Vâng, em thực sự thấy đời sống tinh thần của mình quá nghèo nàn. Vật chất thì em chưa dư giả cụ ạ. Em cũng đã nghĩ đến chặng đường trước mắt mà ứa nước mắt. Em rất ghét khóc lóc, nhưng mà lại rất hay khóc 1 mình, bao năm qua đi, con thì chưa biết gì để mà an ủi hay chia sẻ với mẹ; bạn bè, đồng nghiệp, người thân thì mình đều giấu diếm. Rút cục lại không có ai chia sẻ hay thương xót mình, từ ốm đau, buồn tủi đều một mình. Chả lẽ có chồng mà khi ốm đau lại gọi bố mẹ anh chị em đến chăm sóc?Cụ ko thấy mợ ấy bảo có thể sẽ ko lấy ai nữa à?
Tức là ko phải hy vọng sẽ gặp người hơn chồng bây giờ, mà là ko thể chịu đựng nổi việc có chồng mà vô tâm nữa.
Em cho đây là biểu hiện của người dư giả vật chất nhưng đói tinh thần.
Nhớ những năm 2008-2009 sau khi sinh xong đứa thứ 2 bằng mổ, em yếu đi nhiều, thường xuyên bị chóng mặt quay cuồng. Cái bệnh này thì nó không sốt hay ngất hay phải đi viện mà chỉ nằm bệt 1 chố, 1 phía ko dám trở mình vì trời đất cứ xoay tít. Cứ 1 tháng lại bị 1 lần, bị thì ko ai chăm lo, chỉ nhờ chồng pha cho cốc trà gừng hoặc cốc sữa nóng. Chồng thì cũng kệ, nằm chán chê mà gượng dậy được thì nấu cơm, không thì chồng cũng kệ chẳng nấu, bảo ăn mì tôm cũng được.
Bị liên tục như thế trong 1 năm, em sợ đến nỗi nghiến răng dặn mình không được ốm, hễ hơi có triệu chứng là em đập các loại vào cho hết ốm luôn.
Vì thế mà hay tủi thân những khi thấy những hoàn cảnh tương tự mà người ta quan tâm, chăm sóc nhau. Tự nhiên nó liên hệ thôi chứ em chẳng hơi đâu ngồi để soi mói tìm tật của ck để so sánh.