Em thấy đúng là điều kiện Bắc Băng Dương không thích hợp cho nhóm TSB hoạt động, nhưng nó là điều kiện chung cho tất cả máy bay, tàu bè chứ nếu nói nó ảnh hưởng đến thiết kế máy phóng với cầu nhảy thì em không hiểu vì sao?
Còn Mỹ nó không mò lên đấy em nghĩ là vì kéo cả hạm đội lên đấy chả để làm gì ngoài gây căng thẳng với ông Nga ngố, 2 là do thiếu hậu cần, phương tiện cứu hộ, tàu mặt nước nói chung chứ không riêng gì TSB của nó cũng ít khi mò lên cực bắc, phỉ phui chứ nhỡ ra mắc kẹt phát chả nhẽ lại nhờ Nga vác tàu phá băng ra giúp thì hài
Mỹ nó có căn cứ máy bay khủng ở Bắc cực nhưng hết chiến tranh lạnh bỏ không rồi, xưa chiến tranh lạnh cần nó làm nơi xuất phát máy bay mang bom chờ lệnh là ùa vào Liên Xô. Về mặt quân sự giờ Mỹ đâu có muốn oánh nhau với Nga vì chả có tích sự gì, chỉ muốn Nga đừng quấy phá thôi. Khi nào khựa đưa TSB lên Bắc Cực chắc Mỹ nó cũng dàn trận.
Chuyện Mỹ nhờ Nga cũng bình thường mà, giờ có phải khác phe nữa đâu, chẳng qua nó ép Nga hơi quá, chứ nếu hai bên nhường nhau chút thì khựa không còn đường sống luôn.
Vả lại TSB vào cái vùng khỉ ho cò gáy đó làm gì, có đánh ai hay tuần tra gì đâu.
Căn cứ Không quân Thule được xây dựng ngay sau
Thế chiến thứ hai, sau khi
Hoa Kỳ lập quan hệ chặt chẽ với chính quyền đảo
Greenland tương đối tự trị năm 1941, vì lúc đó
Đan Mạch bị
Đức quốc xã chiếm đóng. Năm 1951, hạ tầng cơ sở của Căn cứ đã khá đủ để bố trí một số máy bay ném bom tại đây trong thời kỳ
Chiến tranh lạnh với
Liên Xô. (Các hình ảnh tại trạm quan sát thời tiết Thule năm 1950)
http://groups.msn.com/MouldBayEurekaIsachsenAlert/thuleuswbggrabbitt.msnw
Thập niên 1950
Chỉ sau vài ngày báo trước, các cư dân
Inuit địa phương bị buộc phải dời khỏi nơi cư trú cũ của họ để tới cư ngụ tại Qaanaaq trong tháng 5/1953 để lấy đất lập Căn cứ này. Họ đã không được một khoản bồi thường nào cho tới năm 1999.
Ban đầu Căn cứ được dùng làm căn cứ cho Bộ chỉ huy Không quân chiến thuật Hoa Kỳ (
Strategic Air Command, SAC), định kỳ được dùng như căn cứ cho các máy bay
B-36 Peacemaker và
B-47 Stratojet trong thập niên 1950, cũng như một nơi lý tưởng để thử nghiệm tính khả thi và tính chịu đựng của hệ thống vũ khí này trong điều kiện thời tiết cực lạnh. Việc thử nghiệm tương tự với loại máy bay
B-52 Stratofortress cũng diễn ra trong thập niên 1950 và 1960.
Năm 1954, tháp
Globecom Tower, một tháp liên lạc vô tuyến quân sự cao 378 m được xây dựng. Đây là cấu trúc nhân tạo cao thứ ba thế giới trong thời điểm đó.
Năm 1959,
Camp Century, được xây dựng cách Căn cứ Thule khoảng 200 km về phía đông.
[1]. Trại Century được đào trong lòng núi băng lục địa để dùng làm căn cứ
nghiên cứu khoa học từ năm 1959 tới 1967.
Thập niên 1960
Năm 1961, hệ thống radar báo động sớm khi có hỏa tiễn tấn công (
Ballistic Missile Early Warning Systems, BMEWS) được xây dựng ở khu "J", 21 km (13 mi) đông bắc Căn cứ chính. BMEWS được hãng
Raytheon thiết lập để báo động sớm trong trường hợp có
hỏa tiễn tấn công vào
Bắc Mỹ từ Liên Xô hoặc từ
tàu ngầm. Thời điểm này Căn cứ có quân số đông nhất, khoảng 10.000 người. Từ tháng 7/1965, các hoạt động của Căn cứ giảm dần. Tháng 1/1968 quân số của Căn cứ giảm xuống còn 3.370 người.
Ngày 21.1.1968, một máy bay B-52G mang theo 4 trái
bom nguyên tử đã bị rớt xuống biển băng, ngay ngoài Căn cứ Thule và bị bốc cháy. Trên 700 người Đan Mạch, Greenland và nhân viên quân sự Hoa Kỳ đã phải làm việc trong điều kiện không được bảo vệ an toàn, để dọn dẹp chất thải hạt nhân. Sau đó các ngưòi này đã không được bồi thường gì, mặc dù một số người bị bị bệnh
ung thư và bị
vô sinh. Năm 1987 gần 200 người Đan Mạch và Greenland đã kiện
chính phủ Hoa Kỳ, nhưng không thành công.
[2][3][4]
Thập niên 1970
Thule cũng là nơi trên đất liền mà tốc độ gió lên tới kỷ lục là 333 km/h (207 mph), được đo ngày 8.3.1972. Thule cũng là Căn cứ Không quân duy nhất của Hoa Kỳ được trang bị 1
tàu kéo để giúp kéo các tàu vào cảng trong mùa hè cũng như để chạy quan sát Vịnh Northstar (mùa đông thì đưa tàu kéo lên bờ). Năm 1982 Thule trở thành Căn cứ của Air Force Space Command.
Ngày nay
BMEWS màu đỏ
Ngày nay, Thule là Căn cứ quân sự của Liên đoàn căn cứ không quân 821 (
821st Air Base Group), là nơi trú đóng của đơn vị Phi đoàn Cảnh báo Không gian 12 (
12th Space Warning Squadron), Không đoàn Không gian 21 (
21st Space Wing). Đây cũng là cơ sở của Phòng 3 tác chiến của Phi đoàn Điều phối Không gian 22 (
22nd Space Operations Squadron), thuộc Không đoàn Không gian 51 (
50th Space Wing). Các đơn vị này đều là những đơn vị chiến lược với nhiệm vụ điều hành các hệ thống vệ tinh cảnh báo mối nguy cơ bị tấn công bằng
tên lửa đạn đạo liên lục địa vào vùng Bắc Mỹ.
Thule có phi đạo dài 3.000 m (10.000 ft) và hàng năm có 2.600 chuyến bay.
Chiến dịch Chrome Dome
Một sự cố nghiêm trọng đã xảy ra tại Căn cứ không quân Thule của Mỹ tại Greenland, một vùng lãnh thổ rộng lớn và băng giá thuộc Đan Mạch, vào thời Chiến tranh lạnh. Căn cứ này vốn đóng vai trò quan trọng trong hệ thống phòng thủ hạt nhân của Mỹ nhờ vào vị trí chiến lược độc nhất vô nhị gần Bắc Cực, kể từ khi nó được xây dựng vào đầu những năm 50 của thế kỷ trước. Với vị trí trên, radar thuộc lá chắn tên lửa của Mỹ có thể phát hiện bất cứ tên lửa đạn đạo nào vượt qua Bắc Cực. Lầu Năm Góc từng cho rằng Liên Xô có thể chiếm lấy căn cứ trên để làm bàn đạp cho cuộc tấn công hạt nhân nhằm vào Mỹ. Do đó vào năm 1960, Bộ Quốc phòng Mỹ bắt đầu tiến hành chiến dịch Chrome Dome. Trong chiến dịch này, các "pháo đài bay" B-52 liên tục quần đảo bên trên căn cứ Thule, chuẩn bị sẵn sàng thực hiện các sứ mệnh tấn công chớp nhoáng Moscow nếu Liên Xô tấn công Greenland. Tất nhiên, Chrome Dome luôn được giữ trong vòng bí mật.