- Biển số
- OF-90065
- Ngày cấp bằng
- 29/3/11
- Số km
- 144
- Động cơ
- 406,560 Mã lực
- Nơi ở
- Hà Nội
- Website
- gianphoicasa.com
Cố gắng thôi mợ ạ, ngày xưa vợ chồng mình bên nhau 10 năm tính cả thời gian biết nhau cũng ngót nghét 13 năm rồi mọi thứ... thay đổi.
Ơ em tưởng mợ ấy là idol của nòng cụ màLậy cụ!
Em biết gì đâu
Ha ha gặp lão này nổi lên ở đây à ?Em nghĩ:
Một là cụ quá tài năng. Nghe mợ chủ thớt nói như thế mà đã bảo là ck mợ ấy ko còn yêu thương vk
Hai là cụ quá chủ quan, vội vàng khi nhận xét vấn đề.
Như thế nào là ko còn yêu thương vk? Cái này nó khó xác định lắm. Người trong cuộc có khi còn đánh giá sai. Nên chúng ta người ngoài miễn đánh giá. Chỉ chia sẻ cùng chủ thớt thôi
Vâng idol nhưng chuyện cụ hỏi thì em chịuƠ em tưởng mợ ấy là idol của nòng cụ mà
Bản thân người phụ nữ luôn tự lừa dối mình, em cũng ko ngoại lệ. Em đã cố gắng mị mình trong hơn 10 năm qua, cố gắng giải thích mọi thứ theo cách của cccm. Nhưng đến ngày hôm nay, thậm chí 1 số cụ đã nói thẳng: Em phải chấp nhận sự thực. Lý do tại ai không còn quan trọng, cái gì hết có thể đầy chứ tình cảm hết sẽ cạn.Em nghĩ:
Một là cụ quá tài năng. Nghe mợ chủ thớt nói như thế mà đã bảo là ck mợ ấy ko còn yêu thương vk
Hai là cụ quá chủ quan, vội vàng khi nhận xét vấn đề.
Như thế nào là ko còn yêu thương vk? Cái này nó khó xác định lắm. Người trong cuộc có khi còn đánh giá sai. Nên chúng ta người ngoài miễn đánh giá. Chỉ chia sẻ cùng chủ thớt thôi
Đọc đến đây thì em khuyên mợ giữ nguyên hiện trường, đừng làm gì manh động, khổ trẻ con.Em ra đi tay không với hai đứa con, nhà không phải của em và ck em (nhà của bố mẹ ck -vợ ck em vẫn chưa đủ năng lực để mua nhà riêng).
Em sẽ dồn hết sức để chăm sóc và dạy dỗ con cho đến khi chúng trưởng thành - là nhiệm vụ chính; trong quá trình ấy nếu em may mắn gặp được người phù hợp thì tốt, còn không xác định một mình. Về già hơn sẽ tính tiếp, nếu kiếm được nhiều tiền sẽ dành cho mình 1 khoản để vào nhà dưỡng lão khi già yếu. Con cái sẽ thỏa thuận với bố để bố khi nào muốn gặp con thì đến đón, đưa đi chơi - không ngăn cấm.
Em muốn rót nữa cho cụ nhưng không được. Déll mịa có ai nắm tay từ sáng đến tối được đâu, từng ấy tuổi rồi, sống đến từng ấy năm rồi, không nhìn vào những cái tích cực hoặc những lúc gừng cay muối mặn thuở ban đầu thì có trăm ngàn lý do để mà bỏ nhau vì con người ta suy nghĩ thay đổi theo thời gian.Vâng!
Thi thoảng em đến nhà bạn em chơi. Thấy vk nó ra tiếp. Rồi thì: “Anh H nhà em hay uống loại vin này, em mở thử cho các anh uống nhé, anh H nhà em thích cái bla, bla, bla. Trong bữa ăn chăm sóc ck đến nơi đến chốn. Chồng vừa rút điếu cigar ra và vội vàng đi lấy đồ cắt, bật lửa.....” Em cũng chạnh lòng lắm vì vk em chẳng bao giờ biết em thích cái gì. Nhưng không vì thế mà em bỏ vk. Dù sao có như thế nào đi chăng nữa. Người vk, người ck cũng là những người từng chia sẻ với mình từ lúc khó khăn đến tận bây giờ. Nên có già, có xấu, có ko tâm lý, không chiều ck nhưng vẫn là vk mình, là mẹ của 2 đứa con mình
Ngày xưa có Trần Thế Mỹ sau khi thi cử đỗ đạt, cuộc sống sung sướng, bỏ vk, bỏ con.... bị lên án cả ngàn năm nay. Chẳng nhẽ ngày nay khi nam nữ bình quyền lại có Trần Thế Hoa Kỳ bỏ ck, bỏ con vì cho là ko quan tâm hay sao?
Lý do thì nhiều lý do lắm. Nhưng em nói thật, cả 2 người cùng xem lại mình. Chứ nếu ck mợ rượu chè, cờ bạc, trai gái thì đi một lẽ. Đằng này có mỗi cái (theo mợ nói) là vô tâm, lười việc nhà mà mợ định bỏ hay sao????
Nếu vì nguyên nhân ấy, em e rằng ở Việt Nam mình chắc toà án chỉ xử mỗi ly hôn ko hết việc
Vâng, cảm ơn cụ. Thực ra về vật chất em có đủ khả năng để duy trì cuộc sống như hiện nay chứ không đến nỗi tệ hơn và có nhà để ở cụ ạ.Đọc đến đây thì em khuyên mợ giữ nguyên hiện trường, đừng làm gì manh động, khổ trẻ con.
Một mình mợ khổ là đủ rồi.
Chia sẻ và chúc mợ may mắn. Em đi cày đây .
Oh!Bản thân người phụ nữ luôn tự lừa dối mình, em cũng ko ngoại lệ. Em đã cố gắng mị mình trong hơn 10 năm qua, cố gắng giải thích mọi thứ theo cách của cccm. Nhưng đến ngày hôm nay, thậm chí 1 số cụ đã nói thẳng: Em phải chấp nhận sự thực. Lý do tại ai không còn quan trọng, cái gì hết có thể đầy chứ tình cảm hết sẽ cạn.
Có những người sống được không cần tình cảm, không cần tình thương nhưng em đã thử và thấy được thì vẫn được đấy nhưng tổn hại về tinh thần cho con và cả mình, vậy có nên đau một lần rồi đi qua nó không? Cuộc sống hàng ngày vẫn có những niềm vui khác với con, người thân, bạn bè, công việc nhưng nói thật phụ nữ lụy tình - đối với em thì hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ là được chồng con yêu thương và chăm sóc hoặc được một người đàn ông yêu thương nếu không có chồng. Nếu mình có tội đến nỗi không thể được một người đàn ông nào yêu thương thì em cảm thấy mình thật bất hạnh và chỉ trách bản thân mà thôi.
Lão có thậm xưng tí nào không đấy?Quên mệ đi e 77, G e 78, tuần làm 3 nháy đều như vắt chanh nhá!
Biện pháp tu từ chuẩn là nói dảm nói chánh đấy nhá! À mua đc bộ giáp kia chửa? E thấy nó choé choé ntn íLão có thậm xưng tí nào không đấy?
Em có nick cũ lâu năm trên này rồi cccm ạ, nhưng ôm nay em Reg nick mới. Thế nên ko phải là nick mới tạo bài lấy điểm cccm ơi
Sáng nay trên đường đi làm em đã khóc và bây giờ đang khóc. Em buồn quá mọi người ơi.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào nữa. Em không còn trẻ, đã ngoài 40 từ lâu rồi. Bao nhiêu năm qua mải mốt bon chen tháng ngày, giờ ngoảnh lại thấy mình thất bại hoàn toàn.
Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?).
Nói ra thì khó kể, song vợ chồng đã gần như ly thân 10 năm nay. Qua bao nhiêu tháng ngày, giờ em cũng đã gần như sắt lại bởi những dằn vặt hàng đêm hay những khi không bận rộn. Đến nay thì chắc tình cảm nếu chưa hết hẳn chắc cũng không còn mấy.
Nhiều khi xem phim, nhìn xung quanh hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè thấy sự quan tâm của vợ chồng họ mà thật đau lòng, chỉ biết thầm mong họ sẽ luôn giữ được như thế và cám cảnh cho mình.
Hơn 1 tháng nay em đã suy nghĩ đến chuyện li dị và chuẩn bị các phương án để mấy mẹ con sống ổn thỏa. Thật ra trong nhiều năm gần đây, em cũng đã chuẩn bị tinh thần: mọi công việc trong nhà, công việc cơ quan, việc cá nhân, gia đình, anh em nhà mình em đều cố gắng tự giải quyết.
Em cũng đã nói chuyện với hai con, chúng cũng chưa đủ lớn để có thể hiểu hết chuyện nhưng cũng buồn và không muốn bố mẹ li dị.
Nhiều người cũng nói rằng phải hy sinh vì con cái, nhưng nếu một gia đình sống chung với nhau mà không còn tình cảm vợ chồng, bố mẹ không hề chuyện trò, trao đổi thì có tốt hơn cho các con so với chuyện dứt hẳn đi không?
Em cũng dự định nếu li dị thì sẽ nuôi cả hai con vì bố là người ích kỷ và lười biếng, Thương con rất thương nhưng không biết chăm sóc và nuôi dạy con. Cũng chưa biết bố có chịu để em nuôi cả hai hay không nhưng đó sẽ là điều kiện để em li dị.
Biết là chuyện riêng của một người lạ sẽ ít người muốn nghe, em muốn cụ mợ nào đã từng trải qua chuyện đó rồi cho em lời khuyên: Có nên li dị ngay hay cố gắng chờ đợi thêm vài ba năm nữa (hay chịu đựng cả đời) đợi các con lớn hơn.
Cảm ơn cccm đã đọc đến đây. Thực lòng em mong cccm ai còn đang giữ được tình yêu thương của vợ/chồng thì hãy ngày ngày nuôi dưỡng bởi có lẽ đó là nguồn duy nhất có thể giữ được gia đình hạnh phúc (tiền chỉ là công cụ quan trọng trợ giúp nhưng không phải là công cụ duy nhất).
P/S: Sự thật là một câu chuyện dài, em không thể kể lể hết ra đây vì các cụ mợ cũng sẽ ngại đọc. Mọi chuyện tích tụ đã lâu năm, là tổng hợp của nhiều điều nhỏ nhặt thôi không to tát như đánh nhau, ngoại tình, ... Em chỉ có thể nói rằng không hòa hợp.
Em cũng đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Để cccm có thêm thông tin giúp em, em xin kể 1 vài câu chuyện trong những năm qua mà em cho là đã quá sức chịu đựng đến hôm nay.
===========================
Em kể câu chuyện thứ nhất:
- Cưới nhau đến nay hơn 20 năm, số lần chồng em tặng quà chưa hết 1 bàn tay. Những ngày em nghĩ rằng nên được tặng quà chỉ là: 1) Ngày sinh nhật; 2) Ngày 8/3 --> Nhưng không có đâu ạ. (Có 2 -3 lần tặng quà sinh nhật: là cách đây 2, 3 năm. Quà em chưa bao giờ chê to, nhỏ, đắt, rẻ).
Những ngày: valentine, kỷ niệm ngày cưới, noel --> Em phải cho rằng đó là những phong tục ngoại lai không phù hợp thế hệ VC em chẳng hạn nên em không đòi hỏi.
Có bao nhiêu cụ ở đây như thế?
Em sẽ kể những câu chuyện khác nữa trong hơn 20 năm qua. Bảo nhỏ thì chỉ như giọt nước, nhưng các cụ mợ có bao giờ để ý rằng cái vòi tắm mà bị nhỏ giọt nước, nhưng chỉ một đêm cụ có thể hứng được 1 chậu nước hay không?
(Nhà em có cái vòi nó bị hỏng em kêu chồng em 2 tháng sau mới thay sửa; cái bệt nó bị dò nước thì 5 năm nay rồi không thay vì vẫn ngồi ị được, chỉ tốn nước thôi)
Em kể câu chuyện thứ 2:
- Đồng sàng dị mộng đã là đau khổ, chồng em ngủ riêng đã nhiều năm nay. Lúc đầu thì vì nhà chật, sau rồi nhà không chật nữa nhưng cũng không nói năng gì mà cứ sang ngủ với con trai. Nói kỹ không tiện, nhưng không phải là em không biết nói thế nào với chồng. Em cũng không hiểu tại sao nhưng không thể nói nhiều hơn 1 lần với chồng về chuyện ấy.
Câu chuyện thứ 3:
- Cách đây một thời gian, em phải vào bệnh viện mổ (không nặng nhưng cũng phải dao, kéo, khâu, vá) chồng em không một lời hỏi han - không một lời nào. Cũng không có một hành động nào như đi làm về sớm hơn, nấu cơm (thực ra thì chưa bao giờ nấu cho em một bữa cơm nào trong đời em), hay mua hoa quả, hay làm việc nhà (thực ra thì chưa bao giờ tự lau nhà, cọ nhà tắm, nhà VS khi không được nhờ 3 lần trở lên) hay có động thái nào khác ngày thường hết.
À, có thể mợ ấy sẽ tìm được người đờn ông lãng mạn kiểu tặng hoa vào dịp nọ kia, biết giúp việc nhà, hay buông những lời lãng mạn, biết make love cả tiếng trên giường... ơ kìa, thế rồi có lúc nào đấy mợ ấy phát hiện ra bị thối mồm hoặc hôi nách, đi đái quên kéo khóa quần quên giật nước toa lét, hoặc đèo vợ mà cứ nhìn con khác ngon hơn, rồi ... rồi... Thế là lại đòi chia tay anh nhỉOh!
Nếu mợ đã quyết như thế thì theo em cũng chẳng cần lên đây hỏi làm gì.
Nhưng chính vì mợ lên đây hỏi nên những người đàn ông (như em) mới vào góp ý.
Còn mợ quyết rồi thì chúc mợ tìm được hp bên người mới. Nhưng là người đàn ông same same tuổi mợ em cũng chỉ xin phép nói lần cuối cùng: “Tìm được người đàn ông như mợ yêu cầu khó lắm”
Có thể có đấy, nhưng tầm tuổi ngoài 40 như mợ không phải đối tượng cho những người đàn ông ấy. Em thật
Thân!
Tôi thấy mợ kể chuyện cứ sai sai thế nào ấy!. Mợ cứ lôi ra, gây sự rồi tẩn cho 1 trận nên thân, tội gì mợ chịu vậy! ko thì ít ra cũng véo tai, đá đít, có khi hắn lại thích và ngoan ấy chứ. Đừng hiền và cam chịu thế! heheEm có nick cũ lâu năm trên này rồi cccm ạ, nhưng ôm nay em Reg nick mới. Thế nên ko phải là nick mới tạo bài lấy điểm cccm ơi
Sáng nay trên đường đi làm em đã khóc và bây giờ đang khóc. Em buồn quá mọi người ơi.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào nữa. Em không còn trẻ, đã ngoài 40 từ lâu rồi. Bao nhiêu năm qua mải mốt bon chen tháng ngày, giờ ngoảnh lại thấy mình thất bại hoàn toàn.
Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?).
Nói ra thì khó kể, song vợ chồng đã gần như ly thân 10 năm nay. Qua bao nhiêu tháng ngày, giờ em cũng đã gần như sắt lại bởi những dằn vặt hàng đêm hay những khi không bận rộn. Đến nay thì chắc tình cảm nếu chưa hết hẳn chắc cũng không còn mấy.
Nhiều khi xem phim, nhìn xung quanh hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè thấy sự quan tâm của vợ chồng họ mà thật đau lòng, chỉ biết thầm mong họ sẽ luôn giữ được như thế và cám cảnh cho mình.
Hơn 1 tháng nay em đã suy nghĩ đến chuyện li dị và chuẩn bị các phương án để mấy mẹ con sống ổn thỏa. Thật ra trong nhiều năm gần đây, em cũng đã chuẩn bị tinh thần: mọi công việc trong nhà, công việc cơ quan, việc cá nhân, gia đình, anh em nhà mình em đều cố gắng tự giải quyết.
Em cũng đã nói chuyện với hai con, chúng cũng chưa đủ lớn để có thể hiểu hết chuyện nhưng cũng buồn và không muốn bố mẹ li dị.
Nhiều người cũng nói rằng phải hy sinh vì con cái, nhưng nếu một gia đình sống chung với nhau mà không còn tình cảm vợ chồng, bố mẹ không hề chuyện trò, trao đổi thì có tốt hơn cho các con so với chuyện dứt hẳn đi không?
Em cũng dự định nếu li dị thì sẽ nuôi cả hai con vì bố là người ích kỷ và lười biếng, Thương con rất thương nhưng không biết chăm sóc và nuôi dạy con. Cũng chưa biết bố có chịu để em nuôi cả hai hay không nhưng đó sẽ là điều kiện để em li dị.
Biết là chuyện riêng của một người lạ sẽ ít người muốn nghe, em muốn cụ mợ nào đã từng trải qua chuyện đó rồi cho em lời khuyên: Có nên li dị ngay hay cố gắng chờ đợi thêm vài ba năm nữa (hay chịu đựng cả đời) đợi các con lớn hơn.
Cảm ơn cccm đã đọc đến đây. Thực lòng em mong cccm ai còn đang giữ được tình yêu thương của vợ/chồng thì hãy ngày ngày nuôi dưỡng bởi có lẽ đó là nguồn duy nhất có thể giữ được gia đình hạnh phúc (tiền chỉ là công cụ quan trọng trợ giúp nhưng không phải là công cụ duy nhất).
P/S: Sự thật là một câu chuyện dài, em không thể kể lể hết ra đây vì các cụ mợ cũng sẽ ngại đọc. Mọi chuyện tích tụ đã lâu năm, là tổng hợp của nhiều điều nhỏ nhặt thôi không to tát như đánh nhau, ngoại tình, ... Em chỉ có thể nói rằng không hòa hợp.
Em cũng đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Để cccm có thêm thông tin giúp em, em xin kể 1 vài câu chuyện trong những năm qua mà em cho là đã quá sức chịu đựng đến hôm nay.
===========================
Em kể câu chuyện thứ nhất:
- Cưới nhau đến nay hơn 20 năm, số lần chồng em tặng quà chưa hết 1 bàn tay. Những ngày em nghĩ rằng nên được tặng quà chỉ là: 1) Ngày sinh nhật; 2) Ngày 8/3 --> Nhưng không có đâu ạ. (Có 2 -3 lần tặng quà sinh nhật: là cách đây 2, 3 năm. Quà em chưa bao giờ chê to, nhỏ, đắt, rẻ).
Những ngày: valentine, kỷ niệm ngày cưới, noel --> Em phải cho rằng đó là những phong tục ngoại lai không phù hợp thế hệ VC em chẳng hạn nên em không đòi hỏi.
Có bao nhiêu cụ ở đây như thế?
Em sẽ kể những câu chuyện khác nữa trong hơn 20 năm qua. Bảo nhỏ thì chỉ như giọt nước, nhưng các cụ mợ có bao giờ để ý rằng cái vòi tắm mà bị nhỏ giọt nước, nhưng chỉ một đêm cụ có thể hứng được 1 chậu nước hay không?
(Nhà em có cái vòi nó bị hỏng em kêu chồng em 2 tháng sau mới thay sửa; cái bệt nó bị dò nước thì 5 năm nay rồi không thay vì vẫn ngồi ị được, chỉ tốn nước thôi)
Em kể câu chuyện thứ 2:
- Đồng sàng dị mộng đã là đau khổ, chồng em ngủ riêng đã nhiều năm nay. Lúc đầu thì vì nhà chật, sau rồi nhà không chật nữa nhưng cũng không nói năng gì mà cứ sang ngủ với con trai. Nói kỹ không tiện, nhưng không phải là em không biết nói thế nào với chồng. Em cũng không hiểu tại sao nhưng không thể nói nhiều hơn 1 lần với chồng về chuyện ấy.
Câu chuyện thứ 3:
- Cách đây một thời gian, em phải vào bệnh viện mổ (không nặng nhưng cũng phải dao, kéo, khâu, vá) chồng em không một lời hỏi han - không một lời nào. Cũng không có một hành động nào như đi làm về sớm hơn, nấu cơm (thực ra thì chưa bao giờ nấu cho em một bữa cơm nào trong đời em), hay mua hoa quả, hay làm việc nhà (thực ra thì chưa bao giờ tự lau nhà, cọ nhà tắm, nhà VS khi không được nhờ 3 lần trở lên) hay có động thái nào khác ngày thường hết.
Cụ ko thấy mợ ấy bảo có thể sẽ ko lấy ai nữa à?À, có thể mợ ấy sẽ tìm được người đờn ông lãng mạn kiểu tặng hoa vào dịp nọ kia, biết giúp việc nhà, hay buông những lời lãng mạn, biết make love cả tiếng trên giường... ơ kìa, thế rồi có lúc nào đấy mợ ấy phát hiện ra bị thối mồm hoặc hôi nách, đi đái quên kéo khóa quần quên giật nước toa lét, hoặc đèo vợ mà cứ nhìn con khác ngon hơn, rồi ... rồi... Thế là lại đòi chia tay anh nhỉ
"Thân em như hạt mưa sa
Hạt rơi xuống giếng hạt ra ngoài đồng"
May mắn thì vớ phải được đứa vừa ý không thì coi như dẫm phải kứt đi.
Em nhất trí còm này của cụ, khi đã thân ai nấy lo rồi thì nên dành thời gian tự chăm sóc mình làm niềm vui, tuổi này bỏ nhau chả giải quyết đc VĐ gì nữa, sao ko tìm giải pháp sống chung với lũ? Ngoài gia đình con cái nội ngoại 2 bên thì mợ tự kiếm tí niềm vui kiểu tập yoga, đi nhảy ( nghiêm túc ). Vân vân mây mây, con cái lớn rồi thì ta sống cho ta là vui mà, em thì vẫn quan điểm hết tình còn nghĩa, bản thân em cũng ít thể hiện đc sự quan tâm đến vợ, nhưng em luôn muốn cs gia đình đc êm ấm mợ ạLy thân 10 năm, tuổi đầu 4 mít đời cuối rồi thì ly hôn làm gì nữa... Con 2 đứa cũng chưa trưởng thành thì thôi cứ sống như cũ cho yên ổn.
Vk ck ly thân 10 năm chắc vấn đề tình dục chắc cũng thân ai người ấy lo rồi, thế nên việc ấy chắc cũng chả quan trọng nữa.
Cứ sống như vậy rồi khi về già sống vì cái nghĩa vậy.
Giáp đó hạp mệnh lão ạ. Mua khó lắm. hồi em mua nó đắt hơn bản của em 4tr. Bản đấy thay cho bạn Repsol dừng sx.Biện pháp tu từ chuẩn là nói dảm nói chánh đấy nhá! À mua đc bộ giáp kia chửa? E thấy nó choé choé ntn í