- Biển số
- OF-591058
- Ngày cấp bằng
- 19/9/18
- Số km
- 106
- Động cơ
- 133,420 Mã lực
- Tuổi
- 36
Cụ cmt hiểm thế =]]]]]Em trước công tác tại Bộ Quốc phòng mà chả oai mấy nên chuyển roài.
Em lính nghĩa vụ í mờ
Cụ cmt hiểm thế =]]]]]Em trước công tác tại Bộ Quốc phòng mà chả oai mấy nên chuyển roài.
Em lính nghĩa vụ í mờ
Đúng đấy cụ, biết được thế mạnh của mình và sử dụng nó hiệu quả là rất khó khăn, phải trả giá nhiều lần mới có kinh nghiệm. Nên người ta cứ nói chữ đó là người có kinh nghiệm và từng trải chứ nói trắng phớ ra thì là người lắm thất bại với sống lâu rồiNhiều người giỏi chuyên môn nhưng chưa chắc quản lý tốt,nên khó làm chủ doanh nghiệp,ngược lại,có người giỏi quản lý nhưng đặc thù cty chuyên về kỹ thuật công nghệ thì cũng khó quản lý hiệu quả.
Thế này thì hầu hết đàn ông việt đều đã từng công tác tại Bộ Quốc phòng giống cụEm trước công tác tại Bộ Quốc phòng mà chả oai mấy nên chuyển roài.
Em lính nghĩa vụ í mờ
E ngưỡng mộ cụTheo em nghĩ. Mình cứ hài lòng với bản thân mình có. Vậy thôi mới cảm thấy cuộc sống tươi đẹp được. Như bản thân em, em xin chia sẻ cùng các cụ đôi lời.
Hồi em hết phổ thông, toạch ĐH, nhà có ông bác rể làm tướng ca. Ông ý bảo em 2 hướng. 1 là em vào quân đội, đi lính, sau này cho vào chuyên nghiệp. 2 là vào trung cấp an ninh. Học xong chạy việc cho. Hồi đó em tuổi trẻ sôi nổi , mải chơi và không thích sự gò bó nên em từ chối ngay.
Sau đó làm đủ mọi thứ việc trên đời, nào là lái xe, nhân viên KD, nào là rạp chiếu phim.... mãi đến cuối 2007 em xin vào làm nvkd cho 1 sàn bds tại Hà nội. Làm 2 năm em tách ra làm riêng và theo đuổi từ bấy giờ, cũng ngót 13 năm rồi.
13 năm , em có gì ? Nói thật, em mua đc mảnh đất 40m bên Ngọc thụy, xây nhà khang trang từ năm 2010 cơ. Em mua đc cái chung cư Ecopark rừng cọ 73m năm 2014...Em cũng mới mua đc cái chung cư westbay ecopark hơn 60m ở giai đoạn 2. Tới đây em đang tính mua thêm 1 căn chung cư ở vinhome OsP gia lâm. Tiền trong bank hiện em còn gần 3 tỏi . Vậy đó các cụ ạ.
Tóm lại, em chả cầu cạnh, xin xỏ ai. E làm điều mình muốn. Về xã hội cũng chỉ là hạt cát nhỏ. Về công việc, em cũng chỉ là 1 thằng Cò Đất không hơn không kém ... thì đã sao nào. Em đã và mãi hài lòng với những gì mình chọn, em chưa từng nhìn vào 1 ai đó để xo đo hơn thua vv... chỉ đơn giản thôi. Cuộc sống này, dù có ra sao thì cũng nên chấp nhận và hài lòng với những gì mình đã có. Nó làm cho mình bình yên và thoải mái, hạnh phúc hơn rất nhiều.
Fun gì ạ? Chuẩn đấy.Nói chung là phải tự biết mình là ai để mà sống các cụ nhỉ, mình biết mình là ai thì mình sẽ không đặt mục tiêu sống quá sức với mình ....và như thế mình có thể đạt được, và sẽ HAPPY.
Có nhiều người em biết, rất ẢO TƯỞNG SỨC MẠNH, luôn nghĩ mình là siêu nhân / nữ siêu nhân....luôn đặt các mục tiêu của cuộc đời quá cao so với khả năng của mình, rồi người thì thất bại thảm , người thì thân tàn ma dại vì cố quá sức....
VD: em có 1 cô bạn luôn nghĩ mình xinh đẹp như hoa hậu (thực tế cô ta hơi xí gái), rất tự tin với " sắc đẹp " của mình.....và đến nay đã chính thức ế vì đặt tiêu chuẩn người bạn đời quá cao....
Bọn Tây nó đề ra nguyên tắc khi đặt MỤC TIÊU ( cho dù là bất kỳ mục tiêu gì, mục tiêu công việc, mục tiêu cuộc sống....) thì đều phải theo nguyên tắc S.M.A.R.T
- S nghĩa là Specific : cụ thể
- M nghĩa là Measurable : có thể đo điếm được
- A nghĩa là Achievable : có thể đạt được
- R nghĩa là Realistic : có tính thực tế
- T nghĩa là Timeline : có mốc thời gian hoàn thành
Nghĩa là bất kỳ mục tiêu nào cũng phải dựa trên năng lực thực tế và các nguồn lực thực tế của cá nhân / tổ nhóm ....thì MỤC TIÊU đó mới thực hiện được.
Hề hề...iem fun tý....
Mỗi lựa chọn đều có lý do, mọi sự thành công đều có giá của nó. Mình hôm nay chỉ cần hơn mình hôm qua là được, cụ nhìn lên làm gì nhiều cho mỏi cổ .Rỗi việc,có chút tâm tư,e muốn hỏi các cụ về công việc,nghề nào được đánh giá cao trong xã hội hiên nay:Quân nhân,XXX,bác sỹ,công chức nhà nước,giáo viên/giảng viên,công chức nhà nước ngành dọc như kiểm sát,tòa án,thanh tra,doanh nhân,thương nhân....
E hồi trẻ xác định đi theo con đường làm doanh nghiệp,lúc được lúc mất,đến tầm này thấy mất nhiều hơn được,thôi thì cũng do bản thân năng lực có hạn,may mắn ko mỉm cười,ko trách ai được,cũng ko hối tiếc về điều mình đã chọn (tự mình quyết chứ ai bắt đâu)
Nhưng tầm này (U40) cũng thấy mông lung,kinh doanh khó khăn,mục tiêu phấn đấu càng ngày càng xa vời,nhìn đi nhìn lại thấy mình cũng chỉ là thằng vừa sản xuất vừa kinh doanh,hay như các cụ thường nói là ''buôn thúng bán mẹt'' qua ngày,cánh cửa càng hẹp lại.
Nhìn xung quanh,ông a trai đã là viện trưởng một viện trực thuộc bộ,thằng bạn ngày nào h cũng là giám đốc trung tâm hợp tác quốc tế một cơ quan nn....
Ngẫm lại mình,nhìn con đường đầy chông gai phía trước,thấy nản quá các cụ ạ.
Cụ quá lời, hoặc xem phim quá nhiều, hoặc chưa bao giờ làm chủ.Nếu lúc nào có cụ chỉ đạo thì mọi việc mới tạm yên ổn. Rời cụ ra là loạn cả lên thì đích thị cụ không có tư chất của một ông chủ thực sự.
Cụ đang làm nghề với sự hỗ trợ của một nhóm người nhỏ chứ chưa bao giờ đã đạt ở mức làm chủ đâu. Ông chủ là phải thảnh thơi điều hành bằng con số trên bảng cân đối. Lâu lâu mới họp. Còn lại là đi chơi chứ nghỉ mà còn không dám nghỉ thì còn đâu là chủ nữa????
Thứ miễn phí duy nhất là miếng pho mát trong cái bẫy chuộtKhông có bữa trưa miễn phí cụ chủ thớt ạ, món nào có giá món đấy, đừng tưởng đỏ là chín nhé .
Em thích câu cuối của cụ. Đúng là mọi sự so sánh đều khập khiễng. Khi mình biết hài lòng với những gì mình có thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.Theo em nghĩ. Mình cứ hài lòng với bản thân mình có. Vậy thôi mới cảm thấy cuộc sống tươi đẹp được. Như bản thân em, em xin chia sẻ cùng các cụ đôi lời.
Hồi em hết phổ thông, toạch ĐH, nhà có ông bác rể làm tướng ca. Ông ý bảo em 2 hướng. 1 là em vào quân đội, đi lính, sau này cho vào chuyên nghiệp. 2 là vào trung cấp an ninh. Học xong chạy việc cho. Hồi đó em tuổi trẻ sôi nổi , mải chơi và không thích sự gò bó nên em từ chối ngay.
Sau đó làm đủ mọi thứ việc trên đời, nào là lái xe, nhân viên KD, nào là rạp chiếu phim.... mãi đến cuối 2007 em xin vào làm nvkd cho 1 sàn bds tại Hà nội. Làm 2 năm em tách ra làm riêng và theo đuổi từ bấy giờ, cũng ngót 13 năm rồi.
13 năm , em có gì ? Nói thật, em mua đc mảnh đất 40m bên Ngọc thụy, xây nhà khang trang từ năm 2010 cơ. Em mua đc cái chung cư Ecopark rừng cọ 73m năm 2014...Em cũng mới mua đc cái chung cư westbay ecopark hơn 60m ở giai đoạn 2. Tới đây em đang tính mua thêm 1 căn chung cư ở vinhome OsP gia lâm. Tiền trong bank hiện em còn gần 3 tỏi . Vậy đó các cụ ạ.
Tóm lại, em chả cầu cạnh, xin xỏ ai. E làm điều mình muốn. Về xã hội cũng chỉ là hạt cát nhỏ. Về công việc, em cũng chỉ là 1 thằng Cò Đất không hơn không kém ... thì đã sao nào. Em đã và mãi hài lòng với những gì mình chọn, em chưa từng nhìn vào 1 ai đó để xo đo hơn thua vv... chỉ đơn giản thôi. Cuộc sống này, dù có ra sao thì cũng nên chấp nhận và hài lòng với những gì mình đã có. Nó làm cho mình bình yên và thoải mái, hạnh phúc hơn rất nhiều.
Rất nhiều người làm thuê đã được thế giới ghi danh...!Doanh nghiệp nhỏ thì ông chủ lúc 40t thấy thiệt hơn đồng niên đi làm thuê, nhưng đến 50t thì sẽ thấy khác
Ở tuổi 50 đi làm thuê không ai coi trọng nữa, cũng phải lụy người mới có miếng ăn, lúc đó mới thấy chủ dn nhỏ có giá trị hơn
Cụ cũng làm về công nghệ ạ? Em cũng đang tự sản xuất tự kinh doanh đây ạ. Con đường phía trước thì lúc nào cũng gian nan kể cả mấy anh đã có chỗ đứng tốt trên thị trường đối với các doanh nghiệp trong nước. Thôi thì tự an ủi là ít ra mình cũng đi theo cái mình đam mê với nữa là còn cả 1/2 cuộc đời phía trước chẳng lẽ mình không làm nên nổi cái trò trống gì, cụ nhỉ.Rỗi việc,có chút tâm tư,e muốn hỏi các cụ về công việc,nghề nào được đánh giá cao trong xã hội hiên nay:Quân nhân,XXX,bác sỹ,công chức nhà nước,giáo viên/giảng viên,công chức nhà nước ngành dọc như kiểm sát,tòa án,thanh tra,doanh nhân,thương nhân....
E hồi trẻ xác định đi theo con đường làm doanh nghiệp,lúc được lúc mất,đến tầm này thấy mất nhiều hơn được,thôi thì cũng do bản thân năng lực có hạn,may mắn ko mỉm cười,ko trách ai được,cũng ko hối tiếc về điều mình đã chọn (tự mình quyết chứ ai bắt đâu)
Nhưng tầm này (U40) cũng thấy mông lung,kinh doanh khó khăn,mục tiêu phấn đấu càng ngày càng xa vời,nhìn đi nhìn lại thấy mình cũng chỉ là thằng vừa sản xuất vừa kinh doanh,hay như các cụ thường nói là ''buôn thúng bán mẹt'' qua ngày,cánh cửa càng hẹp lại.
Nhìn xung quanh,ông a trai đã là viện trưởng một viện trực thuộc bộ,thằng bạn ngày nào h cũng là giám đốc trung tâm hợp tác quốc tế một cơ quan nn....
Ngẫm lại mình,nhìn con đường đầy chông gai phía trước,thấy nản quá các cụ ạ.
Thế quái nào tui toàn bị mấy ông 50 làm sếp chỉ đạo nhể từ tỷ $ trong đến ngoài nước. Mai phải đưa còm này bẩu mấy đồng chí lượn về vườn cho đỡ mang tiếngDoanh nghiệp nhỏ thì ông chủ lúc 40t thấy thiệt hơn đồng niên đi làm thuê, nhưng đến 50t thì sẽ thấy khác
Ở tuổi 50 đi làm thuê không ai coi trọng nữa, cũng phải lụy người mới có miếng ăn, lúc đó mới thấy chủ dn nhỏ có giá trị hơn