấy cái xác địch dọn ra chỗ khác dưới nguồn chôn, vì sợ ô nhiễm nguồn nước ăn duy nhất. Trên đường từ đại đội một về tiểu đoàn bộ cũng có hai cái xác địch nằm chình ình nằm gần trung đội 2. Bọn này lười không chịu lấp. Mấy ngày hôm sau nó sình trương lên, nồng nặc không chịu được, đành mang xẻng ra vừa bịt mũi vừa lấp đất.
Nếu ở nhà thì đang là đầu mùa đông. Mùa đông năm 1980, tròn một năm lính chiến. Năm ngoái cữ này, chúng tôi còn đang nằm chốt bờ đê biên giới Long An. Còn bây giờ ở trên cao, cái vùng núi này cũng đang là mùa đông thực sự. Ban ngày nắng trắng đất rẫy, song cuối chiều chưa tắt nắng đã thấy lạnh sởn da gà. Các tổ cảnh giới ban ngày trên các con đường mòn nhỏ, lá khô rụng đầy, phải tinh mắt mới nhìn thấy. Chiều tối, khi gài lại lựu đạn, rút về thì sương núi đã giăng buốt. Tiểu đoàn lệnh cấm đốt lửa nhưng chỉ chịu được một đêm. Đến đêm hôm sau thì lính cứ đốt. Chính tiểu đoàn bộ cũng đốt vì không chịu được rét. Chúng tôi kéo cành, đốt những gộc cây to ngoài biên xa đội hình trước, sau đó mới đốt các đống sưởi gần lán. Trung đội 2 nằm cách đại đội có 20m nên cứ tối là tôi mò xuống đó, tẩm quất đổi công với thằng Tám khỏe. Đống lửa nhập nhoạng ở gần mả hai thằng Pốt làm Chính tréc sợ ma, đi hội ý tiểu đoàn về muộn bao giờ cũng phải gọi thêm thằng Đồng xuống đón, mặc dù tiểu đoàn nằm cách đại đội 1 chưa đến 200 mét, và ở giữa còn có trung đội vận tải chẹn ngang đường.
Tôi với thằng Căn nằm úp thìa trên sạp trong lán địch, đắp chung cả hai tấm đắp, cuộn cả võng nhưng cũng chỉ ngủ được chập chờn. Hơi lạnh luồn qua những khe hở dưới sạp cù vào sườn buốt giá dù đã trải 2 lượt nilon. Trở mình một cái là chút hơi ấm mong manh tan biến. Trong đêm có khi còn nghe rõ tiếng bọn tù binh chí chóe với bọn vận tải trông tù. Mặt mũi cùng các chỉ số hình thể đám nữ Pốt này cũng không đến nỗi nào, nếu như không muốn nói là trông được. Thế mới bỏ mẹ! Không biết chúng nó có làm gì nhau không, nhưng nghe thấy thế thì khó chịu quá, bố ai ngủ được?
(............................)
Không biết ông nào trong BCH đại đội gọi về mách Tiểu đoàn. Thế là ngay hôm sau anh Thành lôi B vận tải cùng đám tù binh về sát chỉ huy sở D bộ để quản lý. Tình thế bây giờ là trung đội vận tải canh tù binh. Còn chính trị viên tiểu đoàn thì canh lính vận tải. Quá mệt!
Chúng tôi dừng chân tại đây để mở rộng truy quét sang các mỏm lân cận cùng tiểu đoàn 5. Đại đội 1 đóng quân ở mấy cái lán cạnh khe nhỏ phía trên nguồn. Trời khô ráo, nhưng nước nguồn từ đâu đó trong ruột núi vẫn róc rách tuôn ra mát lạnh. Lính ta phải khiêng mấy cái xác địch dọn ra chỗ khác dưới nguồn chôn, vì sợ ô nhiễm nguồn nước ăn duy nhất. Trên đường từ đại đội một về tiểu đoàn bộ cũng có hai cái xác địch nằm chình ình nằm gần trung đội 2. Bọn này lười không chịu lấp. Mấy ngày hôm sau nó sình trương lên, nồng nặc không chịu được, đành mang xẻng ra vừa bịt mũi vừa lấp đất.
Nếu ở nhà thì đang là đầu mùa đông. Mùa đông năm 1980, tròn một năm lính chiến. Năm ngoái cữ này, chúng tôi còn đang nằm chốt bờ đê biên giới Long An. Còn bây giờ ở trên cao, cái vùng núi này cũng đang là mùa đông thực sự. Ban ngày nắng trắng đất rẫy, song cuối chiều chưa tắt nắng đã thấy lạnh sởn da gà. Các tổ cảnh giới ban ngày trên các con đường mòn nhỏ, lá khô rụng đầy, phải tinh mắt mới nhìn thấy. Chiều tối, khi gài lại lựu đạn, rút về thì sương núi đã giăng buốt. Tiểu đoàn lệnh cấm đốt lửa nhưng chỉ chịu được một đêm. Đến đêm hôm sau thì lính cứ đốt. Chính tiểu đoàn bộ cũng đốt vì không chịu được rét. Chúng tôi kéo cành, đốt những gộc cây to ngoài biên xa đội hình trước, sau đó mới đốt các đống sưởi gần lán. Trung đội 2 nằm cách đại đội có 20m nên cứ tối là tôi mò xuống đó, tẩm quất đổi công với thằng Tám khỏe. Đống lửa nhập nhoạng ở gần mả hai thằng Pốt làm Chính tréc sợ ma, đi hội ý tiểu đoàn về muộn bao giờ cũng phải gọi thêm thằng Đồng xuống đón, mặc dù tiểu đoàn nằm cách đại đội 1 chưa đến 200 mét, và ở giữa còn có trung đội vận tải chẹn ngang đường.
Tôi với thằng Căn nằm úp thìa trên sạp trong lán địch, đắp chung cả hai tấm đắp, cuộn cả võng nhưng cũng chỉ ngủ được chập chờn. Hơi lạnh luồn qua những khe hở dưới sạp cù vào sườn buốt giá dù đã trải 2 lượt nilon. Trở mình một cái là chút hơi ấm mong manh tan biến. Trong đêm có khi còn nghe rõ tiếng bọn tù binh chí chóe với bọn vận tải trông tù. Mặt mũi cùng các chỉ số hình thể đám nữ Pốt này cũng không đến nỗi nào, nếu như không muốn nói là trông được. Thế mới bỏ mẹ! Không biết chúng nó có làm gì nhau không, nhưng nghe thấy thế thì khó chịu quá, bố ai ngủ được?
(............................)
Không biết ông nào trong BCH đại đội gọi về mách Tiểu đoàn. Thế là ngay hôm sau anh Thành lôi B vận tải cùng đám tù binh về sát chỉ huy sở D bộ để quản lý. Tình thế bây giờ là trung đội vận tải canh tù binh. Còn chính trị viên tiểu đoàn thì canh lính vận tải. Quá mệt!