Sau buổi hội ngộ, chém gió với các Cựu chiến binh chiến trường K, Cựu lính trinh sát, Cựu quân nhân các binh chủng, Min, Mod, Các Cụ, Các Mợ và Đặc biệt "Cô cháu gái bác angkorwat một mợ biết, thuộc Cam như lòng bàn tay".
Rất rất nhiều cảm xúc lại tràn về với gã, cái cảm xúc mà bác angkorwat bảo: "Cảm xúc đấy của gã chỉ khi nhắm mắt xuôi tay mới quên được".
Cộng với trưa nay trong lúc chuyện trò, nhiều bác nói gã đưa lên đây, nhất là đọc cũng thấy nhiều bác trong thớt muốn được nghe, đọc câu chuyện "nhạy cảm" mà hai bác Hungalpha và Chaukga đọc chưa hết.
Nên tối nay gã đã lấy điện thoại gọi cho các đồng đội. Và cả các thủ trưởng già của gã, để hỏi ý kiến?
Các đồng đội, các thủ trưởng đã động viên gã cứ đưa lên đi, đưa lên để nhiều người biết thêm về ngoài sự khốc liệt, những hy sinh, những mất mát, những tổn thất. Thì trong đó còn cả những ám ảnh, dằn vặt, đau đớn đeo bám theo suốt cuộc đời nhiều người lính Việt Nam ở chiến trường K may mắn trở về.
THẰNG ĐỰC
Tháng sáu lại về, tháng sáu của 1 thời khói lửa chiến tranh chưa bao giờ tắt trong lòng gã.
Mỗi năm, cứ đến những ngày tháng 6 là gã lại thấy buồn, thấy đau, thấy nhớ thằng bạn chiến đấu của gã:
Thằng Đực.
Một người lính thông minh, nhanh nhẹn, dũng cảm, khéo tay và cũng rất đa tài đa nghệ. Một thằng có biệt tài xác định hướng khi đi rừng mà không cần đến la bàn, một thằng có tố chất trinh sát từ trong huyết quản.
Đã 34 năm, nhưng cái chết của thằng Đực vẫn ám ảnh gã cho đến tận bây giờ...
Tháng sáu năm 1988, mùa mưa tại đất Campuchia.
Lúc đó sư đoàn 250, 1 sư đoàn chủ lực của Polpot, từ thị xã Sisophon, tỉnh lị của Banteay Meanchay cách biên giới Thailan 30km mở chiến dịch phản công theo hướng Battambang về Pailin để hội quân với tàn quân của Ta Mok. Bí thư thứ 2 - Tổng tham mưu trưởng quân Khmer đỏ hòng tái chiếm lại Pusat làm bàn đạp tiến về Koh Kong, tìm đường vươn ra biển để nhận viện trợ của Trung Quốc bằng đường hàng hải.
Đây là 1 sư đoàn thiện chiến nhất, tinh nhuệ nhất và cũng tàn ác nhất của Khmer đỏ.
Sư đoàn này đã gây ra rất nhiều tội ác, nợ máu với nhân dân Việt Nam ở vùng biên trước khi Việt Nam đưa quân tình nguyện sang giúp Campuchia lật đổ chế độ diệt chủng Polpot.
Chỉ huy và lính của sư đoàn này, phần đông được chính quân đội nhân dân Việt Nam huấn luyện trước năm 1975.
Thậm chí có 1 số còn được đào tạo bởi “khọm” (bộ đội đặc biệt tinh nhuệ - đặc công Việt Nam) và cũng đã từng có thời gian dài sát cánh với quân đội Việt Nam chống lại quân đội của Lon Nol dọc vùng biên giới 2 nước Việt - Cam. Sau này được chuyên gia Trung Quốc huấn luyện thêm...
Vì vậy các cách đánh bọc hậu, vu hồi, công kiên, diệt viện, bao vây, hay đánh đồng bằng, rừng núi, thành thị hoặc du kích cũng như các chiến thuật phòng ngự, phản công, truy kích…Đều thông thạo và chúng cũng chẳng xa lạ gì với các cách đánh của quân tình nguyện Việt Nam.
Sau các chiến dịch bình định của quân tình nguyện Việt Nam, thì đây cũng là sư đoàn tổn thất ít nhất, hầu như còn nguyên vẹn với toàn bộ quân số và hỏa lực.
Để bao vây, tiêu diệt sư đoàn 250 của Khmer đỏ, không cho chúng hội quân tại Pailin.
Quân đoàn 4 quyết định tung sư đoàn 7 và 1 phần của sư đoàn 9 chặn đánh địch ngay tại cửa ngõ ra vào của tỉnh Banteay Meanchay.
Nhận lệnh trên đưa xuống, toàn bộ đại đội trinh sát luồn sâu F7 chia thành từng nhóm nhỏ cắt rừng ngày đêm hướng về Banteay Meanchay và thị xã Sisophon để “thám”.
Tổ tam tam của gã đi lệch trục đường tỉnh lộ 21 khoảng 35 độ so với đường sắt từ Battambang đi Banteay Meanchay.
Đã 3 ngày tổ của gã lăn lộn trong những cánh rừng già, trời lúc mưa khi tạnh, quần áo hết ướt lại khô để vẽ bản đồ chi tiết theo ô vuông được phân công.
Lúc 7h30 sáng ngày 14 tháng 6 năm 1988 thì tổ của gã đã đến suối Mưr, điểm cuối mà tổ gã đảm trách.
Trời lúc đó mưa rất to, mưa trắng trời, nước suối đục ngầu tràn lên mấp mé 2 bên bờ. Đang đi, chợt thằng Phú “nhái” đi đầu giơ tay lên làm hiệu, cả tổ ngồi thụp xuống.
Quan sát thấy cách đó độ hơn 300m các bụi cây lay động mạnh và chim bay lên…có địch...
Rất rất nhiều cảm xúc lại tràn về với gã, cái cảm xúc mà bác angkorwat bảo: "Cảm xúc đấy của gã chỉ khi nhắm mắt xuôi tay mới quên được".
Cộng với trưa nay trong lúc chuyện trò, nhiều bác nói gã đưa lên đây, nhất là đọc cũng thấy nhiều bác trong thớt muốn được nghe, đọc câu chuyện "nhạy cảm" mà hai bác Hungalpha và Chaukga đọc chưa hết.
Nên tối nay gã đã lấy điện thoại gọi cho các đồng đội. Và cả các thủ trưởng già của gã, để hỏi ý kiến?
Các đồng đội, các thủ trưởng đã động viên gã cứ đưa lên đi, đưa lên để nhiều người biết thêm về ngoài sự khốc liệt, những hy sinh, những mất mát, những tổn thất. Thì trong đó còn cả những ám ảnh, dằn vặt, đau đớn đeo bám theo suốt cuộc đời nhiều người lính Việt Nam ở chiến trường K may mắn trở về.
THẰNG ĐỰC
Tháng sáu lại về, tháng sáu của 1 thời khói lửa chiến tranh chưa bao giờ tắt trong lòng gã.
Mỗi năm, cứ đến những ngày tháng 6 là gã lại thấy buồn, thấy đau, thấy nhớ thằng bạn chiến đấu của gã:
Thằng Đực.
Một người lính thông minh, nhanh nhẹn, dũng cảm, khéo tay và cũng rất đa tài đa nghệ. Một thằng có biệt tài xác định hướng khi đi rừng mà không cần đến la bàn, một thằng có tố chất trinh sát từ trong huyết quản.
Đã 34 năm, nhưng cái chết của thằng Đực vẫn ám ảnh gã cho đến tận bây giờ...
Tháng sáu năm 1988, mùa mưa tại đất Campuchia.
Lúc đó sư đoàn 250, 1 sư đoàn chủ lực của Polpot, từ thị xã Sisophon, tỉnh lị của Banteay Meanchay cách biên giới Thailan 30km mở chiến dịch phản công theo hướng Battambang về Pailin để hội quân với tàn quân của Ta Mok. Bí thư thứ 2 - Tổng tham mưu trưởng quân Khmer đỏ hòng tái chiếm lại Pusat làm bàn đạp tiến về Koh Kong, tìm đường vươn ra biển để nhận viện trợ của Trung Quốc bằng đường hàng hải.
Đây là 1 sư đoàn thiện chiến nhất, tinh nhuệ nhất và cũng tàn ác nhất của Khmer đỏ.
Sư đoàn này đã gây ra rất nhiều tội ác, nợ máu với nhân dân Việt Nam ở vùng biên trước khi Việt Nam đưa quân tình nguyện sang giúp Campuchia lật đổ chế độ diệt chủng Polpot.
Chỉ huy và lính của sư đoàn này, phần đông được chính quân đội nhân dân Việt Nam huấn luyện trước năm 1975.
Thậm chí có 1 số còn được đào tạo bởi “khọm” (bộ đội đặc biệt tinh nhuệ - đặc công Việt Nam) và cũng đã từng có thời gian dài sát cánh với quân đội Việt Nam chống lại quân đội của Lon Nol dọc vùng biên giới 2 nước Việt - Cam. Sau này được chuyên gia Trung Quốc huấn luyện thêm...
Vì vậy các cách đánh bọc hậu, vu hồi, công kiên, diệt viện, bao vây, hay đánh đồng bằng, rừng núi, thành thị hoặc du kích cũng như các chiến thuật phòng ngự, phản công, truy kích…Đều thông thạo và chúng cũng chẳng xa lạ gì với các cách đánh của quân tình nguyện Việt Nam.
Sau các chiến dịch bình định của quân tình nguyện Việt Nam, thì đây cũng là sư đoàn tổn thất ít nhất, hầu như còn nguyên vẹn với toàn bộ quân số và hỏa lực.
Để bao vây, tiêu diệt sư đoàn 250 của Khmer đỏ, không cho chúng hội quân tại Pailin.
Quân đoàn 4 quyết định tung sư đoàn 7 và 1 phần của sư đoàn 9 chặn đánh địch ngay tại cửa ngõ ra vào của tỉnh Banteay Meanchay.
Nhận lệnh trên đưa xuống, toàn bộ đại đội trinh sát luồn sâu F7 chia thành từng nhóm nhỏ cắt rừng ngày đêm hướng về Banteay Meanchay và thị xã Sisophon để “thám”.
Tổ tam tam của gã đi lệch trục đường tỉnh lộ 21 khoảng 35 độ so với đường sắt từ Battambang đi Banteay Meanchay.
Đã 3 ngày tổ của gã lăn lộn trong những cánh rừng già, trời lúc mưa khi tạnh, quần áo hết ướt lại khô để vẽ bản đồ chi tiết theo ô vuông được phân công.
Lúc 7h30 sáng ngày 14 tháng 6 năm 1988 thì tổ của gã đã đến suối Mưr, điểm cuối mà tổ gã đảm trách.
Trời lúc đó mưa rất to, mưa trắng trời, nước suối đục ngầu tràn lên mấp mé 2 bên bờ. Đang đi, chợt thằng Phú “nhái” đi đầu giơ tay lên làm hiệu, cả tổ ngồi thụp xuống.
Quan sát thấy cách đó độ hơn 300m các bụi cây lay động mạnh và chim bay lên…có địch...