[Funland] Khủng hoảng tuổi trung niên

holland

Xe điện
Biển số
OF-715554
Ngày cấp bằng
10/2/20
Số km
2,005
Động cơ
65,965 Mã lực
Em định viết một cách chi tiết nhất câu chuyện nhỏ của em. Nhưng lại nghĩ nếu chẳng may có người quen mà đọc được thì em thấy ngại. Cho nên, có một số thời điểm hoặc sự việc em sẽ nói lướt qua thôi.
Khi em quyết định khởi nghiệp, em cũng chưa biết mình làm cái gì. Bao nhiêu năm mình làm ở một công ty rất to, nhưng công việc của mình chỉ là một mắt xích rất nhỏ, cho nên chẳng thể nào tận dụng được cái công việc mình đã làm được nữa. Em thông báo cho tất tuốt xít những bạn bè, người quen, xem có cánh cửa nào khả dĩ với mình không. Có câu nói rằng, cứ gõ đi rồi cửa sẽ mở. Vì thế, em đã gõ rất nhiều các thể loại cửa.
Có một lần, một người đồng nghiệp cũ của em nói: chị ấy có một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang. Em ấy mở vài nhà hàng sang trọng trong thành phố. Nhà hàng của em ấy, em cũng đã đến ăn vài lần. Em ấy đang cần tìm một người để cùng phát triển một mảng mới và chị đồng nghiệp cũ muốn giới thiệu em. Em và em ấy gặp nhau rồi nhanh chóng thỏa thuận một biz mới: nhập rượu vang về bán. Em có nhiệm vụ lo nguồn rượu, giấy phép nhập, thủ tục nhập. Em đối tác có nhiệm bán và phân phối sản phẩm. Khi em nói chuyện với chồng, chồng em can ngay, nhưng em không nghe, vì trước đó em cũng đã đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng chồng em đều phản đối. Em và em đối tác rất nhanh chóng đóng tiền vốn và bắt tay vào việc. Mọi việc đều tiến triển rất êm xuôi cho tới khi khó khăn đầu tiên nảy sinh: hàng không bán được.

Bọn em nuôi một đội quân đi chào hàng, nhưng số lượng bán được ít ỏi lắm. Em đối tác lúc đó nảy sinh ra một cao kiến là tổ chức những buổi tiệc giới thiệu rượu vang. Em ấy chăng đèn kết hoa ở nhà hàng của em ấy, mời khách đến thưởng rượu. Mọi người ra vào sang trọng, cười nói rổn rảng, nhưng hàng của em vẫn không bán được. Tất nhiên chi phí giới thiệu này đều tính vào chi phí kinh doanh.
Về sau, qua một vài đầu mối, bên em cũng bán được rượu cho một số nơi. Nhưng lại phát sinh một vấn đề nữa: nợ. Có những nơi em phải đi đến 8 lần mới lấy được một phần nợ.

Thực sự khi làm em nảy sinh ra hai cảm giác: một là em không tin tưởng em đối tác của mình. Hai là em thấy không có bất cứ sự thích thú gì với công việc mình đang làm cả. Tâm trạng của em lúc nào cũng rất nặng nề. Trước khi góp vốn, em cũng nói rõ với em ấy là cả hai sẽ chạy thử một thời gian khoảng 3 tháng, nếu thấy triển vọng thì tiếp tục mà không thấy ổn thì một trong hai bên được quyền rút lui. Để cẩn thận, em cũng đã ghi rõ trong hợp đồng hợp tác.
Em suy nghĩ kỹ và báo với em ấy là em muốn rút lui. Trời ơi, cả tháng sau đó là một bầu trời khủng khiếp. Em thực sự thấy hoảng hốt về sự tráo trở của con người. Em về nhà, kể lể với chồng, nhưng chồng em chỉ bảo: bỏ đi. Bỏ là bỏ thế nào, bao nhiêu vốn của em chưa rút ra hết được. Trầy trật mãi, em cũng thu hồi lại được một ít tiền. Em còn nhớ, hôm cuối cùng ở nhà hàng, em lựa vài chai rượu rồi bỏ vào thùng gỗ, em gọi chồng đến đón. Khi chồng em đến nơi, em bê thùng gỗ lên xe, em lại bắt đầu một bài ca kể lể rên rỉ ai oán. Chồng em tỏ ra rất tức giận, anh ấy quát em rồi đem cái thùng gỗ ở trên xe quẳng ngay xuống vỉa hè, xong thì đóng cửa đi thẳng. Em ngồi ở vỉa hè, bên cạnh cái thùng gỗ vỡ toác và khóc nghẹn ngào. Về khuya, có một chị lao công, chắc chị quan sát em rất lâu rồi, chị từ từ tiến lại, giúp em dọn thùng gỗ và chị nhè nhẹ vỗ vào vai em, chị bảo: thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên.
Em iu quý, đọc đến đây chị cũng khóc. Trải qua những chuyện như vậy mà em vẫn vươn lên thành công như hôm nay phải nói em rất dũng cảm và giỏi.
Chắc chị không dám bứt phá như em vì tuổi chị bây giờ cách xa tuổi em thời đó, nên không dám mạo hiểm dấn thân.chị chấp nhận mức lương 10tr chứ không thể như em đc.
Cố gắng viết tiếp em nhé. Em giỏi quá,khâm phục.
 

Glamous

Xe tải
Biển số
OF-384860
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
206
Động cơ
242,773 Mã lực
Tuổi
33
Sức khỏe: đi xuống là chuyện đương nhiên.

Con cái: lớn lên và không nghe lời mình cũng là chuyện đương nhiên. Cá nhân cháu thích bọn trẻ con có chủ kiến, mình chỉ bảo cho bọn nó biết thế nào đúng thế nào sai thôi, còn làm thế nào tùy bọn nó lựa chọn.

Tài chính: cháu cũng đang khủng hoảng khoản này. Góp vốn với mấy anh em để mở công ty bán đồ cơ khí từ cuối 2019, dính trọn 2020 covid chả làm ăn được gì, giờ phải chịu lỗ tìm phương án mới. May còn có tí chứng gỡ được mấy đồng tiêu vặt chứ không thì mất tết. Nhưng xác định trước là chứng cũng chỉ có thời điểm thôi, không phải kênh bền vững nuôi thân được.

=> Khủng hoảng chủ yếu do yếu xiền, phỏng các cụ?
 

24AnTrạch

Xe buýt
Biển số
OF-734910
Ngày cấp bằng
4/7/20
Số km
798
Động cơ
80,094 Mã lực
Tuổi
42
Em năm nay hơn 40, công việc hiện tại vẫn ổn nhưng nhiều khi vẫn cảm thấy hoang mang lo lắng cho nhưng năm sắp tới. Em thấy mọi người nói nhiều về khủng hoảng tuổi trung niên nên em muốn lập topic này để mọi người cùng thảo luận. Lý do về khủng hoảng theo em là do:
1. Sức khỏe: Sức khỏe thấy đi xuống rõ rệt, ví dụ thời 30 tuổi em có thể làm việc tới 1-2h sáng khá thường xuyên nhưng giờ chỉ 1-2 ngày là mệt.
2. Công việc: Khó tìm việc hơn nếu chẳng may thất nghiệp. Chủ yếu việc tốt đều do giới thiệu.
3. Gia đình: Con cái vào tuổi dậy thì ương bướng khó bảo, bố mẹ già hay bệnh tật nên nhiều lo lắng.
4. Kinh tế: Con cái tuổi đi học nên tốn kém, bố mẹ già cũng cần chăm sóc nên nặng gánh hơn. Nếu ai đã tích lũy đủ để về hưu thì nhẹ nhàng, nếu không sẽ rất áp lực.

Em hiện tại thấy nếu được làm lại em sẽ bớt ăn tiêu và tích lũy nhiều hơn khi còn trẻ. Em thực là ng trước đây vô lo vô nghĩ, nhưng khi hơn 40 tự nhiên thấy lo lắng về tương lai quá, dù điều kiện của em không tệ. Vậy nên mong các cụ vào chia sẻ xem các cụ có trải qua giai đoạn khủng hoảng này không? Khi nào thì vượt qua và vượt qua như thế nào ạ?
E thấy tới độ chơi nào thì sống cho phù hợp ko quá đà là đc
Chứ h mới 20,21 mà sống đã phải tính sao và tích lũy cho tuổi 30 rồi 40 thì sống thế nhọc lắm.
Theo e Trẻ thì chơi bời chút thỉnh thoảng phá bỏ quy tắc 1 chút cũng hay đỡ phí
Đến độ trung tuổi thì chịu khó cầy cấy 1 chút
còn về già nghỉ ngơi chơi cờ thôi
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,339
Động cơ
899,713 Mã lực
Có thể nhàm chán hay nghĩ quẩn!
Em rất nhiều thứ để nghịch. Quanh nhà treo gần 3 chục lồng chim, cây hoa cũng đủ loại, đồ audio mua về tháo hết ra thay ruột để nghe như mình thích. Hũ ủ rượu em để vòng quanh gốc cây trong sân.
Cả ngày cứ thấy thời gian thiếu, chẳng còn lúc nào để nghĩ quẩn.
Tụi bạn lại đang gọi, em bảo họ chọn chỗ thoáng để ngồi cho mát. Tối về còn tỉnh em viết tiếp!
 

kingsman02

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-741684
Ngày cấp bằng
3/9/20
Số km
160
Động cơ
62,643 Mã lực
Khủng hoảng ở trong topic này tóm gọn lại là: SỢ GIÀ BỆNH TẬT + NGHÈO.

Sợ thế ai chả sợ =))
 

BonnieBlue

Xe buýt
Biển số
OF-499762
Ngày cấp bằng
22/3/17
Số km
788
Động cơ
184,003 Mã lực
Em mua ở Nhật cụ ah, ở Nhật thì có nhiều gói lắm, ngoài bảo hiểm nhân thọ thì em có thêm vài gói nữa. Ví dụ như gói bảo hiểm liên quan đến home loan (nếu em bị chết hoặc bị 8 loại bệnh nặng không thể lao động thì tự động số tiền loan còn lại sẽ =0), bảo hiểm ung thư, bảo hiểm mất việc làm (ngoài bảo hiểm của nhà nước, nếu em bị mất việc thì mỗi tháng sẽ có 1000$ trong vòng 15 năm), bảo hiểm y tế (nếu nhập viện hoặc phẫu thuật). Ngoài ra thì em mua thêm các gói đầu tư dành con con là gói về giáo dục và gói về ngoại tệ (nhận lại sau 15 năm)...Em cũng đang tìm hiểu thêm để mua thêm 1-2 gói đầu tư dành con con sau này học đại học.
Cụ mua nhiều loại bảo hiểm nhỉ? Ngoài BH mất việc làm và BHYT thì mua nhiều loại BHNT là do cụ đánh giá rủi ro tử vong/ung thư của mình rất cao ạ?
 

Anhhungjp

Xe tăng
Biển số
OF-307208
Ngày cấp bằng
10/2/14
Số km
1,009
Động cơ
312,100 Mã lực
Cụ mua nhiều loại bảo hiểm nhỉ? Ngoài BH mất việc làm và BHYT thì mua nhiều loại BHNT là do cụ đánh giá rủi ro tử vong/ung thư của mình rất cao ạ?
Như vậy là nhiều ah? Em là dạng ít nhất so với đám bạn và đồng nghiệp, người Nhật trung bình họ mua tầm 8-10 loại bảo hiểm, chính vì thế họ khá an tâm với cuộc sống mặc dù thiên tai nhiều. Bởi vì ngoài bảo hiểm nhân thọ ra thì em bảo hiểm các loại bệnh tật (8 loại bệnh lớn như tim mạch, cao huyết áp, đột quỵ...nó đi kèm với home loan, ý nghĩa là nếu cụ bị bệnh trong thời gian đó thì bảo hiểm sẽ thay cụ trả tiền loan, ngoài ra nếu bị bệnh trên 1 năm không thể lao động thì loan cũng tự động =0), các loại bảo hiểm này rất rẻ nhưng rất cần thiết, bởi vì chả ai biết cuộc sống thế nào, chết thì còn đỡ vì còn bảo hiểm nhân thọ, nhưng sợ nhất là bệnh tật không thể lao động thì còn khổ nữa. Em còn định mua thêm các loại bảo hiểm như: Bảo hiểm an toàn cho con (con chơi hay đi xe đạp...nếu chẳng may đụng phải người, va chạm vào xe hơi, hay nghịch ngợm làm xước xe của người ta thì cũng được bảo hiểm, bảo hiểm tiền lương hưu (là 1 dạng quỹ cá nhân, gọi là đầu tư cũng được), bảo hiểm dành cho phụ nữ (cho bà xã), bảo hiểm học đường (dành cho con)...Bởi vì số tiền tham gia bảo hiểm như bọn em cuối năm sẽ được khấu trừ vòa thuế, nên thực ra phải chi trả không nhiều.
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,339
Động cơ
899,713 Mã lực
...Bởi vì số tiền tham gia bảo hiểm như bọn em cuối năm sẽ được khấu trừ vòa thuế, nên thực ra phải chi trả không nhiều.
Bảo hiểm y tế tự nguyện do người lao động tự đóng không được khấu từ vào thuế.
Mức khấu trừ tối đa cho hưu trí tự nguyện là 12 triệu đồng/năm, trong khi với bảo hiểm XH (bắt buộc) thì người sử dụng lao động đã đóng cho 2/3 (bằng lương net 5 triệu đồng)!
 
Chỉnh sửa cuối:

hanoikhongvoi

Xe tải
Biển số
OF-755255
Ngày cấp bằng
31/12/20
Số km
236
Động cơ
51,470 Mã lực
Tuổi
24
Em năm nay hơn 40, công việc hiện tại vẫn ổn nhưng nhiều khi vẫn cảm thấy hoang mang lo lắng cho nhưng năm sắp tới. Em thấy mọi người nói nhiều về khủng hoảng tuổi trung niên nên em muốn lập topic này để mọi người cùng thảo luận. Lý do về khủng hoảng theo em là do:
1. Sức khỏe: Sức khỏe thấy đi xuống rõ rệt, ví dụ thời 30 tuổi em có thể làm việc tới 1-2h sáng khá thường xuyên nhưng giờ chỉ 1-2 ngày là mệt.
2. Công việc: Khó tìm việc hơn nếu chẳng may thất nghiệp. Chủ yếu việc tốt đều do giới thiệu.
3. Gia đình: Con cái vào tuổi dậy thì ương bướng khó bảo, bố mẹ già hay bệnh tật nên nhiều lo lắng.
4. Kinh tế: Con cái tuổi đi học nên tốn kém, bố mẹ già cũng cần chăm sóc nên nặng gánh hơn. Nếu ai đã tích lũy đủ để về hưu thì nhẹ nhàng, nếu không sẽ rất áp lực.

Em hiện tại thấy nếu được làm lại em sẽ bớt ăn tiêu và tích lũy nhiều hơn khi còn trẻ. Em thực là ng trước đây vô lo vô nghĩ, nhưng khi hơn 40 tự nhiên thấy lo lắng về tương lai quá, dù điều kiện của em không tệ. Vậy nên mong các cụ vào chia sẻ xem các cụ có trải qua giai đoạn khủng hoảng này không? Khi nào thì vượt qua và vượt qua như thế nào ạ?
Tuổi 40 là vậy mà, Sức khỏe yếu hơn, hay quên hơn; Bố mẹ nhiều tuổi; chi tiêu nhiều hơn cho gia đình, con cái; có điều cv của em thì ổn hơn nhiều lúc 30. Hiiii
 

dong.tbyt

Xe đạp
Biển số
OF-210129
Ngày cấp bằng
14/9/13
Số km
15
Động cơ
315,622 Mã lực
Mợ xem cảnh hổ, báo rình mồi ấy. Trong lúc chúng chờ đúng thời điểm, không ai bảo chúng là kém hay biếng cả. VC mợ cứ giữ tâm thế đấy cho tư duy tích cực và cởi mở.

Em đang tập làm theo một lời khuyên cũng thấy hữu ích nên gợi ý với mợ nhé. Đó là giữ một quyển sổ hoặc file trên đt/máy tính chuyên để ghi chép lại các ý tưởng kinh doanh và thông tin liên quan đến ý tưởng do mình nghĩ ra, tìm ra để khỏi quên/bỏ sót..., vài ngày dành ra 15-30 phút để chiêm nghiệm lại những gì nghe được, quan sát được về cơ hội và ghi chép lại (không cần tư duy sâu ngay). Sau một thời gian định kỳ thì xem lại những thứ đã tích lũy để ước lượng mức độ khả thi, ý tưởng nào thấy đủ dữ liệu, đủ độ chín thì phác thảo mô hình kinh doanh, sau đó hành động luôn ở quy mô nhỏ để test phản hồi từ thị trường
Hay quá cụ, việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại rât hiệu quả
 

hungmic

Xe điện
Biển số
OF-166288
Ngày cấp bằng
11/11/12
Số km
3,485
Động cơ
380,969 Mã lực
Nơi ở
Gió mát trăng thanh
Em năm nay hơn 40, công việc hiện tại vẫn ổn nhưng nhiều khi vẫn cảm thấy hoang mang lo lắng cho nhưng năm sắp tới. Em thấy mọi người nói nhiều về khủng hoảng tuổi trung niên nên em muốn lập topic này để mọi người cùng thảo luận. Lý do về khủng hoảng theo em là do:
1. Sức khỏe: Sức khỏe thấy đi xuống rõ rệt, ví dụ thời 30 tuổi em có thể làm việc tới 1-2h sáng khá thường xuyên nhưng giờ chỉ 1-2 ngày là mệt.
2. Công việc: Khó tìm việc hơn nếu chẳng may thất nghiệp. Chủ yếu việc tốt đều do giới thiệu.
3. Gia đình: Con cái vào tuổi dậy thì ương bướng khó bảo, bố mẹ già hay bệnh tật nên nhiều lo lắng.
4. Kinh tế: Con cái tuổi đi học nên tốn kém, bố mẹ già cũng cần chăm sóc nên nặng gánh hơn. Nếu ai đã tích lũy đủ để về hưu thì nhẹ nhàng, nếu không sẽ rất áp lực.

Em hiện tại thấy nếu được làm lại em sẽ bớt ăn tiêu và tích lũy nhiều hơn khi còn trẻ. Em thực là ng trước đây vô lo vô nghĩ, nhưng khi hơn 40 tự nhiên thấy lo lắng về tương lai quá, dù điều kiện của em không tệ. Vậy nên mong các cụ vào chia sẻ xem các cụ có trải qua giai đoạn khủng hoảng này không? Khi nào thì vượt qua và vượt qua như thế nào ạ?
Chuẩn cụ à, nhiều lúc hoang mang phết
 

tungLam.nwl

Xe tăng
Biển số
OF-316505
Ngày cấp bằng
19/4/14
Số km
1,455
Động cơ
247,202 Mã lực
Xin chia sẽ với cụ và chúc cụ vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Đọc thấy hoàn cảnh của cụ giống mình quá:
- Cũng vừa bước qua 40 tuổi, cũng có 2 con nhỏ (7 và 4 tuổi). Mình là đàn ông, có tính lo xa, hoạch định hết mọi chuyện trong gia đình từ kế hoạch 2-3 năm, 5 năm: mua chung cư ở, đầu tư cho tương lai (mua 2 mảnh đất nhỏ), dự định mua ô tô....
- Cũng vì đầu tư 2 mảnh đất dẫn đến 1 số nợ NH, từ đó vợ chồng bất hòa. Vk (con gái một, nhỏ hơn mình 4 tuổi) cạn nghĩ, thích lo hưởng thụ, ko chịu được cảm giác nợ nần dù thu nhập 2 vc có thể trả được, chỉ có giai đoạn ngắn (2019) hơi chật vật, nhưng giờ thì thoải mái hơn nếu 2 vc đồng sức đồng lòng. Câu hỏi vợ mình hay đặt ra là: "Tại sao vc phải gồng mình cho các khoản nợ với mục đích đầu tư cho tương lai 2 con (mua đất) trong khi trước kia 2 vc đều tay trắng, cưới nhau xong có được ông bà 2 bên hỗ trợ gì đâu? Sao cứ mãi chìm trong đống nợ, đến chết ko hưởng thụ được!". 2 vc đều nv văn phòng, thu nhập mình gấp đôi vợ. Mấy tháng nay vợ để mình tự bởi với các khoản nợ, thậm chí học phí của con nên phải thường xuyên mượn người thân (kể cả mượn của mẹ vợ, và vợ cũng biết điều này). Còn thu nhập của vợ chỉ để mua sắm và một ít cho tiền chợ.
- Đã mấy tháng nay vợ thường xuyên đi về trễ, chơi thân với đám bạn độc thân, thậm chí qua đêm bên ngoài, mua sắm quần áo, giày dép liên tục, chẳng lo đến việc học hành cho con, chẳng quan tâm đến việc dẫn con đi chơi cuối tuần như trước kia. Vài lần (3-4 lần) mình tìm cách hàn gắn (ôm vợ vào lòng và nhẹ nhàng phân tích đủ kiểu) nhưng đều thất bại, vợ chỉ muốn ly dị. Ly dị nhưng vẫn muốn 2 vc cùng sống chung nhà, để mình phải lo cho con học, còn vợ thì thoải mái đi sớm về trễ.
- Mình đang có thu nhập khá, nhưng nguy cơ sang năm công ty mình tái cơ cấu. Cũng như bạn, lãnh đạo hiện tại có nguy cơ bị thay đổi, mình ko đến mất việc nhưng sẽ trở thành nhân viên cấp thấp, thu nhập giảm.
- Có lẽ ráng duy trì đến khi xong khoản nợ ngân hàng (khoảng 2 năm nữa) rồi sẽ có phương án khác.
Đầu năm nhưng tâm trạng quá rối bời, quá chán nản, không còn động lực phấn đấu!
Cụ đầu tư cho tương lai nhưng đang chìm ở hiện tại, cụ nghĩ mục tiêu của cụ sống, kiếm tiền là để làm gì ngoài lo cho gia đình, con cái, để nâng cao chất lượng cuộc sống, có chắc khi hết nợ cụ lại ôm thêm mảnh thứ 3 cho hậu tương lai không? Đầu tư cho tương lại làm gì nhiều khi hiện tại mình còn chưa được ổn định, con cái lớn lên ắt có tay có chân để mà lo.
 

TTViet

Xe tải
Biển số
OF-42487
Ngày cấp bằng
6/8/09
Số km
426
Động cơ
469,569 Mã lực
Em định viết một cách chi tiết nhất câu chuyện nhỏ của em. Nhưng lại nghĩ nếu chẳng may có người quen mà đọc được thì em thấy ngại. Cho nên, có một số thời điểm hoặc sự việc em sẽ nói lướt qua thôi.
Khi em quyết định khởi nghiệp, em cũng chưa biết mình làm cái gì. Bao nhiêu năm mình làm ở một công ty rất to, nhưng công việc của mình chỉ là một mắt xích rất nhỏ, cho nên chẳng thể nào tận dụng được cái công việc mình đã làm được nữa. Em thông báo cho tất tuốt xít những bạn bè, người quen, xem có cánh cửa nào khả dĩ với mình không. Có câu nói rằng, cứ gõ đi rồi cửa sẽ mở. Vì thế, em đã gõ rất nhiều các thể loại cửa.
Có một lần, một người đồng nghiệp cũ của em nói: chị ấy có một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang. Em ấy mở vài nhà hàng sang trọng trong thành phố. Nhà hàng của em ấy, em cũng đã đến ăn vài lần. Em ấy đang cần tìm một người để cùng phát triển một mảng mới và chị đồng nghiệp cũ muốn giới thiệu em. Em và em ấy gặp nhau rồi nhanh chóng thỏa thuận một biz mới: nhập rượu vang về bán. Em có nhiệm vụ lo nguồn rượu, giấy phép nhập, thủ tục nhập. Em đối tác có nhiệm bán và phân phối sản phẩm. Khi em nói chuyện với chồng, chồng em can ngay, nhưng em không nghe, vì trước đó em cũng đã đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng chồng em đều phản đối. Em và em đối tác rất nhanh chóng đóng tiền vốn và bắt tay vào việc. Mọi việc đều tiến triển rất êm xuôi cho tới khi khó khăn đầu tiên nảy sinh: hàng không bán được.

Bọn em nuôi một đội quân đi chào hàng, nhưng số lượng bán được ít ỏi lắm. Em đối tác lúc đó nảy sinh ra một cao kiến là tổ chức những buổi tiệc giới thiệu rượu vang. Em ấy chăng đèn kết hoa ở nhà hàng của em ấy, mời khách đến thưởng rượu. Mọi người ra vào sang trọng, cười nói rổn rảng, nhưng hàng của em vẫn không bán được. Tất nhiên chi phí giới thiệu này đều tính vào chi phí kinh doanh.
Về sau, qua một vài đầu mối, bên em cũng bán được rượu cho một số nơi. Nhưng lại phát sinh một vấn đề nữa: nợ. Có những nơi em phải đi đến 8 lần mới lấy được một phần nợ.

Thực sự khi làm em nảy sinh ra hai cảm giác: một là em không tin tưởng em đối tác của mình. Hai là em thấy không có bất cứ sự thích thú gì với công việc mình đang làm cả. Tâm trạng của em lúc nào cũng rất nặng nề. Trước khi góp vốn, em cũng nói rõ với em ấy là cả hai sẽ chạy thử một thời gian khoảng 3 tháng, nếu thấy triển vọng thì tiếp tục mà không thấy ổn thì một trong hai bên được quyền rút lui. Để cẩn thận, em cũng đã ghi rõ trong hợp đồng hợp tác.
Em suy nghĩ kỹ và báo với em ấy là em muốn rút lui. Trời ơi, cả tháng sau đó là một bầu trời khủng khiếp. Em thực sự thấy hoảng hốt về sự tráo trở của con người. Em về nhà, kể lể với chồng, nhưng chồng em chỉ bảo: bỏ đi. Bỏ là bỏ thế nào, bao nhiêu vốn của em chưa rút ra hết được. Trầy trật mãi, em cũng thu hồi lại được một ít tiền. Em còn nhớ, hôm cuối cùng ở nhà hàng, em lựa vài chai rượu rồi bỏ vào thùng gỗ, em gọi chồng đến đón. Khi chồng em đến nơi, em bê thùng gỗ lên xe, em lại bắt đầu một bài ca kể lể rên rỉ ai oán. Chồng em tỏ ra rất tức giận, anh ấy quát em rồi đem cái thùng gỗ ở trên xe quẳng ngay xuống vỉa hè, xong thì đóng cửa đi thẳng. Em ngồi ở vỉa hè, bên cạnh cái thùng gỗ vỡ toác và khóc nghẹn ngào. Về khuya, có một chị lao công, chắc chị quan sát em rất lâu rồi, chị từ từ tiến lại, giúp em dọn thùng gỗ và chị nhè nhẹ vỗ vào vai em, chị bảo: thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên.
Một câu chuyện giàu cảm xúc và cảm động, đầy tính nhân văn giữa cuộc đời này: " Thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên."
 

Taochu

Xe tải
Biển số
OF-135211
Ngày cấp bằng
20/3/12
Số km
261
Động cơ
372,116 Mã lực
Thực sự khi em dưới 40, em chưa bao giờ nghĩ tới từ thất nghiệp. Em là người khá tự tin vào bản thân, có kiến thức, có công việc có thể được coi là rất tốt, có nhiều quan hệ tốt. Nhưng không hiểu sao khi trên 40 em lại luôn cảm thấy bất an và lo lắng, thế nó mới nên chuyện ạ.
Về tài sản em đã có nhà (chung cư khá khá cấp, trung tâm), có tiền tiết kiệm, con 2 đứa học trường tư, chồng đi làm vẫn ổn. Vậy nên em cũng không hiểu vì sao mà dạo này em stress và lo lắng nhiều như vậy :(.
Đấy là biểu hiện của giai đoạn tiền mãn thôi, lo lắng, bồn chồn, cáu giận bất thường, bốc hỏa, thay đổi cảm xúc.... Mợ search google các dấu hiệu tiền mãn là thấy.
 

Amethyst2020

Xe buýt
Biển số
OF-716818
Ngày cấp bằng
19/2/20
Số km
601
Động cơ
92,985 Mã lực
Tuổi
36
Em định viết một cách chi tiết nhất câu chuyện nhỏ của em. Nhưng lại nghĩ nếu chẳng may có người quen mà đọc được thì em thấy ngại. Cho nên, có một số thời điểm hoặc sự việc em sẽ nói lướt qua thôi.
Khi em quyết định khởi nghiệp, em cũng chưa biết mình làm cái gì. Bao nhiêu năm mình làm ở một công ty rất to, nhưng công việc của mình chỉ là một mắt xích rất nhỏ, cho nên chẳng thể nào tận dụng được cái công việc mình đã làm được nữa. Em thông báo cho tất tuốt xít những bạn bè, người quen, xem có cánh cửa nào khả dĩ với mình không. Có câu nói rằng, cứ gõ đi rồi cửa sẽ mở. Vì thế, em đã gõ rất nhiều các thể loại cửa.
Có một lần, một người đồng nghiệp cũ của em nói: chị ấy có một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang. Em ấy mở vài nhà hàng sang trọng trong thành phố. Nhà hàng của em ấy, em cũng đã đến ăn vài lần. Em ấy đang cần tìm một người để cùng phát triển một mảng mới và chị đồng nghiệp cũ muốn giới thiệu em. Em và em ấy gặp nhau rồi nhanh chóng thỏa thuận một biz mới: nhập rượu vang về bán. Em có nhiệm vụ lo nguồn rượu, giấy phép nhập, thủ tục nhập. Em đối tác có nhiệm bán và phân phối sản phẩm. Khi em nói chuyện với chồng, chồng em can ngay, nhưng em không nghe, vì trước đó em cũng đã đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng chồng em đều phản đối. Em và em đối tác rất nhanh chóng đóng tiền vốn và bắt tay vào việc. Mọi việc đều tiến triển rất êm xuôi cho tới khi khó khăn đầu tiên nảy sinh: hàng không bán được.

Bọn em nuôi một đội quân đi chào hàng, nhưng số lượng bán được ít ỏi lắm. Em đối tác lúc đó nảy sinh ra một cao kiến là tổ chức những buổi tiệc giới thiệu rượu vang. Em ấy chăng đèn kết hoa ở nhà hàng của em ấy, mời khách đến thưởng rượu. Mọi người ra vào sang trọng, cười nói rổn rảng, nhưng hàng của em vẫn không bán được. Tất nhiên chi phí giới thiệu này đều tính vào chi phí kinh doanh.
Về sau, qua một vài đầu mối, bên em cũng bán được rượu cho một số nơi. Nhưng lại phát sinh một vấn đề nữa: nợ. Có những nơi em phải đi đến 8 lần mới lấy được một phần nợ.

Thực sự khi làm em nảy sinh ra hai cảm giác: một là em không tin tưởng em đối tác của mình. Hai là em thấy không có bất cứ sự thích thú gì với công việc mình đang làm cả. Tâm trạng của em lúc nào cũng rất nặng nề. Trước khi góp vốn, em cũng nói rõ với em ấy là cả hai sẽ chạy thử một thời gian khoảng 3 tháng, nếu thấy triển vọng thì tiếp tục mà không thấy ổn thì một trong hai bên được quyền rút lui. Để cẩn thận, em cũng đã ghi rõ trong hợp đồng hợp tác.
Em suy nghĩ kỹ và báo với em ấy là em muốn rút lui. Trời ơi, cả tháng sau đó là một bầu trời khủng khiếp. Em thực sự thấy hoảng hốt về sự tráo trở của con người. Em về nhà, kể lể với chồng, nhưng chồng em chỉ bảo: bỏ đi. Bỏ là bỏ thế nào, bao nhiêu vốn của em chưa rút ra hết được. Trầy trật mãi, em cũng thu hồi lại được một ít tiền. Em còn nhớ, hôm cuối cùng ở nhà hàng, em lựa vài chai rượu rồi bỏ vào thùng gỗ, em gọi chồng đến đón. Khi chồng em đến nơi, em bê thùng gỗ lên xe, em lại bắt đầu một bài ca kể lể rên rỉ ai oán. Chồng em tỏ ra rất tức giận, anh ấy quát em rồi đem cái thùng gỗ ở trên xe quẳng ngay xuống vỉa hè, xong thì đóng cửa đi thẳng. Em ngồi ở vỉa hè, bên cạnh cái thùng gỗ vỡ toác và khóc nghẹn ngào. Về khuya, có một chị lao công, chắc chị quan sát em rất lâu rồi, chị từ từ tiến lại, giúp em dọn thùng gỗ và chị nhè nhẹ vỗ vào vai em, chị bảo: thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên.
Đọc câu chuyện này làm em bồi hồi nhớ lại lần khởi nghiệp chính thức đầu tiên sau khi chồng thất nghiệp, cũng liên quan đến ăn uống. Nói là startup cũng hơi xấu hổ vì nó chết yểu khá sớm, còn sớm hơn cả phi vụ của mợ. Lần đầu tiên nên em ngây thơ vô cùng, chỉ biết lúc đó là chồng em đang gần như trầm cảm khi rơi xuống vực sau vụ thất nghiệp; nên em phải làm gì đấy, mà cứ ngồi tính toán mãi thì kiểu gì cũng rụt vào, cứ phải làm đã rồi đến đâu hay đến ấy.

Em từ một cô gái thành phố nhàn nhã, chưa bao giờ bận tâm đến tiền (dù c/s chỉ bình thường nhưng em cũng chả buồn nghĩ đến làm giàu, vì mặc định đó là việc của đàn ông, lúc ấy chồng em lương cũng tạm ổn). Em luôn nghĩ mình ko có năng khiếu kinh doanh, mình chỉ có thể chầm chậm mà phấn đấu trong một tổ chức nào đó, như tất cả bố mẹ chú bác anh chị em trong gia đình. Ấy vậy mà giờ phải lao ra ngoài chợ, thức khuya dậy sớm, rau củ chén bát, hầm bà lằng các việc lung tung. Chồng em cũng làm nhưng như một người mất hồn; còn em ban ngày đi làm cty, hết giờ ba chân bốn cẳng chạy ra quán. Có hôm khách đặt bàn, mà lại bị tắc đường ko đi nổi, em còn vứt cả xe máy chạy bộ ra luôn.

Em nhớ cảm giác lúc ấy, khi mà những người anh em họ của em có lẽ đã nhìn em một cách cám cảnh, chẳng một ai qua thăm nom ủng hộ. Về sau có người còn bảo, "sao cô ko xin ý kiến anh, vì anh biết cô sẽ thất bại", ô hay quá :))). Mẹ em gọi điện cho em, khóc vì thương con gái, em vẫn cười bảo "Con ko sao, con thích mà, tuy vất vả nhưng được làm chủ và kiếm tiền". Xong thì em cũng thất bại thật, lý do thì có nhiều, chủ yếu là do em quá non nớt.

Nhưng thất bại nào mà chả cho mình cái gì đó, ít nhất sau vụ đó em thấy con người mình, bộ não mình bắt đầu chuyển động. Em nhớ cái thời SV, em học hành chả ra gì, chơi bời nhiều hơn học. Nhưng trong những phi vụ chơi đó, em vẫn kiếm được tiền, em lăn lộn qua mấy việc, đều là mình tự nghĩ ra tự bán chứ ko phải đi làm thuê như các bạn SV khác. Hồi đó cũng kiếm đồng ra đồng vào để tiêu vặt và đi phượt thôi chứ ko làm sâu làm rộng gì, mà nó lại ảnh hưởng việc học quá nên sau này khi tốt nghiệp đi làm thì em thôi. Vì cứ tự kỷ ám thị trong đầu là phải đi làm cty rồi vươn lên làm sếp thì nó mới ra gì và này nọ. Đi làm công ty thì thấy bảo năng lực tư duy cũng tốt, nhưng mà hay thích "ý kiến" với sếp quá nên chỉ làm culi thôi. Thế cứ sống mòn vậy thôi.

Hôm rồi cả nhà đi ăn vặt, vào một cái quán vắng khách, có 2 vợ chồng trẻ măng và đứa con nhỏ. Hai bạn trông rất vui vẻ, kể là mới mở quán được nửa tháng, luôn chân luôn tay việc nọ việc kia. Người vợ vẫn đi làm ca, chiều về phụ chồng bán hàng. Con đi học về cũng ra quán chơi tới 11-12h thì cả nhà mới về tắm rửa đi ngủ. Trong lời kể của các bạn ấy tràn đầy sự hào hứng phấn khởi, bạn chồng bảo "Vất lắm chị ạ, nhưng vất mấy cũng được, giờ em chỉ thèm tiền thôi". Vợ chồng em nghe kể cứ nhìn nhau cười, bao nhiêu cảm xúc của những ngày khó khăn ấy lại ùa về. Mà lạ, lúc đó em cũng cảm thấy thế, chỉ thấy phấn khởi thôi vì mình tự làm chủ được cái gì đó, có tương lai để mong chờ. Thậm chí đến lúc đóng quán, em vẫn nung nấu quyết tâm phải làm lại, phải mở cái gì đó ra làm.

Bây giờ thì cái thời khó khăn đã qua rồi, nhìn lại mới thấy là phải có đủ dũng khí và động lực bước ra khỏi cái bẫy thu nhập trung bình, thì mới thoát được cảnh sống mòn, mới bứt phá được. Ai không từng nếm trải cay đắng và thất bại, thì khó lòng biết được mình sai lầm và cần đứng lên từ đâu.
 

katot

Xe máy
Biển số
OF-67294
Ngày cấp bằng
29/6/10
Số km
94
Động cơ
433,840 Mã lực
Em định viết một cách chi tiết nhất câu chuyện nhỏ của em. Nhưng lại nghĩ nếu chẳng may có người quen mà đọc được thì em thấy ngại. Cho nên, có một số thời điểm hoặc sự việc em sẽ nói lướt qua thôi.
Khi em quyết định khởi nghiệp, em cũng chưa biết mình làm cái gì. Bao nhiêu năm mình làm ở một công ty rất to, nhưng công việc của mình chỉ là một mắt xích rất nhỏ, cho nên chẳng thể nào tận dụng được cái công việc mình đã làm được nữa. Em thông báo cho tất tuốt xít những bạn bè, người quen, xem có cánh cửa nào khả dĩ với mình không. Có câu nói rằng, cứ gõ đi rồi cửa sẽ mở. Vì thế, em đã gõ rất nhiều các thể loại cửa.
Có một lần, một người đồng nghiệp cũ của em nói: chị ấy có một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang. Em ấy mở vài nhà hàng sang trọng trong thành phố. Nhà hàng của em ấy, em cũng đã đến ăn vài lần. Em ấy đang cần tìm một người để cùng phát triển một mảng mới và chị đồng nghiệp cũ muốn giới thiệu em. Em và em ấy gặp nhau rồi nhanh chóng thỏa thuận một biz mới: nhập rượu vang về bán. Em có nhiệm vụ lo nguồn rượu, giấy phép nhập, thủ tục nhập. Em đối tác có nhiệm bán và phân phối sản phẩm. Khi em nói chuyện với chồng, chồng em can ngay, nhưng em không nghe, vì trước đó em cũng đã đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng chồng em đều phản đối. Em và em đối tác rất nhanh chóng đóng tiền vốn và bắt tay vào việc. Mọi việc đều tiến triển rất êm xuôi cho tới khi khó khăn đầu tiên nảy sinh: hàng không bán được.

Bọn em nuôi một đội quân đi chào hàng, nhưng số lượng bán được ít ỏi lắm. Em đối tác lúc đó nảy sinh ra một cao kiến là tổ chức những buổi tiệc giới thiệu rượu vang. Em ấy chăng đèn kết hoa ở nhà hàng của em ấy, mời khách đến thưởng rượu. Mọi người ra vào sang trọng, cười nói rổn rảng, nhưng hàng của em vẫn không bán được. Tất nhiên chi phí giới thiệu này đều tính vào chi phí kinh doanh.
Về sau, qua một vài đầu mối, bên em cũng bán được rượu cho một số nơi. Nhưng lại phát sinh một vấn đề nữa: nợ. Có những nơi em phải đi đến 8 lần mới lấy được một phần nợ.

Thực sự khi làm em nảy sinh ra hai cảm giác: một là em không tin tưởng em đối tác của mình. Hai là em thấy không có bất cứ sự thích thú gì với công việc mình đang làm cả. Tâm trạng của em lúc nào cũng rất nặng nề. Trước khi góp vốn, em cũng nói rõ với em ấy là cả hai sẽ chạy thử một thời gian khoảng 3 tháng, nếu thấy triển vọng thì tiếp tục mà không thấy ổn thì một trong hai bên được quyền rút lui. Để cẩn thận, em cũng đã ghi rõ trong hợp đồng hợp tác.
Em suy nghĩ kỹ và báo với em ấy là em muốn rút lui. Trời ơi, cả tháng sau đó là một bầu trời khủng khiếp. Em thực sự thấy hoảng hốt về sự tráo trở của con người. Em về nhà, kể lể với chồng, nhưng chồng em chỉ bảo: bỏ đi. Bỏ là bỏ thế nào, bao nhiêu vốn của em chưa rút ra hết được. Trầy trật mãi, em cũng thu hồi lại được một ít tiền. Em còn nhớ, hôm cuối cùng ở nhà hàng, em lựa vài chai rượu rồi bỏ vào thùng gỗ, em gọi chồng đến đón. Khi chồng em đến nơi, em bê thùng gỗ lên xe, em lại bắt đầu một bài ca kể lể rên rỉ ai oán. Chồng em tỏ ra rất tức giận, anh ấy quát em rồi đem cái thùng gỗ ở trên xe quẳng ngay xuống vỉa hè, xong thì đóng cửa đi thẳng. Em ngồi ở vỉa hè, bên cạnh cái thùng gỗ vỡ toác và khóc nghẹn ngào. Về khuya, có một chị lao công, chắc chị quan sát em rất lâu rồi, chị từ từ tiến lại, giúp em dọn thùng gỗ và chị nhè nhẹ vỗ vào vai em, chị bảo: thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên.
Cảm phục mợ đấy
 

holland

Xe điện
Biển số
OF-715554
Ngày cấp bằng
10/2/20
Số km
2,005
Động cơ
65,965 Mã lực
Đọc câu chuyện này làm em bồi hồi nhớ lại lần khởi nghiệp chính thức đầu tiên sau khi chồng thất nghiệp, cũng liên quan đến ăn uống. Nói là startup cũng hơi xấu hổ vì nó chết yểu khá sớm, còn sớm hơn cả phi vụ của mợ. Lần đầu tiên nên em ngây thơ vô cùng, chỉ biết lúc đó là chồng em đang gần như trầm cảm khi rơi xuống vực sau vụ thất nghiệp; nên em phải làm gì đấy, mà cứ ngồi tính toán mãi thì kiểu gì cũng rụt vào, cứ phải làm đã rồi đến đâu hay đến ấy.

Em từ một cô gái thành phố nhàn nhã, chưa bao giờ bận tâm đến tiền (dù c/s chỉ bình thường nhưng em cũng chả buồn nghĩ đến làm giàu, vì mặc định đó là việc của đàn ông, lúc ấy chồng em lương cũng tạm ổn). Em luôn nghĩ mình ko có năng khiếu kinh doanh, mình chỉ có thể chầm chậm mà phấn đấu trong một tổ chức nào đó, như tất cả bố mẹ chú bác anh chị em trong gia đình. Ấy vậy mà giờ phải lao ra ngoài chợ, thức khuya dậy sớm, rau củ chén bát, hầm bà lằng các việc lung tung. Chồng em cũng làm nhưng như một người mất hồn; còn em ban ngày đi làm cty, hết giờ ba chân bốn cẳng chạy ra quán. Có hôm khách đặt bàn, mà lại bị tắc đường ko đi nổi, em còn vứt cả xe máy chạy bộ ra luôn.

Em nhớ cảm giác lúc ấy, khi mà những người anh em họ của em có lẽ đã nhìn em một cách cám cảnh, chẳng một ai qua thăm nom ủng hộ. Về sau có người còn bảo, "sao cô ko xin ý kiến anh, vì anh biết cô sẽ thất bại", ô hay quá :))). Mẹ em gọi điện cho em, khóc vì thương con gái, em vẫn cười bảo "Con ko sao, con thích mà, tuy vất vả nhưng được làm chủ và kiếm tiền". Xong thì em cũng thất bại thật, lý do thì có nhiều, chủ yếu là do em quá non nớt.

Nhưng thất bại nào mà chả cho mình cái gì đó, ít nhất sau vụ đó em thấy con người mình, bộ não mình bắt đầu chuyển động. Em nhớ cái thời SV, em học hành chả ra gì, chơi bời nhiều hơn học. Nhưng trong những phi vụ chơi đó, em vẫn kiếm được tiền, em lăn lộn qua mấy việc, đều là mình tự nghĩ ra tự bán chứ ko phải đi làm thuê như các bạn SV khác. Hồi đó cũng kiếm đồng ra đồng vào để tiêu vặt và đi phượt thôi chứ ko làm sâu làm rộng gì, mà nó lại ảnh hưởng việc học quá nên sau này khi tốt nghiệp đi làm thì em thôi. Vì cứ tự kỷ ám thị trong đầu là phải đi làm cty rồi vươn lên làm sếp thì nó mới ra gì và này nọ. Đi làm công ty thì thấy bảo năng lực tư duy cũng tốt, nhưng mà hay thích "ý kiến" với sếp quá nên chỉ làm culi thôi. Thế cứ sống mòn vậy thôi.

Hôm rồi cả nhà đi ăn vặt, vào một cái quán vắng khách, có 2 vợ chồng trẻ măng và đứa con nhỏ. Hai bạn trông rất vui vẻ, kể là mới mở quán được nửa tháng, luôn chân luôn tay việc nọ việc kia. Người vợ vẫn đi làm ca, chiều về phụ chồng bán hàng. Con đi học về cũng ra quán chơi tới 11-12h thì cả nhà mới về tắm rửa đi ngủ. Trong lời kể của các bạn ấy tràn đầy sự hào hứng phấn khởi, bạn chồng bảo "Vất lắm chị ạ, nhưng vất mấy cũng được, giờ em chỉ thèm tiền thôi". Vợ chồng em nghe kể cứ nhìn nhau cười, bao nhiêu cảm xúc của những ngày khó khăn ấy lại ùa về. Mà lạ, lúc đó em cũng cảm thấy thế, chỉ thấy phấn khởi thôi vì mình tự làm chủ được cái gì đó, có tương lai để mong chờ. Thậm chí đến lúc đóng quán, em vẫn nung nấu quyết tâm phải làm lại, phải mở cái gì đó ra làm.

Bây giờ thì cái thời khó khăn đã qua rồi, nhìn lại mới thấy là phải có đủ dũng khí và động lực bước ra khỏi cái bẫy thu nhập trung bình, thì mới thoát được cảnh sống mòn, mới bứt phá được. Ai không từng nếm trải cay đắng và thất bại, thì khó lòng biết được mình sai lầm và cần đứng lên từ đâu.
Viết thêm đi em, vắn tắt quá.
Chuyện của em rất cảm động. Cố gắng viết về hành trình tiếp sau em nhé.
Thật cảm phục các em.
 

Smile1102

Xe container
Biển số
OF-714517
Ngày cấp bằng
2/2/20
Số km
8,822
Động cơ
180,163 Mã lực
Em định viết một cách chi tiết nhất câu chuyện nhỏ của em. Nhưng lại nghĩ nếu chẳng may có người quen mà đọc được thì em thấy ngại. Cho nên, có một số thời điểm hoặc sự việc em sẽ nói lướt qua thôi.
Khi em quyết định khởi nghiệp, em cũng chưa biết mình làm cái gì. Bao nhiêu năm mình làm ở một công ty rất to, nhưng công việc của mình chỉ là một mắt xích rất nhỏ, cho nên chẳng thể nào tận dụng được cái công việc mình đã làm được nữa. Em thông báo cho tất tuốt xít những bạn bè, người quen, xem có cánh cửa nào khả dĩ với mình không. Có câu nói rằng, cứ gõ đi rồi cửa sẽ mở. Vì thế, em đã gõ rất nhiều các thể loại cửa.
Có một lần, một người đồng nghiệp cũ của em nói: chị ấy có một cô em gái xinh đẹp, giỏi giang. Em ấy mở vài nhà hàng sang trọng trong thành phố. Nhà hàng của em ấy, em cũng đã đến ăn vài lần. Em ấy đang cần tìm một người để cùng phát triển một mảng mới và chị đồng nghiệp cũ muốn giới thiệu em. Em và em ấy gặp nhau rồi nhanh chóng thỏa thuận một biz mới: nhập rượu vang về bán. Em có nhiệm vụ lo nguồn rượu, giấy phép nhập, thủ tục nhập. Em đối tác có nhiệm bán và phân phối sản phẩm. Khi em nói chuyện với chồng, chồng em can ngay, nhưng em không nghe, vì trước đó em cũng đã đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng chồng em đều phản đối. Em và em đối tác rất nhanh chóng đóng tiền vốn và bắt tay vào việc. Mọi việc đều tiến triển rất êm xuôi cho tới khi khó khăn đầu tiên nảy sinh: hàng không bán được.

Bọn em nuôi một đội quân đi chào hàng, nhưng số lượng bán được ít ỏi lắm. Em đối tác lúc đó nảy sinh ra một cao kiến là tổ chức những buổi tiệc giới thiệu rượu vang. Em ấy chăng đèn kết hoa ở nhà hàng của em ấy, mời khách đến thưởng rượu. Mọi người ra vào sang trọng, cười nói rổn rảng, nhưng hàng của em vẫn không bán được. Tất nhiên chi phí giới thiệu này đều tính vào chi phí kinh doanh.
Về sau, qua một vài đầu mối, bên em cũng bán được rượu cho một số nơi. Nhưng lại phát sinh một vấn đề nữa: nợ. Có những nơi em phải đi đến 8 lần mới lấy được một phần nợ.

Thực sự khi làm em nảy sinh ra hai cảm giác: một là em không tin tưởng em đối tác của mình. Hai là em thấy không có bất cứ sự thích thú gì với công việc mình đang làm cả. Tâm trạng của em lúc nào cũng rất nặng nề. Trước khi góp vốn, em cũng nói rõ với em ấy là cả hai sẽ chạy thử một thời gian khoảng 3 tháng, nếu thấy triển vọng thì tiếp tục mà không thấy ổn thì một trong hai bên được quyền rút lui. Để cẩn thận, em cũng đã ghi rõ trong hợp đồng hợp tác.
Em suy nghĩ kỹ và báo với em ấy là em muốn rút lui. Trời ơi, cả tháng sau đó là một bầu trời khủng khiếp. Em thực sự thấy hoảng hốt về sự tráo trở của con người. Em về nhà, kể lể với chồng, nhưng chồng em chỉ bảo: bỏ đi. Bỏ là bỏ thế nào, bao nhiêu vốn của em chưa rút ra hết được. Trầy trật mãi, em cũng thu hồi lại được một ít tiền. Em còn nhớ, hôm cuối cùng ở nhà hàng, em lựa vài chai rượu rồi bỏ vào thùng gỗ, em gọi chồng đến đón. Khi chồng em đến nơi, em bê thùng gỗ lên xe, em lại bắt đầu một bài ca kể lể rên rỉ ai oán. Chồng em tỏ ra rất tức giận, anh ấy quát em rồi đem cái thùng gỗ ở trên xe quẳng ngay xuống vỉa hè, xong thì đóng cửa đi thẳng. Em ngồi ở vỉa hè, bên cạnh cái thùng gỗ vỡ toác và khóc nghẹn ngào. Về khuya, có một chị lao công, chắc chị quan sát em rất lâu rồi, chị từ từ tiến lại, giúp em dọn thùng gỗ và chị nhè nhẹ vỗ vào vai em, chị bảo: thôi nào, thôi nào. Đó là lời động viên duy nhất em nhận được từ bài học kinh doanh đầu tiên.
Tính em nhát nên em chỉ làm nếu thấy có đầu ra tương đối tường minh.
 

Amethyst2020

Xe buýt
Biển số
OF-716818
Ngày cấp bằng
19/2/20
Số km
601
Động cơ
92,985 Mã lực
Tuổi
36
Viết thêm đi em, vắn tắt quá.
Chuyện của em rất cảm động. Cố gắng viết về hành trình tiếp sau em nhé.
Thật cảm phục các em.
Dạ công việc hiện tại thì em xin phép chỉ nói sơ qua ko chia sẻ kỹ vì đang là miếng cơm manh áo :D.

Biz hiện tại là em làm sàn Thương mại điện tử từ khá sớm, cách đây 5-6 năm. Em tự thấy ưu điểm của em từ thời SV là bắt trend sớm với những thứ còn khá mới mẻ ở VN. Cũng may mắn tìm được SP tốt và quy mô tăng trưởng dần cùng với sự bùng nổ của TMĐT ở VN. Rồi chồng em cũng nhảy vào và có ngách riêng của anh ý. Giờ chồng em takes care việc vận hành là chủ yếu. Em phụ trách làm việc với nguồn hàng bên nước ngoài và nghiên cứu SP mới, mở rộng quy mô. Giờ biz cũng khá vững vàng và có tích lũy.

Trong thớt này có cụ nhận xét là một bộ phận thế hệ 8-9x làm kinh doanh thời 4.0 và kiếm được nhiều tiền trong vòng vài năm ngắn ngủi. Em cũng mạnh dạn tự nhận là một trong số đó ạ :D. Mặc dù thành quả của em chắc cũng còn nhỏ bé so với nhiều cá mập trên thị trường.
 

katot

Xe máy
Biển số
OF-67294
Ngày cấp bằng
29/6/10
Số km
94
Động cơ
433,840 Mã lực
Em thì 7x nhưng toàn những thứ qua rồi mới thấy mình dát
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top