Khung cảnh Tehran trong đêm bên dưới cánh máy bay. Cảm giác lúc này của em là vô cùng hồi hộp và phấn khích vì không biết điều gì sẽ chờ mình ở phía trước.
Mợ nhiều trải nghiệm phong phú quá!Đổi tiền xong, một tay em ôm khư khư cái ba lô trước ngực, một tay em kéo va ly. Cánh lái xe bu xúm xít quanh em. Người Trung Đông vốn cao to, em gần như lọt thỏm giữa họ. Lúc ấy em chỉ muốn thoát ra thật nhanh nên chả còn tâm trí đâu mà chụp ảnh, thế nên đoạn này em kể chay cho các bác nghe và không có ảnh minh họa là vì lý do này. Tuy nhiên sợ thì sợ chứ mặc cả thì vẫn phải mặc cả cho đàng hoàng. Dù vậy thì lát sau em cũng chịu thua. Bay cả một chặng đườn dài và lại còn đêm hôm khuya khoắt nữa nên em chả mong ước gì hơn là về khách sạn thật nhanh để nghỉ ngơi.
Em tìm hiểu trước và biết là từ sân bay về thành phố có tàu điện ngầm nhưng lúc đó còn quá sớm, tàu chưa chạy nên không còn lựa chọn nào khác ngoài taxi.
Ngồi trên taxi em chỉ lo ôm ba lô tiền, chả nghĩ gì đến chụp ảnh. Mà có chụp thì cũng chẳng thấy gì vì đường phố vắng tanh, tối thui, không một bóng người. Em gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn để chỉ đường cho taxi và ra đón em nữa, chủ yếu để em đỡ run thôi.
Cho đến khi thấy ông chủ khách sạn đứng đầu đường vẫy vẫy tay thì em thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì em cũng đến đích một cách an toàn và không có chuyện gì xấu xảy ra cả
Đây là Mori, chủ hostel ở Tehran của em. Vì em báo trước nên ổng vẫn thức chờ. Em hỏi sao mày biết Việt Nam có nước mắm mà kêu tao đem sang đây cho mày. Ông ấy bảo tao có biết nước mắm là gì đâu. Hóa ra trước đây ông ấy quen một chị người Việt Nam ở Dubai kể nước mắm là đặc sản của Việt Nam nên trước khi em sang, ông ấy kêu em mua cho ông ấy. Đến chết mất thôi. Em bảo nước mắm nặng mùi lắm, tao không mang theo lên máy bay được. Em tặng cho Mori hộp bánh đậu xanh và kẹo lạc chuẩn bị từ nhà, ông ấy rất ngạc nhiên và thích thú. Lại còn lôi bộ sưu tầm tiền ra khoe. Em cũng lấy têp tiền 1k, 2k mới toanh ra và cho Mori vài tờ (Tiền lẻ là em cố tình mang theo để sang đây cho họ làm kỷ niệm)
À vâng 2021 nhỉ, xin lỗi, em nhầm . Thỉnh thoảng cũng bị tẩu hỏa nhập ma ạ!Giờ là 2021 năm covid thứ 2 rồi mợ
Nice day mợ, !DAY 2 (22/03/2018): TEHRAN
Bình mình ở Tehran. Trời nắng rực rỡ nhưng vẫn hơi se lạnh. Bên này đang là mùa xuân (do đang trong thời gian tết truyền thống của họ).
Ảnh chụp từ cửa sổ phòng em ở hostel xuống sân sau. Khí hậu bên này rất khô. Đang là mùa xuân mà cái cây trong sân này khô queo không có cái chồi non nào.
Nhìn cảnh này thấy thân quen như đang ở trong một cái nhà tại Việt Nam.
Cám ơn mẹ lắm lắm. Muốn thả cho mợ mấy chục cái tim mà không tìm thấy cái icon hình trái tim ở đâu trên máy tính của emNice day mợ, !
Hình ảnh này thân quen quá, khiến em rất xúc động. Mợ cố gắng viết hết nhé, nếu năm nay có đề cử bài viết hay cho Box CCCD, em sẽ vote cho mợ ạ. Sáng ra mợ đã làm em phải nao lòng rùi, ...
Chắc tại em già từ bé nên bây giờ tốc độ lão hóa nó chậm lại cụ ạĐội tuyển quốc gia có Hoàng bò được ví là người không phổi. Có vẻ như mợ là người không tuổi, 18 năm trước thậm chí còn già dặn hơn bây giờ
2018 e cũng đi Iran 1 tháng. Chờ thông tin của mợ cùng chia sẻSau khi đầy đủ hành trang, bước tiếp theo em làm là thông báo với mọi người em chuẩn bị đi đâu. Nói thật là phản ứng của người thân và bạn bè làm em thất vọng tràn trề. Tất cả hầu như đều có chung một phản ứng là rất thờ ơ. Họ hàng bảo em “Điên à?”, sếp em thì nói: “Iran có quái gì nhỉ?”, bạn em thì bảo: “Không biết, cứ đạo Hồi là tao không đi”. Em tủi thân dễ sợ.
Em tưởng tượng nếu mà khoe: “Tao sắp đi Châu Âu đây”, đảm bảo một trăm phần trẳm mọi người sẽ thốt lên: “sướng nhỉ” hoặc ghen tị kiểu: “Lấy đâu ra tiền để đi thế?”. Còn đi Iran không ai hỏi thăm thêm câu nào. Thậm chí, trước chuyến đi Lào năm ngoái của em, phản ứng của mọi người còn khá khẩm hơn.
Nói chung cứ nói đến nước nào mà có đạo Hồi là mọi người e ngại. Em vốn vô thần vô thánh nên với em tôn giáo nào cũng đáng tôn trọng và không có gì đáng sợ cả.
May mà em đã không bị “nản chí” vì những lý do đó, nếu không thì chắc em sẽ hối tiếc đến hết đời mất.
Em nhớ năm 2003 khi đến Ai Cập, khi biết em ở Việt Nam sang, nhiều người thốt lên: “Viet Nam à, good, pằng pằng pằng”. Trong suy nghĩ hoặc hiểu biết của họ về Việt Nam, họ chỉ biết đến chiến tranh mà không biết rằng Việt Nam đã hòa bình từ đời tám hoánh nào rồi và chúng ta hiện nay đã có cuộc sống ấm no hạnh phúc hơn rất nhiều quốc gia khác (he he). Đột nhiên em nghĩ, giả sử một người Ai Cập hay một người Iran nào đó chuẩn bị sang Việt Nam du lịch, liệu thân bằng cố hữu của người ta có hay không phản ứng kiểu như: “Việt Nam à, Việt Nam có gì mà đi?” hay “Điên à, Việt Nam toàn bom đạn, đi làm gì?” thì sao nhỉ?
Tuyệt quá! Vậy em hy vọng em và bác đều có những trải nghiệm tuyệt vời như nhau!2018 e cũng đi Iran 1 tháng. Chờ thông tin của mợ cùng chia sẻ
2018 e cũng đi Iran 1 tháng. Chờ thông tin của mợ cùng chia sẻ
Liệu có cùng dịp lại va vào nhau mà không biết không mợ nhỉTuyệt quá! Vậy em hy vọng em và bác đều có những trải nghiệm tuyệt vời như nhau!
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộLiệu có cùng dịp lại va vào nhau mà không biết không mợ nhỉ
Em là "mợ" ạcụ thật tuyệt, em ngưỡng mộ cụ bác quá!
kết bạn đường đi cụ, 2 người cùng đi sẽ bổ nhau nhiều, í nhầm, bổ trợ nhau nhiều ạem kê gạch hóng mợ, em đàn ông con rai mà chả lắm đi như mợ, một phần vì tiếng Anh bập bẹ quá