[Funland] Những hồi ức của CCB chiến trường K !

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Trên các bản đồ tự nhiên Campuchia bây giờ, hay khi chúng ta tìm kiếm trên Google, “mục tiêu A3”_cái thung lũng rộng lớn nơi trung đoàn 2 chúng tôi luồn sâu trèo vào đó được ghi chú thích: “Aoral wildlife sanctuary”. Tức là khu bảo tồn động vật hoang dã Ôran (URăng như chúng tôi gọi). Tiểu đoàn tôi cứ đi quanh đi quẩn trong các hẻm núi dường như chưa bao giờ có dấu chân người. Có những nơi đã đi qua hôm trước, hôm sau lại có lệnh vòng lại. Nhưng rừng lúc nào cũng lạ như mới, như chưa hề đi qua.

Thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp một đám dân nhỏ ở trong rừng. Họ đói, rách rưới, trông như một đám người rừng. Đơn vị gom lại, kiểm tra đồ, chia cho ít gạo rồi chỉ lối bảo họ ra phía đường lớn về nhà làm ăn, không ai giết mà sợ. Có buổi trưa, khi đang cắt rừng tìm suối, chúng tôi gặp một đám phụ nữ chừng bảy tám người nằm ngồi quanh một cái xe bò gẫy trục. Thấy bọn tôi, hai người đàn ông trong nhóm chống hai con dao quắm cố gắng đứng dậy. Xương sườn, xương bả, xương ống bọc dưới lớp da đen nhờ, lộ như một tiêu bản thạch cao. Không thể quên những khuôn mặt nâu không có tuổi, không biểu cảm và dường như ở một thế giới khác. Họ nhìn chúng tôi như nhìn thấy những con sâu con bọ mà thôi. Bởi vì họ đang sắp chết đói.

Anh Ky móc cóc ba lô chìa nắm cơm ra. Từng ấy cặp mắt sáng lên nhìn theo sự chuyển động của nắm cơm, như ta nhìn theo quả bóng thủ môn phát lên. Thằng Phượng bọ y tá đại đội 1 (thay cho thằng Thư đi học) bảo cho nó ăn cơm là chết ngay đấy. Anh nuôi nổi lửa nấu ngay nồi cháo loãng. Một số thằng khác kiếm cớ khám bồng, lục túi mìn để kiếm vàng. Vàng bấy giờ cũng chẳng quý bằng nồi cháo loãng. Cháo chín được chia ngay thành từng suất nhỏ rồi hết bay. Thằng Phượng giải thích là nhịn đói lâu, phải ăn hạn chế như thế mới không bị sốc. Một bà giá cầm ca cháo đến chiếc xe hỏng, lật chiếu lá lên định bón cho thằng bé con. Nhưng nó đã chết trước đó. Bên cạnh nó là một cái gùi. Khám gùi thấy có mấy miếng thịt nâu đen xông khói mùi gây gây. Đầu tiên tôi cứ tưởng thịt bò sấy. Lão Ky bới xuống đáy thì thấy một cái cẳng tay khô nằm lăn lóc cạnh mấy nắm lá giang. Hắn rụt tay vội, nhăn mặt bảo thịt người. Không ai nói được một lời nào. Không phải là vì sợ, mà vì thấy ghê quá! Có thằng tự nhiên nổi khùng, đòi bắn chết mẹ hết. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn cho ít gạo và chỉ đường cho họ.

Chuyện nữa còn nhớ ở đây là chuyện đá khỉ mẹ văng khỉ con. Có một buổi sáng khoảng 9h, đơn vị hành quân qua một cái trảng hẹp đầy nắng. Tự nhiên không biết vì lý do gì có một đàn khỉ vàng đuôi dài ở đâu chạy cắt ngang qua đội hình. Đàn khỉ khá đông, có khi đến gần trăm con. Chúng nó lao qua ngay sát dưới chân. Nhiều thằng hoảng, giật mình kêu ơ ơ. Một con nữa đang lao tới gần. Tiện tầm chân, tôi đá vung một phát như đá bóng sống. Con khỉ mẹ khá lớn kêu oécc, lăn mấy vòng, văng cả con khỉ con nó đang ôm dưới ức. Song nó không sợ, nhào trở lại ôm con rồi chạy biến.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
ĐUỔI BẮT TÀ MÔC

Đài kỹ thuật vô tuyến điện quân đoàn dò được tin Tà Môc, chỉ huy quân khu Tây nam đang chạy về biên giới Thái lan qua nẻo “mục tiêu A3”. Tiểu đoàn 4 đang trong thung lũng này, được lệnh lên đường giữa đêm khuya, nhằm phum Kâmnon tiến gấp. Đơn vị bỏ đường bò, cắt rừng bí mật đến mục tiêu. Cũng may là rừng quãng này thưa nên chúng tôi hành quân không đến nỗi vất vả lắm. Đi cả đêm được gần 17 km, nhưng so với leo URăng thì thấm tháp gì! Đến gần vị trí xác định, tiểu đoàn hành quân chậm lại, vừa đi vừa tìm dấu vết. Đến gần vị trí trên bản đồ chỉ nơi con suối gặp đường bò, chúng tôi thận trọng cắt ra đường. Phát hiện vết xích xe M.113 hằn trên triền rừng còn rất mới. Thằng giặc già bỏ đường bò để tránh tạo dấu vết. Cả đơn vị được lệnh cấp tốc đuổi theo. Đại đội 2 đi đầu, kế đến đại đội 1 rồi tiểu đoàn bộ…Đơn vị cứ theo dấu xích xe mà chạy tới.

Trong khi mũi mồm tranh nhau thở, đã thoảng thấy mùi dầu máy. Hết khoảng rừng, chúng tôi ùa ra một bãi trảng, dốc thoai thoải mọc đầy cây dầu non. Cách khoảng 150m, một chiếc xe M.113 đang đỗ. Quanh chiếc xe, địch đứng ngồi lố nhố. Anh Quảng tiểu đoàn trưởng định ra lệnh bí mật bao vây tiếp cận nhưng không kịp. Hai đại đội đi đầu không chờ lệnh, nổ súng xung phong ngay. Bây giờ thì đến cả trinh sát cũng biết xung phong! Tiếng súng con rồ lên. Địch có chừng một trung đội, bị bất ngờ bỏ xe rẽ rừng chạy ào ào. Vừa chạy vừa quay lại bắn léc chéc. Trong số đó nhìn thấy cả mấy bóng phụ nữ quấn sà rông. Phần lớn tiểu đoàn bộ dừng lại ở bìa trảng cùng ban chỉ huy, tựa cây ngồi thở xem chúng nó xung phong. Mắt tôi chăm chú nhìn cái xe thiết giáp, nghĩ là nó chuẩn bị ăn đạn B.41 như trong phim. Cảnh mong chờ đó không diễn ra. Thấy mấy thằng lính ta nhảy lên xe, quay nòng khẩu đại liên bắn theo hướng địch chạy. Rồi một đám lính nữa lao đến bu tròn, lom khom quanh cái xe. Cái quái gì thế kia? Trúng mánh rồi! Tiểu đoàn bộ xung phong…!

Chạy đến nơi thì hóa ra chúng nó đang nhặt vàng, nhưng lúc đó đã gần sạch sành sanh. Lúc bộ binh nhảy lên chiếm xe địch, một thằng bê thùng đại liên trong xe tính thay băng đạn đang bắn sắp hết thì nặng quá trượt tay. Thùng đạn đại liên rơi bịch xuống văng tung nắp. Cả một khoảng vàng lấp lánh xoà ra. Những thằng trong xe sau khi ních đầy túi những nhẫn những miếng thì bốc vét ném ra bên ngoài ầm ầm. Bọn bên ngoài đổ xô vào nhặt, chen nhau bu quanh cái xe M.113 vừa thu được.

Ban chỉ huy tiểu đoàn chạy đến nơi thì hầu như chẳng còn dấu vết gì. Anh Thào rút K.59 cầm tay, ra lệnh những quân nhân nào đã nhặt được lập tức nộp, thu gom ngay về cán bộ chính sách. Quân đội cách mạng hay là một lũ kẻ cướp? Một số chậm chân, bị trông thấy quả tang mang nộp lại một phần lấy lệ. Cũng chẳng sổ sách kê khai định lượng gì hết. Quá bằng mang chia lộc cho các ông chậm chân. Thì giờ đâu mà sổ với sách? Chúng nó vẫn còn găm đầy đâu đó hoặc mang gửi, chia cho những thằng đồng hương cùng đoàn.

Thằng Cầm điếc anh nuôi nhặt một bộ vest đũi trắng mắc ngay vào người. Ai cũng biết là nó chỉ nghịch thế thôi nhưng ông Thào đang cáu, bắt nó mặc nguyên bộ mồi đó, khoác AK đứng nghiêm phơi nắng cạnh cái xe hơn 1h đồng hồ. Nhìn không ai nhịn được cười. Chiến lợi phẩm thu được trên xe ngoài những thứ như tôi vừa kể trên còn một số quần áo dân sự linh tinh, vài thùng các tông niêm phong đựng rất nhiều tài liệu. Tôi đoán đó là những tài liệu hết sức quan trọng vì cán bộ quân báo quân đoàn xuống ngay lập tức hôm sau để chuyển đi.

Đơn vị có lệnh đứng chân ngay tại vị trí này. Chiều tối, tôi đang nằm võng thì tiếng AK nổ sát sạt. Dây võng đứt đôi, đầu rơi xuống đập vào chân cọc phụ đau điếng. Thằng Hiệp híp cùng trung đội, mắc võng nằm cạnh thì kêu rầm lên. Nó bị một viên xuyên qua tay, mỡ lòi ra vàng như mỡ gà. Người bắn chúng tôi là anh Bình vàng, trung đội trưởng vận tải xách súng đi ị bậy. Khi về cắt lạc hướng, thấy chúng tôi nằm hơi xa đội hình, tưởng là địch nên bắn nhầm. Anh Nhương mất người nên tức, sang vận tải chửi một trận. Lão này kỵ và hay bôi bác dân Thanh hóa, trừ mỗi anh Ky và Toàn cồ thì không dám vì hai anh này to như đô vật.

Riêng thằng Hiệp khoái trá với cái vết thương phần mềm đó. Nhà nó ở 74 đường Nam Bộ và là fan ruột của The Beatles. Trên cái áo lót trắng, nó lấy bút bi vẽ những hình lằng nhằng như những củ khoai lang nằm cạnh nhau, chấm thêm mấy cái mắt, mấy cây guitar điện… và nó giải thích đấy là chân dung ban nhạc. Hồi ở Mekong, tôi đã ném cái bát của nó xuống sông vì nó sai tôi đi rửa bát. Hai thằng suýt đập nhau trận đó nhưng anh Ky can ra. Hôm nay thì nó cứ rút ra rút vào cái nhẫn sụ không biết đứa nào cho. Nó theo xe quân báo quân đoàn về viện rồi biệt tích luôn. Sau chiến tranh tôi mới gặp lại nó. Khi gặp lại, nó kể là nó được đi học trường Sĩ quan Lục quân 1 ở Sơn Tây. Thế mới tài !

Sau này, chúng tôi mới biết trận đó đã để xổng mất Tà Môc, Iêng Thirit (vợ Iêng Sary) cùng toàn bộ BCH quân khu tây nam của địch. Quá là tiếc! Giá như may mắn tóm sống được nó thì có lẽ đơn vị tôi không phải nằm đến gần 10 năm ròng rã bên đó. Và chắc chắn sẽ có Huân chương Quân công…

 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Đọc bài mà em thấy tội nghiệp cho một thế hệ bị hy sinh vì những toan tính chính trị ngu xuẩn. Việc mang quân chiếm CPC chục năm là sai lầm lớn dẫn đến bao nhiêu hệ lụy mà cho đến nay dân ta vẫn phải gánh chịu (bị thế giới cô lập, kinh tế suy sụp, quan hệ với TQ xấu...).
Cụ nói thế không phải rồi ! mời cụ sang bên Tốp về chiến tranh biên giới Tây Nam của cụ Pain đọc những tranh luận nhé. Những CCB tham gia chiến trận ngày ấy họ chắc không nghĩ như cụ đâu .

Em nhắc lại ! Đây là em pots những hồi ức của các CCB tham gia chiến trường K. Rất mong các cụ chia sẻ nhưng đừng lôi chuyện chính trị vào đây kẻo em lại bị trảm oan .
 
Chỉnh sửa cuối:

Chã Nhỏ

Xe điện
Biển số
OF-115758
Ngày cấp bằng
6/10/11
Số km
4,107
Động cơ
425,516 Mã lực
Nơi ở
Lương Sơn, Hoà Bình
cháu vừa gửi cụ ý link của topic kia
hy vọng cụ ấy sẽ có cách suy nghĩ khác đi
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Vâng ! em cám ơn các cụ. Mời mỗi cụ một ly rượu thóc nhé :D !
 

Chã Nhỏ

Xe điện
Biển số
OF-115758
Ngày cấp bằng
6/10/11
Số km
4,107
Động cơ
425,516 Mã lực
Nơi ở
Lương Sơn, Hoà Bình
cháu đang có ý muốn kiếm vài chai này về nhâm nhi với các cụ 1 hôm nào đó
 

dht

Xe điện
Biển số
OF-1380
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,263
Động cơ
595,096 Mã lực
Cụ nói thế không phải rồi ! mời cụ sang bên Tốp về chiến tranh biên giới Tây Nam của cụ Pain đọc những tranh luận nhé. Những CCB tham gia chiến trận ngày ấy họ chắc không nghĩ như cụ đâu .

Em nhắc lại ! Đây là em pots những hồi ức của các CCB tham gia chiến trường K. Rất mong các cụ chia sẻ nhưng đừng lôi chuyện chính trị vào đây kẻo em lại bị trảm oan .
Tội ác của Pol Pot thì quá là khủng khiếp, đập tan chế độ diệt chủng là cần thiết, nhưng việc chiếm đóng CPC cả chục năm là sai lầm. Em không muốn nói chuyện chính trị, nhưng đó là ý nghĩ chợt đến khi đọc thớt này.
 

Chã Nhỏ

Xe điện
Biển số
OF-115758
Ngày cấp bằng
6/10/11
Số km
4,107
Động cơ
425,516 Mã lực
Nơi ở
Lương Sơn, Hoà Bình
cụ ạ để diệt tận gốc đc cái đội quân mà do chính quân ta dậy chiến thuật du kích thì 10 năm chưa đủ đâu ạ
hay cụ muốn đánh xong ta rút về nó lại lớn mạnh
diệt cỏ phải diệt tận gốc đánh rắn phải đánh dập đầu
cháu sẽ không lan man với cụ nữa nhưng cái việc chiếm đóng để tiêu diệt tận gốc tàn quân thì cháu thiết nghxi là phải làm
cái việc LX nó rút và Mỹ nó rút khỏi Apgan sau khi chưa làm cỏ hết cái Taliban nó như thế nào cụ chắc cũng nên biết
 

Hoathanhtao

Xe điện
Biển số
OF-143470
Ngày cấp bằng
26/5/12
Số km
4,779
Động cơ
410,300 Mã lực
Tội ác của Pol Pot thì quá là khủng khiếp, đập tan chế độ diệt chủng là cần thiết, nhưng việc chiếm đóng CPC cả chục năm là sai lầm. Em không muốn nói chuyện chính trị, nhưng đó là ý nghĩ chợt đến khi đọc thớt này.
cụ ạ để diệt tận gốc đc cái đội quân mà do chính quân ta dậy chiến thuật du kích thì 10 năm chưa đủ đâu ạ
hay cụ muốn đánh xong ta rút về nó lại lớn mạnh
diệt cỏ phải diệt tận gốc đánh rắn phải đánh dập đầu
cháu sẽ không lan man với cụ nữa nhưng cái việc chiếm đóng để tiêu diệt tận gốc tàn quân thì cháu thiết nghxi là phải làm
cái việc LX nó rút và Mỹ nó rút khỏi Apgan sau khi chưa làm cỏ hết cái Taliban nó như thế nào cụ chắc cũng nên biết
Các cụ để cho cụ Viha kể tiếp hộ em cái! Lính tráng làm gì có quyền lựa chọn.
 

honda acura

Xe điện
Biển số
OF-15048
Ngày cấp bằng
23/4/08
Số km
3,863
Động cơ
575,487 Mã lực
Tội ác của Pol Pot thì quá là khủng khiếp, đập tan chế độ diệt chủng là cần thiết, nhưng việc chiếm đóng CPC cả chục năm là sai lầm. Em không muốn nói chuyện chính trị, nhưng đó là ý nghĩ chợt đến khi đọc thớt này.
Cụ ơi , liên xô cũng đã ở áp ga xít tăng đến hơn 10 năm rồi cuối cùng cũng rút mà không thu được cái gì, mẽo cũng vậy
Mình ở đấy 10 năm nhưng cái kết quả thu được là tiêu diệt hoàn toàn bọn pon pot
Cái gì cũng có giá của nó, chẳng ai tự dưng đi chuốc vạ vào thân mình cả. Nói như cụ kiểu gì cũng được nhỉ cũng như bây giờ ta đang phải nhẫn nhịn trong vấn đề biển đông thì cụ lại gào lên, sao không đánh bỏ mẹ nó đi. Và nếu đánh thì có khi cụ lại bảo ....
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Các cụ để cho cụ Viha kể tiếp hộ em cái! Lính tráng làm gì có quyền lựa chọn.
Cám ơn cụ ! Đúng là lính không có quyền lựa chọn như cụ nói , Giống như con cái không có quyền lựa chọn cha mẹ. Bọn em là lính thế hệ sau của cụ cũng xác định thế. Mười lờ thề, bất biết là như nào nhưng sinh ra trong nước CNXHCNVN ta cứ làm dân phục vụ cho tốt bổn phận của mình rồi hãy nói chuyện này chuyện khác. Em cám ơn cụ nói câu hay quá !

Và em nói luôn là nhiều câu nói vô ơn với các liệt sĩ chiến trường K đấy ạ !
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Tội ác của Pol Pot thì quá là khủng khiếp, đập tan chế độ diệt chủng là cần thiết, nhưng việc chiếm đóng CPC cả chục năm là sai lầm. Em không muốn nói chuyện chính trị, nhưng đó là ý nghĩ chợt đến khi đọc thớt này.
Em sẽ còn pos lên nhiều chuyện chiến trường K nữa cụ ạ ! Không phải cái gì cũng tự nhiên,không bắt nguồn từ nguyên nhân nào đó . Cụ yên tâm đi, máu đổ không phải vì một cái gì đó vô ích đâu cụ ạ !
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Tiểu đoàn 4 luồn trở ra đường ngoài thung lũng lớn sau một đêm mưa sầm sập. Cơn mưa đêm đầu mùa thật lớn. Một cái trảng rộng mênh mông hiện ra trước mắt. Bên kia trảng là dãy núi cao ngất màu lam thẫm, đỉnh trùm mây trắng. Trần mây thấp, trĩu nặng, cắt phẳng hình học ngang nửa trên núi, kéo suốt qua đầu chúng tôi như một biển sữa tĩnh lặng trên đầu, trông rất ấn tượng. Nước mưa rửa sạch cây lá và không khí, làm cho tầm nhìn trở nên trong suốt. Một khung cảnh địa lý hùng vĩ không dễ quên. Gần hơn là mấy cái nhà sàn vẹo vọ nằm dưới mấy cái cây dầu rái cổ thụ mọc thành chòm. Vài khẩu pháo 105mm chưa tháo càng khỏi xe kéo. Tụi trung đoàn pháo 42 với bọn hậu quân trung đoàn 1 đang nấu cơm sáng. Nhìn thấy lửa, ngửi thấy mùi khói mới biết mình vừa lạnh vừa đói. Cơm bọn nó vừa bắc xuống là tụi tôi nhào zô. Ê đồng hương cho bạn tém đôi chén. Nhiều thằng bẻ vội nhánh cây làm đũa tạm nhao vào. Chỉ trong vòng 5 phút, cái nồi quân dụng cơm loại to, xoong cá mắm hoai chưng sền sệt đã hết sạch. Đám quân bạn chưng hửng nhìn chúng tôi tập kích. Thằng anh nuôi lẳng lặng đi nấu nồi cơm khác. Khi nó kéo nồi xuống suối rửa vẫn có thằng lính D4 đuổi theo, lấy cạnh chén cà thành nồi kiếm chút cháy bẹn. Chắc chúng nó không hiểu tụi tôi là cái loại lính gì?

Gần hai tháng chui nhủi trong rừng, chỉ thấy cây và cây… nay được tuôn ra cái trảng cỏ rộng lớn không hạn chế tầm nhìn nên tinh thần anh em khoái lắm. Một đàn vịt trời đang lội gần bờ cái đìa lớn. Những con vịt xám, cánh nâu vàng, chỏm đầu xanh lục trông rất đẹp. Anh Sơn B trưởng trinh sát kéo bọp phát M.79 bi. Hai con giãy giãy, bềnh trên mặt nước. Một thằng em ngoan lội xuống nhặt cho đàn anh nhưng được vài bước thì bị thụt nên đứng im nghệt mặt. Nó không nhúc nhắc được chân nữa, la ồi ồi. Tụi trinh sát hè nhau túm tay lôi nó lên. Ống quần từ đùi trở xuống quện toàn bùn đen sủi, mùi thối hoắc. Không đứa nào dám lội nữa. Khi nó đang gột quần thì ruồi vàng ở đâu bay đến vu vu. Tôi bị nó chích phát vào cổ vừa đau vừa ngứa. Bọn chúng tôi vừa đập ruồi, vừa chạy chí chết cho mau qua cái đìa nguy hiểm này. Mùi bùn thối và nước động làm bọn ruồi vàng tưởng bọn tôi là loài ăn cỏ guốc chẵn, đến ngâm nước sớm ở cái đìa vĩnh cửu này. Nốt cắn con ruồi vàng còn gây ngứa rất lâu.

Chúng ta đang ở thời điểm tháng 5 năm 1979, tại các vùng phụ cận quanh thung lũng A3 tỉnh Pursat. Kể từ khi bắt đầu leo núi URăng, thời gian bị nhoè đi. Cuốn nhật ký không ghi thường xuyên được nữa, bởi những cuộc hành quân liên miên mệt mỏi, những trận mưa rừng xối xả. Nhưng những câu chuyện của đời lính không thể nào quên vẫn tươi nguyên trong ký ức, trong từng trang thiếu xé ra từ cuốn sổ “tiểu tư sản” để hút thuốc rê. Đôi khi, một mảnh cỏ khô giắt lại, một vết cháy do tàn thuốc đêm sâu nào đó hằn trong cuốn sổ gầy… cũng nhắc lại được rất nhiều điều…

Vào một ngày mưa như thế, chúng tôi được lệnh hành quân ra ga Bâmnak. Nghe đến từ Ga, từ Đường sắt đứa nào cũng thấy sướng. Nó là biểu tượng của văn minh, của phố thị mà đám lính rừng tụi tôi đang khát khao. Tiểu đoàn 4 hành quân trước. Trung đoàn bộ và tiểu đoàn 5 đi sau. Tiểu đoàn 6 chốt ở phum “Cà” (vì có một rẫy cà *** dê) sẽ rút ra sau cùng. Chúng tôi đi giữa nhiều đám dân bạn đồng hành, cũng đang lục tục trở ra đồng bằng. Rừng thưa dần. Đã thấy những khung nhà sàn không có người ở cắm chân bên những ruộng lúa nước. Gọi là ruộng lúa thôi chứ làm gì có lúa, toàn cỏ dại mọc lấn um tùm. Rừng chen ruộng. Ruộng lại chen rừng. Địa hình thoai thoải và tầm mắt mong mỏi đồng bằng được mở rộng dần dần.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Lúc đó, hướng phum “Cà” tiểu đoàn 6, tiếng hoả lực bỗng vọng lại rền rền. Chúng tôi được lệnh dừng lại, bỏ trang bị nặng chuẩn bị đánh vận động. Đơn vị ngoặt hướng chưa được nửa cây số lại có lệnh trở ra đường tiếp tục hành quân. Về sau có nghe thằng Bình “cáo” và thằng Bình “ghẻ” ở khẩu đội đại liên đại đội 12 kể lại trận này. Khi toàn tiểu đoàn 6 chuẩn bị lên đường thì địch đánh ập vào. Bọn này hẳn là thiện chiến và giàu kinh nghiệm nên chọn thời điểm tấn công hết sức nham hiểm. Khi chuẩn bị hành quân, đương nhiên các loại hoả lực sẽ phải tháo súng, bộ đội sẽ rời công sự và tâm lý thường mất cảnh giác hơn. Khẩu đại liên đại đội 12 vừa tháo xong thì chúng nó khai hoả. Quả B.40 bay sát bờ công sự, kẹt đuôi cánh vào cái gốc cây hai chạc nhưng không nổ. Hai thằng hoảng loạn, đờ mắt nhìn cái đuôi đạn đen nhám còn bốc khói, bỏ khẩu đại liên đang tháo dở rồi chạy lui. Vừa chạy vừa quạt bậy AK vào hướng đám khói đen đầu nòng bên kia suối. Anh Thắng “chàm” tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn lệnh cho các đại đội từ phương án đánh địch tại chỗ chuyển sang đánh vận động. Lính Pốt bỏ chạy sau mươi phút giao tranh.

Trận này thằng Kính C12, lính Hải Phòng hy sinh. Tôi nhớ thằng Kính hồi huấn luyện ở Phủ lý, Hà nam ninh, là cán bộ khung - tiểu đội trưởng. Không hiểu sao lại phải vào đơn vị chiến đấu cùng đoàn tôi. Tuổi sàn sàn, gặp nhau mới mày tao chứ thời huấn luyện thì vẫn gọi bằng anh bỏ mẹ!

Ra đến đường bò lớn thỉ thấy phần lớn trung đoàn bộ đã vượt lên đi trước. Đám ban hậu cần B3 đang ngồi nghỉ ngoài đường. Lúc đó quãng 2h chiều. Một thằng lính trong ban 3, không biết kiếm ở đâu được chiếc xe đạp nam còn mới, đang đạp dấn qua. Nó khoác súng chéo trên lưng. Ba lô buộc trên giá đèo hàng phía sau, gióng ngang vắt mấy cái ruột tượng gạo. Trông nó đạp xe thong dong nhàn nhã cứ như đi dã ngoại. Một hình ảnh anh bộ đội thời bình, trông ngồ ngộ. Giá mỗi thằng lính có một cái xe như thế hành quân thì rất thú. Nó lách qua đám dân đánh xe bò rồi vượt lên tiếp, để lại trên đường cát đọng vết bánh xe mờ, ngoằn ngoèo xinh xinh…

Đó là những phút cuối cùng của nó trước khi lên thiên đàng. Khi chúng tôi lên ba lô, đi tiếp khoảng 400m nữa thì đã thấy nó nằm sấp mặt trên vũng máu. Đầu nó lìa khỏi cổ vì một nhát chém bằng dao quắm cực ngọt từ phía sau. Cái xe đạp văng sang một bên. Súng đạn, mấy ruột tượng gạo, đôi dép đã biến mất, không còn gì trên người ngoài bộ quân phục đẫm máu đang mặc. Mùi máu tươi tanh nồng dưới nắng. Hết sức phẫn uất!

Lính tiểu đoàn 4 như phát cuồng cả lượt. Bọn nó hằm hè nhìn đám dân, thấy người nào có vác dao quắm là xô lại túm ngực lôi đến cái võng tử sỹ ấn dúi đầu vào đấm đá. Đoàn người sợ hãi xanh mét cả mặt. Lúc nãy còn tử tế xin thuốc xin nước nhau là thế mà bây giờ tình thế đổi khác hẳn… Cơn giận đã làm mờ mắt. Gần như chuẩn bị có một cuộc tàn sát lớn. Một anh có vẻ là cán bộ chính trị đi với đám bậu xậu B3 hò hét khản cả giọng, rút K.59 ra bắn chỉ thiên. Anh ấy xô lính ra, bảo nếu bắn dân thì bắn tôi trước đi. Những cái đầu nóng dần dần nguội lại. May là thằng lính hy sinh đó không phải là lính D4, ăn cùng mâm ngủ cùng võng chí cốt, nên anh em cũng đỡ bị kích động. Chứ nó là lính D4 thật thì có trời xuống mà bảo. Những thằng lính cùng phiên hiệu đơn vị nhỏ nó có những mối liên hệ tình cảm riêng. Trung đoàn lệnh cho vận tải D4 khiêng tử sỹ đi gấp. Chần chừ thì bọn tiểu đoàn 6 nó vừa bị tập kích mất người, dồn đến nữa chắc không kiểm soát được tình hình. Từ đó cho đến tối, chúng tôi lầm lụi đi nhanh.
 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực


Chúng tôi ra đến ga Bamnak vào buổi chiều hôm sau. Vừa qua khỏi kẹp núi đã thấy cánh đồng, thấy thốt nốt mọc từng cụm đứng im phắc trong bóng nắng xiên. Có một đàn bò rất đông đang ăn cỏ, khua mõ lắc chuông, rung reng lốc cốc rất vui tai. Dân về trú tạm lại ga trên những lều sàn nhỏ cất vội tạm bợ. Họ ở đây vài bữa, cho đám bò nhai cỏ hồi sức trước khi lùa ra lộ 5. Dân đói, họ mót lúa hoang giã gạo nấu cháo trong những ăng gô móp méo. Tôi thấy món cháo của họ có màu xanh xanh như bột bánh khúc. Một đám phụ nữ tắm dưới suối. Lội lên vẫn để sà rông, áo ướt nhẹp rỏ nước tong tỏng trên đường cát.



Nhà việc của ga Bamnak ngày chúng tôi trở lại. Không khác mấy sân ga của 30 năm về trước. Khung cảnh vẫn tiêu điều như thế. Mái nhà việc bị thủng một đám ngói, chắc do bị quả M.79 câu vào không ai sửa (?)



Cây cầu đường sắt cũ vẫn nguyên xi:



Dân không dám trụ lại những phum bám quanh nhà ga, vì nơi đây vẫn còn hoang vu và nằm trong vùng chiến sự. Một cái nhà ga hoang đúng nghĩa. Ban đêm, lợn rừng vào ủi tận những mảnh ruộng sát mép đường sắt. Còn ban ngày, vịt trời và các loài chim nước tụ đàn trên những đầm nước ven đường. Cầu đường sắt bắc qua con suối Damrei (trung đoàn gọi là suối tiểu đoàn 4) chưa bị địch phá nhưng cầu đường bộ, vốn làm bằng những cây gỗ lớn, đã bị chúng nó đốt nham nhở. Cầu đường bộ giờ đã làm cầu beton:



Trở lại cùng với mùa mưa là các hoạt động tăng cường của địch. Những hoạt động tuy nhỏ lẻ nhưng thường xuyên gây khó khăn cho chúng tôi. Công tác hậu cần bị chậm trễ. Từ Bâmnak ra lộ 5 chỉ có hai con lộ đất. Lộ 28 chạy từ ga Kâmrenh (ga phía trên Bâmnak), qua kẹp núi Tuk S’ra, gặp lộ 5 tại Kra Ko. Lộ không tên, vốn là con đường bò lớn chạy từ ga Th’may, ga dưới ga Bâmnak ra thị trấn Ponley. Đi đường nào lộ trình cũng tương đương 30 km toàn rừng thưa và đồng hoang không một bóng người.

 

Xe đạp ViHa

Xe tăng
Biển số
OF-159708
Ngày cấp bằng
7/10/12
Số km
1,004
Động cơ
360,454 Mã lực
Đường sắt chưa khôi phục hoạt động. Tất cả trông chờ vào xe vận tải sư đoàn và trung đoàn. Mỗi lần chốt đường thông xe là mỗi lần đổ máu. Tuy ít nhưng cứ lai nhai rất khó chịu. Nước mưa xuống, rừng nhiệt đới sinh sôi phát triển mãnh liệt. Có những khoảng rừng thưa khẳng khiu khi đơn vị đi qua mới non một tháng. Khi trở lại vòm lá đã trở nên thẫm tối. Những con đường bò mùa khô đầy bụi. Bây giờ cỏ dại đan ken che lấp hai vệt bánh, phải khó khăn lắm mới nhận ra. Còn trên những bình độ dốc, nước mưa chảy ào ào trên đường bò, xói đi đất đá. Lúc đó con đường bỗng trở thành con suối một mùa.



Mùa mưa đến cũng có nghĩa mùa sốt rét bắt đầu tác quái. Đơn vị bắt đầu có những thằng sốt nằm li bì. Quân số tác chiến bắt đầu giảm đi. Riêng trung đội thông tin chưa bị dính ca nào. Y tá tiểu đoàn và các đại đội bắt đầu phát thuốc Nivaquin, bắt phải uống trước mặt vì sợ chúng nó vứt thuốc đi. Không hiểu sao hồi ấy lại có tin đồn là uống thuốc này ( gọi là viên phòng 3) thì sẽ chẳng thể có con được. Buổi sáng hoặc buổi trưa những ngày nghỉ truy quét, chúng tôi thường ngủ lu bù trên võng. Giấc ngủ nặng mê mệt, có ai lay chỉ mở mắt được vài giây lại vô thức chìm đi. Anh Nhương phải đến lùa từng thằng dậy, bắt vận động đi lại cho nó tỉnh người. Ngủ nhiều rất dễ bị sốt rét.

Đi tìm dấu đường bò xưa:



Những toán địch nhỏ vẫn bâu bám đơn vị rất sát. Chúng nó bám theo dân và ra ngoài ga này kiếm ăn vì trong rừng có lẽ hết lương thực. Vệ binh trung đoàn và đại đội công binh đêm đêm phục quanh chỗ dân ở tạm. Không liên lạc, dọa dẫm được nên chắc các chú đói. Bởi ngay dân cũng còn đang đói. Quanh ga là các phum cũ bỏ hoang. Ở đó các cây ăn quả đang ra trái. Bọn địch ăn tranh cả trái cây với chúng tôi. Xoài chín chúng nó ăn ngay gốc. Còn xoài xanh chúng nó đập rụng mang đi hết. Nhiều cây ổi thấy quả xanh chát sít, nham nhở vết răng lăn dưới đất. Nhựa ổi chưa kịp thâm, chứng tỏ mấy con ma đói vừa đi qua. Có những sân nhà cũ, đậu đen mọc len với cỏ dại. Cây đậu đen gì kỳ lạ, leo lên được cả hàng rào, chen nhau với các cây bụi khác như đậu đũa. Tôi với thằng Căn hay hái trái chín, gom phơi nổ hạt để nấu chè. Vài bữa trở lại “vườn” đậu thì đã thấy dấu dép vuông của mấy thằng Pốt đói đến thu hoạch trước. Nó ngắt cả ngọn đỗ non để ăn. Bọn tôi bắt chước, hái ngọn đỗ non nấu canh cũng thấy rất bùi, ngon hơn rau môn thục nhiều.

Hỏi thăm đường đúng mấy anh lính Pốt cũ (ngồi trong nhà):



Một buổi sáng ở bình độ 100 trong kẹp núi, khi đại đội 1 rời đi lùng sục, địch mò hẳn vào chỗ đóng quân tạm lúc sáng. Có một cái chum sứt lớn, lính đại đội 1 thái măng ngâm chua với ớt rừng để ăn dần. Bọn nó vớt hết sạch măng, sau đó cũng đập tan cái chum, hệt như cách chúng tôi cư xử với những chum muối của chúng nó. Nhớ một buổi sáng mưa mù, đang đánh răng khan ở cái rãnh ven đường thì thấy hai thằng Pốt vác hai cây AR.15 lững thững đi trên đường lớn từ cửa rừng ra. Khoảng cách khoảng hơn 100m. Tôi hẩy tay ra hiệu cho thằng Trung cũng đang rửa mặt bên cạnh. Nó hấp tấp chạy sang bên kia đường, về chỗ B nó lấy súng. Hai thằng địch đói trông thấy, đứng nhìn một lát rồi lại lững thững trở lui cửa rừng. Anh Chính không cho đuổi vì sợ gài phục. Lính C1 ngắm bắn phát một. Chúng nó vẫn đi lững thững như thế. Khuất hẳn trong rừng rồi mới bắn lại 3 phát. Không biết chúng nó giỡn bọn tôi hay không có sức để chạy.

Khung cảnh bây giờ, cách cái phum đói ấy 2000m



Quân số hao hụt trong chiến đấu, nay càng hao hụt thêm vì sốt rét. Đại đội 1 mà tôi đi máy lúc này chỉ còn khoảng gần 30 người, kể cả thông tin đi phối thuộc. Có những trung đội chỉ còn 6 tay súng. Đại đội lại phải san bớt người ở các trung đội khác sang. Ban đêm, mỗi B gác 2 vọng từ chập tối. Chỉ huy sở và cối 60 cũng phải gác, trừ cán bộ đại đội. Nhưng thấy anh em vất vả quá, các anh ấy cũng chia phần thức đêm với lính. Đi truy quét, chúi rừng rậm ngủ thì ù xoẹ gác thế nào cũng xong. Còn dừng chân tại các phum cũ, các giao lộ đường bò, không thằng nào dám bỏ gác. Có buổi sáng thức dậy, đang lào xào thu võng thì chúng nó bắn rát vào đơn vị. Đại đội chia cánh vận động lên thì địch đã chạy. Tại chỗ địch bắn vào đội hình lúc nãy đếm được 12 cái cọc phụ mắc võng. Nghĩa là đêm hôm qua đã có 6 thằng địch ngủ cạnh đại đội 1, cách có 40m, cứ như một B phối thuộc vậy. Anh Chính “tréc” thè lưỡi trợn mắt, hất hàm dọa bọn tôi: “Thấy chưa?!”.

Một đêm, đúng ca gác của tôi, gần hết ca tự nhiên đau bụng quá. Tôi lần về võng, lục ba lô lấy vội mấy cái phong bì thư. Để làm gì chắc các bạn đã biết. Bên phải là B2 , bên trái là B3. Lò mò sang hai hướng ấy chúng nó tưởng địch quất cho bỏ mẹ! Thế là tôi cứ thẳng hướng gác của mình tiến lên. Qua khỏi đội hình chừng 15m, nhớ lại chuyện ngủ chung với địch hôm trước. Tôi không dám mò lên nữa, ngồi luôn xuống làm công việc giải thoát đại tràng. Xong xuôi khoan khoái, rờ quanh thấy một nửa cái vỏ dừa tươi. Tôi vớ lấy, úp lên cái sản phẩm cuối cùng của bộ máy tiêu hoá. Hết ca! Về bấu thằng Căn liên lạc dậy thay rồi chui vào võng. Nằm được một lát, chưa kịp ngủ lại thấy thằng Căn mò về bấu anh Chính “tréc” đại đội trưởng: “Anh ơi! Dậy! Địch ở rất gần!”. “Sao mày biết?”. “Có mùi phân tươi, anh ạ!”. Quả đúng là trong không khí cuối gió, mùi phân người thoang thoảng. Ông Chính dậy ngay, bảo thằng Căn luồn xuống các trung đội báo động. Tôi nằm im re, không dám nói gì! Đến sáng, đội hình thận trọng bung ra. Vẫn không thể phát hiện được cái mùi đặc biệt ấy từ đâu? Dòm ngó loanh quanh một lúc, thằng Dung cối quả quyết vung chân đá tung cái vỏ dừa. Nó vênh mặt chỉ tay, nhìn quanh, đắc ý như Colombus tìm ra châu Mỹ. Bên trong cái vỏ dừa, kèm theo những thứ không tiện nói là cả một cái phong bì. Hàng chữ nắn nót trên đó tố cáo ngay chủ nhân của nó: “To X.T – Hòm thư 4R1262 Tây ninh”. Phải giới thiệu tên mình trong cái hoàn cảnh đặc biệt như thế này quả là không tiện. Cho đến tận bây giờ gặp nhau, bọn tôi vẫn nhắc lại rồi không nhịn được cười.
 

ynhi2208

Xe điện
Biển số
OF-80429
Ngày cấp bằng
16/12/10
Số km
2,118
Động cơ
435,731 Mã lực
Nơi ở
Bốn bể là nhà,quê hương chỉ một
Đó là những phút cuối cùng của nó trước khi lên thiên đàng. Khi chúng tôi lên ba lô, đi tiếp khoảng 400m nữa thì đã thấy nó nằm sấp mặt trên vũng máu. Đầu nó lìa khỏi cổ vì một nhát chém bằng dao quắm cực ngọt từ phía sau. Cái xe đạp văng sang một bên. Súng đạn, mấy ruột tượng gạo, đôi dép đã biến mất, không còn gì trên người ngoài bộ quân phục đẫm máu đang mặc. Mùi máu tươi tanh nồng dưới nắng. Hết sức phẫn uất!

Lính tiểu đoàn 4 như phát cuồng cả lượt. Bọn nó hằm hè nhìn đám dân, thấy người nào có vác dao quắm là xô lại túm ngực lôi đến cái võng tử sỹ ấn dúi đầu vào đấm đá. Đoàn người sợ hãi xanh mét cả mặt. Lúc nãy còn tử tế xin thuốc xin nước nhau là thế mà bây giờ tình thế đổi khác hẳn… Cơn giận đã làm mờ mắt. Gần như chuẩn bị có một cuộc tàn sát lớn. Một anh có vẻ là cán bộ chính trị đi với đám bậu xậu B3 hò hét khản cả giọng, rút K.59 ra bắn chỉ thiên. Anh ấy xô lính ra, bảo nếu bắn dân thì bắn tôi trước đi. Những cái đầu nóng dần dần nguội lại. May là thằng lính hy sinh đó không phải là lính D4, ăn cùng mâm ngủ cùng võng chí cốt, nên anh em cũng đỡ bị kích động. Chứ nó là lính D4 thật thì có trời xuống mà bảo. Những thằng lính cùng phiên hiệu đơn vị nhỏ nó có những mối liên hệ tình cảm riêng. Trung đoàn lệnh cho vận tải D4 khiêng tử sỹ đi gấp. Chần chừ thì bọn tiểu đoàn 6 nó vừa bị tập kích mất người, dồn đến nữa chắc không kiểm soát được tình hình. Từ đó cho đến tối, chúng tôi lầm lụi đi nhanh.
Hix, đọc đoạn này gai cả người :(
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top