Tối hôm ấy em lại chuẩn bị kỹ càng như hôm trước, mặc dù biết là nó chẳng ngăn được cái bóng đen nhưng em nghĩ cứ làm cho yên tâm, thừa còn hơn thiếu. Với lại em cũng xác định cứ coi như tình huống xấu nhất là mình phải chịu đựng cái bóng đen này thêm 2 đêm nữa thì cũng kệ nó thôi, cùng lắm mình lại quay mặt vào tường ngủ như hôm trước, hơi mỏi người tý nhưng chắc cũng không sao. Nghĩ miên man, em chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Và rồi đột nhiên, em cảm thấy cái giường bị dựng đứng lên.
Cái giường bị dựng lên từ từ, thoạt đầu em thấy phần đầu giường hơi cao lên, rồi sau đó cả cái giường từ từ dựng dậy. Em cuống quýt bám chặt vào mép đệm, cái giường càng lúc càng dốc, 2 tay em phải bấu chặt vào mép đệm, cảm giác sắp rơi đến nơi.
Rồi em thấy váy mình từ từ bị kéo lên, thật là khủng khiếp, em điên cuồng một tay bám chặt mép đệm, một tay cố gắng giữ váy nhưng lực kéo lên rất mạnh, em cảm thấy mình sắp thua đến nơi rồi. Trong cơn tuyệt vọng, em gào to 3 câu cuối cùng của bài Chú Đại Bi. Ầm! Em choàng tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi, nước mắt đọng thành vệt trên má.
Em cứ suy nghĩ mãi có nên post đoạn trên không. Thực sự thì khi kể ra em vô cùng xấu hổ, về sau khi kể lại với mọi người ở trong đoàn và bạn bè ở VN, em đều giấu đoạn này đi, nhưng ở đây em nghĩ không ai biết ai cả, và em thấy các cụ đều tôn trọng sự thật, kể hết về những trải nghiệm đã qua của mình, em quyết định sẽ kể hết 100% sự việc như nó vốn có, vì vậy, em mong các cụ đừng cười em.
Em ngồi phắt dậy trên giường, đầu óc bấn loạn, cảm giác như vừa được thoát chết trong gang tấc. Đời em chưa từng bao giờ trải qua cảm giác bị tấn công trong đời thực, sự việc vừa xảy ra thật quá sức với em. Em ngồi một lúc rồi định thần lại, nhất định phải có cách trị thằng mất dạy này.
Em lục lọi từng tý một trong tâm trí, với những gì em đã từng chứng kiến và học được trong 5 năm qua, sự mầu nhiệm của Phật pháp, của Chú Đại Bi, của bùa nhà chùa... là không thể bàn cãi, đặc biệt trong việc trừ ma diệt quỷ. Nhất định đã có gì đó không đúng, nhất định mình đã làm sai ở đâu thì cái vong Tây kia mới trơ trơ như thế. Em nghĩ mãi, nghĩ mãi và... trời ơi, đây rồi!
Tâm trí em thoắt cái sáng rỡ, ồ đây rồi, đơn giản thế mà sao mình không nghĩ ra! Mấy cái bùa được để trong cái bóp, lẫn cùng đống thẻ và mấy thứ linh tinh khác. Chắc chắn là do mấy cái thẻ rồi, chắc chắn chúng nó đc gắn chip hoặc có từ tính gì đó mà ngăn cản công lực của mấy lá bùa. Mọi khi ở nhà em đi xuống tầng hầm, em dùng bóp để quẹt thẻ mở cửa hầm, máy báo tín hiệu đã nhận thẻ nhưng cửa hầm không mở. Từ tính của mấy cái thẻ gây nhiễu loạn tín hiệu của nhau, phải mở bóp lấy đúng cái thẻ đó ra quẹt thì barrier mới mở.
Em lôi ngay mấy cái bùa từ trong bóp ra, có 3 cái tất cả. Em đặt 2 cái trực tiếp xuống dưới gối, cái còn lại em dán lên trên cao của cửa ra vào. Xong xuôi, em quay về giường ngủ một giấc mê mệt không mộng mị.
Cả ngày và đêm hôm sau, em không còn mơ hay nhìn thấy điều gì khác thường nữa.
Sáng ngày thứ 6, bọn em dậy sớm trả phòng rồi khởi hành đi chơi Haidelberg. Lúc kéo vali ra khỏi phòng, em thấy bà dọn phòng hôm trước, em vui vẻ chào bà và nói rằng em sẽ rời khách sạn.
Bà rất nồng nhiệt chào em và nói tao vui mừng thấy mày "safe and sound".
Ngờ ngợ, em mở lòng luôn: Nói thật nhé, mấy hôm ở phòng này tao hay mơ thấy có một cái bóng đen, tao chỉ hơi sợ tý thôi nhưng nó chẳng làm gì tao cả
Bà đáp luôn: Chúc mừng mày, đấy là do mày là phụ nữ nên không sao đấy, có lần có người đàn ông đến ở phòng này, ông ý bị ngã trong phòng tắm phải đi cấp cứu đấy. Ở phòng đấy nhiều người hay đòi đổi lắm.
Rồi nhận ra mình đã nói quá nhiều, bà níu em: Này, mày đừng nói với ai là tao bảo mày thế nhé, tao sẽ mất việc luôn đấy.
Hết chuyện Frankfurt.