[TT Hữu ích] Nhớ lại cái thời bao cấp

PhanhGap

Xe điện
Biển số
OF-25617
Ngày cấp bằng
11/12/08
Số km
2,823
Động cơ
514,370 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội Phố
Ối giời, hồi đấy mà có Citi Tiệp như của cụ trong ảnh là oánh xì dầu lắm. Đèo bạn gái đi chơi qua quán là phải đi nhanh nhanh, kẻo ngừi đẹp đánh rơi guốc thì lại phải vào với túi rỗng là bị bể mánh.
 

buidinhphuoc

Xe điện
Biển số
OF-152152
Ngày cấp bằng
9/8/12
Số km
4,142
Động cơ
376,842 Mã lực
Tuổi
63
Nơi ở
Lắc Kon Ku
Hồi ấy mấy đứa bọn tớ kiếm được cái chìa khóa xe máy vứt đi, đeo vào đó 1 con cá vàng tết bằng dây ni lon, vung vẩy quanh kí túc. Khối em mắt bị sang vành. He he he !!!
 

hamcuare!

Xe lăn
Biển số
OF-110263
Ngày cấp bằng
24/8/11
Số km
10,926
Động cơ
961,009 Mã lực
Cái thằng PTV nào viết bài này nu vãi, hôm qua em đọc định chửi xong lại thôi.
Ảnh đầu thì babetta độ tùm lum
Ảnh thứ 2 thì chụp đám cưới thời bao cấp mà lạ quá các cụ ạ, thời đấy đã có cột điện hình ống rồi :)). Giờ cụ chủ thớt post nó đã edit cái ảnh thứ hai :D
kụ vừa già, vừa khó tính như ma ý! :)))
cái thằng PTV nó đời cuối 8x, cũng ngồi hóng cafe thuốc lào rồi về viết bài, nó biết được babet-nhè và đám cưới đèo nhau bằng xe đạp như thế là tốt rồi,

e đời cuối 7x, chỉ nhớ ngày xưa đám cưới vui đáo để, ca nhạc xập xình suốt, lại có hạt bí và kẹo bánh để ăn nữa,
đi lên đồi rình các a.chị ngồi chim nhau, cả xxx trên đồi nữa, vui đáo để :D
 

thanhloveSUV

Xe tải
Biển số
OF-96394
Ngày cấp bằng
22/5/11
Số km
261
Động cơ
401,950 Mã lực
Nơi ở
chỗ có cafe ngon ...
Website
vn.360plus.yahoo.com
nghe các cụ kể chuyện thời thiếu thốn vật chất.. mà thấy con ng ta thời đó sao giỏi vậy.. nhà cháu thích nghe kể chuyện thời đó lắm..iem lót guốc ngồi đây nghe ạ..
 

kentdju

Xe điện
Biển số
OF-165853
Ngày cấp bằng
9/11/12
Số km
4,723
Động cơ
539,233 Mã lực
Đám cưới ngày xưa toàn tặng chậu, mâm, xoong, nồi, chảo....... được bọc trong giấy điểu đỏ bày trên bàn tại hội trường cho mọi người ngắm. Cứ khi nào có đám cưới thì vui như ngày hội ý.
 

NamThanglong1

Xe buýt
Biển số
OF-24704
Ngày cấp bằng
24/11/08
Số km
810
Động cơ
498,300 Mã lực
Chú phóng viên nào đăng cái ảnh " đám cưới thời bao cấp" ngu vãi nhỉ. Thời ấy cô dâu phải mặc áo pơ pô lin trắng, quần xa tanh đen, lấy đâu ra váy tua rua ấy, bó hoa thì là hoa lay dơn mà không có cái giấy xanh đỏ ấy đâu, tóc thì vẫn cặp lá thôi chứ làm gì có keo bồng lên rồi bờm đầu như thế, đường thì lấy đâu ra đường nhựa láng o ấy, phải ổ trâu ổ voi, còn mấy viên đá dưới bờ ruộng nếu có thừa thế giữa đường dân họ khuân về nhà từ tám hoánh rồi
 

kattyEmily

Xe tải
Biển số
OF-160483
Ngày cấp bằng
12/10/12
Số km
284
Động cơ
351,130 Mã lực
em nghe như truyện cổ tích :D
 

The Killer

Xe điện
Biển số
OF-87353
Ngày cấp bằng
1/9/09
Số km
4,123
Động cơ
488,102 Mã lực
Để em về hỏi bố mẹ em xem rồi hầu các cụ ạ! :)
 

khoinguyen

Xe điện
Biển số
OF-11230
Ngày cấp bằng
24/10/07
Số km
3,760
Động cơ
560,730 Mã lực
Cháu tìm được bài thơ, ko phải thời bao cấp nhưng cũng từ thời con Rem còn oách hơn cả siêu xe bây giờ, xin hầu các cụ:

Anh gồng mình trên con xe cuốc
Tới nhà em khi phố đã lên đèn
Con chó nhỏ nhăn răng cười tíu tít
Vẫy đuôi mừng khi bắt gặp người quen

Trên bậc cửa chình ình đôi khủng bố
Chiếc Dream mới đồ sộ làm sao
Qua khe cửa ngào ngạt mùi ba số
Gã đàn ông đang buông giọng ngọt ngào
Tiếng em cười, xem chừng đang thích thú
Nghe hắn kể về công việc, tiền lương

Chợt thấy gã sao như cây đại thụ
Còn anh như bụi cỏ mọc ven đường
Anh thẫn thờ đứng nhìn đôi khủng bố
Liếc xuống chân mình: 2 chiếc dép tổ ong
Rồi lại nhìn chiếc Dream đồ sộ
Nắm chặt yên xe, thấy buốt ở trong lòng

Anh lặng lẽ dắt xe quành ra ngõ
Tiếng cười em vẫn lanh lảnh ùa theo
Đành lủi thủi chuyện trò cùng xe cuốc
Thấy tủi thân, đau khổ 1 kiếp nghèo

Năm năm sau, anh cũng rời đại học
Cũng Dream, khủng bố, cũng ngồi cưa
Cũng gặp 1 chú sinh viên đi xe cuốc
Giống thật hệt mình ngày xưa...
 

manhlinh039

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-160498
Ngày cấp bằng
12/10/12
Số km
1,349
Động cơ
361,650 Mã lực
Bố cháu bảo cũng giống như chúng mày bây giờ có SH tán gái dễ thì ngày xưa bọn tao có Cub lambetta thì tán cũng thế =))
 

biahoihanoi

Xe lăn
Biển số
OF-14970
Ngày cấp bằng
21/4/08
Số km
13,845
Động cơ
633,662 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Thời bao cấp xa xôi thì em không biết chứ đầu những năm 90 thì em đã có xe Cub tán gái rồi, nhưng có ông đi xe đạp không cưa được gái nên về bắt bố bán nhà mua xe. Cía nhà bán được 45 triêu mua xe 82 hết khoảng 20 triệu. Sau cũng có vợ nhưng cái nhà bây giờ khoảng 5 tỉ, còn cái xe giờ vẫn đi, càng nhìn càng chán.
 

biahoihanoi

Xe lăn
Biển số
OF-14970
Ngày cấp bằng
21/4/08
Số km
13,845
Động cơ
633,662 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Hồi những năm 70 thì có bài thơ:
Một yêu anh có may ô
Hai yêu anh có cá khô ăn dần
Ba yêu có dép (xịn) ở chân
Bốn yêu anh có 2 quần thay nhau.
..........
Còn nữa nhưng em không nhớ hết.
 

BMW_6688

Xe container
Biển số
OF-81812
Ngày cấp bằng
3/1/11
Số km
6,680
Động cơ
482,022 Mã lực
Nơi ở
Phố cô đầu-Khâm thiên
Nhớ lại tuổi thơ thời bao cấp

Trẻ thời bao cấp và những thèm khát ‘tội lỗi’
Khi nhận ra hộp sữa đặc Thống Nhất người ta biếu bố đã bị mình hút trộm gần hết, cậu bé Long sợ hãi bỏ trốn.
Những người từng sống trong thời bao cấp khi nhìn lũ trẻ con bây giờ thường ít nhất một lần chép miệng: “Bây giờ chúng nó sướng thật, cái gì cũng thừa thãi, chê chán, chả bù cho mình ngày xưa, đủ thứ khát thèm”.
Ước bị ốm để ăn ngon

“Hồi thằng Long nhà này 8 tuổi, có ông khách đến chơi nói chuyện với nó, hỏi Long mơ ước nhất điều gì, không ngờ thằng bé bảo cháu ước thường xuyên bị ốm. Ông khách trố mắt hỏi tại sao, nó nói vì ốm được ăn ngon”, bà Phương, 64 tuổi, kể về cậu con trai cả của mình, nay đã 38 tuổi.
“Biết cái tính con phàm ăn, tôi cố ra hiệu cho nó đừng nói nữa kẻo xấu hổ, nhưng được ông khách khuyến khích, thằng Long vẫn cứ thao thao kể. Nó bảo ngày thường có đồ ăn gì mẹ cháu cũng bắt ăn ít thôi để nhường em, cháu gắp thêm một miếng có khi mẹ còn mắng. Nhưng khi bị ốm thì mẹ sẽ hỏi con thích ăn gì để mẹ mua, bữa ăn có gì ngon cũng gắp cho cháu, còn giục cháu ăn thêm nữa. Cháu ốm, mẹ cháu sẽ lôi lọ đường ra cho cháu ăn với cơm, chứ ngày thường thì đừng hòng, thỉnh thoảng cháu xúc trộm vài thìa còn bị ăn mắng”.
Ngày trước bị con “tố cáo” như thế, bà Phương xấu hổ lắm, nhưng giờ thì bà rất thích kể như muốn chia sẻ cảm xúc và nỗi hoài niệm về một thời khó khăn mà tất cả mọi người đều đã kiên cường vượt qua. Bà nhớ, hồi đó các con bà, đặc biệt là Long, lúc nào cũng thèm nhạt các loại đồ ngọt. Nhà có gói kẹo nào, bà phải cất đi thật kỹ, đứa nào có thành tích cần khen thưởng mới đem ra cho vài cái, mấy đứa kia nhân đó cũng có phần. Nhiều khi cất dành lâu quá, khi lôi ra thì kiến, chuột đã ăn mất, mấy đứa trẻ vừa tiếc xót xa, vừa oán mẹ, ngồi khóc rấm rứt.
Anh Long cũng góp chuyện: “Bây giờ các cô cậu 9X hay nói ‘bình thường như cân đường hộp sữa’ chứ thời tôi còn bé, cân đường hộp sữa chả bình thường chút nào, mà nó vô cùng sang trọng, vô cùng xa xỉ, ngoài đồ phân phối ra thì chỉ được cho khi ốm, mà phải ốm nặng nhé, hoặc người ốm phải quan trọng hay thân thiết một chút. Tôi mê nhất là sữa đặc, hình như hiệu là Thống Nhất. Tôi không thích pha sữa, dĩ nhiên có thì chả từ chối bao giờ, nhưng với tôi, sang nhất, tuyệt nhất là sữa đặc không pha, cứ ăn thẳng như thế, ngọt lừ, béo ngậy”.
“Vì cái hộp sữa ấy, tôi không chỉ mong mình ốm mà còn mong bố mẹ ốm nữa, vì bố mẹ ốm mới được người ta cho sữa, chứ trẻ con ốm thì cho mấy cái kẹo hay mấy quả trứng, quả cam thôi. Mỗi lần khách đến thăm mà cầm theo đường sữa là mấy anh em mắt sáng rực, hau háu nhìn túi quà, cứ đi ra đi vào, lảng vảng nhìn trộm cái túi, chỉ mong khách về mau để còn cầm lấy mà hít hà, dù chỉ có mùi kim loại. Ấy thế mà lần nào bố mẹ tôi cũng cất vào tủ, mấy đợt ốm rồi vẫn cất trong tủ. Phải thật lâu sau đó, chúng tôi cứ nhắc nhở, nì nèo mãi, mẹ tôi mới lôi cái hộp ra. Mà nào có được ăn ngay, bà còn lột nhãn giấy, cho vào nồi luộc mãi, sốt ruột đến chết”, Long kể.
Sữa luộc rồi, bà mẹ Long mới đục, rồi rót ra tí tẹo vào đáy cốc, pha thêm cơ man nào là nước sôi, lại còn thêm đường mới đủ ngọt, đúng là chỉ có mùi và màu sữa mà thôi. Chỗ sữa còn lại, bà đặt vào cái đĩa sâu lòng đựng nước để chống kiến, đậy lại, cất tủ. Thế là anh Long cứ rình lúc không có ai, thỉnh thoảng lại lôi hộp sữa ra, cho vào mồm nút trộm. Một hôm, nút chụt chụt mấy cái không thấy gì chảy vào mồm, Long nhận ra mấy hôm nay mình đã chén sạch cả hộp sữa rồi. Nhớ lại những lần bị bố quất cho mấy roi vì tội ăn vụng, Long sợ run, vì anh nghĩ, một thứ quý giá như hộp sữa thì chắc chắn mức độ đánh đòn phải nặng kinh người.
Thế là Long trốn, nấp sau đống gạch cạnh bể nước của khu tập thể từ trưa đến tối. Khi mọi người đi tìm, gọi ầm ĩ khắp nơi, cậu bé vẫn không dám lên tiếng, cứ cố co mình lại, im thin thít, rồi sau đó ngủ quên mất. Mãi đến khuya, một bác hàng xóm mới phát hiện được, bế về.
Không thổ lộ 'ham muốn'


Một dấu ấn tinh thần đóng lên hầu hết lớp trẻ thời bao cấp đến tận sau này là rất ngại bộc lộ ham muốn.

Hầu hết những đứa trẻ thời đó đều biết bố mẹ mình khốn khó, cực nhọc trong việc kiếm cho chúng miếng cơm để ăn, manh áo để mặc. Vì thế, trẻ con thời bao cấp rất thương bố mẹ và cực kỳ biết thân biết phận, không mấy đứa dám đòi hỏi, xin xỏ cái nọ cái kia. Mặc dù đứa nào cũng thèm khát đủ thứ, từ đồ ăn đến đồ chơi, nhưng luôn nghĩ rằng nếu nói ra những nhu cầu đó là tội lỗi, là làm khổ bố mẹ. “Tôi thèm bánh mỳ từ hồi bé tí, cho đến năm học lớp 8, năm 1993, mới lần đầu được ăn. Hình vẽ bánh mỳ trong các cuốn sách tiếng Nga quá hấp dẫn, khiến tôi tưởng tượng nó phải ngon kinh khủng, phải đắt kinh khủng, nên không bao giờ xin mẹ, cũng không bao giờ đả động đến chuyện tôi thèm món đó. Nếu biết tôi thèm đến thế chắc mẹ đã mua cho, và tôi đã biết nó cũng bình thường thôi, không phải kéo dài sự khao khát cho đến tận tuổi dậy thì như vậy”, chị Mai, 34 tuổi, kể. Năm chị học lớp 8, thời bao cấp đã qua, nhưng nhà Mai vẫn nghèo, chị vẫn quen thói kiềm chế mọi ham muốn của mình. Nếu không nhặt được tiền và quyết định mua bánh mỳ ăn thử, chắc không biết đến bao giờ chị mới biết đến vị bánh mỳ.
Còn chị Trúc, 37 tuổi, cho biết cái mà chị khao khát nhất hồi bé là chiếc khăn voan màu đỏ. Những đứa bạn chị có người nhà đi nước ngoài về đều có khăn voan đỏ. Chúng dùng để quàng, để thắt làm nơ cài lên đầu hay đeo vào tay những khi biểu diễn văn nghệ, để trùm lên đầu khi chơi trò hoàng tử, công chúa, hoặc quấn ngang hông làm váy…
Trúc biết bố mẹ mình không bao giờ bỏ tiền ra mua một thứ phù phiếm như khăn voan, khi mà dép đứt còn chưa mua nổi. Vì thế chị chỉ ước và ước. Trúc thường tưởng tượng bỗng dưng có một người cậu hay người cô đi nước ngoài, về tặng mình cái khăn voan, rồi tưởng tượng đó đi vào giấc mơ. Ngoài khăn voan, chị cũng thèm những chiếc kẹp tóc hình bướm, những chiếc vòng tay nhựa đủ màu vẫn chạy lên chạy xuống trên cổ tay các cô bạn… Nhưng chị chẳng bao giờ dám tâm sự với mẹ. Và khi chị đã có khả năng mua những món đồ nho nhỏ ấy thì thời để đeo chúng đã qua từ lâu.
Anh Trần Phong, 39 tuổi, thì chia sẻ, cái làm anh khao khát nhất hồi bé là máy chơi điện tử, thứ đồ chơi mà mấy đứa em họ anh được bố chúng mua cho từ Algeria. Cái món đồ “từ thế giới khác” ấy khiến anh mong ngóng từng cơ hội nhỏ được gặp bọn em họ, nuốt nước bọt hếch mỏ xem chúng chơi, hy vọng thỉnh thoảng được chơi ké một tí. Dĩ nhiên, để tăng cơ hội cho mình, anh cũng hối lộ chúng những gì kiếm được. Phải mất bao thời gian và tâm lực cho việc đợi chờ mới được sờ vào cái máy một tí, nên anh Phong thấy hậm hực, đau đớn vô cùng khi vừa đến lượt chơi, hay đang chơi dở thì đã phải ra về. Dĩ nhiên, dù có ngông cuồng đến mấy, anh cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện xin bố mẹ mua một món thượng lưu như vậy.
Không dám xin, nhiều đứa trẻ nghĩ cách tự xoay xở để có được thứ mình thích, mà dễ nhất là trò gom - bán đồng nát. Những sợi dây nhôm, những lõi dây điện bằng đồng, những mẩu sắt vụn, những chiếc dép nát đến không thể nát hơn… được bọn trẻ gom lại, giấu kín vào một xó để bán cho đồng nát. Tiền ấy, chúng giấu đi, mua kem, mua kẹo để ăn, hoặc để hối lộ thằng bạn có món đồ chơi cao sang.
Chị Trúc chia sẻ: “Đến bây giờ, mỗi lần nghe tiếng rao của các bà đồng nát, tôi lại nhớ cái thời nhặt nhạnh từng cái đinh gỉ, từng mẩu sắt vụn ấy”.
 

nghianc

Xe hơi
Biển số
OF-65072
Ngày cấp bằng
27/5/10
Số km
108
Động cơ
437,280 Mã lực
Nơi ở
Miền vĩnh cửu
Ôi, cái thời chén nước trà, cái kẹo lạc với bánh rán... Nay còn đâu... :((

 
Chỉnh sửa cuối:

malata

Xe buýt
Biển số
OF-120476
Ngày cấp bằng
14/11/11
Số km
619
Động cơ
386,870 Mã lực
Chuột dạo này giề rồi định viết Hồi ký hay sao mà hoài niệm thế.:))
 

hatoyota

Xe tăng
Biển số
OF-52633
Ngày cấp bằng
11/12/09
Số km
1,454
Động cơ
466,941 Mã lực
E thì nhớ kỷ niệm nhẩy tầy điện đi mua Cá chọi ở chợ Đồng Xuân...
 

Xecutkit2008

Xe điện
Biển số
OF-22878
Ngày cấp bằng
24/10/08
Số km
2,548
Động cơ
514,038 Mã lực
Thỉnh thoảng có bác cứ hoài niệm lại thời kỳ đó. Biết kể bao nhiêu cho đủ: Cơm trộn đường ngon biết mấy, trứng ung, bánh xà phòng dùng đủ loại chức năng, mất điện mùa hè cả khu lôi giường xếp ra biểu tình nằm đầy ngõ, đầy sân...
 

kentdju

Xe điện
Biển số
OF-165853
Ngày cấp bằng
9/11/12
Số km
4,723
Động cơ
539,233 Mã lực
Em xin góp thêm với các cụ: Nhưng bức ảnh cuối cùng thì em không tin,có lẽ là dàn cảnh để chụp ảnh chứ mậu dịch thời bao cấp thì thôi rồi, hơn cả xxx bây giờ.

Rạng rỡ nụ cười "thời bao cấp"

Trong những tháng năm gian khó thời bao cấp, nụ cười lạc quan vẫn nở trên môi nhiều người dân Việt Nam với niềm tin vào tương lai phía trước.


Nụ cười cán bộ hợp tác xã chất đốt.

Nụ cười bên bát tiết canh

Bia hơi vỉa hè

Một gia đình thời bao cấp


Nụ cười bên quầy thực phẩm

Nụ cười vợ chồng chủ cửa hàng bán xà phòng bánh

Một đám hỏi thời bao cấp

Nụ cười anh bán báo dạo


Chợ hoa Tết thời bao cấp

Tập đi xe đạp

Quán phở sáng

Nụ cười những cô mậu dịch viên

(Nguồn: http://giadinh.net.vn/20121206095918892p0c1000/rang-ro-nu-cuoi-thoi-bao-cap.htm)
 
Chỉnh sửa cuối:

dungce912

Xe điện
Biển số
OF-136606
Ngày cấp bằng
31/3/12
Số km
3,028
Động cơ
394,678 Mã lực
Nơi ở
Trên yên xe dưới gốc cây
nhớ hồi vẫn chưa cấm pháo, bé tí, ông già cầm tay cho bắn 1 phát pháo sáng đêm giao thừa, hôm sau khoe bọn trẻ con cùng xóm, oai mặt vênh như bánh đa :))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top