- Biển số
- OF-53430
- Ngày cấp bằng
- 22/12/09
- Số km
- 9,951
- Động cơ
- 539,155 Mã lực
Lậy cụ!Ơ em tưởng mợ mun lò tụt vẫn còn trinh nguyên chứ nhỉ TungNguyenMD , ai xác nhận hộ em với
Em biết gì đâu
Lậy cụ!Ơ em tưởng mợ mun lò tụt vẫn còn trinh nguyên chứ nhỉ TungNguyenMD , ai xác nhận hộ em với
Đây chính là điều em đắn đo nhất, chứ còn chịu được thì em vẫn chịu được chứ sao không. Thế nhưng nhiều cụ lại cho rằng kiểu gì cũng phải có đầy đủ bố, mẹ thì con cái mới đỡ khổ.Nếu sống chung mà như không thế thì bỏ đi mợ ạ, vì như mợ ko phải là 1 chồng 2 con đâu, mà là 3 con đấy, sống thế thì mệt mỏi. Đã ko còn tình cảm thì giải thoát cho nhau, mợ cũng sẽ thoải mái hơn. Con cái khi lớn rồi nó sẽ hiểu, chứ đừng nói là vì muốn có đủ đầy bố mẹ cho con mà ko ly hôn, trẻ con nó cảm nhận được ngay, khi bố mẹ ko hạnh phúc thì chúng nó cũng buồn lắm, kể cả bố mẹ giả tạo để sống với nhau nhưng ko qua được mắt nó đâu.
Em là khoái cái còm của cụ có tâm mà kinh nghiệm rất thực tế:em thấy hay nhất là vấn đề do cái tôi cao quá cần phải rũ bỏ nếu không thì cũng chả hòa hợp với ai được cái này ngẫm việc của mợ thớt mà em cũng phải tự sửa mình mà nhiều lúc khó quá cụ ạ nên tạm thời bây h em đang chơi bài là lúc nào em có suy nghĩ tiêu cực đấy nổi lên là đi làm việc khác mà thấy hiệu quả phết lúc nào hết đơ đơ quay lại tự nhiên thấy vấn đề nó đã khác đi nhiều h làm thế nào cho suy nghĩ tiêu cực nó hết hắt ko nổi lên nữa mới khó, em có cảm giác cụ là kiểu người 2 in 1 ấy, lúc đầu đọc em cứ tưởng là mợ cơ về sau mới biết là cụ. e rót rượu mời cụ"Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?)."
Trước tiên e khuyên mợ ko nên li dị. Các đôi vợ chồng li dị phần lớn đều ở 3 năm đầu vì ko thích nghi được với nhau. 2 anh chị đã sống được lâu như vậy thì ít nhiều đã thích nghi được, ko nên li dị. Nhiều khi vấn đề nhìn thì tưởng to bằng giời nhưng thực ra lại khá đơn giản, tháo được nút thắt trong lòng thì sẽ thấy rất nhẹ nhàng, nhiều lúc sẽ thấy kỳ lạ là tại sao ngày trước mình lại serious như vậy. Trước hết e nghĩ mợ chủ (nếu cảm thấy mình đủ lý trí và sáng suốt ko thiên vị) hãy đánh giá lại mình và chồng. Theo như e thấy thì chồng chị chẳng tốt nhưng cũng chẳng xấu. Nếu chị ko phải kiểu người sắc nước hương trời, đảm đang vô đối mà cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, khéo léo bình thường thì 2 anh chị chẳng có gì mà phải li dị. Cục đá to đùng cản đường ở đây chẳng qua có khi chỉ là cái "tôi" quá lớn mà mình ko nhận ra được. Nếu chị tự thấy mình cũng chẳng phải người đàn bà hoàn hảo, anh chẳng phải thằng đàn ông tệ hại thì thực ra có thể chưa phù hợp nhưng đã "cân đối", chàng và ả đều có cái đúng cái sai. Vậy tại sao ả ko bỏ qua cái sai của chàng còn chàng lại chẳng thể bao dung cho cái sai của ả để tiến tới mức độ phù hợp cao hơn ? Nên nhớ là ở đời này nếu ko biết thay đổi bản thân thì cả đời cũng đừng mong có người "phù hợp". Ko biết thay đổi thì là dạng người tự làm khổ mình và làm khổ liên luỵ đến người khác. Nếu đã ngộ mà vẫn chấp nê ko đổi thì phải tự gánh hậu quả vì quan hệ nhân - quả nó vốn là thế như trời đất nó vốn là thế chẳng cần phải lý luận.
Bàn tiếp về việc chồng chị ko có trách nhiệm, ko thương vợ. Điểm này nói thực là người ngoài ko nói thay chị được, điểm này hoàn toàn phụ thuộc vào đánh giá của chị. Chị mà đánh giá ko khách quan là sự việc đi theo chiều hướng bất lợi cho cả chị, cả chồng ngay. Em cứ lấy ví dụ đơn giản thực tế là em đây này. Em cho con vợ nó ở ngoài để khỏi phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu (mặc dù em là con trưởng), em cho thuê ngay sát cq nó để nó chỉ phải đi làm vài trăm m trong khi e đi 10km, em chia sẻ 40% công việc gia đình với nó khi nó chưa bầu, 60-70% lượng công việc gia đình khi nó bầu, đồ ăn mua cho thì ko thiếu thứ gì, sẵn sàng chi trong phạm vi khả năng của mình, sinh con em xin nghỉ cả tuần để chăm mẹ con nó vì ở riêng thì neo người. Mặc dù biết công việc bê trễ nhưng em ưu tiên gia đình. Sinh con xong thì em thức đêm thức hôm dỗ con, thay bỉm, giặt quần áo ..v..v.. các kiểu chả thiếu việc khỉ gì. Nhiều lúc vợ thì ngủ lăn ngủ lóc con khóc đếch thèm dậy e lại phải dậy dỗ nó. Đi làm mà buồn ngủ rũ rượi các kiểu vì đêm ngủ đc vài tiếng, có hôm chỉ đc 1 tiếng. Thế mà đờ mờ nó (em xin lỗi mod và mọi người, e chửi vui tí thôi đừng xì lốp em ), lúc mới cưới nó kêu e ko quan tâm nó, lúc bầu cũng kêu ko quan tâm nó, lúc sinh xong cũng kêu em tủi thân a ko quan tâm em. Đờ mờ chứ thằng đàn ông nào chả cú, ức chế bỏ ma ma, làm thì nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi lần làm phải ghi sổ lại để lúc con vợ nó hâm hâm thì giở sổ ra đọc, ghi chú rõ ràng và bắt nó ký xác nhận vào để nó thấy là mình quan tâm nó đến thế nào à. Ko! Thực tế là chẳng thằng đàn ông nào làm như vậy cả, đa phần đàn ông quan tâm thì cứ âm thầm mà làm. Có đáng trách là trách người phụ nữ thiếu tinh tế ko nhìn ra, có người còn hùng hổ sừng sộ với chồng vì nghĩ ko được quan tâm mà làm người đàn ông đau lòng rồi dần dần mặc kệ con vợ thôi. Vốn dĩ đấu võ mồm ko bao h đàn ông bằng phụ nữ, ấm ức thì kệ xác luôn. Ấy thế nên người ta mới bảo đàn bà là người giữ lửa trong gia đình chứ chả ai bảo thằng đàn ông phải giữ lửa trong gia đình cả.
Bàn về vấn đề li dị thì được cái gì, mất cái gì. Được thì chị chẳng được cái gì cả, được một ít sự thoả mãn cho bản thân thôi nhưng rồi cũng trôi qua nhanh thôi. Mất thì mất nhiều. Mất nhiều nhất lại rơi vào con cái. Mất gì thì khá nhiều người cũng nói rồi, em ko muốn lặp lại. Em chỉ muốn chia sẻ một chút ở vị trí con cái như này thôi. Ông cụ nhà e cũng thuộc dạng như chồng mợ, mẹ em thì cũng là dạng người thẳng ruột ngựa, chịu khó nhưng ko khéo. Ngày xưa các cụ cũng căng lên xẹp xuống nhiều. Ơn giời em chỉ muốn cảm ơn bố mẹ em ngày xưa ko li dị nên em nên người. Một gia đình khác mà em biết, bố mẹ vừa bỏ nhau thì hơn năm sau thằng con đến tuổi giở ông giở thằng bỏ học rồi đi bụi ko về rồi, thằng nhỏ thì suốt ngày thẫn thờ. Nếu mợ hỏi chia tay con cái có khổ ko thì em xin chia sẻ là có, rất khổ đấy, chả vui vẻ hứng thú gì đâu. Nghĩ cho con thì mình chịu khổ cho con nó sướng. Còn nghĩ cho mình thì đừng có hỏi con nó có khổ ko làm gì vì hỏi thế xáo rỗng lắm, hỏi kiểu giả tạo cho có hình thức thôi vì kiểu quái gì nó chả khổ.
Cuối cùng em chỉ muốn khuyên mợ chủ là đừng bao giờ quan trọng hoá, nghiêm trọng hoá một vấn đề. Hãy nghiêm khắc với bản thân và bao dung với mọi người.
"Lùi một bước biển rộng trời cao,
Nhẫn một chút sóng yên gió lặng."
Hãy là một con người trí tuệ, đừng vô minh mợ ạ.
nhiều khi e aky cái thèn nào phát minh ra cái sờ mát phôn và phây búc thế cơ chứ, người sờ sờ trước mặt nhau còn chả ngó toàn ngó ở tận đẩu tận đâuVợ mà cứ so sánh chồng mình với chồng người ta; gia đình mình với gia đình người ta; là triệu chứng ngáo facebook nặng; và gia đình đó sắp sml rồi.
Hôm trước, có cụ inbox em xin thông tin và địa chỉ của cụ về vụ Vietlott 300 tỷ mà cụ đã nhận mà em éo dám cho.Lậy cụ!
Em biết gì đâu
lúc đẻ mợ ạKo em chẳng õng ẹo chút nào. Ck e có vẻ như là thích phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó, chịu thiệt thòi trên mọi mặt trận.
Còn em cái gì cũng thích công bằng, lại biết làm biết hưởng nên chắc ko có chỗ cho ck xót chăng ???
Các cụ nói xem các cụ thương vợ mình nhất là lúc nào ?
Nên em cũng đoán mợ Moon còn trẻ tuổi và đang đầy tự tin (:Đùa mợ chút thôi.
Thực ra "õng ẹo" chỉ có hiệu quả với con gái U25, còn U45 thì tác dụng ngược đấy.
Phụ nữ tuổi này thì giá trị nằm ở sự tháo vát tinh tế trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ như mợ là nữ công gia chánh.
Còn hình thức thì nói thật là cứ 40 trở lên dù cố đến đâu nhìn vẫn rất phản cảm, trừ một vài trường hợp quá đặc biệt.
ĐM cái bọn phim Hàn. Em đảm bảo 100% nói phét các cụ nhé. Em làm việc với bọn Hàn nhiều, em biết. Chúng nó còn áp lực hơn đàn ông mình nhiều. Ngoài giờ vẫn phải xác định là làm việc. Hầu như 5 ngày/ tuần là sáng đi từ sớm rồi đêm mới về. Làm dell gì có chuyện chơi bời yêu đương gì.....Film vs đời xa lắm cụ nhỉ? Mệ cái film hàn xuốt ngày chơi bời du lịch ăn uống, có thấy nó làm ăn j đâu. Đàn ông bục mặt cày xuốt ngày mệt bm, chiều về chỉ muốn làm bát cơm coi thời sự củi lửa tí xong ngủ, tg đâu mà đi cf....
Cụ nói rất thẳng và đúng.ĐM cái bọn phim Hàn. Em đảm bảo 100% nói phét các cụ nhé. Em làm việc với bọn Hàn nhiều, em biết. Chúng nó còn áp lực hơn đàn ông mình nhiều. Ngoài giờ vẫn phải xác định là làm việc. Hầu như 5 ngày/ tuần là sáng đi từ sớm rồi đêm mới về. Làm dell gì có chuyện chơi bời yêu đương gì.....
Thủy Khê đọc qua top pic này của mợ. Mặc dù em ko rõ gia cảnh mợ như thế nào. Nhưng theo em mợ thiếu tính chia sẻ. Mợ đòi hỏi người ck phải như thế nọ như thế kia. Nhưng không biết là mợ có chia sẻ cảm thông với người đàn ông của mợ không?
Nói thật, đàn ông chúng tôi cũng khổ bcm ra ấy. Áp lực từ đủ mọi phía, công việc, kiếm tiền, đầu tư, lo lắng cho gia đình, con cái......
Nhưng đàn ông chúng tôi có một bản tính là ít kêu la. Âm thầm chịu đựng. Nên người vk phải hiểu và chia sẻ với ck. Ck mợ tôi thấy ko đến nỗi nào: không cờ bạc, rượu chè, gái gú. Chỉ có mỗi cái là không tâm lý, không tặng quà cho vk, lười việc nhà.....
Như thế có gì là lớn lao không? Có gì là quá kinh khủng khi không chấp nhận đc không?
Đàn ông nhiều khi rất thương yêu vk con nhưng luôn để trong lòng. Không nói ra.
Còn chuyện sex, chuyện đó mợ phải mở lòng, đàn ông nó cáu lên là nó cũng dek cần đâu.
Mợ mà ly dị chắc gì mợ đã có cuộc sống tốt hơn
Chúc gia đình mợ HP!
Không ạ, em tự thấy mình rất đáng quí ở điểm này cụ ạ. Em có đủ điều kiện để làm điều ấy, chỉ là bản thân em không thể làm được khi nghĩ đến các con hoặc cũng có thể do hèn chẳng hạnEm nghĩ chắc mợ còn 1 số điều chưa hoặc ko muốn kể, gỉa dụ như chưa cảm nắng nhưng cũng có ng theo đuổi. Chứ ko thì đàng nào cũng ly thân lâu thế rồi dứt hẳn hay ko dứt thì cũng có khác gì nhau đâu, chỉ tội mấy đứa nhỏ.
Các cụ nói cứ như thể em chỉ ở nhà nội trợ, dọn dẹp, đợi ck đưa tiền về nhà tiêu ấy. Em cũng chịu đủ mọi áp lực như đàn ông, em KHÔNG XEM/KHÔNG TIN phim hàn quốc, phim tình cảm lãng mạn Trung quốc, Ấn độ gì hết, chỉ xem thời sự và mấy game shows vớ vẩn VTV thôi cụ à.ĐM cái bọn phim Hàn. Em đảm bảo 100% nói phét các cụ nhé. Em làm việc với bọn Hàn nhiều, em biết. Chúng nó còn áp lực hơn đàn ông mình nhiều. Ngoài giờ vẫn phải xác định là làm việc. Hầu như 5 ngày/ tuần là sáng đi từ sớm rồi đêm mới về. Làm dell gì có chuyện chơi bời yêu đương gì.....
Thủy Khê đọc qua top pic này của mợ. Mặc dù em ko rõ gia cảnh mợ như thế nào. Nhưng theo em mợ thiếu tính chia sẻ. Mợ đòi hỏi người ck phải như thế nọ như thế kia. Nhưng không biết là mợ có chia sẻ cảm thông với người đàn ông của mợ không?
Nói thật, đàn ông chúng tôi cũng khổ bcm ra ấy. Áp lực từ đủ mọi phía, công việc, kiếm tiền, đầu tư, lo lắng cho gia đình, con cái......
Nhưng đàn ông chúng tôi có một bản tính là ít kêu la. Âm thầm chịu đựng. Nên người vk phải hiểu và chia sẻ với ck. Ck mợ tôi thấy ko đến nỗi nào: không cờ bạc, rượu chè, gái gú. Chỉ có mỗi cái là không tâm lý, không tặng quà cho vk, lười việc nhà.....
Như thế có gì là lớn lao không? Có gì là quá kinh khủng khi không chấp nhận đc không?
Đàn ông nhiều khi rất thương yêu vk con nhưng luôn để trong lòng. Không nói ra.
Còn chuyện sex, chuyện đó mợ phải mở lòng, đàn ông nó cáu lên là nó cũng dek cần đâu.
Mợ mà ly dị chắc gì mợ đã có cuộc sống tốt hơn
Chúc gia đình mợ HP!
Cụ sáng suốt, vấn đề chính của em là vậy. Không ai hạnh phúc khi phải li hôn - đây là thất bại lớn nhất cuộc đời người phụ nữ. Thất bại của mình thì do mình là phần lớn nên mình phải chấp nhận. Em chỉ muốn làm sao để giảm thiểu thiệt hại nhất có thể được cho con em và em thôi.@ các cụ,
Các cụ nhìn thẳng vào bản chất sự việc giùm em với. Nguyên nhân cơ bản là người đàn ông (chồng mợ chủ) ko còn yêu, thương vợ của mình nữa. Vậy cứ bàn về mợ í làm gì nhỉ, mợ í có 36 phép thần thông thì cũng ko thay đổi được tình hình nếu ông chồng tắt lửa lòng.
Các cụ thử bàn về hướng này xem sao, làm sao để chung sống vui vẻ với một người chồng khi họ ko còn thương, yêu mình.
Em khuyên ròi đấy thây mợ thử đi nếu ko hợp thì bỏ qua. Đừng để phí hoài ttxCụ sáng suốt, vấn đề chính của em là vậy. Không ai hạnh phúc khi phải li hôn - đây là thất bại lớn nhất cuộc đời người phụ nữ. Thất bại của mình thì do mình là phần lớn nên mình phải chấp nhận. Em chỉ muốn làm sao để giảm thiểu thiệt hại nhất có thể được cho con em và em thôi.
Vâng!Không ạ, em tự thấy mình rất đáng quí ở điểm này cụ ạ. Em có đủ điều kiện để làm điều ấy, chỉ là bản thân em không thể làm được khi nghĩ đến các con hoặc cũng có thể do hèn chẳng hạn
Các cụ nói cứ như thể em chỉ ở nhà nội trợ, dọn dẹp, đợi ck đưa tiền về nhà tiêu ấy. Em cũng chịu đủ mọi áp lực như đàn ông, em KHÔNG XEM/KHÔNG TIN phim hàn quốc, phim tình cảm lãng mạn Trung quốc, Ấn độ gì hết, chỉ xem thời sự và mấy game shows vớ vẩn VTV thôi cụ à.
Hàng xóm nhà em toàn ông bà già, không có bồ câu để so sánh, ở cơ quan em cũng ko có thời gian soi mói, lê la chuyện đời tư của ai. Đồng nghiệp biết ai hạnh phúc thì thầm mừng mong cho họ, còn tính em nó cũng nhạy cảm. Nhiều khi chỉ vô tình nhìn thấy 1 hành động trên đường, trên bãi biển hay đâu đó trên phim (vài bộ phim Việt em cũng xem lõm bõm), qua một câu chuyện nghe, đọc khiến mình thấy chạnh lòng: Hóa ra mình chưa bao giờ có được điều đó. Em cũng có đủ tri thức và đủ tuổi để hiểu biết không nói/làm tổn thương người khác cụ ạ. Nhưng tính cách - nó là tính cách, mạnh mẽ, nóng nảy, thẳng thắn, bảo thủ, ... là những chất liệu tạo nên mỗi con người thì khó ai thay đổi phải không cụ?
Em chỉnh lại một tý theo ý em nhé,Cụ sáng suốt, vấn đề chính của em là vậy. Không ai hạnh phúc khi phải li hôn - đây là thất bại lớn nhất cuộc đời người phụ nữ. Thất bại của mình thì do mình là phần lớn nên mình phải chấp nhận. Em chỉ muốn làm sao để giảm thiểu thiệt hại nhất có thể được cho con em và em thôi.
Em nghĩ:@ các cụ,
Các cụ nhìn thẳng vào bản chất sự việc giùm em với. Nguyên nhân cơ bản là người đàn ông (chồng mợ chủ) ko còn yêu, thương vợ của mình nữa. Vậy cứ bàn về mợ í làm gì nhỉ, mợ í có 36 phép thần thông thì cũng ko thay đổi được tình hình nếu ông chồng tắt lửa lòng.
Các cụ thử bàn về hướng này xem sao, làm sao để chung sống vui vẻ với một người chồng khi họ ko còn thương, yêu mình.
Xời , khơi trúng mỏ dồi !Em chỉnh lại một tý theo ý em nhé,
"Ko ai hạnh phúc mà ly hôn", mợ ạ. Khác với "không ai hạnh phúc khi phải ly hôn", tưởng giống nhau nhưng 2 mệnh đề mang ý nghĩa và cách nhìn nhận khác nhau đấy,
OK, than vãn trần tình chuyện quá khứ thế tạm đủ rồi, giờ mợ định thế nào. Tiếp tục hay giải tán, tiếp tục thì sống làm sao, giải tán thì chia chác rồi xây mới thế nào, chứ cứ ngồi kêu làm sao để giảm thiểu thiệt hại...
Mình muốn thì mình phải động não đã, tự cứu mình trước khi trời cứu
Nào, mợ bắt đầu đi, trình bày ở đây dễ hơn nhiều so với nói chuyện kiểu độc thoại với ông chồng ở nhà đấy, tin em đê
Em ra đi tay không với hai đứa con, nhà không phải của em và ck em (nhà của bố mẹ ck -vợ ck em vẫn chưa đủ năng lực để mua nhà riêng).Em chỉnh lại một tý theo ý em nhé,
"Ko ai hạnh phúc mà ly hôn", mợ ạ. Khác với "không ai hạnh phúc khi phải ly hôn", tưởng giống nhau nhưng 2 mệnh đề mang ý nghĩa và cách nhìn nhận khác nhau đấy,
OK, than vãn trần tình chuyện quá khứ thế tạm đủ rồi, giờ mợ định thế nào. Tiếp tục hay giải tán, tiếp tục thì sống làm sao, giải tán thì chia chác rồi xây mới thế nào, chứ cứ ngồi kêu làm sao để giảm thiểu thiệt hại...
Mình muốn thì mình phải động não đã, tự cứu mình trước khi trời cứu
Nào, mợ bắt đầu đi, trình bày ở đây dễ hơn nhiều so với nói chuyện kiểu độc thoại với ông chồng ở nhà đấy, tin em đê