[Funland] Ma bắt mèo, tin hay không thì tùy- Vol 2

Trạng thái
Thớt đang đóng

one

Xe điện
Biển số
OF-14032
Ngày cấp bằng
16/3/08
Số km
4,166
Động cơ
508,453 Mã lực
Khoảng 6,7 năm trước nhà cháu hay ra công tác HN, ở cũng nhiều nn như La Thành, Công Đoàn, Nhà khách gì ở Hùng Vương, Oâsis...những ks nhỏ quang phố cổ thì không sao. Nhưng chỉ có 2 nơi là Chìa khoá Vàng ở Quán sứ và Đường Thành ở đầu Hàng Bông là ít khi ngủ ngon giấc...cả 2 nơi này cháu ngủ đều bị bóng đè.
Chuyện ma ở khách sạn thì CCCM làm mảng tour, đặt phòng hay quản lý khách sạn đều có một kho, vì hầu như ai cũng từng có kinh nghiệm nửa đêm bị khách túm lấy kêu khóc đòi đổi phòng. :D Em chỉ làm private guide nhưng cũng có vài cái tên khách sạn trong danh sách cảnh giác. Golden Key thì không thuộc dạng khách sạn mà khách của em cần nên em chưa cập nhật chứ Somerset Grand làm trên nền Hoả Lò cũ thì... :-s

Em có bạn khách Nhật (zai) sang đây công tác. Nếu em nhớ không nhầm thì đó là tầm hè 2014. Vì công việc của đoàn bạn ý phải qua Bộ Công thương họp và mọi người trong đoàn chắc cũng thích ở kiểu căn hộ có phòng khách cho tiện gặp nhau họp hành nội bộ nên chọn Somerset Grand Hanoi (SGH). Chiều cuối tuần đầu tiên sau khi bạn ý sang, em chở xe máy cho bạn ý đi vài nơi theo chỉ định, xong xuôi thì cũng đến giờ cơm nên em lùa bạn ý đi ăn chả cá. Trong bữa ăn, em hỏi bạn ý là khách sạn thế nào. Em xác định là hỏi cho qua chuyện thôi vì bọn Nhật nói chung là luôn tỏ ra trân trọng mọi thứ và không bao giờ chê thẳng. Úi giời, ai dè gặp đúng bạn Nhật có đi du học Mỹ về và cũng không đặc sệt Nhật (sau em mới nghĩ ra, nếu đặc sệt Nhật thì bạn ý đã chả tìm guide tiếng Anh quái đản như em), được lời như cởi tấm lòng, bạn ý tuôn cho em một tràng:

"Tao cảm thấy căn hộ đó có vấn đề, thậm chí cả khu đó có vấn đề. Trông mọi thứ rất mệt mỏi (nguyên văn: everything looks so tired). Hành lang vào ban ngày mà tối mờ, bí nữa. Bể bơi cũng kém tính riêng tư, tao có cảm giác bị theo dõi. Buổi đêm, tao mới chỉ nhắm mắt chứ chưa ngủ, tao nghe tiếng động như ở công trường xây dựng và tiếng xả nước toa-lét. Tao mở mắt ra thì tiếng động ngừng. Tao đi kiểm tra 2 cái toa-lét của bọn tao thì không thấy rò rỉ hay gì, cũng không có ai vừa dùng, nhưng lại có mùi mồ hôi rất nặng (biểu cảm của bạn ý lúc đó kiểu như rất muốn nói thẳng là cóc phải mồ hôi người Nhật). Rồi tao ngủ thiếp đi và mơ thấy toàn người rách rưới bị xích bị đánh kêu gào thảm thiết."

Em nghe kể một tràng, vuốt mặt không kịp, lúc đầu cũng chưa kịp tư duy về tâm linh mà chỉ nghĩ bụng là SGH gì mà bảo trì kém. Đến chi tiết "thấy nhiều người rách rưới bị xích bị đánh kêu gào" thì mới nhớ là chỗ ấy vốn là nhà tù từ thời Pháp đến tận thời đổi mới. Em cũng nói với bạn ý về lịch sử khu đất đó, bảo nếu vẫn gặp vấn đề giấc ngủ thì nên chuyển khách sạn khác. Bạn ý trầm ngâm tí rồi hỏi em thế xung quanh SGH là những công trình gì, em bảo là toà án và bệnh viện ung thư thì bạn ý "à" lên một cái. Sau đấy bạn ý kể là hồi đi học ở Mỹ bạn ý cũng từng gặp vấn đề với khách sạn. Em không muốn khoét thêm nên không hỏi gì nữa. Đến lúc bạn ý gần về thì cảm ơn em trên Skype và bảo cả team của bạn ý sau đó đã chuyển sang khách sạn tư nhỏ nhỏ (tên hơi khó nhớ) ở Trần Hưng Đạo, chả hiểu bạn ý thuyết phục hay có người cùng đoàn cũng "gặp" gì đó.

Từ bấy đến nay, em chưa gặp ca khách nào đòi ở SGH nữa để can.
 

Xep

Xe điện
Biển số
OF-348813
Ngày cấp bằng
30/12/14
Số km
2,404
Động cơ
1,420,302 Mã lực
Chuyện ma ở khách sạn thì CCCM làm mảng tour, đặt phòng hay quản lý khách sạn đều có một kho, vì hầu như ai cũng từng có kinh nghiệm nửa đêm bị khách túm lấy kêu khóc đòi đổi phòng. :D Em chỉ làm private guide nhưng cũng có vài cái tên khách sạn trong danh sách cảnh giác. Golden Key thì không thuộc dạng khách sạn mà khách của em cần nên em chưa cập nhật chứ Somerset Grand làm trên nền Hoả Lò cũ thì... :-s

Em có bạn khách Nhật (zai) sang đây công tác. Nếu em nhớ không nhầm thì đó là tầm hè 2014. Vì công việc của đoàn bạn ý phải qua Bộ Công thương họp và mọi người trong đoàn chắc cũng thích ở kiểu căn hộ có phòng khách cho tiện gặp nhau họp hành nội bộ nên chọn Somerset Grand Hanoi (SGH). Chiều cuối tuần đầu tiên sau khi bạn ý sang, em chở xe máy cho bạn ý đi vài nơi theo chỉ định, xong xuôi thì cũng đến giờ cơm nên em lùa bạn ý đi ăn chả cá. Trong bữa ăn, em hỏi bạn ý là khách sạn thế nào. Em xác định là hỏi cho qua chuyện thôi vì bọn Nhật nói chung là luôn tỏ ra trân trọng mọi thứ và không bao giờ chê thẳng. Úi giời, ai dè gặp đúng bạn Nhật có đi du học Mỹ về và cũng không đặc sệt Nhật (sau em mới nghĩ ra, nếu đặc sệt Nhật thì bạn ý đã chả tìm guide tiếng Anh quái đản như em), được lời như cởi tấm lòng, bạn ý tuôn cho em một tràng:

"Tao cảm thấy căn hộ đó có vấn đề, thậm chí cả khu đó có vấn đề. Trông mọi thứ rất mệt mỏi (nguyên văn: everything looks so tired). Hành lang vào ban ngày mà tối mờ, bí nữa. Bể bơi cũng kém tính riêng tư, tao có cảm giác bị theo dõi. Buổi đêm, tao mới chỉ nhắm mắt chứ chưa ngủ, tao nghe tiếng động như ở công trường xây dựng và tiếng xả nước toa-lét. Tao mở mắt ra thì tiếng động ngừng. Tao đi kiểm tra 2 cái toa-lét của bọn tao thì không thấy rò rỉ hay gì, cũng không có ai vừa dùng, nhưng lại có mùi mồ hôi rất nặng (biểu cảm của bạn ý lúc đó kiểu như rất muốn nói thẳng là cóc phải mồ hôi người Nhật). Rồi tao ngủ thiếp đi và mơ thấy toàn người rách rưới bị xích bị đánh kêu gào thảm thiết."

Em nghe kể một tràng, vuốt mặt không kịp, lúc đầu cũng chưa kịp tư duy về tâm linh mà chỉ nghĩ bụng là SGH gì mà bảo trì kém. Đến chi tiết "thấy nhiều người rách rưới bị xích bị đánh kêu gào" thì mới nhớ là chỗ ấy vốn là nhà tù từ thời Pháp đến tận thời đổi mới. Em cũng nói với bạn ý về lịch sử khu đất đó, bảo nếu vẫn gặp vấn đề giấc ngủ thì nên chuyển khách sạn khác. Bạn ý trầm ngâm tí rồi hỏi em thế xung quanh SGH là những công trình gì, em bảo là toà án và bệnh viện ung thư thì bạn ý "à" lên một cái. Sau đấy bạn ý kể là hồi đi học ở Mỹ bạn ý cũng từng gặp vấn đề với khách sạn. Em không muốn khoét thêm nên không hỏi gì nữa. Đến lúc bạn ý gần về thì cảm ơn em trên Skype và bảo cả team của bạn ý sau đó đã chuyển sang khách sạn tư nhỏ nhỏ (tên hơi khó nhớ) ở Trần Hưng Đạo, chả hiểu bạn ý thuyết phục hay có người cùng đoàn cũng "gặp" gì đó.

Từ bấy đến nay, em chưa gặp ca khách nào đòi ở SGH nữa để can.
Em note lại. Khi nào thích cảm giác mạnh thì tới đó book phòng thử xem nèo.
 

hackspeed

Xe cút kít
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-309501
Ngày cấp bằng
26/2/14
Số km
16,646
Động cơ
927,416 Mã lực
Nơi ở
Vịnh Bắc Bộ
Một lần em đi xem bói lá trầu. Bà bói nói rất nhiều chuyện nhưng em nhớ nhất 1 chi tiết, bà nói đời cô có hai lần suýt chết nhưng có bề trên đỡ nên thoát được. Em bảo: em nhớ có 1 lần thôi, hồi ấy lên 3, mùa tháng 10 gặt hái đã xong. Em theo chúng bạn ra đồng cơi trò nhổ gốc rạ ném xuống 1 cái chuôm nhỏ, nhưng nước hơi sâu với trẻ con. Thế rồi, ném gốc rạ thế nào mà em lăn luôn xuống chuôm đó, nước ngập gần đến cổ, mùa lạnh tháng 10. Mấy đứa cùng chơi k0 làm sao được vội chạy về gọi mẹ em. Bà ra vớt em lên, về đốt lửa sưởi và lau khô, mặc ấm. Em k0 biết lần thứ hai nào khác.
Bà nói lần ấy cô đi xe máy trên đường, ở chỗ khúc quanh, cô bị kẹp vào giữa hai chiếc ô tô. Oh, em nhớ ra rồi, khúc cua tay áo đó trên đường về Thái Nguyên, gần Sơn Dương vừa cong, vừa lên dốc. Em chở theo F1 về quê, k0 thuộc đường, vượt lên 1 cái xe tải phun khói đen đặc thì vào đúng cua (có biển báo cấm vượt mà e k0 biết, hay là bị che mắt nữa). Bên kia 1 chiếc xe chở sắt nặng, ca bin cao chạy tới, nó kịp thời phanh lại. Hai mẹ con em bị kẹp vào giữa, cách bánh xe to kia gần 1m. Ơn Giời, ơn bề trên, chiếc xe phụt khói đen trước mặt chạy đi rồi, em mới kịp vẫy tay cảm ơn chú tài trên xe chở sắt rồi chạy chầm chậm thoát ra, tim đập thình thịch. Đấy, em còn k0 nhớ mà bà bói xem lá trầu lại gọi được ra mới tài chứ. Các cụ giải thích hộ em chút.
Thật là kì dị nhưng mừng cho sự may mắn của mợ
 

Bông Xương Rồng.

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-430204
Ngày cấp bằng
16/6/16
Số km
5,162
Động cơ
244,740 Mã lực
Theo báo Gia đình & Xã hội, thì thông tin Thượng toạ Thích Viên Thành bỏ mạng sau khi lập đàn giải trấn yểm sông Tô Lịch là tin vịt:
- Thứ nhất: Thượng toạ Thích Viên Thành chưa bao giờ trực tiếp đến địa điểm xảy ra sự vụ trấn yểm ở sông TL;
- Thứ hai: Thượng toạ mất là do căn bệnh ung thư tuỵ. Bệnh đã đeo bám từ lâu. Đến khi trọng bệnh thì ra điều trị ở Bệnh viện Giao thông - Vận tải, được ít lâu thì tịch.
Link đây ạ:
- http://giadinh.net.vn/xa-hoi/xuyen-tac-ve-cai-chet-cua-thuong-toa-thich-vien-thanh-va-gs-tran-quoc-vuong-4476.htm
- http://giadinh.net.vn/xa-hoi/khong-the-co-chuyen-thanh-vat-nha-su-4607.htm

Cụ nào có thông tin chính xác hơn thì phọt lên cho mọi người tham khảo đi ạ.
Lá cải gì đăng nhiều kỳ thánh vật sông Tô Lịch bị Sở 4 tờ nhà em phạt 20 chiệu tội hehe phao tin đồn nhảm.
 

thanhgamo

Xe container
Biển số
OF-120503
Ngày cấp bằng
14/11/11
Số km
7,009
Động cơ
451,627 Mã lực
Vào đây gặp toàn người yếu bóng vía :D
Mấy chuyện
ma quỷ em chưa bao giờ tin. Mong có ai đó làm em thay đổi. :)
Theo em tin cũng tốt, vì còn hi vọng cho kiếp sau. Và cố gắng sống tốt để không phải trả nợ. Nếu không tin vào tâm linh, cuộc sống duy vật nhạt nhẽo vô vị lắm, khi đó con người cũng chỉ là một sinh vật như bất kỳ loài sinh vật nào
 

anphuong

Xe hơi
Biển số
OF-415081
Ngày cấp bằng
6/4/16
Số km
199
Động cơ
218,800 Mã lực
Golden Key thì không thuộc dạng khách sạn mà khách của em cần nên em chưa cập nhật chứ Somerset Grand làm trên nền Hoả Lò cũ thì... :-s

Trước cháu làm bảo vệ đêm ở đó 1 thời gian sao không thấy gì cụ nhỉ. Cũng ngủ quên mà chả có vấn đề gì xảy ra cả.
 

one

Xe điện
Biển số
OF-14032
Ngày cấp bằng
16/3/08
Số km
4,166
Động cơ
508,453 Mã lực
Golden Key thì không thuộc dạng khách sạn mà khách của em cần nên em chưa cập nhật chứ Somerset Grand làm trên nền Hoả Lò cũ thì... :-s

Trước cháu làm bảo vệ đêm ở đó 1 thời gian sao không thấy gì cụ nhỉ. Cũng ngủ quên mà chả có vấn đề gì xảy ra cả.
Chắc cũng tuỳ người á cụ, em hồi còn teen toàn vào di tích Hoả Lò đọc sách, có lúc còn ngủ gật, mà có thấy gì đâu.
 

moonlight

Xe tăng
Biển số
OF-1837
Ngày cấp bằng
7/10/06
Số km
1,519
Động cơ
569,625 Mã lực
Hé hé hé hé hé...
Cụ Vivu đâu Hường về Hường về nàoooo...
 

vivu80

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-136480
Ngày cấp bằng
30/3/12
Số km
2,828
Động cơ
387,360 Mã lực
Chuyện ma cô Hường ú hú ú hú hú hú …….

---------------------------------------------------------

Đọc đến đây nhiều cụ/mợ sẽ thắc mắc hình như em đang nhầm lẫn giữa tả thực và tiên hiệp, các cụ/mợ hoàn toàn có lý. Chuyện xảy ra đã lâu, cũng ngót 3 chục năm rồi, từ ngày em còn bé tí, việc cô Hường bị con ma xó thành tinh hành hạ đến nỗi phải chết tức tưởi oan ức, rồi nó còn tỏa hồn, khốn phách sai khiến bắt liên tiếp mấy người trong làng cùng vô số lợn gà, trâu bò thì hình như tới tận bây giờ vẫn là giai thoại mà mỗi khi có đám ma hoặc có quái sự gì thì các cụ từ trung đến cao niên còn nhắc mãi. Nhất là đám ma ông/bà nào trong lịch sử có thời gian đi chợ rừng hoặc đóng quân tại miền Lạng Sơn, Cao Bằng. Cơ bản ký ức mọi người là giống nhau nên sự sai biệt chỉ ở một phạm vi rất nhỏ. Về chuyện cụ Tự dùng bùa phép đấu với đám quan ôn, quỷ sứ và mẹ con cô Hường thì còn ly kỳ và mông lung hơn vì mỗi người phách một kiểu, không ai giống ai, ngay cả các ông bà, chú thím trong xóm nhà em cũng kể lại khác nhau, có lẽ không ai đủ duyên chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối rành mạch, rõ ràng.

Có điều em dám khẳng định việc cụ pháp sư tên Tự đánh nhau với ác quỷ dưới sân nhà ông chú em là hoàn toàn có thực, những chi tiết: cụ lập đàn như thế nào, đánh nhau trong bao lâu, cụ cố gắng đến hộc cả máu mồm, rồi quan ôn, quỷ sứ kéo về khiến chó mèo, lợn gà nháo nhác là có độ xác tín cao vì nhiều người đều nói thế. Những chi tiết như đứa bé mà cô Hường bế trên tay là con ma xó thành tinh, rồi cụ Tự suýt chết vì nó là do chính cụ ấy kể với ông nội em, sau này thi thoảng trà dư tửu hậu ông em có nhắc lại. Còn lại những chi tiết khác thì là em hóng được từ nhiều người khác nhau, mỗi người kể mỗi khác nên em cứ cóp nhặt vào đây thêm da thêm lông tí cho nó sinh động, chứ em hoàn toàn không chứng kiến tận mắt. Lúc ấy em mới 8 tuổi, ông nào nửa đêm gọi em dậy bảo đi xem phù thủy đánh nhau với ma chắc em đ.ái mọe nó ra quần chứ chả đùa. Trước khi viết cái đoạn này em cũng đã rất cân nhắc, có nên viết theo tưởng tượng qua những gì mình cóp nhặt được cho thành một chapter có hơi hướng hư ảo, liêu trai? Hay là viết theo tinh thần khoa học biện chứng đếch nhìn thấy thì đếch tin như bây giờ, nghĩa là em chỉ gói gọn việc đánh ma của cụ Tự trong 1 câu ngắn ngủi: cụ ấy múa kiếm cả niệm chú đến phọt cả máu mồm rồi sau mấy tiếng đồng hồ cũng chém được hết lũ ác quỷ cô hồn? Rồi em quyết định viết theo trí tưởng tượng của mình, chuyện đã xảy ra kinh hoàng như thế, cái kết của nó cũng phải xứng đáng chứ không thể cụt ngủn vô duyên, đó là lý do các cụ đọc đầu truyện thì rất thực tả (chỉ thêm tí mắm muối) còn đến đoạn giết quỷ thì chả khác gì tiên hiệp kỳ tình.

Thôi không lan man nữa, đêm nay em sẽ kết thúc cái truyện này cho em đỡ mất ngủ và cho các cụ đỡ tức mắt, dài dòng mãi có khi thành dở hơi :D Chuyện là thế này, đến trưa hôm sau thì cụ Tự tỉnh dậy sau trận quyết chiến hung hiểm bội phần với con ma xó thành tinh đã mấy trăm năm, việc đầu tiên cụ làm là yêu cầu nhà ông chú em chuẩn bị cho một cái lễ câu hồn vào buổi chiều. Biết cụ chẳng quản an nguy của bản thân, tận sức bình sinh trừ đi mối họa cho nhà em cũng như cho dân làng thì mọi người trong xóm vô cùng cảm kích. Bà Nhu đích thân sai con dâu đi nấu nguyên một nồi cháo gà thơm lừng để khi cụ dậy ăn cho ấm bụng. Ngồi xếp bằng trên sập gụ, cầm bát cháo với cái thìa nhôm trên tay mà lão pháp sư một đời chuyên đi trừ tà bắt ma còn run rẩy mãi không thôi.

Chiều ấy, hình nộm cô Hường vẫn nằm yên vị trên giường buông màn tang tóc, sau màn trì chú, tụng kinh của cụ cùng khói nhang nghi ngút thắp lên giữa bàn thờ cô Hường, cụ yêu cầu chính bà chị ruột của cô là cán bộ bên Lương thực huyện đội khăn đỏ dẫn vong. Khăn đỏ vừa trùm đầu thì cụ rì rầm khấn vái đoạn rút lá cờ chĩa vào hình nhân cỏ năn quát lên: Xuất! Ngoài trời lúc ấy không gió mà hai cánh màn giường cô bỗng nhè nhẹ rung lên, cụ Tự chỉ tiếp cây cờ về phía bà cô trùm khăn hô: Nhập! Bà cô tự dưng rùng mình 1 cái rồi khó khăn lắm mới mở mồm cố thốt lên những âm thanh gần như vô lực: …. cháu đội … ơn thầy … giải thoát … ma xó … kia ... Đoạn cô ấy ngoảnh sang chỗ bà Nhu tiếp: … thím Nhu têm cháu … miếng trầu … Cả nhà từ già chí trẻ, từ lớn chí bé đều tin rằng ấy là cô Hường đã nhập vào chị gái vì bình thường bà chị gái này ăn sóng nói gió, giọng cứ là sang sảng đàn ông, và từ bé cho chí lớn chả bao giờ bà ấy ăn trầu. Cô Hường thì lại khác, rất hay nhai trầu bỏm bẻm mỗi khi ngồi với bà Nhu hoặc đi đám cưới, đám ma trong làng.

Cả nhà lúc ấy ai cũng nước mắt lưng tròng vì đều cảm thấy là có thể truyện trò cùng người thân ruột thịt của mình dẫu đã là âm dương cách trở, cô Hường lúc này trong lốt bà chị khác xa con quỷ cái hàng đêm tác oai tác quái gây kinh hoàng táng đởm chốn thôn quê. Bà Nhu gạt nước mắt lã chã tay run run têm trầu rồi đưa cô: trầu đây con ơi, bỏ miếng trầu vào miệng cô nhai chóp chép ngon lành, mắt cô cũng nhòa lệ. Rồi vừa nhai trầu cô vừa khóc cực khóc nhục, khóc như chưa bao giờ được khóc, những tiếng ai oán, trách phận than thân, kể tủi khoe hờn được tuôn ra bằng những lời nấc nghẹn, nước mắt nước mũi cô quyện cùng bã trầu đỏ thắm nhòe nhoẹt trên má, trên miệng, trên mắt rồi chảy xuôi xuống chiếu như máu rỉ ra vì uất hận đau thương. Cụ Tự lúc này vẫn ngồi lim dim trước ban thờ mới nhẹ rung chiếc chuông trấn quỷ “đing-đang” rất khẽ, ngay lập tức hồn ma cô Hường hốt hoảng dừng khóc chao đảo người vì sợ. Có oan tình gì thì mau nói ra tường tận, ta biết con chết oan chết uổng, chịu khổ nhiều năm rồi, nào … nói ra kẻo ta rút phép thông công, cụ Tự trầm giọng cất lời. Cô Hường lúc này mới vừa sụt sịt vừa nức nở kể ra những gì mình tao ngộ bấy lâu nay ….

Số là đận ấy vì cám cảm bản thân cô gom góp hết vốn riêng mua một gánh xoong nhôm, chậu nhôm lên vùng Lạng Sơn đi chợ đồng rừng cùng vài người bác họ xa lấy chồng tận Bắc Giang. Xoong chậu đổi lấy gạo rồi lại mang gạo về Bắc Giang bán kiếm lời, cứ thế vòng quay tiếp nối sau hai năm cô đã có một số vốn kha khá. Trong những lần bôn ba khắp mạn Lạng Sơn và vùng giáp ranh Cao Bằng cô có quen và yêu một anh chàng người Nùng tên A Sềnh cũng là dân chạy chợ, hai người rất tâm đầu ý hợp cùng nhau hùn vốn làm ăn một dải miền rừng, họ đã dắt nhau về bản nhà A Sềnh ra mắt. Đây là lúc bi kịch bắt đầu, trong bản của A Sềnh có lão thầy mo chột mắt, mặt chuột tai dơi, dáng đi lòng khòng tên là A Hủi. Tên này tà pháp nổi tiếng miền biên viên, không chỉ Lạng Sơn – Cao Bằng mà cả người bên kia biên giới cũng thường ghé qua nhà hắn mỗi khi có việc cần kíp trong nhà. A Hủi là kẻ vô cùng háo sắc, hắn có tới 5 bà vợ nhưng bà nào cũng chỉ sống được với hắn chừng một vài năm là lại đột ngột quy tiên, dân vùng đó người bảo hắn sát vợ, người xì xầm rằng nó giết vợ đi để lấy máu nuôi ma xó trong nhà.

Cái ngày cô Hường ra mắt nhà chồng tương lai cũng là cái ngày mà A Hủi vì là họ hàng nội tộc, còn là vai chú của A Sềnh mà được mời đến xem mặt “cháu dâu”, thấy cô có chút nhan sắc hắn nảy tà tâm chiếm đoạt cô cho bằng được. Sau lễ ra mắt bảy ngày, A Sềnh đi rừng bị trượt chân ngã đập đầu vào đá mà chết tức tưởi, cô Hường hay tin vội vàng gác chuyện làm ăn về bản chịu tang. Đám ma của chồng tương lai vừa xong thì cũng là lúc người ta thấy cô thập thò trong nhà A Hủi, mặt đờ đẫn như kẻ mất hồn. Rồi cô và gã thầy mo độc ác ăn ở như vợ chồng với nhau mặc lời dèm pha của bố mẹ chồng “hụt” cũng như bà con dân bản, người hiểu chuyện thì biết ngay là A Hủi đã dùng con ma xó chiếm cô rồi. Tuy nhiên chẳng ai dám nói ra vì truyền đời nhà A Hủi vẫn âm thầm lưu truyền một câu chuyện liên quan đến con ma xó đã tồn tại mấy trăm năm trong nhà hắn, con ma xó này đã thành tinh, hung ác vạn phần, tà pháp rất cao, cơ hồ loanh quanh mấy tỉnh biên viễn chẳng ai làm gì được nó. Sau này khi cô Hường đã có thai với A Hủi thì gã mới nới lỏng cô phần nào, vì thế đầu óc cô cũng bớt u mê hơn so với những ngày đầu, vốn thông minh cô nhận ra sự khác lạ trong người, thêm nữa chạy chợ miền rừng mấy năm, những chuyện ma gà, ma xó, bùa bả … không phải cô chưa từng nghe. Việc đã đến nước này cô đành cắn răng tỏ ra thân mật, nhất tâm nhất ý chiều chuộng hắn.

Những lúc gần cận lão thầy mo già, hắn cũng cao hứng lộ ra chuyện con ma xó trong nhà, ngày ấy cách đây đã hơn hai trăm năm, vì muốn luyện ra một con ma xó uy lực vô song tổ tiên hắn đã tự tay bóp chết tươi đứa con đầu lòng ngay khi vừa lọt lòng mẹ. Xác hài nhi ấy cùng dây rốn lòng thòng được bỏ vào trong ống tre luồng to cỡ bắp đùi chứa đầy nước thuốc bí truyền và dán bùa, khắc chú khắp xung quanh để làm ma xó. Cái ống luồng ấy được đặt trong xó tối góc nhà. Hàng ngày tôn chủ của con ma xó ấy, cũng chính là bố đẻ, đều đều nặn bảy giọt máu rỏ vào nuôi nó qua cái miệng lỗ đỉnh ống luồng, hàng ngày đều dành thời gian thắp nhang, đọc chú rồi trò chuyện hỏi han con ma, dần dần khoảng ba tháng sau hễ cứ tôn chủ hỏi gì thì con ma lên tiếng trả lời từ trong ống. Để con ma xó ấy trở nên linh diệu thì ngày thứ 100 trở đi, cứ giữa một tuần trăng lại phải giết tươi một đứa trẻ khác lấy máu cho nó uống, cứ thế sau một năm nữa, khi con ma đã tạm gọi là “già” thì tổ tiên hắn tự tay chém phăng cổ vợ, mẹ đẻ con ma xó, hứng máu vào cái chậu to rồi bỏ cái ống luồng chứa con ma xó ấy vào ngâm máu mẹ suốt bảy ngày. Lúc ấy con ma vốn bị bóp chết tươi ngay khi vừa cất tiếng oe oe chào đời oán khí đã chất chồng, lại được nuôi bằng máu từ khi mới luyện để tăng sát khí, lúc cuối thì lại được ngâm vào chậu máu của mẹ ruột mình, mẹ con tương phùng, mẹ uất con oán, sẽ tạo ra một con ma xó tàn ác tà đạo vô biên.

Ma xó thông thường chỉ giữ nhà giữ cửa, ai vào lấy cắp cái gì thì cũng tự động mang trả, không trả vật chết tươi ngay, kể cả là ăn vụng một miếng nhà nó cũng không xong. Đi lên miền rừng, nhất là Lạng Sơn – Cao Bằng, khách lỡ độ đường tìm thấy một nhà dân, đang cơn đói ngấu lại thấy có bát thức ăn mới bốc một miếng bỏ vào mồm, vừa mới trệu trạo nhai chợt nghe từ một góc tăm tối nào đó trong căn nhà tiếng trẻ con léo nhéo đếm “Một”, thì đấy chính là tiếng ma xó, lỡ may người ấy không để ý lại bốc tiếp miếng nữa bỏ mồm thì tiếng léo nhéo lại vàng lên “Hai”. Hễ là đàn ông cứ bị đếm 7 tiếng là chết không cứu được, đàn bà thì chín tiếng chẳng sai. May mắn gặp chủ nhà về thì còn giải kịp, chứ không thì cầm chắc cái chết kinh hoàng. Những người bị ma xó bắt thường chết vô cùng đau đớn, gan ruột cồn cào như bị ai cắt nát, xương co gân rút như bị trừu tủy luyện hồn, khiến mặt mũi biến dạng, méo mó. Đến lúc cực điểm thì thất khiếu chảy máu, mắt trợn trừng trừng mà bỏ mạng. Con ma xó nhà A Hủi tàn độc và uy lực hơn nhiều, nó là thứ để A Hủi và tổ tiên hắn ngồi lên đầu các thầy mo nuôi ma xó khác trong vùng, cũng là công cụ để chúng ra tay sát hại những ai chúng muốn giết. Mấy trăm năm tung hoành, mạng người mất dưới tay con ma xó thành tinh ấy phải lên đến con số kinh hoàng.

--Thôi, mai em kết, buồn ngủ quá, tối qua thức rõ khuya--
Tiếp chuyện cô Hường đây.. ây.. ây… ây

-----------------------------------------------------

Thời gian tím ruột bầm gan, cắn răng nhẫn nhục sống với lão thầy mo già, bản thân cô Hường từng chứng kiến biết bao tội lỗi mà A Hủi cùng con ma xó thành tinh của mình gây ra. Bản tính vốn thiện lương nên cô thấy vô cùng sợ hãi, nhưng vì còn e con ma xó trong nhà lão thầy mo tà đạo nên cô chưa dám tính chuyện trốn đi, thêm nữa bụng cô hiện đang mang cốt nhục của hắn, vác cái bụng bầu về quê để chịu tiếng chửa hoang thời bấy giờ là cái việc tày đình. A Hủi có 3 người con giai với 5 bà vợ trước đó, thằng con giai cả cũng theo nghiệp thầy mo giống bố nhưng mà ít tiếng tăm vì hắn pháp lực chưa cao, 2 đứa còn lại thuộc dạng đầu trâu mặt ngựa hoành hành khắp nơi dọc dải Cao Bằng – Lạng Sơn. Từ khi bắt cô về hắn đối xử cũng không hề tệ, nếu không nói là hơn hẳn so với 5 đời vợ trước, hắn bắt mấy đứa con dâu trong nhà phục dịch cô còn hơn cả phục dịch bà hoàng, đặc biệt kể từ khi hắn thăm mạch cô và biết cô có thai với hắn. Con trai con dâu nhà hắn thấy bố như vậy thì đều mắt tròn mắt dẹt, cảm giác lạ lẫm vô cùng.

Một đêm cô Hường đang say ngủ, chợt nghe có người gọi giật giọng: Hường ơi, Hường ơi … anh đây, anh về thăm em đây. Rồi cô thấy A Sểnh từ hồi nào đã đứng ngay trước mặt, A Sểnh quần áo bê bết máu, trên đầu còn nguyên vết sọ vỡ toác từ cú ngã chí mạng trong rừng. Thấy người yêu về thăm cô vùng dậy chạy đến ôm choàng lấy A Sểnh và khóc trong mừng tủi, A Sểnh ôm cô hồi lâu rồi thì thào: đêm nay thằng A Hủi nó dẫn con ma xó và đám âm binh, quỷ sứ sang Cao Bằng làm chuyện ác nên anh mới dám đến gặp em. Em biết hồn biết hút thì trốn ngay đi, chờ khi đứa bé trong bụng em tròn 9 tháng là nó mổ bụng moi ra luyện thành con ma xó nữa đấy. Cô Hường bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê vã ra đầy mình, không thấy A Sềnh đâu cả, chỉ thấy tiếng côn trùng rả rích kêu dưới ánh trăng tàn cuối tháng buồn miên man. Dù sợ nhưng cô vẫn cố gắng nghĩ xem giấc mơ này có phải là thật hay không? Và cô rùng mình nhớ đến cái cảnh thằng con trai lớn lão A Sềnh thường len lén nhìn trộm cái bụng lùm lùm của cô với con mắt rất khao khát, đợi chờ. Thôi nguy rồi, cô ngồi chết lặng hồi lâu …

Chiều hôm sau khi A Hủi về nhà thì không thấy cô Hường đâu nữa, lão chột gầm lên như con thú bị thương, lão dùng chiếc hèo gỗ mun đánh mấy đứa con dâu không thương tiếc vì tội để cô trốn thoát. Đánh chán thì lão vào nhà đốt đèn, lên nhang rồi lầm rầm đọc chú, xong lão chỉ tay vào góc nhà quát lên: theo về xuôi giết nó cho tao. Đáp lại lời lão chột là tiếng trẻ con léo nhéo: tôn chủ lại cho ta đi chơi à … nó đang có mang, người cống ta đứa con nó nhé, lâu rồi ta không được ăn thịt tiểu nhi … hí hí hí … Lão già ngồi xếp bằng trước ban thờ ma xó cau mày lại suy tính, giây lát sau hắn nhắm mắt lại và chầm chậm gật đầu. Tiếng cười hi hi ha ha lại rộ lên rồi im bặt, từ trong xó nhà lão, một đám sương màu đen tanh tưởi mùi máu mủ thoắt cái đã ào ra cửa chính rồi mất dạng. Hà … vốn là muốn luyện cho thằng cả con ma xó mới mà giờ lại sinh chuyện, hầy …. chậc chậc … giá pháp lực mày cao thì tao trăm tuổi sẽ giao mày con ma xó tổ truyền … giận cái là mày không chế nổi nó thôi … hài … ài. Lão buồn bực thở dài đoạn đứng phắt dậy vén mành bước ra ngoài.

Cô Hường ngay trong đêm ấy đã nhanh tay vớ lấy mấy bộ quần áo, vài ống cơm lam rồi lựa lúc mấy đứa con dâu nhà lão chột ngủ say sưa trèo tường trốn đi. Chẳng dám đi đường chính, cô cứ nhằm hướng Nam đường rừng lối chuột chạy nhỏ xíu mà chạy. Mấy ngày lội suối trèo đèo cô về đến địa phận Bắc Giang, lúc này áo quần tơi tả may gặp bà mế người Thổ tốt bụng lấy cho cô hai bộ quần áo, mặc nguyên bộ đồ dân tộc ấy cô ghé nhà người bác gái họ xa. Cô kể là đang nằm võng ở nhà bà bác nghỉ ngơi thì thấy bào thai trong bụng đạp mạnh khác thường, rồi cứ như bị thứ gì bóp mạnh, đứa con trong bụng cô giãy đành đạch hồi lâu, mà lạ kỳ thay, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ thuần là linh cảm của người mẹ khiến cô hình dung việc ấy. Biết là có chuyện chẳng lành cô vội nhờ người anh con trai bác kia chở ngay ra bến xe về Bắc Ninh, cứ tưởng vác cái bụng bầu về nhà thì thầy với anh chị từ mặt, thế mà khi thấy 1 cô người Thổ dập dềnh trước ngõ thì bố cô sau khi nhìn ngắm kỹ càng, đã nhận ra cô con gái thất tung bấy lâu nay, cụ khóc nấc lên rồi ôm cô vào lòng như thể cô vẫn là đứa con gái bé nhỏ ngày xưa của cụ.

Về đến nhà được một vài hôm, sau khi họ hàng tới thăm hỏi nhiệt tình thì một đêm cô nghe thấy trong bụng mình có tiếng cười gằn khác lạ, tiếng cười ma mãnh, quỷ quyệt, lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Cứ mấy đêm thấy tiếng cười như vậy thì cô nghe trong bụng mình có tiếng trẻ con phát ra: Hường à … Hường à … mày chạy không thoát đâu … tao đang ăn gan uống máu đứa con mày đây … xong tao vật chết tươi mày … hí hí hí … he he … Và chuyện về sau là những gì em kể với các cụ trong những post trước đó …

--Đang viết nốt đoạn kết --
 

Canon_s3is

Xe điện
Biển số
OF-30009
Ngày cấp bằng
25/2/09
Số km
2,675
Động cơ
501,659 Mã lực
Tiếp chuyện cô Hường đây.. ây.. ây… ây

-----------------------------------------------------

Thời gian tím ruột bầm gan, cắn răng nhẫn nhục sống với lão thầy mo già, bản thân cô Hường từng chứng kiến biết bao tội lỗi mà A Hủi cùng con ma xó thành tinh của mình gây ra. Bản tính vốn thiện lương nên cô thấy vô cùng sợ hãi, nhưng vì còn e con ma xó trong nhà lão thầy mo tà đạo nên cô chưa dám tính chuyện trốn đi, thêm nữa bụng cô hiện đang mang cốt nhục của hắn, vác cái bụng bầu về quê để chịu tiếng chửa hoang thời bấy giờ là cái việc tày đình. A Hủi có 3 người con giai với 5 bà vợ trước đó, thằng con giai cả cũng theo nghiệp thầy mo giống bố nhưng mà ít tiếng tăm vì hắn pháp lực chưa cao, 2 đứa còn lại thuộc dạng đầu trâu mặt ngựa hoành hành khắp nơi dọc dải Cao Bằng – Lạng Sơn. Từ khi bắt cô về hắn đối xử cũng không hề tệ, nếu không nói là hơn hẳn so với 5 đời vợ trước, hắn bắt mấy đứa con dâu trong nhà phục dịch cô còn hơn cả phục dịch bà hoàng, đặc biệt kể từ khi hắn thăm mạch cô và biết cô có thai với hắn. Con trai con dâu nhà hắn thấy bố như vậy thì đều mắt tròn mắt dẹt, cảm giác lạ lẫm vô cùng.

Một đêm cô Hường đang say ngủ, chợt nghe có người gọi giật giọng: Hường ơi, Hường ơi … anh đây, anh về thăm em đây. Rồi cô thấy A Sểnh từ hồi nào đã đứng ngay trước mặt, A Sểnh quần áo bê bết máu, trên đầu còn nguyên vết sọ vỡ toác từ cú ngã chí mạng trong rừng. Thấy người yêu về thăm cô vùng dậy chạy đến ôm choàng lấy A Sểnh và khóc trong mừng tủi, A Sểnh ôm cô hồi lâu rồi thì thào: đêm nay thằng A Hủi nó dẫn con ma xó và đám âm binh, quỷ sứ sang Cao Bằng làm chuyện ác nên anh mới dám đến gặp em. Em biết hồn biết hút thì trốn ngay đi, chờ khi đứa bé trong bụng em tròn 9 tháng là nó mổ bụng moi ra luyện thành con ma xó nữa đấy. Cô Hường bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê vã ra đầy mình, không thấy A Sềnh đâu cả, chỉ thấy tiếng côn trùng rả rích kêu dưới ánh trăng tàn cuối tháng buồn miên man. Dù sợ nhưng cô vẫn cố gắng nghĩ xem giấc mơ này có phải là thật hay không? Và cô rùng mình nhớ đến cái cảnh thằng con trai lớn lão A Sềnh thường len lén nhìn trộm cái bụng lùm lùm của cô với con mắt rất khao khát, đợi chờ. Thôi nguy rồi, cô ngồi chết lặng hồi lâu …

Chiều hôm sau khi A Hủi về nhà thì không thấy cô Hường đâu nữa, lão chột gầm lên như con thú bị thương, lão dùng chiếc hèo gỗ mun đánh mấy đứa con dâu không thương tiếc vì tội để cô trốn thoát. Đánh chán thì lão vào nhà đốt đèn, lên nhang rồi lầm rầm đọc chú, xong lão chỉ tay vào góc nhà quát lên: theo về xuôi giết nó cho tao. Đáp lại lời lão chột là tiếng trẻ con léo nhéo: tôn chủ lại cho ta đi chơi à … nó đang có mang, người cống ta đứa con nó nhé, lâu rồi ta không được ăn thịt tiểu nhi … hí hí hí … Lão già ngồi xếp bằng trước ban thờ ma xó cau mày lại suy tính, giây lát sau hắn nhắm mắt lại và chầm chậm gật đầu. Tiếng cười hi hi ha ha lại rộ lên rồi im bặt, từ trong xó nhà lão, một đám sương màu đen tanh tưởi mùi máu mủ thoắt cái đã ào ra cửa chính rồi mất dạng. Hà … vốn là muốn luyện cho thằng cả con ma xó mới mà giờ lại sinh chuyện, hầy …. chậc chậc … giá pháp lực mày cao thì tao trăm tuổi sẽ giao mày con ma xó tổ truyền … giận cái là mày không chế nổi nó thôi … hài … ài. Lão buồn bực thở dài đoạn đứng phắt dậy vén mành bước ra ngoài.

Cô Hường ngay trong đêm ấy đã nhanh tay vớ lấy mấy bộ quần áo, vài ống cơm lam rồi lựa lúc mấy đứa con dâu nhà lão chột ngủ say sưa trèo tường trốn đi. Chẳng dám đi đường chính, cô cứ nhằm hướng Nam đường rừng lối chuột chạy nhỏ xíu mà chạy. Mấy ngày lội suối trèo đèo cô về đến địa phận Bắc Giang, lúc này áo quần tơi tả may gặp bà mế người Thổ tốt bụng lấy cho cô hai bộ quần áo, mặc nguyên bộ đồ dân tộc ấy cô ghé nhà người bác gái họ xa. Cô kể là đang nằm võng ở nhà bà bác nghỉ ngơi thì thấy bào thai trong bụng đạp mạnh khác thường, rồi cứ như bị thứ gì bóp mạnh, đứa con trong bụng cô giãy đành đạch hồi lâu, mà lạ kỳ thay, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ thuần là linh cảm của người mẹ khiến cô hình dung việc ấy. Biết là có chuyện chẳng lành cô vội nhờ người anh con trai bác kia chở ngay ra bến xe về Bắc Ninh, cứ tưởng vác cái bụng bầu về nhà thì thầy với anh chị từ mặt, thế mà khi thấy 1 cô người Thổ dập dềnh trước ngõ thì bố cô sau khi nhìn ngắm kỹ càng, đã nhận ra cô con gái thất tung bấy lâu nay, cụ khóc nấc lên rồi ôm cô vào lòng như thể cô vẫn là đứa con gái bé nhỏ ngày xưa của cụ.

Về đến nhà được một vài hôm, sau khi họ hàng tới thăm hỏi nhiệt tình thì một đêm cô nghe thấy trong bụng mình có tiếng cười gằn khác lạ, tiếng cười ma mãnh, quỷ quyệt, lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Cứ mấy đêm thấy tiếng cười như vậy thì cô nghe trong bụng mình có tiếng trẻ con phát ra: Hường à … Hường à … mày chạy không thoát đâu … tao đang ăn gan uống máu đứa con mày đây … xong tao vật chết tươi mày … hí hí hí … he he … Và chuyện về sau là những gì em kể với các cụ trong những post trước đó …

--Đang viết nốt đoạn kết --
Haiza.... Bỗng thấy nặng nề thương cảm một kiếp người.
 

Đăng Mắm

Xe điện
Biển số
OF-394726
Ngày cấp bằng
2/12/15
Số km
2,250
Động cơ
249,920 Mã lực
Nơi ở
Thủ đô nghìn năm Văn Hiến
Tiếp chuyện cô Hường đây.. ây.. ây… ây

-----------------------------------------------------

Thời gian tím ruột bầm gan, cắn răng nhẫn nhục sống với lão thầy mo già, bản thân cô Hường từng chứng kiến biết bao tội lỗi mà A Hủi cùng con ma xó thành tinh của mình gây ra. Bản tính vốn thiện lương nên cô thấy vô cùng sợ hãi, nhưng vì còn e con ma xó trong nhà lão thầy mo tà đạo nên cô chưa dám tính chuyện trốn đi, thêm nữa bụng cô hiện đang mang cốt nhục của hắn, vác cái bụng bầu về quê để chịu tiếng chửa hoang thời bấy giờ là cái việc tày đình. A Hủi có 3 người con giai với 5 bà vợ trước đó, thằng con giai cả cũng theo nghiệp thầy mo giống bố nhưng mà ít tiếng tăm vì hắn pháp lực chưa cao, 2 đứa còn lại thuộc dạng đầu trâu mặt ngựa hoành hành khắp nơi dọc dải Cao Bằng – Lạng Sơn. Từ khi bắt cô về hắn đối xử cũng không hề tệ, nếu không nói là hơn hẳn so với 5 đời vợ trước, hắn bắt mấy đứa con dâu trong nhà phục dịch cô còn hơn cả phục dịch bà hoàng, đặc biệt kể từ khi hắn thăm mạch cô và biết cô có thai với hắn. Con trai con dâu nhà hắn thấy bố như vậy thì đều mắt tròn mắt dẹt, cảm giác lạ lẫm vô cùng.

Một đêm cô Hường đang say ngủ, chợt nghe có người gọi giật giọng: Hường ơi, Hường ơi … anh đây, anh về thăm em đây. Rồi cô thấy A Sểnh từ hồi nào đã đứng ngay trước mặt, A Sểnh quần áo bê bết máu, trên đầu còn nguyên vết sọ vỡ toác từ cú ngã chí mạng trong rừng. Thấy người yêu về thăm cô vùng dậy chạy đến ôm choàng lấy A Sểnh và khóc trong mừng tủi, A Sểnh ôm cô hồi lâu rồi thì thào: đêm nay thằng A Hủi nó dẫn con ma xó và đám âm binh, quỷ sứ sang Cao Bằng làm chuyện ác nên anh mới dám đến gặp em. Em biết hồn biết hút thì trốn ngay đi, chờ khi đứa bé trong bụng em tròn 9 tháng là nó mổ bụng moi ra luyện thành con ma xó nữa đấy. Cô Hường bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê vã ra đầy mình, không thấy A Sềnh đâu cả, chỉ thấy tiếng côn trùng rả rích kêu dưới ánh trăng tàn cuối tháng buồn miên man. Dù sợ nhưng cô vẫn cố gắng nghĩ xem giấc mơ này có phải là thật hay không? Và cô rùng mình nhớ đến cái cảnh thằng con trai lớn lão A Sềnh thường len lén nhìn trộm cái bụng lùm lùm của cô với con mắt rất khao khát, đợi chờ. Thôi nguy rồi, cô ngồi chết lặng hồi lâu …

Chiều hôm sau khi A Hủi về nhà thì không thấy cô Hường đâu nữa, lão chột gầm lên như con thú bị thương, lão dùng chiếc hèo gỗ mun đánh mấy đứa con dâu không thương tiếc vì tội để cô trốn thoát. Đánh chán thì lão vào nhà đốt đèn, lên nhang rồi lầm rầm đọc chú, xong lão chỉ tay vào góc nhà quát lên: theo về xuôi giết nó cho tao. Đáp lại lời lão chột là tiếng trẻ con léo nhéo: tôn chủ lại cho ta đi chơi à … nó đang có mang, người cống ta đứa con nó nhé, lâu rồi ta không được ăn thịt tiểu nhi … hí hí hí … Lão già ngồi xếp bằng trước ban thờ ma xó cau mày lại suy tính, giây lát sau hắn nhắm mắt lại và chầm chậm gật đầu. Tiếng cười hi hi ha ha lại rộ lên rồi im bặt, từ trong xó nhà lão, một đám sương màu đen tanh tưởi mùi máu mủ thoắt cái đã ào ra cửa chính rồi mất dạng. Hà … vốn là muốn luyện cho thằng cả con ma xó mới mà giờ lại sinh chuyện, hầy …. chậc chậc … giá pháp lực mày cao thì tao trăm tuổi sẽ giao mày con ma xó tổ truyền … giận cái là mày không chế nổi nó thôi … hài … ài. Lão buồn bực thở dài đoạn đứng phắt dậy vén mành bước ra ngoài.

Cô Hường ngay trong đêm ấy đã nhanh tay vớ lấy mấy bộ quần áo, vài ống cơm lam rồi lựa lúc mấy đứa con dâu nhà lão chột ngủ say sưa trèo tường trốn đi. Chẳng dám đi đường chính, cô cứ nhằm hướng Nam đường rừng lối chuột chạy nhỏ xíu mà chạy. Mấy ngày lội suối trèo đèo cô về đến địa phận Bắc Giang, lúc này áo quần tơi tả may gặp bà mế người Thổ tốt bụng lấy cho cô hai bộ quần áo, mặc nguyên bộ đồ dân tộc ấy cô ghé nhà người bác gái họ xa. Cô kể là đang nằm võng ở nhà bà bác nghỉ ngơi thì thấy bào thai trong bụng đạp mạnh khác thường, rồi cứ như bị thứ gì bóp mạnh, đứa con trong bụng cô giãy đành đạch hồi lâu, mà lạ kỳ thay, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ thuần là linh cảm của người mẹ khiến cô hình dung việc ấy. Biết là có chuyện chẳng lành cô vội nhờ người anh con trai bác kia chở ngay ra bến xe về Bắc Ninh, cứ tưởng vác cái bụng bầu về nhà thì thầy với anh chị từ mặt, thế mà khi thấy 1 cô người Thổ dập dềnh trước ngõ thì bố cô sau khi nhìn ngắm kỹ càng, đã nhận ra cô con gái thất tung bấy lâu nay, cụ khóc nấc lên rồi ôm cô vào lòng như thể cô vẫn là đứa con gái bé nhỏ ngày xưa của cụ.

Về đến nhà được một vài hôm, sau khi họ hàng tới thăm hỏi nhiệt tình thì một đêm cô nghe thấy trong bụng mình có tiếng cười gằn khác lạ, tiếng cười ma mãnh, quỷ quyệt, lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Cứ mấy đêm thấy tiếng cười như vậy thì cô nghe trong bụng mình có tiếng trẻ con phát ra: Hường à … Hường à … mày chạy không thoát đâu … tao đang ăn gan uống máu đứa con mày đây … xong tao vật chết tươi mày … hí hí hí … he he … Và chuyện về sau là những gì em kể với các cụ trong những post trước đó …

--Đang viết nốt đoạn kết --
Zô lô <:-P
 

Grandis 2005

Xe điện
Biển số
OF-80914
Ngày cấp bằng
22/12/10
Số km
3,737
Động cơ
438,814 Mã lực
Gia đình em không cất công tìm hiểu mà chỉ cố gắng để lờ tịt nó đi thôi cụ ạ.
Qua loạt câu chuyện của cụ, em được biết một số thông tin cá nhân của cụ và gia đình trùng khớp với em và gia đình em. (Bố mẹ làm y tế, hai anh em sinh năm 77 và 79...) Nếu câu chuyện của cụ là thật, thì cụ vẫn hạnh phúc vì các cụ thân sinh vượt qua tai ách. Còn nhà em thì dù được ông trẻ cảnh báo từ đầu năm 79 đến giữa năm ấy em được sinh ra thì đến năm 83 gia đình em gặp biến cố lớn, như lời ông trẻ trong họ nói trước đó, chứ không được như gia đình cụ. Nếu không ngại, cụ có thể cho em biết ngày tháng sinh của cụ xem có trùng em không? :)
 

scorpion_ica

Xe container
Biển số
OF-28564
Ngày cấp bằng
7/2/09
Số km
7,477
Động cơ
529,241 Mã lực
Buồn chán sinh nông nổi, vào một ngày nọ, em nghĩ cách thoát ra khỏi căn nhà bị khóa trái.
Nhìn quanh quất không thấy chỗ nào thoát ra được, chỉ mỗi chỗ đầu đốc nhà có một ô thoáng thông sang căn bếp, sau có lẽ khói bay lên nhà nên bố em đã bịt lại bằng một tấm cót ép, nẹp tre ở ngoài. Tấm cót này mở ra được, và buộc bằng một sợi dây đồng to.
Em vác chiếc ghế đẩu, bỏ lên cái bàn cạnh giường, thêm một cái ghế nhỏ nữa là cái cửa thoáng đo ở ngang ngực. Đứng lên lên đó tháo sợi dây đồng rồi đẩy cảnh cửa cót đó ra, em rất mừng vì bên gian bếp là đống củi cao gần tới nóc. Vậy là em chui sang gian bếp và ung dung mở cửa đi chơi. Chiều căn giờ về trước và lại chui vào nhà theo lối cũ. :))
Lúc đó thì quê hương vẫn là một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Em say mê tìm tòi đủ mọi thứ, chơi đủ mọi trò. Sau ít bữa thì em chán loanh quanh trong xóm và quyết định theo các anh chị lớn ra đồng chăn trâu bò.
Hội kia toàn hơn em 5-6 tuổi nên thường rất chiều em, em được câu cá, được ăn gà nướng bọc bằng lá sen và đất sét (gà này là của nhà nước, nuôi trong trang trại quốc doanh và bị trẻ trâu bắn hạ bằng súng cao su, đều đặn 2 ngày một con :)) )
Hội trẻ trâu xóm em lúc đó toàn tầm 10-13 tuổi và đều bơi lội như rái cá, trò ưa thích của các anh là cưỡi trâu đua dọc theo con đìa ngập nước. Lòng đìa lúc đó sâu lắm, rất nhiều trẻ trâu xã em đã chết đuối ở đó nhưng bọn nó chẳng sợ gì hết, chiều nào cũng đánh trâu xuống rồi cưỡi lên lưng, làm một tour như kiểu Pa di Đắc ka vậy, ai về nhất sẽ được bọn kia thay nhau cõng về chỗ cũ, có hôm đua tới 3 lần. :D
Em bé nhất nên bọn nó hay giành nhau cho em ngồi sau lưng trâu.
Một buổi chiều, sắp đến giờ em phải về trước để vào nhà nên cả hội lại đưa trâu xuống đìa và đua. Em ngồi sau lưng một anh tên Toàn, sn 73. Đua được nửa đường thì con trâu hộc lên rồi đuối dần, em ngồi sau cứ bị con trâu vung đuôi lên quất túi bụi vào lưng, vào gáy...rát lắm nhưng không dám buông tay.
Và rồi...chả biết cái đuôi ấy hay cái gì túm chặt gáy em và vật thẳng em ra khỏi lưng trâu, lộn cổ xuống nước!

lúc đó em chưa biết bơi, và lòng đìa rất sâu...khi ngã khỏi lưng trâu em đã hoảng nhưng trước khi chìm em vẫn nghe thấy anh Toàn hô giục trâu bơi nhanh và nhìn thấy tay anh ấy vung roi vụt túi bụi như kiểu thúc ngựa xung trận, sau đó em chìm xuống.
Quờ quạng thế quái nào ăn ngay phát đánh bốp giữa đầu choáng váng, sau này nghĩ có lẽ lúc đó em túm vào chân nên con trâu nó đá cho phát. Dính phát trí mạng đó em xuôi chân tay luôn, chìm hẳn.
Lạ một điều là lúc đang chìm đó thì em lại tỉnh và nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy gì hết. Chìm được một lúc thì chạm đáy, thế là em nhận ra vấn đề và bắt đầu hoảng hốt, vội vàng đạp một phát vào lớp lạo xạo dưới chân và thấy mình nổi lên.
Lần thứ nhất em không lên được, lại chìm xuống. Cứ lúc đang chìm thì lại trấn tĩnh, chân chạm đáy là hoảng và lại đạp...chả biết đến lần thứ mấy thì em nổi lên, mở được mắt ra và...thấy con trâu ngay sát bên cạnh.
Ông Toàn kia quất trâu đi được một đoạn thì nhận ra em rơi mất từ lúc nào và dong trâu quay lại tìm, hắn đang sợ sun vòi vì nghĩ làm em chết đuối rồi thì thấy em nổi lên ngay cạnh, thế là hắn quàng luôn cái thừng trâu vào cổ và lôi em lại.
Một lúc sau thì em trèo được lên lưng trâu, ông kia dong trâu vào luôn để em lên bờ. Hắn ngồi vắt kiệt quần áo cho em và dặn không được mách mẹ, thế rồi em te tái chạy về, lại chui vào nhà như chưa từng đi đâu và ngồi chờ quần áo khô trước khi bị phát hiện.
 

Canon_s3is

Xe điện
Biển số
OF-30009
Ngày cấp bằng
25/2/09
Số km
2,675
Động cơ
501,659 Mã lực
Qua loạt câu chuyện của cụ, em được biết một số thông tin cá nhân của cụ và gia đình trùng khớp với em và gia đình em. (Bố mẹ làm y tế, hai anh em sinh năm 77 và 79...) Nếu câu chuyện của cụ là thật, thì cụ vẫn hạnh phúc vì các cụ thân sinh vượt qua tai ách. Còn nhà em thì dù được ông trẻ cảnh báo từ đầu năm 79 đến giữa năm ấy em được sinh ra thì đến năm 83 gia đình em gặp biến cố lớn, như lời ông trẻ trong họ nói trước đó, chứ không được như gia đình cụ. Nếu không ngại, cụ có thể cho em biết ngày tháng sinh của cụ xem có trùng em không? :)
CÓ biến?
Như này là như nào nhỉ? Em nghĩ mãi chưa luận ra được tình huống nào :-??
 

Inox75

Xe tăng
Biển số
OF-6790
Ngày cấp bằng
6/7/07
Số km
1,748
Động cơ
557,080 Mã lực
Nơi ở
Trên quả đất này thôi
Tiếp chuyện cô Hường đây.. ây.. ây… ây

-----------------------------------------------------

Thời gian tím ruột bầm gan, cắn răng nhẫn nhục sống với lão thầy mo già, bản thân cô Hường từng chứng kiến biết bao tội lỗi mà A Hủi cùng con ma xó thành tinh của mình gây ra. Bản tính vốn thiện lương nên cô thấy vô cùng sợ hãi, nhưng vì còn e con ma xó trong nhà lão thầy mo tà đạo nên cô chưa dám tính chuyện trốn đi, thêm nữa bụng cô hiện đang mang cốt nhục của hắn, vác cái bụng bầu về quê để chịu tiếng chửa hoang thời bấy giờ là cái việc tày đình. A Hủi có 3 người con giai với 5 bà vợ trước đó, thằng con giai cả cũng theo nghiệp thầy mo giống bố nhưng mà ít tiếng tăm vì hắn pháp lực chưa cao, 2 đứa còn lại thuộc dạng đầu trâu mặt ngựa hoành hành khắp nơi dọc dải Cao Bằng – Lạng Sơn. Từ khi bắt cô về hắn đối xử cũng không hề tệ, nếu không nói là hơn hẳn so với 5 đời vợ trước, hắn bắt mấy đứa con dâu trong nhà phục dịch cô còn hơn cả phục dịch bà hoàng, đặc biệt kể từ khi hắn thăm mạch cô và biết cô có thai với hắn. Con trai con dâu nhà hắn thấy bố như vậy thì đều mắt tròn mắt dẹt, cảm giác lạ lẫm vô cùng.

Một đêm cô Hường đang say ngủ, chợt nghe có người gọi giật giọng: Hường ơi, Hường ơi … anh đây, anh về thăm em đây. Rồi cô thấy A Sểnh từ hồi nào đã đứng ngay trước mặt, A Sểnh quần áo bê bết máu, trên đầu còn nguyên vết sọ vỡ toác từ cú ngã chí mạng trong rừng. Thấy người yêu về thăm cô vùng dậy chạy đến ôm choàng lấy A Sểnh và khóc trong mừng tủi, A Sểnh ôm cô hồi lâu rồi thì thào: đêm nay thằng A Hủi nó dẫn con ma xó và đám âm binh, quỷ sứ sang Cao Bằng làm chuyện ác nên anh mới dám đến gặp em. Em biết hồn biết hút thì trốn ngay đi, chờ khi đứa bé trong bụng em tròn 9 tháng là nó mổ bụng moi ra luyện thành con ma xó nữa đấy. Cô Hường bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi mồ kê vã ra đầy mình, không thấy A Sềnh đâu cả, chỉ thấy tiếng côn trùng rả rích kêu dưới ánh trăng tàn cuối tháng buồn miên man. Dù sợ nhưng cô vẫn cố gắng nghĩ xem giấc mơ này có phải là thật hay không? Và cô rùng mình nhớ đến cái cảnh thằng con trai lớn lão A Sềnh thường len lén nhìn trộm cái bụng lùm lùm của cô với con mắt rất khao khát, đợi chờ. Thôi nguy rồi, cô ngồi chết lặng hồi lâu …

Chiều hôm sau khi A Hủi về nhà thì không thấy cô Hường đâu nữa, lão chột gầm lên như con thú bị thương, lão dùng chiếc hèo gỗ mun đánh mấy đứa con dâu không thương tiếc vì tội để cô trốn thoát. Đánh chán thì lão vào nhà đốt đèn, lên nhang rồi lầm rầm đọc chú, xong lão chỉ tay vào góc nhà quát lên: theo về xuôi giết nó cho tao. Đáp lại lời lão chột là tiếng trẻ con léo nhéo: tôn chủ lại cho ta đi chơi à … nó đang có mang, người cống ta đứa con nó nhé, lâu rồi ta không được ăn thịt tiểu nhi … hí hí hí … Lão già ngồi xếp bằng trước ban thờ ma xó cau mày lại suy tính, giây lát sau hắn nhắm mắt lại và chầm chậm gật đầu. Tiếng cười hi hi ha ha lại rộ lên rồi im bặt, từ trong xó nhà lão, một đám sương màu đen tanh tưởi mùi máu mủ thoắt cái đã ào ra cửa chính rồi mất dạng. Hà … vốn là muốn luyện cho thằng cả con ma xó mới mà giờ lại sinh chuyện, hầy …. chậc chậc … giá pháp lực mày cao thì tao trăm tuổi sẽ giao mày con ma xó tổ truyền … giận cái là mày không chế nổi nó thôi … hài … ài. Lão buồn bực thở dài đoạn đứng phắt dậy vén mành bước ra ngoài.

Cô Hường ngay trong đêm ấy đã nhanh tay vớ lấy mấy bộ quần áo, vài ống cơm lam rồi lựa lúc mấy đứa con dâu nhà lão chột ngủ say sưa trèo tường trốn đi. Chẳng dám đi đường chính, cô cứ nhằm hướng Nam đường rừng lối chuột chạy nhỏ xíu mà chạy. Mấy ngày lội suối trèo đèo cô về đến địa phận Bắc Giang, lúc này áo quần tơi tả may gặp bà mế người Thổ tốt bụng lấy cho cô hai bộ quần áo, mặc nguyên bộ đồ dân tộc ấy cô ghé nhà người bác gái họ xa. Cô kể là đang nằm võng ở nhà bà bác nghỉ ngơi thì thấy bào thai trong bụng đạp mạnh khác thường, rồi cứ như bị thứ gì bóp mạnh, đứa con trong bụng cô giãy đành đạch hồi lâu, mà lạ kỳ thay, cô lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ thuần là linh cảm của người mẹ khiến cô hình dung việc ấy. Biết là có chuyện chẳng lành cô vội nhờ người anh con trai bác kia chở ngay ra bến xe về Bắc Ninh, cứ tưởng vác cái bụng bầu về nhà thì thầy với anh chị từ mặt, thế mà khi thấy 1 cô người Thổ dập dềnh trước ngõ thì bố cô sau khi nhìn ngắm kỹ càng, đã nhận ra cô con gái thất tung bấy lâu nay, cụ khóc nấc lên rồi ôm cô vào lòng như thể cô vẫn là đứa con gái bé nhỏ ngày xưa của cụ.

Về đến nhà được một vài hôm, sau khi họ hàng tới thăm hỏi nhiệt tình thì một đêm cô nghe thấy trong bụng mình có tiếng cười gằn khác lạ, tiếng cười ma mãnh, quỷ quyệt, lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Cứ mấy đêm thấy tiếng cười như vậy thì cô nghe trong bụng mình có tiếng trẻ con phát ra: Hường à … Hường à … mày chạy không thoát đâu … tao đang ăn gan uống máu đứa con mày đây … xong tao vật chết tươi mày … hí hí hí … he he … Và chuyện về sau là những gì em kể với các cụ trong những post trước đó …

--Đang viết nốt đoạn kết --
Hường về....Hường về...
 

hayloxa

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-319287
Ngày cấp bằng
12/5/14
Số km
12,064
Động cơ
375,010 Mã lực
"Nhiệt liệt trào mừng ngày toàn dân tham gia hóng hớt truyên cụ vivu80.
Nhiệt liệt, nhiệt liệt......."
"Tham gia hóng hớt truyện cụ vivu80 là truyền thống tốt đẹp của dân ta
Hóng hớt, hóng hớt........"
Bác rồng lộn ra chỗ khác hô hào nghị quyết nhé.
 

Grandis 2005

Xe điện
Biển số
OF-80914
Ngày cấp bằng
22/12/10
Số km
3,737
Động cơ
438,814 Mã lực
CÓ biến?
Như này là như nào nhỉ? Em nghĩ mãi chưa luận ra được tình huống nào :-??
Làm gì có biến gì đâu lão :))
Chỉ là nhiều sự trùng hợp giữa câu chuyện của cụ BC với gia đình em thôi. ;)
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top