- Biển số
- OF-521086
- Ngày cấp bằng
- 11/7/17
- Số km
- 6,567
- Động cơ
- 221,538 Mã lực
- Tuổi
- 46
Cụ nên đọc kỹ bài em viết ở đây.Vâng, tiện đây mợ tả sâu sâu phần kỹ năng cho mọi người học hỏi nhé.kkk
Tất cả các bài.
Cụ nên đọc kỹ bài em viết ở đây.Vâng, tiện đây mợ tả sâu sâu phần kỹ năng cho mọi người học hỏi nhé.kkk
Em nói thật đàn bà và đàn ông dại khờ và sai lầm nhất là đi so sánh người bên cạnh mình với người khác.Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được
Nói thì bảo nói xấu các mợ, chứ vợ éo nào cũng thế thì phải.Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được
Bác cẩn thận kẻo ra đường bị các mợ bắt cóc đấy.Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được
AEm nói thật đàn bà và đàn ông dại khờ và sai lầm nhất là đi so sánh người bên cạnh mình với người khác.
Đây gọi là đuổi hình bắt bóng , không bao giờ có hạnh phúc, với ai cũng không hạnh phúc.
Nếu so thì so hẳn với Anh Putin đó
Mấy anh em nói xấu vợ sau lưng trong thớt này có khi off giao lưu cái nhi?Nói thì bảo nói xấu các mợ, chứ vợ éo nào cũng thế thì phải.
Đại loại là kiểu éo gì cũng chê được.
Mợ rất thông minh, quyến rũ, rất có kinh nghiệm ứng xử với đàn ông!Em đã bảo em và mợ ấy hoàn toàn trái ngược nhau.
Em biết nhiều người phụ nữ giống Mợ ấy và Họ đều chịu chung 1 số phận là có 1 người chồng vô trách nhiệm thờ ơ.
Vấn đề với người đàn ông khác - người đó cũng vô trách nhiệm và bạc nhược.
Vấn đề phải nhìn lại bản thân mình - mình đã làm gì người đàn ông ấy kích hoạt được tính trách nhiệm và che chở bản năng của Họ hay chưa ?
Trong thế giới động vật ( con cái quyến rũ con đực hay việc con cái kích hoạt sự che chở của con đực - con đực bảo vệ con cái ) cho ta thấy đó là đặc tính của giống loài.
Trong lịch sử cổ đại - cận đại - hiện đại ( vẫn có những người đàn bà ) chúng ta vẫn biết.
Nếu nói Họ đẹp không hẳn vì sẽ có người đẹp hơn
Nếu nói Họ có tài năng đặc biệt sẽ có người tài năng hơn.
Nếu nói Họ kỹ năng phòng the tốt thì Họ chắc chắn sẽ không bằng gái điếm chuyên nghiệp.
Nếu nói Họ khéo léo thì chắc chắn Họ phải là người phụ nữ như vậy.
Rất vui là sự khéo léo của người phụ nữ - cái gọi là lạt mềm buộc chặt này - phụ nữ hoàn toàn có thể học hỏi được.
Nếu người phụ nữ đó biết tự sửa mình.
Vua có thể mất nước
Tướng có thể thua trận
Tại sao có những người phụ nữ thay đổi được, lèo lái được mà có người lại không bao giờ làm được điều đó ?
Tại sao có những người phụ nữ sống với họ đàn ông sẽ luôn trở thành người bạc nhược và vô trách nhiệm chẳng làm nên trò chống gì ?
Có một số người phụ nữ Họ sinh ra bẩm sinh với ngoại hình đàn ông luôn muốn che chở, nhưng đó không phải là tất cả.
Dù ngoại hình có đáng yêu đến mấy nhưng thốt ra một câu nói vô duyên hay một câu nói không đúng thời điểm đàn ông cũng ngả mũ xin chào.
Đó là "kỹ năng mềm" của người phụ nữ.
Tất cả không bỗng dưng mà có phải tự học hỏi và tự mình phải chỉnh sửa mình đầu tiên sau đó mới nghĩ đến việc có thể lèo lái được người đàn ông.
Em có nói tâm tình thủ thỉ đồng nghĩ với ngôn tình đâu mợ. Em nói là nói suy nghĩ của mợ về đàn ông đậm chất ngôn tình mà."tâm tình thủ thỉ" khác với "ngôn tình"
Nếu như "ngôn tình "nói thầm nên nói vào tai trái của người đàn ông, nói những câu em yêu anh đại khái thể là nói vào tai trái nhé ( theo khoa học người đàn ông nhớ lâu hơn)
Cái "tâm tình thủ thỉ " biến chuyển lèo lái đàn ông này là phải có thời điểm có chọn lúc để nói và cách nói.
Không phải nói chuyện theo kiểu công an
Không phải nói chuyện theo kiểu giảng viên dạy học sinh
Không phải nói chuyện theo kiểu bạn bè thân thiết
"Tâm tình thủ thỉ " vào những thời điểm , thời khắc vui vẻ và người đàn ông đang vui sướng và hài lòng.
Thời điểm nên nói đó lúc nào tùy thuộc vào người phụ nữ thôi. Rất nhiều người phụ nữ không thay đổi được, không lèo lái được vì chọn sai thời điểm và chọn sai cách nói.
Sau một bữa ăn tự tay nấu toàn món đúng sở thích Zai
Sau một đêm a-z đang nằm trong vòng tay của zai ( người ta gọi là những lời thủ thỉ bên gối )
Trong một chuyến du lịch chỉ có hai người ở một nơi đẹp...
Cụ có thêm bồ nhí nữa là chuẩn đàn ông tk 21. Chắc là không ai chê được.Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được
Cái đó thì em không lộ ra được, nhưng tri kỷ thì lúc nào cũng có!Cụ có thêm bồ nhí nữa là chuẩn đàn ông tk 21. Chắc là không ai chê được.
Thế éo nào đọc được bài của cụ! Cụ y hệt em không sai 1 chữ. Cứ sống thế này chắc độ chục năm nữa em tự kỷ mất! Cụ cư ngụ đoạn nào, có thể bố trí anh em ngồi làm chầu bia giải sầu được không? Mệt mỏi quá!Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được
Hai mợ đổi chỗ cho nhau ít hôm. để cân bằng cuộc sốngNhiều lúc em thấy các chị em ốm hay mệt vẫn phải đi đón con đưa con.
Trong khi đó nhiều người bảo em hâm cũng đúng.
Vì em nghĩ lại chứ gì riêng khoản chăm lo cho em ex chăm lo quá , nên em thấy bức bối.
Nói thật lòng là từ 18-30 tuổi em là diện người giời.
Em không biết một cái gì liên quan đến các vấn đề xã hội luôn vì em không phải va chạm một chút nào.
Thỉnh thoảng các Cụ vẫn thấy em hỏi các câu rất ngu ngơ vì em không biết thật và em chưa phải làm bao giờ.
Những người đàn ông đến với em lo cho em hoàn toàn 100%.
Giấy phép lái xe
Bằng lái xe
Chứng minh thư nhân dân
Mua sắm
Em gần như không phải làm gì luôn. Em chỉ có đi chợ và nấu ăn thôi. Sau này còn có giúp việc.
Em nói thật là em chưa từng đi học 1 buổi về Luật lệ an toàn giao thông nào cả. Giáy phép lái xe - bằng lái xe là mối tình đầu làm cho em 100%.
Đến lúc em kết hôn em thựt tế là một cái xe dắt từ đường vào trong nhà em cũng không phải dắt, em bị mệt hay ốm đau thì đừng nói vì em có người khám bệnh cho 1 đống thuốc để uống, gọi điện lùng xục xem đã uống thuốc chưa.
Thời kỳ ban đầu em một mình không có Zai bọn bạn em nó cười rũ ra khi bị ngã xe là do tay lái em yếu vì em ít phải đi xe - toàn Zai đèo bây giờ đi xe không quen.
Nhưng em khác các Mợ khác ở khoản em bị chăm lo kỹ quá nên cảm giác của em vói Zai nào cũng là mất tự do 1 cách trầm trọng.
Em thích tự do làm những gì mình muốn.
Em nói thật với các Mợ đang chán với các ông chồng vô tâm rằng :
Một người đàn ông họ bớt quan tâm đến mình còn có cái hạnh phúc và tự do cá nhân.
Khi một người đàn ông quá quan tâm đến mình là mình bị quản giáo - quản thúc - không có 1 chút tự do nào đâu.
Em có nick cũ lâu năm trên này rồi cccm ạ, nhưng ôm nay em Reg nick mới. Thế nên ko phải là nick mới tạo bài lấy điểm cccm ơi
Sáng nay trên đường đi làm em đã khóc và bây giờ đang khóc. Em buồn quá mọi người ơi.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào nữa. Em không còn trẻ, đã ngoài 40 từ lâu rồi. Bao nhiêu năm qua mải mốt bon chen tháng ngày, giờ ngoảnh lại thấy mình thất bại hoàn toàn.
Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?).
Nói ra thì khó kể, song vợ chồng đã gần như ly thân 10 năm nay. Qua bao nhiêu tháng ngày, giờ em cũng đã gần như sắt lại bởi những dằn vặt hàng đêm hay những khi không bận rộn. Đến nay thì chắc tình cảm nếu chưa hết hẳn chắc cũng không còn mấy.
Nhiều khi xem phim, nhìn xung quanh hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè thấy sự quan tâm của vợ chồng họ mà thật đau lòng, chỉ biết thầm mong họ sẽ luôn giữ được như thế và cám cảnh cho mình.
Hơn 1 tháng nay em đã suy nghĩ đến chuyện li dị và chuẩn bị các phương án để mấy mẹ con sống ổn thỏa. Thật ra trong nhiều năm gần đây, em cũng đã chuẩn bị tinh thần: mọi công việc trong nhà, công việc cơ quan, việc cá nhân, gia đình, anh em nhà mình em đều cố gắng tự giải quyết.
Em cũng đã nói chuyện với hai con, chúng cũng chưa đủ lớn để có thể hiểu hết chuyện nhưng cũng buồn và không muốn bố mẹ li dị.
Nhiều người cũng nói rằng phải hy sinh vì con cái, nhưng nếu một gia đình sống chung với nhau mà không còn tình cảm vợ chồng, bố mẹ không hề chuyện trò, trao đổi thì có tốt hơn cho các con so với chuyện dứt hẳn đi không?
Em cũng dự định nếu li dị thì sẽ nuôi cả hai con vì bố là người ích kỷ và lười biếng, Thương con rất thương nhưng không biết chăm sóc và nuôi dạy con. Cũng chưa biết bố có chịu để em nuôi cả hai hay không nhưng đó sẽ là điều kiện để em li dị.
Biết là chuyện riêng của một người lạ sẽ ít người muốn nghe, em muốn cụ mợ nào đã từng trải qua chuyện đó rồi cho em lời khuyên: Có nên li dị ngay hay cố gắng chờ đợi thêm vài ba năm nữa (hay chịu đựng cả đời) đợi các con lớn hơn.
Cảm ơn cccm đã đọc đến đây. Thực lòng em mong cccm ai còn đang giữ được tình yêu thương của vợ/chồng thì hãy ngày ngày nuôi dưỡng bởi có lẽ đó là nguồn duy nhất có thể giữ được gia đình hạnh phúc (tiền chỉ là công cụ quan trọng trợ giúp nhưng không phải là công cụ duy nhất).
P/S: Sự thật là một câu chuyện dài, em không thể kể lể hết ra đây vì các cụ mợ cũng sẽ ngại đọc. Mọi chuyện tích tụ đã lâu năm, là tổng hợp của nhiều điều nhỏ nhặt thôi không to tát như đánh nhau, ngoại tình, ... Em chỉ có thể nói rằng không hòa hợp.
Em cũng đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Để cccm có thêm thông tin giúp em, em xin kể 1 vài câu chuyện trong những năm qua mà em cho là đã quá sức chịu đựng đến hôm nay.
===========================
Em kể câu chuyện thứ nhất:
- Cưới nhau đến nay hơn 20 năm, số lần chồng em tặng quà chưa hết 1 bàn tay. Những ngày em nghĩ rằng nên được tặng quà chỉ là: 1) Ngày sinh nhật; 2) Ngày 8/3 --> Nhưng không có đâu ạ. (Có 2 -3 lần tặng quà sinh nhật: là cách đây 2, 3 năm. Quà em chưa bao giờ chê to, nhỏ, đắt, rẻ).
Những ngày: valentine, kỷ niệm ngày cưới, noel --> Em phải cho rằng đó là những phong tục ngoại lai không phù hợp thế hệ VC em chẳng hạn nên em không đòi hỏi.
Có bao nhiêu cụ ở đây như thế?
Em sẽ kể những câu chuyện khác nữa trong hơn 20 năm qua. Bảo nhỏ thì chỉ như giọt nước, nhưng các cụ mợ có bao giờ để ý rằng cái vòi tắm mà bị nhỏ giọt nước, nhưng chỉ một đêm cụ có thể hứng được 1 chậu nước hay không?
(Nhà em có cái vòi nó bị hỏng em kêu chồng em 2 tháng sau mới thay sửa; cái bệt nó bị dò nước thì 5 năm nay rồi không thay vì vẫn ngồi ị được, chỉ tốn nước thôi)
Em kể câu chuyện thứ 2:
- Đồng sàng dị mộng đã là đau khổ, chồng em ngủ riêng đã nhiều năm nay. Lúc đầu thì vì nhà chật, sau rồi nhà không chật nữa nhưng cũng không nói năng gì mà cứ sang ngủ với con trai. Nói kỹ không tiện, nhưng không phải là em không biết nói thế nào với chồng. Em cũng không hiểu tại sao nhưng không thể nói nhiều hơn 1 lần với chồng về chuyện ấy.
Câu chuyện thứ 3:
- Cách đây một thời gian, em phải vào bệnh viện mổ (không nặng nhưng cũng phải dao, kéo, khâu, vá) chồng em không một lời hỏi han - không một lời nào. Cũng không có một hành động nào như đi làm về sớm hơn, nấu cơm (thực ra thì chưa bao giờ nấu cho em một bữa cơm nào trong đời em), hay mua hoa quả, hay làm việc nhà (thực ra thì chưa bao giờ tự lau nhà, cọ nhà tắm, nhà VS khi không được nhờ 3 lần trở lên) hay có động thái nào khác ngày thường hết.
Đọc hết còm của mợ em thấy mợ hình như chưa hiểu rõ chồng mình cho lắm? Đối với mợ cái ưu điểm : không cờ bạc, rượu chè, gái gú và đặc biệt là rất thương con lại không mấy quan trọng so với : không yêu vợ, thiếu trách nhiệm, ích kỷ, lười biếng. Có lẽ do mợ kể vắn tắt nên vẫn không nêu bật được các nhược điểm của chồng? Trong bao năm qua thay vì dằn vặt để chuẩn bị cho sự ra đi sao mợ không dành thời gian, công sức để tìm hiểu xem chồng mình có nỗi khổ gì khó nói ra không? Mợ nhìn thiên hạ rồi chạnh lòng theo em là không nên vì gia đình nào không có nỗi khổ này cũng có nỗi khổ khác.Em có nick cũ lâu năm trên này rồi cccm ạ, nhưng ôm nay em Reg nick mới. Thế nên ko phải là nick mới tạo bài lấy điểm cccm ơi
Sáng nay trên đường đi làm em đã khóc và bây giờ đang khóc. Em buồn quá mọi người ơi.
Chẳng biết bắt đầu như thế nào nữa. Em không còn trẻ, đã ngoài 40 từ lâu rồi. Bao nhiêu năm qua mải mốt bon chen tháng ngày, giờ ngoảnh lại thấy mình thất bại hoàn toàn.
Một người chồng không phù hợp - cũng không phải là người xấu: Không rượu chè, cờ bạc, gái gú (cái này em không dám chắc). Chỉ là người ít trách nhiệm, ích kỷ, nhu nhược và không còn (hay chưa bao giờ?) thương vợ. (Em không cần yêu, tuổi này ít mong còn tình yêu lắm - hay là em bi quan quá?).
Nói ra thì khó kể, song vợ chồng đã gần như ly thân 10 năm nay. Qua bao nhiêu tháng ngày, giờ em cũng đã gần như sắt lại bởi những dằn vặt hàng đêm hay những khi không bận rộn. Đến nay thì chắc tình cảm nếu chưa hết hẳn chắc cũng không còn mấy.
Nhiều khi xem phim, nhìn xung quanh hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè thấy sự quan tâm của vợ chồng họ mà thật đau lòng, chỉ biết thầm mong họ sẽ luôn giữ được như thế và cám cảnh cho mình.
Hơn 1 tháng nay em đã suy nghĩ đến chuyện li dị và chuẩn bị các phương án để mấy mẹ con sống ổn thỏa. Thật ra trong nhiều năm gần đây, em cũng đã chuẩn bị tinh thần: mọi công việc trong nhà, công việc cơ quan, việc cá nhân, gia đình, anh em nhà mình em đều cố gắng tự giải quyết.
Em cũng đã nói chuyện với hai con, chúng cũng chưa đủ lớn để có thể hiểu hết chuyện nhưng cũng buồn và không muốn bố mẹ li dị.
Nhiều người cũng nói rằng phải hy sinh vì con cái, nhưng nếu một gia đình sống chung với nhau mà không còn tình cảm vợ chồng, bố mẹ không hề chuyện trò, trao đổi thì có tốt hơn cho các con so với chuyện dứt hẳn đi không?
Em cũng dự định nếu li dị thì sẽ nuôi cả hai con vì bố là người ích kỷ và lười biếng, Thương con rất thương nhưng không biết chăm sóc và nuôi dạy con. Cũng chưa biết bố có chịu để em nuôi cả hai hay không nhưng đó sẽ là điều kiện để em li dị.
Biết là chuyện riêng của một người lạ sẽ ít người muốn nghe, em muốn cụ mợ nào đã từng trải qua chuyện đó rồi cho em lời khuyên: Có nên li dị ngay hay cố gắng chờ đợi thêm vài ba năm nữa (hay chịu đựng cả đời) đợi các con lớn hơn.
Cảm ơn cccm đã đọc đến đây. Thực lòng em mong cccm ai còn đang giữ được tình yêu thương của vợ/chồng thì hãy ngày ngày nuôi dưỡng bởi có lẽ đó là nguồn duy nhất có thể giữ được gia đình hạnh phúc (tiền chỉ là công cụ quan trọng trợ giúp nhưng không phải là công cụ duy nhất).
P/S: Sự thật là một câu chuyện dài, em không thể kể lể hết ra đây vì các cụ mợ cũng sẽ ngại đọc. Mọi chuyện tích tụ đã lâu năm, là tổng hợp của nhiều điều nhỏ nhặt thôi không to tát như đánh nhau, ngoại tình, ... Em chỉ có thể nói rằng không hòa hợp.
Em cũng đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình bằng cách 3 mẹ con tự đi chơi, nói chuyện với con lớn, coi như không có mặt người kia. Em cũng không có ý định đi bước nữa hay kiếm 1 ai lấp chố trống ngay lúc này hay ngay sau khi li dị chẳng hạn. Cái gì đến sẽ đến thôi. Em cũng không cảm gió, say nắng hay có bất cứ một ai xem vào trong câu chuyện VC bao nhiêu năm nay cả.
Chỉ là thấy quá ngột ngạt và sợ có thể ảnh hưởng đến bọn trẻ con. Mình thì có thể tự cân bằng và tự tìm niềm vui, nhưng bọn trẻ sống trong 1 gia đình như thế, hàng ngày nhìn bố mẹ như thế có tốt không?
Để cccm có thêm thông tin giúp em, em xin kể 1 vài câu chuyện trong những năm qua mà em cho là đã quá sức chịu đựng đến hôm nay.
===========================
Em kể câu chuyện thứ nhất:
- Cưới nhau đến nay hơn 20 năm, số lần chồng em tặng quà chưa hết 1 bàn tay. Những ngày em nghĩ rằng nên được tặng quà chỉ là: 1) Ngày sinh nhật; 2) Ngày 8/3 --> Nhưng không có đâu ạ. (Có 2 -3 lần tặng quà sinh nhật: là cách đây 2, 3 năm. Quà em chưa bao giờ chê to, nhỏ, đắt, rẻ).
Những ngày: valentine, kỷ niệm ngày cưới, noel --> Em phải cho rằng đó là những phong tục ngoại lai không phù hợp thế hệ VC em chẳng hạn nên em không đòi hỏi.
Có bao nhiêu cụ ở đây như thế?
Em sẽ kể những câu chuyện khác nữa trong hơn 20 năm qua. Bảo nhỏ thì chỉ như giọt nước, nhưng các cụ mợ có bao giờ để ý rằng cái vòi tắm mà bị nhỏ giọt nước, nhưng chỉ một đêm cụ có thể hứng được 1 chậu nước hay không?
(Nhà em có cái vòi nó bị hỏng em kêu chồng em 2 tháng sau mới thay sửa; cái bệt nó bị dò nước thì 5 năm nay rồi không thay vì vẫn ngồi ị được, chỉ tốn nước thôi)
Em kể câu chuyện thứ 2:
- Đồng sàng dị mộng đã là đau khổ, chồng em ngủ riêng đã nhiều năm nay. Lúc đầu thì vì nhà chật, sau rồi nhà không chật nữa nhưng cũng không nói năng gì mà cứ sang ngủ với con trai. Nói kỹ không tiện, nhưng không phải là em không biết nói thế nào với chồng. Em cũng không hiểu tại sao nhưng không thể nói nhiều hơn 1 lần với chồng về chuyện ấy.
Câu chuyện thứ 3:
- Cách đây một thời gian, em phải vào bệnh viện mổ (không nặng nhưng cũng phải dao, kéo, khâu, vá) chồng em không một lời hỏi han - không một lời nào. Cũng không có một hành động nào như đi làm về sớm hơn, nấu cơm (thực ra thì chưa bao giờ nấu cho em một bữa cơm nào trong đời em), hay mua hoa quả, hay làm việc nhà (thực ra thì chưa bao giờ tự lau nhà, cọ nhà tắm, nhà VS khi không được nhờ 3 lần trở lên) hay có động thái nào khác ngày thường hết.
Hic!Em ở tỉnh Cụ ơi!Thế éo nào đọc được bài của cụ! Cụ y hệt em không sai 1 chữ. Cứ sống thế này chắc độ chục năm nữa em tự kỷ mất! Cụ cư ngụ đoạn nào, có thể bố trí anh em ngồi làm chầu bia giải sầu được không? Mệt mỏi quá!
Nhẽ ...anh em ta lập cmn hội tự kỷ vì Gấu đê !Đây chính là vấn đề của Mợ!
Đàn ông luôn bị mặc cảm, thậm chí trầm cảm khi bị vợ mình coi thường, đem ra so sánh với chồng người ta.
- Mua quà cho vợ: rẻ thì vợ chê, đắt thì vợ xót tiền; mua hoa thì bảo lãng phí, không mua thì bảo không lãng mạn => éo mua nữa
- Giúp việc nhà: làm tốt thì ko được động viên, làm ko tốt thì chê bai, bêu riếu (mà có thằng đàn ông nào biết làm tất cả mọi việc đâu?) => éo làm gì nữa.
- Tình dục: phụ nữ thế hệ 7x cổ điển luôn thụ động, ko biết hưởng thụ, ko biết làm cho người đàn ông của mình thăng hoa, chỉ mong xong việc để còn ngủ => éo cần, t tự sướng hoặc kiếm bạn tình khác, cho m ngủ 1 mình, t lướt OF.
- Sự nghiệp: làm gì có thằng đàn ông nào không muốn thăng tiến, nhưng hết giờ làm là vợ bắt có mặt ở nhà, không rượu chè, giao lưu, quan hệ => thành đạt vào mắt.
- ...
- ...
Còn nhiều nữa, nhưng em chỉ liệt kê vài điểm mợ kể em thấy giống tính cách và hành xử của con gấu nhà em thôi, mợ tự đánh giá.
Bản thân em ko có 1 sự nghiệp chói lòa, ko giàu có, nhưng có 1 công việc ổn định, có chức danh, được nhiều người trong Công ty và bạn bè nể trọng, hàng tháng đều đặn nộp phế 15 củ cho gấu (ở tỉnh lẻ), lễ tết có khoản riêng. Em tích cực làm việc nhà đỡ đần Gấu từ nấu cơm, cho con ăn, giặt giũ (máy), sửa chữa điện đóm, .v.v. Thi thoảng vào ngày nghỉ dẫn vợ con đi ăn nhà hàng, quà cáp thi thoảng (giá trị 1 vài củ), hoa thường xuyên vào dịp quan trọng (tất cả các dip thì éo thằng nào nghĩ ra để mua được đâu, nào là SN, kỷ niệm ngày cưới, 14/2, 8/3, 20/10, 20/11 ... và các ngày các mợ tự nghĩ ra hoặc đua nhau), d lịch hàng năm vào dịp trẻ con nghỉ hè ... Bạn bè Gấu rất ngưỡng mộ em, nhưng Gấu thì vẫn chê, thế nên em sắp bị trầm cảm!
=> Éo có cách nào cho các Mợ hài lòng được