CHƯƠNG I: LÃNH ĐẠO LÀ LOÀI ĐỘNG VẬT ĐẠO ĐỨC GIẢ
(1) CON CỦA HỖ TAM NƯƠNG GIỐNG AI?
Nhất trượng thanh Hỗ Tam Nương sanh rồi, được đứa trẻ bụ bẫm. Tôi hơi lấn cấn: mới đám cưới hồi tháng hai, mà nay chỉ đầu tháng tám, vụ này ắt ẩn chứa huyền cơ.
Lại hội họp ở Tụ Nghĩa sảnh, vô duyên lãng xẹt, tôi chả ưa mấy vụ họp hành này tẹo nào, nhưng dây mơ rễ má chằng chịt, ra đụng vào chạm, không dự cũng khó ăn nói, mà tới đó lại phải gò bó lễ nghi…
Thiệt là tình, tôi chỉ là tên đường chủ, cán bộ quèn, lương bổng mỗi tháng trơ khấc hai mươi lạng bạc. Vài ngày trước, Phích lịch hỏa Tần Minh mần đám cưới, tôi đã phải ói ra mười lạng. Hắn là cán bộ trung ương cấp sảnh, mừng ít quá sẽ khó coi; huống hồ, chẳng kính thầy chùa cũng nể mặt Phật, sau này có thể tôi sẽ về làm thuộc cấp dưới quyền anh vợ hắn, là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh. Tuy vậy trong bụng không khỏi rủa thầm: thằng Tần Minh mất dạy, cưới vợ bé thôi mà, có cần phải linh đình vậy không? Cầu cho mầy đẻ con không lỗ đít!
Hỗ Tam Nương và Vương Nụy Hổ cũng là đường chủ, cấp bực chỉ ngang tôi. Nụy Hổ võ nghệ làng nhàng, nhân phẩm xí mứng, định bụng mừng hai lạng là vừa. Nhưng tiếng nói của Hỗ Tam Nương coi bộ nặng ký với Tống đại ca, sắp tới lại có đợt luân chuyển cán bộ, lúc này đang giai đoạn nước rút, thôi thì từ bi xả lũ, thí cho mẹ con nhà nó năm lạng vậy!
Còn lại năm lạng phải để dành, bởi nghe đâu ông già của Lãng lý Bạch điều Trương Thuận cũng sắp sửa đứt hơi tới nơi.
Hên hú hồn, tháng này xuống núi ăn hàng trúng mánh, theo quy định trích mười phần trăm huê hồng của sơn trại, chắc mình cũng được chia cỡ mười lạng. Sáng mai phải xin tạm ứng, không thôi là hút gió.
Tiệc tùng long trọng, các huynh đệ đều đủ mặt, ai cũng chẳng tiện tới tay không. Tên lùn hớn hở lắm, bản mặt chành bạnh ra, cười không giống cười, mếu chẳng phải mếu, càng nhìn càng dị hợm. Hừm, chẳng hiểu sao Hỗ Tam Nương lại nhắm mắt ưng tên này, uổng cụm bông lài cắm bãi cứt trâu.
Buổi tiệc xảy chuyện không vui, Thiết tháp thiên vương Tiều Cái với Cập thời vũ Tống Giang lại cự lộn. Chuyện chẳng đáng gì, Tiều thiên vương nói đứa bé giống cha, Tống đại ca thì bảo là giống mẹ. Tào lao, đi tranh cãi ba chuyện ruồi bu, thiệt là quá rảnh!
Cãi nhau một hồi bất phân thắng phụ, cả hai mặt đỏ bầm bầm như gà cồ n.ứng máu. Chướng một nỗi họ lại quay ra dắt bầy, đốc xúi lũ đàn em phải ra mặt. Báo tử đầu Lâm Xung bèn giả đò say tới bến, đâm đầu lao ra ngoài móc họng ói mửa, Thần hành Thái bảo Đái Tông thì bất thần bị điếc. Công Tôn Thắng, Lưu Đường, ba anh em nhà họ Nguyễn theo hùa Tiều thiên vương; Hoa Vinh, Võ Tòng với Lỗ Trí Thâm thì phụ họa Tống đại ca. Ngô Dụng chẳng hổ danh Trí đa tinh, khen là đứa bé có cái mũi giống cha, cặp mắt giống mẹ, người học thức quả là lẻo lự lắm chiêu!
Tới lượt mình, tôi trầm ngâm ngắm nghía một hồi mới phán: “Sai bét, thằng nhóc này giống mỗ!” Hỗ Tam Nương nổi tam bành, hắt chén rượu vô mặt tôi. Cả đám cười hô hố, vậy là qua truông.
Thiệt ra, thằng nhóc đen thui xấu hoắc, liếc sơ giống hệt Tống đại ca, nhưng mà tôi không dám nói.