Khoảng tháng 5 năm 1790.
Lực lượng mạnh rồi, tướng Lê Văn QUân xin ÁNh mang 6.000 quân vùa thủy bộ ra oánh Nguyễn Nhạc ở Quy Nhơn. Nguyễn Văn Thành can ngăn, bảo Quân quả quyết, bạo dạn nhưng hay khinh suất. Ánh phân vân, nhưng thấy gian tế về báo là độ này Nhạc hèn lắm, lại mâu thuẫn với Huệ, có đánh Huệ cũng không cứu.
Ánh bèn cấp 5.500 quân, sai Lê Văn Quân làm tư lệnh, Võ Tánh và Nguyễn Văn Thành, tiên phong, tiến đánh Bình Thuận.
Quân vốn nghét Võ Tánh, Tánh là anh rể của Ánh vì lấy Nguyễn Phúc Ngọc Du, chị gái Ánh nên mới được tin dùng, Quân bảo Tánh chả có tài cán gì. Ánh sai Thành đi theo là cũng để kiềm chế 2 người này.
Quân Nguyễn đánh Bình Thuận, quân Tây Sơn thua to, bỏ thành chạy, số chêt, số đầu hàng. Quân kiêu ngạo, Tánh càng ghét.
Nhân đà thắng lợi, Quân muốn tiến đánh luôn Diên Khánh, nhưng vì Nguyễn Văn Thành can ngăn nên Quân đành phải đóng quân ở Phan Rang chờ thời.
Đúng lúc đó, Tánh và Thành được lệnh rút quân về Gia Định.
QUân Tây Sơn đóng ở thành Diên Khánh là 2 tướng Lê TRung, Lê Chất, vốn là tướng giỏi. Quân nôn nóng muốn oánh thành lập công, biết vậy, Trung và Chất bàn nhau mở cửa thành cho Quân vào, rồi dẫn lính ra ngoài.
Quân Nguyễn ào vào chiếm thành, không mấy khó, hôm sau, Tây Sơn bất ngờ cho quân quay lại vây thành, Quân hoảng quá, biết mình bị mắc mưu " không thành kế".
Quân Tây Sơn công thành, quân Nguyễn không chống cự nổi, 2000 quân bị chết gần hết. Quân sợ quá sai người đi cầu cứu Võ Tánh.
Tánh biết mình không phải là đối thủ của Lê Trung, lại ghét Quân tận xương tủy, nên không thèm xuất quân cứu.
Quân lại cho người về Gia Định cầu cứu Ánh, Ánh cũng run, không dám cầm quân ra, sai Thành và Nguyễn Huỳnh Đức đem 5000 quân thủy ra cứu QUân.
Quân Nguyễn do Thành chỉ huy đổ bộ, tấn công quân Tây Sơn mấy trận mới cứu được Quân. Trận này quân Nguyễn chết 1000 quân mới giải vây được.
QUân về gặp Ánh, Ánh trách Quân tội để mất toi 3000 quân lính. Quân phân trần là do Tánh không cứu. Quân nói Tánh còn cho quân cướp bóc, kiếm chác được khá nhiều, Ánh muốn trị tội Tánh, lại nghe lời chị gái mình xin xỏ, Ánh lại thôi, bèn cách chức Quân, cho về quê chăn vịt.
Khoảng tháng 6 năm 1791
Bất ngờ, vua Chân Lạp và vua Xiêm, thấy Ánh ngày một mạnh, cũng run, bèn họp nhau lại định ra tay oánh Ánh để trừ hậu họa, Ánh biết chuyện run như cầy sấy, Ánh biết Quân có mối quan hệ tốt với vua Xiêm và vua Chân Lạp, bèn cho gọi và bảo Quân đi sang đó dàn xếp. Nhờ Quân, quân Xiêm, Chân Lạp không sang oánh, Ánh lại gặp may.
Khoảng tháng 12 năm 1791.
Xong việc giúp Ánh , Quân bị bệnh nặng, Ánh mấy lần cho gọi, không rõ Quân ốm thật hay ốm giả, từ chối không đến Gia Định. Võ Tánh mách lẻo là Quân đi sang Xiêm, được vua Xiêm nể lắm, hơn cả Ánh, câu này làm Ánh tím mặt ngay, Ánh lúc này quên hết công ơn của Quân với mình, toàn nhớ đến tội như : bảo Ánh tham sang phụ khó, Cảnh theo Bá Đa Lộc sang Pháp cầu viện, Quân nói Ánh làm thế chả ra sao.
Ánh muốn giết Quân quá rồi, nhưng Thành bảo Quân theo chúa công từ lúc còn nguy khốn, nay giết đi ai mà theo nữa, và lại lấy cớ gì để giết?
Ánh thâm hiểm ác, biết Quân là người trọng danh dự, Ánh bèn cho người mang thư trao cho Quân bảo Quân ốm thì giao hết ấn tín, quân lính cho người khác. Quân biết Ánh muốn gì, uống thuốc độc tự tử.
Ánh nghe tin khóc lóc ác liệt.