[Funland] Ký ức của một Ofer về đời lính, về đồng đội, về những trận đánh ở chiến trường K, về quá khứ và về cuộc sống hiện tại.

Hoàng_Phú Thọ

Xe container
Biển số
OF-307823
Ngày cấp bằng
14/2/14
Số km
7,044
Động cơ
695,733 Mã lực
Nơi ở
huyện Cẩm Khê - Phú Thọ
E còn khá nhiều văn nghệ quân đội cách đây khoảng 30 năm.Cụ có lấy e tặng lại,bỏ đi thì tiếc lắm,để thì lại chật nhà.
Cụ cho cháu xin được không ạ ! Xưa cháu có bộ tuyển tập VNQĐ 1945-1975 mà sau không bảo quản được, thất lạc luôn !
 

Gap373

Xe điện
Biển số
OF-32158
Ngày cấp bằng
24/3/09
Số km
2,382
Động cơ
501,837 Mã lực
Nơi ở
Trên ghế lái
Em hóng kế hoạch của cụ Đực, em dự mấy bố phòng 2 sẽ được nhận cảm giác tập kích 🤣
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
655
Động cơ
358,211 Mã lực
Nơi ở
Tất cả chụm đầu bàn bạc thêm các phương án dự phòng, cách đối đáp nếu kế hoạch không thành. Sau đó tản ra, mỗi nhóm 1 việc, thằng nào làm việc thằng đó…
Gần nửa đại đội trinh sát luồn sâu cắt rừng đi tắt ra ngã 3 đường từ Sisophon đi Banan (Battambang), cách sư bộ độ 8km nằm phục kích. Đúng như dự đoán của thằng Đực, lúc đã nhọ mặt người thì nhìn thấy ánh đèn xe quét loang loáng từ phía xa lại.
Độ mấy phút sau thì nghe thấy tiếng xe ô tô tiến đến gần. Chờ cho xe vào cách ngã 3 độ 20m thì thằng Trượng “khỉ” xiết cò khẩu RPK, đường đạn ăn thẳng lên tàng cây bên kia đường làm lá rụng lả tả xuống đường, mồm nó hô to “Chô...chô…”.
Tất cả cũng đồng loạt nổ súng và gào “Chô...chô” ầm cả lên. Hô thì to, bắn thì hăng nhưng không xung phong mà chỉ nằm 1 chỗ để hô và bắn, còn các đường đạn toàn “tìm chim” vào các ngọn cây…
Sau loạt đạn dài không thấy phía xe ô tô có động tĩnh gì cả, dù máy xe vẫn đang nổ, đèn pha vẫn bật...
Thằng Đạo bò dần lên quan sát. Nó ngó nghiêng rồi đứng hẳn lên mặt đường nhòm ngó xung quanh, sau đó nó quay người lại vẫy tay làm hiệu an toàn.
Tất cả chạy ùa đến thì thấy xe trống không, chỉ thấy mấy cái ba lô vứt chỏng chơ trên sàn xe, còn người thì chẳng thấy ai cả. Cả lũ buồn cười quá, cười cho sự nhát như thỏ đế của mấy ông trên xe. Thằng Phú “nhái”:
“Lúc nãy anh em mình bị đèn pha ngược sáng chói hết cả mắt nên không nhìn thấy mấy cha tụt xuống xe chạy mất tiêu lúc nào…thôi nhặt mấy cái ba lô rồi lặn luôn kẻo mấy cha quay lại thì hỏng hết”.
Sáng hôm sau, mấy thằng đang tụ ở lán B2 uống trà tán láo thì thằng Hà “thằn lằn”, dân Hà Tuyên (tên cũ của Hà Giang), liên lạc viên của đại đội trinh sát luồn sâu xuống truyền đạt:
“Anh Toản có lệnh, tất cả đại đội trinh sát luồn sâu đúng 9h có mặt tại nhà C bộ để họp khẩn”.
Cả bọn lục tục kéo nhau lên nhà C bộ đã thấy anh Toản C trưởng, anh Hòa C phó chính trị và thằng Quan C phó quân sự ngồi đợi ở bàn rồi. Anh Toản mặt lạnh tanh, thỉnh thoảng rít 1 hơi thuốc rồi ngửa mặt thả khói lên trần nhà.
Thái độ khác hẳn với vẻ “nước sôi” thường ngày, báo hiệu sắp có “bão” to. Thằng Quan thì hí hoáy ghi chép gì đó trong cuốn sổ tay.
Anh Hòa thì mặt mày cau có, đầy vẻ bực bội…Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, anh Toản ngước nhìn toàn đại đội:
“Các trung đội kiểm xem đủ người chưa? Hay lại thiếu như tối qua”.

Nghe vậy nhiều thằng giật thót mình, kể cả gã. Dù ngoài mặt thì thằng nào cũng tỏ vẻ thản nhiên và bình tĩnh như không hiểu ý anh nói gì cả. Cả lán C bộ im phăng phắc và đầy căng thẳng, chờ đợi bão nổi, gió giật. Anh nói tiếp, vào thẳng vấn đề, không vòng vo rào trước đón sau:

“Hôm qua ông nào đầu têu vụ nổ súng vào xe của ông M…?"...
 

linh.7

Xe buýt
Biển số
OF-812174
Ngày cấp bằng
9/5/22
Số km
783
Động cơ
8,075 Mã lực
Hóng hóng hóng.
 

linh.7

Xe buýt
Biển số
OF-812174
Ngày cấp bằng
9/5/22
Số km
783
Động cơ
8,075 Mã lực
...
Trong tổ tam tam của gã có 1 quy định ngầm giữa mấy thằng với nhau. Nếu lần này đi “thám” mà gã đi đầu, thằng nào đó sẽ đi sau đoạn hậu. Lần sau đi “thám” thì thằng nào đó đi đầu, gã đoạn hậu. Lần sau nữa thì gã đi giữa, thằng nào đó sẽ đi đầu và đoạn hậu. Lý do, vì thằng đi đầu và cuối là dễ “dính”nhất. Nếu dính mìn thì thằng đi đầu sẽ lãnh đủ hoặc bị phục kích thì thằng đi đầu và đi cuối bao giờ cũng là những thằng bị hạ đầu tiên. Thời kỳ đầu, lúc thằng Long chưa về tổ thì trong tổ đã có quy ước với nhau vậy rồi. Thằng nào cũng tranh đi đầu, nhường cho bạn đi sau. Tự chọn nguy hiểm về mình mà nhường sự sống, sự an toàn cho bạn.

Lúc chưa vào lính, khi đọc những mẩu chuyện người lính sẵn sàng lấy thân mình đỡ đạn cho đồng đội cứ tưởng là mấy ông nhà văn nói phét, là bịa tạc. Nhưng khi đi chiến trường thì thấy đó là sự thật, không hư cấu chút nào. Tình đồng đội là ở đó, những điều đó chỉ có trong chiến tranh mới thấu hiểu được tình người, nghĩa đồng đội cao cả như thế nào. Trong chuyện phân chia đi trước hay sau không có bốc thăm may rủi, vì có thể sẽ có thằng bốc phải thăm lần nào cũng đi đầu thì thiệt cho nó quá, vì vậy mà mấy thằng gã chia phiên cho đỡ tranh nhau…

Với tất cả sức mạnh của tuổi trẻ, gã lúc thì cõng, khi thì dìu thằng Phú cuối cùng cũng về đến được đồi Con Voi. Ngồi thở 1 lúc thì thằng Long và thằng Đực cũng mò về đến nơi. Mấy thằng ôm nhau vui mừng, vậy là còn sống rồi, cả tổ an toàn rồi…Về đến sư bộ cũng vào quãng 9h tối, chẳng kịp tắm giặt nghỉ ngơi, mấy thằng lên ngay tham mưu - tác chiến báo cáo và nộp cái xà cột mà gã thu được của bọn Pot trên chốt. Sau khi xong, về qua lán trung đội 2, thằng Khánh chạy ra (tổ nó và tổ quân báo quân đoàn đã về trước đó 4 ngày và chẳng thu hoạch được gì) túm mấy thằng lại: “Chúng mày về rồi hả? Đừng có nói chuyện tốp quân báo gặp dân trên đường đi nhé!”....
CHáu ngày trc học bên Hàn, có bà chị cũng đi du học cùng, bà ấy bị khớp nên không đi lại bình thường được. Hôm ấy bọn cháu có đi núi xong đến lúc xuống núi thì bà ấy đau chân, không đi được. Cách chỗ mn đón và bãi xe cũng đâu đó 4 5 km, chả hiểu sao lúc ấy cháu lại cõng được chị ấy xuống núi, băng qua cả suối luôn. BH cõng trên lưng cái balo có 20kg mà không đi nổi
 

Payroll

Xe điện
Biển số
OF-51431
Ngày cấp bằng
23/11/09
Số km
2,912
Động cơ
438,123 Mã lực
Nơi ở
Hắc mộc nhai
CHáu ngày trc học bên Hàn, có bà chị cũng đi du học cùng, bà ấy bị khớp nên không đi lại bình thường được. Hôm ấy bọn cháu có đi núi xong đến lúc xuống núi thì bà ấy đau chân, không đi được. Cách chỗ mn đón và bãi xe cũng đâu đó 4 5 km, chả hiểu sao lúc ấy cháu lại cõng được chị ấy xuống núi, băng qua cả suối luôn. BH cõng trên lưng cái balo có 20kg mà không đi nổi
Bà chị nặng bao kg, có xinh không cụ
Em thấy cõng người dễ hơn đồ
 

Dao tuan Vu

Xe buýt
Biển số
OF-8930
Ngày cấp bằng
27/8/07
Số km
500
Động cơ
539,651 Mã lực
Bác Nam đâu rồi? Em hóng từ hôm qua mà không thấy bác viết tiếp. Ở đơn vị cứ nghĩ mấy tay phòng ban xuống đơn vị, hết chê cái này đến cái khác. Trước đơn vị em có ông sư trưởng về Binh đoàn họp, có tên T.phòng kế hoạch cứ chê đơn vị ông sư trưởng thế này thế nọ, chê nhiều lần… thế là sau ông ấy xin luôn tay đó về sư mình, nói là để “tăng cường cán bộ có nghiệp vụ”. Thế là tay đó từ Hà Nội phải điều chuyển sang Lào (Từ những năm 80 thế kỷ trước)
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
655
Động cơ
358,211 Mã lực
Nơi ở
Tất cả đại đội vẫn ngồi im với vẻ mặt tỏ ra ngây thơ nhất, vô tư nhất có thể. “Nào, nói đi chứ…ông nào đầu têu vụ này…câm hết cả lũ với nhau rồi à?
Trước khi gây chuyện tày trời như vậy có nghĩ đến hậu quả không hả?”. Anh dừng lại chút rồi tiếp:
“Nếu không ai nhận tôi sẽ yêu cầu cấp trên kỷ luật cả đại đội, lúc đó đừng trách sao tôi quá đáng”.
Thằng Đực đứng lên gãi đầu, lí nhí: “Dạ, em ạ”. “Tôi thừa biết vụ này là các ông gây ra nên đừng cố mà cãi là không biết gì, không làm gì. Khi mà tốp của ông M…chạy bộ ngược về đây báo cáo bị lính Pot phục kích ở ngã ba.
Tôi xuống ngay lán để lấy người ra hiện trường, vì dù sao lính luồn sâu về ngành dọc cũng thuộc bên phòng 2 quản lý nên không thể làm ngơ được.
Trừ 1 số tổ đi “thám” chưa về thì lán trung đội 1 và 3 không có 1 bóng nào ở nhà cả. Trung đội 2 còn lại vài ông đang đi tắm ngoài suối chưa về. Vậy các ông đi đâu thì tôi cũng đã lờ mờ đoán được rồi.
Khi tôi ở ngã ba về thì thấy các lán của các trung đội đều đã đông đủ, chẳng thiếu mặt ông nào cả. Sau đó tôi lên vệ binh để hỏi, thì tay Vĩnh (C trưởng vệ binh) nói là các ông xuống lấy mấy khẩu RPD, RPK đi đâu đó, vừa mang trả được 1 lúc.
Tôi ngửi nòng súng thấy mùi còn khét lẹt, đã vậy còn làm rất lộ liễu, ai nhìn cũng có thể đoán được…”.
Anh ngừng 1 chút rồi nhìn khắp đại đội: “Các ông có biết việc các ông bị lộ do sơ hở là gì không?”.
Anh vừa dứt lời, thằng Long “Polpot” ngồi bên cạnh thúc mạnh khuỷu tay vào mạng sườn gã 1 cái đau nhói làm gã buột miệng: “Ái…cái xe…”. Anh quay qua chỗ ngồi của nhóm gã: “Ông nào vừa nói cái xe đó…đứng dậy tôi xem nào?”.
Gã đứng lên: “Dạ…em nói ạ”. “Ờ thì cái xe làm sao? Ông phân tích cho tất cả nghe đi”.
Gã ấp úng: “Dạ…báo cáo anh…nếu là lính Pot phục kích thì bắn thẳng vào xe…không chết người thì cũng vỡ kính hoặc thủng lốp, hỏng xe ạ” “Biết vậy sao không bắn?
Đến gạo cứu đói dân Miên mà còn dám trộm, vậy mà chuyện vặt vãnh này lại không chú ý để dọn dẹp sạch sẽ là sao?
Khôn ranh ở đâu?
Kinh nghiệm ở đâu mà cái việc cỏn con đó không chịu động não hả? Ăn cái gì mà ngu rứa?...”.
“Dạ, bắn dọa cho mấy ông sợ thì được, còn bắn hỏng xe của quân đội thì cho kẹo bọn em cũng không dám ạ”
“Biết sợ mà còn rủ nhau đi gây chuyện, mà đã cả gan làm chuyện tày đình mà không biết xóa dấu vết, để ai nhìn cũng có thể đoán được. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải giống, còn không giống, không xóa được dấu vết thì đừng có làm. Ngu xuẩn lắm”.
Anh cứ đứng độc thoại chửi tuốt luốt, cả đại đội cúi mặt im re, chẳng thằng nào dám cãi.
Quát mắng rồi giáo huấn 1 tràng, sau cùng anh kết lại bằng giọng diễu cợt: “Tôi chẳng hiểu khi ở trường người ta dạy các ông ra sao mà sang đến đây, những bài vỡ lòng như vậy cũng không làm nổi. Thế mà đi đâu cũng vỗ ngực lính trinh sát luồn sâu được đào tạo bài bản. Bài bản là thế sao?”.
Thằng Trung “cóc” rụt rè:
 

Phè Văn Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,422
Động cơ
59,267 Mã lực
Tất cả đại đội vẫn ngồi im với vẻ mặt tỏ ra ngây thơ nhất, vô tư nhất có thể. “Nào, nói đi chứ…ông nào đầu têu vụ này…câm hết cả lũ với nhau rồi à?
Trước khi gây chuyện tày trời như vậy có nghĩ đến hậu quả không hả?”. Anh dừng lại chút rồi tiếp:
“Nếu không ai nhận tôi sẽ yêu cầu cấp trên kỷ luật cả đại đội, lúc đó đừng trách sao tôi quá đáng”.
Thằng Đực đứng lên gãi đầu, lí nhí: “Dạ, em ạ”. “Tôi thừa biết vụ này là các ông gây ra nên đừng cố mà cãi là không biết gì, không làm gì. Khi mà tốp của ông M…chạy bộ ngược về đây báo cáo bị lính Pot phục kích ở ngã ba.
Tôi xuống ngay lán để lấy người ra hiện trường, vì dù sao lính luồn sâu về ngành dọc cũng thuộc bên phòng 2 quản lý nên không thể làm ngơ được.
Trừ 1 số tổ đi “thám” chưa về thì lán trung đội 1 và 3 không có 1 bóng nào ở nhà cả. Trung đội 2 còn lại vài ông đang đi tắm ngoài suối chưa về. Vậy các ông đi đâu thì tôi cũng đã lờ mờ đoán được rồi.
Khi tôi ở ngã ba về thì thấy các lán của các trung đội đều đã đông đủ, chẳng thiếu mặt ông nào cả. Sau đó tôi lên vệ binh để hỏi, thì tay Vĩnh (C trưởng vệ binh) nói là các ông xuống lấy mấy khẩu RPD, RPK đi đâu đó, vừa mang trả được 1 lúc.
Tôi ngửi nòng súng thấy mùi còn khét lẹt, đã vậy còn làm rất lộ liễu, ai nhìn cũng có thể đoán được…”.
Anh ngừng 1 chút rồi nhìn khắp đại đội: “Các ông có biết việc các ông bị lộ do sơ hở là gì không?”.
Anh vừa dứt lời, thằng Long “Polpot” ngồi bên cạnh thúc mạnh khuỷu tay vào mạng sườn gã 1 cái đau nhói làm gã buột miệng: “Ái…cái xe…”. Anh quay qua chỗ ngồi của nhóm gã: “Ông nào vừa nói cái xe đó…đứng dậy tôi xem nào?”.
Gã đứng lên: “Dạ…em nói ạ”. “Ờ thì cái xe làm sao? Ông phân tích cho tất cả nghe đi”.
Gã ấp úng: “Dạ…báo cáo anh…nếu là lính Pot phục kích thì bắn thẳng vào xe…không chết người thì cũng vỡ kính hoặc thủng lốp, hỏng xe ạ” “Biết vậy sao không bắn?
Đến gạo cứu đói dân Miên mà còn dám trộm, vậy mà chuyện vặt vãnh này lại không chú ý để dọn dẹp sạch sẽ là sao?
Khôn ranh ở đâu?
Kinh nghiệm ở đâu mà cái việc cỏn con đó không chịu động não hả? Ăn cái gì mà ngu rứa?...”.
“Dạ, bắn dọa cho mấy ông sợ thì được, còn bắn hỏng xe của quân đội thì cho kẹo bọn em cũng không dám ạ”
“Biết sợ mà còn rủ nhau đi gây chuyện, mà đã cả gan làm chuyện tày đình mà không biết xóa dấu vết, để ai nhìn cũng có thể đoán được. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải giống, còn không giống, không xóa được dấu vết thì đừng có làm. Ngu xuẩn lắm”.
Anh cứ đứng độc thoại chửi tuốt luốt, cả đại đội cúi mặt im re, chẳng thằng nào dám cãi.
Quát mắng rồi giáo huấn 1 tràng, sau cùng anh kết lại bằng giọng diễu cợt: “Tôi chẳng hiểu khi ở trường người ta dạy các ông ra sao mà sang đến đây, những bài vỡ lòng như vậy cũng không làm nổi. Thế mà đi đâu cũng vỗ ngực lính trinh sát luồn sâu được đào tạo bài bản. Bài bản là thế sao?”.
Thằng Trung “cóc” rụt rè:
E hóng án kỷ luật vì cái tội không bắn xe kkk
 

Payroll

Xe điện
Biển số
OF-51431
Ngày cấp bằng
23/11/09
Số km
2,912
Động cơ
438,123 Mã lực
Nơi ở
Hắc mộc nhai
Nói chân thành chứ mà Không có các ông quan liêu kia, khéo ta chẳng tốn máu xương lính đến thế!

Cảm ơn cụ Nam Chẫu đã lên bài <3
Không trách họ nhiều được đâu cụ. Ai xa rời thực tế cuộc sống đều dễ dàng trở thành quan liêu. Mấy anh "phóng văn lình" cũng khó mà khác được.

Em hóng cụ Nam kể về anh Đại trưởng, chắc cũng lịch sử "oai hùng", mong cho ảnh còn sống đến hết cuộc chiến
 

Payroll

Xe điện
Biển số
OF-51431
Ngày cấp bằng
23/11/09
Số km
2,912
Động cơ
438,123 Mã lực
Nơi ở
Hắc mộc nhai
Tôi với bác cược trận bia hơi Hà Lội xem cụ Đại trưởng kia có dám đốt xe đám Phòng Văn Lình kia ko đê!

Tôi cược là Cụ Đại Trưởng kia ko đốt. Vì nhỡ mẹ thời cơ dồi :v
Em cũng không nghĩ cụ Đại trưởng sẽ đốt xe vì lúc đó có vài người đi cùng (có làm gì thì cũng phải kín đáo).
Chỉ chưa hiểu ông sẽ bao che cho lính kiểu gì
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,027
Động cơ
317,123 Mã lực
Phục các cụ trinh sát ngày xưa thực chiến thật, tiếc là mình ko có phim để thế hệ sau biết. Giờ chúng nó xem phim thấy mấy a lính Hàn xẻng tập dao trong Hậu duệ mặt trời mà cho thế là nhất rồi
Thực chiến ko quay phim chụp ảnh được đâu cụ. Diễn biến nó nhanh lắm. Nhiều khi nhìn thực còn không hiểu gì ấy. Chỉ thấy lao vào nhau phát rồi thằng nào rụng là rụng thôi, chưa đến 1 giây ấy :D
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,027
Động cơ
317,123 Mã lực
Nói chuyện oánh lộn tí cho vui. Chỗ khu nhà em có ông chú thời trẻ cũng giỏi võ lắm. Ông ấy làm cùng cơ quan với các cụ nhà em.
Thời trẻ chẳng biết tụ tập cờ bạc xóc đĩa thế nào mà ông chú ăn sạch tiền của giai làng - nơi cơ quan các cụ nhà em đang biển phái XD công trình.
Đám giai làng cay lắm hò nhau quây ông chú để đòi lại tiền. Vác đòn gánh gậy gộc ra dọa dẫm choảng nhau. Mấy người cùng hội với ông chú kia thì xanh mặt, xin xỏ..... Ông chú chẳng nói năng gì, chỉ thấy uỵch uỵch nhảy nhót mấy phát đã thấy ông ấy kẹp nách 1 đốn gậy gộc với đòn gánh của đội giai làng.
Xong ném đống gậy xuống chỉ mặt giai làng chửi là éo quân tử, thích thì oánh nhau tay bo..... Đám giai làng vẫn đang ngơ ngác éo hiểu sao mất gậy, đứng thộn ra một lúc rồi....mày nhớ tao đấy....té sạch :))
Mấy cụ cùng đội ông chú cũng đek biết diễn biến thế nào luôn :D
Giờ già rồi, thỉnh thoảng ngồi nói chuyện tán gẫu với nhau, các cụ kia cũng hỏi, ông ấy chỉ cười :)
 

Nam "Chẫu"

Xe buýt
Biển số
OF-2760
Ngày cấp bằng
12/12/06
Số km
655
Động cơ
358,211 Mã lực
Nơi ở
“Bọn em trót dại rồi, bây giờ phải làm sao ạ?”.
Anh Toản cười nửa miệng: “À, biết là dại rồi hả? Còn chờ để các ông phát hiện ra sơ hở của mình thì quân pháp mặt trận và quân đoàn cũng phát hiện được. Lúc này đứng nói chuyện với các ông ở đây sẽ không phải là tôi mà là bên quân pháp đó”.
Cuối cùng, sau một hồi tràng giang đại hải anh ngồi xuống để anh Hòa C phó chính trị, dân Vĩnh Long có ý kiến.
Anh Hòa hỏi: “Mấy cái ba lô đâu? Trong ba lô có gì?”. Thằng Phú “nhái” đứng dậy báo cáo: “Dạ, trong ba lô chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy bộ quần áo và 1 đôi dép.
Dép thì em cho thằng Khải “dế” vì giầy nó thủng hết rồi. Quần áo thì em chia cho mấy đứa bị rách. Em lấy mỗi cái quần đùi thôi ạ”.
Anh Hòa: “Gan các ông to thiệt đó. Đến cán bộ của mặt trận mà các ông cũng dọa, không chừa 1 ai cả”.
Thằng Phú chớp chớp mắt ra vẻ hiền lành, thật thà:
“Dạ, để em kêu mấy đứa trả lại đồ rồi đem lên nộp lại cho các anh ạ”. Anh Hòa đập mạnh tay xuống bàn:
“Không…không trả cái gì hết…bây giờ mà đem trả khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Tuyệt đối không trả”.
Chữ KHÔNG TRẢ anh kéo dài giọng ra. Nói xong tự dưng anh đứng ngẩn người ra, rồi quay qua nhìn anh Toản.
Bất chợt 2 ông cười phá lên, cả đại đội thấy buồn cười trước việc anh Hòa cấm mang trả lại đồ và nhất là nhìn vào điệu bộ của anh ấy. Lúc đầu thì còn vài tiếng khúc khích cố nín lại, sau đó thì cả đại đội bò lăn ra cười.
Tiếng cười lan ra nhanh chóng, không khí buổi họp đang căng thẳng chợt biến mất, mặt ai cũng dãn cả ra.
Chờ ngớt tiếng cười, anh Toản lên tiếng: “Chuyện này chỉ trong đại đội biết với nhau, tôi cấm các ông bép xép ra ngoài.
Từ nay trở đi, định làm cái gì thì dùng cái đầu mà suy nghĩ trước khi hành động, đừng có ngu xuẩn như vậy kẻo có ngày quân pháp xuống hỏi thăm đó.
Cũng may trong ba lô không có giấy tờ quan trọng, nếu không chuyện vỡ lở ra thì cả đại đội rủ nhau ra Tòa án binh hết”.
Anh Hòa tiếp lời: “Các “bố” cứ chơi dại thế này thì có ngày nào đó, các “bố” sẽ đưa toàn bộ ban chỉ huy huy đại đội ra trước vành móng ngựa cả lũ thì nhục lắm”.
Thằng Đực đứng lên hỏi: “Dạ, chuyện này ngoài các anh biết thì các thủ trưởng có biết không ạ?”.
Anh Hòa: “Sao ông hỏi vậy? Có chuyện gì sao?” “Dạ, lúc nãy trên đường xuống nhà C bộ, em gặp bố Hưng. Em chào cụ mà cụ gườm mắt nhìn em, không trả lời”.
Anh Toản, anh Hòa và thằng Quan đưa mắt nhìn nhau. Lính tráng cả đại đội thì thấy lo và hồi hộp. Chuyện này mà để các thủ trưởng biết được thì đúng là to chuyện rồi, không phải là chuyện dọa dẫm mấy ông sĩ quan “kiểng”, sĩ quan “nhà trẻ” nữa rồi.
Anh Hòa: “Không biết, nhưng giờ các cụ có biết thì cũng đành chấp nhận thôi. Sự liên đới này thì cả ban chỉ huy đại đội cũng có phần trách nhiệm trong việc quản lý chiến sĩ của mình.
Dù sao việc không muốn cũng đã xảy ra rồi, nếu bị kỷ luật thì tất cả cùng chịu, không đổ lỗi cho cá nhân nào hết. Vui sướng có nhau, hoạn nạn có nhau. Còn bây giờ giải tán và nhớ kín miệng”…
Cuộc họp giải tán mà thằng nào cũng lo canh cánh trong lòng, nhưng rồi theo thời gian câu chuyện cũng chìm dần vào quên lãng.
Không thấy ai nhắc đến, các thủ trưởng cũng chẳng thấy đả động gì. Tất cả bình thường như chưa hề có chuyện tày trời đó xảy ra. Cho đến ngày ra quân cũng không thấy thủ trưởng nào nói về chuyện đó.
Năm 2002, khi bố Hưng ốm nặng, bệnh viện trả về, mấy thằng luồn sâu năm xưa đã về Ninh Bình thăm bố.
Tuy mệt nhưng cụ vẫn tiếp chuyện vui vẻ với những thằng lính mà cụ coi như con khi còn ở chiến trường Campuchia năm nào.
Cụ nhắc về những kỷ niệm với chúng nó, vui có, buồn có, nhưng riêng chuyện này không thấy cụ nhắc đến. Đến bây giờ, gã và những thằng bạn trinh sát luồn sâu năm đó cũng không biết là các thủ trưởng có biết về câu chuyện này hay không nữa…
Riêng về ông M…sau này (năm 1989 hay 1990 gì đó), chuyển về làm sĩ quan chính trị của trung đoàn nghi lễ - quân nhạc 781, Quân khu Thủ đô. Nghe nói là chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm chính trị gì đó. Lúc đó Quân khu Thủ đô chưa mang tên Bộ tư lệnh Thủ đô như bây giờ và trung đoàn nghi lễ - quân nhạc 781 vẫn trực thuộc quân khu, chưa tách về Bộ quốc phòng.
Thời điểm đó trung đoàn kiểm soát quân sự 147 và trung đoàn nghi lễ - quân nhạc 781 là 2 trung đoàn độc lập của quân khu nên cấp hàm trung đoàn trưởng thường là đại tá, nếu là chủ nhiệm chính trị thì có thể là cấp thượng tá hoặc đại tá.
Gã cũng chỉ nghe anh em kể lại vậy, chứ từ lúc ra quân đến giờ, đã mấy chục năm trôi qua chưa bao giờ gặp lại ông ta.
Sau này mấy thằng vệ binh kể lại câu chuyện anh Toản đã ra tay cứu nguy cho mấy thằng em dại trong vụ đó như thế nào.
Hôm đó, trong lúc sư bộ đang chuẩn bị bố trí lực lượng đi ứng cứu cho mấy ông sĩ quan mặt trận. Thì anh Toản đã ra ngã 3 trước với mấy lính C trinh sát bộ binh, vệ binh bằng chiếc Com măng ca đít vuông (Gaz 69). Ra đến nơi nhìn thấy chiếc xe còn nguyên, không có vết đạn nào anh lầm bầm chửi vì phần nào đoán biết được những ai đã bố trí phục kích ở đó.
Anh liền nổ súng bắn chếch từ dưới lên qua kính bên phụ, thủng cả bạt, bắn bể 1 đèn pha và lốp. Anh cũng cấm chúng nó về không được kể lung tung.
Khi về đến đơn vị, việc đầu tiên là anh phi ngay vào lán vệ binh kiểm tra tủ đựng súng, không ngoài dự đoán, mấy khẩu RPD, RPK còn khét nguyên mùi thuốc súng.
Sư bộ có 5 đại đội, cùng 4 tiểu đoàn trực thuộc là đại đội trinh sát luồn sâu, đại đội trinh sát bộ binh, đại đội phòng hóa, đại đội phòng không, đại đội vệ binh, tiểu đoàn quân y, tiểu đoàn công binh, tiểu đoàn hỗn hợp độ 25 chiếc vừa tăng T54 vừa thiết vận xa M113, đại liên 12,7 ly, DKZ 82, cối 81…và tiểu đoàn vận tải.
Hai đại đội trinh sát bộ binh và trinh sát luồn sâu, do đặc thù tác chiến cần gọn nhẹ nên không có hỏa lực mạnh như M79, RPD, RPK, B40, B41…tất cả các loại hỏa lực mạnh, kể cả tên lửa vác vai Igla đều được để tập trung tại tủ vũ khí trên lán của vệ binh.
Trong trường hợp sư bộ bị tấn công hoặc cần tác chiến hay cần tăng cường hỏa lực thì ai cần sử dụng loại hỏa lực nào cứ lên vệ binh lấy), do vậy mà khi kiểm tra súng anh thừa biết lính của mình đã gây ra chuyện động trời này.
Nhưng những thằng lính trẻ tuổi bốc đồng năm đó cũng hết sức may mắn khi nhờ có anh ra tay “dọn dẹp” mà thoát được những rắc rối nếu bị phát hiện.
Anh thật sự là người đại đội trưởng hết lòng vì các em, những thằng lính tinh quái 1 thời dưới quyền chỉ huy của anh.
Trong những lần gặp mặt lính trinh sát luồn sâu sư đoàn 7 bộ binh giai đoạn 1984-1989 anh em luôn nhắc đến anh với lòng kính trọng sâu sắc, xen lẫn tự hào. Người anh cả của đại đội trinh sát luồn sâu 1 thời vào sinh ra tử cùng nhau...

P/s Anh angkorwat em vừa Đà Nẵng ra, tuần tới em có việc cả tuần. Anh xem bố trí các bác hôm trước ọp cùng và các bác hay qua lại thớt anh, thớt em ngồi ọp nhé anh. Ngồi chém gió chuyện Chan Thu, chuyện Thành Cổ anh vừa đi cũng như cho đỡ quên mặt nhau, có gì anh nhắn anh Ba Ngơ nhắn giúp em, em hơi bận nên ít vào diễn đàn :)
 

QueViet

Xe tăng
Biển số
OF-59533
Ngày cấp bằng
20/3/10
Số km
1,867
Động cơ
564,598 Mã lực
“Bọn em trót dại rồi, bây giờ phải làm sao ạ?”.
.....
Từ nay trở đi, định làm cái gì thì dùng cái đầu ....
Anh Hòa: “Không biết, nhưng giờ các cụ có biết thì cũng đành chấp nhận thôi. Sự liên đới này thì cả ban chỉ huy đại đội cũng có phần trách nhiệm trong việc quản lý chiến sĩ của mình.
Dù sao việc không muốn cũng đã xảy ra rồi, nếu bị kỷ luật thì tất cả cùng chịu, không đổ lỗi cho cá nhân nào hết. Vui sướng có nhau, hoạn nạn có nhau. ...
Năm 2002, khi bố Hưng ốm nặng, bệnh viện trả về, mấy thằng luồn sâu năm xưa đã về Ninh Bình thăm bố.
Tuy mệt nhưng cụ vẫn tiếp chuyện vui vẻ với những thằng lính mà cụ coi như con khi còn ở chiến trường Campuchia năm nào.
Cụ nhắc về những kỷ niệm với chúng nó, vui có, buồn có,
......
Nhưng những thằng lính trẻ tuổi bốc đồng năm đó cũng hết sức may mắn khi nhờ có anh ra tay “dọn dẹp” mà thoát được những rắc rối nếu bị phát hiện.
Anh thật sự là người đại đội trưởng hết lòng vì các em, những thằng lính tinh quái 1 thời dưới quyền chỉ huy của anh.
Trong những lần gặp mặt lính trinh sát luồn sâu sư đoàn 7 bộ binh giai đoạn 1984-1989 anh em luôn nhắc đến anh với lòng kính trọng sâu sắc, xen lẫn tự hào. Người anh cả của đại đội trinh sát ....
Đọc mà mắt em lại nhòe nước mắt với tình nghĩa của những người lính chiến
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top