- Biển số
- OF-168621
- Ngày cấp bằng
- 26/11/12
- Số km
- 1,125
- Động cơ
- 352,600 Mã lực
Em vào hóng ạ
Nhiều khi họ hàng cũng ko bằng tri kỷ cụ nhỉ!!! Em cũng đã từng khóc hét nc mắt khi nguoi bạn và là người đáng tuổi bố mình nhung nỗi đau thì con nhieu hon tất ca ko diễn ta hét cụ ah!!Anh hơn em 12 tuổi, là con bác, em là con cô. Bố anh với mẹ em là con bá con dì, tuy ngoại cả nhưng hay đi lại nên rất gần gũi.
Đặc biệt là anh em chung máu ở nhiều điểm. Ví dụ như cờ tướng, đã vào trận là không biết chán, năm 1992 em bắt đầu biết bắn chim thì thường cùng anh xách súng đi săn, năm 2006 em bập vào câu cá anh cũng sắm cần. Lúc rảnh 2 anh em thường xuyên đi câu cùng nhau, những chuyến câu xa thì đi cả tuần, ăn ngủ cùng nhau...vậy nên có thể nói là thân nhau như anh em ruột thịt.
Vợ anh thì lại là cháu gọi ông chồng cũ liệt sĩ của mẹ em bằng bác. Năm 1992, khi mẹ em về thăm chốn xưa thời tản cư, gặp nó vất vả đồng ruộng, đã quyết định đưa nó ra khỏi căn nhà nằm án ngữ đường vào "chợ cây đa", nơi mà em đã kể ở các phần trước. Nó về ở nhà em, đi học cắt may rồi gặp, yêu và cưới anh. Vì họ hàng loằng ngoằng thế nên dù khi lấy chồng, trở thành chị dâu rồi nhưng với bọn em vẫn luôn mồm một anh hai em, không hề dám sai một câu nào.
Cuối năm 2007 anh bị đau họng, viêm loét hàng mấy tháng không khỏi nên lên gặp bố em nhờ khám. Bố em chỉ xem xét một lúc rồi bảo mày bị K rồi T ạ, đi khám ngay đi.
Anh xuống K khám, K làm một loạt xét nghiệm nhưng không kết luận mà lại đẩy sang Huyết học. Lại thăm khám đủ thứ xong, tay phó khoa bảo với vợ anh là cần một người hiểu biết, có uy tín trong gia đình đến nghe kết quả.
Vợ anh không dám nói với anh, âm thầm gọi về nhà, gia đình anh quyết luôn là gọi em đến bởi hồi đó em đang làm HN và cũng khá nhiều kinh nghiệm ở viện rồi.
Em đến ngay, gặp anh không dám nói thật rồi len lén đi vào gặp tay phó khoa.
Hắn bảo anh bị K hạch, khá nặng rồi. Giờ phải truyền hóa chất và không nói trước được gì hết...em nghe mà chỉ muốn khóc.
Ra gặp anh, em phải dùng tất cả nghị lực để ngoác mồm cười và thông báo "K hạch, nhẹ, truyền hóa chất 8 đợt xong cút"!
Anh có vẻ mừng vì anh tin em nói thật. Loanh quanh dăm câu xong em chuồn thẳng, vừa đi vừa chực khóc.
Anh vào điều trị, em vẫn sang thường xuyên, thấy sức khỏe anh kiệt quệ dần.
Chiều ngày 13/5 Âm lịch năm 2008, sau đợt công tác em về HN. Sang thăm thấy cổ anh to hơn đầu, trong đó là hàng ngàn cái hạch như túi sỏi vậy. Anh thở khó khăn lắm, nhưng vẫn nói với em đợt vừa rồi ở nhà anh có tăm được một hồ rất nhiều "hàng" - tức là Trắm đen. Cố nốt 2 đợt nữa là anh khỏe, xong thì anh em mình chiến nhé, em vâng dạ, ngồi lúc xong về.
Từ Huyết học về đến TH-NC, vừa đõ xe xong thì vợ anh gọi. Lúc đó như có linh cảm chuyện xấu, em ngần ngừ mãi mới bấm máy nghe. Vợ anh khóc, bảo anh ơi anh chả ở lại với nhà em, anh ấy mất rồi...em chỉ kịp dặn nó mấy câu rồi buông máy ngồi rũ trên xe, cảm giác trống rỗng bải hoải, rã rời...lúc sau em quay xe lên viện, đưa anh về quê!
Thớt nài cụ nào kể mà chả ...có hồnChuyện của cụ vẫn có hồn như những hôm đầu cụ kể, ghê ghê lạnh lạnh hêhe
Đây cụChẳng biết có nên kể hay không, chuyện có thật 100% mới xảy ra năm ngoái trong văn phòng cũ nhà máy ô tô Forcia, Thạch Thất. Hoặc cụ nào biết nhà máy này ở đâu và trước đây là cái gì vào em bắt tay cái để có người làm chứng từ cành cây đến ngọn cỏ.
Em xin phép đi kiểm tra cửa giả trước khi lên hầu tiếp các cụ, em sẽ chỉ kể những gì mắt thấy tai nghe, còn suy đoán là gì các cụ tự ngẫm.
Phải là người có tâm, có tình, có duyên như cụ, mới được những trải nghiệm như vậyGiữa mùa hè mà trán em vã mồ hôi, đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất cho đến bây giờ em biết thế nào là mồ hôi lạnh!
Cảm giác rõ ràng từng giọt mồ hôi lạnh như đá, toát ra từ trán và chân tóc, rồi đến toàn thân. Tóc tai em dựng ngược và người thì cứng đờ. Cảm giác cơ thể bị bao trùm và bó cứng bởi nỗi hoang mang tột độ, đầu óc tê dại, mụ mị đi vì không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Càng cố định thần, càng cố nghĩ thì càng rối và không thể hiểu nổi, không tự giải thích được câu chuyện hoang đường mình vừa trải qua là như thế nào.
Mông lung tột cùng, mình đang mơ hay thực? Thực thì lấy đ.éo đâu ra ông T để ra đây buôn chuyện? Mà mơ thì làm thế đ.éo nào mà mình lại đi được cả một đoạn đường dài trên cái bờ bé tí chênh vênh, trong tình trạng vô thức mà lại đ.éo bị lộn mẹ nó cổ xuống đầm nhỉ?
Em cứ đứng thế khoảng một phút, rồi dần dần tĩnh trí và nhớ ra cái điện thoại. Thu hết can đảm, em lò dò đi tiếp và cố định vị nơi gỡ cá. Lúc sau cũng đến nơi, mò mẫm một hồi em cũng tìm ra cái đt, vội vàng bật màn hình lên nhìn thì thấy lúc đó là 1:30', giơ đt soi đường, em đi như chạy về chỗ ngồi câu.
Về đến nơi vẫn cóng lắm, em cứ loanh quanh không biết làm gì trước, làm gì sau, thậm chí còn không biết mình cần phải làm gì vào lúc đó nữa. Lúc sau em châm điếu thuốc rồi dần dẫn nghĩ lại từng chút, vừa định thu cần về thì chợt nhớ lời anh dặn "cứ câu đi, đêm nay cá lớn đi ăn"...vậy là trấn tĩnh lại, bụng bảo dạ chắc anh sợ mình mất cái đt nên hiện hồn về nhắc nhở, và đấy là anh T của mình chứ đ.éo ma mãnh nào làm gì mà phải sợ? Giờ ông ấy mà có quay lại đây thì càng vui...thôi, câu tiếp, nhất định đ.éo sợ!
Em ngồi lì luôn, mắt nhìn phao nhưng mồm lẩm bẩm nói chuyện với anh, vừa là nói lên nỗi lòng thực lại vừa để tự trấn an mình.
Từ 1:30 đến 2:30 em quất một lèo bốn con trắm đen, thả bớt 2 con nhỏ, còn lại mang về 3 con, tổng gần 30 ký. Đó là lần em câu được nhiều trắm đen nhất trong quãng thời gian có vài tiếng như thế.
Sau về cũng còn hoang mang mất vài hôm mới ổn các cụ ạ.
Đó là lần đầu tiên "gặp" anh, bẵng đi gần chục năm, tháng trước em lại mơ thấy anh. Lần này đúng nghĩa giấc mơ nhưng nó chi tiết, rõ ràng và đúng đến từng câu, từng chữ với công việc của gia đinh anh xảy ra sau một tháng!
Em chín quá rồi, em rụng đây, chuyện đó sẽ kể sau vậy ạ.
Hic, cảm giác này em biết, em đã trải qua 2 lần. Nhớ lại vẫn còn runCảm giác rõ ràng từng giọt mồ hôi lạnh như đá, toát ra từ trán và chân tóc, rồi đến toàn thân. Tóc tai em dựng ngược và người thì cứng đờ. Cảm giác cơ thể bị bao trùm và bó cứng bởi nỗi hoang mang tột độ, đầu óc tê dại, mụ mị đi vì không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.